Nắng sớm vào đông thường đến rất muộn Cứ qua giờ mão, trên bầu trời mới nổi lên ánh sáng màu trắng bạc Ba người Lưu Khám chuẩn bị hành lí khởi hành lên đường. Trên chợ buôn la và ngựa, Khoái Triệt mua một con la đen vô cùng to khỏe, bước chân nhanh nhẹn. Trên thực tế, tiền Lưu Khám đưa cho y cũng chỉ có thể mua nổi một con la đen.
Lưu Khám cùng với Trình Mạc cưỡi ngựa phía trước, Khoái Triệt ngồi dạng chân trên lưng con la đen, hai chân đung đưa, ung dung nhàn nhã cầm một quyển mộc giản. Hành lý của y không nhiều, một cái hầu bao bên trong đều là thư tịch. Con la rất tự giác đi phía sau con ngựa, chẳng cần đến Khoái Triệt phải để tâm. Một bộ bạch tập, nhét qua cái khăn nhìn qua giống như đang để tang chứ chẳng có tí phong thái nào khác.
Gió thổi qua, cuốn vạt áo phần phật. Nhìn qua, lại có chút khí chất xuất trần giống tiên nhân.
Lưu Khám trên thân ngựa quay mình lại, nhìn Khoái Triệt ở phía sau một cái, không nhịn nổi liền cười nói:
- Vẫn cứ là tên này biết cách tìm niềm vui.
Trình Mạc cũng không nhịn nổi gật đầu nói:
- Nhìn bộ dạng của hắn đến ta còn phải ngưỡng mộ.
Sự gia nhập của Khoái Triệt khiến cho hai người Lưu Khám không thể không đi chậm lại.
Mất khoảng nửa ngày đường, mãi đến gần tối mới đến Huyện Trương. Đi thẳng đến nhà trọ, ba người để la và ngựa cho người hầu ở cửa rồi quay vào phòng. Bôn ba cả chặng đượng, quả thực có chút mệt mỏi. Quán Anh uống nhiều nên đã sớm đi ngủ. Cũng may cả chặng đường những thứ cần thiết đều được chuẩn bị chu toàn, cho thấy Quán Anh không phải là người vì rượu mà làm hỏng việc.
Lưu Khám dặn dò chủ tiệm đun một bồn nước sôi rồi tắm qua một cái cho sảng khoái.
Ở hậu thế, nhiều người cho rằng cổ nhân không quá chú ý đến vệ sinh. Thậm chí bao gồm cả Lưu Khám cũng có quan niệm như thế. Nhưng khi đến thời đại này mới biết được cổ nhân thật ra lại rất chú trọng đến điều này. Gội đầu sử dụng tạo sừng hòa với chư linh, tắm rửa cũng có cả xà phòng chuyên dùng và tảo đậu được bổ sung thêm. Thậm chí, trong pháp luật thời Tần còn có luật lệ riêng. Cứ năm ngày quan phủ lại có một ngày nghỉ, gọi là ngày hưu mộc. Dựa vào luật pháp hễ là thần dân đều buộc phải gội đầu một lần, năm ngày tắm rửa một lần. Nếu không làm được việc này thậm chí còn bị xử tội từ mười ngày roi đến mười ngày đeo cùm.
Lưu Khám vốn là người rất chú ý đến vệ sinh, tự nhiên lại lưu tâm đến luật lệ này.
Đầu tiên là súc ngụm nước muối trong, sau đó ngâm mình trong nước nóng, nằm trên nệm chăn, rất nhanh sẽ ngủ say.
Cảm giác này sẽ kéo dài cho tới khi trời sáng thức giấc. Lưu Khám thay bộ y phục mới đi ra cửa lớn của quán trọ. Đám người Quán Anh cũng đã dậy rồi, có thể thấy Trình Mạc đã giới thiệu về lai lịch của Khoái Triệt với gã. Lúc này hắn ta vừa đóng xe vừa hiếu kỳ nhìn Khoái Triệt, chú ý đến từng động tác của Khoái Triệt.
- Đông chủ, đã chuẩn bị xong cả rồi.
- Chuẩn bị xong rồi thì lên đường thôi.
Lưu Khám và Quán Anh vẫn còn ngồi trên càng xe, Trình Mạc thì vẫn như trước, ngồi trong xe.
Còn Khoái Triệt lại leo lên con la đen, bỏ mớ dây cương về phía càng xe không để ý đến rồi ung dung lấy ra một cuốn mộc giản.
- A Khám huynh đệ, ngươi từ đâu … tìm được hạng người thế này vậy.
Quán Anh hơi bất mãn nói:
- Ngươi nhìn dáng vẻ của hắn xem, còn kiêu ngạo hơn cả Trình tiên sinh. Hôm nay muốn nói chuyện với hắn ta cũng khó đấy.
Lưu Khám cười nói:
- Người có bản lĩnh ắt có cá tính! Quán đại ca, nếu huynh lợi hại hơn ta thì ta cũng sẽ theo huynh.
- Ta không lợi hại hơn ngươi sao? Quán Anh vẻ mặt ngạc nhiên,
- Luận cưỡi ngựa ngươi không thể bằng ta. Luận bắn cung ngươi cũng thua ta.
Ngươi nói xem, ngoài việc có thể kiếm ra tiền, nghĩ ra những chủ ý cổ quái, bộ chiến có thể thắng ta thì ngươi có thể hơn ta ở điểm nào nữa? Nguồn tại http://truyenyy[.c]om
- Cưỡi ngựa bắn cung chẳng qua chỉ là tiểu kỹ.
Người đọc sách như Khoái Triệt đột nhiên lại thêm lời,
- Đào Chu Công khi ra đi thì nhập tướng, lúc lui về có thể giàu có ngang bằng một nước. Khi về ở ẩn lại nhìn ra được con đường kiếm tiền, cũng là một bản lĩnh lớn. Chủ nhân nếu không có tầm nhìn thì sao có thể làm nên Tứ Thủy Hoa Điêu vang danh khắp nơi trong thiên hạ. Đỗ Lăng ra đời thiên hạ vui mừng. Nếu ngươi có được chủ nhân có bản lĩnh như thế thì quá tuyệt vời rồi.
Quán Anh nhất thời cứng họng, thật không biết phản bác lại Khoái Kiệt thế nào cho được.
Vậy mà Khoái Triệt sau khi nói xong lại cúi đầu đọc sách tiếp. Trong lòng Lưu Khám vui hẳn lên:
- Khoái Triệt nói hay, rất hay.
- Đúng là đồ nịnh hót.
Quán Anh rít lên một câu
- Loại nịnh hót cũng còn biết nhìn mặt gửi lời. Đây cũng là một bản lĩnh lớn. Nói hay, có thể ra tướng nhập tướng; có quyền cao chức trọng, nói không tốt trái lại phải gánh thêm nỗi lo về tính mạng. Quán tiên sinh nên cẩn thận mới phải, hạng người đi nịnh nọt rất dễ mang thù, không nên đắc tội.
- Ngươi … Quán Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Khoái Triệt, không biết phải trả lời làm sao.
Lưu Khám nghĩ bụng: Cái ngữ như ngươi, lại có thể tranh luận cùng kẻ viết sách. Năm đó hạng người như Tần Vương, tứ công tử sáu nước nếu không phải là kẻ tầm thường nhưng cũng bị hai tên Tô Tần, Trương Nghi đùa bỡn trong tay đó sao? Tranh luận với vị Tung hoành gia, thì chỉ một từ thôi: Chết!
/16
|