Kure-nai

Chương 485-486: Phủ Việt Long Trì, Lưu thị lập quốc (1-2)

/16


Mùng một tháng hai, đây vốn là thời gian vô cùng bình thường. Hẻm núi lớn ở Tần Tấn đón lũ xuân, tuyết vùng thượng du Hoàng Hà tan làm cho nước sông tăng vọt, sôi trào mãnh liệt, lao nhanh xuống chín khúc. Băng đá và gỗ khô cuồn cuộn trong sông, đụng vào nhau tạo nên những tiếng ầm ầm vang vọng.

Hoàng Hà, là sông mẹ đã chảy xuôi một trăm sáu mươi vạn năm, giống như cự long thiên cổ, từ ngọn tuyết phong trong Côn Lôn rậm rạp mà đổ nhanh ra, lại đem nguồn nước từ cao nguyên Thanh Tàng, Băng Xuyên cùng Hồ Chiểu nhập vào dòng, xuyên qua Hạp Việt cốc, qua chín khúc hồi chuyển. Nhưng khi nước sông đến Thiên Quan ở Nhạn Môn quận, đột nhiên chuyển hướng, một đường xuôi về phía nam, gào thét mà lao đi.

Ngàn vạn năm liên tục xói mòn, trên Hoàng thổ nguyên rậm rạp, tạo nên một hẻm núi lớn và sâu. Hẻm núi này bắt đầu từ Vũ Môn, tổng cộng bảy trăm hai mươi cung, đem một vùng đồng cỏ phì nhiêu chia làm hai. Phía tây hẻm núi là nước Tần, phía đông là nước Tấn. Cho nên hẻm núi này được gọi là hẻm núi lớn Tần Tấn, được lưu danh trong sử sách. Nơi cuối cùng của hẻm núi, có Long Môn sơn, và Lương sơn nằm đối nhau. Đây cũng là nơi có cảnh trí rất nổi tiếng, Long Môn. Trong dân gian lưu truyền cá chép nếu có thể vượt lưu mà lên, lướt qua Long Môn là có thể hóa rồng. Cái gọi là Cá chép vượt Long Môn chính là nói về nơi này.

Long Môn sóng dữ như sấm dậy đất bằng. Ban đêm ngày mùng một tháng hai Tần Nhị thế, nước sông hai bờ, yên tĩnh im ắng. Một con thuyền khổng lồ, cùng theo là hai chiếc thuyền lớn, lặng lẽ bơi nhanh trên sông mà đến, từ bóng thuyền trên nước có thể thấy, trên thuyền chở hàng hóa rất nặng.

Trên mui thuyền, một trung niên nam tử đang vịn mạn thuyền mà đứng, tóc màu hoa râm, bị hơi nước làm ướt nhẹp, dán trên mặt. Lúc lái vào đến hẻm núi Tần Tấn, thuyền bắt đầu giảm tốc độ, nước sông cuồn cuộn, lúc sắp đến Long Môn khẩu, đột nhiên gặp một khúc cua gấp, sóng dâng trào hung dữ đập vào vách đá, bay ra từng cơn sóng tuyết, mà khi sóng nước rơi xuống, lập tức chạm vào những tảng đá ngầm cực lớn giữa sông, một lần nữa phát ra những tiếng gào thét cuồng nộ.

- Ba lần sóng dữ ở Long môn, như sấm dậy đất bằng!

Người trung niên không nhịn được thấp giọng nói một câu, lộ ra thái độ tán thưởng. Y quay người, bước nhanh tới đuôi thuyền, nhìn thoáng qua, rồi nhìn về hai chiếc thuyền hình thù kỳ lạ ở phía đuôi. Từ trong tay một gã thủy thủ, cầm lấy bó đuốc, y vung vẩy trên không trung cao thấp vài vòng. Chỉ trong chốc lát, có người trên thuyền phía sau cũng lắc lư bó đuốc. Đây là một loại tín hiệu, truyền tin tức gì đó. Người trung niên gật gật đầu, khuôn mặt lộ ra vẻ kích động.

Hai chiếc thuyền lớn, ngừng tiến lên.

Mà người trung niên ở trên thuyền lớn kia, theo nước sông cuồn cuộn, hướng phía Long Môn khẩu mà tiến tới.

- Chuyển hướng, nhanh chuyển hướng!

Người trung niên đứng trên mũi thuyền lớn la lên, theo tiếng gào của y, thuyền lớn trên mặt sông đột nhiên quay ngang đầu, theo nước sông, ầm ầm hướng về phía cửa sông. Hẻm núi Long Môn cũng không phải rất rộng, mà thân thuyền lại lớn, thế cho nên sau khi quay ngang, mũi thuyền và đuôi thuyền không ngừng va chạm vào đá ngầm, phát ra từng tiếng ầm ầm. Có không ít người đang kịch liệt bám chặt, đột nhiên bị rơi xuống, chợt biến mất không thấy gì nữa.

Người trung niên đã lùi vào đến trong thuyền, trong thuyền, trong mắt lộ ra vẻ cuồng nhiệt. Ầm ầm, một tiếng vang thật lớn quang quẩn trên bầu trời hẻm núi, thuyền lớn đứng ở giữa sông, tạo thành một cái đập nước khổng lồ, ngăn cản nước sông lưu động, Nhất thời, dòng nước xiết trong hẻm núi càng thêm hung mãnh. Người trung niên cũng bình tĩnh trở lại, ngồi trên thuyền, thở phào một cái.

Ba mươi năm trước, khi y vẫn còn là một đứa bé, tổ phụ nhận được mật lệnh, ở tại thượng du Hoàng Hà bắt đầu chế tạo thuyền lớn.

Lúc ấy Thủy Hoàng Đế Doanh Chính còn chưa tự mình chấp chính, đang đấu tranh cùng đám người Lã Bất Vi, Lao Ái đến mức thủy hỏa bất dung. Vì vậy, Thủy Hoàng Đế hạ lệnh, chuẩn bị tạo nên lời tiên tri, dùng Hắc long phi thiên mà nói, để bức bách Lã Bất Vi ủy quyền. Ban đầu,nơi Hắc long phi thiên được chọn chính là hẻm núi Long Môn. Nhưng về sau không biết vì nguyên nhân gì, lại biến thành Vị Thủy, kế hoạch cũng theo đó mà bị để qua một bên.

Nhưng tổ tôn ba đời của y, một mực vẫn canh giữ ở thượng du Hà Thủy. Sự hiện hữu của bọn họ, thậm chí ngay cả Thủy Hoàng Đế cũng đã quên, nhưng không ai nghĩ tới, vào trung thu năm ngoái, có người đã tìm đến bọn họ. Mở lại kế hoạch Hắc long phi thiên, bất đồng đó là, có một ít chi tiết, được tỉ mỉ cải biến. Vì kế hoạch này, tổ tôn ba đời của người trung niên kia canh giữ ở bùng thiên quan hoang vu này, nghe được kế hoạch được mở lại, đều cảm thấy vô cùng hưng phấn.

Người đến hứa hẹn, sẽ an bài thỏa đáng cho tôn tử y trong tương lai.

Vào tháng mười hai, một nhà già trẻ của người trung niên đều được đón đi… Đầu năm nay gửi thư về, nói cả nhà đang khai khẩn hai trăm mẫu đất ở Hà Nam cũng đã lấy được trong đó vĩnh viễn tám mươi mẫu, còn có ba con trâu cày, cùng với tất cả nông cụ. Đồng thời nhi tử được sắp xếp vào quân hộ, trong nhà miễn trừ lao dịch, còn có được giảm miễn thu thuế. Người trung niên cũng coi như là yên tâm, ít nhất trong nhà có ruộng, không cần lại phải lo lắng.

Đường sông bị tắc, nước chảy tụ lại không ngừng. Hai chiếc thuyền lớn ở ngoài hẻm núi, sóng vai nhau mà đi, theo sông lớn xung kích mà tiến, càng ngày càng gần…

Qua đêm nay, không biết thế giới này sẽ biến thành cái bộ dáng gì nữa? Người trung niên nhìn thuyền lớn xông tới, nhịn không được lộ ra một nụ cười cổ quái. Hắc long phi thiên? Hắc hắc, tuy trên hai chiếc thuyền kia không phải là hắc long, nhưng cũng chở những vật phẩm vô cùng kinh người… Có lẽ so với Hắc long ở Vị Thủy, còn kinh người hơn!

Thuyền lớn chạm vào nhau, mảnh gỗ vụn tung ra, thân thuyền gẫy ngang. Dòng chảy xiết bị ngăn trong hẻm núi, thoáng cái nổi điên cuồng… Trong những tiếng nổ vỡ đinh tai nhức óc, từ hai bên vách đá đều cảm thấy run rẩy…, hơi nước quanh quẩn, sóng lớn trùng thiên, giống như cự long uốn lượn trên sông.

Hà Tân vỡ đê!

Hạ Dương lũ lụt…

Sau khi ra khỏi Vũ Môn khẩu, hai bên bờ Hoàng Hà, các thôn trấn thành hương đều gặp hồng tai mức độ lớn hoặc nhỏ. nguồn t r u y ệ n y_y

Chết mấy nghìn người, trên mười nghìn người trôi giạt khắp nơi!

Nhưng mà đó cũng không phải là sự tình làm cho người ta khủng hoảng nhất, cái làm cho người ta khủng hoảng nhất chính là cái đang nằm ngang hẻm núi Long Môn kia, là hai chi khí cụ bằng đồng khổng lồ.

Một thanh đồng việt, một thanh đồng kiếm.

Khí cụ bằng đồng, cũng không phải là kỳ vật gì, nhà nhà đều phải có vài món như vậy. Nhưng thanh đồng khí ở hẻm núi Long Môn này, lại to lớn đến mức khiến người ta giật mình. Mỗi một thanh đồng khí, chỉ sợ phải nặng đến nghìn cân, cứ như vậy cắm ở hẻm núi Long Môn, nổi lên ở Thạch Chu trên mặt sông, lóe sáng dưới ánh mặt trời. Mặt nước Thạch Chu là một cảnh đẹp của Long Môn.

Truyền thuyết, mộ của Vũ Vương đang ở phía dưới Thạch Chu. Mà bây giờ, bên trên Thạch Chu xuất hiện một vết rách to lớn, hai thanh đồng khí liền cắm ở trên mặt. Hơn nữa, trên hai thanh đồng khí, xuất hiện tám chữ cổ triện màu vàng. Người có kiến thức có thể thoáng cái phân biệt được, đó là chữ của thời kỳ Thương Chu. Chữ vàng này cũng có thể coi là chữ khắc trên đồ vật, khắc dấu ở trên khí cụ bằng đồng, bình thường là văn tự để tế trời.

Trên thanh đồng kiếm viết: Ngự long phi thiên.

Trên thanh đồng việt lại có khắc chữ: Sàm việt đương quốc.

Liên tưởng đến tiếng cự long gào thét đêm qua, cảnh tượng quỷ dị quay quanh trời, tất cả mọi người trong một khoảnh khắc, đều cảm thấy không biết làm sao.

Trong dòng nước cuồn cuộn, trên mộ của Vũ vương trong truyền thuyết…

Xuất hiện một cảnh tượng quỷ dị, là cái gì? Đại biểu cho cái gì? Có phải là trời cao, hướng xuống nhân thế mà phát ra kỳ cảnh đó?

Ngay tin tức đầu tiên được truyền tới tai Hạng Vũ ở Cự Lộc.

Phạm Tăng, Trương Nhĩ, Hàn Tín, Trần Anh đều ngồi ngơ ngác trong đại trướng, nguyên một đám hai mặt nhìn nhau, không biết nói gì mới tốt.

- Á phụ, "Ngự long phi thiên, Sàm việt đương quốc" này, là có ý gì?

Hạng Vũ không phải là người không có văn hóa, nhưng vẫn có chút không rõ hàm nghĩa trong đó.

Sắc mặt Phạm Tăng rất khó coi, nắm chặt nắm đấm, thật lâu không nói.

Trần Anh mở miệng giải thích nói:

- Thượng tướng quân, Sàm… là thánh phẩm thời cổ, chí tôn chí quý, người thần đều sùng bái.

Nó chính là tổ của binh khí, là thần khí trong truyền thuyết, chính là tiền thân của bảo kiếm hiện nay. Bên trong bản kỷ của Hoàng đế có ghi lại: "Dùng Đồng sàm để bạt núi, dùng thiên văn cổ để viết". Lại có mấy quyển sách ghi lại, có một ngày, Lô Chi sơn xuất hiện vàng, Xi Vưu mang về tạo nên Sàm Khải… Nói cách khác, Hoàng Đế cùng Xi Vưu, đều chế sàm làm vũ khí, cho nên sàm, cũng chính là kiếm.

Hạng Vũ nhịn không được hỏi:

- Nhưng "sàm việt đương quốc" này, lại là ý gì?

Trương Nhĩ hít sâu một hơi, đột nhiên đứnglên cười nói:

- Thượng tướng quân, Nhĩ muốn chúc mừng Thượng tướng quân, chúc mừng Thượng tướng quân.

- Hả, vui mừng từ đâu đến thế?

- Sàm việt, thuộc sát khí.

Trương Nhĩ giải thích:

- Nói cách khác, lúc này lấy sát phạt mà lập nước. Thượng tướng quân vũ dũng phi thường, từ khi khởi binh, đánh đâu thắng đó, sát phạt quả quyết, danh tiếng vũ dũng của Thượng tướng quân, trong thiên hạ ai chẳng biết? Đây rõ ràng là nói, Thượng tướng quân là vương của thiên hạ, này không phải là việc vui sao?

- Hả?

Hạng Vũ khẽ giật mình, quay đầu nhìn những người khác:

- Là thế này phải không?

Hàn Tín vội vàng nói:

- Trương tiên sinh nói rất đúng, lấy thơ để kiến giải một cách vụng về thì chính là như vậy.

- Ah… ha ha ha ha!

Hạng Vũ nghe xong lời này, nhịn không được cất tiếng cười to, lại không biết mặt Phạm Tăng âm trầm như nước, Trần Anh cúi đầu trầm tư.

Đợi lúc ra khỏi đại trướng, Phạm Tăng giữ cánh tay của hai người Hàn Tín và Trương Nhĩ.

- Các ngươi… sao có thể xúi giục Thượng tướng quân như vậy? Nay nghiệp lớn của Thượng tướng quân chưa thành, vẫn là hạ thần của Sở vương, các ngươi như vậy, chẳng phải là lại để cho… Hơn nữa, chẳng lẽ các ngươi nhìn không ra, tám chữ này có… hàm nghĩa khác sao? Tuyệt không nên giải thích như vậy a!

Trần Anh chậm rãi bước tới, khẽ nói:

- "Thư – cố mệnh" ghi lại: một người miện, chấp lưu, dựng ở Đông Đường. Sàm việt được gọi là "Lưu". Nhĩ công vì sao xuyên tạc ý nghĩa? Hơn nữa, mặc dù nói sàm việt là sát khí, còn "Nhĩ nhã" cũng có ghi lại: Lưu, giết đấy!

Huống chi, Ngự long phi thiên chính là chỉ Ngự long là Dược tổ. Ngự long là Lưu Luy, chính là tổ tiên của Bắc Lưu, đó chính là tổ tiên của Lưu Khám… Đây rõ ràng nói, Lưu Khám ở Bắc Cương kia, làm vương của thiên hạ!

Phạm Tăng từ chối cho ý kiến, chỉ là thở dài.

- Thượng tướng quân nay viện binh Cự Lộc, đang lúc vừa lòng đắc chí.

Nhĩ công lại giải thích như vậy, cũng không tính toán quá kém… đại địch của Thượng tướng quân hiện nay, chính là Chương Hàm ở Hàm Đan. Nếu lại nhấc đến Bắc Cương, lại càng không đẹp. Chỉ là Nhĩ công, ngươi không nên cổ động Thượng tướng quân làm vương của thiên hạ, cần biết lúc này thời cơ chưa thành thục. Đến lúc đó, chỉ sợ Thượng tướng quân sẽ càng thêm kiêu ngạo, ngược lại sẽ lâm vào tình trạng bốn bề thọ địch. Lời nói hôm nay của ngươi, ra từ miệng ngươi, vào tai chúng ta, chớ truyền bá ra ngoài.

Trương Nhĩ gật nhẹ đầu! Y làm sao không biết, lời nói hôm nay của mình chỉ là a dua? Nhưng tình thế bức bách người mạnh a, ai bảo Hạng Vũ hiện nay thế lớn, y nếu không hạ thấp tư thái, gây chuyện không tốt, liền ngay cả tính mạng cũng không giữ nổi.

Trước kia, Trương Nhĩ vẫn không cảm thấy được Lưu Khám có thể trở thành cái gì. Nhưng bây giờ, y cũng không thể không nhìn thẳng vào Lưu Khám này, thủ đoạn thật sự không đơn giản a…

Lưu Khám đang muốn xuất hành, đang ở nhà sửa sang lại hành trang. Lưu Tín đã chiếm lĩnh Nghiễm vũ thành, mở đường thông tới các quận ở Bắc Địa. Với tư cách là Quảng Võ Quân, hắn nhất định phải đi một chuyến. Dù sao là đất phong của mình, nói toạc ra, dân chúng Nghiễm vũ thành, chính là con dân của hắn.

Bạc Nữ cũng sửa sang lại ăn mặc, Lưu Nguyên rất hưng phấn ở bên cạnh hỗ trợ. Bởi vì lần thứ nhất Lưu Khám xuất hành, sẽ mang theo Lưu Nguyên đi. Mà sở dĩ mang theo Lưu Nguyên đi, là vì nha đầu kia, luôn quấy rầy việc học của Lưu Tần. Có đôi khi, trông thấy Lưu Nguyên, Lưu Khám không nhịn được lại nghĩ đến Lữ Trĩ. Cũng giống mẹ nó, là một cái dã nha đầu, không thích hợp với hình tượng thục nữ.

Lữ Tu đứng sau Lưu Khám, chải tóc cho hắn.

Ngoài cửa lúc đó truyền tới một hồi huyên náo. Tiếp theo là một tì nữ hoảng hốt chạy vào:

- Quân hầu, Tiêu tiên sinh bọn họ có việc quan trọng cầu kiến.

- Hả?

Lưu Khám khẽ giật mình, quay đầu nhìn Lữ Tu.

Lữ Tu bất đắc dĩ cười khổ một tiếng:

- Tiêu đại ca này cũng thật là, tối hôm qua nửa đêm mới đi, như thế nào sáng sớm như vậy đã lại đến rồi?

- Chắc là đã xảy ra đại sự, ta qua xem một chút!

Lữ Tu đồng ý, nhắc nhở:

- Nhưng chớ trì hoãn quá lâu, đội ngũ xuất hành của chàng đã chuẩn bị thỏa đáng, chậm chễ thời gian cũng không hay.

Cổ nhân đi xa nhà, không phải nói đi là đi.

Bên trong có rất nhiều quyết pháp, nhất định phải lựa chọn một thời gian thích hợp để lên đường. Đó gọi là giờ lành xuất hành, Lữ Tu là người rất để ý những điều này. Lưu Khám tuy cảm thấy không sao cả, nhưng cũng không muốn nói quá nhiều, vì vậy gật nhẹ đầu, đứng dậy, tiếp nhận áo khoách Lữ Tu đưa, cất bước ra khỏi phòng.

Tới đến đại sảnh…

Ha ha! Lưu Khám ngây ngẩn cả người!

- Chư công, các ngươi đây là thế nào?

Ngày hôm nay người tới thế nhưng không ít, không chỉ là Tiêu Hà, còn có đám người Ngô Thần, Nhạc Thúc tất cả đều ở tại Cù Diễn, ngay cả Quán Anh trước đó phụng mệnh tới Thần Mộc quan, Phùng Kính hiện nay đảm nhiệm huyện trưởng Cửu Nguyên, còn có mấy người con trai con rể của Lý Do, thậm chí Tào Tham đang ở xa tận Tịnh Châu cũng đều ở đây. Nguyên một đám nhìn Lưu Khám, lộ ra ánh mắt rất quái dị, mấy người Tiêu Hà càng là dò xét từ cao xuống thấp.

- Quân hầu, chẳng lẽ ngài không nghe nói sao?

- Nghe nói cái gì?

- Long Môn, Ngự long phi thiên!

Quán Anh nhịn không được mở miệng nói ra:

- Hiện tại cũng truyền ra, nói ở Long Môn xuất hiện trời cao báo động, "Ngự long phi thiên, sàm việt đương quốc", ngài không biết?

- Ngự long phi thiên, sàm việt đương quốc?

Lưu Khám thực sự không nghe nói. Ngày hôm qua hắn và đám người Tiêu Hà nói chuyện đến khuya, sau đó liền đi ngủ ngay.

Vừa dậy lại thu thập hành lý, còn chưa kịp đọc qua công văn tới, hơn nữa, những công văn kia cũng đã được chuyển đến trên xe, Lưu Khám chuẩn bị để trên đường thì mang ra xem. Nhưng nghe thấy khẩu khí của Quán Anh, tựa hồ bên ngoài có đại sự xảy ra, làm cho Lưu Khám có chút ngây ngẩn.

Tiêu Hà cẩn thận quan sát biểu lộ của Lưu Khám, nhưng chẳng nhìn ra được gì.

Y do dự một chút, nhìn nhìn Ngô Thần, vừa liếc nhìn đám người Tào Tham, lấy hết dũng khí đứng ra nói:

- Quân hầu ngài thật không biết?

Chẳng lẽ, không phải ngài…

Đó là ý nói: không phải ngài an bài sao?

Lưu Khám kỳ quái mở to hai mắt nhìn:

- Tiêu tiên sinh, ngươi đang nói cái gì đó? Cái gì ta thật không biết?

Đêm qua không sai biệt lắm giờ tuất ngươi mới đi, ta sau đó cũng liền nghỉ ngơi luôn. Ngươi đang nói cái gì a… Còn có, Phùng Đường, lão Tào, lão Quán, mấy người các ngươi thế nào lại chạy về đây? Còn cùng tụ chung một chỗ tới đây… Các ngươi đến tột cùng là đang nói gì đó? Ta thế nào một chút cũng không hiểu?

Lần này lời vừa dứt, trên mặt tất cả mọi người, đều lộ vẻ mừng như điên.

Một bên là Tiêu Hà cầm đầu đám người Ngô Thần, Tào Tham, một bên là Quán Anh cầm đầu đám người Nhạc Thúc, Đồ Đồ đồng loạt đồng loạt đứng thành hàng, hướng Lưu Khám hành lễ bái:

- Chúc mừng Quân hầu, chúc mừng Quân hầu. Đây là thiên mệnh sở quy, Quân hầu là vương của thiên hạ, thật đáng mừng!

- Chậm đã, chậm đã, đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì?

Tiêu Hà nói:

- Bên ngoài hiện tại đang truyền ra, mùng một tháng hai, hẻm núi Long Môn có cá hóa rồng, bay quanh Đại Hà. Thạch Chu trên sông bị đánh nứt ra, mộ của Vũ vương mở, rơi xuống hai kiện minh khí. Một ghi "Ngự long phi thiên", một ghi " Sàm việt đương quốc". Đây chính là trời cao muốn Quân hầu làm vương thiên hạ a!

- Chậm đã, chậm đã, Ngự long phi thiên, Sàm việt đương quốc… Có ý tứ gì?

- Người ngự long, Y Kỳ thị chính là Đế Nghiêu sau này. Có tôn là Lưu, tên Luy, có năng lực ngự long, được cố Hạ đế Khổng Giáp tứ phong là Ngự long thị.

Quân hầu, Ngự long thị này, chẳng phải là tổ tiên của Quân hầu sao?

- A?

Lưu Khám không khỏi há hốc mồm, trong đầu có chút choáng váng.

Giả Thiệu nói:

- Người Lưu, thuộc việt, Sàm việt chính là thánh khí thời cổ, có sát ý. Người có sát ý, gặp lợi lớn ở phương tây. Quân hầu bắt nguồn từ Tần, chính là ở phương tây, ý của Sàm việt đương quốc chính là ứng với Lưu thị lập quốc, thật ứng với tình huống của Quân hầu, đây chính là Quân hầu vâng mệnh trời a!

Lưu Khám thật không biết ở đây còn có nhiều cách nói như vậy.

Nói đi nói lại, kết luận cuối cùng của y chính là: Lưu Khám hắn, chính là chân mệnh thiên tử, vâng mệnh trời?

Đây không phải là vô nghĩa sao!

Trách không được Tiêu Hà vừa tiến vào đã nhìn hắn chằm chằm, chỉ sợ là cho rằng, lời tiên tri này do Lưu Khám tạo nên. Nhưng chuyện này, Lưu Khám thật không rõ ràng lắm, cho tới khi đám người Tiêu Hà giải thích xong với Lưu Khám, khi đó, não lâm vào trạng thái ngừng hoạt động, cả buổi cũng không kịp phản ứng lại.

Chuyện này, có ma!

Mặc dù Lưu Khám tự mình trải qua chuyện ly kỳ như xuyên việt, nhưng trước sau vẫn thuộc về người vô thần.

Hắn trầm mặc hồi lâu, khẽ nói:

- Việc này đợi ta từ Nghiễm vũ thành trở về rồi bàn lại, nếu không có chuyện gì, đừng chạm tới việc này.

Lão Quán, trông coi Thần Mộc quan thật tốt cho ta.

Tào Tham, ở Tịnh Châu mở rộng tân pháp cho cẩn thận, đồng thời thông báo cho Quý Bố, bảo y tăng mạnh việc khấu biên đối với Nguyệt Thị.

Phùng Đường, ngươi nhanh chóng sửa trị Cửu Nguyên cho thỏa đáng. Tháng sáu, ta sẽ dời trị sở đến Cửu Nguyên thành. Mặt khác, cùng Lý Thành tăng cường liên hệ. Nhạc Thúc, tất cả sự vụ ở Hàng Kim sơn đại doanh, có lẽ ngươi phải tăng thêm tốc độ. Ba tháng sau, ta hy vọng có thể điều động ra tám nghìn đến mười nghìn người.

Được rồi, tất cả giải tán đi…

Tuy ngoài miệng không tỏ vẻ điều gì, nhưng là trong giọng điệu, bất tri bất giác lại tăng thêm rất nhiều uy nghiêm.

Đám người Tiêu Hà chắp tay tuân mệnh, trên mặt lại càng tăng thêm vẻ cung kính.

Đợi đến lúc tiễn hết đám người Tiêu Hà, Lưu Khám bồi hồi trong đại thính hai vòng, sau đó cất bước ra khỏi đại thính.

- Quân hầu, hiện tại xuất phát được chưa?

Bạc Nữ ở ngoài đại thính, cung kính hỏi.

Nhưng nhìn nàng không tự nhiên hào phóng giống trước kia, trong lời nói, nhiều thêm mấy phần ngượng ngùng, thậm chí không dám ngẩng đầu.

Nghĩ đến, những việc Lữ Tu đã nói với nàng.

Lưu Khám nói:

- Ngươi mang theo Nguyên, lên xe chờ trước… Ta còn có một số việc phải xử lý, đợi một lát rồi nói sau.

Hắn nói chuyện, nhưng dưới chân không hề ngừng lại, nháy mắt, liền biến mất ở ngoài hành lang.

Vội vã đi vào một cái cửa tiểu viện ở hậu trạch, Lưu Khám dừng bước. Hắn trầm ngâm một lát, cất bước đi vào trong tiểu viện, chỉ thấy Lưu Tần đang ngồi ngoan ngoãn đọc sách dưới bóng cây trong viện. Thấy Lưu Khám bước vào, Lưu Tần liền đứng dậy, nhẹ nhàng gọi một tiếng:

- Phụ thân!

- Tiên sinh đã dậy chưa?

- Lão sư đã dậy rồi, đang trong phòng đọc sách.

Lưu Khám gật gật đầu, vuốt vuốt tóc Lưu Tần:

- Đi ra bên ngoài viện nhìn, ta có chút chuyện quan trọng muốn thương lượng với tiên sinh một chút.

- Vâng!

Lưu Tần khéo léo đáp ứng, đi ra tiểu viện.

Lưu Khám cất bước đi tới cửa phòng, giơ bàn tay lên định gõ cửa, chỉ nghe thấy phía sau cửa truyền đến âm thanh già nua của Công Thúc Liêu:

- Có phải Quân hầu đã tới? vào đi…

Nao nao, Lưu Khám đẩy cửa ra, tiến vào phòng.


/16

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status