Kure-nai

Chương 441-442: Trường chinh (3-4)

/16


- Khoan đã!

Đột nhiên một tên quan tướng ở bên cạnh y, chen vào nói:

- Thiếu phủ đại nhân, Trung Úy Quân ở đây, thì còn có thể kinh sợ quân Sở, nhưng nếu Trung Úy quân bị điều động đi nơi khác, e là... Lại bàn tới tên Lưu Khám kia, tuy bây giờ hắn đã rút khỏi Lâu Thương, nhưng nhất định sẽ kết minh với người Ngụy. Nếu bây giờ chúng ta công kích Bành thành, chỉ sợ sẽ gặp phải cảnh quân Sở và Ngụy quân giáp công. Nếu như thế, Bành thành không những không thể lấy được, mà ngược lại chúng ta còn phải rút khỏi vùng Tứ Thủy này.

- Phùng Kính, vậy ngươi nghĩ nên làm thế nào cho phải?

Chương Hàm nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt rơi trên người gã thanh niên.

Năm nay Phùng Kính đã gần ba mươi tuổi, nhưng nhìn qua, y so với bạn cùng lứa tuổi thì trững trạc hơn rất nhiều. Chương Hàm xuất thân là môn hạ của Phùng Tật, cùng với cha con Phùng Kính, Phùng Kiếp dốc sức tại đại doanh Lam Điền,. Tình đồng đội, cũng đủ để cho y chiếu cố tới Phùng Kính rồi, huống chi cha conPhùng gia, đã bị chết...

- Kẻ thù thiết yếu hiện nay của thiếu phủ đại nhân chính là chú cháu Sở tặc Hạng Lương!

Phùng Kính nói:

- Bây giờ Hạng Lương đã đạt được Lâu Thương thành, chiêu binh mãi mã, sĩ khí dồi dào. Chờ sau khi bọn chúng nghỉ ngơi đầy đủ, tất sẽ mãnh liệt công kích thiếu phủ đại nhân. Đến lúc đó, thiếu phủ đại nhân sẽ phải đối mặt công kích của đội quân dũng mãnh nhất, việc cấp bách hiện giờ chính là để quân sĩ nghỉ ngơi. Sĩ tốt của chúng từ năm ngoái tới giờ luôn luân phiên chinh chiến, đã nửa năm chưa từng nghỉ ngơi, lúc này mệt mỏi đến cực điểm. Mà lương thảo và đồ quân nhu của chúng ta cũng không nhiều, nếu cứ cậy mạnh kéo dài tình trạng như hiện giờ, chỉ sợ khó có thể lâu dài... Sao không tạm thời thoái lui?

- Thoái lui?

Chương Hàm đối với loại tướng quân xuất thân từ gia tộc quân nhân như Phùng Kính, rất coi trọng:

- Phùng kính, sao không nói rõ mọi việc đi?

- Kính có mười sáu chữ, xin thiếu phủ đại nhân chỉ giáo. Đó là: đông ngự Hạng Lương; tây tiến vào quận Trần; ổn định Dĩnh, Nãng; liên kết Lý Vương.

Đông ngự Hạng Lương, chính là lấy huyện Tương làm lô cốt cho cả vùng Tứ Thủy, xây dựng hệ thống phòng thủ vững chắc. Tây tiến vào quận Trần, triệt để bình định bọn loạn đảng ở đây, quét sạch quân Sở ra khỏi quận Trần. Sau đó lấy Dĩnh Xuyên, quận Nãng làm căn cơ vững vàng, tích trữ lực lượng. Đồng thời liên hợp cùng với Lý Do và Vương Khác khống chế chiến cuộc ở mặt đông, sau đó từng bước một áp súc không gian hoạt động của bọn phản quân.

Chờ Vương Ly quét sạch Hà Bắc sẽ xua quân xuôi nam, một lần tiêu diệt sạch, đối với quân Tần mà nói, điều này có lẽ là lựa chọn tốt nhất hiện nay.

Chương Hàm nở nụ cười cay đắng, nhẹ nhàng lắc đầu nói:

- Phùng Kính, kế sách của ngươi quả thực là biện pháp tốt nhất hiện nay. Thế nhưng nếu dùng kế này, chỉ sợ phải mất đến hai ba năm mới có thể lại thống nhất thiên hạ lần nữa. Triệu Thừa Tướng đã phái người thúc giục, lệnh cho ta nhất định phải kết thúc chiến loạn vào cuối năm.

Cuối năm mà Chương Hàm nói, cũng không phải là tháng mười hai, mà là lấy lịch Tần để tính toán, chính xác là ngày mùng một tháng mười.

Sắc mặt Phùng Kính đột nhiên trở nên đỏ lự, lớn tiếng nói:

- Thiếu phủ đại nhân, tên hoạn quan kia không biết chiến sự, sao gã dám...

- Phùng Kính im miệng!

Chương Hàm lớn tiếng quát:

- Lời nói vừa rồi, ta coi như không nghe thấy. Nhưng sau này, ta không muốn nghe ngươi nói ngôn ngữ như vậy nữa.

Trong mắt Phùng kính dần hiện ra vẻ thất vọng.

Hắn hít sâu mấy lần, cố gắng đè nén tâm tư kích động, nhẹ giọng nói:

- Thiếu phủ đại nhân việc cấp bách bây giờ là phải cho quân tốt dưới trướng tranh thủ nghỉ ngơi.

Chương Hàm gật đầu:

- Việc này ta sẽ sắp xếp.

- Kỳ thực, nếu như Thiếu phủ đại nhân muốn lấy Lâu Thương, cũng không phải là chuyện khó.Kính nguyện một mình một ngựa, đi tới quận Tiết thuyết phục quận trưởng Vương Khác, xin quận Tiết xuất binh, vòng qua đại trạch Chiêu Dương, trực tiếp công kích huyện Bái và Bành thành. Nếu làm như thế, Thiếu phủ không cần động đến một binh một tốt, mà có thể giải quyết mối họa Bành thành. Thậm chí, không cần kinh động hai quân Sở, Ngụy.

- Quận Tiết xuất binh?

Chương Hàm suy nghĩ một chút, nhẹ nhàng gật đầu:

- Đây đúng là ý kiến hay. Chỉ là bây giờ chiến cuộc thối nát, mệnh lệnh phát ra từ Hàm Dương khó có thể khiến cho họ thực hành. Nhưng Vương Khác cũng la người rất khôn khéo, chỉ sợ... Hơn nữa, hắn và Lưu Khám hình như có minh ước, e là y chưa chắc đã đồng ý xuất binh.

Phùng kính cười cười:

- Thiếu phủ đại nhân, hắn và Lưu Khám có thể hợp tung, lẽ nào không thể liên kết với thiếu phủ?

- Là sao?

- Chỉ cần thiếu phủ đại nhân có thể cho ta đầy đủ quyền hạn để xử trí việc này, Kính nguyện noi theo Tô Tần Trương Nghi, bằng ba tấc lưỡi, thuyết phục Vương Khác xuất binh.

Trên mặt Chương Hàm hiện ra nét tươi cười.

- Phùng Kính quả nhiên là người trung trực, có thể gạt bỏ được việc riêng để làm chuyện đại sự.

Chuyện của Phùng gia, Bệ hạ sớm đã hối hận. Nếu như lần này ngươi có thể thuyết phục được Vương Khác xuất binh tấn công Bành thành, ta nguyện toàn lực tấu xin bệ hạ giải oan cho Phùng gia. Phùng Kính, Đại Tần ta bây giờ trong trạng thới bấp bênh, chuyện Bành Thành, Chương Hàm xin nhờ cậy cả vào ngươi!

- Phùng Kính, nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của thiếu phủ đại nhân!

Y tiến lên một bước, tiếp nhận phù lệnh trong tay Chương Hàm, sau khi khoanh tay thi lễ liền xoay người đi ra ngoài phòng.

Nhưng vừa đi ra khỏi đại sảnh, Phùng Kính đột nhiên dừng bước, quay đầu liếc mắt nhìn Chương Hàm. Y lúc này đang cúi đầu xử lý công văn, cũng không hề để ý, trong mắt Phùng Kính loé lên vẻ không nỡ.

- Thiếu phủ đại nhân, ngài hãy bảo trọng!

Phùng Kính đứng ở ngoài đại sảnh, khom người thi lễ lần nữa.

Chương Hàm cười ha ha vung vung tay lên:

- Nhanh đi đi, không nên lề mề, chỗ này còn có rất nhiều chuyện chờ ta xử lý đây.

Lần này Phùng Kính không do dự nữa.

Y đứng thẳng người, ngẩng đầu bước đi ra ngoài.

Thiếu phủ đại nhân, lẽ nào ngài vẫn không thấy rõ sao? Doanh Thị còn, cẩu hoạn quan kia còn... Tương lai của Đại Tần ta, không biết sẽ ra sao đây?

Ánh nắng tươi sáng chiếu khắp nơi nơi, Lưu Khám đứng bên ngoài Bành Thành, Chu Thị tể tướng nước Ngụy đến đây tiếp nhận Bành Thành, rơi lệ từ biệt.

- Quân hầu, sao không ở lại quận Tứ Thủy, cùng chúng ta đồng mưu đại sự?

Chu Thị lôi kéo Lưu Khám, nói:

- Bắc cương khổ hàn, đường đi hiểm trở, lại có Hồ họa tàn sát bừa bãi, người Đông Hồ, người Nguyệt Thị rục rịch, chỉ sợ không hề an bình. Quân hầu ở lại Trung Ngyên, có thể đại triển thân thủ, cần gì phải đi xa?

- Chu đại ca, không phải ta muốn đi, mà thật sự Trung Nguyên không thể chứa ta!

Lưu Khám thở dài, vẻ mặt vô cùng chân thành, nhưng trong lòng thầm nói: "Nếu ở lại, chỉ sợ các ngươi đứng ngồi không yên!"

- Ồ!

Vẻ mặt Lưu Thị nặng nề, gật đầu biểu thị đã hiểu.

Trên thực tế, Lưu Khám ở tại phía nam Hà Thủy, khó mà làm được gì lớn, hơn nữa, một khi hắn thật sự làm nên chuyện lớn, quân Sở cũng tốt, quân Ngụy cũng vậy, còn cả người Tề nữa, cũng không để hắn được yên. Chu Thị chỉ là nghĩ với tài hoa của Lưu Khám mà phải đi Bắc Cương xa xôi, thật sự là đáng tiếc. Nhưng cũng tốt, Bắc Cương xa xôi, mặc dù nghèo lạnh khủng khiếp, nhưng chung quy còn hơn là bị đàn lang dòm ngó. Ở sâu trong nội tâm, nếu như mình không nhận ân điển của nước Ngụy, chỉ sợ y cũng đã đi theo Lưu Khám rồi. Dù sao quận Tứ Thủy hiện nay đã ngày càng trở nên rối loạn.

- A Khám huynh đệ, đi đường bảo trọng!

Lưu Khám gật đầu:

- Chu đại ca, có nghe được tin gì của Lưu Quý không?

Chu Thị ngẩn ra:

- Truy đuổi một thời gian, lúc trước chúng ta đoạt huyện Bái nghe nói hắn mang theo tàn binh bại tướng tránh đến Tứ Thủy, sau đó lại dừng mấy ngày ở gần huyện Tiết, nhưng rồi lại rất nhanh bỏ chạy, xuất quỷ nhập thần, hiện nay cũng không rõ tung tích của hắn.

Lưu Khám hạ giọng nói:

- Chu đại ca, nhân vật như Lưu Quý, ngươi phải cẩn thận mới được. Chúng ta liên thủ đoạt quê nhà của hắn, chỉ sợ hiện tại trong lòng hắn không phục. Thuộc hạ của hắn là một đám côn đồ lưu manh không sợ chết, Đồ Tử bọn họ đều có bản lĩnh khó ai bằng, sớm muộn gì cũng phục khởi, khi đó, ta ở Bắc Cương xa xôi, chỉ sợ Chu đại ca sẽ trở thành đối tượng trả thù đầu tiên của hắn, phải đề phòng cẩn thận đó.

Chu Thị cười nhạt, không để trong lòng: Lưu Quý chỉ là một tên vô lại mà thôi, có gì đáng lo ngại chứ?

Lưu Khám nhìn bộ dạng của Chu Thị, biết trong lòng y không để tâm, nhưng điều hắn nên nói đã nói rồi, Chu Thị làm thế nào thì là tự bản thân y.

- Chu đại ca, ta có một câu nói!

Hắn suy nghĩ một chút, không kìm nén được mở miệng:

- Nếu có một ngày lúc gặp Lưu Quý, đừng nhiều lời vô ích với hắn mà hãy đoạt nước trên, giết chết hắn, bằng không, nhất định sẽ di họa vô cùng.

- Ta nhớ kỹ!

Chu Thị cười cười, gật đầu. Y và Lưu Khám ôm nhau:

- Trước tháng tư, xin Quân hầu rút khỏi huyện Bái.

- Điều này đương nhiên!

Khóe miệng Lưu Khám giật giật, lòng thầm mắng: Mẹ nó, vừa rồi lệ nóng còn lưng tròng, lưu luyến không rời, giây lát đã muốn ta nhanh chóng rời khỏi huyện Bái rồi. Lão Chu này đúng là tay già lão luyện, vô cùng khéo trở mặt, đúng là giỏi mà.

Hắn chắp tay với Chu Thị, xoay người lên ngựa. Khám lão phu nhân và đám người Lữ Tu hai ngày trước được sự bảo vệ của Lữ Thích Chi đã đi tới huyện Bái trước, nói vậy lúc này hẳn đã đến rồi.

Lưu Khám dẫn theo hai người Lý Tất, Lạc Giáp suất kỵ quân cuối cùng rút lui khỏi, Quán Anh lại dẫn theo bốn trăm kỵ quân Lâu Phiền chạy tới Cự Dã, hội hợp với Bành Việt.

Lưu Khám hiện tại đã hiểu, thời Tam quốc Diễn nghĩa, Lưu Bị mang theo hơn mười vạn người rút khỏi là một việc vất vả cực khổ đến mức nào. Chỉ hai vạn người mà thôi, ăn uống kéo đổ đều phải lo lắng chu đáo. Nếu không có những người như Tào Tham, Tương Cường, thì Lưu Khám đã vì chuyện này mà sầu chết rồi.

- Quân hầu bảo trọng, thuận buồm xuôi gió!

- Lão Chu, ngươi cũng bảo trọng!

Lưu Khám ở trên ngựa chắp tay, sau đó cùng đám người Lạc Giáp, Lý Tất rút khỏi Bành Thành. Chu Thị đứng ở bên ngoài cổng Bành Thành, nhìn theo đoàn người Lưu Khám biến mất, cuối cùng thở phào một hơi như trút được gánh nặng.

Bành thành đã tới tay rồi! Kế tiếp, huyện Lưu, huyện Bái cũng sắp vào tay, không gian sinh tồn của nước Ngụy sắp đủ rồi.

***

- Tần Đồng!

Đi được chừng hơn ba mươi dặm, đám người Lưu Khám giảm tốc độ, Lý Tất, Lạc Giáp mang theo hai trăm kỵ quân áp trận, Lưu Khám đột nhiên ghìm ngựa, khẽ gọi:

- Đã dàn xếp Lâu Thương ổn thỏa chưa?

Tần Đồng tạm thời không có việc gì, cho nên đi theo Lưu Khám, xử lý một vài công văn đơn giản. Nghe Lưu Khám hỏi, gã vội vã thúc ngựa tiến lên, chắp tay nói:

- Quân hầu, hừng đông hôm qua, Lâu Thương đã phái người truyền tin, nói đã dàn xếp xong xuôi rồi, tất cả đều bình thường.

- Trần Anh kia như nào?

- Hả hả, tựa như không đắc ý lắm.

Tần Đồng mặt đen sì nở nụ cười hiếm có:

- Hình như Hạng Vũ không hài lòng với việc hắn tự ý xuất binh, nhưng cũng không trách tội hắn. Hạng Lương đã đến Lâu Thương, cũng không trách Trần Anh, mà vẫn tín nhiệm dùng hắn như cũ. Theo Hạng Lương tới Lâu Thương, còn có một người tên là Phạm Tăng. Nghe nói, Hạng Lương vô cùng tôn kính đối với người tên là Phạm Tăng này.

- Hả? Truyện được copy tại TruyệnYY.com

Quả tim Lưu Khám đột nhiên co giật. Phạm Tăng đã xuất hiện rồi sao? Trên lịch sử, người này là đệ nhất mưu trí bên Hạng Vũ, được Hạng Vũ tôn là Á Phụ, cuối cùng đã xuất hiện rồi!

- Phạm Tăng này nghe nói cũng từng là quan viên nước Sở.

Tần Đồng nói:

- Lâu Thương suýt nữa thì bị hắn ta nhìn ra sơ hở, nhưng cũng may Công thúc tiên sinh đã chuẩn bị tốt lý do thoái thác, cho nên mới không gặp chuyện không may. Nhưng Lâu Thương trong thời gian sắp tới sợ là khó mà triển khai hành động.

Sắc mặt Lưu Khám âm trầm, gật đầu.

- Thông tri cho Lâu Thương, nói tất cả tự bảo đảm an toàn bản thân là việc chính, không được phép mạo muội hành động.

- Vâng!

Tần Đồng đáp lơi, sau đó còn nói:

- Nhưng Lâu Thương có nhắc tới một tình huống.

- Nói!

- Bên người Hạng Vũ hiện tại có một người tên là Hàn Tín, tựa như cũng là một cao thủ vô cùng lợi hại. Hạng Vũ rất coi trọng gã, nghe nói gã còn được tham dự nghị sự quân trướng. Gã đã cứu Long Thả tại huyện Từ, cho nên Long Thả vô cùng bội phục gã. Lần này Long Thả đánh Hạ Bi, Hàn Tín này chính là quân sư của Long Thả.

Lưu Khám ngẩn ra, bật thốt:

- Hàn Tín?

- Đúng vậy!

Tên phản bội này cuối cùng đã xuất hiện rồi sao?

Trong lòng Lưu Khám đột nhiên sinh ra một tia sát khí, bất giác nắm chặt Xích Kỳ.

Sai rồi, sao Hàn Tín lại chạy về bên Hạng Vũ chứ? Căn cứ theo lịch sử, hắn ta dù chạy thì cũng phải là theo Lưu Bang mới đúng.

Loạn rồi, hình như đã loạn rồi!

Lưu Khám suy nghĩ một chút, khẽ nói:

- Phân phó Lâu Thương, lưu ý người tên Hàn Tín này.

- Vâng!

Trong đầu Lưu Khám hiện đang vô cùng rối loạn. Hắn có chút không hiểu, nếu Hạng Vũ trọng dụng Hàn Tín, vậy cục diện sẽ trở nên như nào? Nói không chính xác, điều này thật sự nói không chính xác!

Nhưng Lưu Khám lại không biết rằng, Hàn Tín trong lịch sử cũng không phải là vừa xuất núi là đi theo Lưu Bang, trên thực tế, Hàn Tín đầu nhập Hạng Vũ đầu tiên, sau đó mới chuyển sang đầu nhập Lưu Bang. Ngay từ đầu, Hàn Tín ở dưới trướng Lưu Bang cũng không được coi trọng, thậm chí còn bỏ đi nữa, do đó mới có câu chuyện "Tiêu Hà đuổi theo Hàn Tín dưới ánh trăng", sau đó mới được phong tướng.

Ôi, loạn rồi, thật sự là loạn rồi!

Lưu Khám đột nhiên nở nụ cười, khóe miệng cong lên, thầm nghĩ: Dù gì ta cũng không tranh giành nữa, chờ khi các ngươi đấu tới ngươi sống ta chết, lúc đó ta mới tới thu dọn tàn cuộc.

Nghĩ đến đây, hắn không còn thấy phiền não nữa, thúc chiến mã, lớn tiếng nói:

- Tốc độ nhanh hơn, đêm nay phải đến huyện Lưu.

Cùng lúc đó, trong phủ nha huyện Lỗ quận Tiết, Vương Khác nghênh đón một người. Người này thân cao tám xích, tướng mạo gầy gò, trong văn nhã toát lên khí thế uy vũ, râu dài dưới hàm phất phơ trước ngực.

- Vương công, tận dụng thời cơ, nếu không sẽ muộn!

Tay ông ta vuốt chòm râu, cười bình thản nói.

Ngồi đối diện với ông ta, Vương Khác tựa như do dự, hàng lông mày chau lại, trầm ngâm không nói.

- Ly tiên sinh, cũng không phải ta không muốn đầu hàng, hôm nay thế cục Lão Tần thối nát, Nhị Thế Hàm Dương ngu ngốc vô đạo, ta sớm có lòng đi tìm minh chủ khác rồi. Nhưng ta cùng với Tề Điền có thù không đội trời chung, Tề Vương Điền Đam bị ta nhiều lần đánh tan, thậm chí chết trong tay ta. Nay tân vương phục lập, chính là con trai của hắn, nếu ta đầu hàng, Điền Vinh Điền Giả sao có thể bỏ qua cho ta? Chỉ sợ đến lúc đó, hắn sẽ lập tức trở mặt.

- Tề Vương?

Ly tiên sinh không khỏi mỉm cười, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Vương công, thật ra ta không phải muốn Vương Công hàng Tề, mà là mời Vương công đầu nhập dưới trướng Sở Vương, đồng mưu đại sự.

- Sở Vương? Ai là Sở Vương?

- Đương nhiên là Sở Vương hậu duệ Mị thị Đại Sở rồi!

Vương Khác nghe vậy, hàng lông mày còn chau chặt hơn, liên tục lắc đầu nói:

- Điều này sao có thể? Tiết quận là đất Tề Lỗ, người Tề dưới sự cai trị cũng nhiều, ta sao có thể không đầu nhập Tề Vương mà lại đi đầu nhập Sở Vương? Còn nữa, ngài nói Sở Vương, ta lại chưa từng nghe nói tới bao giờ. Ta chỉ nghe nói, Con trai của Đại tướng quân Hạng Yến hiện nay đang thống binh tại Tứ Hồng, đang ác chiến cùng Hàm Chương, ta đầu nhập Sở Vương, có điểm gì tốt chứ?

- Vương công cũng nói, ngài và Tề Điền có thù giết cha giết huynh, bọn họ tuyệt đối không đơn giản buông tha cho ngài. Hơn nữa, Điền Vinh hôm nay vừa mới tiêu diệt Điền Giả, nước Tề đang trong tình thế hỗn loạn. Nhưng Vương ta lại khác, chính là hậu duệ Sở vương Đại Sở chân chính. Vả lại có hậu nhân thập bát gia Kinh Sở phụ tá, lại có cố Sở Lệnh Doãn tương trợ, chỉ cần lên đài hô hào, Hạng Lương tất sẽ vui vẻ đến đầu nhập. Hắc hắc, ngài cũng biết đó, Hạng Lương này vừa được Lâu Thương, hiện nay binh hùng tướng mạnh, chỉ sợ Chương Hàm khó có thể chống lại được.

Vương ta là người trọng người tài, có Vương công tương trợ, chắc chắn sẽ vô cùng vui sướng, đợi khi thiên binh Đại Sở cuốn vào Sơn Đông, đánh Quan Trung, chính là lúc Vương Công được phong vương. Vương công cũng là người hiểu biết nên làm thế nào. Thật ra hôm nay Ly đến đây cũng là vì lo nghĩ cho Vương công.

- Điều này...Tiên sinh có thể bảo đảm, Sở Vương sẽ không tìm ta gây phiền phức không?

- Sao Sở Vương lại gây khó dễ cho ngài chứ, đại danh Vương công, Sở Vương đã biết từ lâu. Đến lúc đó Vương công qua đó, sợ là Đại Vương vui còn không kịp.

Vương Khác nghe vậy không khỏi lòng dao động.

- Nhưng chẳng hay Sở Vương muốn ta làm gì? Có phải là lập tức đánh ra cờ hiệu Sở vương không?

- Điều này không vội!

Ly Thực Kỳ mỉm cười:

- Trên thực tế, Kỳ hôm nay đến đây còn có một việc khác, chính là chịu nhờ vả của Bái công, mời Vương công hỗ trợ.

- Bái công?

- Bái công chính là đồng tông của Vương ta, hậu duệ của Thập bát Kinh Sở, là vương thất nước Sở chân chính, đảm nhận tin cậy của Sở Vương.

Vương Khác gật đầu, chỉ là nghĩ cái tên "Bái công" này tựa như có chút quen tai, nhưng lại nghĩ không ra đó là cao nhân nào. Nếu đã quyết ý đầu nhập Sở Vương, vậy thì cần phải tạo quan hệ với vị Bái công này, chắc chắn là lợi ích không ít. Vì vậy, Vương Khác trầm ngâm chốc lát, gật đầu.

- Chẳng hay Bái công muốn ta làm gì?

- Vương công có biết Đô Úy Tứ Thủy không?

Vương Khác ngẩn ra:

- Đương nhiên là biết. Năm xưa ta và Quảng Võ Quân từng bình định loạn Tam Điền, hiện nay còn kết minh ước, nghe nói hắn đã nhượng ra Lâu Thương, tập kết gần huyện Bái, còn nghe nói, hắn chuẩn bị suất bộ bắc tiến, rút khỏi chiến trường Sơn Đông. Nhắc đến, Nhị Thế đúng là ngu ngốc, có nhân vật Quảng Võ quân bậc này mà lại không dùng. Năm ngoái lúc đăng cơ còn phát ra chiếu lệnh, muốn giết Quảng Võ Quân, cũng may là Trần Thắng Ngô Quảng khởi sự, mới có thể làm cho chuyện này không tiến hành được. Khi các lộ tan tác, chỉ có Quảng Võ Quân là giành được đại thắng...

- Xem ra Vương công rất kính trọng vị Quảng Võ Quân này?

- Kính trọng thì chưa hẳn, chỉ là yêu thích tài hoa của hắn thôi. Hôm nay người có văn có võ, đích thật là càng ít.

Trên mặt Ly Thực Kỳ nở nụ cười rất mờ rồi đột ngột biến mất.

- Bái công nhờ ta xin Vương Công giúp, chính là muốn mời Vương công tại nơi gặp Quảng Võ Quân bắc tiến, bất ngờ giết hắn.

- Hả!

Vương Khác không khỏi thất kinh, há to miệng, nhìn Ly Thực Kỳ.

Ngoài cửa sổ một bóng đen lặng yên lẫn vào trong biển hoa, chớp mắt biến mất không còn hình bóng!


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status