Lưu Khám là Trung Lang Kỵ Tướng, nên phụng mệnh ở lại bảo vệ Hành Dinh.
Đây không phải là một chuyện tồi, Hành Dinh trong ngoài chia làm hai phần.
Trong doanh là nơi ở của Thủy Hoàng đế lúc chuẩn bị lên đường, còn các phi tử đa số sống ở bên ngoài. Các đại thần đi theo, đều sống ở gần, bên ngoài doanh, có năm trăm Thiết Ưng duệ sĩ đóng quân ở đây. Trung Úy quân được phân ra đóng ở bên ngoài, còn có bộ quân, xa binh và kỵ quân.
Kỵ quân vốn dĩ không đóng trong Hành Doanh, mà ở một tiểu doanh khác ở bên cạnh Hành Doanh.
Thủy Hoàng đế lên núi bái tế, dẫn theo phần lớn binh mã. Nhưng trong Hành Doanh, trừ kỵ binh của sở bộ Lưu Khám, còn có quân tốt bảo vệ.
Kỵ quân của Lưu Khám, cũng từ Tiểu doanh ra đến bên ngoài Đại Doanh.
Thủy Hoàng Đế leo lên núi Hội Kê... Sắp đến tiết Thanh Minh rồi, Thủy Hoàng đế chọn thời khắc này lên núi, vừa may cũng trùng với tập tục bái tế. Nhưng hai ngày đầu tiết Thanh Minh vẫn còn có một lễ Hàn Thực. Nghe nói đây là vì kỉ niệm Đại thần Tấn Công Văn mà tạo nên tập tục này.
Trong lễ Hàn Thực, không được tạo ra khói và dùng thức ăn chín.
Lưu Khám sớm đã có chuẩn bị, lệnh cho người chuẩn bị rất nhiều bánh mạch, phòng khi trong lễ Hàn Thực xảy ra sự cố.
Ngày này, Lưu Khám tuần tra Hành Dinh xong, quay về ngồi trong quân trướng. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Tín, đem bánh mạch đến đây!
Giờ Dần dẫn bộ tuần tra, thấy đã sắp giờ Thìn, bụng của Lưu Khám không khỏi kêu gào.
Nếu là bình thường, Lưu Khám gọi như vậy, Lưu Tín đã bước nhanh đến nghe lệnh. Cũng không biết tại sao hôm nay lại có chút kỳ quái. Lưu Khám gọi liền hai tiếng, vẫn không thấy Lưu Tín xuất hiện. Hắn không khỏi chau mày, đứng dậy, bước ra ngoài quân trướng.
- Tiết Âu, có nhìn thấy Lưu Tín đâu không?
Tiết Âu lắc đầu:
- Không thấy... Đô Úy có chuyện gì sao? Tiểu tướng đi tìm hắn về.
- Thôi đi, đem cho ta mấy cái bánh mạch trước đã.
Lưu Khám nghĩ một lát, lại dặn dò:
- Nhân tiện đi vào trong doanh trướng xem xem, gọi nó về.
- Dạ!
Tiết Âu phụng mệnh đi, một lát sau có thân binh đem một đĩa bánh mạch đến, đặt trước mặt Lưu Khám. Đồng thời, còn đem đến một hộc nước, đặt trên bàn. Lưu Khám cắn một miếng banh, bưng nước lên đang định uống, lúc này bên ngoài quân trướng vọng lại tiếng hỗn loạn.
- Có chuyện gì mà ồn ào vậy?
Lưu Khám buông miếng bánh trong tay, chau mày hỏi.
- Khởi bẩm Trung Lang kỵ tướng, Hành Cung Nội Doanh phái sứ giả đến,
Hành Cung Nội Doanh? Đó không phải là nơi các phi tần ở hay sao? Lưu Khám nghi hoặc đứng dậy, có chút khó hiểu, nội thị đến tìm hắn có chuyện gì. Phải biết là, Trung Úy Quân tuy là thân quân vương tộc, nhưng trước nay không có liên quan đến trong triều đình. Thủy Hoàng đế cũng rất kiêng kị điều này.
Nghĩ lại năm đó, Hoàng Thái Hậu Triệu Cơ dâm ô cung đình, suýt chút nữa tạo thành mối đe dọa đối với Thủy Hoàng đế.
Do vậy Thủy Hoàng đế tuyệt đối không cho phép người trong cung vua có liên quan với ngoại thần. Cho dù là Triệu Cao, người mà lão thân tín nhất, trong tay cũng chỉ có phủ Trung Xa mà thôi. Không có mệnh lệnh của Thủy Hoàng đế, Triệu Cao không có cách nào khoa tay múa chân với các ngoại thần. Còn đối với các phi tần trong cung, quyền lực lại càng nhỏ.
Lưu Khám bước ra khỏi quân trướng, nhìn thấy bên ngoài có một nội thị mặc áo đen đang đứng khoanh tay.
Không phải là Triệu Cao... Triệu Cao là Trung Xa phủ lệnh, đi theo Thủy Hoàng đế lên núi rồi. Gã nội thị trước mặt, mặc trang phục tuy rằng không khác với Triệu Cao, nhưng cho dù là phong độ hay là ngoại hình, đều khác biệt một trời một vực, là một gã nội thị bình thường.
- Lưu Trung lang!
Nội thị vừa nhìn thấy Lưu Khám bước ra, tiến nhanh lên phía trước.
Lưu Tín trầm giọng nói:
- Ngươi là ai? Sao lại đến đây?
- Nội thần là Hoàng môn bên cạnh Hàn Phi, tên Bách Lý Thuật... Bên trong xảy ra chuyện rồi! Hàn Phi lệnh cho nội thần đến hỏi, hôm nay có ai ra khỏi doanh không?
Đã xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?
/16
|