Trong thành Lâu Thương, lửa cháy hừng hực, ánh lửa chiếu sáng nửa vùng trời. Nhưng khi Hạng Vũ dẫn người vọt tới chân thành Lâu Thương, thì phát hiện cửa thành đã mở rộng, cầu treo cũng được thả xuống, trên tường thành không có một bóng người.
Phản ứng đầu tiên của Hạng Vũ chính là: có mai phục!
Y lập tức thét ra lệnh cho đám nhân mã ngừng lại, đứng trước cửa thành quan sát hồi lâu. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Phóng tầm mắt nhìn vào cửa thành Lâu Thường, thì toàn thành đã không có bất kỳ ai nữa. Ngoại trừ những đống lửa bốc cháy hừng hực, lại không có bất cứ động tĩnh gì. Nếu như trước đây, Hạng Vũ sẽ không chút do dự mang người vọt vào Lâu Thương. Nhưng sau khi liên tiếp chịu thua thiệt trước Lưu Khám, khiến y không thể không cẩn thận. Nói cách khác, trước đây Hạng Vũ đã bị Thảo Mộc Giai Binh của Lưu Khámhành hạ.
Thời gian chừng một chén trà, rốt cục cũng đã xác nhận trong thành Lâu Thương không có người. Hạng Vũ lúc này mới hạ lệnh tiến vào Lâu Thương cứu hoả...
Thế nhưng, khi Hạng Vũ đứng ở trước đám cháy, y lại trợn mắt ngoác mồm, đến nửa ngày cũng nói không ra lời. Trong thành Lâu Thương quả thực là bị đốt, chẳng qua thứ bị thiêu cháy không phải là đồ quân nhu lương thảo trong kho lương, mà là những đống cỏ khô và củi khô ở điền trang. Cũng không biết Lưu Khám làm sao có thể tìm được nhiều củi như vậy, đông một đống, tây một bó, đâu đâu cũng có. Không chỉ có riêng điền trang của Lưu gia, mà còn có điền trang của Trần gia, điền trang của Lữ gia, tình huống cũng giống nhau. Lửa cháy rừng rực, xông thẳng trời xanh.
Gã Lưu Khám này muốn diễn trò gì??
Hạng Vũ cười khổ một tiếng, thầm nghĩ: chẳng lẽ uy tín của Hạng mỗ kém đến thế sao? Kém đến mức dù đã thề, cũng không thể khiến người ta tin tưởng?
Y đương nhiên biết rõ tâm tư Lưu Khám, trong ba mươi sáu kế, có một kế tên là kế ve sầu thoát xác. Lưu Khám sợ mình đổi ý truy kích nên mới phải làm như thế! Nghĩ chắc bản liệt kê khi Lưu Khám trình báo lên trước khi rời đi, không phải không có điểm đáng ngờ. Nói không chừng, đã sớm rút đi sạch sẽ rồi... Sở dĩ vẫn bất động, chính là đang đợi thời cơ, dựng nên một màn này để hấp dẫn sự chú ý của mình, sau đó tùy thời bỏ chạy, thần không biết quỷ không hay!
Mưu tính thật chu đáo...
Hạng Vũ có thể khẳng định, trong điền trang này, nếu có thể lẳng lặng rút đi thì ở phía sau Lâu Thương nhất định tồn tại cửa sau.
- Thiếu tướng quân, chúng ta làm sao bây giờ?
Nhìn những bó củi đang cháy hừng hực, tướng sĩ quân Sở không nhịn được chạy tới hỏi dò:
- Đám cháy này rốt cuộc cứu hay là không cứu?
- Cứu đi, cứu đi!
Hạng Vũ thở dài nói:
- Một toà thành tốt như vậy, không nên vì một đợt hỏa hoạn này, mà lụi tàn theo lửa. Truyền quân lệnh cho ta, Vương Ế dẫn binh mã bản bộ đi cứu hoả, những người còn lại theo ta bảo vệ nhà kho, kiểm kê lương thảo và đồ quân nhu. Mặt khác, phái người hoả tốc đi tới Phù Cách thông báo cho Đại tướng quân, nói Lâu Thương đã nằm trong tay chúng ta, Đại tướng quân tạm thời có thể lui về phía sau!
- Rõ.
Tướng sĩ quân Sở đồng loạt tuân mệnh.
Hạng Vũ thống lĩnh nhân mã bản bộ, đi tới nhà kho kiểm kê đồ quân nhu và lương thảo. Khi y nhìn thấy binh khí và khôi giáp chất thành từng hàng trong thương khố, tâm tình y trở nên rất thoải mái.
- Mau chóng kiểm kê số lượng.
Ngay lập tức có đám Trường Sử, Tư Mã trong quân xông tới, bắt đầu tiến lên kiểm kê vật tư.
- Thiếu tướng quân, nơi này có một bản danh sách.
Một tên quan văn từ sương phòng trong nhà kho lấy ra một quyển danh sách, vui mừng lớn tiếng kêu gào. Có bản danh sách này, công tác kiểm kê sẽ bớt đi nhiều thời gian. Phải biết, nếu như không có danh sách, nhất định phải thống kê thành một vài quyển khác. Vật tư của Lâu Thương tích lũy nhiều năm như vậy, bây giờ muốn chỉnh lý lại thì lượng công việc phải làm sẽ rất lớn. Nếu không có thời gian hai tháng, sợ rằng khó có thể kiểm kê xong. Hiện tại, chỉ cần dựa theo con số trên danh sách để kiểm kê, là có thể cấp tốc thống kê, bớt đi rất nhiều phiền phức.
Hạng Vũ khẽ mỉm cười,
- Như này, ngươi cứ theo danh sách mà kiểm tra.
Trong lòng, đột nhiên phát sinh một tia cô quạnh: Lưu lão Bi cũng là người đáng tin, biết tình thế của Sở quân ta bây giờ rất nguy cấp, nên mới để lại bản danh sách, đây cũng có thể xem là một phần tình ý. Chỉ tiếc, sau này không biết khi nào mới có thể gặp lại hắn, nhớ tới chuyện này trong lòng quả thực có chút hoài niệm!
/16
|