Trần Anh sao không nhận ra Lưu Khám chứ?
Đông Dương mặc dù là khu vực phía nam của Hoài Thủy, nhưng vẫn thuộc về con đường Hoài Hán, nằm trong phạm vi quản hạt của Đô úy Tứ Thủy.
Lưu Khám mấy lần mời Trần Anh, nhưng đều bị từ chối.
Điều này không có nghĩa là Trần Anh không hiểu gì về Lưu Khám. Trái lại, trong mấy năm qua, Trần Anh từng nhiều lần tới Lâu Thương. Tuy nhiên khi đó Lưu Khám luôn bận rộn bôn ba, Trần Anh cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua vài lần. Chỉ vài lần ấy đã đủ để Trần Anh ghi nhớ sâu sắc. Hình thể của Lưu Khám thuộc loại hạc giữa bầy gà trong những người Sở, hơn nữa càng trưởng thành thì càng thể hiện sự uy nghiêm.
Trần Anh ghi nhớ trong lòng nhưng không tiến lên chào hỏi.
Y là người Sở, làm Lệnh sử hai năm đã là cố lắm rồi, bảo y tiếp tục làm thuộc hạ cho Lưu Khám là điều mãi mãi không thể.
Dù sao Trần Thị ở Đông Dương cũng là đại tộc lớn ở Sở, trong tộc có rất nhiều người từng làm quan ở nước Sở, cũng có không ít người chết trận ngoài chiến trường.
Vì thế Trần Thị luôn ôm lòng thù địch sâu sắc đối với lão Tần.
Trần Anh không phục vụ cho Lưu Khám, không có nghĩa là y không quan tâm đến hắn. Trên thực tế, kể từ ngày Lâu Thương được xây dựng, Trần Anh đã cảm nhận được sự uy hiếp không thể gọi tên. Sở tuy tam hộ, vong Tần tất Sở. Lời tiên tri cổ xưa khiến Trần Anh tin rằng, lão Tần chắc chắn sẽ bị tiêu diệt. Sau khi Lâu Thương phất lên đã trở thành một cái đinh cắm trên đất của người Sở, thực sự quá nguy hiểm.
Người Sở xuất phát từ Hoài Hán, ắt sẽ tấn công Hạ Bi, rồi sau đó đến Bành thành, thuận thế sẽ tiến vào Tề Lỗ.
Đây là một con đường chiến lược tất yếu phải đi, nhưng do sự xuất hiện của Lâu Thương lại khiến quân Sở sau khi vượt qua Hoài Thủy phải đối mặt với tình hình lúng túng. Đầu tiên, công chiếm Hạ Bi sẽ chịu sự khống chế; Tiếp đó, vượt Hoài Thủy thì không gian quay về sẽ bị thu nhỏ. Quy mô lớn ban đầu sẽ trở thành trận công kiên một thành một đất, đối với quân Sở mà nói thì tổn hại quá lớn.
Không đánh Lâu Thương, hậu phương sẽ không yên.
Chiếm đánh Lâu Thương chắc chắn sẽ lâm vào một cuộc ác chiến…
Kết quả rõ ràng quân Sở tất nhiên giành được thắng lợi. Tuy nhiên vấn đề là, ở một nơi nhỏ bé như Lâu Thương mà phải tiêu hao nhiều binh lực như vậy, liệu có đáng không? Nhưng ngươi không đánh không được, ngoài yêu cầu về mặt chiến lược thì đồ quân nhu của Lâu Thương khiến rất nhiều người phải ghen tị.
Vì thế, không lâu sau khi Trần Thắng Ngô Quảng nổi dậy, Trần Anh đã phái mật thám với ý đồ trà trộn vào Lâu Thương.
Thành lũy chắc chắn nữa cũng không chống đỡ nổi sự chia tách trong nội bộ. Kế hoạch của Trần Anh rất chi tiết nhưng y không ngờ được rằng Lưu Khám có trí nhớ của kiếp trước nên sự coi trọng cuộc chiến gián điệp này vượt xa cả nhận thức về việc sử dụng gián điệp của Trần Anh. Trong mười ba quyển Binh Pháp Tôn Tử, có một quyển nói về sử dụng gián điệp. Tuy nhiên trên thực tế, thủ đoạn sử dụng gián điệp ở giai đoạn Tần Sở vẫn ở trạng thái manh nha nguyên thủy chứ chưa thành thục.
Chỉ cần chú ý một chút, Lưu Khám đã nhận thấy được vấn đề trong đó.
Đây cũng là lý do quan trọng khiến hắn thành lập Hắc y vệ. Đương nhiên, hành động của Lưu Khám, Trần Anh ở ngoài thành không thể biết được.
Y là Trần Anh sao?
Lưu Khám ở trên đầu thành, nhìn chiếc xe của Trần Anh mà không khỏi thầm khâm phục lòng gan dạ của người này.
Có câu rằng, hai nước giao binh, không chém sứ giả. Lưu Khám rất rõ tầm quan trọng của Trần Anh, cũng biết rõ, chỉ cần giết Trần Anh sẽ gây ra phiền phức rất lớn với quân Sở, nhưng hắn không thể làm thế, bởi vì đây là điểm mấu chốt trong nguyên tắc mà con người ở thời đại này phải tuân thủ nghiêm ngặt. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Nếu như hắn mạo muội ra tay, giết chết Trần Anh, làm không tốt sẽ khiến nội bộ Lâu Thương xảy ra bất hòa trước.
Có điều, Trần Anh đã tới thì Lưu Khám cũng không thể tỏ ra yếu thế.
Hắn lập tức rời khỏi thành, trèo lên một cỗ xe hai bánh. Cửa thành mở rộng, Lưu Khám tự mình đánh xe lao tới gặp Trần Anh.
- Quân hầu, nghe đại danh đã lâu, hôm nay gặp mặt, quả nhiên là anh hùng.
Trần Anh lại rất khâm phục Lưu Khám. Nói thế nào thì danh tiếng Lưu Khám phát minh ra giấy Trình Công và sáng tạo ra lối chữ Lệ vẫn còn ở đó. Là một người đọc sách, Trần Anh có thể chẳng thèm ngó tới bất kỳ ai nhưng lại không thể bày tỏ sự bất kính với Lưu Khám. Nguyên nhân rất đơn giản, việc Lưu Khám đã làm mang lại lợi ích lớn cho những người đọc sách trong thiên hạ. Cho dù đối địch với Nho môn tiên hiền Khổng Phụ, cũng phải gọi tôn kính một tiếng: Lưu sinh!
Cách dùng chữ của cổ nhân rất trau chuốt.
Các chữ như "Tử", "Sinh" không thể tùy tiện sử dụng.
Ý đồ tới đây của Trần Anh cực kỳ rõ ràng.
Y hy vọng có thể tìm được một cách điều hòa, để quân Sở có thể thuận lợi tấn công Hạ Bi, chiếm lĩnh Tứ Hồng và Hoài Hán. Có thể vòng qua được Lâu Thương của Lưu Khám, tất nhiên là một việc tốt. Nếu không sẽ tổn hại lượng lớn tính mạng binh lính, thành quả chiến đấu… chưa chắc đã được như ý.
Lưu Khám chắp tay:
- Là Trần Anh tiên sinh sao?
Ta cũng nghe danh tiếng của tiên sinh từ lâu, biết tiên sinh có tài, định quốc an bang. Ta nhiều lần mời ngài nhưng chưa thể gặp mặt tiên sinh, quả thật hối tiếc.
Trần Anh khẽ giật mình, nở nụ cười tươi.
Y đâu có thể không nhận ra đây là lời nói khách sáo của Lưu Khám.
Định quốc an bang? Có lẽ chăng… Nhưng trên thực tế, nếu không phải lần này mình theo Hạng Tịch xuất binh, vượt qua Hoài Thủy thì Lưu Khám chưa chắc biết được tên tuổi của y. Đương nhiên, năm đó sau khi từ quan, Lưu Khám nhiều lần sai người tới mời Trần Anh, điều đó cũng làm y có phần cảm động.
Ánh mắt bỗng trở nên phức tạp.
Trần Anh khẽ than nhẹ:
- Được Quân hầu coi trọng quả là may mắn của Trần Anh. Chỉ là… đạo bất đồng, mưu lược khác nhau.
Ngươi coi trọng ta, ta rất cảm động. Nhưng chúng ta không cùng một đường!
Ngươi thuộc Tần, ta thuộc Sở, hận thù giữa Tần và Sở quyết không thể tùy tiện xóa bỏ.
Lưu Khám sao không nghe ra ý tứ trong lời nói của Trần Anh.
- Tiên sinh, người Tần, người Sở thật sự quan trọng như vậy sao? Nhớ trước đây, Chu Thiên Tử giành được thiên hạ, thiên hạ đều quy về Đại Chu, lấy người Chu ra để tự hào. Quay ngược lại về trước, Thương Thang Hạ Khải, Vũ Đế Tam Hoàng… Ba nghìn năm trước, thiên hạ một nhà, sao lại chia người Sở, người Tần?
Ta nghe nói, tổ tiên Quý Liên của Sở Vương vốn là hậu duệ của Hoàng Đế.
Còn tổ tiên người Tần là Thiếu Hạo. Thiếu Hạo đế từng nuôi dưỡng con của Hoàng Đế là Chuyên Húc. Nói ra cũng là người một nhà.
Trong Kinh Thi phong nhã có câu thơ: Vô thiểm Hoàng tổ, thức cứu nhĩ hậu… Tại sao đến ngày nay chúng ta lại quên đi tình nghĩa của tổ tiên, cứ phải giao tranh với nhau sao? Trần Anh tiên sinh, bảy nước loạn chiến hai trăm năm không ngớt, bách tính đã phải sống những ngày nước sôi lửa bỏng, lẽ nào ngươi không biết?
Giờ vì lợi ích một người mà nỡ khơi mào chiến hỏa, để bách tính lại phải quay về những ngày tháng trôi dạt như thế kia, lòng các ngươi có chịu nổi không?
Tổ tiên của người Tần có phải là Thiếu Hạo hay không, Trần Anh cũng không biết chắc.
Nhưng tổ tiên của người Sở quả thật là hậu duệ của Hoàng Đế. Những lời Lưu Khám nói tuy rất bình thường nhưng lại khiến Trần Anh không nói được gì.
- Quân hầu, không phải ta vì lợi ich một người, mà thực sự là Bạo Tần ngu ngốc đã khiến dân chúng lầm than. Đại Sở ta chẳng qua là thuận thế nổi dậy, giải cứu dân chúng khỏi tình cảnh trong nước lửa này. Quân hầu là người hiểu chuyện, biết kẻ thức thời mới là tuấn kiệt…Tần đánh mất kỳ lộc của mình, quần hùng cùng xua đuổi, đây là đại thế. Ta biết Quân hầu không phải người thường, nhưng cho dù Quân hầu bảnh lĩnh lớn thế nào chăng nữa, chỉ dựa vào Lâu Thương có khác nào bọ ngựa đấu xe.
Lưu Khám nói:
- Kẻ đánh mất thiên hạ không phải người Tần, mà là Doanh thị.
Tiên sinh nói các ngươi giải cứu dân chúng trong nước lửa, nhưng ta lại thấy dân chúng phải lưu lạc, những vùng đất màu mỡ bị để hoang.
Những nơi mà quân Sở các ngươi đi qua, khắp thành đều bị tàn sát, cướp bọc tranh đoạt, đây là nghĩ cho bách tính sao?
Tiên sinh, ta không nhìn thấy các ngươi giải cứu bách tính, chỉ thấy các ngươi toàn làm việc ác, cướp đốt giết hiếp. Đại thế thiên hạ không liên quan gì đến ta… ta trấn thủ Lâu Thương là muốn bảo vệ bình yên cho nơi này. Mà nay, các ngươi tự dưng xâm phạm biên giới, có nghe thấy lòng dân Lâu Thương không?
- Cái này…
Lưu Khám liên tục thay đổi chủ đề, khiến Trần Anh nghẹn họng.
Ai nói Lưu Khám chỉ là tên vũ phu? Nhanh mồm nhanh miệng như vậy, vũ phu đâu làm được?
Thấy Trần Anh im lặng, Lưu Khám đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Trần tiên sinh, ngươi đang mơ à?
- Hả?
Trần Anh bị Lưu Khám hỏi đột ngột nên không biết làm thế nào. Y kinh ngạc nhìn Lưu Khám, không biết hắn có ý gì.
Lưu Khám quay đầu nhìn lá cờ Thương Long tung bay trên cổng thành.
Ánh mắt lướt qua từng người từ trên đầu thành của Lâu Thương, sau đó thở dài một cái, quay đầu nói với Trần Anh:
- Ta có một ước mơ!
Ước mơ này cắm rễ sâu trong lòng ta.
Ta ước có một ngày không còn chiến tranh trên mảnh đất quang vinh này.
Ta ước có một ngày, trên vùng đất này, người Sở, người Tần và người Tề… không còn đánh giết lẫn nhau. Tất cả đoàn kết, thân như huynh đệ.
Ta ước có một ngày, trước Hàm Cốc Quan không còn máu chảy thành sông, chiến trường ngày xưa có thể trở thành nghìn dặm đất đai màu mỡ, mọi người cấy cày trên cùng một mảnh ruộng.
Ta hy vọng có một ngày, thiên hạ không còn phân chia địa vực và biên giới, tất cả mọi người có thể nắm tay nhau, đồng thanh hô to: Chúng ta là con cháu Viêm Hoàng!
Trần tiên sinh, có lẽ ngươi sẽ nói là ta đang ăn nói linh tinh. Thế nhưng ta thật sự đã từng mơ, lấp đầy thâm cốc, san bằng núi cao, lối rẽ hóa thành đường bằng phẳng, khúc ngoặt trở thành đường lớn… Chúng ta sống dưới cùng một bầu trời, để cho vinh quang của con cháu Viêm Hoàng lan tỏa đi khắp ngõ ngách, để cho tất cả các dân tộc khác trong thiên hạ phủ phục dưới chân chúng ta, không dám mạo phạm anh linh của tổ tiên chúng ta…
Ta luôn ôm tâm niệm này, để những nơi được ánh mặt trời chiếu xuống đều có cờ Thương Long tung bay!
Lưu Khám đứng nghiêm trên xe, những tia nắng còn sót lại của mặt trời chiều chiếu lên người hắn, giống như một thiên thần.
Hắn gào rất to. Trên cổng thành lặng ngắt như tờ, mọi đôi mắt đều đổ dồn vào cơ thể hùng vĩ như núi của hắn.
Trần Anh đứng đối diện với Lưu Khám cũng không ghìm được sự xúc động muốn quỳ lạy xuống đất.
Y cố gắng đè nén cảm xúc gần như vỡ tung của mình, lấy lại bình tĩnh, lâu sau mới vái chào Lưu Khám trên xe.
Vốn y muốn khuyên Lưu Khám, nhưng giờ y lại dao động!
Nói thêm gì đi nữa cũng không còn ý nghĩa gì… Trần Anh giật dây cương, điều khiển xe đi về phía đại doanh của quân Sở.
- Viêm Hoàng uy vũ, Quân hầu vạn tuế!
Trong lúc đó, phía đầu thành Lâu Thương vang lên âm thanh như tiếng sóng biển.
Người Trần Anh run lên, quay đầu nhìn về phía sau, chỉ thấy Lưu Khám vẫn đứng nghiêm trên xe, sừng sững không nhúc nhích!
Trận chiến này có thể thắng lợi không?
Trần Anh không khỏi có chút nghi ngờ.
Dân số Lâu Thương đúng là không nhiều, binh lực của họ càng thưa thớt hơn.
Nhưng một khi thu phục được lòng dân, khi tất cả người dân Lâu Thương đều quyết tâm tử chiến vì Lưu Khám thì kể cả có trăm vạn đại quân cũng chưa chắc đánh thắng!
Xem ra, một cuộc ác chiến đã không thể tránh được nữa…
Sáng sớm, quân Sở đã dàn hàng khai chiến ở ngoài thành Lâu Thương.
Có điều trong tay quân Sở không phải cầm đao thương búa rìu mà là các túi vải đựng đầy cát. Cùng với tiếng trống giục giã vang lên, tiếng hò hét rung trời truyền tới từ doanh trại của quân Sở. Từng đội, từng hàng binh sĩ được sự che chắn của các thanh chèo gỗ đã lao vun vút về phía Lâu Thương. Bọn chúng ném túi cát trong tay vào trong các kênh nước, sau đó nhanh chóng rút lui, binh lính đuổi theo tiếp tục lấp kênh.
Lưu Khám đứng trên đầu thành, tay đáp trên chòi nhìn ra xa.
- Xem ra, Trần Anh đã sớm có sự chuẩn bị!
Lý Thành bình tĩnh cười:
- Quân hầu mấy lần chiêu mộ, tên Trần Anh này mặc dù chưa đáp lại nhưng chắc trong lòng đã có mưu đồ bất chính từ lâu. Đã có ý đồ xấu thì sao có thể không để ý tới tình hình của Lâu Thương chứ? Muốn công phá Lâu Thương thì nhất định phải lấp bằng các kênh mương giăng đầy ở đây trước. Nếu không các máy móc vũ khí tấn công thành quy mô lớn đều không thể sử dụng. Chả trách y muốn dừng lại ở Từ huyện một ngày.
- Quân hầu, chúng ta có thể tiến công một lần không?
Đồ đồ nhìn đám quân Sở liên tục lấp bằng kênh mương, dần dần tiến tới gần Lâu Thương mà không nhịn được bèn hỏi:
- Chẳng lẽ ngồi nhìn bọn chúng hành động sao?
Lưu Khám không trả lời.
- Đồ đồ, có nhìn thấy mô đất kia không?
Lý Thành chỉ vào gò núi bên cạnh Lâu Thương:
- Trần Anh không phải hạng người lỗ mãng, đã đánh thì nhất định có sự phòng bị. Ta dám khẳng định, phía sau gò đất ắt có kỵ quân tinh nhuệ của quân Sở đang mai phục, chỉ cần chúng ta dám đột kích vòng vây, quân Sở sẽ đánh lén.
Đồ đồ nhìn theo tay Lý Thành chỉ.
Mô đất đó tên là gò đất đỏ, nằm ở khúc rẽ của sông Tuy Thủy. Chỗ đó thế nước phẳng lặng, có bãi cát bằng phẳng, có thể nấp hơn vạn người mai phục mà không lộ một tí dấu vết nào. Lúc này, gò đất đỏ vô cùng yên tĩnh. Nhưng càng yên tĩnh thì càng có ma. Nếu Lâu Thương xuất kích, quân Sở sẽ đánh lén từ gò đất đỏ, tất nhiên sẽ đe dọa nghiêm trọng tới Lâu Thương, không thể không đề phòng.
Lưu Khám đột nhiên nói:
- Xem ra, Hạng Tịch đã học được thông minh đấy!
Hắn xoay người, trầm giọng quát:
- Truyền lệnh xuống, không có mệnh lệnh của ta, bất cứ ai cũng không được tự tiện xuất kích. Lắp đặt trúc mâu ổn thỏa xong, đợi lệnh của ta.
Trúc Mâu là một loại vũ khí mà trước đây Khổ Hành Giả khi còn ở Lâu Thương đã thiết kế ra dựa trên điều kiện của nơi này.
Nguyên liệu được chọn từ mao trúc mọc um tùm ở vùng Tứ Hồng, bằng khoảng cánh tay của trẻ em, khoét rỗng lòng tre, sau đó đổ vào một chất lỏng đặc chế và bắn ra từ Đại Hoàng tham liên nỏ được đặt ở đầu thành Lâu Thương. Mao trúc sau khi bắn trúng mục tiêu sẽ bị gãy nát khiến dịch độc có tác dụng ăn mòn mãnh liệt văng ra tung tóe, chỉ cần dính phải nó thì da thịt sẽ nhanh chóng bị thối rữa.
Như lời của Lưu Khám nói: Cái này gọi là vũ khí sinh hoá có tính sát thương quy mô lớn.
Trong thành Lâu Thương có riêng một kho dùng để cất giữ vũ khí này, hơn nữa có trọng binh trông coi, bảo vệ nghiêm ngặt.
Quân Sở càng ngày càng gần.
Lúc mới đầu, bọn chúng còn lo rằng Lâu Thương sẽ xuất binh ngăn cản, nhưng dần dần nhận thấy trên thành Lâu Thương không có chút động tĩnh gì nên cũng đã yên tâm. Trái lại Trần Anh đứng trên xe, bỗng nhiên cảm thấy một chút bất an. Thành Lâu Thương yên tĩnh, chứng tỏ sự phản kích của bọn họ sẽ càng mạnh mẽ. Mà cho đến giờ, Lâu Thương cũng không xuất binh, rõ ràng đã nhìn thấu được sự mai phục của y.
- Thông báo cho Thiếu tướng quân, xin ngài chú ý nhiều hơn, Lâu Thương có thể sẽ có âm ưu!
Lính liên lạc lập tức vâng lời, nhưng chưa đợi gã lên ngựa rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy một hồi trống ầm ầm trên thành Lâu Thương.
Cót kẹt, cót kẹt…
Tiếng rung rung của dây cung không dứt bên tai, mấy trăm thanh mao trúc rời dây cung lao thẳng vào quân Sở đang từ từ tiến vào.
Xuất thủ sao?
Trần Anh khẽ giật mình, khóe miệng nở nụ cười.
Lâu Thương có Đại Hoàng tham liên nỏ, đây là việc trong dự kiến, Trần Anh cũng không thấy kỳ lạ.
Thế nhưng, không đợi nụ cười của y nở ra hoàn toàn đã nghe thấy tiếng một loạt những tiếng vang bùng bùng bùng liên tiếp, tiếp đến là tiếng thanh chèo gỗ gãy nát, ngay sau đó là tiếng kêu thảm thiết thê lương văng vẳng trong không trung. Tầm bắn của Đại Hoàng tham liên nỏ là từ sáu trăm bước đến tám trăm bước, là vũ khí tốt nhất để phòng ngự những khí giới tấn công thành quy mô lớn. Nếu Lâu Thương không hành động thì sẽ phải trơ mắt nhìn các kênh mương vốn làm bình phong bị quân Sở lấp đầy.
Nhưng nếu như công kích, lực sát thương thực tế lại không lớn lắm.
Dù sao, Đại Hoàng tham liên nỏ cũng chỉ là một mũi tên bắn chết một người, Lâu Thương có bao nhiêu mũi tên có thể sử dụng đây?
Nếu tiêu hao quá nhiều mũi tên, khi khí giới tấn công thành tới, lực phòng ngự của Lâu Thương sẽ giảm mạnh.
Nói trắng ra, lấp đầy kênh mương trên thực tế cũng là chiến thuật tiêu hao của Trần Anh. Tuy nhiên không ngờ, mũi tên của Lâu Thương lại…
Trúc mâu đâm trúng chèo gỗ nên lập tức vỡ vụn ra, dịch độc màu đen bắn tung trong không trung, một cây mao trúc vỡ ra thì dịch độc ít nhất sẽ bao trùm lên mười mấy người. Quân Sở không kịp đề phòng, bị chất độc bắn lên người. Lúc ban đầu vẫn chưa để ý lắm, nhưng rất nhanh ở những nơi bị dịch độc bắn vào trên cơ thể đã xuất hiện thối rữa. Hơn nữa dịch độc không gay đau nhưng lại cực kỳ ngứa, nghiến người ta lăn lộn trên mặt đất không dứt, dùng tay cấu véo, chỉ hận không xé nát được da thịt mình… Tiếng khóc gào thê lương khiến Trần Anh hãi hùng khiếp vía.
Bọn Tần chết tiệt, dùng vũ khí quái gì thế?
Trần Anh còn đang ngạc nhiên thì trúc mâu của đợt thứ hai đã bắn ra từ trên lầu thành.
Mất đi sự yểm hộ của chèo gỗ, quân Sở lập tức hoảng loạn, chạy trốn tứ phía. Hầu hết trúc mâu đã rơi xuống đất đều vỡ tung… dịch độc bắn khắp nơi làm cho diện tích sát thương tăng lên, gần nghìn quân Sở bị dính chất độc quằn quại la hét trên mặt đất. Những tên lính chết vì bị trúc mâu cắm vào còn may mắn hơn rất nhiều, đằng nào cũng đã chết rồi, không phải chịu nỗi thống khổ như vậy.
Nhìn đám quân Sở nằm lẫn trong máu thịt be bét do chúng gãi ra. Các quân sĩ quân Sở trong trận đều hồn bay phách lạc.
- Ngừng tiến lên, ngừng tiến lên!
Trần Anh hét khàn cả giọng, cùng với tiếng chiêng vang lên, đám quân Sở bị đánh tan tác, mặt không còn chút máu chạy rút lui về trận địa. Còn binh tốt quân Sở đang trên chiến trường vẫn còn gào thét, lăn lộn, cào xé khiến mọi người nhìn mà sợ hãi.
- Xạ thủ, bắn tên!
Trần Anh quả quyết phát ra mệnh lệnh.
Nhưng xạ thủ lại chần chừ:
- Quân sư, bắn phía nào?
- Đám quân sĩ kia…
Trần Anh chỉ tay vào đám quân Sở đang gào khóc thảm thiết trên chiến trường, cắn răng nói:
- Bắn chết hết, bắn chết hết!
- Quân sư, đó là người của ta mà.
- Đương nhiên ta biết là người của mình… nhưng các ngươi muốn nhìn thấy chúng tiếp tục sống mà chịu tội ở đó, gãi lòi cả ruột ra sao?
Lời nói này khiến các quan tướng xung quanh đều trầm ngâm.
Đúng vậy, nhìn bộ dạng những tên kia, quả là sống phải chịu tội, nhưng bắn chết người của mình…
- Bắn tên!
Trần Anh giận giữ quát"
- Còn không bắn thì đừng trách ta xử lý theo quân lệnh.
Chưởng kỳ quan hít sâu một hơi, lắc lư đại kỳ trong tay.
Xả thủ bắn hàng vạn mũi tên lần lượt giết chết đám quân Sở trên chiến trường. Tiếng kêu gào dần lắng xuống, nhưng Trần Anh lại cảm nhận rõ ràng ánh mắt mà các tên lính của mình nhìn y có điều gì đó, sĩ khí theo đó càng suy giảm tới cực hạn.
Cũng khó trách, trước mặt bao nhiêu người như vậy bắn chết quân mình, rất dễ dẫn đến thù hận.
Mọi người ai cũng rõ đạo lý một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ. Hôm nay đã bắn chết những người đó thì ngày mai liệu có bắn chết mình? Nhưng với Trần Anh đâu có cách gì khác? Nếu không giết bọn họ thì chỉ thảm trạng và tiếng gào thét kia cũng đủ để khiến sĩ khí suy yếu.
Lưu Khám nở nụ cười trên thành lầu.
Sau lưng sĩ tốt nhảy cẫng hoan hô, hô to khẩu hiệu: Viêm Hoàng uy vũ, Quân hầu vạn tuế.
/16
|