Lâm Linh quay đầu lại, chợt thấy Lancelot đang đứng dưới một tán cây cách đó không xa nhìn nàng. Khóe miệng của hắn hơi khom về trước, tựa như ao nước yên bình tĩnh lặng mùa xuân, vậy thì nụ cười nhợt nhạt bên môi đó chính là một chút gợn sóng của chiếc ao.
“Tiểu Lan, cậu tới từ khi nào vậy?” Nàng hưng phấn vẫy vẫy tay về phía hắn.
Lancelot khẽ mỉm cười:“Từ lúc cô nói toàn thân con nhím đều là gai, ddiều đó ám chỉ tương lai của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn a.”
“Được lắm, hóa ra cậu đã tới từ sớm, vậy tại sao lại không cứu bé nhím a?” Lâm Linh quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.
Lancelot đi tới cạnh nàng:“Có cô ở đây rồi, tôi đâu cần ra tay nữa.”
“Ân, vậy cũng phải.” Lâm Linh nở một nụ cười thuần túy, lôi kéo ống tay áo Lancelot,“Chúng ta cùng đi ăn sáng đi. A, đúng rồi, cậu nghe gì chưa, mới sáng sớm Morgan phu nhân đã tới phòng bếp phụ việc đấy.”
“Morgan phu nhân, hồi sáng tôi cũng có gặp qua cô ấy, nhìn qua thật đúng là một vị phu nhân vừa ưu nhã lại xinh đẹp.” Lancelot ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt thoáng trở nên phức tạp,“Nhưng mà Tiểu Linh, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nhìn qua vẻ bề ngoài mà phán đoán cả bên trong.” Vừa nói, hắn lại nhu thuận vỗ vỗ đầu nàng,“Đi thôi, cùng đi ăn sáng. Mới nãy tôi ghé qua nhà bếp thấy có nho mà cô thích ăn nhất đấy.”
“Thật sao, vậy phải đi mau lên, nếu không sẽ bị Đặc Lý Ti ăn sạch mất.” Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, nho chính là món trái cây nàng yêu thích nhất ở Trung cổ. Vưga nghĩ tới tên bị bệnh ưa sạch kia cũng vô cùng thích món này, bước chân cũng không tự chủ lướt nhanh hơn.
“Yên tâm đi, hắn một cái cũng sẽ không ăn.” Lancelot trừng mắt nhìn nàng,“Mới nãy tôi vừa nói nho này vừa bị rớt trong chuồng heo a.”
Lâm Linh ngẩn người, bật cười ha hả,“Tiểu Lan, không ngờ cậu cũng xấu xa như thế! Thế này thì Tiểu Tư dù một cái cũng không dám đụng tới!”
Lancelot không nói lời nào, khẽ nhếch môi cười, sau đó tiến lên phía trước.
Lâm Linh cũng ôm cái bụng cười đến quặng thắt đuổi theo.
Hai người im lặng một trước một sau đi về phía trước. Lá cây hai bên hoa viên đã bắt đầu đâm chồi, Lâm Linh nghe được tiếng bước chân hai người gõ lên thềm gạch đá, tạo thành một tiết tấu hài hòa thanh thúy. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khẽ lá, biến ảo nhảy trên mặt đất, mơ hồ tạo nên một loại ảo giác. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng nàng lại rất thích hưởng thụ cảm giác yên bình này, rất hiền hòa, rất mềm mại, những đám mây điềm nhiên trôi nổi trên bầu trời xanh lam, lá rụng dưới những gốc cây bay múa.
Nàng có cảm giác thật an tâm khi đi bên cạnh Lancelot.
Màn đêm mùa đông buông xuống, sao Bắc Đẩu bắt đầu le lói chiếu sáng ở đằng xa. Ngoài vương cung, giọng hú cao ngạo của con cú mèo liên tục gào thét trong đêm. Nhưng lúc này trong đại sảnh vương cung lại vô cùng ồn ào, các quý tộc mặc những bộ dạ hội lượn qua lượn lại, ánh sáng dập dờn thay đổi, mấy nam nhân bàn luận chiến sự, các nữ nhân lại lại tụm năm tụm bảy tám chuyện.
Đương nhiên, trong đám mấy bà cô ầm ỹ này không thiếu chàng kỵ sĩ Khải.
Sau khi kiếm được kha khá tin tức, Khải lập tức quay lại chỗ ngồi của mình, đem mớ thông tin mình vừa thu thập được rải cho từng người,“Này này, các ngươi có biết gì không, hóa ra trước đây Morgan phu nhân từng được gả cho tử tước Ireland, nhưng cuộc đời của vị này vốn chẳng có gì đặc biệt, trước đó không lâu vừa qua đời vì bạo bệnh, kết quả để lại một đứa con tên Mordred, nghe nói đứa trẻ này sau khi trải qua một cơn bạo bệnh cũng không còn nói chuyện được nữa, hơn nữa cũng không thích tiếp xúc với người khác, tính cách trở nên rất quái gở……blablabla……”
“Tiểu Linh, mau lại đây, há miệng ra nào, ta vừa mới lột cho nàng mấy quả nho này ———” Gawain lại sát Lâm Linh, đưa dĩa lên trước mặt, không quên vứt thêm một cái mị nhãn hoa lệ. May mà hắn cơ trí, tranh thủ kiếm cơ hội.
Lâm Linh cười khan,“Đại thúc, đừng khách khí vậy …… Chính ngài ăn đi.”
“Tiểu Linh thân ái của ta, chẳng lẽ nàng muốn công lao của ta trở nên uổng phí sao?” Gawain chớp đôi mắt xanh biếc như hồ nước, lộ ra ánh mắt bị đả kích đến khoa trương.
Nghĩ đến lần trước nàng gặp nguy hiểm, vị đại thúc đẹp trai này cũng đã ra tay giúp nàng, quả thực cũng khiến nàng rất cảm động. Lâm Linh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, cố đưa tay nhận lấy một quả.
Đặc Lý Ti ngồi một bên u oán nhìn mấy quả nho, chỉ có thể nặng nề dùng dao cắt thịt để phát tiết. Cái tên Lancelot kinh tởm này, làm hắn ăn món gì cũng ngửi thấy mùi chuồng heo.
“Gawain, Tiểu Linh cô ấy tự có tay chân, ngài làm vậy nhỡ bệ hạ thấy thì không hay đâu.” Lancelot ngồi một bên nói nhỏ, giọng nói và gương mặt vẫn ôn nhu như trước, nhưng trong đáy mắt lại chứa một hàm ý.“Bệ hạ cũng thể ngăn cản ta thích Tiểu Linh a, hơn nữa Tiểu Linh vẫn độc thân, cơ hội mọi người là như nhau.” Tư tưởng hầu tước Gawain thực ra lại rất hiện đại, khiến Lâm Linh có cảm tưởng như hắn cũng là người xuyên không. Lamorak và Juatan Just thì đang vùi mặt vào mâm mà ăn, thậm chí còn nhàm chắn hơn so với ngày thường.“Juatan Just, ăn rất ngon sao?”
“Ăn – rất – ngon.”
“Đệ thích nhất món nào?”“Thích – tất – cả.”
“Ăn xong rồi thì xuất cung một chuyến với ta đi.”“Đệ - không – muốn.”
“Đệ không thèm nghe lời ca ca?”
“Vậy – được – rồi.”
Nói thật, Lâm Linh thật sự rất bội phục Juatan Just, mọi người cũng từng cố nghĩ xem có cách nào khiến hắn nói hơn ba chữ được hay không, nhưng lần nào cũng chỉ là tốn công vô ích. Nên trong vương cung Camelot, nếu hỏi việc nào mà mọi người cảm thấy thấy bất khả thi nhất, tất cả mọi người sẽ trả lời bằng một câu—— khiến Juatan Just nói hơn ba chữ! Khải đáng thương của chúng ta nói đến khô cả lưỡi khản cả cổ, nhưng hai người bàn bên lại không thèm nghe gì, việc này khiến hắn có cảm giác thật thất bại…… Kết quả, vẫn là Đặc Lý Ti vốn đang buồn bực vỗ vỗ vai hắn đồng tình an ủi, kéo hắn đến cạnh mình cùng nhau buồn bực……
Chương 105:
Morgan phu nhân vừa xuất hiện, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Nàng có dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu nhã cùng nụ cười hiền hòa của nàng nhanh chóng chiếm được hảo cảm của mọi người, mà cách nàng làm món ăn chả viên đã được rất nhiều người hoan nghênh. Món ăn hoàn toàn được làm từ thịt dê, lẫn vào trong là mùi vị hoa hồng, sau khi làm xong, còn phủ một lớp táo lên trên. Đây là một món ăn đòi hỏi kỹ thuật tốt, ngay cả Phiêu Nhân cũng không nhịn được nhờ nàng chỉ giáo.
Lâm Linh nhìn Morgan phu nhân ngồi bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm gác kỳ quái. Nàng biết rất rõ đây là tỷ tỷ của Arthur, nhưng không hiểu sao nàng lại có một chút ghen tỵ đây? Hay nàng ghen tỵ vì người khác nhanh chóng được yêu mến? Hay ghen tỵ khí chất ưu nhã xinh đẹp vốn có trên người nàng? Hay ghen tỵ vì nàng có thể danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh Arthur…..
Nàng lắc lắc đầu, không cho phép chính mình suy nghĩ lung tung thêm nữa, nếu còn như vậy nữa, nàng chắc chắn sẽ rất khinh bỉ bản thân.
Đêm nay Arthur vẫn tuấn mỹ như thế, mặc kệ hắn ở đâu khi nào, vẫn luôn bảo trì tư thế tự nhiên, tuấn dật. Ánh mắt của nàng bất giác lúc nào cũng chú ý tới từng nụ cười, từng cái nhấc tay nhấc chân của hắn.
Không biết tại sao, đột nhiên nàng rất chờ mong Arthur có thể liếc nàng một cái, tựa như người yêu, ánh mắt lãng mạn giao nhau. Nhưng quan hệ lại cách quá xa, Arthur tựa hồ cũng không thấy ánh mắt chăm chú của nàng, vẫn tiếp tục nghiêng mặt nói chuyện với Morgan phu nhân.
Thật sự là một tên không có cảm ứng tâm linh! Lâm Linh buồn bực cầm lấy chén
rượu trước mặt nuốt một ngụm lớn.
Ân? Nàng dùng đầu lưỡi liếm môi vài cái, rượu này ngọt thật, đặc , chua, uống khá ngon, không có sáp như rượu nho.
Ân, một ngụm lại thêm một ngụm……
Lancelot nói vài câu với người bên cạnh, quay đầu lại đúng lúc thấy Lâm Linh đang uống cạn một hơi ly rượu, vội vàng giật cái chén của nàng xuống, nói: “Tiểu Linh, đừng uống nhiều thế, sẽ say đấy.”
Lâm Linh hé mắt, lắc lắc đầu:“Cậu xem, giờ tôi đang rất tỉnh đây, đây là rượu gì vậy, uống ngon thật.”.
“Đây là mật rượu của người Viking, là dùng mật và nho chế biến chung, cho nên uống vừa thấy mùi mật vừa thấy mùi nho thơm ngát, nhưng rượu này có tác dụng rât mạnh, cô nên uống ít thôi.”
“Không sợ không sợ, có Tiểu Lan ở đây, có uống mấy cũng không sợ!” Lâm Linh khó khăn mở miệng làm nũng, lúc này vẫn chưa nhận ra ý thức mình đang bị rượu ăn mòn.
Lancelot thoáng sửng sốt, không nhìn được gật đầu. Màu lam trong con ngươi hắn như chảy một ít xuân thủy, ánh mắt lưu động một tia sủng nịnh mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Nhưng uống như vậy thật vô nghĩa, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi.” Lâm Linh hăng hái bừng bừng đề nghị, lập tức chiếm được sự tán thành của bọn kỵ sĩ quanh nàng.
Từ oẳn tù tì đơn giản đến hai bên cùng đoán, đến bản trống truyền hoa, Lâm Linh nói hết những trò mình biết cho bọn họ nghe, mọi người cũn thừa dịp có rượu, càng chơi càng hăng. Nàng nhìn Gawain và Khải chơi trò con ong mật cười đến ngã trái ngã phải, cuối cùng mọi người dừng lại trên người Lancelot.
Cách một chỗ không xa bọn họ, vẻ mặt âm trầm của quốc vương trẻ tuổi nhìn bọn họ, trong lòng nấn ná một cỗ lửa giận như một ngòi nổ có thể phát tán bất cứ lúc nào, đột nhiên có cảm giác muốn quăng hết bọn kỵ sĩ này ra khỏi chỗ của cô ngốc kia.
Lúc này Lâm Linh sớm đã quên cái gì cảm ứng tâm linh, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt giết người của quốc vương, vẻ mặt vẫn hưng phấn mà lôi kéo Lancelot, muốn hắn cùng chơi trò con ong mật.
Rắc! Một cái chén vỡ vụn trong tay quốc vương, mọi người theo tiếng nhìn lại, hóa ra là một cung nữ trong lúc rót rượu không cẩn thận làm đổ cái chén của quốc vương.
“Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Cục tức trong lòng bệ hạ không nhịn được phát ra ngoài. Tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ trước phản ứng của quốc vương, mặc dù quốc vương bình thường là một người không dễ ở chung, như hắn rất ít khi nào trách thủ hạ chỉ vì mấy việc vặt.
Lâm Linh hoang mang nhìn Arthur, đúng lúc Arthur cũng đang ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh mắt hai người va chạm nhau trong không trung, chỉ là…… chẳng có cái gì gọi là lãng mạn cả……
Lâm Linh có chút không rõ hiện trạng, lăng lăng nhìn hắn, cho dù nàng có ngốc, cũng nhìn ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu của Arthur, trên mặt đề mấy chữ to “Là cô sai”. Nàng lại làm sai chuyện gì khiến hắn không vui sao? Lâm Linh nghĩ đến nát đầu cũng không ra, buổi tối nay căn bản chưa nói chuyện với hắn mà!
“Lâm Linh, trò mấy người vừa chơi là gì thế, chỉ chúng ta với.” Bọn kỵ sĩ bàn bên cũng ra yêu cầu với nàng.
Lâm Linh vuốt vuốt Thái Dương, chẳng muốn đi đoán tên kia tại sao lại khó chịu thế nữa, đứng lên chuẩn bị tiếp tục đi rải trò chơi. Nhưng trong nháy mắt nàng vừa đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, cả người bỗng dưng nhẹ bẫng, ý thức dường như cũng không còn là của mình nữa.
“Tiểu Linh, cô say rồi? Ttôi đã nói rượu này rất mạnh mà, tôi đưa cô về phòng thôi!” Lancelot lo lắng đỡ lấy nàng, nàng cười hì hì, trong miệng nói vài câu mơ hồ: “Hai con ong mật bay vào bụi hoa, con ong trái, con ong phải……. Sao sao sao……
“Oa, Tiểu Linh, đừng sờ soạng lung tung a, để ta đưa nàng về đi.” Gawain nhanh chóng nhảy dứng lên đề nghị muốn đưa nàng về phòng.
Morgan phu nhân cách đó không xa nhìn một màn này thì mỉm cười, trong lúc vô ý thấy ánh mắt lạnh lùng của đệ đệ mình nhìn chắm chú vô đấy, gương mặt hắn chẳng những tái mét, mà khóe miệng còn rung lên, hiển nhiên đang cố sức khống chế cảm xúc của mình. Đột nhiên, hắn đứng lên, dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, đi về phía cô bé kia.
“Ta đưa nàng về phòng.” Giọng hắn tuy không lớn, nhưng lại rất rõ ràng. Lời nói tuy là nói với Lancelot, nhưng ánh mắt lại ở trên người Lâm Linh.
“Tôi muốn Tiểu Lan đứa…..” Ý thức vốn đã không rõ ràng, Lâm Linh cũng chẳng cảm giác được nguy hiểm cận kề, cố nắm chặt tay Lancelot không buông.
Arthur hít thật sâu một hơi, rốt cuộc cũng bùng nổ. Không chỉ thế, hắn còn cảm thấy lục phũ ngũ tạng như bị nữ nhân này làm cho nổ tung hết rồi. Tuy nhiên, thân là quốc vương England như hắn, đương nhiên lực nhẫn nại cũng cao hơn người thường. Cho nên, hẵn vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Ta đưa nàng về.”
Lâm Linh lờ đờ mông lung nhìn hắn, dứt khoát bắn ra một chữ: “Không!” Từ chuyện này cũng đủ cho thấy, cho dù Lâm Linh nàng bị say vẫn đủ tỉnh táo biết tính mạnng mình đang gặp nguy hiểm.
Nhẫn nại cũng có giới hạn. Những lời này bây giờ đối với Arthur rất thích hợp, giờ hắn đã mất hết kiên nhẫn, không nói lời nào bế nàng lên, trực tiếp đi ra ngoài đại sảnh……
Tấm cửa gỗ song đào mở ra, Arthur ôm Lâm Linh vào phòng ngủ của nàng. Nơi này rộng như đại sảnh dưới lầu, chiếc rèm cửa lông chim màu tím trải dài trên mặt đất như một tấm thảm, mặc dù ánh sáng không nhiều, nhưng bên trong căn phòng lại vô cùng xa hoa tráng lệ và không kém phần sức quyến rũ.
Hắn nhẹ nhàng đặt Lâm Linh đang mê man như một con mèo nhỏ lên giường, thuận tay phủ chăn lên người nàng, thắp thêm một ngọn nến.
Hoa nến tạo thành một vầng sáng bao quanh người nàng như lồng kính, khiến nàng thoạt nhìn vừa ấm áp lại trầm tĩnh. Gương mặt ửng đỏ như quả táo chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Arthur ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt tím của hắn trong đêm lóe lên vài tia quỷ dị, thi thoảng còn có vài giọt màu tím nảy lên như tóe lửa.
Hắn vươn đôi tay ôn như vuốt mặt của nàng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô ngốc này, có phải rồi một ngày sẽ phải trở lại thế giới của cô ấy? Nếu nói như vậy, hắn sẽ không để nàng có thể quay trở về.
“Tiểu Lan, cậu tới từ khi nào vậy?” Nàng hưng phấn vẫy vẫy tay về phía hắn.
Lancelot khẽ mỉm cười:“Từ lúc cô nói toàn thân con nhím đều là gai, ddiều đó ám chỉ tương lai của chúng ta sẽ gặp nhiều khó khăn a.”
“Được lắm, hóa ra cậu đã tới từ sớm, vậy tại sao lại không cứu bé nhím a?” Lâm Linh quăng cho hắn một ánh mắt xem thường.
Lancelot đi tới cạnh nàng:“Có cô ở đây rồi, tôi đâu cần ra tay nữa.”
“Ân, vậy cũng phải.” Lâm Linh nở một nụ cười thuần túy, lôi kéo ống tay áo Lancelot,“Chúng ta cùng đi ăn sáng đi. A, đúng rồi, cậu nghe gì chưa, mới sáng sớm Morgan phu nhân đã tới phòng bếp phụ việc đấy.”
“Morgan phu nhân, hồi sáng tôi cũng có gặp qua cô ấy, nhìn qua thật đúng là một vị phu nhân vừa ưu nhã lại xinh đẹp.” Lancelot ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, ánh mắt thoáng trở nên phức tạp,“Nhưng mà Tiểu Linh, có rất nhiều chuyện chúng ta không thể nhìn qua vẻ bề ngoài mà phán đoán cả bên trong.” Vừa nói, hắn lại nhu thuận vỗ vỗ đầu nàng,“Đi thôi, cùng đi ăn sáng. Mới nãy tôi ghé qua nhà bếp thấy có nho mà cô thích ăn nhất đấy.”
“Thật sao, vậy phải đi mau lên, nếu không sẽ bị Đặc Lý Ti ăn sạch mất.” Trước mắt Lâm Linh sáng ngời, nho chính là món trái cây nàng yêu thích nhất ở Trung cổ. Vưga nghĩ tới tên bị bệnh ưa sạch kia cũng vô cùng thích món này, bước chân cũng không tự chủ lướt nhanh hơn.
“Yên tâm đi, hắn một cái cũng sẽ không ăn.” Lancelot trừng mắt nhìn nàng,“Mới nãy tôi vừa nói nho này vừa bị rớt trong chuồng heo a.”
Lâm Linh ngẩn người, bật cười ha hả,“Tiểu Lan, không ngờ cậu cũng xấu xa như thế! Thế này thì Tiểu Tư dù một cái cũng không dám đụng tới!”
Lancelot không nói lời nào, khẽ nhếch môi cười, sau đó tiến lên phía trước.
Lâm Linh cũng ôm cái bụng cười đến quặng thắt đuổi theo.
Hai người im lặng một trước một sau đi về phía trước. Lá cây hai bên hoa viên đã bắt đầu đâm chồi, Lâm Linh nghe được tiếng bước chân hai người gõ lên thềm gạch đá, tạo thành một tiết tấu hài hòa thanh thúy. Ánh mặt trời chiếu xuyên qua khẽ lá, biến ảo nhảy trên mặt đất, mơ hồ tạo nên một loại ảo giác. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, nhưng nàng lại rất thích hưởng thụ cảm giác yên bình này, rất hiền hòa, rất mềm mại, những đám mây điềm nhiên trôi nổi trên bầu trời xanh lam, lá rụng dưới những gốc cây bay múa.
Nàng có cảm giác thật an tâm khi đi bên cạnh Lancelot.
Màn đêm mùa đông buông xuống, sao Bắc Đẩu bắt đầu le lói chiếu sáng ở đằng xa. Ngoài vương cung, giọng hú cao ngạo của con cú mèo liên tục gào thét trong đêm. Nhưng lúc này trong đại sảnh vương cung lại vô cùng ồn ào, các quý tộc mặc những bộ dạ hội lượn qua lượn lại, ánh sáng dập dờn thay đổi, mấy nam nhân bàn luận chiến sự, các nữ nhân lại lại tụm năm tụm bảy tám chuyện.
Đương nhiên, trong đám mấy bà cô ầm ỹ này không thiếu chàng kỵ sĩ Khải.
Sau khi kiếm được kha khá tin tức, Khải lập tức quay lại chỗ ngồi của mình, đem mớ thông tin mình vừa thu thập được rải cho từng người,“Này này, các ngươi có biết gì không, hóa ra trước đây Morgan phu nhân từng được gả cho tử tước Ireland, nhưng cuộc đời của vị này vốn chẳng có gì đặc biệt, trước đó không lâu vừa qua đời vì bạo bệnh, kết quả để lại một đứa con tên Mordred, nghe nói đứa trẻ này sau khi trải qua một cơn bạo bệnh cũng không còn nói chuyện được nữa, hơn nữa cũng không thích tiếp xúc với người khác, tính cách trở nên rất quái gở……blablabla……”
“Tiểu Linh, mau lại đây, há miệng ra nào, ta vừa mới lột cho nàng mấy quả nho này ———” Gawain lại sát Lâm Linh, đưa dĩa lên trước mặt, không quên vứt thêm một cái mị nhãn hoa lệ. May mà hắn cơ trí, tranh thủ kiếm cơ hội.
Lâm Linh cười khan,“Đại thúc, đừng khách khí vậy …… Chính ngài ăn đi.”
“Tiểu Linh thân ái của ta, chẳng lẽ nàng muốn công lao của ta trở nên uổng phí sao?” Gawain chớp đôi mắt xanh biếc như hồ nước, lộ ra ánh mắt bị đả kích đến khoa trương.
Nghĩ đến lần trước nàng gặp nguy hiểm, vị đại thúc đẹp trai này cũng đã ra tay giúp nàng, quả thực cũng khiến nàng rất cảm động. Lâm Linh không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ thở dài, cố đưa tay nhận lấy một quả.
Đặc Lý Ti ngồi một bên u oán nhìn mấy quả nho, chỉ có thể nặng nề dùng dao cắt thịt để phát tiết. Cái tên Lancelot kinh tởm này, làm hắn ăn món gì cũng ngửi thấy mùi chuồng heo.
“Gawain, Tiểu Linh cô ấy tự có tay chân, ngài làm vậy nhỡ bệ hạ thấy thì không hay đâu.” Lancelot ngồi một bên nói nhỏ, giọng nói và gương mặt vẫn ôn nhu như trước, nhưng trong đáy mắt lại chứa một hàm ý.“Bệ hạ cũng thể ngăn cản ta thích Tiểu Linh a, hơn nữa Tiểu Linh vẫn độc thân, cơ hội mọi người là như nhau.” Tư tưởng hầu tước Gawain thực ra lại rất hiện đại, khiến Lâm Linh có cảm tưởng như hắn cũng là người xuyên không. Lamorak và Juatan Just thì đang vùi mặt vào mâm mà ăn, thậm chí còn nhàm chắn hơn so với ngày thường.“Juatan Just, ăn rất ngon sao?”
“Ăn – rất – ngon.”
“Đệ thích nhất món nào?”“Thích – tất – cả.”
“Ăn xong rồi thì xuất cung một chuyến với ta đi.”“Đệ - không – muốn.”
“Đệ không thèm nghe lời ca ca?”
“Vậy – được – rồi.”
Nói thật, Lâm Linh thật sự rất bội phục Juatan Just, mọi người cũng từng cố nghĩ xem có cách nào khiến hắn nói hơn ba chữ được hay không, nhưng lần nào cũng chỉ là tốn công vô ích. Nên trong vương cung Camelot, nếu hỏi việc nào mà mọi người cảm thấy thấy bất khả thi nhất, tất cả mọi người sẽ trả lời bằng một câu—— khiến Juatan Just nói hơn ba chữ! Khải đáng thương của chúng ta nói đến khô cả lưỡi khản cả cổ, nhưng hai người bàn bên lại không thèm nghe gì, việc này khiến hắn có cảm giác thật thất bại…… Kết quả, vẫn là Đặc Lý Ti vốn đang buồn bực vỗ vỗ vai hắn đồng tình an ủi, kéo hắn đến cạnh mình cùng nhau buồn bực……
Chương 105:
Morgan phu nhân vừa xuất hiện, lập tức thu hút rất nhiều ánh mắt của mọi người. Nàng có dung mạo xinh đẹp, khí chất ưu nhã cùng nụ cười hiền hòa của nàng nhanh chóng chiếm được hảo cảm của mọi người, mà cách nàng làm món ăn chả viên đã được rất nhiều người hoan nghênh. Món ăn hoàn toàn được làm từ thịt dê, lẫn vào trong là mùi vị hoa hồng, sau khi làm xong, còn phủ một lớp táo lên trên. Đây là một món ăn đòi hỏi kỹ thuật tốt, ngay cả Phiêu Nhân cũng không nhịn được nhờ nàng chỉ giáo.
Lâm Linh nhìn Morgan phu nhân ngồi bên cạnh, trong lòng dâng lên một cảm gác kỳ quái. Nàng biết rất rõ đây là tỷ tỷ của Arthur, nhưng không hiểu sao nàng lại có một chút ghen tỵ đây? Hay nàng ghen tỵ vì người khác nhanh chóng được yêu mến? Hay ghen tỵ khí chất ưu nhã xinh đẹp vốn có trên người nàng? Hay ghen tỵ vì nàng có thể danh chính ngôn thuận ngồi bên cạnh Arthur…..
Nàng lắc lắc đầu, không cho phép chính mình suy nghĩ lung tung thêm nữa, nếu còn như vậy nữa, nàng chắc chắn sẽ rất khinh bỉ bản thân.
Đêm nay Arthur vẫn tuấn mỹ như thế, mặc kệ hắn ở đâu khi nào, vẫn luôn bảo trì tư thế tự nhiên, tuấn dật. Ánh mắt của nàng bất giác lúc nào cũng chú ý tới từng nụ cười, từng cái nhấc tay nhấc chân của hắn.
Không biết tại sao, đột nhiên nàng rất chờ mong Arthur có thể liếc nàng một cái, tựa như người yêu, ánh mắt lãng mạn giao nhau. Nhưng quan hệ lại cách quá xa, Arthur tựa hồ cũng không thấy ánh mắt chăm chú của nàng, vẫn tiếp tục nghiêng mặt nói chuyện với Morgan phu nhân.
Thật sự là một tên không có cảm ứng tâm linh! Lâm Linh buồn bực cầm lấy chén
rượu trước mặt nuốt một ngụm lớn.
Ân? Nàng dùng đầu lưỡi liếm môi vài cái, rượu này ngọt thật, đặc , chua, uống khá ngon, không có sáp như rượu nho.
Ân, một ngụm lại thêm một ngụm……
Lancelot nói vài câu với người bên cạnh, quay đầu lại đúng lúc thấy Lâm Linh đang uống cạn một hơi ly rượu, vội vàng giật cái chén của nàng xuống, nói: “Tiểu Linh, đừng uống nhiều thế, sẽ say đấy.”
Lâm Linh hé mắt, lắc lắc đầu:“Cậu xem, giờ tôi đang rất tỉnh đây, đây là rượu gì vậy, uống ngon thật.”.
“Đây là mật rượu của người Viking, là dùng mật và nho chế biến chung, cho nên uống vừa thấy mùi mật vừa thấy mùi nho thơm ngát, nhưng rượu này có tác dụng rât mạnh, cô nên uống ít thôi.”
“Không sợ không sợ, có Tiểu Lan ở đây, có uống mấy cũng không sợ!” Lâm Linh khó khăn mở miệng làm nũng, lúc này vẫn chưa nhận ra ý thức mình đang bị rượu ăn mòn.
Lancelot thoáng sửng sốt, không nhìn được gật đầu. Màu lam trong con ngươi hắn như chảy một ít xuân thủy, ánh mắt lưu động một tia sủng nịnh mà chính hắn cũng không nhận ra.
“Nhưng uống như vậy thật vô nghĩa, chi bằng chúng ta chơi trò chơi đi.” Lâm Linh hăng hái bừng bừng đề nghị, lập tức chiếm được sự tán thành của bọn kỵ sĩ quanh nàng.
Từ oẳn tù tì đơn giản đến hai bên cùng đoán, đến bản trống truyền hoa, Lâm Linh nói hết những trò mình biết cho bọn họ nghe, mọi người cũn thừa dịp có rượu, càng chơi càng hăng. Nàng nhìn Gawain và Khải chơi trò con ong mật cười đến ngã trái ngã phải, cuối cùng mọi người dừng lại trên người Lancelot.
Cách một chỗ không xa bọn họ, vẻ mặt âm trầm của quốc vương trẻ tuổi nhìn bọn họ, trong lòng nấn ná một cỗ lửa giận như một ngòi nổ có thể phát tán bất cứ lúc nào, đột nhiên có cảm giác muốn quăng hết bọn kỵ sĩ này ra khỏi chỗ của cô ngốc kia.
Lúc này Lâm Linh sớm đã quên cái gì cảm ứng tâm linh, căn bản không thèm để ý đến ánh mắt giết người của quốc vương, vẻ mặt vẫn hưng phấn mà lôi kéo Lancelot, muốn hắn cùng chơi trò con ong mật.
Rắc! Một cái chén vỡ vụn trong tay quốc vương, mọi người theo tiếng nhìn lại, hóa ra là một cung nữ trong lúc rót rượu không cẩn thận làm đổ cái chén của quốc vương.
“Lập tức cút ra ngoài cho ta!” Cục tức trong lòng bệ hạ không nhịn được phát ra ngoài. Tất cả mọi người đều thấy kỳ lạ trước phản ứng của quốc vương, mặc dù quốc vương bình thường là một người không dễ ở chung, như hắn rất ít khi nào trách thủ hạ chỉ vì mấy việc vặt.
Lâm Linh hoang mang nhìn Arthur, đúng lúc Arthur cũng đang ngẩng đầu lên nhìn nàng. Ánh mắt hai người va chạm nhau trong không trung, chỉ là…… chẳng có cái gì gọi là lãng mạn cả……
Lâm Linh có chút không rõ hiện trạng, lăng lăng nhìn hắn, cho dù nàng có ngốc, cũng nhìn ra vẻ mặt cực kỳ khó chịu của Arthur, trên mặt đề mấy chữ to “Là cô sai”. Nàng lại làm sai chuyện gì khiến hắn không vui sao? Lâm Linh nghĩ đến nát đầu cũng không ra, buổi tối nay căn bản chưa nói chuyện với hắn mà!
“Lâm Linh, trò mấy người vừa chơi là gì thế, chỉ chúng ta với.” Bọn kỵ sĩ bàn bên cũng ra yêu cầu với nàng.
Lâm Linh vuốt vuốt Thái Dương, chẳng muốn đi đoán tên kia tại sao lại khó chịu thế nữa, đứng lên chuẩn bị tiếp tục đi rải trò chơi. Nhưng trong nháy mắt nàng vừa đứng dậy, đột nhiên lại cảm thấy choáng váng, cả người bỗng dưng nhẹ bẫng, ý thức dường như cũng không còn là của mình nữa.
“Tiểu Linh, cô say rồi? Ttôi đã nói rượu này rất mạnh mà, tôi đưa cô về phòng thôi!” Lancelot lo lắng đỡ lấy nàng, nàng cười hì hì, trong miệng nói vài câu mơ hồ: “Hai con ong mật bay vào bụi hoa, con ong trái, con ong phải……. Sao sao sao……
“Oa, Tiểu Linh, đừng sờ soạng lung tung a, để ta đưa nàng về đi.” Gawain nhanh chóng nhảy dứng lên đề nghị muốn đưa nàng về phòng.
Morgan phu nhân cách đó không xa nhìn một màn này thì mỉm cười, trong lúc vô ý thấy ánh mắt lạnh lùng của đệ đệ mình nhìn chắm chú vô đấy, gương mặt hắn chẳng những tái mét, mà khóe miệng còn rung lên, hiển nhiên đang cố sức khống chế cảm xúc của mình. Đột nhiên, hắn đứng lên, dưới ánh mắt của mọi người xung quanh, đi về phía cô bé kia.
“Ta đưa nàng về phòng.” Giọng hắn tuy không lớn, nhưng lại rất rõ ràng. Lời nói tuy là nói với Lancelot, nhưng ánh mắt lại ở trên người Lâm Linh.
“Tôi muốn Tiểu Lan đứa…..” Ý thức vốn đã không rõ ràng, Lâm Linh cũng chẳng cảm giác được nguy hiểm cận kề, cố nắm chặt tay Lancelot không buông.
Arthur hít thật sâu một hơi, rốt cuộc cũng bùng nổ. Không chỉ thế, hắn còn cảm thấy lục phũ ngũ tạng như bị nữ nhân này làm cho nổ tung hết rồi. Tuy nhiên, thân là quốc vương England như hắn, đương nhiên lực nhẫn nại cũng cao hơn người thường. Cho nên, hẵn vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa, giọng nói vẫn bình tĩnh: “Ta đưa nàng về.”
Lâm Linh lờ đờ mông lung nhìn hắn, dứt khoát bắn ra một chữ: “Không!” Từ chuyện này cũng đủ cho thấy, cho dù Lâm Linh nàng bị say vẫn đủ tỉnh táo biết tính mạnng mình đang gặp nguy hiểm.
Nhẫn nại cũng có giới hạn. Những lời này bây giờ đối với Arthur rất thích hợp, giờ hắn đã mất hết kiên nhẫn, không nói lời nào bế nàng lên, trực tiếp đi ra ngoài đại sảnh……
Tấm cửa gỗ song đào mở ra, Arthur ôm Lâm Linh vào phòng ngủ của nàng. Nơi này rộng như đại sảnh dưới lầu, chiếc rèm cửa lông chim màu tím trải dài trên mặt đất như một tấm thảm, mặc dù ánh sáng không nhiều, nhưng bên trong căn phòng lại vô cùng xa hoa tráng lệ và không kém phần sức quyến rũ.
Hắn nhẹ nhàng đặt Lâm Linh đang mê man như một con mèo nhỏ lên giường, thuận tay phủ chăn lên người nàng, thắp thêm một ngọn nến.
Hoa nến tạo thành một vầng sáng bao quanh người nàng như lồng kính, khiến nàng thoạt nhìn vừa ấm áp lại trầm tĩnh. Gương mặt ửng đỏ như quả táo chín, khiến người ta không nhịn được muốn cắn một cái. Arthur ngồi xuống bên giường, lẳng lặng nhìn nàng. Đôi mắt tím của hắn trong đêm lóe lên vài tia quỷ dị, thi thoảng còn có vài giọt màu tím nảy lên như tóe lửa.
Hắn vươn đôi tay ôn như vuốt mặt của nàng, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp.
Cô ngốc này, có phải rồi một ngày sẽ phải trở lại thế giới của cô ấy? Nếu nói như vậy, hắn sẽ không để nàng có thể quay trở về.
/161
|