Đã qua giờ Tuất. Đêm đã khuya rồi.
Lúc Tư Mã Hỉ ở trong phủ nha giúp Tào Tham xử lý xong công văn, mệt mỏi quay về phòng ở. Hiện nay cậu ở tại trong phủ nha Lâu Thương, làm Tá lại, giúp Tào Tham xử lý một số việc vặt. Lâu Thương tuy nhỏ nhưng lại gánh vác toàn bộ, việc vặt hàng ngày phát sinh nhiều không kể xiết, nếu chỉ dựa vào một mình Tào Tham, rõ ràng là không thể làm cho xuể. Dù sao, có rất nhiều việc lớn cần Tào Tham đích thân đi làm, còn những việc nhỏ thì cần người khác trợ giúp.
Trong phủ nha Lâu Thương tổng cộng có sáu Tá lại, bao gồm cả Tư Mã Hỉ trong đó, cậu nhỏ tuổi nhất, nhưng lại là người mà Tào Tham coi trọng nhất. Cũng khó trách, học thức của Tư Mã Hỉ không kém, sau đó lại được Trương Thương và Trình Mạc dạy dỗ, nên đương nhiên là người xuất sắc nhất trong sáu Tá lại rồi. Mà cậu lại được Lưu Khám thu nhận làm môn hạ, hơn nữa Tào Tham bởi xuất phát từ việc lo lắng bồi dưỡng nhân tài nên hết mực tín nhiệm cậu, rất nhiều việc đều giao cho cậu xử lý. Từ sau khi Lưu Khám từ Tiết quận trở về, Tư Mã Hỉ đã chính thức được điều vào trong phủ nha. Nhoáng cái đã ba năm trôi qua, cậu bé năm xưa ở trong bách tích Tam Xuyên quận di dời tới đây hôm nay lại có thể được vào phủ nha, một mình đảm đương một phía.
Loạn Trần Thiệp, tuy vẫn chưa nói là tạo nên làn sóng dao động đối với Lâu Thương, nhưng vẫn có sự ảnh hưởng nhất định. Nếu Lữ Tu đã quyết định ở lại Lâu Thương quyết một trận tử chiến với quân Trần Thiệp, như vậy việc kế tiếp đã có thể ném cho Tào Tham xử lý.
Trấn an bách tính, thanh trừ tai họa ngầm, kiểm kế khố phòng…bao việc như thế, đủ để cho Tào Tham bận túi bụi. Cùng liên quan theo, Tư Mã Hỉ cũng công việc lù bu, đầu tiên là cậu phải nắm giữ danh sách hộ tịch, theo Chung Ly Muội và Giả Thiệu điều tra tình huống chung quanh Lâu Thương, sau đó lại trở về kiểm kê khố phủ, rồi chỉnh lý công việc thỏa đáng.
Việc này làm xong, trời cũng đã tối, mà sáng sớm ngày mai còn phải đi theo Tào Tham và Khoái Triệt kiểm kê Thương Diếu trong thành, chắc chắn lại càng bận rộn hơn.
Trần tặc chết tiệt, nếu bọn chúng không gây sự, làm sao có nhiều việc như thế? Trong lòng Tư Mã Hỉ thầm chửi bới, vừa đi về nơi ở. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
Chỗ cậu ở tại hậu viện phủ nha gần điền trang Lưu gia, có một sân độc lập, ba gian nhà ngói xanh, một gian thư phòng, hai phòng ngủ. Điều kiện cũng rất khá, hoàn cảnh lại rất yên tĩnh.
Tư Mã Hỉ đẩy cửa viện ra, đang định quay về phòng nghỉ ngơi của mình, đúng lúc này, một gian phòng khác bị đẩy ra, Hàn Tín đi tới, mặc một bộ giáp tê giác, tay cầm bảo kiếm tổ truyền. Nếu chỉ là trang phục này, Tư Mã Hỉ sẽ không thấy kỳ lạ. Hàn Tín và cậu sở trường khác biệt, cậu học chính là hình luật và chính vụ, mà Hàn Tín là học chủ yếu binh học, rất lẫn lộn.
Thường ngày Hàn Tín vẫn ăn mặc như vậy, nhưng hôm nay trên vai gã còn có một bọc đồ, quấn vào xà cạp, nhìn như là đang chuẩn bị đi xa.
Hàn Tín rõ ràng cũng không ngờ lại đụng phải Tư Mã Hỉ, gã ngẩn ra, rồi trên mặt lộ vẻ xấu hổ, cười gượng.
- Hỉ Tử, về muộn vậy!
Tư Mã Hi còn chưa kịp phản ứng, gật đầu đi vào trong phòng của mình, nhưng đi được hai bước, cậu bất giác quay đầu lại hỏi:
- Tín, ngươi muốn đi đâu sao mà lại mặc trang phục kiểu này?
Hàn Tín nói:
- Phu nhân vừa tìm ta, muốn ta ra ngoài làm chút việc. Nhện chân cao, hôm nay bận nhiều việc nên về muộn đúng không, vậy thì nhất định là vất vả rồi, nghỉ ngơi sớm đi, ta còn có việc, sẽ không làm phiền ngươi nữa.
Nói xong gã cất bước.
Nhắc tới, hiện nay Hàn Tín có vị trí không kém tại Lâu Thương, Lưu Khám rất coi trọng gã. Nhưng chẳng biết tại sao Lữ Tu luôn thấy không ưa Hàn Tín, cho nên nàng đã từng nói với Lưu Khám:
- Hàn Tín này tuổi còn nhỏ nhưng lại rất có dã tâm, ánh mắt rất linh động, khi nói chuyện với người ta thì mắt cứ nhìn lén chung quanh, không phải là chi sĩ trung thành. Người này có thể cùng phú quý, nhưng không thể cùng hoạn nạn.
Mà Lưu Khám thì bị ảnh hưởng của hậu thế, nên cảm giác rất tốt đối với Hàn Tín. Người này thật sự rất thông minh, đọc hiểu binh thư. Chẳng phải hậu thế có câu nói: Hàn Tín thiện điểm binh sao? Một thời gian nữa, người này nhất định là một đại binh gia. Hơn nữa Lưu Khám vẫn cảm giác được cái chết của Hàn Tín có chút oan khuất, cho nên hắn muốn tạo một vũ đài rộng lớn cho Hàn Tín, vì vậy đã nói với Lữ Tu: Không cần phải để tâm.
Nhưng có lẽ là trời tính, người Lữ gia hình như không hợp với Hàn Tín, trên lịch sử, Hàn Tín chết về tay Lữ Trĩ, nay Lữ Trĩ đã chết, nhưng Lữ Tu cũng không có chút thiện cảm nào đối với Hàn Tín.
Thế nhưng Lưu Khám coi trọng Hàn tín, nhưng không có nghĩa là Lữ Tu cũng sẽ coi trọng Hàn Tín. Không chỉ có Lữ Tu, còn có Trần Bình, Khoái Triệt đều cảm thấy Hàn Tín là người có dã tâm cực lớn, thật sự không thể trọng dụng. Cũng bởi vì điều ấy, hiện nay Tư Mã Hỉ đã có thể đảm đương công việc, nhưng Hàn Tín thì vẫn vậy, chỉ là một người bình thường. Thế nhưng quan hệ giữa Tư mã Hỉ với Hàn Tín rất tốt, cậu nghe Hàn Tín nói vậy, không chút để ý, định nói lời tạm biệt với Hàn Tín, chợt cậu lại nhớ ra một việc, sắc mặt chợt biến đổi, xoay người lại gọi Hàn Tín rất to, chăm chú nhìn gã.
- Tín, Lữ lão gia lúc chạng vạng có gọi phu nhân qua đó rồi, đến bây giờ còn chưa việc. Mà trước đó phu nhân một mực khuyên bảo lão phu nhân nói rằng đang bận rộn xử lý mọi việc, căn bản không thể gặp người nào. Vậy phu nhân gặp ngươi lúc nào?
- A, việc này...
Ánh mắt Tư Mã Hỉ đột nhiên trở nên lạnh lùng sắc bén.
- Hàn Tín, chẳng lẽ ngươi muốn lén lút từ bỏ lão gia sao?
Hàn Tín cúi đầu, trầm ngâm chốc lát, khẽ nói:
- Hỉ Tử, ngươi đã đoán được rồi, ta cũng không gạt ngươi nữa. Lão gia hơn nửa năm chẳng có tin tức gì, đến nay ở nơi nào chẳng rõ, sinh tử chẳng hay. Lẽ nào ngươi không cảm nhận được sao? Lão gia...rất có khả năng đã gặp phải phiền toái lớn rồi, thậm chí có lẽ đã....Thật ra Trần Đạo Tử bọn họ, cả phu nhân không phải là không cảm nhận được, chỉ là đến lúc này vẫn không dám chấp nhận mà thôi.
Mà cho dù lão gia còn sống, thì có thể làm gì? Lão Tần bạo ngược, làm điều ngang ngược, đã khiến lòng người căm phẫn. Lâu Thương nhìn bề ngoài giàu có và đông đúc, nhưng cũng là nơi tứ chiến, chắc chắn là cái đinh trong mắt nhiều người. Một khi Lão Tần sụp đổ, thì dù lão gia còn sống có thể cứu vãn được cục diện không? Không thể. Lòng dân hướng về Sở, Lão Tần tất vong. Đến lúc đó, Lâu Thương sẽ trở thành một miếng thịt béo bở trong mắt nhiều người. Lâu Thương có thể ngăn giữ được một lần, cũng không thể vĩnh viện ngăn trở được, một nơi như này, lại có nhiều người như này, đồ quân nhu cũng nhiều, sẽ càng khiến người khác dòm ngó. Đại trượng phu khi loạn thế cầm kiếm ba thước, thành lập công lao sự nghiệp, Hàn Tín bất tài, nhưng cũng muốn có thành tựu. Hỉ Tử, ngươi học nhiều, tài hoa xuất chúng, sao cũng đi cùng ta tìm một minh chủ? Đến lúc đó, ta nắm giữ bên ngoài, ngươi nắm giữ bên trong, phong vương bái tướng, cũng không thể không được.
Tư Mã Hỉ không khỏi giận tím mặt:
- Đầy tớ nhỏ (cách gọi khinh miệt) câm miệng lai cho ta. Tư Mã Hỉ dù không có sở trường, mấy năm đọc sách cũng biết bốn chữ "Trung Nghĩa Liêm Sỉ". Ta là một cô nhi, được lão gia thu nhận và giúp đỡ, không chi cho ta cơm no, còn dạy ta đọc sách biết chữ. Ân tình này, ta dù muôn lần chết cũng không trả đủ. Ngươi thì lại là kẻ lang thang, lão gia thấy ngươi cơ khổ mà thu nhận, giữ ngươi lại bên mình, nhưng ngươi thì sao, không những không có lòng báo đáp, lúc nguy nan lại nói ra những lời liêm sỉ như thế. Đừng nói là lão gia không chết, dù là lão gia thật sự mất đi rồi, nhưng vẫn còn phu nhân và tiểu công tử...Ngươi ngươi ngươi...ngươi thật là kẻ không có đức hạnh mà, ta dù chỉ còn lại một hơi thở cũng không để ngươi đi.
Hàn Tín thật không ngờ Tư Mã Hỉ thường ngay tao nhã, trầm mặc ít nói lại có lúc tình tình dữ dằn như vậy. Thấy cậu đang muốn liều mạng với mình, trong lòng gã không khỏi hoảng hốt.
/16
|