Đêm trăng cùng Thôi thượng thư
Sau vụ việc bị “trừng phạt” kinh thành lại dậy sóng. Thấy binh lính ra vào nhiều hơn, người người hỏi nhau về một cô nương xinh đẹp che mặt. Thật là vô cùng nhôn nhịp. Nhưng người con gái đeo mặt nạ, che mạng đều bị dùng cách này cách khác mà mời về, bắt về, dụ dỗ về các phủ. Kinh thành ngay dưới chân vua cứ như vậy vì một nữ nhân mà trở nên nhộn nhịp là thường.
Nhộn nhịp quá Vô Tâm nàng cũng ko thích. Chỉ là nàng gây ra ko ít tội danh có thể phát lệnh truy nã nhưng mà không biết sao lại thành cáo thị tìm người thân bị bắt cóc có người còn vô liêm sỉ hơn viết vào hai chữ thê tử mà dán đầy phố. Nàng là bái đường với mấy kẻ này hồi nào mà đã bị gọi là thê tử. Tên nàng bọn hắn e rằng còn không biết.
Buổi tối trăng tròn vằng vặc tiếng đàn ai du dương du dương, chứa chất một nỗi niềm tương tư thương nhớ. Bỗng một cơn gió mạnh thổi vào khiến cửa bị bật tung, đèn cũng tắt. Trời hôm nay quả thật gió cũng hơi lớn. Một bóng áo lam thanh tao khom lưng châm lại chiếc đèn đã tắt cất lời.
“Nàng đến rồi! Ta đợi nàng lâu lắm rồi”. Nữ nhân từ trên trần nhà nhẹ nhàng thả xuống.
“Không hổ danh mọi người gọi ngươi là thiên tài hiếm có của Văn Hoa. Nhìn qua một lần mà có thể họa lại toàn bộ gương mặt của ta, không tệ. Chỉ là vẫn chưa tả được hết khí chất của ta”.
“Khiên nàng chê cười rồi”. Hắn mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt ánh mắt đầy trìu mến.
“Ngươi lại có thể nhớ được mùi hương của ta chỉ qua một lần. không tệ!”. Nữ nhân khóe miệng cong lên lộ rõ sự cao hứng cầm bao hương thêu rất tinh xảo đang đặt trên bàn.
“Cũng không thể sánh với nàng vài ngày đã làm kinh thành loạn lên như vậy. Nghe nói Võ đại nhân đường đường là một võ tướng tam phẩm lại bị một nữ tặc nào đó vừa trộm quần áo vừa trộm sắc, chắc nàng biết qua”. Hắn nhìn nàng lộ ra một bình giấm chua.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn khóe miệng nữ nhân lại càng cong lên nụ cười hiện lên rõ rệt lộ rõ cả hàm răng trắng đều dưới đôi môi đỏ hồng vô cùng xinh đẹp. Nàng ghé sát hắn lan tỏa một mùi thơm nhè nhẹ “Không ngờ chàng cũng biến thái như vậy, thuộc dạng người thích “bị trừng phạt”. Hắn là cưỡng bức dân nữ nhà lành đối xử như vậy là nhẹ”.
“Nhưng nàng đã thấy…”. Hắn như chợt nhận ra mình đã lỡ lời mà bộc lộ rõ ràng cảm xúc như vậy. Hắn sao lại mất khống chế hàm hồ đến như vậy.
“Ồ vậy là chàng muốn ta thấy…” đảo mắt khắp cơ thể của hắn bỏ lửng câu nói đầy châm trọc.
Hắn cúi gằm mặt là một kẻ sĩ lẽ nào lại có ý nghĩ đó, nhưng nói “không” chính là dối lòng. Nếu nói “có” liệu nàng có xem thường?
Vẫn còn đang suy nghĩ người đã bị ai đó vòng qua eo bay bổng ra ngoài. Nàng đã khinh công mang hắn ra ngoài, một nữ nhân mang theo một nam nhân khinh công đi xa như vậy thật không tầm thường.
Ở một bãi đất trống lớn nhìn rõ bầu trời cao trăng sáng vằng vặc. Họ ngồi trên đất ngắm nhìn trăng sáng trên cao. Chợt cao hứng vô tâm nàng quay qua thò tay vào áo của nam nhân kế bên sờ soạng, làm hắn đỏ mặt, hô hấp gấp gáp. Nhưng nhanh chóng thất vọng khi thấy nàng lấy ra từ trong người mình cây sáo quen thuộc. “Nàng biết”. Vô Tâm mỉm cười nhìn hắn. Kê miệng lên cây sáo thổi ra giai điệu du dương.
Hắn cứ ở đó mê đắm nhìn nàng. Thổi sáo xong nàng quay sang hắn. “Lần sau gặp lại nếu chàng có thể đàn bản nhạc này ta sẽ múa cho chàng xem. Hôm nay ta cũng sẽ rời kinh thành một thời gian. Ta không tin bọn họ có thể làm loạn hết Văn Hoa này”. Đôi mắt hắn lộ vẻ buồn.
“Còn nữa, chàng phải hủy bức họa kia đi, sau này ko được vẽ toàn mặt của ta. Nếu không đừng hòng gặp lại ta”. Hắn gật đầu một cái vô cùng khó khăn. Vô Tâm nhẹ nhàng gỡ mặt nạ ra nhìn hắn. Khi hắn kinh ngạc rồi say đắm nhìn nàng cho đến khi chiếc mặt nạ lại được đặt vào. “Vừa rồi coi như trao đổi”.
“Ta vẫn chưa biết tên nàng”. Nàng mỉm cười nhìn hắn “Quan trọng không? Lần sau nếu chàng làm ta cao hứng ta sẽ nói”. Nói rồi nàng lại biết mất trong không khí bỏ mặc ai kia đứng đó nếu ko phải hắn đang đứng trên bãi trống thì đã nghĩ mình nằm mơ. Mỉm cười kê miệng lên cây sáo, thổi lại vài nốt nhạc bản nhạc lúc nãy khẽ lầm bầm “Quả nhiên không dễ dàng… Lần sau gặp lại…” Khóe miệng nhếch lên.
Sáng hôm sau Thôi Thượng Thư tinh thần vô cùng phấn chấn vào triều vô cùng kinh ngạc. Rất nhiều đại quan trong triều hai má đỏ đỏ. Hắn cố gắng còn nhìn thấy 2 chữ hình như là “háo sắc”. Gương mặt mỹ nhân với nụ cười tinh nghịch lại hiện ra. Lầm bầm rất nhỏ “lại là tác phẩm của nàng sao”.
Hoàng thượng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng đầy ngạc nhiên hỏi qua. Đều chỉ nhận được các cách trả lời kì quái. Bãi triều lập tức phân phó tìm hiểu thời gian gần đây kinh thành đã xảy ra chuyện gì.
Ở bìa rừng một con tuần mã, trên lưng lại là một nữ nhân nằm dài như nằm trên trường kỉ, ngựa cứ đi. Người trên lưng ngựa nằm ung dung ngắm những tán lá trên cao từ từ rời khỏi kinh thành.
Con thừa tướng? Làm nam “sủng” của ta.
Trong kinh thành này nổi tiếng về oai phong liền có 2 nhà họ Dương và họ Đinh, 2 vị đại thần này trong triều rất được hoàng đế coi trọng. Chỉ là cả hai nhà đều giống nhau chỉ có một đứa con nối dõi. Tuy nói vậy nhưng về điểm này lại có sự khác biệt lớn ở chỗ. Họ Dương thật ra có đến 3 người con ngoài Vô Kị đại tướng quân kia ra hắn còn 2 vị ca ca đã tử trận vài năm trước. Không như họ Đinh chỉ có Đinh Mộc là con trai độc nhất mà cũng rất muộn mới sinh ra hắn. Năm nay chỉ mới 15 tuổi, khó trách Đinh thừa tướng đại lão gia lại nhiệt tình đi nạp tì thiếp đến như vậy.
Tính tình thừa tướng này vốn rất nghiêm túc, cũng là cánh tay đắc lực cho hoàng đế kia, tính tình cương liệt gây mất lòng thù oán cũng không ít người. Nhân lúc kinh thành náo loạn không biết là thế lực nào cũng đã tranh thủ bắt cóc Đinh Mộc làm lão thừa tướng đứng ngồi không yên.
Vô tâm đã ra khỏi kinh thành ở một nơi không xa, ở bên một dòng sông câu cá rất ung dung. Từ xa có tiếng vọng lại. “Bắt lấy hắn. Không để hắn thoát”. Nhảy lên trên một cành cây to quan sát.
Một tiểu tử da dẻ trắng trẻo nhìn rất thư sinh bị rượt đuổi bởi một đám người mặc y phục đen bịt mặt. Một nam nhân mà nước mắt đầy mặt, vô cùng hoảng loạng. Đám người kia xông vào, đánh đấm khiến cơ thể tiểu nam nhân thương tích ko ít đến khi ngất đi mới vác hắn về.
Vừa quay đầu đã thấy một tiểu cô nương che mặt dáng vẻ thướt tha cản đường. Đôi mắt xinh đẹp khẽ động. Một đám sát thủ chưa kịp nói gì đã lăn ra ngất trên mặt đất. Tiểu tử ở trên lưng kẻ kia chưa kịp rớt xuống đã được vô tâm đỡ. Cũng là một tiểu mỹ nam, khóe miệng khẽ cong.
Trong một khách điếm nhỏ. Tiểu nam nhân mở mắt nhìn nữ nhân như hoa như ngọc trước mặt mơ hồ thốt lên “thần tiên tỷ tỷ”. Vô tâm cất tiếng
“ngươi tỉnh rồi?”.
“Là tỷ tỷ cứu ta sao?”.
“Đúng vậy. Thì ra ngươi là con trai của Đinh thừa tướng”.
Tiểu nam tử toan bước xuống giường để cảm tạ ơn cứu mạng. Tâm chăn trên người lặng lẽ bị lôi ra lộ rõ toàn bộ thân thể không mảnh vải chi chít vết bầm. “Á! Sao lại. Y phục ta đâu”. Mặt hắn đỏ bừng xấu hổ giận hờn lên tiếng.
Vô tâm tiến sát lại gần hắn nhỏ nhẹ “Ta đã cứu ngươi. Chính là muốn ngươi lấy thân bao đáp”. Hắn co rúm lại đầy sợ hãi. “Ngươi… ngươi… là nữ nhân. Ta… ta… con… thừa tướng… ko được làm bậy. Cha ta sẽ trả tiền”. hắn bắt đầu nói lung ngay cả nàng cũng không hiểu là muốn nói cái gì, mặt vẫn đỏ bừng. nép sát vào góc giường. Nhìn hắn như vậy Vô Tâm không khỏi muốn trêu chọc hắn một phen.
Nàng giật tấm chăn nhanh chóng kéo duỗi người hắn trên giường, điểm huyệt. hắn ko thể cử động, nàng nhìn thẳng vào mắt mắt như nhìn một con thú bất lực, nước mắt ướt mi, không thể làm đc gì khi nàng vuốt ve thân thể hắn. mùi thơm nhạt nhạt, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn.
“Tiểu tử đùa chơi vơi ngươi thôi”, cầm lọ thuốc sức lên vết thương, chờ nó khô nhẹ nhàng đắp chăn lại. giải huyệt rồi kèm theo một câu. “nằm yên đó tịnh dưỡng, nếu ko nghe theo ta liền xâm hại ngươi”. Rồi cũng lên giường nằm sát bên chắn ở bên ngoài như chưa có gì xảy ra. Cũng ko tồn tại người kế bên.
Tiểu tử kia có lẽ xấu hổ quá hay sợ uy hiếp cũng chỉ biết nằm kế bên không động đậy hình như cả thở mạnh cũng ko dám. Một lát sau chiếc chăn nhẹ nhàng được kéo ra, Đinh Mộc từ từ ngồi dậy mắt vẫn dán chặt vào nữ nhân kế bên dò xét. Hai bờ vai trắng muốt làm nổi bật những vết bầm tim tím, nhẹ nhàng toan trèo qua người nữ nhân.
Nhưng khi hắn vừa ở trên chưa kịp hành động đã nhanh chóng bị lật lại đè xuống giường. Vô tâm nửa nằm nửa ngồi đè sấp trên thân hắn, nắm chặt tay hắn đế trên đầu. “ngươi ko chịu nằm yên tịnh dưỡng vậy là muốn ta xâm hại ngươi”. “Nữ nhân, ngươi đừng làm càn, ta… ko thích phụ nữ dễ dãi… Ta… ko thích ngươi… tránh ra”. Không ngừng vùng vậy.
Nữ nhân phía trên cúi xuống thì thầm vào tai hắn “trái lời ta. Xem ta trừng phạt ngươi thế nào?”. Mặc chon am nhân phía dưới liên tục phát ra đủ kiểu hình thái âm thanh, nữ nhân phía trên chính là mặc sức đùa giỡn với cơ thể hắn sau khi đã trói chặt tay chân. Ngay cả những nơi thầm kín cũng bị người ta đùa nghịch ko thôi.
Nhìn nữ nhân kia nhiều người chắc sẽ cảm thán “khẩu vị ko phải dạng vừa đâu”. Cái kì lạ là trong này bị hắn làm ôn như thế nhưng ko có một ai lên tiếng. Không biết đây là khách điểm kiểu gì nữa. À ko phải nói là tiểu cô nương đã biến cái khách điếm này thành cái gì thì đúng hơn.
Một lát sau
“Ta cần đi mao xí”
“Mắc lắm sao? Ko nhịn nổi”.
Hắn chắc là muốn dùng cơ này để kiếm cách tẩu thoát. Chỉ tiếc… Vô tâm chính là kéo ra một cái bô. “Đi vào đây.” “Cởi trói cho ta”. Một lát sau trong căn nhà truyền ra âm thanh. “Ta ko đi nữa”. “Đừng nhấn nữa, ta đi”. “Ngươi nhìn ta đi ko được”. “Ta đi, ta đi là được chứ gì?”. “Đừng có làm như vậy nước sẽ bắn ra ngoài”. Thật là ko dám miêu tả trong kia đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Mộc chính là ko ngờ cuộc đời hắn một ngày sẽ cư nhiên trở thành một “nam sủng” cho người ta mặc sức đùa giỡn. Nước mắt đầy mặt hắn quỳ xuống “Tỷ tỷ ta cầu xin tỷ, thả ta đi có được ko. Tỷ cần bao nhiêu tiền cha ta đều có thể cho tỷ”. “Ta chính là rất thích bộ dạng yếu đuối nhu nhược ta lại càng thích đùa giơn ngươi, làm nhục ngươi.” “Ngươi muốn đêm nay ta tha cho ngươi, thì mau viết một bức thư báo bình an.”
Vô tâm cứ đứng đó cong khóe môi nhìn hắn lõa thể mà viết thư, chốc chốc lại liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thư được viết xong, vô tâm nhìn qua khóe miệng khẽ cong. Quay qua nói với hắn “Ngươi muốn gọi cứu binh, viết lộ liễu như vậy kẻ ngốc cũng dễ dàng nhận ra. Xem ta trừng phạt ngươi thế nào?.
Gian phòng nhỏ lại vang lên từng đợt âm thanh đại khái như là “ta biết sai rồi! Tha cho ta” “Haha, tỷ tỷ nhột”. “Á! Đau quá!”. “Rát! Rát quá”. “Đừng! ngắt chỗ đó nữa”… Sau vài giờ tiếng ồn ào cũng tan biến.
Có 2 bức thư được bồ câu đem đến tận phủ của Đinh thừa tướng nội dung viết gì ko rõ. Chỉ biết thừa tướng đọc xong cười rất sảng khoái, ra lệnh thu binh ngừng tìm kiếm Đinh Mộc.
Trời bắt đầu sáng một chiếc xe ngựa bình thản di chuyển về phương bắc. Chỉ kì quái là chiếc xe ngựa hoàn toàn ko có người lái lại cư nhiên theo phương bắc mà tiến. Trong xe một đôi nam nữ say sưa ngủ.
Trừ những lúc đi ngủ bọn họ sẽ để xe ngựa tự kéo đi mà ko cần phu xe. Còn lúc thức dậy, chính là những ngày tháng mỹ nam Đinh Mộc phải chịu không ít khổ nhục. Trong khu rừng ko cách xa con đường là mấy. Một bóng hồng y nữ nhân xinh đẹp thướt tha ngồi trên. Ở dưới liền là một nam nhân thân trần đóng khố khi thì đứng tấn, lúc thì cùng nữ nhân luyện võ. Lúc lại luyện võ một mình, nữ nhân chính là ngồi trên cây mà ăn hoa quả nhìn hắn.
Có lúc nam nhân kia chính là khố cũng không còn trên người, mông chính là bị nữ nhân dùng gậy trúc mà đánh đến tóe máu. Miệng không ngừng “đệ biết lỗi rồi, tha cho đệ. Đệ ko dám lười nữa”. Đúng là “vừa đánh vừa xoa”, ai kia đi đánh tới “mông đít nở hoa” xong thì sẽ được đối phương thoa thuốc. Ấm ức lầm bầm một câu “Cái gì mà sủng nam, rõ ràng chỉ toàn là ngược” sau đó liền phát ra một tiếng “Á. Đệ ko có nói gì mà”. Nữ nhân phía sau cười rạng rỡ nhưng ko phát thành tiếng.
Từng ngày từng ngày hắn rắn rỏi hơn, chiêu thức học được cũng ko ít. Nội công cũng được tỷ kia truyền cho một ít. Không còn là một nam nhân yếu đuối hở tý là nước mắt đầy mặt. Chắng biết là được rèn luyện thế nào mà hình như hắn có lúc còn có vẻ chính là muốn chọc cho nữ nhân kia “đánh cho mông đít nở hoa” thì phải. Lại thêm một nam nhân thích bị ngược nữa sao. Thầm cảm thán, tiểu cô nương đúng là cao thủ “điều giáo”, khẩu vị đúng là ko nhẹ.
Sau vụ việc bị “trừng phạt” kinh thành lại dậy sóng. Thấy binh lính ra vào nhiều hơn, người người hỏi nhau về một cô nương xinh đẹp che mặt. Thật là vô cùng nhôn nhịp. Nhưng người con gái đeo mặt nạ, che mạng đều bị dùng cách này cách khác mà mời về, bắt về, dụ dỗ về các phủ. Kinh thành ngay dưới chân vua cứ như vậy vì một nữ nhân mà trở nên nhộn nhịp là thường.
Nhộn nhịp quá Vô Tâm nàng cũng ko thích. Chỉ là nàng gây ra ko ít tội danh có thể phát lệnh truy nã nhưng mà không biết sao lại thành cáo thị tìm người thân bị bắt cóc có người còn vô liêm sỉ hơn viết vào hai chữ thê tử mà dán đầy phố. Nàng là bái đường với mấy kẻ này hồi nào mà đã bị gọi là thê tử. Tên nàng bọn hắn e rằng còn không biết.
Buổi tối trăng tròn vằng vặc tiếng đàn ai du dương du dương, chứa chất một nỗi niềm tương tư thương nhớ. Bỗng một cơn gió mạnh thổi vào khiến cửa bị bật tung, đèn cũng tắt. Trời hôm nay quả thật gió cũng hơi lớn. Một bóng áo lam thanh tao khom lưng châm lại chiếc đèn đã tắt cất lời.
“Nàng đến rồi! Ta đợi nàng lâu lắm rồi”. Nữ nhân từ trên trần nhà nhẹ nhàng thả xuống.
“Không hổ danh mọi người gọi ngươi là thiên tài hiếm có của Văn Hoa. Nhìn qua một lần mà có thể họa lại toàn bộ gương mặt của ta, không tệ. Chỉ là vẫn chưa tả được hết khí chất của ta”.
“Khiên nàng chê cười rồi”. Hắn mỉm cười nhìn nữ nhân trước mặt ánh mắt đầy trìu mến.
“Ngươi lại có thể nhớ được mùi hương của ta chỉ qua một lần. không tệ!”. Nữ nhân khóe miệng cong lên lộ rõ sự cao hứng cầm bao hương thêu rất tinh xảo đang đặt trên bàn.
“Cũng không thể sánh với nàng vài ngày đã làm kinh thành loạn lên như vậy. Nghe nói Võ đại nhân đường đường là một võ tướng tam phẩm lại bị một nữ tặc nào đó vừa trộm quần áo vừa trộm sắc, chắc nàng biết qua”. Hắn nhìn nàng lộ ra một bình giấm chua.
Nhìn thấy vẻ mặt này của hắn khóe miệng nữ nhân lại càng cong lên nụ cười hiện lên rõ rệt lộ rõ cả hàm răng trắng đều dưới đôi môi đỏ hồng vô cùng xinh đẹp. Nàng ghé sát hắn lan tỏa một mùi thơm nhè nhẹ “Không ngờ chàng cũng biến thái như vậy, thuộc dạng người thích “bị trừng phạt”. Hắn là cưỡng bức dân nữ nhà lành đối xử như vậy là nhẹ”.
“Nhưng nàng đã thấy…”. Hắn như chợt nhận ra mình đã lỡ lời mà bộc lộ rõ ràng cảm xúc như vậy. Hắn sao lại mất khống chế hàm hồ đến như vậy.
“Ồ vậy là chàng muốn ta thấy…” đảo mắt khắp cơ thể của hắn bỏ lửng câu nói đầy châm trọc.
Hắn cúi gằm mặt là một kẻ sĩ lẽ nào lại có ý nghĩ đó, nhưng nói “không” chính là dối lòng. Nếu nói “có” liệu nàng có xem thường?
Vẫn còn đang suy nghĩ người đã bị ai đó vòng qua eo bay bổng ra ngoài. Nàng đã khinh công mang hắn ra ngoài, một nữ nhân mang theo một nam nhân khinh công đi xa như vậy thật không tầm thường.
Ở một bãi đất trống lớn nhìn rõ bầu trời cao trăng sáng vằng vặc. Họ ngồi trên đất ngắm nhìn trăng sáng trên cao. Chợt cao hứng vô tâm nàng quay qua thò tay vào áo của nam nhân kế bên sờ soạng, làm hắn đỏ mặt, hô hấp gấp gáp. Nhưng nhanh chóng thất vọng khi thấy nàng lấy ra từ trong người mình cây sáo quen thuộc. “Nàng biết”. Vô Tâm mỉm cười nhìn hắn. Kê miệng lên cây sáo thổi ra giai điệu du dương.
Hắn cứ ở đó mê đắm nhìn nàng. Thổi sáo xong nàng quay sang hắn. “Lần sau gặp lại nếu chàng có thể đàn bản nhạc này ta sẽ múa cho chàng xem. Hôm nay ta cũng sẽ rời kinh thành một thời gian. Ta không tin bọn họ có thể làm loạn hết Văn Hoa này”. Đôi mắt hắn lộ vẻ buồn.
“Còn nữa, chàng phải hủy bức họa kia đi, sau này ko được vẽ toàn mặt của ta. Nếu không đừng hòng gặp lại ta”. Hắn gật đầu một cái vô cùng khó khăn. Vô Tâm nhẹ nhàng gỡ mặt nạ ra nhìn hắn. Khi hắn kinh ngạc rồi say đắm nhìn nàng cho đến khi chiếc mặt nạ lại được đặt vào. “Vừa rồi coi như trao đổi”.
“Ta vẫn chưa biết tên nàng”. Nàng mỉm cười nhìn hắn “Quan trọng không? Lần sau nếu chàng làm ta cao hứng ta sẽ nói”. Nói rồi nàng lại biết mất trong không khí bỏ mặc ai kia đứng đó nếu ko phải hắn đang đứng trên bãi trống thì đã nghĩ mình nằm mơ. Mỉm cười kê miệng lên cây sáo, thổi lại vài nốt nhạc bản nhạc lúc nãy khẽ lầm bầm “Quả nhiên không dễ dàng… Lần sau gặp lại…” Khóe miệng nhếch lên.
Sáng hôm sau Thôi Thượng Thư tinh thần vô cùng phấn chấn vào triều vô cùng kinh ngạc. Rất nhiều đại quan trong triều hai má đỏ đỏ. Hắn cố gắng còn nhìn thấy 2 chữ hình như là “háo sắc”. Gương mặt mỹ nhân với nụ cười tinh nghịch lại hiện ra. Lầm bầm rất nhỏ “lại là tác phẩm của nàng sao”.
Hoàng thượng nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng đầy ngạc nhiên hỏi qua. Đều chỉ nhận được các cách trả lời kì quái. Bãi triều lập tức phân phó tìm hiểu thời gian gần đây kinh thành đã xảy ra chuyện gì.
Ở bìa rừng một con tuần mã, trên lưng lại là một nữ nhân nằm dài như nằm trên trường kỉ, ngựa cứ đi. Người trên lưng ngựa nằm ung dung ngắm những tán lá trên cao từ từ rời khỏi kinh thành.
Con thừa tướng? Làm nam “sủng” của ta.
Trong kinh thành này nổi tiếng về oai phong liền có 2 nhà họ Dương và họ Đinh, 2 vị đại thần này trong triều rất được hoàng đế coi trọng. Chỉ là cả hai nhà đều giống nhau chỉ có một đứa con nối dõi. Tuy nói vậy nhưng về điểm này lại có sự khác biệt lớn ở chỗ. Họ Dương thật ra có đến 3 người con ngoài Vô Kị đại tướng quân kia ra hắn còn 2 vị ca ca đã tử trận vài năm trước. Không như họ Đinh chỉ có Đinh Mộc là con trai độc nhất mà cũng rất muộn mới sinh ra hắn. Năm nay chỉ mới 15 tuổi, khó trách Đinh thừa tướng đại lão gia lại nhiệt tình đi nạp tì thiếp đến như vậy.
Tính tình thừa tướng này vốn rất nghiêm túc, cũng là cánh tay đắc lực cho hoàng đế kia, tính tình cương liệt gây mất lòng thù oán cũng không ít người. Nhân lúc kinh thành náo loạn không biết là thế lực nào cũng đã tranh thủ bắt cóc Đinh Mộc làm lão thừa tướng đứng ngồi không yên.
Vô tâm đã ra khỏi kinh thành ở một nơi không xa, ở bên một dòng sông câu cá rất ung dung. Từ xa có tiếng vọng lại. “Bắt lấy hắn. Không để hắn thoát”. Nhảy lên trên một cành cây to quan sát.
Một tiểu tử da dẻ trắng trẻo nhìn rất thư sinh bị rượt đuổi bởi một đám người mặc y phục đen bịt mặt. Một nam nhân mà nước mắt đầy mặt, vô cùng hoảng loạng. Đám người kia xông vào, đánh đấm khiến cơ thể tiểu nam nhân thương tích ko ít đến khi ngất đi mới vác hắn về.
Vừa quay đầu đã thấy một tiểu cô nương che mặt dáng vẻ thướt tha cản đường. Đôi mắt xinh đẹp khẽ động. Một đám sát thủ chưa kịp nói gì đã lăn ra ngất trên mặt đất. Tiểu tử ở trên lưng kẻ kia chưa kịp rớt xuống đã được vô tâm đỡ. Cũng là một tiểu mỹ nam, khóe miệng khẽ cong.
Trong một khách điếm nhỏ. Tiểu nam nhân mở mắt nhìn nữ nhân như hoa như ngọc trước mặt mơ hồ thốt lên “thần tiên tỷ tỷ”. Vô tâm cất tiếng
“ngươi tỉnh rồi?”.
“Là tỷ tỷ cứu ta sao?”.
“Đúng vậy. Thì ra ngươi là con trai của Đinh thừa tướng”.
Tiểu nam tử toan bước xuống giường để cảm tạ ơn cứu mạng. Tâm chăn trên người lặng lẽ bị lôi ra lộ rõ toàn bộ thân thể không mảnh vải chi chít vết bầm. “Á! Sao lại. Y phục ta đâu”. Mặt hắn đỏ bừng xấu hổ giận hờn lên tiếng.
Vô tâm tiến sát lại gần hắn nhỏ nhẹ “Ta đã cứu ngươi. Chính là muốn ngươi lấy thân bao đáp”. Hắn co rúm lại đầy sợ hãi. “Ngươi… ngươi… là nữ nhân. Ta… ta… con… thừa tướng… ko được làm bậy. Cha ta sẽ trả tiền”. hắn bắt đầu nói lung ngay cả nàng cũng không hiểu là muốn nói cái gì, mặt vẫn đỏ bừng. nép sát vào góc giường. Nhìn hắn như vậy Vô Tâm không khỏi muốn trêu chọc hắn một phen.
Nàng giật tấm chăn nhanh chóng kéo duỗi người hắn trên giường, điểm huyệt. hắn ko thể cử động, nàng nhìn thẳng vào mắt mắt như nhìn một con thú bất lực, nước mắt ướt mi, không thể làm đc gì khi nàng vuốt ve thân thể hắn. mùi thơm nhạt nhạt, nàng cúi xuống hôn nhẹ lên trán hắn.
“Tiểu tử đùa chơi vơi ngươi thôi”, cầm lọ thuốc sức lên vết thương, chờ nó khô nhẹ nhàng đắp chăn lại. giải huyệt rồi kèm theo một câu. “nằm yên đó tịnh dưỡng, nếu ko nghe theo ta liền xâm hại ngươi”. Rồi cũng lên giường nằm sát bên chắn ở bên ngoài như chưa có gì xảy ra. Cũng ko tồn tại người kế bên.
Tiểu tử kia có lẽ xấu hổ quá hay sợ uy hiếp cũng chỉ biết nằm kế bên không động đậy hình như cả thở mạnh cũng ko dám. Một lát sau chiếc chăn nhẹ nhàng được kéo ra, Đinh Mộc từ từ ngồi dậy mắt vẫn dán chặt vào nữ nhân kế bên dò xét. Hai bờ vai trắng muốt làm nổi bật những vết bầm tim tím, nhẹ nhàng toan trèo qua người nữ nhân.
Nhưng khi hắn vừa ở trên chưa kịp hành động đã nhanh chóng bị lật lại đè xuống giường. Vô tâm nửa nằm nửa ngồi đè sấp trên thân hắn, nắm chặt tay hắn đế trên đầu. “ngươi ko chịu nằm yên tịnh dưỡng vậy là muốn ta xâm hại ngươi”. “Nữ nhân, ngươi đừng làm càn, ta… ko thích phụ nữ dễ dãi… Ta… ko thích ngươi… tránh ra”. Không ngừng vùng vậy.
Nữ nhân phía trên cúi xuống thì thầm vào tai hắn “trái lời ta. Xem ta trừng phạt ngươi thế nào?”. Mặc chon am nhân phía dưới liên tục phát ra đủ kiểu hình thái âm thanh, nữ nhân phía trên chính là mặc sức đùa giỡn với cơ thể hắn sau khi đã trói chặt tay chân. Ngay cả những nơi thầm kín cũng bị người ta đùa nghịch ko thôi.
Nhìn nữ nhân kia nhiều người chắc sẽ cảm thán “khẩu vị ko phải dạng vừa đâu”. Cái kì lạ là trong này bị hắn làm ôn như thế nhưng ko có một ai lên tiếng. Không biết đây là khách điểm kiểu gì nữa. À ko phải nói là tiểu cô nương đã biến cái khách điếm này thành cái gì thì đúng hơn.
Một lát sau
“Ta cần đi mao xí”
“Mắc lắm sao? Ko nhịn nổi”.
Hắn chắc là muốn dùng cơ này để kiếm cách tẩu thoát. Chỉ tiếc… Vô tâm chính là kéo ra một cái bô. “Đi vào đây.” “Cởi trói cho ta”. Một lát sau trong căn nhà truyền ra âm thanh. “Ta ko đi nữa”. “Đừng nhấn nữa, ta đi”. “Ngươi nhìn ta đi ko được”. “Ta đi, ta đi là được chứ gì?”. “Đừng có làm như vậy nước sẽ bắn ra ngoài”. Thật là ko dám miêu tả trong kia đã xảy ra chuyện gì.
Đinh Mộc chính là ko ngờ cuộc đời hắn một ngày sẽ cư nhiên trở thành một “nam sủng” cho người ta mặc sức đùa giỡn. Nước mắt đầy mặt hắn quỳ xuống “Tỷ tỷ ta cầu xin tỷ, thả ta đi có được ko. Tỷ cần bao nhiêu tiền cha ta đều có thể cho tỷ”. “Ta chính là rất thích bộ dạng yếu đuối nhu nhược ta lại càng thích đùa giơn ngươi, làm nhục ngươi.” “Ngươi muốn đêm nay ta tha cho ngươi, thì mau viết một bức thư báo bình an.”
Vô tâm cứ đứng đó cong khóe môi nhìn hắn lõa thể mà viết thư, chốc chốc lại liếc mắt nhìn nàng một cái.
Thư được viết xong, vô tâm nhìn qua khóe miệng khẽ cong. Quay qua nói với hắn “Ngươi muốn gọi cứu binh, viết lộ liễu như vậy kẻ ngốc cũng dễ dàng nhận ra. Xem ta trừng phạt ngươi thế nào?.
Gian phòng nhỏ lại vang lên từng đợt âm thanh đại khái như là “ta biết sai rồi! Tha cho ta” “Haha, tỷ tỷ nhột”. “Á! Đau quá!”. “Rát! Rát quá”. “Đừng! ngắt chỗ đó nữa”… Sau vài giờ tiếng ồn ào cũng tan biến.
Có 2 bức thư được bồ câu đem đến tận phủ của Đinh thừa tướng nội dung viết gì ko rõ. Chỉ biết thừa tướng đọc xong cười rất sảng khoái, ra lệnh thu binh ngừng tìm kiếm Đinh Mộc.
Trời bắt đầu sáng một chiếc xe ngựa bình thản di chuyển về phương bắc. Chỉ kì quái là chiếc xe ngựa hoàn toàn ko có người lái lại cư nhiên theo phương bắc mà tiến. Trong xe một đôi nam nữ say sưa ngủ.
Trừ những lúc đi ngủ bọn họ sẽ để xe ngựa tự kéo đi mà ko cần phu xe. Còn lúc thức dậy, chính là những ngày tháng mỹ nam Đinh Mộc phải chịu không ít khổ nhục. Trong khu rừng ko cách xa con đường là mấy. Một bóng hồng y nữ nhân xinh đẹp thướt tha ngồi trên. Ở dưới liền là một nam nhân thân trần đóng khố khi thì đứng tấn, lúc thì cùng nữ nhân luyện võ. Lúc lại luyện võ một mình, nữ nhân chính là ngồi trên cây mà ăn hoa quả nhìn hắn.
Có lúc nam nhân kia chính là khố cũng không còn trên người, mông chính là bị nữ nhân dùng gậy trúc mà đánh đến tóe máu. Miệng không ngừng “đệ biết lỗi rồi, tha cho đệ. Đệ ko dám lười nữa”. Đúng là “vừa đánh vừa xoa”, ai kia đi đánh tới “mông đít nở hoa” xong thì sẽ được đối phương thoa thuốc. Ấm ức lầm bầm một câu “Cái gì mà sủng nam, rõ ràng chỉ toàn là ngược” sau đó liền phát ra một tiếng “Á. Đệ ko có nói gì mà”. Nữ nhân phía sau cười rạng rỡ nhưng ko phát thành tiếng.
Từng ngày từng ngày hắn rắn rỏi hơn, chiêu thức học được cũng ko ít. Nội công cũng được tỷ kia truyền cho một ít. Không còn là một nam nhân yếu đuối hở tý là nước mắt đầy mặt. Chắng biết là được rèn luyện thế nào mà hình như hắn có lúc còn có vẻ chính là muốn chọc cho nữ nhân kia “đánh cho mông đít nở hoa” thì phải. Lại thêm một nam nhân thích bị ngược nữa sao. Thầm cảm thán, tiểu cô nương đúng là cao thủ “điều giáo”, khẩu vị đúng là ko nhẹ.
/6
|