Kure-nai

Chương 464-465: Tranh đoạt Cửu Nguyên (1-2)

/16


Phóng tầm mắt nhìn ra phía xa, liền thấy mảnh thiên địa rộng lớn chỉ một màu trắng xóa.

Đây là vùng đất nước Nguyệt Thị, so với cách sống du mục của người Hung Nô, người Nguyệt Thị đã từ từ chuyển đổi hệ thống thành bán du mục, bán nông canh. Mặc dù đất đai không phì nhiêu màu mỡ như Hà Nam, nhưng người Nguyệt Thị sống lân cận khu Bắc Ngạn Hà Thủy, đã bắt đầu cuộc sống nông canh, hơn nữa tại một số nơi đã dựng lên từng tòa từng tòa thành trì.

Theo chất lượng sinh hoạt mà nói, người Nguyệt Thi vượt xa so với người Hung Nô.

Hơn nữa nhân khẩu đông đúc, dọc theo bờ Đại Hà tính toán, đã có hơn trăm vạn người, nhân khẩu vượt xa dân tộc Hung Nô – Mạo Đốn.

Nhưng nhân khẩu tuy nhiều, lại không giúp người Nguyệt Thị chiếm thế thượng phong trên thảo nguyên.

Mông Điềm từng nói:

- Trong lòng người Nguyệt Thị luôn luôn sợ kẻ mạnh, bắt nạt kẻ yếu. Điều kiện sống tốt khiến bọn họ không có sức chiến đấu quá mạnh mẽ. Cho nên, trên danh nghĩa người Nguyệt Thị có hai mươi vạn Khống Huyền Sĩ, nhưng không thể chiếm vị trí chủ đạo trên thảo nguyên.

Vì thế, khi dân tộc Hung Nô chiếm đóng Hà Nam Địa, binh lực người Nguyệt Thị ngang bằng với người Hung Nô, nhưng vẫn phải cúi đầu xưng thần.

Nhưng sau khi dân tộc Hung Nô bại tận, người Nguyệt Thị lập tức trở nên cứng rắn, chẳng những thu hồi dê bò và đất trước kia tặng cho người Hung Nô, lại còn không ngừng gặp nhấm dân tộc Hung Nô. Mạo Đốn trong tình thế cấp bách, đành phải một đường bắc thượng, cơ hồ giao lại toàn bộ thảo nguyên Hà Bắc cho Nguyệt Thị.

Nếu như người Nguyệt Thị quyết đoán, thời điểm này thâu tóm dân tộc Hung Nô, ít nhất có thể cùng tồn tại với người Đông Hồ tại Bắc cương.

Nhưng Mạo Đốn giao tặng hai mươi mỹ nữ dân tộc Hung Nô, cộng thêm 5000 con trâu, dê và 3000 dật Hoàng Kim, lại khiến cho Nguyệt Thị Vương ngay lập tức lặng lẽ hành quân.

Mạo Đốn thống lĩnh tàn quân Hung Nô dừng chân tại Long Thành, sau khi liên tiếp thâu tóm mấy bộ tộc du mục lớn, dần dần khôi phục nguyên khí.

Mà người Nguyệt Thị vào lúc đó lại lần nữa tỏ ra mềm yếu, bỏ mặc Mạo Đốn không ngừng lớn mạnh. Thậm chí sau khi Mạo Đốn phái người đưa tới hơn vạn con ngưu dương, Nguyệt Thị Vương hạ lệnh, trả lại người Hung Nô thảo nguyên vùng Khắc Lỗ Luân Hà và núi Kiều Ba trước kia đã chiếm trong tay người Hung Nô... Đương nhiên, Nguyệt Thị Vương quyết định như vậy, chính là muốn ngồi trên núi xem hổ đấu.

Núi Kiều Ba, tiếp giáp Đông Hồ!

Có thể Nguyệt Thị Vương lại quên một việc, vùng núi Kiều Ba và Khắc Lỗ Luân Xuân, là nơi cỏ mọc um tùm, nguồn nước dồi dào.

Mạo Đốn có được miếng đất này, không khác gì lấy được một vựa lúa.

Về phần Đông Hồ... Mạo Đốn sử dụng thủ đoạn rất đơn giản, y phái người ly gián Đông Hồ Vương và A Lợi Đê, Đông Hồ lúc này giống như con ốc không mang nổi mình ốc, làm sao có thời gian để ý tới y? Mặc dù A Lợi Đề có lòng, nhưng đối mặt với người Đông Hồ hùng hổ bức người, y thực sự không thể quan tâm tới Mạo Đốn.

Cuối tháng mười một, Hà Bắc cả ngày tuyết rơi.

Dựa vào Dương Sơn xây dựng thành Nguyệt ThịVương, bất luận quy mô hay cách thiết kế cơ hồ đều bắt chước Hàm Dương thủ đô Đại Tần.

Mà tường thành màu xám đen, dưới tuyết trăng mênh mông, bị bao trùm bởi một lớp băng mỏng, làm tường thành lộ ra loại khí tức khác thường.

Ngoài thành, có vô số doanh địa, dê bò kêu be be, chiến mã hí vang. Khiến người ta cảm thấy, giống như đã đến phiên chợ.

Trong Vương thành, trên đại điện, một đám quan viên ăn mặt trang phục đại thần Nguyệt Thị, có người ngồi chồm hỗm, có kẻ đứng thẳng, đang thương nghị hò hét ầm ĩ.

Nguyệt Thị Vương bụng phệ đang ngồi trên đan bệ, y đang ngồi nói chuyện với mỹ phụ ba mươi tuổi, tựa hồ không hề nghe thấy tiếng đám ruồi nhặng kia kêu o o.

- Khởi bẩm Đại Vương, Nguyên tiên sinh đến rồi!

- Mau mau mời vào!

Theo tiếng vệ binh truyền tin tới, một nam tử toàn thân khoác áo da hổ trắng, sải bước tiến lên.

Hắn không quá cao, bộ dáng chỉ khoảng chừng 1 thước 75, hình thể thon gầy, nhưng không khiến người ta cảm thấy sự suy nhược. Sự khác biệt chính là, trong thân thể thon gầy này lại toát ra loại khí chất rất sắc bén.

Bên hông trang bị một thanh bảo kiếm, tăng thêm tư thế uy vũ.

Y cởi áo khoác xuống, tay đại bào rộng lớn, mơ hồ tản ra loại nhã khí phi thường.

Đi đến đại điện, vừa tới liền chắp tay:

- Thần Nguyên Bình, cung chúc Đại Vương sống lâu muôn tuổi!

Một mỹ phụ ba mươi tuổi thấy người vào đại điện, thoáng chốc đôi mắt đẹp sáng ngời, đôi gò má trắng nõn liền toát lên một màu ửng hồng.

- Nguyên tiên sinh, mau mau ngồi xuống.

Nguyệt Thị Vương vô cùng tôn kính đối với vị Nguyên tiên sinh này.

zen nào:

Nguyên Bình thoáng liếc nhìn bộ dáng đại thần hò hét trên đại điện, nhíu mày nói:

- Đại Vương chính là vương thảo nguyên, có trong tay vạn dặm lãnh thổ. Trên triều đình, càng phải có sự uy nghiêm. Thế nhưng người người hò hét ồn ào, e là phá hỏng sự tôn nghiêm của Đại Vương.

Nguyệt Thị Vương vốn không có cảm giác gì.

Thế nhưng Nguyên Bình vừa nói vậy, trong đại điện thực sự có chút ồn ào.

Không đợi Nguyệt Thị Vương mở miệng, đám đại thần Nguyệt Thị đã nhao nhao nói:

- Ngươi cái loại khuyển Tang Gia, kêu oan cái gì? Nơi này là Nguyệt Thị, ngươi hạng người bị mất nước, đến đây các lão gia thưởng cho ngươi một miếng cơm ăn, ngươi lại tỏ vẻ cao ngạo? Có tin ta giết chết ngươi hay không?

- Im ngay!

Nguyệt Thị Vương hét lên tiếng thét chói tai hiếm gặp:

- Nguyên tiên sinh nói rất có lý, Nguyệt Thị ta lập nước, cần phải có hình tượng một nước. Nhìn đức hạnh của các ngươi, còn ra thể thống gì?

Mỹ phụ bên cạnh nói khẽ:

- Nguyên tiên sinh tuy không phải người Nguyệt Thị, nhưng lời nói này, hoàn toàn suy nghĩ vì Đại Vương.

- Đúng vậy, đúng vậy, các ngươi còn dám vô lễ đối với Nguyên tiên sinh, ta nhất định chém không tha.

Tiếng hò hét ầm ĩ trong đại điện, lập tức im bặt không còn tiếng động.

Khi Nguyệt Thị Vương còn trẻ, y chém giết rất quyết đoán, nếu như y muốn giết người, thực sự không phải nói giỡn.

- Nguyên tiên sinh, đã hỏi thăm rõ ràng tình hình chưa?

Nguyên Bình liếc nhìn mỹ phụ kia, khẽ mỉm cười.

Trong nụ cười lộ ra chút ngạo nghễ, nhưng trong vẻ ngạo nghễ lại mang theo một tia thân mật. Khiến mỹ phụ kia không ngừng thở gấp. xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y

- Đại Vương, Bình đã dò xét rõ.

Nguyên Bình ngồi xuống ghế, nói:

- Quảng Võ Quân thực sự đã đến Hà Nam, phỏng chừng hiện tại cũng đã tới thành Cù Diễn.

Hắn từ Hoành Sơn thống lĩnh mười vạn đại quân mà đi.

Nghe nói tất cả đều theo hắn chinh chiến mấy ngàn dặm, những người người này vượt quan trảm tướng vô cùng dũng mãnh. Chỉ là, ta phỏng đoán hắn sẽ nghỉ ngơi lấy sức tại Lâm Hà, năm sau mới qua sông bắc thượng. Đại Vương, dưới trướng Quảng Võ Quân có mười vạn hùng binh, chiến tướng nhiều như mây, khí thế hừng hực, thực sự không thể khinh thường.

Lời kia vừa thốt ra, tất cả mọi người đều biến sắc.

Hai tay Nguyệt Thị Vương không tự chủ được run lẩy bẩy, nói khẽ:

- So với Mông Điềm, Vương Ly thì như thế nào?

- Vương Ly sợ là không bằng, nhưng so với Mông Điềm, e là kém hơn một bậc.

Đại Vương, Nguyên Bình nhắc tới một người, không biết Ngài đã nghe tới chưa. Năm đó Mông Điềm quyết chiến với dân tộc Hung Nô, không biết ngài nghe nói đến lão Bi Phú Bình chưa?

- Ngươi nói chính là lão Bi Phú Bình từng dùng trăm người ngăn cản hơn mười vạn đại quân Hung Nô tấn công Phú Bình?

Đây chỉ là lời đồn nhảm nhí, Lưu Khám lúc đầu ở Phú Bình, ít nhất trong tay có mấy nghìn binh mã, nhưng khi truyền đến thảo nguyên liền trở thành một trăm thắng mười vạn.

Nguyên Bình gật gật đầu:

- Gã Quảng Võ Quân này chính là lão Bi Phú Bình.

Keng keng...

Mấy ly rượu rơi xuốn mặt đất, tiếp đến vang lên những tiếng leng keng quanh quẩn trong đại điện.

- Lão Bi Phú Bình, nghe nói hắn thân cao tám trượng, vòng eo rộng tám trượng, một cái tát có thể chụp chết trên vạn người. Quả thực là loại người giết người, ăn thịt uống máu không chớp mắt.

- Còn không phải sao... A Lợi Đê trước kia không đủ hung ác hay sao? Vậy mấy vạn người của y bị hắn ăn tươi nuốt sống, ngay cả xương cốt cũng không còn.

Con tim Nguyệt Thị Vương đập thình thịch, hét lớn một tiếng:

- Tất cả câm miệng hết cho ta!

Y cố gắng trấn tĩnh, nhìn nhìn Nguyên Bình hỏi:

- Nguyên tiên sinh, thực sự chính lão Bi Phú Binh kia sao?

- Vậy làm sao bây giờ? Ai nguyện ý ngăn cản lão Bi Phú Bình kia?

Trên đại điện, lúc này lặng ngắt như tờ.

Nguyệt Thị Vương liên tục gật đầu:

- Đúng vậy, đúng vậy. Là ta lỡ lời.

Nguyên Bình nhìn về phía mỹ phụ kia, gật đầu cười cười.

Sắc mặt mỹ phụ kia liền ửng đỏ...

Nguyên Bình mỉm cười, bộ dáng tiêu sái cao ngạo không nói thành lời, khiến ánh mắt mỹ phụ bên cạnh Nguyệt Thị Vương không khỏi toát lên vẻ bi thương, nàng khẽ đẩy Nguyệt Thị Vương:

- Đại Vương, Nguyên tiên sinh sao có thể nói giỡn? Tiên sinh nói vậy, khẳng định là sự thực.

- Đại Vương, Bình tiên sinh vẫn bình tĩnh như vậy, khẳng định đã có chủ ý, vì sao không thỉnh giáo tiên sinh?

Mỹ phụ kia lại nhỏ giọng thì thầm bên tai Nguyệt Thị Vương.

Nhưng ánh mắt lại liếc nhìn Nguyên Bình, trong mắt mang theo vẻ phong tình vô tận.

- Đúng vậy, Bình tiên sinh có chủ ý gì không?

Nguyên Bình nghiêm mặt nói:

- Khí thế quân Tần hừng hực tận trời, gã Quảng Võ Quân kia tại Phú Bình có hung danh là lão Bi, e là một khi qua sông sẽ không ai có thể ngăn cản.

Trước kia hắn ở Hà Nam lập lên nhiều chiến công hiển hách, vì thế rất nhiều người nghe tên của hắn, tay chân đều mềm nhũn.

Muốn ngăn cản hắn, chỉ có tìm một cường lực trợ giúp... Ý kiến của ta chính là, sao ngài không liên hợp với Mạo Đốn, để cho y xuất binh quyết chiến với Quảng Võ Quân?

- Mạo Đốn?

Nguyệt Thị Vương không kiềm chế được nói:

- Năm đó, cha y cũng không phải đối thủ của lão gấu ngựa, mà y bị lão Bi đánh cho chạy như chó có tang, làm sao có thể là đối thủ?

Nguyên Bình cười nói:

- Đại Vương chỉ biết một mà không biết hai.

Hung Nô trước kia thất bại, thực sự không phải do Mạo Đốn thua lão Bi, mà do cha y thua. Sự khác biệt chính là, Mạo Đốn có thể đã chiếm thế thượng phong, nếu không người Hung Nô đã sớm bị quân Tần diệt sạch rồi. Nguyên Bình cho rằng, người trên thảo nguyên có thể quyết chiến với lão Bi, ngoài Mạo Đốn ra thì không còn ai.

Chắc hẳn, Mạo Đốn cũng nghĩ như vậy...

Hơn nữa, để cho Mạo Đốn xuất chiến, còn có một lợi ích rất lớn.

Nguyệt Thị Vương vội vàng hỏi:

- Xin Nguyên tiên sinh chỉ giáo.

- Mạo Đốn là một đầu sói hoang không thể thuần phục... Nhớ lại năm đó Hung Nô thất bại, khi bị bức vào đường cùng, chính là Đại Vương tạo cho y một con đường sống.

Nhưng hôm nay, y không ngừng lớn mạnh, chẳng những không báo ơn, ngược lại còn nhiều lần xơi tái lãnh địa của Đại Vương, cướp đoạt thần dân của Đại Vương. Điều này không thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục... Hiện tại phải để y và lão gấu ngựa sống mái một hồi, chẳng những có thể ngăn cản lão Bi, còn có thể người Hung Nô tổn hao lực lượng. Cho dù cuối cùng Mạo Đốn thất bại, lão Bi cũng sẽ đại thương nguyên khí. Đại Vương đến lúc đó, có thể thừa cơ chiếm đoạt dân tộc Hung Nô, dốc toàn bộ lực lượng cả nước quyết chiến với lão Bi.

Khà khà, lúc trước Mông Điềm chẳng phải dùng chiêu này đánh bại Hung Nô sao?

Nguyệt Thị Vương nghe xong, lập tức mừng rõ, liên tục gật đầu nói:

- Kế này của Nguyên tiên sinh rất hay, rất hay...

Chỉ có điều, Mạo Đốn sẽ không đồng ý xuất binh đâu? Bầy sói kia rất gian xảo, lúc trước ta nhường núi Kiều Ba, để cho y và Đông Hồ đổ máu, nhưng lại bị y dễ dàng hóa giải, vô duyên vô cớ còn nhường không cho y một mảnh đất phong phú. Hôm nay nghĩ tới, ta lại hối hận không thôi.

- Đại Vương, mỗi thời mỗi khác!

Nguyên Bình cười to nói:

- Mạo Đốn là hạng người ham mê mỹ nhân, hai năm trước từng khẩn cầu Đại Vương, muốn lấy Tứ Nguyệt công chứa làm vợ y.

Đại Vương có thể hứa gả công chúa và dùng số tiền lớn làm lễ vậy cho Mạo Đốn.

Mạo Đốn và lão Bi có thù giết cha, sao có thể không đồng ý? Chỉ cần Mạo Đốn đồng ý, quân đội bản bộ của dân tộc Hung Nô xem như nằm trong tay Đại Vương.

Nguyệt Thị Vương vỗ đùi nói:

- Nguyên tiên sinh nói chí phải.

Chỉ có điều, ngẫm nghĩ một hồi, y lại lắc đầu:

- Nhưng ta đã đồng ý hôn sự giữa Tứ Nguyệt và A Lợi Đê, e là Đông Hồ sẽ phẫn nộ.

Nguyên Bình không kiềm được lòng cười nói:

- Đại Vương, Đông Hồ núi Ly Dương cách xa nghìn dặm, huống hồ ở giữa còn có bộ lạc Hô Diễn dân tộc Hung Nô ngăn cách. A Lợi Đê hiện tại bận bịu việc tranh chấp vương vị Đông Hồ, đâu có tinh lực bận tâm chuyện này? Đại Vương đâu cần bỏ gần cầu xa, điều này chẳng phải tức cười sao?

Nguyệt Thị Vương nghe vậy, không khỏi rơi vào trầm tư.

* * * * *

Trời quang mây tan, nhưng nhiệt độ vẫn thấp như trước.

Xe ngựa đi trên đường rất dễ bị trượt mà lật xe.

Lưu Khám sau khi đến Cù Diễn, thấy tình hình như vậy, đành phải hạ lệnh tạm dừng lại Cù Diễn, nghỉ ngơi lấy sức.

Chờ tới khi đường khô, sẽ tiếp tục lên đường bắc thượng...

Đương nhiên, đây chỉ là cái cớ!

Lưu Khám lúc này nếu như có thể kéo dài thêm một ngày, hắn sẽ cố gắng kéo dài thêm.

Hắn vừa phái người về Cửu Nguyên thông báo việc này, vừa lệnh Giả Thiệu dò xét rõ về thế cục Sơn Đông, tìm hiểu rõ tình hình chiến đấu của Vương Ly.

Lần mò trên núi vài tháng, cơ hồ đã mất hết lý giải đối với cục diện Sơn Đông.

Đầu tiên nhận được, chính là tin Lý Do qua đời. Tiếp đến, nhận được tin tức từ Hàm Dương truyền đến, Triệu Cao chính thức tuyên bố Lý Tư qua đời, hơn nữa tịch thu tài sản, xử trảm cả nhà. Gia viên Lý Tư bị đào sâu ba thước, mấy trăm thi thể già trẻ lớn bé đều bị vào giữa hố rác.

Vì thế, trong quá trình bắc thượng, Lưu Khám luôn luôn bớt gia chút thời gian, tế lễ người nhà Lý gia.

Điều này cũng khiến đám người Lý Dĩnh cảm động rơi nước mắt.

Về phần quan viên lưu lại Cửu Nguyên, chính là môn sinh của Phùng Kiếp.

Đối với chuyện này, Lưu Khám không lo lắng, mà để y xuất thủ liên hệ với Cửu Nguyên Trưởng.

Đồng thời, Lưu Khám còn giao cho Phùng Đường nhiệm vụ khác, lệnh y vừa liên hệ với Cửu Nguyên Trưởng, cùng lúc nghĩ cách thông qua Cửu Nguyên Trưởng, liên hệ với Quan Trung Trưởng. Quan trọng nhất chính là, phải nắm bắt rõ tình hình Quan Trung lúc này, đặc biệt là vài chỗ quan ải quan trọng.

Phùng Kiếp mặc dù đã chết, nhưng không phải toàn bộ môn sinh của ông đều bị diệt sạch.

Phùng Đường không chút do dự, lập tức đáp ứng, mang người suốt đêm đi Cửu Nguyên...

Quan viên trấn thủ Cù Diễn tràn ngập tâm tư đề phòng đối với Lưu Khám. Không nói đến cái khác, chỉ cần mười vạn lưu dân ào ào tiến vào Cù Diễn, đủ để Cù Diễn lâm vào tình cảnh tê liệt. Cho nên, Cù Diễn Trưởng phái quan lại đến, thông báo với Lưu Khám: Có thể vào thành, nhưng chỉ cho gia quyến của Lưu Khám vào thành, lưu dân và quân tốt, toàn bộ sắp xếp ngoài thành, không có lệnh thông hành của huyện lệnh Cù Diễn, tự ít vào thành, chém đầu không tha!

Nhìn gã quan viên nói chuyện mang theo thanh âm run rẩy, Lưu Khám không khỏi cười lạnh.

- Nói cho đại nhân nhà ngươi biết, nói ta không có ý vào thành, nhưng nhất định phải giúp đỡ liều vải và lương thực để ta bố trí cho dân chúng, nếu không...

Nếu không thì sao?

Lưu Khám cũng không nói rõ, còn đám quan viên cũng không hỏi.

Trong lòng mọi người biết rõ thì tốt rồi, có một số lời không cần nói ra miệng, nếu không sợ tổn thương tình cảm.

Quan viên Cù Diễn, ngược lại cũng không muốn chuốc lấy phiền phức, lập tức đáp ứng thỉnh cầu của Lưu Khám, dâng tặng một vạn lều vải và rất nhiều lương thực.

Một vạn đỉnh lều vải, đã là cực hạn đối với Cù Diễn.

Mà đối với Lưu Khám mà nói, như vậy là đủ rồi...

Hắn lập tức sai người ra ngoài thành Cù Diễn, theo núi Hàng Kim đi xuống doanh địa. Doanh địa mười vạn lưu dân, lều trại chằng chịt kéo dài hơn mười dặm.

Chỉ là, sau khi Lưu Khám thu xếp doanh địa xong, lại nhận được thông báo, nói có không ít dân chúng Cù Diễn đến đây bái kiến Lưu Khám.

- Dân chúng Cù Diễn?

Khi Lưu Khám nhận được tin, hắn đang thương nghị với mọi người trong đại trướng.

Nghe vậy, trong lòng không khỏi có chút nghi hoặc. Hắn tại Cù Diễn không quen biết ai, vì sao có người tới bái kiến mình?

Mang theo Xa Ninh, Nhạc Thúc, Lưu Khám tò mò đi ra khỏi đại doanh.

Chỉ thấy bên ngoài doanh, khoảng chừng hơn nghìn người, có già có trẻ, thanh niên nam nữ đến ủng hộ. Trong đó có một số người ăn mặc sang trọng, còn lại đều mặc áo vải thô.

Lưu Khám đi ra, những người này nối đuôi nhau tiến lên, quỳ xuống trên mặt đất.

- A, các vị vì sao phải làm hành lễ như thế?

- Lưu Quân Hầu, chúng ta hôm nay đến đây, muốn tạ ơn ngài năm đó cứu mạng.

Một nam tử ăn mặc quần áo sang trọng, mở miệng nói:

- Chúng ta vốn ở lại Tế Bắc, năm năm trước sau loạn Tam Điền, dựa theo luật Tần, chúng ta khó thoát khỏi cái chết. Chẳng biết vì sao, về sau lại chỉ phải dời đi... Chúng ta sau khi nghe ngóng, hóa ra là Quân Hầu cầu tình.

- Ồ!

Lưu Khám đã hiểu, hóa ra là dân chúng Tế Bắc năm đó di chuyển tới.

- Đi, đi, chúng ta vào doanh nói chuyện.

Những người này, có người bưng rượu, người cầm bánh nướng vừa làm, còn dắt theo dê bò theo đám người Lưu Khám đi vào đại doanh.

Hơn một ngàn người, đương nhiên rất khó sắp xếp.

Vì thế bọn họ liền chọn ra một chút làm đại biểu, còn những người khác quay về thành.

Lưu Khám nhiệt tình hỏi thăm tình hình Hà Nam.

Một vị lão giả nói:

- Dân chúng Tam Tề di dời, tổng cộng khoảng chừng ba, bốn vạn người. Chỉ có điều, sau khi đến Cửu Nguyên đã bị đánh tản... Chúng ta đều là người cùng quê, có người bị phân đến Cù Diễn, có người bị đưa đến các vùng Cửu Nguyên, Bắc Quảng... Thậm chí còn có người bị đưa đến quận Vân Trung. Đường xá xa xôi, mọi người theo thời gian cũng dần dần mất tin tức. Chỉ là vừa nhắc tới Quân Hầu, chúng ta đều rất cảm kích.

- Các người vốn không liên quan tới Tam Điền, ta cũng thực không đành lòng để nhiều người rơi đầu, vì thế dốc chút sức mọn mà thôi.

Chỉ cần mọi người có thể vượt qua được, ta xem như an lòng. Bằng không, cho dù ta đã rời đi, cũng sẽ cảm thấy không thoải mái.

- Quân Hầu, ngài đừng đi.

Một gã mập mạp, nhìn về phía nam tử trung niên ăn mặc sang trọng nói:

- Nếu như ngài đi, chúng ta e là... không qua nổi nữa.

Lưu Khám ngạc nhiên nói:

- Vì sao?

- Quân Hầu có điểm không biết, trước khi chúng ta đi, tất cả xem như rất tốt.

Mặc dù chưa quen cuộc sống cực nhọc, tất cả vẫn có thể có gắng chấp nhận. Nhưng từ khi...


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status