Gió ở Bắc Cương lạnh thấu xương, cuồng dã mãnh liệt.
Hậu viện Phủ Thượng tướng quân trong lửa lớn, nháy mắt khuếch tán ra. Có câu gió giúp thế lửa, lửa mượn sức gió. Thế lửa tàn sát bừa bãi, không cách nào khống chế được. Huống chi, Mông Điềm sớm đã có chủ ý làm ngọc nát, trong hậu viện đã chồng chất vật phẩm dầu hỏa và củi. Cho nên khi đốt lửa, toàn bộ Phủ Thượng tướng quân trong nháy mắt biến thành một biển lửa.
Vương Ly như đang mộng!
Như thế nào lão cũng nghĩ ngờ được xưa nay tao nhã như Mông Điềm, cư nhiên lại xuất ra thủ đoạn dữ dằn như vậy.
Lão đã vào đến đình viện thứ sáu, nhìn thấy sẽ công hãm cửa lớn đại trạch, thủ hạ thiết giáp sĩ của Mông Điềm chết trận vô số, còn sót lại chỉ còn khoảng hai ba trăm người thôi. Chỉ cần phá bên trong, cùng Mông Điềm đánh ván cờ này, Vương Ly lão có thể coi như là giành được đại thắng.
Vậy mà Mông Điềm lại sử dụng thủ đoạn như vậy, làm cho Vương Ly nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Lại nói, lão và Mông Điềm không có thâm cừu đại hận gì, thậm chí còn có một chút quan hệ huyết thống. Phụ thân Vương Bân của Vương Ly với phụ thân Mông Vũ của Mông Điềm năm xưa cùng xuất phát từ đại doanh Lam Điền. Sau lại cùng nhau hiệu lực dưới trướng Vương Tiễn, điềuv này đó cũng có thể coi là khá thân mật.
Tiểu cô của Vương Ly cũng là gả cho Mông gia.
Chỉ là năm đó bộ tộc Vương thị đang hưng thịnh, hai đại danh tướng đã định trước Vương gia sẽ trở thành gia tộc có khả năng đánh giặc nhất bên cạnh Thủy Hoàng Đế. Mà Mông gia lại không giống. Mông Ngao cũng tốt, Mông Vũ cũng giỏi, tuy nói là chiến công hiển hách, nhưng dù sao cũng không có cách nào đánh đồng cùng phụ tử Vương Tiễn. Lớn lên trong hoàn cảnh như vậy, bản thân Vương Ly sẽ có cảm giác mình giỏi giang, tài trí hơn người. Hơn nữa, xuất thân của lão đích xác cũng tốt hơn Mông Điềm.
Vương Ly một mực dốc sức trong quân.
Mà Mông Điềm đi ra từ đại doanh Lam Điền, lại từ bỏ quân chức, đảm nhiệm chức Hàm Dương lệnh, sau đó lại chuyển nhập vào trong quân, tương đối pha tạp.
Vương Ly tự nhận mình lợi hại hơn Mông Điềm, nhưng lại không nghĩ rằng vẫn nhiều lần bị Mông Điềm đè ép.
Đặc biệt là trận quyết chiến với dân Hung Nô, làm cho Vương Ly càng thêm bất mãn đối với Mông Điềm. Huống hồ học tông Tuân của nho gia Triệu quốc từng nói: "Nhân tính vốn là ác", có lẽ có chút bất công, nhưng cũng không phải là không có đạo lý. Nếu dựa theo cách nói của Cơ Đốc giáo ở hậu thế thì "đố kỵ là căn nguyên tội lỗi của con người". Khi lòng đố kỵ nổi lên, sẽ làm cho con người mất đi rất nhiều thứ. Càng ngày càng cố chấp, càng ngày càng hẹp hòi, cho đến một ngày nào đó sẽ bạo phát.
Vương Ly hẳn là một điển hình cho loại người này … Text được lấy tại truyenyy[.c]om
- Cứu hỏa, mau cứu hỏa!
Lúc thế lửa lan tràn ra phía ngoài, non một nửa thành Cửu Nguyên đều bị lan đến.
Những quân Tần nhảy vào Phủ Thượng tướng quân bị bức bách dưới lửa cháy hừng hực phải tạm thời lui về phía sau, đang ở lớp thứ sáu của đình viện, phải lui lại đến lớp thứ tư của đình viện. trong tình cảnh đó, rất nhiều người táng thân nơi biển lửa. Đứng ở giữa sân của đình viện thứ tư, Vương Ly có thể cảm nhận được sức lửa cháy rừng rực.
- Mông tặc ở đâu?
Vương Ly nhịn không được hỏi một tên thân binh bên cạnh.
- Tướng quân, lúc trước có người thấy Thượng tướng ngồi ngay ngắn trong đại sảnh ở nội trạch, lúc lửa cháy, thì không có người nào thấy y nữa.
- Triệu tập quân tốt Cửu Nguyên, nhanh chóng dập lửa.
Vương Ly hạ lệnh, sau đó giữ lại một tên lính liên lạc:
- Truyền mệnh lệnh của ta, nghiêm mật tuần tra, không thể buông tha một người lọt lưới.
Ngay tại lúc đốt lửa, nói không chừng Mông Điềm đã nhân cơ hội đột phá vòng vây, mệnh lệnh cho quân ở cửa thành phong tỏa các đường xung quanh phủ đệ. Không có mệnh lệnh của ta, bất kỳ kẻ nào cũng không được tự ý đi ra… Ta không tin, Mông Điềm y không thể không để ý đến sinh tử của bản thân?
- Tướng quân, chuyện về Giám quân, còn phải xử lý cẩn thận mới được.
Một gã phụ tá thấp giọng nói bên tai Vương Ly.
Đúng vậy. việc của Triệu Thắng đích thực là một phiền phức. Mặc kệ Vương Ly nhìn nhận thế nào về người này, nhưng chung quy cũng đại biểu cho triều đình.
Lão trầm ngâm trong chốc lát, thấp giọng nói:
- Theo ý kiến của ngươi, nên làm thế nào cho phải?
- Khi Giám quân chết, những người nhìn thấy đa số đều là thân tín của tướng quân. Trừ đó ra, còn có những Xa sĩ Trung xa phủ. Có thể sai những người này đến cùng một chỗ, sau đó…
Tên này làm một động tác giết người, sau đó nói tiếp:
- Đối với bên ngoài chỉ cần nói với triều đình, Giám quân suất bộ truy bắt dư nghiệt, trong lúc ẩu đả, không phải là ta giết người thì chính là người giết ta, ai có thể nói đến tột cùng là xảy ra việc gì?
Vương Ly lộ vẻ mặt tươi cười, đột nhiên hỏi:
- Ngươi tên là gì?
- Ti hạ tên là Trương Tái người Thượng quận!
- Trương Tái?
Vương Ly vỗ vỗ bờ vai gã.
- Chủ ý của ngươi rất tốt, vậy do ngươi đứng ra giải quyết việc này đi…
Khi đang nói chuyện, lửa ở phía trước đã được khống chế, Vương Ly không hề lo lắng cái khác, mang theo thân binh cất bước bước đi. Tuy nói thế lửa mãnh liệt, nhưng may là các sân đều đã bị phá hủy một lần, mọi vật cũng không tính là bị tàn phá nhiều lắm. Cứ như vậy, đi trên mặt đất cách một lớp giày rồi mà vẫn cảm thụ được nhiệt độ của mặt đất. lửa ở sân viện thứ bảy cũng đã được khống chế, thế nhưng Vương Ly cũng không bước ra một bước.
Khắp nơi trên mặt đất đều là tử thi…
Tất cả đều là Thiết giáp sĩ của Mông Điềm.
Lúc lửa lớn mạnh nhất, không ai ra đầu hàng, mỗi người đều hướng đầu ra ngoài phủ phủ phục trên mặt đất, khắp nơi trên đất đều là máu đen. Lướt qua thân thể một người, Vương Ly không khỏi nhíu mày. Những người này đều là tự vẫn mà chết, làm cho lão không khỏi hít sâu một hơi.
Cho dù là chết cũng muốn chết như người Tần.
Đối mặt với địch nhân tự vẫn mà chết, đây là tập tục của nước Tần truyền thừa đã mấy trăm năm rồi, làm cho mặt Vương Ly co quắp liên tục.
Mông Điềm ngồi ngay ngắn trong đại sảnh, tựa lưng vào một tấm bình phong bằng ngọc thạch, y quan chỉnh tề, trên mặt vẫn còn lộ ra một nét tươi cười trào phúng.
Trên thạch án trước người đặt một chiếc đỉnh đồng tước.
Chết rất an tường, hẳn là uống thuốc độc tự sát…
- Ly, nếu có một ngày ngươi và ta đối mặt với tuyệt cảnh, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Bên tai đột nhiên vang lên lời nói năm xưa từng ở đại doanh Lam Điền, lúc cùng Mông Điềm nói chuyện phiếm.
Vương Ly hăng hái vung tay nói:
- Ta vì nước Tần, có thể chết trận, tuyệt không lùi bước… Lão Mông, ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
- Ta ấy à… sợ nhất là đau!
Mông Điềm cười hì hì trả lời:
- Nếu có thể, ta tình nguyện uống một chén rượu độc. Ta nghe nói, người có thể không chảy máu mà chết, kiếp sau nhất định có thể nhớ kỹ ký ức của kiếp trước. Đến khi đó, ta còn có thể nâng kiếm lên ngựa, giết địch cho Đại Tần ta.
Lúc đó, câu trả lời này của Mông Điềm bị Vương Ly đố kị khinh bỉ.
Hôm nay, dường như Mông Điềm đã thực hiện nguyện vọng của mình…
Thà rằng chết, cũng không muốn chịu thua ta, đầu hàng ta sao?
Không biết vì sao, trong nháy mắt nhìn thấy thi thể của Mông Điềm, trong lòng Vương Ly không cảm thấy vui sướng, thay vào đó là trống rỗng, như mất hồn mất phách.
Thật là phải đi đến bước này sao?
Kỳ thực, mặc kệ là thuần phục ai, chúng ta không phải đều vì Đại Tần mà chiến đấu sao?
Vương Ly xoay người đi ra khỏi đại sảnh, đứng ở trên bậc thang, thật lâu không nói gì.
- Tướng quân, còn có hai tiểu Mông tướng quân không ở trong thành, ngài xem…
Trương Tái lại mở miệng một lần nữa, nhắc nhở Vương Ly. Đúng vậy, hai người Mông Tật, Mông Khắc cũng không đóng quân tại thành Cửu Nguyên, nên không thể bắt ra hai người này.
- Trương Tái, ngươi lập tức phái người cầm hổ phù của ta đi Tương Đình trước, đem Mông Tật, Mông Khắc áp giải về Cửu Nguyên.
Tương Đình ở thành tây Thượng quận Chiêu Vương, phía bắc Phu Thi, gần Thần Mộc Lĩnh, là quan ải cực kỳ quan trọng của Thượng quận. Hai huynh đệ Mông Tật, Mông Khắc suất lĩnh hai đạo nhân mã đóng quân ở đây. Vương Ly thật không có nghĩ tới phải trảm thảo trừ căn. Nhưng để cho huynh đệ bọn họ tiếp tục nắm binh, thật sự là một sự uy hiếp. Nếu lấy đi binh mã của hai người bọn họ, Mông Tật, Mông Khắc dù lợi hại cũng vô dụng.
Trương Tái gật đầu, lĩnh mệnh đi.
Trời đã sáng rồi, lửa cũng đã tắt.
Thế nhưng trong Phủ Thượng tướng quân không phát hiện thi thể đám người Phù Tô. Vương Ly ý thức được sự tình tựa hồ thoát ly khỏi sự khống chế của lão. Lão vừa mới chuẩn bị hạ lệnh tìm lần thứ hai thì có một tiểu giáo đột nhiên tới bẩm báo:
- Khởi bẩm tướng quân, đại sự không tốt… Nửa canh giờ trước đây, có một nhóm người đột nhiên xuất hiện, giết chết quân tốt thủ vệ, đoạt cửa ra khỏi thành đi rồi.
Vương Ly giật nảy mình, nửa canh giờ trước? không phải chính là lúc lửa ở Phủ Thượng tướng quân đang mãnh liệt sao?
- Vì sao bây giờ mới báo?
- Tướng quân, lúc đó binh mã toàn thành đều ở một bên cứu hỏa, thành tây chỉ còn lại mười mấy tiểu tốt. Những người đó vô cùng ác độc, không để một người nào sống.
Đến khi chúng ta phát hiện, những người đó đã không biết đi đâu…
A nha nha!
Vương Ly giận quá dậm chân, bỗng nhiên xoay người, dừng ở chỗ thi thể của Mông Điềm, ánh mắt có chút dữ tợn.
- Lão Mông, đây là chủ ý của ngươi sao?
Ngươi thà rằng chết, cũng muốn yểm hộ bọn họ chạy trốn. Đem đốt Phủ Thượng tướng quân để cho bọn họ thừa dịp rời khỏi Cửu Nguyên, có phải thế không?
/16
|