Lưu Khám vốn không quá tin tưởng xem tướng, bởi tướng số là thứ gì đó hư ảo, mờ mịt.
Thế nhưng khi hắn tới thế giới này, sau đó di hồn lên thân thể người chết, thế là mọi quan điểm giá trị trước đó thoáng chốc tan vỡ.
Ngay cả chuyện xuyên qua di hồn vô cùng ly kỳ còn có thể phát sinh, vì vậy thuyết pháp tướng maojo khí số tựa hồ đã có lý lẽ.
- Trình tiên sinh, khí số theo như lời lão nói rốt cuộc là cái gì? Trình Mạc cười ha hả nói:
- Đây vốn là chuyện hư huyễn, nào có thể dùng một câu nói rõ được? Dù sao đi nữa lão tử cũng có năm nghìn từ câu nói có thể giải thích sát nghĩa nhất: Đạo khả đạo phi thường đạo. Đông ông chớ lo lắng, ta vừa nãy cũng chỉ thuận miệng nói vậy, ngài nghe rồi đừng để tâm. Từ khí tượng của ông thấy được, ông không tồn tại nhưng lại chân chính tồn tại.
Chân chính sao? Lưu Khám lúc này cũng hồ đồ! Có một số việc tựa hồ là như thế, khi chưa nói cũng đành thôi, mà đã nói thẳng ra rồi thì lại luôn luôn nảy sinh ý niệm như vậy.
Hắn vốn nghĩ sự tồn tại của mình rất chân thực, nhưng khi Trình Mạc nói một câu, lại khiến hắn cảm thấy không phải là thực!
- Số mệnh của ta … Trình Mạc nói:
- Đông ông, ông muốn hỏi cái gì, tiểu lão nhi biết rõ. Hiện tại tiểu lão nhi chỉ xin dâng tặng một lời, đó là ngài muốn biết sinh mệnh của mình thì sẽ được như thế.
Thanh âm không lớn, nhưng giống như tiếng sét đánh nổ vang bên tai Lưu Khám.
Ta muốn mệnh ta như nào? Đây cũng là lần đầu tiên Lưu Khám đi tới thế giới này, hắn nghiêm túc tự hỏi chính mình như vậy. Trước kia hắn chỉ cầu một phần bình yên, có thể để mẹ hắn và bằng hữu có được cuộc sống hạnh phúc. Vì thế, hắn biết rõ hắn phải nỗ lực rất nhiều.
Thế nhưng mục đích cuối cùng là gì? Lưu Khám chưa bao giờ nghĩ tới. Chẳng lẽ tới thế giới này, chỉ vì cuộc sống hạnh phúc thôi sao? Nếu như chỉ là chuyện này, thì hắn đã không phải đi làm thương nhân mà kiếp trước hắn không cần phải đi làm việc này, trong mắt hắn chỉ có người điên mới có thể làm. Ở thời đại này, dù có tốt như thế nào cũng làm sao có thể so bì với cuộc sống xa hoa trụy lạc, ngập trong vàng son tại thế giới trước kia hắn sống? Trên xe ngựa, Lưu Khám bất giác khoanh tay lại, lâm vào trầm tư.
Quán Anh bên cạnh không nhiều lời, khoan thai lái xe, trong mưa phùn tiến lên phía trước. Tiếng vó ngựa trận trận, du dường đi về nơi xa.
Sáu ngày tiếp theo, bầu không khí trên đường đi vô cùng nặng nề.
Đến ngày thứ bảy, đột nhiên hoa tuyết rơi. Không quá nhiều, thế nhưng cũng rất phiền toái, nhiệt độ không khí trong vòng một đêm trở nên hàn lạnh khác thường.
- A Khám huynh đệ! Bởi vì mấy ngày gần đây Lưu Khám có tâm tình, vì thế Quán Anh không có quấy rầy hắn.
Nhưng thấy tuyết rơi ngay trước mắt, hắn có điểm đứng ngồi không yên:
- Phía trước chính là Huyện Trương, chúng ta có vào huyện Trương nghỉ ngơi lấy sức một chút không?
- A, nghỉ ngơi lấy sức? Vì sao phải nghỉ ngơi lấy sức? Quán Anh bất đắc dĩ lắc đầu nhìn Lưu Khám, cười khổ nói:
- Năm nay trời lạnh sớm … Ngươi xem lúc này mới có tháng chín, tuyết đã rơi. Hơn nữa thời tiết như vậy, tuyết sẽ rơi không nhỏ, chạy trong tuyết lớn sẽ có rất nhiều bất tiện.
Hơn nữa chúng ta cần phải bổ sung vài thứ a.
- Hả? Lưu Khám phục hồi tinh thần, ngẩng đầu nhìn bầu trời một chút? Mây đen âm u bay cuồn cuộn.
Cây cổ thụ ven đường đã sớm khô héo, lúc này hiện rõ bông tuyết rơi, tuy đẹp động lòng người nhưng lại để lại quang cảnh tiêu điều xơ xác.
- Vậy ở lại Huyện Trương nghỉ ngơi lấy sức chứ! Quán Anh lên tiếng, vung mã tiên lên, vội vàng đánh xe về Huyện Trương phía xa xa.
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, tới giữa giờ ngọ, tuyết lớn đã biến thành lông ngỗng bay lả tả xuống phía dưới.
Huyện Trương hiển hiện trong tầm mắt! Đây là một tòa thị trấn không tính là lớn, diện tích chỉ lớn hơn so với huyện Bái một chút.
Là một khối bình nguyên do cát tích đọng mà thành, nằm ở hạ lưu sông Hoàng Hà, đi về phương bắc hai ngày là có thể mơ hồ nhìn thấy sông Hoàng Hà cuộn chảy.
Thành cao hai trượng, do đất đá xây thành.
Thị trấn có hơn vạn hộ gia đình, nhân khẩu không quá năm vạn … Xe ngựa đi vào cửa thị trấn, nhưng bởi vì trời lạnh, đám lính tốt canh cửa cũng lười gặng hỏi, cho nên vào thành khá thuận lợi.
Tại một khách điếm ở thành Nam, Lưu Khám một mình độc chiếm một gian phòng.
Quán Anh cười khổ nói:
- Tiên Sinh, A Khám huynh đệ, đây là … Xem chừng, lời nói trước đây ngươi nói đến bây giờ vẫn có tác dụng.
- Chưa hẳn! Ta thấy Đông Ông lo lắng kỳ chuyện của hắn, chưa hẳn thực sự tin tường hồ ngôn loạn ngữ ngày đó ta nói.
Quán Anh do dự một chút: xem tại t_r.u.y.ệ.n.y_y
- Nếu không, ngài lại nói với hắn một chút.
/16
|