Doanh Quả từ trong khiếp sợ mà tỉnh táo lại, mang theo đám người Lưu Khám phóng ngựa thẳng đường bay nhanh.
Lúc này, trong hành doanh còn hoàn toàn không hiểu đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, chỉ thấy Doanh Quả cầm Hổ phù thanh đồng trong tay, chạy như bay mà qua, cũng không có một người đứng ra ngăn cản.
- Tiểu công chúa, chúng ta đi đâu?
- Qua sông lớn… chúng ta đi Ngũ Nguyên!
Doanh Quả nghiến răng nghiến lợi nói:
- Ở Ngũ Nguyên có hơn mười vạn quân tinh nhuệ của Đại Tần ta, Mông Điềm và đại ca đều ở đó. Chỉ cần chúng ra đưa ngọc tỷ đến trong tay đại ca, là đại ca có thể cầm Tỳ xuất binh, đem đám nghịch tặc đó, một lưới bắt hết.
Chính là nên làm như vậy!
Đám người Lưu Khám thúc ngựa đi tới cửa sau hành doanh, thủ hộ ở chỗ này lại chính là đám người Tiết Âu đã theo Lưu Khám trước kia.
Bởi vì thân phận của bọn họ, không có cách nào đi vào trong doanh cùng Lưu Khám, vì vậy Lý Tư đã an bào đám người Tiết Âu ở cửa sau của doanh, làm thủ vệ quan.
Thấy đám người Lưu Khám muốn đi ra ngoài, Tiết Âu không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Vừa bảo người mở cửa doanh, y tiến lại đang muốn hỏi, lại nghe Lưu Khám trầm giọng quát:
- Tiết Âu, mang theo người, đi cùng với ta!
Không rõ ràng lắm đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Tiết Âu không hề nghĩ ngợi, lập tức lên tiếng đáp ứng, triệu tập hai mươi người thân tùy đều lên ngựa, theo đám người Lưu Khám, giơ roi thúc ngựa, hiên ngang đi.
Xa xa, đại kỳ của Trung úy quân đang nhanh chóng tới gần.
Triệu Cao và Hồ Hợi đang ở trong đại trướng, đứng ngồi không yên.
Thi hài của Thủy Hoàng Đế đã được hai tên thân tùy của Triệu Cao an trí thỏa đáng, đem đặt ở góc đại trướng, hô hấp của Hồ Hợi vẫn còn rất gấp gáp, hiển nhiên những chuyện vừa xảy ra, làm cho cậu nghĩ mà sợ. Thỉnh thoảng cậu lại liếc nhìn về phía thi thể Thủy Hoàng Đế đang bị vải đen phủ lên. Thời gian dần qua, căng thẳng và hoảng sợ trong lòng cậu cũng dần lắng xuống, cuối cùng là vô cùng thoải mái.
Kỳ thực, làm nhi tử của Thủy Hoàng Đế rất khổ cực!
Đối với Thủy Hoàng Đế, Hồ Hợi chỉ là sợ hãi chứ không có thân tình phụ tử.
Trên thực tế, từ thời Xuân thu Chiến quốc tới nay, Lễ nhạc tan vỡ, người hành thích vua, giêt cha nhiêu vô số kể. Có câu "Kẻ ăn trộm một cái móc thì bị xử tử, còn kẻ lật đổ cả một quốc gia thì lại trở thành chư hầu"
Từ xưa đến nay đều là thắng làm vua thua làm giặc, sử sách thường do người thắng viết, thị phi, ưu khuyết, thực sự có thể rút ra kết luận?
Trong gia đình vương tộc, thân tình đạm mạc. Mặc dù Hồ Hợi được Thủy Hoàng Đế yêu thương, nói ra cũng chỉ là tương đối. Hồ Hợi rất thông minh, thế nhưng trước mặt Thủy Hoàng Đế không hề cảm nhận được sự ấm áp, chí ít ở trong mắt cậu, tình yêu mà phụ thân cho cậu thực sự là quá ít.
Một đời người, chỉ trong nháy mắt mà thôi.
Hồ Hợi không giống Thủy Hoàng Đế cầu trường sinh bất lão, tính tình cậu trẻ con, càng thích tự do không ràng buộc, thỏa thích hưởng lạc.
Mà những điều này, lúc Thủy Hoàng Đế vẫn còn trên đời, Hồ Hợi không thể tùy tâm sở dục. Vì vậy, dù trong lòng hoảng sợ sầu lo, Hồ Hợi cũng đồng thời xung động muốn cất tiếng cười to, chậm rãi tiêu sái đi tới bên người Thủy Hoàng Đế, sắc mặt mặc dù tái nhợt, nhưng vẫn nở nụ cười.
- Đã chết rồi sao?
Cậu nhịn không được thấp giọng hỏi một câu.
Ý tứ chính là: Lão già ông vì sao lại chết muộn như thế?
Triệu Cao đứng một bên xem,, trên mặt lộ ra một nét cười nhàn nhạt…
- Hiện nay Bệ hạ băng hà, sự tình chưa chấm dứt. Trước tiên phải chọn người làm Chủ tước trung úy, còn những quyết định khác, không phải chí thân của Bệ hạ, không thể đảm đương.
Ý tứ chính là nói, lão tử ngươi tuy rằng đã chết, thế nhưng sự tình còn chưa kết thúc.
Đặc biệt Trung úy quân, ngươi phải nắm vững trong tay. Chủ tước Trung úy tiền nhiệm, chỉ trung với cha ngươi, mà hiện tại, ngươi phải tìm một người tín nhiệm để tiếp nhận.
Triệu Cao không đề xuất người nào, đem vấn đề vứt cho Hồ Hợi.
Doanh Hồ Hợi chỉ là một đứa trẻ, lại càng không có tài trí mưu lược kiệt xuất của Thủy Hoàng Đế, có thể đưa ra được chủ ý gì?
- Phủ lệnh có chọn được người nào?
- Công tử Anh trung thành tận tâm với Bệ hạ, có thể làm Chủ tước Trung úy.
Triệu Cao lập tức đẩy Doanh Anh ra, thế nhưng Hồ Hợi không hài lòng, trái lại lắc đầu nhẹ giọng nói:
- Doanh Anh ca ca nhãn thần quá lợi hại, trẫm không thích lắm. Hôm nay y có thể phản bội phụ hoàng, ngày khác lại không phản trẫm sao? Trung úy quân giao cho y, trẫm lo lắng.
Nói đến đây, Hồ Hợi đột nhiên vỗ tay một cái.
- Phủ lệnh, trẫm nhớ là ngươi có một huynh đệ đang làm việc trong Ttrung úy quân?
- A, Bệ hạ là nói đến Triệu Thành?
- Chính là y… Để cho y tiếp chưởng chức Chủ tước trung úy đi, trẫm tin ngươi… Còn Doanh Anh ca ca, Phủ lệnh xem cấp cho y một chức quan đi.
- Lão nô, tuân chỉ!
Hai người qua loa bàn bạc đã loại trừ Doanh Anh ra ngoài.
Lúc này, một gã Xa sĩ vội vã chạy vào đại trướng, thấp giọng nói bên tai Triệu Cao hai câu, sắc mặt Triệu Cao lập tức thay đổi.
Lão quay đầu nhìn thoáng qua Hồ Hợi, chỉ thấy Hồ Hợi đang cầm bút chu sa của Thủy Hoàng Đế chơi đùa.
- Bệ hạ, bên ngoài có chút việc nhỏ, cần lão nô đi xử lý, lão nô xin cáo lui một chút.
Đối với Doanh Hồ Hợi mà nói, hôm nay Triệu Cao đã trở thành tâm phúc của cậu, lại nghe lão muốn đi ra ngoài, cậu nhất thời cảm thấy khẩn trương:
- Phủ lệnh, ngươi muốn đi đâu?
- Chỉ ở bên ngoài trướng, chốc lát liền quay lại ngay.
- Vậy… đi nhanh về nhanh!
Triệu Cao mang theo tên Xa sĩ kia rời khỏi đại trướng. Nụ cười trên mặt lão đột nhiên biến mất, trở lại chính là một vẻ âm ngoan:
- Sao lại thất bại?
- Ti hạ vừa phụng mệnh đi kiểm tra, nhưng lại phát hiện trong tiểu trướng của Tiểu công chúa là ba tử thi, đều là người của Phủ lệnh.
Ti hạ đã sai người xóa hết vết tích, chỉ là Tiểu công chúa… có người nhìn thấy Tiểu công chúa cùng đi với Bắc Bắc Quảng võ quân từ cửa sau hành doanh rời đi rồi.
Triệu Cao gật đầu, ý bảo tên Xa sĩ kia lui xuống.
Xa xa, Doanh Anh mang theo Lý Tư trở về, lại bị Triệu Cao đột nhiên ngăn lại.
- Cái gì?
Doanh Anh trợn tròn hai mắt:
- Tiểu công chúa chạy rồi? Không phải ta đã an bài người hiệp trợ sao? Sao lại để nàng ta trốn thoát rồi?
- Có người thấy nàng và con trai Lưu thị rời khỏi hành doanh. Người của ngươi, còn có người của ta, đều tìm được rồi, nhưng đều chết hết.
- Vậy ngọc tỷ đâu?
- Ngọc tỷ… không tìm được!
Hai người Doanh Anh, Triệu Cao không khỏi có chút rối loạn trong lòng. Hai người nhìn về phía Lý Tư, Triệu Cao hỏi:
- Thừa tướng có chủ ý gì không?
Lý Tư cười khổ nói:
- Ta thì có thể có chủ ý gì? Không có ngọc tỷ, thì không cách nào giả mạo chỉ dụ. Việc Bệ hạ đăng cơ, chính là danh bất chính, ngôn bất thuận rồi.
Đến lúc đó, không xuất ra được chiếu lệnh đến Hàm Dương.
Thậm chí còn có khả năng sẽ khiến cho quan viên các nơi khởi binh tiến đến Hàm Dương. Tóm lại một câu, không có ngọc tỷ, Lý Tư cũng bất lực.
- Tiểu tiện nhân kia sẽ đi đâu chứ?
Doanh Anh đột nhiên hung dữ nhìn Lý Tư nói:
- Thừa tướng, hiện tại chúng ta cùng hội cùng thuyền, ai cũng không thoát thân được. Ngươi vừa cùng ta điều động Trung úy quân, có rất nhiều người đã nhìn thấy. Nếu ta và Phủ lệnh gặp chuyện không may, ngươi cũng không sống được.
- Anh công tử, ý của ngươi là gì?
Lý Tư nhất thời thay đổi sắc mặt. Y sợ chết, thế nhưng tuyệt không để một cái vãn bối như Doanh Anh ở đây uy hiếp. Y có thể đầu nhập vào Hồ Hợi, nhưng không có nghĩa là Doanh Anh có thể làm càn trước mặt y. Tốt xấu y cũng làm quan nhiều năm, cũng vì Đại Tần lập được công lao hãn mã, cũng có chút uy nghiêm. Lý Tư vừa đổi sắc mặt, một cỗ quan uy tự nhiên sinh ra, Doanh Anh còn muốn nói hơn nữa, lại bị Triệu Cao ngăn cản.
- Thừa tướng hà tất phải nổi giận, công tử Anh cũng là nhất thời nóng ruột thôi…
Nhưng công tử Anh nói cũng không sai, chuyện này nếu không giải quyết thích đáng, chúng ta đều không chết tử tế. Đến lúc đó, liên lụy đến người nhà của ngài… cứ cho là chúng ta không nói gì, những người khác lại sẽ nghĩ như thế nào. Kế hoạch hiện tại, ba người chúng ta cần đồng tâm hiệp lực mới phải.
Nhìn thấy biểu tình của Lý Tư thả lỏng, Triệu Cao vội vã rèn sắt khi còn nóng.
- Lão Tần Nhân ai mà chẳng biết, người nào chẳng hiểu Thừa tướng túc trí đa mưu, là lương đống tài của nước Tần ta. Nếu Bệ hạ không có Thừa tướng, chỉ sợ cũng không có thành tựu ngày hôm nay.
Tiểu công chúa đã chạy mất, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp cứu vãn. Hiện tại chính là lúc Thừa tướng lập công, đợi đến ngày Bệ hạ đăng cơ, Thừa tướng cũng có công. Đến lúc đó, phong hầu bái tướng cũng dễ như trở bàn tay. Nói không chừng Bệ hạ vui vẻ, còn có thể còn cho người một vương vị đi.
Nếu nói trước đó Lý Tư đầu nhập vào Hồ Hợi là do Triệu Cao đe dọa. Đọc Truyện Online mới nhất ở truyen/y/y/com
Nhưng trải qua suy nghĩ, y đã có một chút thay đổi…
Không sai, nếu Phù Tô đăng cơ, Lý Tư y cũng sẽ không có chỗ tốt nào, cứ cho là việc hôm nay không bị truy cứu, cũng khó thoát khỏi số về hưu.
Dù sao y cũng đã lớn tuổi rồi!
Mà bên người Phù Tô, văn có Mông Nghị, võ có Mông Điềm, Lưu Khám.
Đại thần trong triều đa phần là thân cận với Phù Tô, mình thì ngày càng già đi, làm sao có thể cùng lớp trẻ này tranh phong? Ngược lại, Hồ Hợi còn nhỏ tuổi, cái gì cũng không hiểu, ở trong triều càng không có căn cơ. Triệu Cao tinh thông hình luật không phải là giả, nhưng không hiểu được làm thế nào để thống trị quốc gia, Doanh Anh… lại càng không đủ năng lực để làm.
Nếu mình đầu phục Hồ Hợi, đến lúc đó Hồ Hợi muốn tọa ổn giang sơn, cũng chỉ có thể dựa vào Lý Tư y rồi!
Lời nói này của Triệu Cao, cố nhiên là có ý thổi phồng, nhưng cẩn thận ngẫm lại, phong vương bái tướng, tay cầm đại quyền, tựa hồ cũng không phải không có khả năng.
Tâm tư này vừa nổi lên, Lý Tư đã bị dao động rồi.
- Tiểu công chúa rời đi, tất nhiên là sẽ đến chỗ Đại công tử.
Đại công tử ở Bắc Cương nhiều năm, rất có uy vọng trong quân, lại có Mông Điềm là trợ thủ, thế lực cực kỳ mạnh mẽ. Nếu y có được Ngọc tỷ, là có thể danh chính ngôn thuận xuất binh đến Hàm Dương. Đến lúc đó, đám người chúng ta đều sẽ trở thành loạn thần tặc tử… Cho nên, nếu Bệ hạ đăng cơ, nhất định phải cướp đoạt ngọc tỷ trong tay Đại công tử.
- Ừ, ngươi và ta đều cùng nghĩ tới điều này. Chỉ là, Ngũ Nguyên là địa bàn của Đại công tử, hiện nay Bệ hạ đột nhiên băng hà, chúng ta không có Ngọc tỷ, cũng không dễ chiếu cáo thiên hạ, công khai chặn lại đám người Tiểu công chúa. Nếu đợi đến khi đám người Tiểu công chúa gặp được Đại công tử thì đã chậm rồi.
Giở âm mưu quỷ kế, Triệu Cao so ra cũng không kém Lý Tư.
Nhưng việc này liên quan đến quân quốc đại sự, lão chỉ là một hoạn quan, thật đúng là có chút nghĩ không ra.
Lý Tư chần chừ một hồi, đột nhiên vỗ tay một cái:
- Có rồi!
- Thừa tướng, là kế gì?
Lý Tư kéo Triệu Cao và Doanh Anh tới gần, nói một hồi, làm cho hai người Triệu Cao tức khắc lộ nét tươi cười.
Doanh Anh nhẹ giọng nói:
- Thừa tướng, người này có thể nói được sao?
- Người này vô cùng có dã tâm, lại rất bất mãn đối với Mông Điềm, chỉ là vì Đại công tử ở đó, gã không tiện phát tác với Mông Điềm. Có lẽ trong lòng gã cũng hận cảĐại công tử. Nghĩ dù sao gã cũng là danh môn, so với Mông Điềm còn cao hơn một bậc, nhưng hiện nay lại ở dưới Mông Điềm.
Lúc này chỉ cần Bệ hạ phái một người tâm phúc thông minh, khéo ăn nói đến cho gã nhiều lợi lộc, gã tất nhiên sẽ đầu nhập vào.
Chỉ cần gã đồng ý xuât thủ, đại sự có thể thành. Dù là Tiểu công chúa có đến được Ngũ Nguyên, chỉ là Ngọc tỷ đổi qua một tay, lại trở về chỗ cũ mà thôi.
- Không hổ là Thừa tướng Đại Tần …
Triệu Cao vỗ tay tán thưởng:
- Bệ hạ không dùng Thừa tướng, thật là đáng tiếc rồi. Y như lão nô thấy, Hữu Thừa tướng Phùng Khứ Tật còn thua Thừa tướng rất nhiều.
Lý Tư hé miệng, cười ngạo nghễ.
Nhưng đột nhiên, y thu hồi dáng tươi cười, nhẹ giọng nói:
- Quan trọng nhất là,, hiện tại Bệ hạ không thể lập tức quay về Hàm Dương. Việc cấp bách là phải giấu tin tức người chết, yên ổn nhân tâm. Theo ta thấy, có thể mời Bệ hạ đi tuần thú Hà Bắc. Tìm một người ngồi trong xa trượng, chỉ nói với bên ngoài là thân thể Bệ hạ có bệnh nhẹ, không thích hợp gặp người. Kể từ đó, có thể tiếp tục giấu giếm; nếu Tiểu công chúa thông báo tin người chết ra ngoài, khi xa trượng đến, lời đồn của Tiểu công chúa tự tan vỡ… Chỉ là, việc Bệ hạ đi tuần thú phương Bắc, phải nhờ Phủ lệnh phí tâm rồi.
Triệu Cao gật đầu:
- Việc này cũng không khó, lão nô sẽ khuyên bảo Bệ hạ.
Chỉ là dọc theo đường đi, Thừa tướng ngươi còn phải tốn nhiều tâm tư. Lão nô sẽ phối hợp với Thừa tướng, những chuyện bên ngoài, toàn bộ đều giao phó cho Thừa tướng rồi.
Lý Tư mỉm cười gật đầu đồng ý.
Nhưng y lại không phát hiện, trong nháy mắt lúc Triệu Cao xoay người, trong mắt lão toát ra một luồng âm u bén nhọn…
/16
|