Trong thành Lâu Thương, nơi nơi đều là không khí trang nghiêm, hào hùng. Từ biểu hiện xem ra cuộc sống của mọi nhà vẫn bình thường. Nên buôn bán thì buôn bán, nên làm việc thì làm việc, vẫn đâu vào đấy.
Nhưng nếu cần thận quan sát, sẽ phát hiện rất nhiều cửa hàng đã trống không. gày thường, khách thương qua lại tụ tập ở khách sạn tửu quán, hôm nay lại vắng vẻ. Những tửu quán nhỏ ven đường, không còn tiếp tục buôn bán, chỉ có cờ biển hiệu quán rượu đặc hữu của Lâu Thương ở cửa ra vào là vẫn theo gió xuân múa.
Sở Hạng đến rồi!
Nhưng người họa hại này, những tặc binh không để cho người ta sống an ổn này sắp tới rồi.
Liền trong một đêm, hậu duệ Hạng gia của nước Sở cũ, đã khởi binh tại Hội Kê, tin tức đánh qua Giang Thủy đã truyền đến khắp phố lớn, ngõ nhỏ của Lâu Thương.
Lúc này tuy vẫn có người nhàn nhã trà dư tửu hậu, nhưng không bài trừ, là người bụng dạ khó lường cố ý gây nên.
Thế nhưng, phản ứng của người Lâu Thương làm cho một số người thất vọng rồi. Bọn họ cũng không có biểu hiện đặc biệt bối rối, chỉ nhìn tình hình một cách bình tĩnh.
- Sợ cái rắm ấy, nhớ ngày trước mười vạn phản tặc đánh tới Lâu Thương, còn không phải bị chúng ta đánh cho máu chảy thành sông, chật vật mà chạy đó sao? Mẹ nó, vì sao không thể để cho chúng ta qua những ngày bình yên một chút? Tặc nhân muốn đánh, liền để cho bọn chúng đến đây thì tốt rồi. Lúc Quân hầu không có ở đây, còn có thể đánh cho mười vạn tặc nhân chạy trối chết; hiện nay Quân hầu đã trở về, dù là đến hai mươi vạn tặc nhân, cũng làm cho chúng có đến mà không có về.
Người Lâu Thương chẳng lo lắng, lời nói ra đều đầy kiêu ngạo.
Cũng khó trách, trải qua một hồi tẩy lễ nửa năm trước, người Lâu Thương cực kỳ có lòng tin đối với thành phòng của Lâu Thương. Lại thêm trong thành có vô số mãnh tướng, mấy nghìn tinh binh, lương thảo, đồ quân nhu lại vô cùng dồi dào, trong hai mươi tòa đại thương lại càng chất đầy binh khí, khải giáp và mũi tên.
Nhớ năm xưa, Quân hầu của chúng ta mang theo tám trăm người có thể đánh cho vài chục vạn người Hung Nô bó tay hết cách.
Chuyện người Phú Bình có thể làm được, người Lâu Thương chúng ta sao lại không làm được? Hơn nữa, ngày hôm nay của chúng ta, hết thảy đều là do Quân hầu ban tặng.
Năm đó quyết chiến ở Hà Nam, sự tích Lưu Khám dẫn bộ huyết chiến Phú Bình, giết chết Hồ vương, hiện nay rất nổi tiếng ở Lâu Thương.
Ngay từ đầu, chỉ là truyền trong phạm vi nhỏ, nhưng về sau càng truyền ra lại càng rộng càng siêu việt. Mấy vạn quân Hung Nô biến thành vài chục vạn quân Hung Nô. Tả hiền vương, biến thành Đại Thiền vu. Lưu Khám trong chuyện, có thể hô phong hoán vũ, rải đậu thành binh, gần như là thần thiên dị giới ngạo thiên.
Việc này tất nhiên là không thể thiếu được sự thúc đẩy của phụ tá Lưu Khám.
Theo lời nói của Thúc Tôn Thông: Quan tâm khỉ gió gì mơ hồ hay không mơ hồ, chúng ta chỉ cần người Lâu Thương kiên định tín niệm, cần gì phải để ý những cái khác?
Vì vậy dưới sự thao túng của Thúc Tôn Thông, ở Lâu Thương sinh ra một hình thức nghệ thuật hoàn toàn mới.
Chính là ở các khách sạn đông đúc, phái người dùng phương thức kể chuyện xưa, đem sự tích trận chiến năm xưa ở Hà Nam truyền bá đi. Lại nói tiếp, đây cũng chính là hình thức nghệ thuật Bình thư xuất hiện sớm nhất đi… Hơn nữa đám người Thúc Tôn Thông, Giả Thiệu khoa trương tô son trát phấn bậc này, người Lâu Thương đã xem Lưu Khám như thần linh rồi. Vốn Lưu Khám trước kia có truyền thuyết Bạch long hàng thế, hiện nay liên hệ tới, tất nhiên là không làm cho người ta hoài nghi.
Cho nên, theo biểu hiện mà nhìn, hết thảy đều rất bình thường.
Nhưng trên thực tế, tất cả thanh tráng ở Lâu Thương, toàn bộ đều bị phân đến ở quân doanh, trú đóng ở Lưu gia điền trang hoang vu để thao luyện.
Mà người già yếu trong nhà, cũng không nhàn rỗi.
Y theo nhiệm vụ phủ nha phân công, nên chuẩn bị băng bó thì chuẩn bị băng bó, nên làm cáng thì làm cáng, những người hiểu biết dược vật, được gom lại cùng một chỗ, dựa theo phương thuốc quan phủ cung cấp, chuẩn bị các loại Kim sang dược cùng Ma phí tán.
Tóm lại, nội thành Lâu Thương là ngoài lỏng trong chặt, đã chuẩn bị xong ứng chiến.
Cờ lớn theo gió bay phấp phới giữa không trung.
Lưu Khám một thân áo giáp, lên thành lâu, nhìn về phương xa trong chốc lát, đột nhiên quay đầu hỏi:
- Tiểu Trư và lão Nhâm đã đi mấy ngày rồi?
Quý Bố thấp giọng trả lời:
- Mười ngày!
- Như vậy, bọn họ động thủ, sợ là sẽ trong vòng một hai ngày. Chỉ mong bọn họ có thể đứng vững, như vậy không gian cho chúng ta quay vòng càng lớn hơn rồi.
Quý Bố cười hắc hắc:
- Quân hầu cứ yên tâm, công tử Thích Chi nhìn thì tùy tiện, kỳ thật tâm tư rất tinh tế. Đi tới Bành thành, có Cự Dã phái ra tám nghìn nhân mã, đủ để đứng vững. Còn Huyện Bái, ta nghe Tào tiên sinh nói, danh vọng của Quân hầu rất tốt đó.
- Quý Bố, ngươi cũng biết nịnh hót rồi hả?
Quý Bố nghiêm nghị lắc đầu:
- Không phải Quý Bố a dua, thực là Quân hầu mưu tính sâu xa. Vốn là ta còn lo lắng Bành Việt không chịu phân binh xuất ra, thật không nghĩ đến y lại sảng khoái đáp ứng như vậy. Y vừa ra tay, đủ để áp lực lên chúng ta giảm hơn một nửa.
Lưu Khám cười không nói.
Trên thực tế, sau khi Lưu Khám cùng Chu Thị thương định, người ở lại Huyện Bái lại là người năm xưa cùng hắn bình định loạn ở Tam Điền - Ngô Thần, chính là người trong lòng dám đưa ra những mưu kế to gan. Lại nói tiếp, sau khi Lưu Khám trở lại Lâu Thương, liền một mực cảm thấy chút kỳ quái. Lúc trước hắn bảo vệ Doanh Quả, sau khi qua sông ở Hà Bắc, từng nhờ Huyện trưởng Cách huyện Ngô Thần thông tri cho người nhà ở Lâu Thương, để cho bọn họ chuẩn bị.
Thật không nghĩ đến, Ngô Thần này sau khi vứt bỏ chức quan tại huyện Cáchliền không có tin tức.
Càng không nghĩ đến chính là, Ngô Thần vậy mà lại xuất hiện ở Huyện Bái, còn dưới trướng Lưu Bang, đảm nhiệm công tác phụ tá vô cùng quan trọng.
Điều này quả thực là ông trời giúp Lưu Khám cướp lấy Huyện Bái!
Cho nên, Lưu Khám rất nhanh liền liên lạc với Ngô Thần… Hắn năm xưa lập nghiệp ở Huyện Bái, tuy ra rời đi nhiều năm, nhưng đem lại nhiều lợi ích cho Huyện Bái, đủ để rất nhiều người nhớ kỹ trong lòng. Những năm gần đây, mặc dù Lưu Khám không trở về, nhưng trước sau vẫn liên hệ với Huyện Bái, trước kia là thông qua Nhâm Ngao, sau khi Nhâm Ngao nương tựa vào Lâu Thương, việc liên lạc của Lưu Khám với Huyện Bái cũng liền âm thầm được chuyển tới chỗ Dược Tổ.
Sự thật chứng minh, cái này hiệu quả rất tốt.
Sau khi thần không biết quỷ không hay cùng Ngô Thần liên lạc, Lưu Khám mới biết được, sau khi hắn và Ngô Thần chia tay tại huyện Cách, lúc cách Đông Hải quận, chuẩn bị tiến về Lâu Thương, không cẩn thận gặp đám người Lưu Phì đang lẩn trốn, nhưng lại bị Lưu Phì nhìn trúng, mang theo bên người.
Khi đó, mấy lần Ngô Thần muốn chạy trốn, nhưng đều không thành công.
Mà Lưu Phì cũng biểu hiện rất có thành ý, lại nhiều lần tha thứ Ngô Thần.
Thấy vô vọng chạy trốn, Ngô Thần đành phải an tâm theo Lưu Phì hành động. Hơn nữa mấy lần hành động về sau, cho thấy đầy đủ năng lực, điều này làm cho Lưu Phì đối với y càng thêm tin cậy, địa vị trong đạo phỉ lại càng tăng lên nhanh chóng, về sau trở thành mưu sĩ của Lưu Phì.
Cánh tay thứ ba, gần với Lưu Phì nhất là Chu Câu Tiễn.
Ngô Thần thông qua tín sử của Lưu Khám ở Huyện Bái, đem tình huống của Lưu Bang nói rõ từng việc. Đặc biệt là Chu Câu Tiễn, Ngô Thần càng viết rõ cho Lưu Khám: Người này chính là thích khách năm xưa ám sát chưa thành công ở Tần Đình, đồ đệ của Cái Nhiếp.
Điều này làm cho Lưu Khám giật mình.
Chu Câu Tiễn ngồi vững trên ghế của đệ nhất mãnh tướng trong doanh của Lưu Bang, thậm chí ngay cả Phàn Khoái cũng phải kém hơn hai phần. Hôm nay dưới trướng của Lưu Bang có ước chừng hơn mười nghìn người, trong đó nhân mã Lưu Phì mang tới là tinh hãn nhất, tất cả đều là hãn phỉ đã qua trăm trận chiến, có lực công kích rất cường đại.
Cuối năm ngoái, Lưu Bang phái Chu Bột công kích Bành thành.
Lại để Hạ Hầu Anh trấn thủ huyện Lưu, còn mình tọa trấn Huyện Bái, duy trì áp lực đối với Tiết quận.
Bốn người Phàn Khoái, Lư Quán, Lưu Phì, Chu Câu Tiễn theo Lưu Bang cùng thủ tại Huyện Bái, thực lực cũng không tính là quá yếu. Đặc biệt là theo kế của Trương Lương, sau khi đã phục kích Tư Mã Di, Lưu Bang âm thầm gây dựng nên đạo nhân mã có thế lực lớn nhất quận Tứ Thủy, nhất định phải nhanh chóng giải quyết.
Lưu Bang?
Nói thật, Lưu Khám từ đầu đến cuối đều không để trong lòng.
Nhưng để y hoành hành tại quận Tứ Thủy, trước sau là một tai họa ngầm cực lớn. Lưu Khám cũng nhiều lần muốn gõ rơi cỗ thực lực này của Lưu Bang, chỉ là trước đây thời cơ chưa thành thục, thêm kiêng kỵ đối với Trương Lương, cho nên Lưu Khám mới chậm chạp không động thủ. Hiện tại Trương Lương không ở tại Huyện Bái, nghe nói là đã đến Toánh Xuyên… việc này khiến Lưu Khám nhìn thấy một cơ hội, thật sự nếu không động thủ, sẽ vuột mất cơ hội tốt rồi.
Để lấy lòng Ninh Lăng quân, lại đem tin tình hình của Tư Mã Di thông báo qua.
Sau đó Lưu Khám an vị đợi tin chiến thắng…
Cũng chưa từng nghĩ, ở phía sau, Hạng gia xuất binh! Tại thời khắc mấu chốt khi Trương Sở cùng quân Tần đang kịch chiến, Hạng gia yên lặng sang sông.
Điều này thật là làm cho Lưu Khám trở tay không kịp.
Cho tới nay, ánh mắt Lưu Khám đều chăm chú vào chiến trường Sơn Đông, trong lúc vô tình không để mắt tới động tĩnh của Hội Kê quận ở Giang Nam. Hắn sao có thể nghĩ đến, quận trưởng Hội Kê quận Ân Thông sẽ dẫn sói vào nhà, lại tồn tâm tư thu phục thúc chất Hạng gia, nên để cho Hạng Tịch thông suốt tiến vào Ngô huyện?
Ân Thông không phải là không có phòng bị, nhưng mà thật sự không để mắt đến uy vọng của thúc chất Hạng gia ở phía nam.
Hạng Tịch đại khai sát giới tại phủ Quận thủ, giết sạch Ân Thông và toàn bộ những cao thủ bên cạnh y. Bốn người Long Thả, Tào Cữu, Hạng Trang, Ngu Tử Kỳ đã nhanh chóng khống chế cửa thành Ngô huyện, hình thành cục diện đóng cửa đánh chó. Sau khi Hạng Tịch chém giết Ân Thông, Hạng Lương lập tức tiến về quân doanh ở ngoài thành Ngô huyện. Quân Tần ở Ngô huyện phần lớn là người Sở cùng người Cổ Việt tạo thành, vì vậy Hạng Lương rất nhẹ nhàng mà nắm được binh quyền trong tay.
Về sau, Hạng Lương nhanh chóng cùng Ngô Nhuế liên hệ, hơn nữa thuận lợi tiếp thủ binh mã của Ngô Nhuế.
Ngô Nhuế vô tâm chinh chiến thiên hạ, thầm mong bảo vệ một phương an bình.
Lần ra mặt này, có Hạng Lương ra mặt, Ngô Nhuế đương nhiên mừng rỡ nhẹ nhõm, hơn nữa uy vọng của Hạng gia hoàn toàn cao hơn Ngô Nhuế.
Cuối năm ngoái, có người từ Toánh Xuyên đột nhiên tới thăm Hạng Lương.
Hạng Lương lập tức chỉnh đốn và sắp đặt binh mã, vượt sông lên phía bắc.
Ông cùng đại quân chủ lực của Ngô Nhuế từ Thọ Xuân qua Hoài Thủy, ý đồ cướp lấy binh mã trong tay Trần Thắng.
Đồng thời để bảo đảm thông suốt đường đi Hoài Hán, Hạng Lương lại mệnh Hạng Tịch lĩnh tám nghìn Tử đệ binh, qua sông từ Lịch Dương, sau đó thẳng đến Đường Ấp và Quảng Lăng, binh tiến Hoài Hán, chiếm lĩnh Tứ Hồng. rồi sau đó nhanh chóng cùng chủ lực của Hạng Lương tụ hợp, phục đoạt đất Sở, thẳng tiến Quan Trung.
Vốn Hạng Tịch sang sông, để cho Lưu Khám trở tay không kịp chính là trong dự liệu.
Tây Sở Bá Vương này vốn cũng không phải là một tên chịu an phận thủ thường, nếu không sao lại có thể ở Trữ La sơn xung đột cùng đám người Lưu Khám?
Tám nghìn Tử đệ binh?
Lưu Khám là nghe nhiều nên thuộc.
Chỉ là, chỉ dựa tám nghìn Tử đệ binh mà đòi muốn đến Lâu Thương chiếm đánh ư, chính là chuyện không khả năng. Nhưng Lưu Khám tuyệt đối không ngờ chính là, ngay vào lúc hắn an bài như thế nào cùng Hạng Vũ giao phong một lần nữa, từ phương nam lại truyền đến một tin dữ.
Từ Lâu Thương đi về phía nam, vượt qua hoài Thủy có một khu vực đồi núi rộng lớn.
Nhưng ở tại khu vực này, có một huyện thành nhỏ, tên là Đông Dương. Trong thành Đông Dương, có một Đông Dương lệnh sử ở đây tên là Trần Anh. Trần Anh này là người gốc Sở, hơn nữa tại khu Hoài Hán cũng có chút danh vọng, tiếng trong dân rất tốt, là một người hiền tài.
Trong trí nhớ Lưu Khám, trong lịch sử, Trần Anh cũng không phải là một nhân vật vang dội.
Ít nhất, Lưu Khám không nhớ được một người như vậy.
Ngược lại năm đó khi hắn vừa tới Lâu Thương, vì khởi công xây dựng kênh nước, Tương Cường từng nhắc tới một nhân vật với hắn. Lưu Khám còn phái người tới mời, nhưng lúc đó Trần Anh thứ nhất vẫn là một quan lại, thứ hai là một người con có hiếu, không muốn rời khỏi Đông Dương.
Về sau Lưu Khám lại phái người tới mời mấy lần, Trần Anh đều uyển chuyển cự tuyệt.
Sau khi Lâu Thương ổn định, Lưu Khám bắt đầu bôn ba khắp nơi, rất ít khi ở Lâu Thương, nên chuyện mời Trần Anh tạm thời bị gác lại như vậy.
Dần dà, ngay cả Lưu Khám đều quên mất, ở Đông Dương còn có một nhân vật như thế.
Mà nay, chính vì một nhân vật như vậy đã tạo cho Lưu Khám phiền toái không nhỏ. Hạng Vũ vượt sông, chiếm lĩnh Quảng Lăng, người Sở ở khu Hoài Hán, lập tức rục rịch chuẩn bị hưởng ứng lời triệu gọi của Hạng gia. Trong mấy ngày ngắn ngủi, liền tụ được mấy vạn nhân mã.
Nhưng chủ tụ tập lại thì chưa đủ, bọn họ cần một thủ lĩnh thích hợp.
Vì vậy những người Sở này đã tìm được Trần Anh…
Trần Anh thì sao, cũng có chút dao động.
Nhưng y có thói quen có việc gì trước hết đều hỏi mẫu thân, vì vậy liền hướng mẫu thân bẩm rõ việc này, muốn nghe một chút ý kiến của mẫu thân.
Mẫu thân của Trần Anh, ngược lại có chút tương tự với Khám phu nhân, xuất thân từ đại gia khuê tú.
Bà nói với Trần Anh:
- Mẹ con sau khi đến ở Trần gia, cũng chưa từng nghe nói đến tổ tiên của con có người làm quan cao quý nhân hay không. Hôm nay, con thoáng cái nhận lấy địa vị cao như vậy, chỉ sợ không phải là chuyện tốt, ngược lại đi theo người khác làm việc, thành công sẽ được ban thưởng, cũng sẽ không quá nguy hiểm… Mẹ nghe nói người của Hạng gia hiện nay đã mang binh tới Quảng Lăng, sao con không đầu nhập vào Hạng gia?
Theo phương diện khác mà nói, những lời này của mẫu thân Trần Anh, cũng là hơi có chút bo bo giữ mình, không suy nghĩ vì người trước. Text được lấy tại truyenyy[.c]om
Trần Anh nghe lời khuyên bảo của mẫu thân, lập tức liên hệ với Hạng Vũ, những người cấp dưới đối với việc đầu nhập vào Hạng gia cũng không tỏ vẻ phản đối bao nhiêu.
Chính vì như vậy, làm cho Hạng Vũ thoáng cái có thêm mấy vạn nhân mã, thực lực tăng lên nhiều.
Mà Lưu Khám cũng có chút nhức đầu…
Thoáng cái phải đối mặt với mấy vạn quân Sở, bảo hắn không khẩn trương vậy thuần túy là nói nhảm. Nhưng dù sao đã trải qua đại chiến sinh tử như vậy ở Phú Bình, hiện nay hắn có mấy vạn binh mã. Mà Phú Bình cũng không so sánh được với Lâu Thương, lại thêm lương thảo dồi dào, quân giới lại nhiều, há có thể yếu thế?
- Tính thời gian, Sở quân của Hạng gia chỉ sợ là đã qua sông rồi.
Quý Bố gật đầu một cái nói:
- Hôm qua Huyện trưởng Tương Cường phái người đưa tới chiến báo, nói là quân Sở Hạng gia đã dẫn binh tới bờ nam Hoài Thủy, đoán chừng một hai ngày sẽ qua sông.
Tương Cường hiện nay là Huyện trưởng của Từ huyện.
- Vật tư của Từ huyện, toàn bộ đã chuyển tới chưa?
- Đến rạng sáng nay, khố phủ của Từ huyện đều đã được di chuyển an toàn đến Lâu Thương. Kỵ quân sở bộ huynh đệ Quán Anh chiều tối ngày hôm qua đã hoàn tất bàn giao với Huyện trưởng Tương Cường. Nếu tính ra mà nói, thì chỉ trong hai ngày, huynh đệ Quán Anh sẽ tiếp xúc với quân Sở tiên phong của Hạng gia… làm không tốt, hiện tại hai đạo nhân mã này đã giao thủ rồi… thật sự là hâm mộ huynh đệ Quán Anh!
Quý Bố nhịn không được phát ra một câu cảm khái.
Mà Lưu Khám lại không khỏi cảm thấy trong lòng có một tia trầm trọng.
Quán Anh, đó là lão huynh đệ của nhà mình, cũng coi như là thân kinh bách chiến, từng vào sinh ra tử trên chiến trường. Cho nên phái Quán Anh đi, thực sự không phải là muốn thủ vững Từ huyện. Kỳ thực, với tình hình của Từ huyện, không có khả năng thủ trụ, Quán Anh xuất kích là có trách nhiệm khác.
Nói mưu lược binh pháp, trải qua gần mười năm tu luyện, Quán Anh đã không còn là Ngô Hạ A Mông lúc trước.
Nhưng Lưu Khám lại có chút bận tâm, lo lắng cái tính tình hỏa bạo kia của Quán Anh. Vạn nhất… Lưu Khám không dám suy nghĩ nữa, cũng chỉ có thể cau mày.
Chỉ mong lão Quán sẽ không lỗ mãng làm việc.
Hắn vừa âm thầm cầu nguyện, đồng thời có mong mỏi mơ hồ.
Chờ đợi Sở quân Hạng gia đến?
Không, chuẩn xác mà nói, Lưu Khám mong mỏi Hạng Tịch đến. Ban đầu ở Trữ La sơn, bởi vì nhiều nguyên nhân không thể đánh thống khoái với Hạng Tịch.
Hiện nay, song phương đều muốn triển khai chiến trận, chân ướt chân ráo đến một hồi đổ máu!
Nghĩ đến điều này, Lưu Khám liền không nhịn được mà hưng phấn, hay tay nắm chặt, thân thể hắn âm thầm run run, một đám lửa, thiêu đốt trong lồng ngực.
Đến đây đi, đến đây đi!
Trong lòng Lưu Khám chờ đợi: Để cho ta lãnh giáo một chút thủ đoạn của đệ nhất thiên hạ mãnh tướng ngươi, đại danh đỉnh đỉnh Tây Sở Bá Vương!
/16
|