Châu Sách giận dữ, dù đã cố kềm chế vẫn rít thật khẽ vào tai Thượng Quan Tuyết Hà :
- Không thể sính cường, trừ phi Thượng Quan Tuyết Hà tiểu thư chỉ muốn chết. Nếu vậy, hừ, ta xin lập tức giải khai huyệt đạo, để thử xem, dù thêm muội nữa thì có cách nào cứu lệnh tổ mẫu thoát hiểm nguy chăng? Hay lại nạp thêm một mạng nữa hầu giúp đối phương càng toại nguyện? Nhưng cũng nên hiểu, ta đã có quyết sách, nhất định sẽ cứu được lão nhân gia. Miễn là đừng có thêm muội chỉ làm ta bận tâm. Và nếu là vậy kể cả Châu Sách ta cũng mất mạng. Muội hiểu chứ? Hãy hứa tuân theo mọi điều ta sắp đặt. Chỉ như vậy ta mới giải huyệt và sẵn sàng nghe nếu ở muội có kế sách nào đấy và phải thật cao minh. Có chăng? Nếu có thì cứ nói. Đấy, ta giải huyệt rồi đấy, muội nói đi.
Được giải huyệt, ngỡ thế nào, Thượng Quan Tuyết Hà chợt vùng lên khóc.
Cũng may nàng chỉ khóc tấm tức, vì không thành tiếng nên Châu Sách không nỡ điểm lại Á huyệt của nàng, chỉ nhẹ nhàng trấn an và giải thích thêm thật rõ :
- Đừng nghĩ ta hoặc xem thường hoặc không đoán biết những cảm nhận lúc này của muội. Vì lòng ta cũng đang nóng như lửa đốt đây, chỉ muốn ngay lập tức xông ra, giải cứu lão nhân gia càng sớm càng tốt. Nhưng dù vậy, địch quá đông, dẫu thêm ta và thêm muội cũng chỉ mong đạt ước nguyện duy nhất là giải cứu lão nhân gia. Mà nếu là như thế thì tại sao chúng ta không chọn phương sách khả thi nhất, khả dĩ vẹn toàn mà vẫn đạt ước nguyện? Đừng sầu thảm nữa. Vì ta đã hứa rồi. Bây giờ thì nghe đây, không được chậm trễ đâu đấy. Là muội có biết một địa thế nào quanh đây có thể tạm làm chỗ dung thân cho cả ba chúng ta chăng? Nếu có thì rất tốt. Hãy cho ta biết chỗ đó. Phần tiếp theo thì dễ hơn, ta sẽ gây náo động để muội nhân đó chạy đến chỗ ấy trước. Hãy tin ta, cùng lắm là vài canh giờ nữa tự ta sẽ đưa lệnh tổ mẫu hoàn toàn nguyên vẹn đến trùng phùng với muội. Được chăng? Tin ta chăng? Vậy nói đi, muội có nghĩ được một chỗ ẩn thân nào chăng? Càng kín đáo càng tốt. Nào, mau nói đi. Vì muộn lắm rồi.
Thượng Quan Tuyết Hà gạt lệ và điềm chỉ :
- Theo hướng Tây nam, sau khi vượt qua một khu rừng, nếu phát hiện một cội du già thật to thì đối diện phía trước cội du sẽ là một lối mòn rất khó nhận ra. Nhưng nếu đi theo lối mòn thì chỉ độ nửa dặm sẽ là một ngôi sơn miếu bỏ hoang. Muội sẽ chờ ở đấy. Và chỉ khi nào thấy Châu huynh xuất hiện cùng nội tổ mẫu thì muội mới tiếp tục đưa cả hai đến một chỗ thật an toàn. Nhược bằng chờ mãi vẫn không thấy, muội sẽ... muội sẽ...
Sợ nàng lại khóc, Châu Sách đáp ứng ngay :
- Ta quyết quay lại với muội. Không chỉ một mình ta đâu. Nào, hãy chuẩn bị thật sẵn nào. Ngay khi phát hiện có huyên náo ở phía khác, hãy hứa là muội phải chạy ngay. Được chăng?
Thượng Quan Tuyết Hà dần tin lời Châu Sách, liền gật đầu đáp lại :
- Muội hứa sẽ không để Châu huynh phân tâm. Nhưng Châu huynh cũng phải hứa là đừng quá liều lĩnh.
Châu Sách quả quyết đứng lên, hướng mắt nhìn ra ngoài - chỉ là màn đêm đen dày đặc - và tự hít vào một hơi thật dài :
- Từ lâu Châu Sách ta luôn tự nhủ, chỉ hành động khi đã chắc thắng. Muội yên tâm. Nào, ta đi đây, hễ thấy huyên náo là chạy. Rõ chứ? Tốt. Hẹn gặp lại.
Vù...
Châu Sách cật lực lao ra, vô hình chung hiển lộ cho Thượng Quan Tuyết Hà thấy đó là đã thi triển một khinh thân pháp với nội lực tột cùng thâm hậu, chỉ chớp mắt là biến mất trong màn đêm. Và chỉ một thoáng sau, Thượng Quan Tuyết Hà nghe thanh âm của Châu Sách vang lên lồng lộng từ khoảng cách khá xa, là khoảng cách thừa tạo an toàn cho nàng mặc tình bỏ chạy và không hề lo ngại bị lũ địch nhân đông đảo phát hiện.
Để tạo náo loạn, thoạt xuất hiện, Châu Sách với diện mạo vẫn che kín - hoàn toàn giống bọn địch nhân - và vừa cười sằng sặc vừa bình thản đi loạn vào hàng ngũ những địch nhân :
- Thuận ngã giả tồn, nghịch ngã giả vong. Kẻ nào thuần phục bổn nhân thì may được toàn mạng, còn kẻ nào dám đối đầu thì hãy xem đây. Ha ha...
Với bộ dạng kỳ bí - như một thần bí nhân - Châu Sách còn thi triển một bộ pháp quái kỳ, nghiêng Đông ngả Tây với hai tay luân phiên chộp thành những chiêu trảo ma quái.
Ào...
Những địch nhân đầu tiên chạm trán vì mãi hoang mang nên lập tức bị thần bí nhân chộp và xem như phế vật quăng loạn ra phía trước.
- A...
- Ngươi là ai? Hự!
- Sao lại thế này? Tôn giá chẳng phải người của bổn môn sao? A...
Vù...
Thần bí nhân với bộ pháp quái kỳ lại tiếp tục đi loạn chộp loạn :
- Hỗn xược. Dám gọi bổn nhân một cách trịch thượng như vậy là ngươi đáng bị chuốc hậu quả. Cả ngươi nữa, ha ha... ngươi nữa, ha ha...
Bọn địch nhân bắt đầu cảnh giác và dần kinh hoàng với các chiêu trảo ma quái của thần bí nhân :
- Mau dừng tay. Trừ phi tôn giá thật sự muốn đối đầu cùng bổn môn. Hây... a...
- Không là thân ắt là thù. Đánh!
Hự!
Huỵch! Huỵch!
Sau một thoáng tự hỗn loạn, có một nhóm địch nhân độ năm người lập tức ùa đến vây hãm thần bí nhân :
- Các hạ đã tự đến nạp mạng thì đừng trách bổn môn độc ác. Đỡ chiêu!
Ào...
- Y vô cớ xuất hiện gây sự thì hà tất phí lời. Cứ đánh. Đỡ!
Vù...
Thần bí nhân cười sặc sụa :
- Bằng vào bản lãnh của chỉ năm người bọn ngươi ư? Thật quá xem thường bổn nhân. Ha ha...
Và tuy vẫn cười, thân hình của thần bí nhân lại đột ngột tự xộc thẳng vào vùng chưởng ảnh của hai địch nhân phía trước, là hành vi khiến ai ai cũng ngỡ ngàng, cho rằng thần bí nhân nếu chẳng phải liều thì ắt vì phát rồ nên quyết tự tìm chết.
Ào...
Ngờ đâu thân hình của thần bí nhân cứ quá trơn nên tự chuồi đi, chẳng những không để chưởng ảnh chấn chạm vào mà còn thản nhiên lướt chếch trong chưởng ảnh để cuối cùng tiếp cận và vồ chộp đủ hai tay vào hai địch nhân :
- Trúng này. Trúng nữa này. Ha ha...
Cùng lúc này ba loạt chưởng của ba địch nhân còn lại đã từ phía sau và hai bên vỗ ầm ầm vào toàn thân thần bí nhân.
Bung bung bung...
Những tưởng phen này đắc thủ, ngờ đâu bọn địch nhân đều ngỡ ngàng đến bàng hoàng bở đang mục kích một cảnh không bao giờ tin được.
Đấy là nói về phản ứng của thần bí nhân sau khi bị trúng đủ ba chưởng kình cùng lúc là thay vì phải ngã gục thì thậm chí phải bị chưởng thương cũng không thấy có. Trái lại ngay khi bị chưởng kình chấn động, toàn thân bật run lên, thì phản ứng của thần bí nhân thật khác thường. Thoạt tiên nếu chỉ là thoáng chao đảo và ngã chúi chấp chới về phía trước thì cũng chính lúc đó, tựa hồ thần bí nhân mượn lực chấn chạm tác động từ phía sau để bất thần bật người lao vọt thật nhanh về phía trước.
Vù...
Nhưng thần bí nhân vẫn còn chộp giữ và mang theo hai địch nhân trên hai tay. Thế nên có vẻ đã phát hiện vì mang theo nặng khiến cước lực chẳng như ý, thần bí nhân bất thần dụng lực quẳng bớt đi một trong hai địch nhân về phía trước xa hơn nữa :
- Đi!
Ào...
Một thân hình bị bay bắn đi khiến bao địch nhân xung quanh do kinh hãi nhìn theo nên không phát hiện thần bí nhân lúc dụng lực ném cũng đã tự làm thân hình bị khựng lại.
Nhưng chỉ một sát nan sau, nhờ chẳng địch nhân nào phát giác cước lực bản thân đã phải chịu khựng lại, ngoài ý muốn, thần bí nhân vậy là có cơ hội đổi hơi lấy đà, thế nên lại tiếp tục lao vọt đi.
Vù...
Phi thân được thêm một quãng nữa, thần bí nhân lại bất thần dụng lực quẳng nốt địch nhân thứ hai, cũng ném thật xa về phía trước :
- Đến lượt ngươi. Đi!
Ào...
Và lần này, vì có chủ ý sẵn thì phải, thân hình địch nhân vừa bị quẳng đi thì thần bí nhân cũng lập tức lao bám theo, khiến bất luận ai nhìn thấy cũng ngỡ giữa kẻ bị ném và thần bí nhân phi thân sát phía sau ắt phải có một đoạn dây vô hình cột nối liền vào nhau.
Ào...
Nhưng không phải như vậy. Chỉ là thần bí nhân chủ ý lao bám theo, tạm mượn tấm thân của địch nhân để che chắn mọi hành động của bản thân ở phía sau. Chính vì thế, khi phát hiện kẻ địch bị ném đã bắt đầu rơi chếch xuống, thần bí nhân chợt bật quát vang, mượn tiếng quát để tăng khí lực khiến cước lực bản thân cũng nhờ đó tăng theo :
- Đi!
Và khi cước lực chợt tăng, đủ cho thần bí nhân không chỉ theo kịp mà còn suýt nữa vượt qua luôn thân hình kẻ địch ở bên trên. Tuy nhiên, nhất định là đã sẵn chủ ý, thần bí nhân lập tức giẫm mạnh cả hai cước chân vào thân hình địch nhân bên dưới và quyết tạo thêm đà, như thể đây mới chính là điểm xuất phát đầu tiên để vận dụng khinh công toàn lực.
Và đúng là như vậy. Với chỗ lấy đà vừa có, thần bí nhân lập tức từ giữa khoảng không đã bất thần bật lao đi nhưng không tiếp theo phương hướng đã lao nãy giờ mà là đột ngột thay đổi phương hướng, vụt bật chếch về phía tả, nhanh tợ ánh sao sa.
Vù...
Ở hướng này hiện đang diễn khai một trận giao đấu chẳng những không công bằng mà còn đã chuyển dần đến hồi kết.
Sở dĩ bảo trận đấu không công bằng vì chỉ có một lão bà bà đang tuyệt vọng do bị một lúc những ba địch nhân che kín diện mạo hiệp lực vây áp. Vậy nói đến hồi kết là nói đến một hệ quả tất yếu thế nào cũng phải xảy đến cho lão bà bà đơn độc.
Nhưng chợt có thần bí nhân từ ngoài lao vọt vào.
Vù...
Mọi diễn biến nãy giờ xảy ra kể từ khi có thần bí nhân xuất hiện dĩ nhiên đã đánh động đến mọi địch nhân luôn che kín diện mạo như nhau.
Thế nên lúc thần bí nhân bất đồ chuyển đổi phương hướng để lao về đâu thì có khá nhiều địch nhân ngay lúc này lập tức đoán biết ý đồ. Một vài địch nhân vội hô hoán lên :
- Hóa ra hắn có dụng ý ứng cứu, mong giải thoát mụ Ma Vưu Bà kia.
- Mau ngăn hắn lại.
- Ngăn làm gì? Tự hắn muốn chết thì phải giết.
- Vậy thì đánh.
Nhiều ngọn chưởng kình cơ hồ từ tứ phía lập tức xuất hiện lao cuộn vào thần bí nhân.
Ào...
Vù...
Đương nhiên nhận biết có cả một vùng lưới kình ngăn cản, thần bí nhân lập tức bật quát, tạo thành cả một chuỗi hú dài :
- Hú... ú...
Theo đó, thân hình thần bí nhân ngang nhiên tự dấn lọt vào vùng lưới kình, một hành vi tơ hồ tự sát.
Vù...
Và vùng lưới kình hiển nhiên mặc tình vỗ cuộn, chấn chạm liên miên bất tuyệt vào thần bí nhân.
Ầm!
Bùng...
Tuy nhiên bị chấn chạm thì cứ bị, phần thần bí nhân do hầu như vẫn bình yên vô sự nên một lần nữa quyết tận dụng lực chấn chạm để tiếp tục lao nhanh hơn, tiến thẳng vào chỗ lão bà bà đang bị hãm vây.
Vù...
Ba địch nhân đang vây hãm lão bà bà, đều chực xuất thủ các chiêu tối hậu để kết thúc thì sự hiện thân bất ngờ của thần bí nhân làm họ giật mình :
- Ai?
- Hãy mau tránh, sao lại tự chui vào đây?
- Hay ngươi chẳng phải người của bổn môn? Vậy thì ngươi muốn chết.
Nhưng ba địch nhân đã chậm. Vì thần bí nhân thoạt xuất hiện giữa vòng vây đã lập tức chộp vào lão bà bà và một lần nữa dụng lực quẳng mạnh lão bà bà ra ngoài xa :
- Mau chạy!
Ào...
Ba địch nhân phẫn nộ, dù thế vẫn hoang mang phân vân do không biết nên lập tức lao đuổi theo lão bà bà - quyết chẳng cho thoát - hay cứ thế này trút tất cả mọi phẫn nộ vào nhân vật vừa to gan xen vào phá bĩnh.
Đấy chính là lúc ba địch nhân một lần nữa lại bị chậm. Và thần bí nhân với những bước dịch chuyển quái kỳ đã cùng lúc bất thần tiếp cận hai trong ba địch nhân :
- Đến lượt nhị vị hãy nếm thử thân thủ của bổn nhân. Trúng này. Cũng trúng này.
Vù...
Chiêu thức vừa ma mị vừa quá chuẩn làm cho hai địch nhân chỉ chớp mắt là bị thần bí nhân chộp vào tay.
- Hự!
- Hự!
Và lần này, thay vì ném đi, thần bí nhân lại kéo mạnh cả hai tay về, khiến thân hình hai địch nhân dù chẳng muốn vẫn bị va vào nhau.
Bốp!
Tuy nhiên thần bí nhân đã quên mất địch nhân thứ ba. Vì thế...
Ầm!
Chưởng lực của địch nhân thứ ba đã bất thần giáng cực mạnh vào hậu tâm thần bí nhân.
Nhưng lạ thay, một chưởng ấy tuy có làm toàn thân thần bí nhân bị đẩy bay nhưng vừa bay thần bí nhân vừa bật cười :
- Đa tạ nghi lễ tống tiễn quá trọng hậu. Nhân đây xin có lời cáo biệt. Ha ha...
Vù...
Bọn địch nhân kinh hãi nhìn thần bí nhân nhờ đó đã lao kịp theo lão bà bà chỉ vừa nãy được thần bí nhân ném.
Và khi lao kịp, thần bí nhân một lần nữa lại chộp lấy lão bà bà để dụng lực ném tiếp :
- Chạy! Ha ha...
Vù...
Thân hình lão bà bà lao trước, thần bí nhân tự thi triển khinh công lao theo :
- Ha ha...
Vù...
Bọn địch nhân bừng tỉnh, vùng hô hoán gào quát phẫn nộ :
- Phải đuổi theo. Mau!
Vù...
Phần thần bí nhân khi ngờ đã thoát thì từ phía sau, xuất phát ở khoảng cách khá gần, một địch nhân vì có thân thủ thật lợi hại nên đã vọt xa bao địch nhân còn lại đã bất thần vung tay, tao ra một ánh đen lao xé gió về thần bí nhân phía trước :
- Cuồng đồ to gan. Mau nạp mạng. Trúng!
Viu...
Ánh đen lao vun vút và dễ dàng thu ngắn khoảng cách chỉ trong một vài sát na để lao cắm vào hậu tâm thần bí nhân.
Bung!
Thần bí nhân bị trúng kích, toàn thân chân lực vụt tiêu tan, khiến thân hình không chỉ chao đảo ngả nghiêng mà còn khựng lại :
- Hự!
Địch nhân phía sau thập phần đắc ý, lập tức lao ào đến nhưng chỉ là để vươn tay nửa như thu hồi nửa như chộp lại vật đã tạo ánh đen vừa dội ngược sau khi kích vào hậu tâm thần bí nhân.
Tuy nhiên, địch nhân này ngay sau đó đã phải bàng hoàng kêu :
- Úy! Ngươi vẫn chưa chết ư?
Hiển nhiên là tiếng kêu dành cho thần bí nhân. Bởi lúc này thần bí nhân vẫn đang lao tẩu, chứng tỏ một kích từ vật tạo ánh đen hồ như chẳng gây cho thần bí nhân một tổn hại nào dù nhỏ.
Sau bàng hoàng là động nộ, địch nhân nọ vội tiếp tục đuổi theo :
- Thật không tin vẫn có kẻ chịu nổi một kích Xuyên Cương khuyên. Ngươi là ai? Hãy đứng lại nào.
Nhưng thần bí nhân vẫn tận lực chạy. Nhờ đó một lần nữa lại kịp chộp giữ lão bà bà đang đà rơi xuống sau phen bị thần bí nhân ném vừa rồi.
Chợt, cũng lúc này, lão bà bà lần đầu tiên có cơ hội khẽ lên tiếng :
- Tuyết Hà đâu? Mà này, đừng phí lực ném nữa. Bởi lão thân có thể tự chạy.
Cả mừng, thần bí nhân cũng vội thì thào :
- Mau theo hướng Tây Nam. Tiểu thư vẫn chờ... Oẹ...
Thần bí nhân đang nói dở chừng vụt phun thổ một bụm huyết.
Lão bà bà giật mình suýt khựng lại :
- Ngươi không sao chứ?
Nhưng thần bí nhân đã giục lão bà bà :
- Chạy mau! Chậm là mất mạng.
Và chính thần bí nhân chủ động lao đi khiến lão bà bà phần nào hiểu thần bí nhân dù gì vẫn có thể tiếp tục chi trì. Thế là lão bà bà cũng tự thân lao chạy theo thần bí nhân.
Vù...
* * * * *
Thượng Quan Tuyết Hà vùng tái mặt, vội thủ thế, khi nghe ở ngoài xa chợt vang đến những thanh âm lao xao :
- Ở phía kia có ngôi sơn miếu. Có cần sục tìm chăng?
Đang tọa công điều thương, Châu Sách chợt mở bừng hai mắt để ra hiệu gọi Thượng Quan Tuyết Hà lại gần :
- Đừng hốt hoảng. Cũng có khi họ sẽ không tìm đến đây. Nhưng dù có, muội hãy nghe ta dặn, là lập tức đưa lão nhân gia đi với muội. Ta không sao, sẽ cầm chân họ càng lâu càng tốt, sau đó cũng lập tức bám theo. Nhớ chưa?
Cùng ngồi tọa công cách đó không xa, lão thái thái cũng bất thần hé mở đôi mắt :
- Không cần phải thì thào nếu chỉ vì sợ gây kinh động đến lão thân. Trái lại do đã nghe nên lão thân không tán thành điều ngươi vừa sắp đặt. Tốt nhất, đã đi thì đi cả. Huống hồ theo lão thân nhận định, nội thương của ngươi nào phải nhẹ?
Châu Sách nhẹ thở ra :
- Nhưng nếu không có người cầm chân, chỉ e chúng ta vừa lẻn đi ra phía hậu miếu lập tức sẽ bị họ phát hiện. Xin chớ lo, vì hài nhi tự lo liệu được.
Thanh âm lao xao phía ngoài xa lại vang lên với chiều hướng cho biết cũng đang tiến dần về phía ngôi sơn miếu, nơi đang có Châu Sách, lão thái thái và Thượng Quan Tuyết Hà đành tạm dừng để lo dưỡng thương.
Diễn biến này khiến Thượng Quan Tuyết Hà vừa lo sợ vừa bối rối, chẳng biết toan liệu hoặc đối phó thế nào, thì bất ngờ thấy Châu Sách dùng mắt ra hiệu.
Thượng Quan Tuyết Hà thở dài, miễn cưỡng tiến lại gần lão thái thái :
- Nội tổ mẫu...
Thật mau, lão thái thái đã tự đứng lên và cũng buông tiếng thở dài :
- Được rồi. Ngươi rất có tâm cơ, lão thân hy vọng vẫn còn gặp lại, chỉ là để đền đáp bao ân tình ngươi đã dành cho Thượng Quan phủ gia. Thôi, mau đi nào, Tuyết Hà.
Nhưng cả hai chưa kịp đi thì ngay bên ngoài miếu đã vang lên tiếng quát :
- Trong miếu quả thật có người. Ai vậy?
Vẫn thản nhiên dùng mắt thúc giục cả hai phải nhanh hơn, Châu Sách đồng thời cũng tự mở miệng quát ngược ra ngoài :
- Bên ngoài là những ai? Sao dám tùy tiện gây huyên náo? Há không nhận biết hễ bóng đêm còn buông phủ thì cũng còn thời gian cần cho mọi người nghỉ ngơi hay sao? Mau cút đi.
Những nhân vật bên ngoài giật mình :
- Tôn giá là ai? Khẩu khí thật ngang tàng ngạo mạn.
Châu Sách điểm nhẹ một nụ cười vì thấy Thượng Quan Tuyết Hà đã đưa lão thái thái khuất dần, nhưng đồng thời miệng vẫn quát :
- Tự đến đây là bọn ngươi, sao dám cật vấn danh xưng của ta?
Bên ngoài quát lại, chứng tỏ đang dần bị khích nộ :
- Bọn ta là môn hạ Xuyên Cương môn. Tôn giá kể cũng to gan đấy. Nếu chưa muốn chết thì hãy mau ra đây.
Châu Sách liền đứng bật dậy :
- Xuyên Cương môn thật sao? Không ngờ lại có điều trùng hợp này. Có còn nhớ tại hạ là Châu Sách chăng?
Và Châu Sách tự bước ra ngoài.
Vì thế, ở bên ngoài cũng lập tức bật lên nhiều đốm hỏa quang để tiếp nối theo sau là một vài ngọn đuốc được thắp sáng, soi tỏ diện mạo đích thực của Châu Sách :
- Châu Sách? Sao bỗng dưng ngươi xuất hiện ở đây?
- Phải rồi. Từ lúc chiều tối cho đến giờ, bọn ta tuân lệnh hợp lực tận diệt Thượng Quan phủ gia, nhưng đồng thời cũng chủ ý tìm ngươi để ngươi đừng lâm cảnh thành cháy vạ lây. Ngờ đâu ngươi như cũng biết trước nên đã tạm lánh chạy mãi đến tận nơi này.
Châu Sách nhìn lại họ, khá đông và vì đều che kín diện mạo nên chẳng thể nhận ra ai :
- Sao phải tận diệt Thượng Quan phủ gia?
Chợt có giọng nói lạnh lùng từ đâu đó phía sau lưng những môn nhân Xuyên Cương môn che kín diện mạo đưa đến tận chỗ Châu Sách :
- Vì Thượng Quan Lĩnh lão thất phu là một trong những hung thủ ba năm trước đã tận diệt rồi lại phóng hỏa thiêu hủy Đường gia. Châu Sách ngươi minh bạch rồi chứ?
Châu Sách giật mình :
- Đường Lệ Hoa môn chủ?!
Có một nhân vật cũng che kín diện mạo chợt lách từ phía sau đến và dừng ngay trước mặt Châu Sách :
- Ngươi vẫn nhớ và nhận ra ta ư? Nhưng cũng cần cải chính, ta không còn là Môn chủ Xuyên Cương môn nữa.
Châu Sách lại giật mình :
- Ý muốn nói Đường Phi Thạch thiếu gia dù chưa đầy năm cũng đã kịp bế quan và luyện công tựu thành viên mãn?
Đường Lệ Hoa vẫn lạnh lùng :
- Điều đó Châu Sách ngươi không cần biết tới. Vì từ lâu, hừ, ngươi đâu còn là người của bổn môn. Trái lại, hãy nghe ta hỏi, cớ sao đêm qua ngươi chủ ý giúp Thượng Quan phủ gia? Muốn trở mặt đối đầu bổn môn chăng?
Châu Sách lắc đầu :
- Tin này từ đâu có? Và liệu Châu Sách vãn bối có bản lãnh ấy chăng?
Đường Lệ Hoa từ sau lớp vải che mặt buột ra tiếng cười khảy :
- Sau khi ly khai bổn môn, tin ngươi xuất hiện ở Thượng Quan phủ gia là điều bổn môn đã thẩm định minh bạch. Chỉ vì có khá nhiều cao thủ võ lâm cùng đồn đại, cho rằng trong Thượng Quan phủ gia đã đột ngột xuất hiện một gã Châu Sách chẳng rõ xuất thân lai lịch thế nào, tuy nhiên lại có bản lãnh quái kỳ, tợ hồ Kim Cương Bất Hoại công phu hoặc Thiết Bố Sam nhưng lại không hoàn toàn giống như vậy. Chẳng phải ngươi sao?
Châu Sách không đáp, chỉ hỏi ngược lại :
- Thật vinh hạnh vì được quý môn quá quan tâm. Nhưng nhân đây xin cho hỏi tại hạ đã đắc tội gì chưa đối với quý môn? Hoặc giả tại hạ đã bội ước, một là hở môi nói về quý môn, hay hai là đã tùy tiện tiếp tục luyện theo sở học quý môn sau khi bị thu hồi?
Đường Lệ Hoa vẫn lạnh giọng :
- Nếu đã có chuyện đó, ngươi nên tin, ngay lúc này ngươi hoàn toàn chẳng có cơ hội đối thoại với ta. Nhưng chỉ mới một hai canh giờ trước thì quả nhiên chính ngươi đã đắc tội, cũng là tự đặt ngươi vào cảnh ngộ khó lường. Ngươi không phủ nhận chứ?
Châu Sách cười cười :
- Có bằng chứng gì chăng? Nhưng đừng đáp vội. Vì ngược lại tại hạ đã có bằng chứng cho thấy chỉ cách nay tám ngày, dù tại hạ chưa hề bội ước hay đắc tội với quý môn nhưng chính quý môn đã liên tiếp hai phen quyết dồn tại hạ vào tử địa. Tại sao lại như vậy? Có phải quý môn dần phát hiện hễ ngày nào tại hạ còn tồn tại thì cũng ngày ấy quý môn sẽ luôn lo ngay ngáy, sợ tại hạ vẫn tái luyện tuyệt học của quý môn chăng? Vậy là lời của quý môn là tiền hậu bất nhất chăng?
Đường Lệ Hoa gắt :
- Chớ nói nhảm. Vì nếu có chăng thì ngay lúc này ở đây ta đã nảy ý định quyết chẳng thể để Châu Sách ngươi tiếp tục tồn tại.
Châu Sách bĩu môi :
- Với bối phận cao hơn, từng được tại hạ mến phục gọi là tiền bối, lẽ nào điều tiền bối thực hiện lại chẳng dám thừa nhận? Muốn cả vú lấp miệng em và một tay che kín trời ư? Vậy thì môn nhân nào của quý môn vì tuân lệnh nên lẻn thả độc xà vào Tử Vực tuyền quyết hại chết tại hạ? Nhưng chưa hết đâu, quý môn thật lợi hại, phải nói là có thủ đoạn độc ác khó lường, đã nhẫn tâm sát nhân diệt khẩu, khiến trước sau tại hạ chỉ được nhận diện và không thể dò hỏi từ hai thi thể của hai môn nhân quý môn để minh bạch vì sao quý môn quyết giết tại hạ. Thủ đoạn này khiến tại hạ không thể không ghê sợ, cũng là khinh bỉ kẻ chủ trương chính là Đường Lệ Hoa tôn giá.
Đường Lệ Hoa giận dữ :
- Thật nhảm nhí. Thật hoang đường. Đây là Châu Sách ngươi muốn chạy tội đêm qua đã to gan đối đầu bổn môn nên tự bịa ra. Chớ nhiều lời nữa. Vì ta muốn xem lại bản lãnh kỳ quái của ngươi có thật lợi hại như chỉ mới một canh giờ trước đã thoát chết dù bị trúng một kích Xuyên Cương khuyên của ta hay không? Mau đỡ!
Ào...
Thoáng chấn động và biến sắc, Châu Sách lập tức tự chuyển dịch, vô tình để thân hình cứ du qua du lại trong vùng chưởng lực đang phát ra của Đường Lệ Hoa.
Cảm thấy quái lạ, Đường Lệ Hoa hạ lệnh :
- Mau vây chặt. Chớ để gã có cơ hội thoát. Cũng mau mau sục lùng bên trong miếu. Hễ phát hiện có người, bất luận là ai, giết không tha.
Bọn môn nhân Xuyên Cương môn có không ít cao thủ lập tức hợp cùng Đường Lệ Hoa vây hãm Châu Sách và trùng trùng điệp điệp bủa vây xung quanh Châu Sách bằng nhiều loạt những chiêu chưởng kình.
Ào...
Vù...
Châu Sách bị vây hãm, đành để toàn thân luôn bị du qua du lại trong những loạt chưởng phong quạt ào ào bất tận.
Ào...
Vù...
Ngỡ Châu Sách phải táng đởm kinh tâm, ngờ đâu vẫn điềm nhiên phát thoại, hỏi Đường Lệ Hoa :
- Quyết tận diệt Thượng Quan phủ gia hẳn Đường Lệ Hoa tôn giá đã có đủ bằng cớ để chứng minh kết tội? Là bằng cớ gì một khi tại hạ vẫn nhớ Đường tôn giá và kể cả Đường Phi Thạch thiếu gia từng bảo là vẫn chưa tỏ tường hung thủ tận diệt Đường gia là ai?
Đường Lệ Hoa vẫn phóng chưởng với ánh mắt nghi ngại nhìn dò xét cung cách ứng phó thập phần diệu kỳ của Châu Sách :
- Vậy ngươi nghĩ vì Đường gia vô cớ tận diệt Thượng Quan phủ gia đang là chỗ ngươi dung thân nên tự cho quyền đối đầu bổn môn chăng? Thật hồ đồ. Và vì hồ đồ nên ngươi khó tránh hậu quả. Bởi Đường Phi Thạch vẫn nhớ trong lúc ở Đường gia gặp thảm sát thì hắn và ngươi lại đang bị một lũ thiếu gia công tử chuốc rượu cầm chân tại gia trang Lã gia. Ngươi đã mất hết ký ức, không thể nhớ cũng phải. Nhưng vì Phi Thạch vẫn nhớ, nhất là nhớ rõ trong lũ thiếu gia chuốc rượu cũng có cả Thượng Quan Công là Nhị thiếu gia của Thượng Quan phủ gia. Thế nên không thể không quả quyết nhất định phải có Thượng Quan Lĩnh trong lũ hung thủ hủy diệt Đường gia.
Châu Sách chấn động, thoát khựng lại, lập tức bị vùng chưởng phong du vào tử địa.
Ào...
Phát hiện điều này, cho dù muộn, Châu Sách vẫn kịp có phản ứng là hốt hoảng bật xô ra đủ cả song chưởng, tạo thành nhiều đợt sóng kình vỗ loạn vào vùng chưởng phong ác liệt do Đường Lệ Hoa và nhiều môn nhân Xuyên Cương môn vẫn cũng đẩy ra.
Ào...
Những đợt sóng kình và cả vùng chưởng phong liền chạm vào nhau, gây thành nhiều đợt chấn kình vang lên âm ỉ tiếp nối.
Ầm...
Châu Sách cũng liên tiếp bị chao đảo ngã nghiêng cùng với hai ba phen cũng liên tiếp nhau thổ huyết.
- Oẹ...
Dù vậy, vì vẫn chao đảo ngã nghiêng nên Châu Sách chưa gục ngã.
Nhân đó, Đường Lệ Hoa lại hô hoán hạ lệnh xuất phát tiếp các vùng chưởng phong kế tiếp :
- Không cần nương tay. Mau giết!
Ào...
Vù...
Ngờ đâu thân hình của Châu Sách lại tái hiện cảnh chỉ bị du qua qua lại mãi trong những vùng chưởng phong tiếp theo.
Ào...
Thất kinh, Đường Lệ Hoa bật kêu :
- Rõ rồi. Gã nhờ từng am hiểu sở học bổn môn nên mãi chi trì theo cung cách này. Tất cả mau lùi lại. Tự ta sẽ cho hắn nếm tuyệt kỹ Xuyên Cương khuyên. Mau nào!
Bất đồ Châu Sách bật cười :
- Tôn giá chớ hồ đồ. Vì nên biết đây là Du Thủy công phu do tại hạ tự lĩnh hội nghĩ ra. Nhân đây xin cáo biệt. Và sẽ có ngày tại hạ bắt tôn giá nhận tội đã sai môn hạ mưu hại Châu Sách này. Ha ha...
Thân hình đang du qua du lại trong vùng chưởng phong, chợt Châu Sách làm như thể chẳng còn chi trì được nữa, đành để uy lực của vùng chưởng phong xoáy cuộn, xô bật ra xa và mang theo tiếng cười vẫn kéo dài của Châu Sách :
- Ha ha...
Đường Lệ Hoa giận dữ đuổi theo :
- Sở học của ngươi tuy ảo diệu nhưng nếu nghĩ sẽ thoát thì quá lắm. Mau đứng lại!
Vút!
Và vừa đuổi, Đường Lệ Hoa vừa tận lực ném một vật bay đi từ cánh tay, tạo nên một ánh đen cuộn xé vào hậu tâm Châu Sách.
Viu...
Châu Sách vẫn chạy và bất chợt khẽ lách người qua một bên thật đúng lúc thế là đủ thoát, để ánh đen mặc tình lao sượt qua.
Vù...
Nhưng Châu Sách đâu dễ để ánh đen tiếp tục lao xé đi. Trái lại, Châu Sách chỉ cần hất tay xô ra mấy đợt sóng kình, cuộn vào ánh đen là lập tức làm cho ánh đen đổi hướng và cứ thế tha hồ chấn chạm vào mọi chướng ngại bất kỳ.
Ào...
Ầm!
Choang...
Đường Lệ Hoa thấy vậy cũng chuyển hướng, quyết đuổi theo ánh đen. Và vì quá mãi lo tìm để nhặt lại vật nọ nên Đường Lệ Hoa bị trúng kế, đành để Châu Sách chạy mất dạng.
* * * * *
Đang khẩn trương tự chui nhanh vào một huyệt khẩu vừa lờ mờ phát hiện nhờ bầu trời đã tờ mờ sáng, Châu Sách chợt giật mình vì nghe từ tận sâu bên trong chừng như vừa vang lên tiếng cười cười nói nói.
Quá kinh hoảng, Châu Sách lập tức nhảy lùi ra thì lần này lại giật mình vì nghe có tiếng người rối rít gọi :
- Ở đàng này. Nhanh lên!
Kịp nhận ra đấy là tiếng ai gọi, Châu Sách vội bật người lao ngược trở lại và cũng khẩn trương chui ngay vào một huyệt khẩu khác, là nơi vừa có bóng người thấp thoáng vẫy gọi cho Châu Sách biết đâu là chỗ cần chui vào.
Ào...
Chui vào xong, Châu Sách toan giải thích bản thân đã vừa nhầm lẫn như thế nào thì bất ngờ bị một bàn tay âm thầm lướt đến điểm và chế ngự huyệt đạo. Chủ nhân của bàn tay còn tự lên tiếng hài lòng :
- Chỉ xuất kỳ bất kỳ thế này lão thân mới mong và tự tin đã chế ngự được ngươi.
Và Châu Sách ngã lăn quay, bị va liên tiếp mấy lượt vào các môn đá nhấp nhô.
Bịch...
Có tiếng người khẽ than trách :
- Vẫn chưa rõ hư thực thế nào, lẽ ra nội tổ mẫu đừng để Châu huynh ngã đau như vậy.
Đáp lại là tiếng hừ lạt :
- Nếu vẫn thương hại thì tiểu nha đầu ngươi liệu đấy, hãy nghĩ cách lôi gã vào tận bên trong cho lão thần hỏi tội. Hừ!
Châu Sách bị lôi xềnh xệch. Dù vậy, do người lôi vẫn cố nhẹ tay nên có không ít lần lẽ ra Châu Sách bị va vào các mô đá thì lại được kéo lách thoát.
Sau cùng thì cũng đến nên và Châu Sách bắt đầu bị cật vất :
- Ắt Châu Sách ngươi cũng tự hiểu vì sao lão thân chợt có thái độ này. Vậy hãy mau mau đáp, thật thành tâm, có phải bọn tận diệt Thượng Quan phủ gia của lão thân mang danh xưng là Xuyên Cương môn?
Với tư thế bị đặt ngồi, Châu Sách thầm thán phục sự lợi hại của nhân vật đang cật vấn. Bởi địa thế đang diễn khai sự việc vốn dĩ là nơi tiếp cận phần rìa của một động khẩu với phía sau lưng của nhân vật đang cật vấn thì có ánh sáng rọi xiên vào và nhờ đó nếu Châu Sách khó có cơ hội nhìn rõ diện mạo để đoán biết sắc diện của nhân vật cật vấn thì ngược lại toàn bộ dung diện của Châu Sách đều bị nhân vật đó không chỉ nhìn rõ mà còn tha hồ dựa vào đó đoán biết tâm trạng lẫn ý nghĩ hiển nhiên cũng của Châu Sách.
Tuy vậy, không mảy may sợ hãi, Châu Sách thản nhiên đáp :
- Thì đêm qua chính hài nhi có chủ ý cho lão nhân gia nghe rõ phần nào những lời đối thoại lúc đầu, để một khi lão nhân gia đã biết xuất xứ của họ là Xuyên Cương môn thì dù lúc này đây có đề cập đến họ, hài nhi cũng vô ngại bị họ gán cho tội danh bội ước. Quả vậy, họ chính là Xuyên Cương môn.
Đủ hiểu ai đang cật vấn Châu Sách. Nhưng lão thái thái lại có các nguyên do chính đáng để nghi ngờ nên tiếp tục cật vấn Châu Sách :
- Ngươi khá lắm, cũng đoán biết thế nào lão thân cũng nghe được vài mẩu đối thoại lúc đầu vào đêm qua. Nhưng nói đi, nào phải đến lúc đó, vì nghe họ xưng danh nên ngươi mới biết họ là Xuyên Cương môn. Đúng không?
Châu Sách thừa nhận :
- Không sai. Và sở dĩ phải hỏi họ là ai thì dụng ý thế nào hài nhi cũng vừa nói rồi. Nhưng kỳ thực từ trước đó hài nhi đã nhận ra họ.
- Lúc nào?
Châu Sách thở dài :
- Lúc nhìn thấy tử trạng của nhũ nương Thu Nguyệt. Một tử trạng chỉ có khi bị tuyệt kỹ gọi là Xuyên Cương khuyên sát hại.
- Ý ám chỉ dù đã nhận biết họ là ai thì vì chưa tiện thổ lộ nên ngươi vẫn không nói? Tuy vậy, nếu lão thân giải thích sở dĩ ngươi không tiện nói chỉ vì đã thông đồng với họ, tận diệt bổn phủ thì ngươi đáp sao đây?
Châu Sách thoáng cau mày :
- Nếu có đồng mưu thì cần gì hài nhi mạo hiểm tam phen tứ thứ quyết cứu mạng lão nhân gia?
- Hỏi rất hay. Vậy nếu lão thân đáp đấy là vì ngươi nhận lệnh từ họ, quyết lấy lòng lão thân thì sao? Ngươi thừa nhận chăng?
Châu Sách ngỡ ngàng :
- Lấy lòng? Để làm gì? A... hay là...
- Cứ nói đi. Để xem ngươi còn giả vờ được bao lâu.
Châu Sách thở ra :
- Hài nhi chỉ liều đoán, có phải ở quý phủ vì vẫn ẩn tàng vật báu gì đó nên lão nhân gia nghĩ Châu Sách này rất cần lấy lòng để mưu cầu tư lợi? Nếu vậy, lão nhân gia quá xem thường tại hạ và suy cho cùng tại hạ thật không tự lượng sức, đã quá đèo bồng, chỉ giả vờ khước từ nhưng cuối cùng cũng thuận trở thành dưỡng điệt của lão nhân gia.
Chát!
Cùng với một tái tai dành cho Châu Sách, lão thái thái còn giận dữ quát :
- Quả thật lão thân không thể không có ý nghĩ đó với sự thật rành rành là đêm qua hai phụ tử Lĩnh nhi, Võ nhi đã bị lũ Xuyên Cương môn độc ác sát hại.
Chịu một tát, ở một bên khóe môi của Châu Sách rỉ máu và điều này chỉ làm lão thái thái thêm hài lòng :
- Ngươi nên ngoan ngoãn cung xưng tất cả. Bởi hiện tại, vì đã bất ngờ bị lão thân điểm trụ huyệt đạo nên dù sở học có quái kỳ bao nhiêu, tự thân ngươi vẫn chẳng có cách vận dụng sở học ấy để tự hộ mệnh cho ngươi. Nhìn kìa, chỉ một tát của lão thân, miệng ngươi đã rỉ máu. Há chẳng phải đây là lúc sinh mạng ngươi đang ở trong tay lão thân sao? Hà hà...
Châu Sách chợt thở dài :
- Lão nhân gia lầm rồi. Lệnh lang và Đại thiếu gia Thượng Quan Võ chẳng hề do Xuyên Cương môn hạ thủ.
- Chớ nói nhảm, hòng bao che hoặc biện bạch cho bản thân ngươi và lũ Xuyên Cương môn. Vì...
Thượng Quan Tuyết Hà mãi đến lúc này mới lên tiếng, buộc phải mở miệng giải thích :
- Lời của Châu huynh là sự thật. Phát động cơ quan, phong bế mật thất, phóng hỏa sát hại phụ thân và đại ca chính là Xuân Đồng. Tuyệt vô can với bọn Xuyên Cương môn.
Lão thái thái giật nảy người :
- Ngươi bảo sao? Là tiểu liễu đầu Xuân Đồng ư? Cho dù vậy... Thì ra Xuân Đồng là nội gián và sai sử ả chỉ là Xuyên Cương môn. Và đã là thế thì tội của gã Châu Sách càng thêm nặng. Bởi bấy lâu nay bổn phủ luôn bị Xuyên Cương môn thâm nhập và dò xét mà không hay. A...
Thượng Quan Tuyết Hà lại bảo :
- Cũng không phải như vậy. Vì đêm qua, khi hài nhi có dịp đi cùng Châu huynh, nếu biết hung thủ phóng hỏa là Xuân Đồng qua lời trăn trối cuối cùng của Hồng Đào thì nhờ nghe bọn Xuyên Cương môn kháo chuyện với nhau mới minh bạch Xuân Đồng không những vô can Xuyên Cương môn mà còn ra tay trước cả bọn chúng. Nội tổ mẫu xin chớ quá đa nghi. Châu huynh không chỉ vô tội mà còn luôn tận tâm vì Thượng Quan phủ gia.
Lão thái thái quyết không tin :
- Ngươi còn bênh vực gã ư? Há không đoán biết đêm qua, tuy ngoài mặt là gã cầm chân bọn hung thủ nhưng kỳ thực thì sau đó, khi lão thân và ngươi đã bôn đào, rất có thể gã lưu lại là để tiếp tục bàn mưu tính kế với bọn Xuyên Cương môn. Sao ngươi vẫn nhẹ dạ cả tin đến vậy hử? Lẽ nào quên, chính tai ngươi đêm qua cũng văng vẳng nghe tiếng gã tự nhận là Châu Sách để ung dung cùng lũ hung thủ hội diện ư?
Châu Sách buộc phải lên tiếng, nhưng chỉ là hỏi lão thái thái :
- Tại hạ không thể không tự xuất đầu lộ diện. Biết để làm gì chăng? Và nếu tôn giá muốn biết thì xin cho tại hạ hỏi một câu, là liệu có đoán ra vì nguyên nhân nào khiến Thượng Quan phủ gia lâm thảm họa chăng?
Lão thái thái cười lạt :
- Chính lão thân cũng muốn thỉnh giáo ngươi điều này. Có thể nào mong Châu Sách ngươi hạ cố chỉ giáo?
Châu Sách gượng cười :
- Tôn giá hà tất mai mỉa. Vì mãi đêm qua tại hạ mới minh bạch. Môn chủ Xuyên Cương môn ở họ Đường. Có liên can một nhân vật gọi là Đường Như Sơn. Ba năm trước chỉ một đêm Đường gia bị tiêu diệt, còn bị phóng hỏa thiêu hủy nữa. Họ bảo phải hủy diệt lại Thượng Quan phủ gia để báo thù Đường gia. Tôn giá nghĩ sao?
- Hồ đồ. Đường Như Sơn thì lão thân biết. Thảm biến từng xảy đến cho Đường gia, khắp võ lâm ai ai cũng tỏ tường. Nhưng thật là nhảm nhí đến hoang tưởng khi quả quyết Thượng Quan phủ gia phải có trách nhiệm về thảm biến ấy của Đường gia.
Châu Sách hoài nghi :
- Nhi tử cốt nhục của Đường Như Sơn là Đường Phi Thạch đã may thoát thảm biến đêm đó vì có cùng một nhóm thiếu gia công tử hầu như cố tình chuốc rượu cầm chân. Trong số đó có cả Thượng Quan Công là Nhị thiếu gia của quý phủ, đúng không? Thế nên Đường Phi Thạch mới đề quyết những ai từng là hung thủ hủy diệt Đường gia. Tôn giá không nghĩ thế sao?
Lão thái thái lại giật mình :
- Thật ư? Những điều này cần phải xem xét lại. Bởi lão thân vẫn nhớ rõ quãng thời gian ấy, là quãng thời gian Thượng Quan phủ gia buộc phải lần đầu tiên phó giao Công nhi cho người và cũng là quãng thời gian vì luôn phiền não nên Thượng Quan phủ gia đã phải tạm bế môn tạ khách. Ngươi vẫn nhớ chứ, Tuyết Hà?
Thượng Quan Tuyết Hà đáp qua tiếng thở dài não nuột :
- Cũng phải bế môn tạ khách hơn một tuần trăng, vì ai ai cũng nhớ mong nhị ca. Thế nên dù nghe Đường gia lâm thảm biến, phụ thân vẫn dửng dưng, vì so ra đâu thể sánh với những phiền muộn xuất phát từ việt cách biệt dù chỉ là tạm với nhị ca.
Châu Sách giật mình :
- Lệnh nhị cả phải phó giao cho ai? Vì không chừng nhân vật đó mới là chủ hung hủy diệt Đường gia? Còn hơn thế nữa, giả như việc lệnh nhị ca có thật sự tham gia dùng mưu chuốc rượu để cầm chân Đường Phi Thạch thì nhân vật nọ còn là kẻ chủ mưu, hoặc vô tình hoặc hữu ý biến lệnh nhị ca thành người đồng mưu.
Lão thái thái vụt gắt :
- Không thể có chuyện đó. Vì nhân vật được bổn phủ chấp thuận phó giao Công nhi chỉ là vì một ước hẹn từng có, một lời ước hẹn mà phụ thân của Tuyết Hà chỉ thốt ra trong một lúc tình cờ, khiến sau này luôn bị lão thân phiền trách. Và còn nữa, nhân vật đó luôn được xem là bậc chính nhân quân tử, quyết không bao giờ dù chủ mưu hay chủ hung hủy diệt Đường gia. Nhưng hãy trở lại những gì đang nói và ngươi cũng đừng mong dò xét thêm gì nữa ở bổn phủ. Vì tội của ngươi đồng mưu cùng Xuyên Cương môn là điều đừng mong phủ nhận.
Chợt có một tràng cười đưa đến :
- Nói rất hay, nhất là thái độ quyết không để gã giảo quyệt ấy lung lạc. Và nếu cần ha ha... lão phu sẵn sàng minh chứng mười phần đủ mười gã phải là đồng mưu cùng bọn Xuyên Cương môn. Ha ha...
Lão thái thái kinh ngạc :
- Ai? Nhưng đừng bảo là lão Bốc Thuật đã quá lâu không gặp nha?
Nhưng có tới hai nhân vật cùng đến. Một là Đường Kim Phụng và một là lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi. Lão ung dung xuất hiện từ một ngách đá gần đó, cho thấy ở tận cùng động khẩu trong này còn là một dãy thạch động liên hoàn :
- Mới sáng sớm đã thấy tâm cơ máy động. Lão phu thử bấm quẻ mới biết thế nào cũng toại nguyện được hội ngộ cố nhân. Quả đúng như thế thật. Và còn vui hơn khi thấy Đinh Tam Liễu Tiên Tử hóa ra vẫn an khang tráng kiện. Ha ha...
Lão thái thái quay nghiêng mặt, nhờ đó Châu Sách thấy lão thái thái đang hớn hở cười :
- Lão Bốc Thuật cũng an khang đâu kém. Còn ai kia? Truyền nhân hay chỉ là dưỡng nữ của lão? Bởi lão thân luôn nhớ bản thân lão Bốc Thuật chưa lập gia thất bao giờ. Còn đây là Tuyết Hà, nữ nội điệt của lão thân. Nhưng thôi, vẫn chưa phải lúc hàn huyên vội. Ngược lại, thật may được gặp lão Bốc Thuật ở đây. Hãy nói đi, lão cũng biết gã Châu Sách này ư? Lão có thể minh chứng gã đồng mưu với bọn Xuyên Cương môn như thế nào?
Lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi cùng Đường Kim Phụng tiến lại gần hơn. Và vì lão thái thái với danh xưng từng có là Đinh Tam Liễu Tiên Tử đã hỏi nên lão Bốc Thuật thay vì dẫn tiến và nói rõ tính danh của Đường Kim Phụng thì lại đáp ngay vào câu lão thái thái đang quan tâm. Lão bảo :
- Gã ư? Vậy tiên tử đã biết chưa gã Châu Sách này từng một thời là gia nhân của Đường gia? Còn là tâm phúc để Đường Phi Thạch dù đi đâu cũng có gã đi theo hầu hạ. Không chỉ có vậy, gã còn rất mưu mô xảo quyệt, chỉ cách đây không lâu, chưa đến một năm thì phải, nhờ đã quay lại Đường gia nên may mắn chiếm hữu hầu như toàn bộ sở học của họ Đường. Và hệ trọng hơn là gã còn may mắn có được mảnh Lân Y Giáp ngỡ chỉ là truyền thuyết. Thế nên gần đây, khi lão phu hay tin ở quý phủ chợt xuất hiện một gã cũng có tính danh là Châu Sách, lại trùng hợp là được một năng lực dùng bị kích chưởng vẫn chẳng hề hấn, lão phu liền nghĩ ngay đến gã. Và bây giờ thì hoàn toàn minh bạch, quả nhiên chính là gã. Ha ha...
Đinh Tam Liễu Tiên Tử lão thái thái nghe đến đâu ngỡ ngàng đến đấy, cuối cùng thì nghiến răng nhìn Châu Sách :
- Cuối cùng cũng rõ chân tướng. Ngươi vì Đường gia nên đồng mưu cùng Xuyên Cương môn có Môn chủ cũng ở họ Đường. Vậy còn phủ nhận nữa chẳng tội của ngươi liên tay liên thủ hủy diệt Thượng Quan phủ gia? Và sau nữa vẫn tiếp tục mưu mô xảo quyệt, chỉ suýt nữa lão thân vì tin những toan trao truyền tuyệt kỹ cho ngươi. Châu Sách ôi là Châu Sách. Thật tiếc cho ngươi vì lầm đường nên hôm nay không thể không mất mạng.
Lão thái thái dần tiến lại, qua sắc thái cũng đoán biết đã quyết kết liễu Châu Sách.
Chợt Tuyết Hà từ đâu xuất hiện che chắn ngay phía trước Châu Sách :
- Hài nhi vẫn không tin Châu huynh là hạng người như nội tổ mẫu đề quyết. Nhưng dù như vậy thì nội tổ mẫu nỡ nào quên đi sinh mạng của chính nội tổ mẫu nhờ đâu vẫn nguyên vẹn? Mong nội tổ mẫu cân nhắc và cạn suy.
Lão thái thái lập tức khoa tay, thi triển thủ pháp bất phàm, không chỉ đẩy Tuyết Hà lùi ra mà còn kịp chế ngự huyệt đạo toàn thân của nàng. Lão thái thái hậm hực gắt :
- Tiểu liễu đầu thật vô tri ngu muội. Mau cút! Cấm can thiệp vào mọi quyết định của lão thân.
Nhưng cũng lúc đó, khi Thượng Quan Tuyết Hà sắp ngã và chạm nền đá thì lạ thay, Châu Sách dù vẫn bị điểm huyệt chợt bất thần xuất hiện và đón đỡ kịp thời Thượng Quan Tuyết Hà vào vòng tay.
Vù...
Lão thái thái thất kinh :
- Châu Sách ngươi...
Châu Sách đã mang Thượng Quan Tuyết Hà lao đi :
- Đừng quên Châu Sách này từng có tâm cơ như thế nào. Muốn chế ngự huyệt đạo của tại hạ ư? Tôn giá chưa đủ tư cách. Cáo biệt!
Vút!
Lão thái thái rụng rời tứ chi :
- Ngươi mang Tuyết Hà đi đâu? Hãy mau mau giao hoàn, nếu không sau này ngươi đừng trách lão thân độc ác. Tuyết Hà nhi!
- Không thể sính cường, trừ phi Thượng Quan Tuyết Hà tiểu thư chỉ muốn chết. Nếu vậy, hừ, ta xin lập tức giải khai huyệt đạo, để thử xem, dù thêm muội nữa thì có cách nào cứu lệnh tổ mẫu thoát hiểm nguy chăng? Hay lại nạp thêm một mạng nữa hầu giúp đối phương càng toại nguyện? Nhưng cũng nên hiểu, ta đã có quyết sách, nhất định sẽ cứu được lão nhân gia. Miễn là đừng có thêm muội chỉ làm ta bận tâm. Và nếu là vậy kể cả Châu Sách ta cũng mất mạng. Muội hiểu chứ? Hãy hứa tuân theo mọi điều ta sắp đặt. Chỉ như vậy ta mới giải huyệt và sẵn sàng nghe nếu ở muội có kế sách nào đấy và phải thật cao minh. Có chăng? Nếu có thì cứ nói. Đấy, ta giải huyệt rồi đấy, muội nói đi.
Được giải huyệt, ngỡ thế nào, Thượng Quan Tuyết Hà chợt vùng lên khóc.
Cũng may nàng chỉ khóc tấm tức, vì không thành tiếng nên Châu Sách không nỡ điểm lại Á huyệt của nàng, chỉ nhẹ nhàng trấn an và giải thích thêm thật rõ :
- Đừng nghĩ ta hoặc xem thường hoặc không đoán biết những cảm nhận lúc này của muội. Vì lòng ta cũng đang nóng như lửa đốt đây, chỉ muốn ngay lập tức xông ra, giải cứu lão nhân gia càng sớm càng tốt. Nhưng dù vậy, địch quá đông, dẫu thêm ta và thêm muội cũng chỉ mong đạt ước nguyện duy nhất là giải cứu lão nhân gia. Mà nếu là như thế thì tại sao chúng ta không chọn phương sách khả thi nhất, khả dĩ vẹn toàn mà vẫn đạt ước nguyện? Đừng sầu thảm nữa. Vì ta đã hứa rồi. Bây giờ thì nghe đây, không được chậm trễ đâu đấy. Là muội có biết một địa thế nào quanh đây có thể tạm làm chỗ dung thân cho cả ba chúng ta chăng? Nếu có thì rất tốt. Hãy cho ta biết chỗ đó. Phần tiếp theo thì dễ hơn, ta sẽ gây náo động để muội nhân đó chạy đến chỗ ấy trước. Hãy tin ta, cùng lắm là vài canh giờ nữa tự ta sẽ đưa lệnh tổ mẫu hoàn toàn nguyên vẹn đến trùng phùng với muội. Được chăng? Tin ta chăng? Vậy nói đi, muội có nghĩ được một chỗ ẩn thân nào chăng? Càng kín đáo càng tốt. Nào, mau nói đi. Vì muộn lắm rồi.
Thượng Quan Tuyết Hà gạt lệ và điềm chỉ :
- Theo hướng Tây nam, sau khi vượt qua một khu rừng, nếu phát hiện một cội du già thật to thì đối diện phía trước cội du sẽ là một lối mòn rất khó nhận ra. Nhưng nếu đi theo lối mòn thì chỉ độ nửa dặm sẽ là một ngôi sơn miếu bỏ hoang. Muội sẽ chờ ở đấy. Và chỉ khi nào thấy Châu huynh xuất hiện cùng nội tổ mẫu thì muội mới tiếp tục đưa cả hai đến một chỗ thật an toàn. Nhược bằng chờ mãi vẫn không thấy, muội sẽ... muội sẽ...
Sợ nàng lại khóc, Châu Sách đáp ứng ngay :
- Ta quyết quay lại với muội. Không chỉ một mình ta đâu. Nào, hãy chuẩn bị thật sẵn nào. Ngay khi phát hiện có huyên náo ở phía khác, hãy hứa là muội phải chạy ngay. Được chăng?
Thượng Quan Tuyết Hà dần tin lời Châu Sách, liền gật đầu đáp lại :
- Muội hứa sẽ không để Châu huynh phân tâm. Nhưng Châu huynh cũng phải hứa là đừng quá liều lĩnh.
Châu Sách quả quyết đứng lên, hướng mắt nhìn ra ngoài - chỉ là màn đêm đen dày đặc - và tự hít vào một hơi thật dài :
- Từ lâu Châu Sách ta luôn tự nhủ, chỉ hành động khi đã chắc thắng. Muội yên tâm. Nào, ta đi đây, hễ thấy huyên náo là chạy. Rõ chứ? Tốt. Hẹn gặp lại.
Vù...
Châu Sách cật lực lao ra, vô hình chung hiển lộ cho Thượng Quan Tuyết Hà thấy đó là đã thi triển một khinh thân pháp với nội lực tột cùng thâm hậu, chỉ chớp mắt là biến mất trong màn đêm. Và chỉ một thoáng sau, Thượng Quan Tuyết Hà nghe thanh âm của Châu Sách vang lên lồng lộng từ khoảng cách khá xa, là khoảng cách thừa tạo an toàn cho nàng mặc tình bỏ chạy và không hề lo ngại bị lũ địch nhân đông đảo phát hiện.
Để tạo náo loạn, thoạt xuất hiện, Châu Sách với diện mạo vẫn che kín - hoàn toàn giống bọn địch nhân - và vừa cười sằng sặc vừa bình thản đi loạn vào hàng ngũ những địch nhân :
- Thuận ngã giả tồn, nghịch ngã giả vong. Kẻ nào thuần phục bổn nhân thì may được toàn mạng, còn kẻ nào dám đối đầu thì hãy xem đây. Ha ha...
Với bộ dạng kỳ bí - như một thần bí nhân - Châu Sách còn thi triển một bộ pháp quái kỳ, nghiêng Đông ngả Tây với hai tay luân phiên chộp thành những chiêu trảo ma quái.
Ào...
Những địch nhân đầu tiên chạm trán vì mãi hoang mang nên lập tức bị thần bí nhân chộp và xem như phế vật quăng loạn ra phía trước.
- A...
- Ngươi là ai? Hự!
- Sao lại thế này? Tôn giá chẳng phải người của bổn môn sao? A...
Vù...
Thần bí nhân với bộ pháp quái kỳ lại tiếp tục đi loạn chộp loạn :
- Hỗn xược. Dám gọi bổn nhân một cách trịch thượng như vậy là ngươi đáng bị chuốc hậu quả. Cả ngươi nữa, ha ha... ngươi nữa, ha ha...
Bọn địch nhân bắt đầu cảnh giác và dần kinh hoàng với các chiêu trảo ma quái của thần bí nhân :
- Mau dừng tay. Trừ phi tôn giá thật sự muốn đối đầu cùng bổn môn. Hây... a...
- Không là thân ắt là thù. Đánh!
Hự!
Huỵch! Huỵch!
Sau một thoáng tự hỗn loạn, có một nhóm địch nhân độ năm người lập tức ùa đến vây hãm thần bí nhân :
- Các hạ đã tự đến nạp mạng thì đừng trách bổn môn độc ác. Đỡ chiêu!
Ào...
- Y vô cớ xuất hiện gây sự thì hà tất phí lời. Cứ đánh. Đỡ!
Vù...
Thần bí nhân cười sặc sụa :
- Bằng vào bản lãnh của chỉ năm người bọn ngươi ư? Thật quá xem thường bổn nhân. Ha ha...
Và tuy vẫn cười, thân hình của thần bí nhân lại đột ngột tự xộc thẳng vào vùng chưởng ảnh của hai địch nhân phía trước, là hành vi khiến ai ai cũng ngỡ ngàng, cho rằng thần bí nhân nếu chẳng phải liều thì ắt vì phát rồ nên quyết tự tìm chết.
Ào...
Ngờ đâu thân hình của thần bí nhân cứ quá trơn nên tự chuồi đi, chẳng những không để chưởng ảnh chấn chạm vào mà còn thản nhiên lướt chếch trong chưởng ảnh để cuối cùng tiếp cận và vồ chộp đủ hai tay vào hai địch nhân :
- Trúng này. Trúng nữa này. Ha ha...
Cùng lúc này ba loạt chưởng của ba địch nhân còn lại đã từ phía sau và hai bên vỗ ầm ầm vào toàn thân thần bí nhân.
Bung bung bung...
Những tưởng phen này đắc thủ, ngờ đâu bọn địch nhân đều ngỡ ngàng đến bàng hoàng bở đang mục kích một cảnh không bao giờ tin được.
Đấy là nói về phản ứng của thần bí nhân sau khi bị trúng đủ ba chưởng kình cùng lúc là thay vì phải ngã gục thì thậm chí phải bị chưởng thương cũng không thấy có. Trái lại ngay khi bị chưởng kình chấn động, toàn thân bật run lên, thì phản ứng của thần bí nhân thật khác thường. Thoạt tiên nếu chỉ là thoáng chao đảo và ngã chúi chấp chới về phía trước thì cũng chính lúc đó, tựa hồ thần bí nhân mượn lực chấn chạm tác động từ phía sau để bất thần bật người lao vọt thật nhanh về phía trước.
Vù...
Nhưng thần bí nhân vẫn còn chộp giữ và mang theo hai địch nhân trên hai tay. Thế nên có vẻ đã phát hiện vì mang theo nặng khiến cước lực chẳng như ý, thần bí nhân bất thần dụng lực quẳng bớt đi một trong hai địch nhân về phía trước xa hơn nữa :
- Đi!
Ào...
Một thân hình bị bay bắn đi khiến bao địch nhân xung quanh do kinh hãi nhìn theo nên không phát hiện thần bí nhân lúc dụng lực ném cũng đã tự làm thân hình bị khựng lại.
Nhưng chỉ một sát nan sau, nhờ chẳng địch nhân nào phát giác cước lực bản thân đã phải chịu khựng lại, ngoài ý muốn, thần bí nhân vậy là có cơ hội đổi hơi lấy đà, thế nên lại tiếp tục lao vọt đi.
Vù...
Phi thân được thêm một quãng nữa, thần bí nhân lại bất thần dụng lực quẳng nốt địch nhân thứ hai, cũng ném thật xa về phía trước :
- Đến lượt ngươi. Đi!
Ào...
Và lần này, vì có chủ ý sẵn thì phải, thân hình địch nhân vừa bị quẳng đi thì thần bí nhân cũng lập tức lao bám theo, khiến bất luận ai nhìn thấy cũng ngỡ giữa kẻ bị ném và thần bí nhân phi thân sát phía sau ắt phải có một đoạn dây vô hình cột nối liền vào nhau.
Ào...
Nhưng không phải như vậy. Chỉ là thần bí nhân chủ ý lao bám theo, tạm mượn tấm thân của địch nhân để che chắn mọi hành động của bản thân ở phía sau. Chính vì thế, khi phát hiện kẻ địch bị ném đã bắt đầu rơi chếch xuống, thần bí nhân chợt bật quát vang, mượn tiếng quát để tăng khí lực khiến cước lực bản thân cũng nhờ đó tăng theo :
- Đi!
Và khi cước lực chợt tăng, đủ cho thần bí nhân không chỉ theo kịp mà còn suýt nữa vượt qua luôn thân hình kẻ địch ở bên trên. Tuy nhiên, nhất định là đã sẵn chủ ý, thần bí nhân lập tức giẫm mạnh cả hai cước chân vào thân hình địch nhân bên dưới và quyết tạo thêm đà, như thể đây mới chính là điểm xuất phát đầu tiên để vận dụng khinh công toàn lực.
Và đúng là như vậy. Với chỗ lấy đà vừa có, thần bí nhân lập tức từ giữa khoảng không đã bất thần bật lao đi nhưng không tiếp theo phương hướng đã lao nãy giờ mà là đột ngột thay đổi phương hướng, vụt bật chếch về phía tả, nhanh tợ ánh sao sa.
Vù...
Ở hướng này hiện đang diễn khai một trận giao đấu chẳng những không công bằng mà còn đã chuyển dần đến hồi kết.
Sở dĩ bảo trận đấu không công bằng vì chỉ có một lão bà bà đang tuyệt vọng do bị một lúc những ba địch nhân che kín diện mạo hiệp lực vây áp. Vậy nói đến hồi kết là nói đến một hệ quả tất yếu thế nào cũng phải xảy đến cho lão bà bà đơn độc.
Nhưng chợt có thần bí nhân từ ngoài lao vọt vào.
Vù...
Mọi diễn biến nãy giờ xảy ra kể từ khi có thần bí nhân xuất hiện dĩ nhiên đã đánh động đến mọi địch nhân luôn che kín diện mạo như nhau.
Thế nên lúc thần bí nhân bất đồ chuyển đổi phương hướng để lao về đâu thì có khá nhiều địch nhân ngay lúc này lập tức đoán biết ý đồ. Một vài địch nhân vội hô hoán lên :
- Hóa ra hắn có dụng ý ứng cứu, mong giải thoát mụ Ma Vưu Bà kia.
- Mau ngăn hắn lại.
- Ngăn làm gì? Tự hắn muốn chết thì phải giết.
- Vậy thì đánh.
Nhiều ngọn chưởng kình cơ hồ từ tứ phía lập tức xuất hiện lao cuộn vào thần bí nhân.
Ào...
Vù...
Đương nhiên nhận biết có cả một vùng lưới kình ngăn cản, thần bí nhân lập tức bật quát, tạo thành cả một chuỗi hú dài :
- Hú... ú...
Theo đó, thân hình thần bí nhân ngang nhiên tự dấn lọt vào vùng lưới kình, một hành vi tơ hồ tự sát.
Vù...
Và vùng lưới kình hiển nhiên mặc tình vỗ cuộn, chấn chạm liên miên bất tuyệt vào thần bí nhân.
Ầm!
Bùng...
Tuy nhiên bị chấn chạm thì cứ bị, phần thần bí nhân do hầu như vẫn bình yên vô sự nên một lần nữa quyết tận dụng lực chấn chạm để tiếp tục lao nhanh hơn, tiến thẳng vào chỗ lão bà bà đang bị hãm vây.
Vù...
Ba địch nhân đang vây hãm lão bà bà, đều chực xuất thủ các chiêu tối hậu để kết thúc thì sự hiện thân bất ngờ của thần bí nhân làm họ giật mình :
- Ai?
- Hãy mau tránh, sao lại tự chui vào đây?
- Hay ngươi chẳng phải người của bổn môn? Vậy thì ngươi muốn chết.
Nhưng ba địch nhân đã chậm. Vì thần bí nhân thoạt xuất hiện giữa vòng vây đã lập tức chộp vào lão bà bà và một lần nữa dụng lực quẳng mạnh lão bà bà ra ngoài xa :
- Mau chạy!
Ào...
Ba địch nhân phẫn nộ, dù thế vẫn hoang mang phân vân do không biết nên lập tức lao đuổi theo lão bà bà - quyết chẳng cho thoát - hay cứ thế này trút tất cả mọi phẫn nộ vào nhân vật vừa to gan xen vào phá bĩnh.
Đấy chính là lúc ba địch nhân một lần nữa lại bị chậm. Và thần bí nhân với những bước dịch chuyển quái kỳ đã cùng lúc bất thần tiếp cận hai trong ba địch nhân :
- Đến lượt nhị vị hãy nếm thử thân thủ của bổn nhân. Trúng này. Cũng trúng này.
Vù...
Chiêu thức vừa ma mị vừa quá chuẩn làm cho hai địch nhân chỉ chớp mắt là bị thần bí nhân chộp vào tay.
- Hự!
- Hự!
Và lần này, thay vì ném đi, thần bí nhân lại kéo mạnh cả hai tay về, khiến thân hình hai địch nhân dù chẳng muốn vẫn bị va vào nhau.
Bốp!
Tuy nhiên thần bí nhân đã quên mất địch nhân thứ ba. Vì thế...
Ầm!
Chưởng lực của địch nhân thứ ba đã bất thần giáng cực mạnh vào hậu tâm thần bí nhân.
Nhưng lạ thay, một chưởng ấy tuy có làm toàn thân thần bí nhân bị đẩy bay nhưng vừa bay thần bí nhân vừa bật cười :
- Đa tạ nghi lễ tống tiễn quá trọng hậu. Nhân đây xin có lời cáo biệt. Ha ha...
Vù...
Bọn địch nhân kinh hãi nhìn thần bí nhân nhờ đó đã lao kịp theo lão bà bà chỉ vừa nãy được thần bí nhân ném.
Và khi lao kịp, thần bí nhân một lần nữa lại chộp lấy lão bà bà để dụng lực ném tiếp :
- Chạy! Ha ha...
Vù...
Thân hình lão bà bà lao trước, thần bí nhân tự thi triển khinh công lao theo :
- Ha ha...
Vù...
Bọn địch nhân bừng tỉnh, vùng hô hoán gào quát phẫn nộ :
- Phải đuổi theo. Mau!
Vù...
Phần thần bí nhân khi ngờ đã thoát thì từ phía sau, xuất phát ở khoảng cách khá gần, một địch nhân vì có thân thủ thật lợi hại nên đã vọt xa bao địch nhân còn lại đã bất thần vung tay, tao ra một ánh đen lao xé gió về thần bí nhân phía trước :
- Cuồng đồ to gan. Mau nạp mạng. Trúng!
Viu...
Ánh đen lao vun vút và dễ dàng thu ngắn khoảng cách chỉ trong một vài sát na để lao cắm vào hậu tâm thần bí nhân.
Bung!
Thần bí nhân bị trúng kích, toàn thân chân lực vụt tiêu tan, khiến thân hình không chỉ chao đảo ngả nghiêng mà còn khựng lại :
- Hự!
Địch nhân phía sau thập phần đắc ý, lập tức lao ào đến nhưng chỉ là để vươn tay nửa như thu hồi nửa như chộp lại vật đã tạo ánh đen vừa dội ngược sau khi kích vào hậu tâm thần bí nhân.
Tuy nhiên, địch nhân này ngay sau đó đã phải bàng hoàng kêu :
- Úy! Ngươi vẫn chưa chết ư?
Hiển nhiên là tiếng kêu dành cho thần bí nhân. Bởi lúc này thần bí nhân vẫn đang lao tẩu, chứng tỏ một kích từ vật tạo ánh đen hồ như chẳng gây cho thần bí nhân một tổn hại nào dù nhỏ.
Sau bàng hoàng là động nộ, địch nhân nọ vội tiếp tục đuổi theo :
- Thật không tin vẫn có kẻ chịu nổi một kích Xuyên Cương khuyên. Ngươi là ai? Hãy đứng lại nào.
Nhưng thần bí nhân vẫn tận lực chạy. Nhờ đó một lần nữa lại kịp chộp giữ lão bà bà đang đà rơi xuống sau phen bị thần bí nhân ném vừa rồi.
Chợt, cũng lúc này, lão bà bà lần đầu tiên có cơ hội khẽ lên tiếng :
- Tuyết Hà đâu? Mà này, đừng phí lực ném nữa. Bởi lão thân có thể tự chạy.
Cả mừng, thần bí nhân cũng vội thì thào :
- Mau theo hướng Tây Nam. Tiểu thư vẫn chờ... Oẹ...
Thần bí nhân đang nói dở chừng vụt phun thổ một bụm huyết.
Lão bà bà giật mình suýt khựng lại :
- Ngươi không sao chứ?
Nhưng thần bí nhân đã giục lão bà bà :
- Chạy mau! Chậm là mất mạng.
Và chính thần bí nhân chủ động lao đi khiến lão bà bà phần nào hiểu thần bí nhân dù gì vẫn có thể tiếp tục chi trì. Thế là lão bà bà cũng tự thân lao chạy theo thần bí nhân.
Vù...
* * * * *
Thượng Quan Tuyết Hà vùng tái mặt, vội thủ thế, khi nghe ở ngoài xa chợt vang đến những thanh âm lao xao :
- Ở phía kia có ngôi sơn miếu. Có cần sục tìm chăng?
Đang tọa công điều thương, Châu Sách chợt mở bừng hai mắt để ra hiệu gọi Thượng Quan Tuyết Hà lại gần :
- Đừng hốt hoảng. Cũng có khi họ sẽ không tìm đến đây. Nhưng dù có, muội hãy nghe ta dặn, là lập tức đưa lão nhân gia đi với muội. Ta không sao, sẽ cầm chân họ càng lâu càng tốt, sau đó cũng lập tức bám theo. Nhớ chưa?
Cùng ngồi tọa công cách đó không xa, lão thái thái cũng bất thần hé mở đôi mắt :
- Không cần phải thì thào nếu chỉ vì sợ gây kinh động đến lão thân. Trái lại do đã nghe nên lão thân không tán thành điều ngươi vừa sắp đặt. Tốt nhất, đã đi thì đi cả. Huống hồ theo lão thân nhận định, nội thương của ngươi nào phải nhẹ?
Châu Sách nhẹ thở ra :
- Nhưng nếu không có người cầm chân, chỉ e chúng ta vừa lẻn đi ra phía hậu miếu lập tức sẽ bị họ phát hiện. Xin chớ lo, vì hài nhi tự lo liệu được.
Thanh âm lao xao phía ngoài xa lại vang lên với chiều hướng cho biết cũng đang tiến dần về phía ngôi sơn miếu, nơi đang có Châu Sách, lão thái thái và Thượng Quan Tuyết Hà đành tạm dừng để lo dưỡng thương.
Diễn biến này khiến Thượng Quan Tuyết Hà vừa lo sợ vừa bối rối, chẳng biết toan liệu hoặc đối phó thế nào, thì bất ngờ thấy Châu Sách dùng mắt ra hiệu.
Thượng Quan Tuyết Hà thở dài, miễn cưỡng tiến lại gần lão thái thái :
- Nội tổ mẫu...
Thật mau, lão thái thái đã tự đứng lên và cũng buông tiếng thở dài :
- Được rồi. Ngươi rất có tâm cơ, lão thân hy vọng vẫn còn gặp lại, chỉ là để đền đáp bao ân tình ngươi đã dành cho Thượng Quan phủ gia. Thôi, mau đi nào, Tuyết Hà.
Nhưng cả hai chưa kịp đi thì ngay bên ngoài miếu đã vang lên tiếng quát :
- Trong miếu quả thật có người. Ai vậy?
Vẫn thản nhiên dùng mắt thúc giục cả hai phải nhanh hơn, Châu Sách đồng thời cũng tự mở miệng quát ngược ra ngoài :
- Bên ngoài là những ai? Sao dám tùy tiện gây huyên náo? Há không nhận biết hễ bóng đêm còn buông phủ thì cũng còn thời gian cần cho mọi người nghỉ ngơi hay sao? Mau cút đi.
Những nhân vật bên ngoài giật mình :
- Tôn giá là ai? Khẩu khí thật ngang tàng ngạo mạn.
Châu Sách điểm nhẹ một nụ cười vì thấy Thượng Quan Tuyết Hà đã đưa lão thái thái khuất dần, nhưng đồng thời miệng vẫn quát :
- Tự đến đây là bọn ngươi, sao dám cật vấn danh xưng của ta?
Bên ngoài quát lại, chứng tỏ đang dần bị khích nộ :
- Bọn ta là môn hạ Xuyên Cương môn. Tôn giá kể cũng to gan đấy. Nếu chưa muốn chết thì hãy mau ra đây.
Châu Sách liền đứng bật dậy :
- Xuyên Cương môn thật sao? Không ngờ lại có điều trùng hợp này. Có còn nhớ tại hạ là Châu Sách chăng?
Và Châu Sách tự bước ra ngoài.
Vì thế, ở bên ngoài cũng lập tức bật lên nhiều đốm hỏa quang để tiếp nối theo sau là một vài ngọn đuốc được thắp sáng, soi tỏ diện mạo đích thực của Châu Sách :
- Châu Sách? Sao bỗng dưng ngươi xuất hiện ở đây?
- Phải rồi. Từ lúc chiều tối cho đến giờ, bọn ta tuân lệnh hợp lực tận diệt Thượng Quan phủ gia, nhưng đồng thời cũng chủ ý tìm ngươi để ngươi đừng lâm cảnh thành cháy vạ lây. Ngờ đâu ngươi như cũng biết trước nên đã tạm lánh chạy mãi đến tận nơi này.
Châu Sách nhìn lại họ, khá đông và vì đều che kín diện mạo nên chẳng thể nhận ra ai :
- Sao phải tận diệt Thượng Quan phủ gia?
Chợt có giọng nói lạnh lùng từ đâu đó phía sau lưng những môn nhân Xuyên Cương môn che kín diện mạo đưa đến tận chỗ Châu Sách :
- Vì Thượng Quan Lĩnh lão thất phu là một trong những hung thủ ba năm trước đã tận diệt rồi lại phóng hỏa thiêu hủy Đường gia. Châu Sách ngươi minh bạch rồi chứ?
Châu Sách giật mình :
- Đường Lệ Hoa môn chủ?!
Có một nhân vật cũng che kín diện mạo chợt lách từ phía sau đến và dừng ngay trước mặt Châu Sách :
- Ngươi vẫn nhớ và nhận ra ta ư? Nhưng cũng cần cải chính, ta không còn là Môn chủ Xuyên Cương môn nữa.
Châu Sách lại giật mình :
- Ý muốn nói Đường Phi Thạch thiếu gia dù chưa đầy năm cũng đã kịp bế quan và luyện công tựu thành viên mãn?
Đường Lệ Hoa vẫn lạnh lùng :
- Điều đó Châu Sách ngươi không cần biết tới. Vì từ lâu, hừ, ngươi đâu còn là người của bổn môn. Trái lại, hãy nghe ta hỏi, cớ sao đêm qua ngươi chủ ý giúp Thượng Quan phủ gia? Muốn trở mặt đối đầu bổn môn chăng?
Châu Sách lắc đầu :
- Tin này từ đâu có? Và liệu Châu Sách vãn bối có bản lãnh ấy chăng?
Đường Lệ Hoa từ sau lớp vải che mặt buột ra tiếng cười khảy :
- Sau khi ly khai bổn môn, tin ngươi xuất hiện ở Thượng Quan phủ gia là điều bổn môn đã thẩm định minh bạch. Chỉ vì có khá nhiều cao thủ võ lâm cùng đồn đại, cho rằng trong Thượng Quan phủ gia đã đột ngột xuất hiện một gã Châu Sách chẳng rõ xuất thân lai lịch thế nào, tuy nhiên lại có bản lãnh quái kỳ, tợ hồ Kim Cương Bất Hoại công phu hoặc Thiết Bố Sam nhưng lại không hoàn toàn giống như vậy. Chẳng phải ngươi sao?
Châu Sách không đáp, chỉ hỏi ngược lại :
- Thật vinh hạnh vì được quý môn quá quan tâm. Nhưng nhân đây xin cho hỏi tại hạ đã đắc tội gì chưa đối với quý môn? Hoặc giả tại hạ đã bội ước, một là hở môi nói về quý môn, hay hai là đã tùy tiện tiếp tục luyện theo sở học quý môn sau khi bị thu hồi?
Đường Lệ Hoa vẫn lạnh giọng :
- Nếu đã có chuyện đó, ngươi nên tin, ngay lúc này ngươi hoàn toàn chẳng có cơ hội đối thoại với ta. Nhưng chỉ mới một hai canh giờ trước thì quả nhiên chính ngươi đã đắc tội, cũng là tự đặt ngươi vào cảnh ngộ khó lường. Ngươi không phủ nhận chứ?
Châu Sách cười cười :
- Có bằng chứng gì chăng? Nhưng đừng đáp vội. Vì ngược lại tại hạ đã có bằng chứng cho thấy chỉ cách nay tám ngày, dù tại hạ chưa hề bội ước hay đắc tội với quý môn nhưng chính quý môn đã liên tiếp hai phen quyết dồn tại hạ vào tử địa. Tại sao lại như vậy? Có phải quý môn dần phát hiện hễ ngày nào tại hạ còn tồn tại thì cũng ngày ấy quý môn sẽ luôn lo ngay ngáy, sợ tại hạ vẫn tái luyện tuyệt học của quý môn chăng? Vậy là lời của quý môn là tiền hậu bất nhất chăng?
Đường Lệ Hoa gắt :
- Chớ nói nhảm. Vì nếu có chăng thì ngay lúc này ở đây ta đã nảy ý định quyết chẳng thể để Châu Sách ngươi tiếp tục tồn tại.
Châu Sách bĩu môi :
- Với bối phận cao hơn, từng được tại hạ mến phục gọi là tiền bối, lẽ nào điều tiền bối thực hiện lại chẳng dám thừa nhận? Muốn cả vú lấp miệng em và một tay che kín trời ư? Vậy thì môn nhân nào của quý môn vì tuân lệnh nên lẻn thả độc xà vào Tử Vực tuyền quyết hại chết tại hạ? Nhưng chưa hết đâu, quý môn thật lợi hại, phải nói là có thủ đoạn độc ác khó lường, đã nhẫn tâm sát nhân diệt khẩu, khiến trước sau tại hạ chỉ được nhận diện và không thể dò hỏi từ hai thi thể của hai môn nhân quý môn để minh bạch vì sao quý môn quyết giết tại hạ. Thủ đoạn này khiến tại hạ không thể không ghê sợ, cũng là khinh bỉ kẻ chủ trương chính là Đường Lệ Hoa tôn giá.
Đường Lệ Hoa giận dữ :
- Thật nhảm nhí. Thật hoang đường. Đây là Châu Sách ngươi muốn chạy tội đêm qua đã to gan đối đầu bổn môn nên tự bịa ra. Chớ nhiều lời nữa. Vì ta muốn xem lại bản lãnh kỳ quái của ngươi có thật lợi hại như chỉ mới một canh giờ trước đã thoát chết dù bị trúng một kích Xuyên Cương khuyên của ta hay không? Mau đỡ!
Ào...
Thoáng chấn động và biến sắc, Châu Sách lập tức tự chuyển dịch, vô tình để thân hình cứ du qua du lại trong vùng chưởng lực đang phát ra của Đường Lệ Hoa.
Cảm thấy quái lạ, Đường Lệ Hoa hạ lệnh :
- Mau vây chặt. Chớ để gã có cơ hội thoát. Cũng mau mau sục lùng bên trong miếu. Hễ phát hiện có người, bất luận là ai, giết không tha.
Bọn môn nhân Xuyên Cương môn có không ít cao thủ lập tức hợp cùng Đường Lệ Hoa vây hãm Châu Sách và trùng trùng điệp điệp bủa vây xung quanh Châu Sách bằng nhiều loạt những chiêu chưởng kình.
Ào...
Vù...
Châu Sách bị vây hãm, đành để toàn thân luôn bị du qua du lại trong những loạt chưởng phong quạt ào ào bất tận.
Ào...
Vù...
Ngỡ Châu Sách phải táng đởm kinh tâm, ngờ đâu vẫn điềm nhiên phát thoại, hỏi Đường Lệ Hoa :
- Quyết tận diệt Thượng Quan phủ gia hẳn Đường Lệ Hoa tôn giá đã có đủ bằng cớ để chứng minh kết tội? Là bằng cớ gì một khi tại hạ vẫn nhớ Đường tôn giá và kể cả Đường Phi Thạch thiếu gia từng bảo là vẫn chưa tỏ tường hung thủ tận diệt Đường gia là ai?
Đường Lệ Hoa vẫn phóng chưởng với ánh mắt nghi ngại nhìn dò xét cung cách ứng phó thập phần diệu kỳ của Châu Sách :
- Vậy ngươi nghĩ vì Đường gia vô cớ tận diệt Thượng Quan phủ gia đang là chỗ ngươi dung thân nên tự cho quyền đối đầu bổn môn chăng? Thật hồ đồ. Và vì hồ đồ nên ngươi khó tránh hậu quả. Bởi Đường Phi Thạch vẫn nhớ trong lúc ở Đường gia gặp thảm sát thì hắn và ngươi lại đang bị một lũ thiếu gia công tử chuốc rượu cầm chân tại gia trang Lã gia. Ngươi đã mất hết ký ức, không thể nhớ cũng phải. Nhưng vì Phi Thạch vẫn nhớ, nhất là nhớ rõ trong lũ thiếu gia chuốc rượu cũng có cả Thượng Quan Công là Nhị thiếu gia của Thượng Quan phủ gia. Thế nên không thể không quả quyết nhất định phải có Thượng Quan Lĩnh trong lũ hung thủ hủy diệt Đường gia.
Châu Sách chấn động, thoát khựng lại, lập tức bị vùng chưởng phong du vào tử địa.
Ào...
Phát hiện điều này, cho dù muộn, Châu Sách vẫn kịp có phản ứng là hốt hoảng bật xô ra đủ cả song chưởng, tạo thành nhiều đợt sóng kình vỗ loạn vào vùng chưởng phong ác liệt do Đường Lệ Hoa và nhiều môn nhân Xuyên Cương môn vẫn cũng đẩy ra.
Ào...
Những đợt sóng kình và cả vùng chưởng phong liền chạm vào nhau, gây thành nhiều đợt chấn kình vang lên âm ỉ tiếp nối.
Ầm...
Châu Sách cũng liên tiếp bị chao đảo ngã nghiêng cùng với hai ba phen cũng liên tiếp nhau thổ huyết.
- Oẹ...
Dù vậy, vì vẫn chao đảo ngã nghiêng nên Châu Sách chưa gục ngã.
Nhân đó, Đường Lệ Hoa lại hô hoán hạ lệnh xuất phát tiếp các vùng chưởng phong kế tiếp :
- Không cần nương tay. Mau giết!
Ào...
Vù...
Ngờ đâu thân hình của Châu Sách lại tái hiện cảnh chỉ bị du qua qua lại mãi trong những vùng chưởng phong tiếp theo.
Ào...
Thất kinh, Đường Lệ Hoa bật kêu :
- Rõ rồi. Gã nhờ từng am hiểu sở học bổn môn nên mãi chi trì theo cung cách này. Tất cả mau lùi lại. Tự ta sẽ cho hắn nếm tuyệt kỹ Xuyên Cương khuyên. Mau nào!
Bất đồ Châu Sách bật cười :
- Tôn giá chớ hồ đồ. Vì nên biết đây là Du Thủy công phu do tại hạ tự lĩnh hội nghĩ ra. Nhân đây xin cáo biệt. Và sẽ có ngày tại hạ bắt tôn giá nhận tội đã sai môn hạ mưu hại Châu Sách này. Ha ha...
Thân hình đang du qua du lại trong vùng chưởng phong, chợt Châu Sách làm như thể chẳng còn chi trì được nữa, đành để uy lực của vùng chưởng phong xoáy cuộn, xô bật ra xa và mang theo tiếng cười vẫn kéo dài của Châu Sách :
- Ha ha...
Đường Lệ Hoa giận dữ đuổi theo :
- Sở học của ngươi tuy ảo diệu nhưng nếu nghĩ sẽ thoát thì quá lắm. Mau đứng lại!
Vút!
Và vừa đuổi, Đường Lệ Hoa vừa tận lực ném một vật bay đi từ cánh tay, tạo nên một ánh đen cuộn xé vào hậu tâm Châu Sách.
Viu...
Châu Sách vẫn chạy và bất chợt khẽ lách người qua một bên thật đúng lúc thế là đủ thoát, để ánh đen mặc tình lao sượt qua.
Vù...
Nhưng Châu Sách đâu dễ để ánh đen tiếp tục lao xé đi. Trái lại, Châu Sách chỉ cần hất tay xô ra mấy đợt sóng kình, cuộn vào ánh đen là lập tức làm cho ánh đen đổi hướng và cứ thế tha hồ chấn chạm vào mọi chướng ngại bất kỳ.
Ào...
Ầm!
Choang...
Đường Lệ Hoa thấy vậy cũng chuyển hướng, quyết đuổi theo ánh đen. Và vì quá mãi lo tìm để nhặt lại vật nọ nên Đường Lệ Hoa bị trúng kế, đành để Châu Sách chạy mất dạng.
* * * * *
Đang khẩn trương tự chui nhanh vào một huyệt khẩu vừa lờ mờ phát hiện nhờ bầu trời đã tờ mờ sáng, Châu Sách chợt giật mình vì nghe từ tận sâu bên trong chừng như vừa vang lên tiếng cười cười nói nói.
Quá kinh hoảng, Châu Sách lập tức nhảy lùi ra thì lần này lại giật mình vì nghe có tiếng người rối rít gọi :
- Ở đàng này. Nhanh lên!
Kịp nhận ra đấy là tiếng ai gọi, Châu Sách vội bật người lao ngược trở lại và cũng khẩn trương chui ngay vào một huyệt khẩu khác, là nơi vừa có bóng người thấp thoáng vẫy gọi cho Châu Sách biết đâu là chỗ cần chui vào.
Ào...
Chui vào xong, Châu Sách toan giải thích bản thân đã vừa nhầm lẫn như thế nào thì bất ngờ bị một bàn tay âm thầm lướt đến điểm và chế ngự huyệt đạo. Chủ nhân của bàn tay còn tự lên tiếng hài lòng :
- Chỉ xuất kỳ bất kỳ thế này lão thân mới mong và tự tin đã chế ngự được ngươi.
Và Châu Sách ngã lăn quay, bị va liên tiếp mấy lượt vào các môn đá nhấp nhô.
Bịch...
Có tiếng người khẽ than trách :
- Vẫn chưa rõ hư thực thế nào, lẽ ra nội tổ mẫu đừng để Châu huynh ngã đau như vậy.
Đáp lại là tiếng hừ lạt :
- Nếu vẫn thương hại thì tiểu nha đầu ngươi liệu đấy, hãy nghĩ cách lôi gã vào tận bên trong cho lão thần hỏi tội. Hừ!
Châu Sách bị lôi xềnh xệch. Dù vậy, do người lôi vẫn cố nhẹ tay nên có không ít lần lẽ ra Châu Sách bị va vào các mô đá thì lại được kéo lách thoát.
Sau cùng thì cũng đến nên và Châu Sách bắt đầu bị cật vất :
- Ắt Châu Sách ngươi cũng tự hiểu vì sao lão thân chợt có thái độ này. Vậy hãy mau mau đáp, thật thành tâm, có phải bọn tận diệt Thượng Quan phủ gia của lão thân mang danh xưng là Xuyên Cương môn?
Với tư thế bị đặt ngồi, Châu Sách thầm thán phục sự lợi hại của nhân vật đang cật vấn. Bởi địa thế đang diễn khai sự việc vốn dĩ là nơi tiếp cận phần rìa của một động khẩu với phía sau lưng của nhân vật đang cật vấn thì có ánh sáng rọi xiên vào và nhờ đó nếu Châu Sách khó có cơ hội nhìn rõ diện mạo để đoán biết sắc diện của nhân vật cật vấn thì ngược lại toàn bộ dung diện của Châu Sách đều bị nhân vật đó không chỉ nhìn rõ mà còn tha hồ dựa vào đó đoán biết tâm trạng lẫn ý nghĩ hiển nhiên cũng của Châu Sách.
Tuy vậy, không mảy may sợ hãi, Châu Sách thản nhiên đáp :
- Thì đêm qua chính hài nhi có chủ ý cho lão nhân gia nghe rõ phần nào những lời đối thoại lúc đầu, để một khi lão nhân gia đã biết xuất xứ của họ là Xuyên Cương môn thì dù lúc này đây có đề cập đến họ, hài nhi cũng vô ngại bị họ gán cho tội danh bội ước. Quả vậy, họ chính là Xuyên Cương môn.
Đủ hiểu ai đang cật vấn Châu Sách. Nhưng lão thái thái lại có các nguyên do chính đáng để nghi ngờ nên tiếp tục cật vấn Châu Sách :
- Ngươi khá lắm, cũng đoán biết thế nào lão thân cũng nghe được vài mẩu đối thoại lúc đầu vào đêm qua. Nhưng nói đi, nào phải đến lúc đó, vì nghe họ xưng danh nên ngươi mới biết họ là Xuyên Cương môn. Đúng không?
Châu Sách thừa nhận :
- Không sai. Và sở dĩ phải hỏi họ là ai thì dụng ý thế nào hài nhi cũng vừa nói rồi. Nhưng kỳ thực từ trước đó hài nhi đã nhận ra họ.
- Lúc nào?
Châu Sách thở dài :
- Lúc nhìn thấy tử trạng của nhũ nương Thu Nguyệt. Một tử trạng chỉ có khi bị tuyệt kỹ gọi là Xuyên Cương khuyên sát hại.
- Ý ám chỉ dù đã nhận biết họ là ai thì vì chưa tiện thổ lộ nên ngươi vẫn không nói? Tuy vậy, nếu lão thân giải thích sở dĩ ngươi không tiện nói chỉ vì đã thông đồng với họ, tận diệt bổn phủ thì ngươi đáp sao đây?
Châu Sách thoáng cau mày :
- Nếu có đồng mưu thì cần gì hài nhi mạo hiểm tam phen tứ thứ quyết cứu mạng lão nhân gia?
- Hỏi rất hay. Vậy nếu lão thân đáp đấy là vì ngươi nhận lệnh từ họ, quyết lấy lòng lão thân thì sao? Ngươi thừa nhận chăng?
Châu Sách ngỡ ngàng :
- Lấy lòng? Để làm gì? A... hay là...
- Cứ nói đi. Để xem ngươi còn giả vờ được bao lâu.
Châu Sách thở ra :
- Hài nhi chỉ liều đoán, có phải ở quý phủ vì vẫn ẩn tàng vật báu gì đó nên lão nhân gia nghĩ Châu Sách này rất cần lấy lòng để mưu cầu tư lợi? Nếu vậy, lão nhân gia quá xem thường tại hạ và suy cho cùng tại hạ thật không tự lượng sức, đã quá đèo bồng, chỉ giả vờ khước từ nhưng cuối cùng cũng thuận trở thành dưỡng điệt của lão nhân gia.
Chát!
Cùng với một tái tai dành cho Châu Sách, lão thái thái còn giận dữ quát :
- Quả thật lão thân không thể không có ý nghĩ đó với sự thật rành rành là đêm qua hai phụ tử Lĩnh nhi, Võ nhi đã bị lũ Xuyên Cương môn độc ác sát hại.
Chịu một tát, ở một bên khóe môi của Châu Sách rỉ máu và điều này chỉ làm lão thái thái thêm hài lòng :
- Ngươi nên ngoan ngoãn cung xưng tất cả. Bởi hiện tại, vì đã bất ngờ bị lão thân điểm trụ huyệt đạo nên dù sở học có quái kỳ bao nhiêu, tự thân ngươi vẫn chẳng có cách vận dụng sở học ấy để tự hộ mệnh cho ngươi. Nhìn kìa, chỉ một tát của lão thân, miệng ngươi đã rỉ máu. Há chẳng phải đây là lúc sinh mạng ngươi đang ở trong tay lão thân sao? Hà hà...
Châu Sách chợt thở dài :
- Lão nhân gia lầm rồi. Lệnh lang và Đại thiếu gia Thượng Quan Võ chẳng hề do Xuyên Cương môn hạ thủ.
- Chớ nói nhảm, hòng bao che hoặc biện bạch cho bản thân ngươi và lũ Xuyên Cương môn. Vì...
Thượng Quan Tuyết Hà mãi đến lúc này mới lên tiếng, buộc phải mở miệng giải thích :
- Lời của Châu huynh là sự thật. Phát động cơ quan, phong bế mật thất, phóng hỏa sát hại phụ thân và đại ca chính là Xuân Đồng. Tuyệt vô can với bọn Xuyên Cương môn.
Lão thái thái giật nảy người :
- Ngươi bảo sao? Là tiểu liễu đầu Xuân Đồng ư? Cho dù vậy... Thì ra Xuân Đồng là nội gián và sai sử ả chỉ là Xuyên Cương môn. Và đã là thế thì tội của gã Châu Sách càng thêm nặng. Bởi bấy lâu nay bổn phủ luôn bị Xuyên Cương môn thâm nhập và dò xét mà không hay. A...
Thượng Quan Tuyết Hà lại bảo :
- Cũng không phải như vậy. Vì đêm qua, khi hài nhi có dịp đi cùng Châu huynh, nếu biết hung thủ phóng hỏa là Xuân Đồng qua lời trăn trối cuối cùng của Hồng Đào thì nhờ nghe bọn Xuyên Cương môn kháo chuyện với nhau mới minh bạch Xuân Đồng không những vô can Xuyên Cương môn mà còn ra tay trước cả bọn chúng. Nội tổ mẫu xin chớ quá đa nghi. Châu huynh không chỉ vô tội mà còn luôn tận tâm vì Thượng Quan phủ gia.
Lão thái thái quyết không tin :
- Ngươi còn bênh vực gã ư? Há không đoán biết đêm qua, tuy ngoài mặt là gã cầm chân bọn hung thủ nhưng kỳ thực thì sau đó, khi lão thân và ngươi đã bôn đào, rất có thể gã lưu lại là để tiếp tục bàn mưu tính kế với bọn Xuyên Cương môn. Sao ngươi vẫn nhẹ dạ cả tin đến vậy hử? Lẽ nào quên, chính tai ngươi đêm qua cũng văng vẳng nghe tiếng gã tự nhận là Châu Sách để ung dung cùng lũ hung thủ hội diện ư?
Châu Sách buộc phải lên tiếng, nhưng chỉ là hỏi lão thái thái :
- Tại hạ không thể không tự xuất đầu lộ diện. Biết để làm gì chăng? Và nếu tôn giá muốn biết thì xin cho tại hạ hỏi một câu, là liệu có đoán ra vì nguyên nhân nào khiến Thượng Quan phủ gia lâm thảm họa chăng?
Lão thái thái cười lạt :
- Chính lão thân cũng muốn thỉnh giáo ngươi điều này. Có thể nào mong Châu Sách ngươi hạ cố chỉ giáo?
Châu Sách gượng cười :
- Tôn giá hà tất mai mỉa. Vì mãi đêm qua tại hạ mới minh bạch. Môn chủ Xuyên Cương môn ở họ Đường. Có liên can một nhân vật gọi là Đường Như Sơn. Ba năm trước chỉ một đêm Đường gia bị tiêu diệt, còn bị phóng hỏa thiêu hủy nữa. Họ bảo phải hủy diệt lại Thượng Quan phủ gia để báo thù Đường gia. Tôn giá nghĩ sao?
- Hồ đồ. Đường Như Sơn thì lão thân biết. Thảm biến từng xảy đến cho Đường gia, khắp võ lâm ai ai cũng tỏ tường. Nhưng thật là nhảm nhí đến hoang tưởng khi quả quyết Thượng Quan phủ gia phải có trách nhiệm về thảm biến ấy của Đường gia.
Châu Sách hoài nghi :
- Nhi tử cốt nhục của Đường Như Sơn là Đường Phi Thạch đã may thoát thảm biến đêm đó vì có cùng một nhóm thiếu gia công tử hầu như cố tình chuốc rượu cầm chân. Trong số đó có cả Thượng Quan Công là Nhị thiếu gia của quý phủ, đúng không? Thế nên Đường Phi Thạch mới đề quyết những ai từng là hung thủ hủy diệt Đường gia. Tôn giá không nghĩ thế sao?
Lão thái thái lại giật mình :
- Thật ư? Những điều này cần phải xem xét lại. Bởi lão thân vẫn nhớ rõ quãng thời gian ấy, là quãng thời gian Thượng Quan phủ gia buộc phải lần đầu tiên phó giao Công nhi cho người và cũng là quãng thời gian vì luôn phiền não nên Thượng Quan phủ gia đã phải tạm bế môn tạ khách. Ngươi vẫn nhớ chứ, Tuyết Hà?
Thượng Quan Tuyết Hà đáp qua tiếng thở dài não nuột :
- Cũng phải bế môn tạ khách hơn một tuần trăng, vì ai ai cũng nhớ mong nhị ca. Thế nên dù nghe Đường gia lâm thảm biến, phụ thân vẫn dửng dưng, vì so ra đâu thể sánh với những phiền muộn xuất phát từ việt cách biệt dù chỉ là tạm với nhị ca.
Châu Sách giật mình :
- Lệnh nhị cả phải phó giao cho ai? Vì không chừng nhân vật đó mới là chủ hung hủy diệt Đường gia? Còn hơn thế nữa, giả như việc lệnh nhị ca có thật sự tham gia dùng mưu chuốc rượu để cầm chân Đường Phi Thạch thì nhân vật nọ còn là kẻ chủ mưu, hoặc vô tình hoặc hữu ý biến lệnh nhị ca thành người đồng mưu.
Lão thái thái vụt gắt :
- Không thể có chuyện đó. Vì nhân vật được bổn phủ chấp thuận phó giao Công nhi chỉ là vì một ước hẹn từng có, một lời ước hẹn mà phụ thân của Tuyết Hà chỉ thốt ra trong một lúc tình cờ, khiến sau này luôn bị lão thân phiền trách. Và còn nữa, nhân vật đó luôn được xem là bậc chính nhân quân tử, quyết không bao giờ dù chủ mưu hay chủ hung hủy diệt Đường gia. Nhưng hãy trở lại những gì đang nói và ngươi cũng đừng mong dò xét thêm gì nữa ở bổn phủ. Vì tội của ngươi đồng mưu cùng Xuyên Cương môn là điều đừng mong phủ nhận.
Chợt có một tràng cười đưa đến :
- Nói rất hay, nhất là thái độ quyết không để gã giảo quyệt ấy lung lạc. Và nếu cần ha ha... lão phu sẵn sàng minh chứng mười phần đủ mười gã phải là đồng mưu cùng bọn Xuyên Cương môn. Ha ha...
Lão thái thái kinh ngạc :
- Ai? Nhưng đừng bảo là lão Bốc Thuật đã quá lâu không gặp nha?
Nhưng có tới hai nhân vật cùng đến. Một là Đường Kim Phụng và một là lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi. Lão ung dung xuất hiện từ một ngách đá gần đó, cho thấy ở tận cùng động khẩu trong này còn là một dãy thạch động liên hoàn :
- Mới sáng sớm đã thấy tâm cơ máy động. Lão phu thử bấm quẻ mới biết thế nào cũng toại nguyện được hội ngộ cố nhân. Quả đúng như thế thật. Và còn vui hơn khi thấy Đinh Tam Liễu Tiên Tử hóa ra vẫn an khang tráng kiện. Ha ha...
Lão thái thái quay nghiêng mặt, nhờ đó Châu Sách thấy lão thái thái đang hớn hở cười :
- Lão Bốc Thuật cũng an khang đâu kém. Còn ai kia? Truyền nhân hay chỉ là dưỡng nữ của lão? Bởi lão thân luôn nhớ bản thân lão Bốc Thuật chưa lập gia thất bao giờ. Còn đây là Tuyết Hà, nữ nội điệt của lão thân. Nhưng thôi, vẫn chưa phải lúc hàn huyên vội. Ngược lại, thật may được gặp lão Bốc Thuật ở đây. Hãy nói đi, lão cũng biết gã Châu Sách này ư? Lão có thể minh chứng gã đồng mưu với bọn Xuyên Cương môn như thế nào?
Lão Bốc Thuật Trịnh Bất Vi cùng Đường Kim Phụng tiến lại gần hơn. Và vì lão thái thái với danh xưng từng có là Đinh Tam Liễu Tiên Tử đã hỏi nên lão Bốc Thuật thay vì dẫn tiến và nói rõ tính danh của Đường Kim Phụng thì lại đáp ngay vào câu lão thái thái đang quan tâm. Lão bảo :
- Gã ư? Vậy tiên tử đã biết chưa gã Châu Sách này từng một thời là gia nhân của Đường gia? Còn là tâm phúc để Đường Phi Thạch dù đi đâu cũng có gã đi theo hầu hạ. Không chỉ có vậy, gã còn rất mưu mô xảo quyệt, chỉ cách đây không lâu, chưa đến một năm thì phải, nhờ đã quay lại Đường gia nên may mắn chiếm hữu hầu như toàn bộ sở học của họ Đường. Và hệ trọng hơn là gã còn may mắn có được mảnh Lân Y Giáp ngỡ chỉ là truyền thuyết. Thế nên gần đây, khi lão phu hay tin ở quý phủ chợt xuất hiện một gã cũng có tính danh là Châu Sách, lại trùng hợp là được một năng lực dùng bị kích chưởng vẫn chẳng hề hấn, lão phu liền nghĩ ngay đến gã. Và bây giờ thì hoàn toàn minh bạch, quả nhiên chính là gã. Ha ha...
Đinh Tam Liễu Tiên Tử lão thái thái nghe đến đâu ngỡ ngàng đến đấy, cuối cùng thì nghiến răng nhìn Châu Sách :
- Cuối cùng cũng rõ chân tướng. Ngươi vì Đường gia nên đồng mưu cùng Xuyên Cương môn có Môn chủ cũng ở họ Đường. Vậy còn phủ nhận nữa chẳng tội của ngươi liên tay liên thủ hủy diệt Thượng Quan phủ gia? Và sau nữa vẫn tiếp tục mưu mô xảo quyệt, chỉ suýt nữa lão thân vì tin những toan trao truyền tuyệt kỹ cho ngươi. Châu Sách ôi là Châu Sách. Thật tiếc cho ngươi vì lầm đường nên hôm nay không thể không mất mạng.
Lão thái thái dần tiến lại, qua sắc thái cũng đoán biết đã quyết kết liễu Châu Sách.
Chợt Tuyết Hà từ đâu xuất hiện che chắn ngay phía trước Châu Sách :
- Hài nhi vẫn không tin Châu huynh là hạng người như nội tổ mẫu đề quyết. Nhưng dù như vậy thì nội tổ mẫu nỡ nào quên đi sinh mạng của chính nội tổ mẫu nhờ đâu vẫn nguyên vẹn? Mong nội tổ mẫu cân nhắc và cạn suy.
Lão thái thái lập tức khoa tay, thi triển thủ pháp bất phàm, không chỉ đẩy Tuyết Hà lùi ra mà còn kịp chế ngự huyệt đạo toàn thân của nàng. Lão thái thái hậm hực gắt :
- Tiểu liễu đầu thật vô tri ngu muội. Mau cút! Cấm can thiệp vào mọi quyết định của lão thân.
Nhưng cũng lúc đó, khi Thượng Quan Tuyết Hà sắp ngã và chạm nền đá thì lạ thay, Châu Sách dù vẫn bị điểm huyệt chợt bất thần xuất hiện và đón đỡ kịp thời Thượng Quan Tuyết Hà vào vòng tay.
Vù...
Lão thái thái thất kinh :
- Châu Sách ngươi...
Châu Sách đã mang Thượng Quan Tuyết Hà lao đi :
- Đừng quên Châu Sách này từng có tâm cơ như thế nào. Muốn chế ngự huyệt đạo của tại hạ ư? Tôn giá chưa đủ tư cách. Cáo biệt!
Vút!
Lão thái thái rụng rời tứ chi :
- Ngươi mang Tuyết Hà đi đâu? Hãy mau mau giao hoàn, nếu không sau này ngươi đừng trách lão thân độc ác. Tuyết Hà nhi!
/29
|