Tấn Dương, phía bắc sông Lâm Phần, ba mặt đều là núi vây quanh.
Trên cổng thành, cờ Thương Long theo gió tung bay phấp phới.
Khoái Triệt ngồi chồm hỗm trong sương phòng, hai mắt khẽ nhắm lại. Nhìn bên ngoài, tựa hồ rất bình tĩnh. Bên ngoài sương phòng, có mười tên Thiết Ưng duệ sĩ đứng nghiêm trang trước cửa ra vào, thỉnh thoảng dò xét tình hình trong phòng. Thấy Khoái Triệt vẫn không nhúc nhích, cũng không có ai vào trong nói chuyện, bọn chúng lại đứng vững thân hình như trước.
Lúc này đã tới Tấn Dương được mười ngày!
Từ khi vừa mới bước vào cửa thành Tấn Dương, Khoái Triệt đã mất đi sự tự do.
Vương Ly không triệu kiến y, cũng không làm khó y, chỉ sắp xếp cho y một gian phòng trong phủ Thượng Tướng Quân, hơn nữa còn phái người chuyên môn canh chừng y.
Mười ngày trôi qua, không biết chủ công hiện tại đã đến nơi nào?
Trong lòng Khoái Triệt rất lo lắng, nhưng không hề biểu hiện trên mặt.
Vào giữa trưa, hàng loạt tiếng bước chân truyền đến, tiếp đến có người đi tới cửa, nói chuyện với gã Thiết Ưng duệ sĩ hai câu, nhưng âm thanh rất nhỏ.
- Khoái tiên sinh, Thượng Tượng Quân mời ngài tới!
Khoái Triệt từ từ mở mắt, đứng dậy, sửa sang lại quần áo và hắc quan đang đội trên đầu cho ngay ngắn, rồi cất bước đi ra sương phòng.
- Dẫn đường!
Giọng nói của Khoái Triệt rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, khiến người ta không nghe ra chút mánh khóe nào.
Vương Ly rốt cuộc muốn gặp ta rồi sao?
Điều này nói rõ, chiến sự tiến hành trên đất Triệu cũng không thuận lợi, mà tốc độ tiến công của chủ công cũng có chút nằm ngoài sự dự liệu của Vương Ly, khiến Vương Ly có chút sốt ruột rồi!
Trong khoảnh khắc, Khoái Triệt đã phân tích ra huyền cơ trong đó.
Hoàn toàn chính xác, Vương Ly giao phong với quân Triệu, thực sự tiến hành không quá thuận lợi. Triệu Vương Vũ Thần kia tự mình thống lĩnh binh mã, trong mấy ngày trước chiếm lại Tỉnh Hình Quan, hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Vương Ly. Mà quân Tần tại Ngư Dương quận Đại cũng không dốc sức tấn công.
Không hết lực xuất kích, khiến cho Vương Ly vô cùng phẫn nộ.
Nhưng chuyện khiến Vương Ly cảm thấy căm phẫn nhất chính là, Lưu Khám có thể dễ dàng đột phá Hồ Quan, tập trung hỏa lực tại huyện Đồng Đê. Nếu như Lưu Khám phát động công kích sau lưng, rất có thể tạo thành lực uy hiếp cực lớn đối với Vương Ly. Tuy tại Giới Hưu đã có Thiệp Gian trấn thủ, nhưng Vương Ly vẫn rất lo lắng. Bởi vì y hiểu rất rõ bản lĩnh của Lưu Khám...Trước kia ở Hà Nam, hắn chính là người hoạch định vô số âm mưu.
Thiệt Gian tuy trải qua trăm trận chiến, nhưng chưa chắc đã là đối thủ của Lưu Khám.
Trước kia một mình Lưu Khám đã quấy đất Hà Nam long trời nở đất, hôm nay trong tay hắn có binh có tướng, lại thêm vố số mưu sĩ dưới trướng.
Nếu như thực sự giao phong, Vương Ly rất lo lắng.
Chỉ có điều, Lưu Khám tựa hồ không muốn dùng sức mạnh, cũng không muốn quá náo động...
Nếu không cũng sẽ không phái người đến đây, chỉ là không rõ gã Lưu Khám này muốn làm cái gì? Trong lòng Vương Ly không khỏi có chút thấp thỏm không yên.
Trên thực tế, Vương Ly hiện tại đã có chút hối hận!
Lão Tần sau khi lên ngôi, nhanh chóng suy yếu, khiến cho Vương Ly có chút giật mình.
Chiến hỏa các nơi liên tục xuất hiện trước mắt, nhưng Hàm Dương lại không có hành động lớn. Mà điều khiến cho Vương Ly cảm thấy khó hiểu nhất chính là, vì sao Triệu Cao có thể làm Thừa Tướng, quản lý việc triều chính...Còn Lý Tư – người Vương Ly kính nể nhất, lại có thể trở thành kẻ mưu phản bị giam giữ vào thiên lao.
Lão Tần, rốt cuộc sao vậy?
Vương Ly nghĩ mãi không rõ, mà bây giờ cũng không muốn hiểu rõ.
Chuyện y quan tâm nhất chính là, không ai có thể mong chóng dẹp phản loạn vùng Sơn Đông, sau đó xua quân nhập quan, hỏi thăm một phen.
Nếu như Hồ Hợi vẫn như trước, y sẽ không thèm để ý, mà vận dụng lực lượng dòng tộc Vương Thị, lập tân Đế khác.
Về phần Triệu Cao? Vương Ly thực sự không để vào mắt...Y có binh có danh vọng, không phải đám người Chương Hàm, Phùng Kiếp có thể sánh bằng.
Chỉ có điều, trước khi giải quyết chuyện này, Vương Ly nhất định phải dẹp loạn phản loạn, mới có thể có được uy danh.
Khoái Triệt cất bước đi vào đại sảnh phủ Thượng Tướng Quân, không hề để ý tới cách bày biện trong đình viện, đặc biệt là cái nồi đồng lớn đặt trên ngọn lửa cháy hừng hực. Thứ này là để đánh đòn phủ đầu sao? Ta vừa đi qua mười hai huyện quận Đại, cảnh tượng này đã thấy nhiều rồi. Lục Giả có thể hiên ngang ở quận Tứ Thủy, ta sao có thể lép vế y? Dù thế nào đi nữa, ta cũng là người thân cận nhất bên cạnh chủ công, nếu như thua Lục Giả, thực sự rất mất mặt với chủ công.
Cho nên, y bình tĩnh đi tới phòng, khẽ khom người:
- Thuộc hạ của Quảng Võ Quân – Xá Nhân Khoái Triệt bái kiến Thượng tướng quân.
- To gan!
Hai gã Thiên tướng lạnh lùng quát:
- Đứng trước mặt Thượng tướng quân, còn không quỳ xuống?
Khoái Triệt không thèm để ý tới hai người kia, chỉ nhìn Vương Ly cười nói:
- Lòng tôn kính nằm ở trong tâm. Nếu như Thượng tướng quân để ý tục lệ như vậy, Khoái Triệt quỳ xuống đâu có sao?
Vương Ly vốn muốn ra uy với Khoái Triệt, nhưng thật không ngờ, bị Khoái Triệt mở miệng nói y là hạng người mua danh chuộc lợi.
Lời nói kia rất rõ ràng, lòng tôn kính nằm ở trong tâm, mà không phải hình thức. Tôn kính hay thất kính không phải vấn đề quỳ hay không quỳ...Nếu như ngươi là người thích hư vinh, ta quỳ đâu có sao. Chỉ có điều, cái quỳ này, không liên quan tới lòng tôn kính hay không tôn kính.
Thực sự chỉ là dạng chủ nhân và thuộc hạ.
Vương Ly giơ tay lên nói:
- Tiên sinh đã đến, không cần so đó những tục lệ này.
- Ta nghe nói Thượng Tướng Quân chính là con cháu của danh tướng, Vương Tiễn đại tướng quân, Vương Bí đại tướng quân đều là những người Triệt vô cùng kính nể. Hai vị Vương tướng quân rất khiêm tốn, chiêu hiền đãi sĩ. Nghe nói Vương Bí đại tướng quân tại Giao Đông đối đãi với các danh sĩ địa phương giống như thượng khách, có thực hay không?
Vương Bí trước kia đóng quân ở Giao Đông, thực sự làm như vậy.
Bô lão có tiếng ở địa phương, đến khuyên can Vương Bí, Vương Bí đều tự mình đón chào.
Gia gia ngươi chiêu hiền đãi sĩ, phụ thân ngươi rất khiêm tốn...Vậy lúc này, Vương Ly thượng tướng quân người nên làm thế nào cho phải, ngươi nhìn mà noi theo.
Thủ hạ ngồi gần Vương Ly, chính là tâm phúc của y – đại tướng Tô Giác.
Y giận tím mặt:
- Tiểu tử đáng chết, ngươi vô lễ như vậy, chính muốn thử bảo kiếm của ta sắc bén hay không?
Khoái Triệt đảo mắt, rồi không thèm nhìn Tô Giác, tiếp đến chỉ thấy y mỉm cười. Nụ cười này khiến cho Vương Ly cực kỳ lúng túng.
- Tô Giác, im miệng!
Vương Ly trừng mắt liếc nhìn Tô Giác, đứng dậy tiến lên thi lễ:
- Mời tiên sinh ngồi xuống!
Công Thúc tiên sinh nói quả nhiên không sai!
Gã Vương Ly này rất coi trọng thể diện, dùng Vương Tiễn và Vương Bí làm đích phấn đấu, thậm chí mỗi lời nói hành động, đều bắt trước hai người kia hành động.
Chỉ tiếc, bề ngoài giống nhau nhưng thần tủy không thể giống.
Khoái Triệt ngồi xuống một bên, Vương Ly nói:
- Tiên sinh đến, có gì chỉ giáo?
- Không có, chỉ vì Thượng tướng quân cầu mỹ danh thiên cổ mà thôi!
Vương Ly không khỏi khẽ giật mình, thân thể nghiêng về phía trước một chút, trừng mắt nhìn Khoái Triệt nói:
- Nhưng không biết, mỹ danh thiên cổ tiên sinh nói, là có ý gì?
Tô Giác đứng lên:
- Thượng tướng quân đừng nghe hồ ngôn loạn ngữ của hạng chó má này, y hôm nay khó bảo toàn tính mệnh, chủ nhân y ngay cả đất đặt chân cũng không có, có thể có mỹ danh gì nói chuyện với Thượng tướng quân? Chi bằng chém một kiếm, cũng đỡ phí lời. Tô Giác nguyện ý thi hành quân lệnh, chỉ cần Thượng tướng quân ra lệnh một tiếng, Giác liền lấy cái đầu chó của Lưu Khám, mang đến nhắm rượu cùng Tướng quân, đâu cần nhiều lời?
Khoái Triệt đảo mắt nói:
- Thế mà có thể trở thành Mã đề tiên phong dưới núi Giả Âm?
Nói đến Mã đề tiên phong thực sự có một mẩu chuyện liên quan.
Mấy năm trước, khi Thủy Hoàng Đế chưa băng hà, Mông Điềm vẫn trấn thủ Hà Nam, từng giao phong với Đông Hồ dân tộc Hung Nô – A Lợi Đê một lần, tại núi Giả Âm.
Kết quả quân Tần đại thắng, nhưng không ngờ phút cuối bị A Lợi Đê sắp đặt một kế.
Đại tướng tiên phong lúc đó chính là Tô Giác, nhưng y không dám truy kích, bỏ lỡ cơ hội tốt tiêu diệt toàn bộ lương kỵ Đông Hồ dân tộc Hung Nô. Về sau Phù Tô hỏi, Tô Giác lấy cớ mất ngựa, không có cách nào truy kích...Chuyện tức cười này truyền ra ngoài, vì thế mới có cách nói Mã đề tiên phong.
Kỳ thực, chính là châm chọc Tô Giác nhát gan sợ chết.
Khoái Triệt nói một câu khiến Tô Giác nổi trận lôi đình, mặt đỏ tới mang tai.
Vương Ly giận tím mặt, vỗ bàn:
- Tô Giác, ngươi cút ra ngoài cho ta, nếu không có lệnh của ta, dám mở miệng nữa ta sẽ chém cái đầu chó của ngươi!
Có câu nói: Nước chát thêm đậu hủ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.
Tô Giác là hạng người tính tình nóng như lửa, không phục một ai, năm đó thậm chí từng trợn mắt há miệng với Mông Điềm.
Nhưng y một mực trung thành với Vương Ly, nghe Vương Ly nổi giận, Tô Giác nhếch miệng cười nói:
- Ta không nói nữa, ta không nói nữa!
Vương Lý chắp tay nói:
- Tiên sinh đừng trách, Tô Giác tính khí nóng nảy, đừng để ý tới y.
Vừa nói, y vừa vung tay lên, ra hiệu cho người mang rượu ngon đến:
- Ta cũng không gạt tiên sinh, Ly và Quảng Võ Quân không thù không oán, ngược lại rất kính nể hắn.
Tính ra, ta và hắn cũng là đồng hương, đều là người Đông Lăng Tần Dương, nào có cừu hận gì?
Chỉ có điều...Tạo hóa trêu ngươi, đều vì chủ nhân của mình mà thôi. Ta tin, Quảng Võ Quân và ta vẫn trung thành với lão Tần...Nhưng không biết, tiên sinh nói đến mỹ danh thiên thu kia là ám chỉ điều gì?
Đại trượng phu sống trên đời này, phải lưu danh sử sách.
Tổ phụ của Vương Ly – Vương Tiễn, phụ thân của Vương Ly – Vương Bí, một người diệt Sở, một người diệt Tề, có thể nói đã lưu lại mỹ danh. Nhưng đến đời Vương Ly, ngay cả một chút tiếng tăm nhỏ cũng không lưu lại. Chờ mãi đến lúc khai chiến với dân tộc Hung Nô, lại vô duyên vô cớ Mông Điềm đạt được mỹ danh.
Đương nhiên Vương Ly không thoải mái, đương nhiên y hy vọng, có thể vượt qua Mông Điềm, lưu lại danh tiếng.
Khoái Triệt bình tĩnh cười cười:
- Chắc hẳn Thượng tướng quân cũng biết, Quân Hầu nhà ta chuẩn bị bắc tiến.
- Ta biết!
- Thượng tướng quân cũng biết Quân Hầu nhà ta chuẩn bị đi phương nào?
Trong mắt Vương Ly khẽ híp lại, nhìn Khoái Triệt, sau hồi lâu nói:
- Đơn giản nhân lúc đại quân của ta xuôi về phía nam, chiếm lĩnh quận Cửu Nguyên, còn có thể đi phương nào?
Khoái Triệt nhịn không được cất tiếng cười lớn:
- Thượng tướng quân, ngài quá coi thường Quân Hầu nhà ta rồi!
- Xin rửa tai lắng nghe!
- Quân Hầu nhà ta vào lúc này thực sự không muốn tham dự chiến cuộc, sáu nước không dung, lão Tần không nạp, ở lại Sơn Đông, chỉ tăng thêm khó khăn mà thôi.
Cho nên Quảng Võ Quân quyết định, qua sông Bắc tiến, công phạt Nguyệt Thị, tiêu diệt Đông Hồ, diệt trừ dân tộc Hung Nô, giúp Đại Tần ta mở rộng lãnh thổ vạn dặm, dùng thắng lợi lấy uy cho Đại Tần ta. Quảng Võ Quân từng nói: Hồ Lỗ vong, lòng Trung Nguyên ta không chết. Cần cho Hồ Lỗ biết " Đụng đến Đại Tần ta, dù xa cũng giết"!
Đụng đến Đại Tần ta, dù xa cũng giết...
Toàn thân Vương Ly không khỏi run lên, theo bản năng nắm chặt nắm đấm, ánh mắt có chút mê ly.
Câu nói " Phạm đến Đại Tần ta, dù xa cũng giết " khiến người ta sôi trào nhiệt huyết! Trong lòng Vương Ly, làm sao không có mơ ước như vậy?
Nhớ năm đó, Thủy Hoàng Đế quét sạch sáu nước, trừng mắt nhìn thiên hạ, khí phách tận trời.
Vậy mà hôm nay...
Vương Ly nhắm mắt lại, sau hồi lâu, khẽ nói:
- Nhưng có liên quan gì tới ta?
- Quảng Võ Quân nói, nếu như Thượng tướng quân chịu để mở một con đường, Võ Quân nguyện tuân mệnh Thượng Tướng Quân, chinh phạt Hà Bắc, tiêu diệt Hồ Lỗ. Đến ngày sau, người bên ngoài hỏi tới, cũng không thể thiếu danh tiếng của Thượng tướng quân trong trận chiến này... Chỉ là, không biết Thượng tướng quân có nguyện ý hay không?
Dùng danh nghĩa của ta xuất binh đánh Hà Bắc sao?
Không mất binh tổn tướng, được lưu danh sử sách, mở rộng bờ cõi...
Vương Ly không khỏi do dự. Trước kia bị Mông Điềm chiếm mất công lao mở rộng lãnh thổ biên cương, nếu như Lưu Khám nói thực, cũng có thể bù đắp.
- Thế nhưng, ta nào biết Quảng Võ Quân có học chiêu mượn đường diệt Quắc, lưu lại quận Cửu Nguyên không đi hay không?
Khoái Triệt cười lạnh một tiếng:
- Chẳng lẽ Thượng tướng quân cho rằng, trong tay có ba mươi vạn binh tốt, ngay cả một đám ô hợp vùng Sơn Đông cũng không đấu lại sao?
Vương Ly nghe xong lời này, sắc mặt lập tức tahy đổi.
Đúng vậy, ta có gì phải sợ hắn?
Nếu như hắn dám chiếm đoạt Hà Nam, binh mã dưới trướng của lão tử cũng không ngồi không ah.
Vương Ly lẳng lặng nhìn Khoái Triệt, mà thần sắc Khoái Triệt rất tự nhiên, không chút sợ hãi.
- Tiên sinh nói rất phải!
Vương Ly cắn răng nói:
- Đã như vậy, ta cũng không làm khó Quảng Võ Quận. Hắn có thể đi qua quận Cửu Nguyên, chỉ là không thể dừng lại tại quận Cửu Nguyên. Như này đi, ta cho phép hắn ba mươi ngày dừng lại tại Lâm Hà nghỉ ngơi lấy sức... Không, mười lăm ngày. Nếu như sau mười lăm ngày không qua sông, ta sẽ hạ lệnh công kích.
Khoái Triệt lắc đầu:
- Mười lăm ngày có phần hơi ngắn... Dù sao Quảng Võ Quân cũng lặn lội đường xa, đến quận Cửu Nguyên người đã kiệt sức, ngựa hết hơi.
Hai mươi ngày, tại Cù Diễn bổ sung đầy đủ. Chỉ là, Thượng tướng quân yên tâm, chúng ta có thể bỏ tiền mua sắm, quyết không để Thượng tướng Quân tổn phí.
Hai mươi ngày, Cù Diễn?
Vương Ly cương quyết bác bỏ:
- Tại Lâm Hà ba mươi ngày... Ta có thể cung cấp đồ quân nhu, nhưng cần giá cao hơn thị trường.
- Nếu như ở Lâm Hà, e là ba mươi ngày không đủ, năm mươi ngày, Quảng Võ Quân nhất định có thể an bài thỏa đáng, vượt qua Hoàng Hà.
- Bốn mươi ngày, không thể nhiều hơn nữa!
Lâm Hà là tiểu thành, tiếp tế tương đối khó khăn. Hơn nữa bên ngoài Trường Thành vừa mới xây dựng, Vương Ly có thể hiểu Lưu Khám rất khó khăn.
Hai người cò kè mặc cả, cuối cùng vẫn quyết định trong vòng bốn mươi ngày.
Khoái Triệt hài lòng đứng dậy, chuẩn bị cáo từ.
Nhưng không ngờ Vương Ly đột nhiên nói:
- Tiên sinh, ngài có tài lớn như vậy, hà tất phải bắc tiến sống cuộc sống lênh đênh. Ly nguyện bảo lãnh thay tiên sinh, sao tiên sinh không ở lại trong quân ta? Đợi tới khi bình định sáu nước gây loạn, Vương Ly cam đoan sẽ phong tước vị cho tiên sinh, nhất định không thấp hơn Quảng Võ Quân.
Vương Lý rất có hứng thú đối với Khoái Triệt.
Khoái Triệt khẽ giật mình, trầm ngâm một hồi, nói:
- Chuyện này, ta còn phải bàn luận với Quảng Võ Quân.
- Ha ha, vậy rất đơn giản... Ta tin Quảng Võ Quân, chắc chắn không làm mất mặt ta.
Trong giọng nói mang theo một tia uy hiếp. Nếu như ngươi không đồng ý lưu lại, ta sẽ không để Lưu Khám ăn quả ngọt, ngươi nhìn mà xử lý.
Khoái Triệt cười khổ một tiếng:
- Thượng tướng quân, chuyện này hãy để ta nghĩ lại.
- Tất nhiên rồi!
Vương Ly trầm giọng nói:
- Tiên sinh có thể cầm quân lệnh của ta tiến về Giới Hưu trước, thông báo với Thiệp Gian để y cho vượt quan... Đến lúc đó, tiên sinh có thể thẳng thắn nói trước mặt Quảng Võ Quân, ta tin Quảng Võ Quân nhất định sẽ đồng ý.
Trong lời nói này mang theo ý tứ không kháng cự.
Gò má Khoái Triệt co quắp lại:
- Đã như vậy, Triệt nguyện làm trâu làm ngựa.
* * * * *
Lưu Khám duỗi thẳng cái lưng mỏi nhừ, đi ra cửa lớn phủ Đồng Đê.
Sau khi đến Đồng Đê, số lượng lưu dân dưới trướng hắn đã tăng lên hơn mười vạn.
Chiến sự tại Hà Bắc cho dù không miên man như chiến sự tại nam bộ Sơn Đông, nhưng cũng rất kịch liệt. Rất nhiều dân chúng nước Triệu đã bỏ nhà lánh nạn. Tình hình quận Thượng Đảng tốt hơn một chút, nhưng cũng rất hỗn loạn. Hỗn loạn đến mức, sau khi Lưu Khám hỏa thiêu Hồ Quan, Quận Thủ quận Thượng Đảng không dám phái binh truy kích, mà tăng cường phòng thủ Hồ Quan, mặc kệ đám người Lưu Khám bình yên bắc tiến.
Lý Dĩnh đi Giới Hưu đến bây giờ còn chưa trở về.
Không còn cách nào khác, Lưu Khám đành phải mệnh lệnh hai người Quý Bố và Chung Ly Muội tại Thiếu Thủy Nguyên (Là một nhánh sông Hoàng Hà) xây dựng cơ sở tạm thời, chờ đợi tin tức.
Nếu không có tình huống đặc biệt khẩn cấp, Lưu Khám thực sự không muốn trực diện xung đột với quân Tần.
Hắn có thể một đường chém giết tại nam bộ Sơn Đông tiến tới Hàm Đan, nhưng lúc này đây quân Tần tại Bắc cương tinh nhuệ hơn rất nhiều.
Hơn nữa, cho dù động tới Giới Hưu, cũng đồng nghĩa kinh động tới Vương Ly.
Với trạng thái trước mắt, miễn cưỡng đến quận Cửu Nguyên đã vô cùng khó khăn. Nếu như lúc này chính diện giao phong với quân Tần, chắc chắn chín phần chết một phần sống. Chỉ ó điều, Thiệp Gian tại Giới Hưu cũng không có bất cứ động tác gì, tùy ý để binh mã của Lưu Khám đứng vững gót chân ở Thiếu Thủy.
- Quân Hầu, Công Thúc tiên sinh mời ngài đến!
Bạc nữ từ phía sau một mạch chạy đuổi theo, bẩm báo.
Công Thúc Liêu bình thường không bao giờ chủ động tìm Lưu Khám, mà đều là Lưu Khám tự mình đến thỉnh giáo.
Lão quản lý Hắc Y vệ, nhưng phần lớn đều thông qua Tần Đồng để liên hệ với Lưu Khám. Lúc này chủ động tìm Lưu Khám, khiến trong lòng Lưu Khám không khỏi hồi hộp.
Chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?
Lưu Khám không khỏi sợ hãi, bước nhanh đi đến gặp Công Thúc Liêu.
Công Thúc Liêu cũng ở trong tiểu viện rất thanh tĩnh tại phủ nha Đồng Đê.
Nhìn thấy Lưu Khám tiến đến, lão phẩy tay ra hiệu cho Lưu Khám xuống, sau đó nói với Lưu Tần đang ngồi đọc sách bên cạnh:
- Tần, đi lấy quyển sách kia ra.
Lưu Tần đáp ứng, rất nhanh chạy vào nội thất.
Sau chốc lát, cậu bê một chồng sách quay lại, theo hiệu lệnh của Công Thúc Liễu, đặt xuống trước mặt Lưu Khám.
Tuy một đường bôn ba, nhưng Lưu Tần vẫn không ngừng việc học hành. Trước khi chưa tìm được thầy dạy thích hợp, Công Thúc Liêu vẫn làm thầy dạy của Lưu Tần. Công Thúc Liêu có nguyên tắc, khi đi học, thầy là hàng đầu, sau mới đến cha mẹ.
Cho nên, không được sự đồng ý của Công Thúc Liêu, Lưu Tần không được tùy ý mở miệng. Bạn đang đọc chuyện tại Truyện.YY
Lưu Khám cầm lên thoáng liếc nhìn, thấy được hàng loạt chữ tiểu triện viết chằng chịt.
Công Thúc Liêu nói:
- Ta thấy Quân Hầu trị binh, phương pháp có phần giống với Thiết Ưng duệ sĩ trước kia. Thiết Ưng duệ sĩ do Tư Mã Thác đại tướng quân sáng lập lên, đã tương đối hoàn thiện. Sau khi ta trở lại Đại Lương, lại nghĩ tới phương pháp luyện võ của Ngô Khởi tướng quân trước kia, vì thế đã tiến hành cải biến, kết hợp với phương pháp huấn luyện kỵ sĩ, nay mới có quyển " Công Thúc trị binh " này. Lúc này dâng lên Quân Hầu, sau ngày có thể có dùng trong quân.
Lưu Khám vội vàng nói:
- Như vậy, đa tạ tiên sinh.
Công Thúc Liêu mỉm cười, vỗ vỗ đầu Lưu Tần:
- Tốt rồi, đừng giả bộ nữa. Phụ thân ngươi vừa đến, ta biết tâm tư ngươi đã sớm mất tập chung... Đi chơi đi, ta và phụ thân ngươi bàn luận một số chuyện. Hôm nay học tới đây, ngày mai học tiếp.
Khuôn mặt Lưu Tần đỏ ứng, đặt cuốn sách trên tay xuống.
Lưu Khám nhìn Lưu Tần cười cười, rồi cho Lưu Tần ra ngoài đùa nghịch.
Đợi tới khi Lưu Tần rời khỏi, hắn mới nhìn Công Thúc Liêu nói:
- Công Thúc tiên sinh, không biết có điều gì chỉ giáo?
- Quân Hầu cho rằng, Vương Ly ắt sẽ bại?
Lưu Khám khẽ giật mình, gật gật đầu.
- Vì sao?
- Chuyện này?
Lưu Khám không biết nên trả lời thế nào cho phải. Chẳng lẽ nói với Công Thúc Liêu, hắn là người xuyên việt tới, từng đọc sử ký, cho nên biết rõ Vương Ly thất bại?
Công Thúc Liêu cũng không hỏi nữa, chỉ cười cười một cái:
- Nếu Quân Hầu không tiện nói, vậy bỏ đi.
Chỉ có điều, Quân Hầu cho rằng Vương Ly sẽ thất bại, đương nhiên Hà Nam sẽ rơi vào tay Quân Hầu... Như vậy, sau khi Quân Hầu đến Hà Nam, có dự định gì không?
/16
|