Dính máu tươi, Xích Kỳ mang theo hơi lạnh đặt trên cổ Lý Đại Hắc, sau lưng còn có Lý Nhị Hắc và Hồ Yển bị dây thừng siết chặt khiến sắc mặt tái nhợt.
- Lưu Khám huynh đệ, hạ thủ lưu tình!
Bành Việt phóng ngựa chạy nhanh tới, nhưng không chờ y tới gần, chợt nghe thấy Lưu Khám rống lớn một tiếng:
- Bành Việt, ngươi tiến thêm một bước, đầu ba người này liền lìa khỏi cổ!
Xuyyyyy!
Bành Việt vội vàng ghìm chặt cương ngựa, sắc mặt tỏ vẻ lúng nhìn Lưu Khám. Tiến không được, lui chẳng xong, hai ngươi đứng cách xa nhau khoảng chừng hai mươi bước, bốn mắt nhìn nhau.
- Lưu Khám huynh đệ, chuyện này kỳ thực...
- Bành đại ca!
Lưu Khám cắt ngang lời Bành Việt nói...
- Đây là lần cuối cùng ta gọi ngươi một tiếng đại ca...Hiểu lầm hay không hiểu lầm, ta không muốn nghe, cũng không muốn biết.
- Mười năm giao tình, đã bị đốt sạch bởi trận đại hỏa này.
- Ta và ngươi nghi kỵ lẫn nhau, chẳng bằng hôm nay nói cho rõ ràng. Đừng nói với ta rằng ngươi không biết, nếu như ngươi thực sự coi trọng giao tình của ta và ngươi, tất nhiên sẽ không giữ gã sứ giả Vương Khác kia lại điền trang. Ngươi giữ y lại, đã nói rõ, ngươi thực sự động tâm!
- Ta...
Không biết vì sao, Bành Việt không có dũng khí phủ nhận lời Lưu Khám nói.
Lưu Khám cười nhẹ một tiếng:
- Có điều ta vẫn rất cảm kích, cảm kích người trên tiệc rượu ngày hôm qua, không có hạ sát thủ, hơn nữa còn để Cự và Tần kết bái làm huynh đệ. Không vì điều gì khác, chỉ vì tình huynh đệ giữa Tần và Cự, ta hôm nay tha mạng cho tính mệnh ba người này. Nhưng có hai lời trong lòng, nhất định phải nói.
- Bành huynh, ngươi là người trọng tình trọng nghĩa, những dễ bị người kích động.
- Một số thời điểm ngươi không xác định được mục tiêu, để tâm ý dao động...Ngươi không phải người có chủ ý lớn, hơn nữa không có lập trường của chính mình.
- Lưu Khám huynh đệ...
Lưu Khám thu hồi Xích Kỳ, một đao chặt đứt dây thòng lọng trên lưng ngựa.
Chắp tay nói với Bành Việt:
- Hôm nay từ biệt, sau này không gặp lại...Bành huynh, ngươi bảo trọng, ta xin cáo từ!
Xích Thố ngửa đầu hí lớn, tại chỗ quanh tròn một vòng, nhanh như gió chạy về phía phương xa!
Mưa, từng hạt từng hạt rơi xuống, nhưng Bành Việt dường như vẫn mơ màng.
- Em rẻ, không thể thả hắn đi, nếu không...
- Ngươi im ngay!
Trong lòng Bành Việt đột nhiên trào dâng một cơn thịnh nộ, đưa tay hung hăng quất một roi về phía Hồ Yển. Một roi này, xen lẫn sự phẫn nộ và áy náy trong lòng Bành Việt, vì thế lực lượng cực kỳ mạnh. Chỉ một vụt này đã khiến Hồ Yển hét thảm một tiếng, trên mặt da tróc thịt bong, máu me đầm đìa.
- Trở về nhà!
Bành Việt thúc ngựa rời đi, cũng không cần biết h tình hình Hồ Yển kia thế nào.
Lý Đại Hắc vẫn trong cơn phẫn nộ, một chụp tóm lấy cổ áo Lý Nhị Hắc, tức giận quát hỏi:
- Tên khốn kiếp này, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Nói mau!
Đến lúc này, Lý Đại Hắc vẫn chưa biết rõ chuyện gì xảy ra.
Lý Nhị Hắc lắp bắp nói rõ nguyên nhân, khiến Lý Đại Hắc nổi trận lôi đình vung tay tát y một bạt tai, làm cho nửa bên má Lý Nhị Hắc sưng vù.
- Ta đánh cái loại người không có tiền đồ như ngươi, chỉ vì chút tiền bạc, mà làm nên chuyện này?
Đại Khâu ta có thể có cục diện ngày hôm nay, cũng nhờ Lưu Quân Hầu năm đó trợ giúp...Ngươi ngươi ngươi...Người đâu, tới trói trói tên khốn kiếp này lại cho ta.
Y cũng biết, trong chuyện này, Hồ Yển có trách nhiệm lớn nhất.
Thế nhưng, Lý Đại Hắc không thể trách cứ Hồ Yển, dù sao đó cũng là anh rể của ca ca. Bành Việt có thể đánh y, nhưng mình không thể làm như vậy.
Mưa càng lúc càng lớn.
Bành Việt cũng không phải cứu hỏa nữa, mà trở lại thư phòng, đặt mông ngồi xuống, trong đầu hỗn loạn vô cùng.
Lúc sắp đi Lưu Khám nói những lời kia, trong lòng y còn có một phần thất vọng và thương cảm, khiến y cảm thấy có mình rất có lỗi.
- Phụ thân!
Bành Cự xuất hiện trước cửa thư phòng, trừng to mắt nhìn Bành Việt:
- Mẫu thân vừa nói cho hài nhi biết, có phải Lưu gia ca ca đã đi rồi?
Bành Việt ngẩng đầu, nhìn Bành Cự, nhẹ nhàng gật đầu.
- Thế nhưng hài như chuẩn bị tặng y lễ vật, còn chưa tặng y... Vì sao y lại đi?
- Lễ vật?
Bành Cự đi tới bên cạnh Bành Việt, cầm trong tay một thanh đoản kiếm:
- Đây là Lưu gia ca ca tặng hài nhi... Y nói, muốn hài nhi luyện võ thật giỏi, sau này có thể giúp phụ thân giết kẻ xấu. Vốn hài nhi cũng muốn tặng y lễ vật, nhưng lúc ấy đã muộn, định sau khi trời sáng sẽ đến tặng.
Bành Việt nhận lấy thanh đoản kiếm, ấn lò xo, thương lang bật lên một tiếng, kéo ra một thanh bảo kiếm.
Đoản kiếm này, tên là Ngư Tràng.
Là Đúc kiếm đại sư Âu Dã Tử tạo thành, hai trăm năm trước, bởi vì Chuyên Chư đâm Vương Liêu mà nổi tiếng trong thiên hạ.
Trên chuôi kiếm có khắc một hàng chữ nhỏ: Tần nhi đầy tuổi, lễ vật Tần Mạn.
Đây là Lưu Tần đầy tuổi, Tần Ma tặng lễ vật cho Lưu Tần. Bảo kiếm Ngư Tràng mang theo khí lạnh. Có lẽ, đoản kiếm này là bảo vật Lưu Tần luôn luôn mang theo bên người, được đựng trong hộp gỗ phủ sơn, bởi vì thường xuyên vuốt ve, thế cho nên hộp kiếm mơ hồ trơn tuột.
Dễ dàng thấy được, Lưu Tần rất coi trọng lần kết nghĩa huynh đệ này.
Nhưng bản thân mình nhất thời hồ đồ, lại làm tổn thương thật lớn đến hai tiểu hài tử!
Nếu nói thực lòng kết giao, mình không bằng Lưu Khám. Tuy Lưu Khám thường xuyên mang chữ lợi đọng lại trong miệng, nhưng cái lợi của Lưu Khám chính là cái lợi của thiên hạ!
Trước kia mình còn không phục, mà nay...
Bành Việt điên cuồng cười một tiếng:
- Đừng lo lắng, con chuẩn bị xong lễ vật, phụ thân sẽ phái người đưa tới, Lưu gia ca ca của con nhất định rất vui mừng.
- Tạ ơn phụ thân!
Trên mặt Bành Cự nhếch lên tia tươi cười, xoay người chuẩn bị rời đi.
- Cự!
- Phụ thân, còn chuyện gì nữa?
- Nếu như...Phụ thân chỉ nói nếu như thôi, sau này xảy ra chuyện ngoài ý muốn...Con hãy bảo vệ cho mẫu thân và đệ muội của con thật tốt, dẫn bọn họ đầu quân cho Lưu gia thúc thúc con.
Bành Cự có chút không rõ ràng, nhưng vẫn ưng thuận gật đầu.
- Đi, tìm mẹ của con đến đây.
Bành Cự vui vẻ chạy ra, chỉ sau chốc lát, Hồ Cơ vội vàng đi vào thư phòng.
- Phu quân, có chuyện gì?
Bành Việt đứng lên, nghiêm mặt nói:
- Phu nhân, ta đã hạ quyết tâm.
- Hả?
- Ta quyết định, khởi binh phản Tần!
Hồ Cơ biến sắc:
- Phu quân muốn giết Lưu Quân Hầu sao?
Bành Việt lắc đầu:
- Mặc kệ Khám huynh đệ có chấp nhận ta hay không...Ta đời này, đều coi hắn là huynh đệ, sao có thể làm hại tính mạng hắn?
- Chỉ có điều, a Khám huynh đệ đã lập chí lớn, nếu ta không làm lên sự nghiệp, sau này chẳng phải bị người nhạo báng sao?
- Vậy phu quân muốn đầu nhập phương nào?
Hồ Cơ hỏi khẽ:
- Là Sở Vương? Hay Lưu Quân Hầu?
- Ta không còn mặt mũi nào đi gặp a Khám huynh đệ, nếu như chưa lập lên sự nghiệp, tuyệt đối không gặp hắn... Còn Sở Vương, ta sao phải đầu nhập y? Y làm Sở Vương thì có quan hệ gì tới ta? Hạng Lương mới chiếm được Lâu Thương, thanh thế đang lớn, ta đi rồi, giống như phu nhân từng nói, chỉ là khi phú quý đưa tặng nghìn lượng hoàng kim, người ta chưa chắc đã để ý tới ta; ta quyết định tới quận Tế Bắc, đầu nhập Tề Vương Điền Vinh, vừa vặn dâng tặng một ly rượu nhạt.
- Tề Vương?
Hồ Cơ nhíu mày:
- Ta nghe nói Điền Vinh hiện tại đang chiêu binh mãi mã, phu quân tới nương nhờ y, cũng là lựa chọn không tồi. Chỉ có điều, người Điều gia... Phu quân phải cận thận một chút. Điền Vinh không thiếu thủ hạ, đến lúc đó đừng để người đố kỵ, như vậy không tốt.
- Kẻ khác dám chọc ta, Bành lão tử há lại chịu nép vế? Đủ rồi, Bành lão tử chiếm núi làm vua, cũng đã trôi qua thời gian tiêu dao khoái hoạt!
Nói xong, Bành Việt ngửa mặt lên trời cười lớn.
Hồ Cơ thấy Bành Việt đã hạ quyết tâm, cũng không khuyên nữa.
- Nàng mong chóng phái người đi tới Đốn Khâu trước, nói với Hỗ Triếp, sau khi đợi A Khám huynh đệ tới, lập tức giao phó Đốn Khâu cho hắn, sau đó dẫn người tụ hợp cùng ta. Ta phải đi tìm đám người Đại Hắc, thương lượng thật kỹ việc này...A Khám huynh đệ nói không sai, ta phải kiên định tự tin mới đủ tư cách làm nghiệp lớn.
- Gã sứ giả ở hậu viện kia...
Trên mặt Bành Việt hiện lên tiếu ý dữ tợn:
- Bành lão tử khởi sự, đang cần người đến tế cờ...Mấy tên kia cũng không có công dụng gì.
Một tiếng sấm lớn nổ vang trên bầu trời.
Ngân xà nhảy múa... khiến Cự Dã trạch bị bao phủ bởi một thảm ánh sáng ngân bạch!
Tháng tư năm Tần Nhị Thế thứ hai, quân Sở sau khi nhận được đồ quân nhu tiếp tế, thu hoạch được một lượng lớn binh khí khôi giáp đã phát động phản kích.
Hạng Lương đích thân thống lĩnh, dẫn binh phạt Trúc Ấp.
Chương Hàm không có bất cứ kháng cự gì, nhanh chóng rút khỏi Trúc Ấp, lui lại giữ huyện Tương.
Đồng thời, bỏ huyện Trần, lui về sông Dĩnh Hà, dùng huyện Hứa làm lô cốt đầu cầu, xây dựng một đầu phòng tuyến vững chắc. Rời khỏi huyện Trần, cũng là chuyện bất đắc dĩ. Quận Toánh Xuyên hiện tại lòng người hoang mang, rất nhiều quý duệ nước Hàn cũ, bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy.
Chiến tuyến quá dài, khiến Chương Hàm khó có thể chống đỡ.
Bỏ huyện Trần, xem như một loại chiến thuật co rút lại, chẳng những có thể tập trung binh lục, còn có thể uy hiếp bạo đạo trích Toánh Xuyên. Mà điểm quan trọng nhất chính là, chiến lược co cụm lại của Chương Hàm khiến Ngụy Cữu Đại Tướng Trương Yểm thu binh về Úy Thị, vì thế áp lực đối với Lý Do được giảm bớt rất lớn.
Quận Tứ Thủy, Hạ Bì!
Hàn Tín đang ngồi trong phủ nha, sắp đặt từng bước từng bước hành động.
Long Thả mười ngày trước đột nhập quận Đông Hải, đại quân một đường bắc tiến, thế như chẻ tre, quét sạch các lộ binh mã quân Tần lưu lại quận Đông Hải, cũng đánh chiếm huyện Đàm thuộc quận Đông Hải. Nhìn bên ngoài, Long Thả là chủ soái đại quân, trên thực tế nhiều thời điểm Long Thả hành động chính là một nhân vật anh dũng, vậy mà chuyển giao toàn bộ quyền lực chỉ huy quân đội cho Hàn Tín.
Hán Tín theo mức độ nào đó, đã trở thành chủ soái quân đội.
Hạng Vũ chiếm lĩnh huyện Lự, trong lòng rất rõ ràng về điểm này, chỉ có điều không biểu hiện bất cứ ý kiến gì.
Nói cách khác, Hạng Vũ chấp nhận Hàn Tín làm chủ soái!
Sau khi đánh chiếm huyện Đàm, Long Thả lại lập tức phái người đến Hạ Bì, hỏi Hàn Tín kế hoạch hành động tiếp theo. Hàn Tìn cũng nhất định phải dựa theo tình hình mới nhất, để chế định ra sách lược tương ứng. Giờ khắc này, y đang trong đại sảnh, quan sát địa đồ hai quận Đông Hải và Tứ Thủy.
- Tướng quân, bên ngoài có người cầu kiến, nói là người quen cũ của tướng quân.
Hàn Tín suy nghĩ hồi lâu, kinh ngạc liếc mắt nhìn gã thân binh. Trong lòng vô cùng nghi hoặc, y những năm gần đây nào có quen biết người nào? Trừ phi là...
Trong đầu không tự chủ được hiện ra một bóng người hùng tráng, trong lòng Hàn Tín khẽ loạn.
Hình ảnh Lâu Thương, đối với Hàn Tín mà nói, có lẽ cả cuộc đời này khó có thể làm y phai nhạt. Đặc biệt việc giết Tư Mã Hỉ Sát Tử làm bạn đồng môn với y nhiều năm, lại càng khiến Hàn Tín cảm thấy bất an. Cho tới nay, y không dám phô trương quá mức. Cho đến khi Lưu Khám rời khỏi Lâu Thương, y mới xem như lộ cờ hiệu. Bất luận thế nào đi nữa, Lưu Khám có ân tri ngộ đối với y, còn y thì sao, lại dùng sự phản bội để báo đáp.
Do dự một chút, trong miệng Hàn Tín phun ra một chữ:
- Mời!
Gã thân bình đáp ứng một tiếng, vội vã rời đi. Chỉ trong chốc lát, thấy một văn sĩ trung niên, cùng hai gã thân binh đi vào đại sảnh.
Hàn Tín khẽ giật mình, không biết người này là ai.
Cũng không chờ y mở miệng, văn sĩ kia cười nói:
- Xin hỏi, trước mặt chính là Hàn Tín Hoài Âm?
- To gan, dám vô lễ đối với tướng quân nhà ta?
Hiện tại Hàn Tín đảm nhiệm chức vụ Tư Mã trong quân, nói thẳng ra chính là mưu sĩ. Nhưng mà, y thích người khách gọi y là tướng quân.
Ngoại trừ Long Thả gọi y là lão Hàn, các binh tướng còn lại gặp Hàn Tín đều phải gọi một tiếng Tướng quân.
Người này quả thực vô lễ, dám gọi thẳng tên Hàn Tín.
Thân binh của Hàn Tín, đương nhiên không chấp nhận...
Hàn Tín phẩy phẩy tay áo, chắp tay nói:
- Tại hạ chính là Hàn Tín, xin hỏi đại danh của các hạ?
- Kẻ hèn này là kẻ vô danh tiểu tốt, chỉ có điều được cố nhân của Tướng quân nhờ gửi Tướng quân một phong thư.
Hàn Tín phẩy phẩy tay, ra hiệu cho thân binh lui ra.
- Xin hỏi, vị cố nhân này?
- Tướng quân có rất nhiều cố nhân sao?
Văn sĩ mỉm cười, lấy ra một phong thư đặt trước mặt Hàn Tín. Trên phong thư có một hàng chữ mờ ảo viết: Thân gửi Hàn Tín Hoài Âm. Chỗ dán phong thư có đóng một cái ấn ký Thương Long, khiến cho con ngươi Hàn Tín không khỏi co rụt lại.
Ấn ký Thương Long, chính là ký hiệu của lão Tần.
Nhưng không phải Thương Long chín móng của lão Tần, mà ấn ký trên thư là Thương Long sáu móng.
Thứ nhất, không phải vượt khuôn; thứ hai, cũng không chia thành quan ấn và tư ấn. Đây là ký hiệu chỉ Lưu Khám mới có, Hàn Tín sao có thể không nhận ra?
Cuống họng có chút khô khan, thân thể trở nên cứng ngắc.
Tuy Lưu Khám không ở đây, Nhưng Hàn Tín có thể cảm nhận được một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu.
- Quần Hầu, có khỏe không?
Văn sĩ cười cười:
- Quân Hầu nói, còn chưa bị ngươi làm tức chết.
Khuôn mặt Hàn Tín biểu nộ một tia áy náy, đồng thời trong nội tâm lại có một loại cảm giác thoải mái nhẹ nhõm.
- Quân Hầu nói, mọi người có chí hướng khác nhau...Trời sắp mưa, gái sắp lấy chồng, không thể nói trước là ai có lỗi. Chỉ là, Tướng quân không nên đả thương Hỉ Tử.
- Hỉ Tử hắn...
- Hắn không chết, chỉ mất một cánh tay.
Văn sĩ kia ngồi xuống một bên:
- Quân Hầu sai ta nói lại với Tướng quân...Chuyện giữa ngươi và Hỉ Tư, sau này Hỉ Tử sẽ tự mình tính toán rõ ràng với ngươi.
- Xin ngài chuyển lời Hàn Tín vấn an Quân Hầu, nói Tín...thực hổ thẹn với Quân Hầu.
Trong lòng Hàn Tín lại cảm thấy càng thêm nhẹ nhõm, xé phong thư, rũ thư bên trong ra, đọc nhanh như gió một lượt, sắc mặt dần dần trở nên rất khó coi.
- Lục tiên sinh, Quân Hầu nói, là thật chứ?
Lục tiên sinh cười cười:
- Chắc chắn là thật! Hàn tướng quân, Sở Vương nắm trong tay kẻ khác rồi, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ tiết chế Hạng tướng quân. Nếu như bị hắn chiếm cứ quận Tiết, ổn định căn cơ, hắc, đến lúc đó cái tên Sở Vương sẽ chiêu kỳ thiên hạ, Hạng công nghe tới, sao dám không theo?
Hàn Tín nắm chặt nắm đấm, trong mắt lộ sát cơ.
Lục tiên sinh nói tiếp:
- Ta nghe nói Hàn tướng quân có thế cục rất tốt tại quận Đông Hải, đến mức thành lớn thành nhỏ đều phải mở cửa thành xin hàng. Không lâu sau, có thể thẳng đến quận Tiết...Chiếm được quận Tiết, xem như làm giảm áp lực đối với Hạng công, đến lúc đó có thể trực tiếp áp bức quận Tam Xuyên.
- Hơn nữa còn là công lao có một không hai, nhưng nếu như quận Tiết rơi vào tay người khác, Tướng quân không những không có công, e là còn phải chắp tay nhường lại, vô cớ làm lợi cho người khác.
Hàn Tín trầm mặc ngồi, không nói một lời.
Lục tiên sinh lại biểu lộ dáng vẻ rất thoải mái, từ trên thắt lưng rút ra một cây quạt trúc, bộp một tiếng mở quạt ra, nhẹ nhàng phe phẩy.
Hàn Tín chằm chằm nhìn Lục tiên sinh, sau hồi lâu mở miệng nói:
- Nhưng không biết, Quân Hầu muốn Tín làm gì đây?
- Ha ha, Hàn tướng quân sai rồi!
Lục tiên sinh không kiềm chế được, mỉm cười nói:
- Chuyện này không liên quan gì tới Quân Hầu? Quân Hầu bắc tiến, từ nay về sau không có khúc mắc gì với Trung Nguyên, ai chiếm quận Tiết, ai xưng Vương xưng Bá, không có bất cứ quan hệ gì với Quân Hầu. Sở dĩ phái ta đến đây đưa tin, chỉ là không muốn nhận được kết quả Hàn Tín tướng quân công dã tràng...Tức thì tức, nhưng Hàn tướng quân dẫu sao cùng là môn hạ của Quân Hầu, Quân Hầu hi vọng Tướng Quân có thể lập công dựng nghiệp.
Khuôn mặt Hàn Tín đỏ bừng!
- Quân Hầu, thực sự không định trở về?
Y có chút do dự hỏi:
- Bắc Cương kia nghèo nàn, dựa vào danh tiếng và tài năng của Quân Hầu, cho dù không thể xưng Vương, nhưng muốn một chỗ đứng tại Trung Nguyên tuyệt không thành vấn đề. Tội gì phải đến Bắc Cương xa xôi? Thiếu Tướng Quân cũng rất kính nể Quân Hầu, nếu như Quân Hầu nguyện ý, Tín có thể...
Lục tiên sinh cười lớn:
- Không phải Quân Hầu muốn đi, nhưng thực sự Trung Nguyên không một mảnh đất để đứng vững. Không bằng tại Bắc Cương tiêu dao khoái hoạt. Hàn tướng quân, nếu như Quân Hầu nguyện ý ở lại Trung Nguyên, cũng không cần người nào dẫn giới thay Quân Hầu? Không cần phải nói, Quân Hầu chế chữ tạo giấy, danh vang thiên hạ... Chỉ là, vùng Trung Nguyên quá nhỏ, không dung nổi Quân Hầu.
Nói xong, Lục tiên sinh đứng dậy, chắp tay nói với Hàn Tín:
- Hàn tướng quân, ta đã đưa tin thay Quân Hầu, quyết định thế nào, còn phải dựa vào lựa chọn của Tướng quân. Mặt khác, trước khi Quân Hầu sai ta đến đây, còn bảo ta nói với Tướng quân một câu.
Hàn Tín vội vàng đứng dậy:
- Xin tiên sinh chỉ giáo.
- Quân Hầu nói, hãy xem trọng Hổ phù của ngươi, đừng quá tin người khác!
- Vậy hả?
- Nói đã hết lời, tại hạ xin cáo từ...Hàn tướng quân, bảo trọng!
Lục tiên sinh cất bước đi ra ngoài, Hàn Tín vội vàng đuổi theo sau, cung kính đưa tiễn Lục tiên sinh ra ngoài.
- Tiên sinh, ngài chính là hậu duệ Lục Nguyên Hầu Đại Sở, sao không ở lại cùng nhau dựng nghiệp? Dựa vào tài năng của tiên sinh, nói không quá lời, Hạng công chắc chắn dọn giường quét chiếu đón chào tiên sinh.
Hàn Tín trước khi chia tay, muốn giữ Lục tiên sinh lại.
Nhưng Lục tiên sinh lại lắc đầu cười:
- Ta vốn là Sở Cuồng Nhân, Phượng Ca Tiếu Khổng Khâu...Đây là bài thơ Quân Hầu tặng ta. Giả, một kẻ cuồng sinh, khó tránh khỏi đắc tội với người. Chẳng bằng đi theo Quân Hầu bắc tiến, tiêu dao khoái hoạt, tội gì vì danh lợi mà bôn ba khổ cực?
Nói xong, y leo lên khinh xa, đánh xe rời đi.
Hàn Tín không cố giữ lại nữa, chỉ nhìn Lục tiên sinh từng từng đi lên khinh xa, thở dài một hơi.
- Người đâu!
- Dạ!
- Lập tức phái người phái người truyền tin về huyện Đàm, mời Long Thả tướng quân mong chóng khởi binh, quét sạch quận Đông Hải, công chiếm quận Tiết...Nói với Long tướng quân, nếu như không thể nhanh chóng công chiếm quận Tiết, e là đêm dài nắm mộng, sẽ không khác gì tạo tiện nghi cho người khác. Một khi công kích, không thể dừng lại.
- Rõ!
- Lập tức chuẩn bị xe!
Sau khi Hàn Tín phân phó xong, lập tức sai người chuẩn bị xe ngựa.
- Truyền lệnh, sau khi chuẩn bị thỏa đáng, đợi ta gặp Thiếu tướng quân trở về, sẽ lập tức xuất phát, tiến quân vào quận Đông Hải.
Gió tháng tư, rất mát mẻ.
Cùng với hơi nước trên mặt sông Hoàng Hà, xua tan đi cái nóng bức đầu hạ. Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
Tiêu Hà phỏng đoán không sai, dọc theo trạch Cự Dã, ven đường lại có thêm mấy nghìn người gia nhập đội quân Bắc tiến. Chỉ là cần phải cảnh giác, nếu không sẽ tạo lên xung đột kịch liệt. Quý Bố thống lĩnh tiền quân, tổng cộng mười năm nghìn người, thuận lợi vượt qua Hoàng Hà, Chung Ly Muội thống lĩnh trung quân, dẫn theo hơn hai vạn lưu dân, rất có trật tự vượt qua đồi Độ Khẩu, di chuyển về phái bờ bắc Hoàng Hà, cũng rất thuật lợi.
Nhóm thứ ba, cũng là đám lưu dân cuối cùng, ước chừng hơn sáu nghìn người, đã tới Đốn Khâu, Do Lữ Thích Chi và Nhâm Ngao áp trận, cũng vô cùng yên bình.
Tiêu Hà dẫn theo đám người Tào Tham, Lý Thành, Ngô Thần, cả ngày bận rộn, tiến hành sắp xếp mọi việc. Trước khi Lưu Khám thống lĩnh đến Đốn Khâu, trung quân đã có hai phần vượt qua Hoàng Hà.
/16
|