Lâm Linh chạy mãi tới góc hoa viên mới dừng lại, nước mắt đã sớm không nhịn được tranh nhau rơi xuống. Tại sao? Ngay cả một cái vỏ kiếm mà nàng cũng không giữ được? Còn nói cái gì mà bảo vệ hắn, lúc đầu vì bảo vệ hắn, ngày cả nhảy xuống tường thành nàng cũng không sợ, nhưng lần này chỉ vì một chút đau đớn nho nhỏ mà đánh rơi cả một thứ quan trọng!
Nàng thật sự rất vô dụng,…. Lúc này rất vô dụng, nàng chưa bao giờ cảm thấy ghét bản thân như lúc này.
Lời của tiên nữ xen lẫn trong trí nhớ của nàng, khiến cho đại não của nàng càng trở nên hỗn loạn, khiến cho nàng có cảm giác muốn chạy thật xa khỏi đây.
Đúng lúc nàng đang hỗi hận không biết nên làm thế nào cho phải, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Nàng thoáng sửng sốt quay đầu lại nhìn nam tử đứng dưới tán cây nguyệt quế! Mái tóc vàng hoa mỹ của hắn ẩm ướt dưới bóng đêm, mềm mại như nước, như những mảnh trăng nhỏ.
Đầu tiên là ánh mắt nàng rung lên, sau đó lại ảm đạm chìm xuống. Giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Cậu tới trách tôi sao?”
“Nàng nói thử xem?” Mặt hắn không đổi sắc nhìn nàng.
Cảm giác tim đập mạnh cùng giọng nói khàn khàn của hắn xông vào trí óc nàng, như một chút mực đỏ nhẹ nhàng loang lổ khuếch tán trên tờ giấy trắng muốt, mãi mãi nằm đó không mất đi.
Hắn tiến lên vài bước tới trước mặt nàng, không khách khí đưa tay gõ mạnh một cái vào đầu nàng, không vui mở miệng nói: “Ta đương nhiên muốn trách nàng, đồ ngốc nàng, chỉ là rớt vỏ kiếm thì trốn cái gì!”
Lâm Linh sững sờ đứng đó, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói:“Cậu chỉ trách tôi như vậy?”
“Arthur ta bộ không có vỏ kiếm thì sẽ không đánh lại người Saxon sao? Rớt thì rớt, có cái gì mà ngạc nhiên.” Hắn lại đánh đầu nàng một cái, khóe miệng khẽ nhướng chút châm biếm,“Cư nhiên còn khóc long trời lở đất, thật mất thể diện a!”
Bị nụ cười của hắn hấp dẫn, Lâm Linh chỉ có thể đứng đó mờ mịt nhìn nụ cười của hắn, như bị chìm đắm trong thứ rượu ngọn không dứt ra được. Sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh từ sau cơn say, trên mặt nàng đột nhiên ánh lên vẻ khổ não và lo lắng. Nhưng sau đó liền nhanh chóng rút đi khỏi gương mặt thanh tú, nàng dường như đã quyết định gì đó, nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ lên hít sâu, ánh mắt vững vàng nhìn hắn, gằn từng chữ:“Sau này, tôi, sẽ là vỏ kiếm của cậu.”
Arthur lại nở nụ cười, kéo nàng vào trong ngực mình, dùng sức cầm tay nàng:“Lần này ta nhất định sẽ đuổi bọn chúng ra khỏi England, cho nên, ở đây, chờ ta.”
Giọng nói của hắn ấm áp mà mông lung như đám sương. Lâm Linh cảm thấy tiếng trống ngực phập phồng, khoảng cách gần như vậy làm nàng nghe được cả tiếng tim đập của hắn. Ai nói hắn là hư ảo? Ai nói là hắn không có thật ?
Nàng tin rằng hắn thật sự tồn tại, họ cùng thở dưới một bầu không khí, cùng được chiếu rọi dưới một ánh mặt trời, cùng sinh hoạt trong một thế giới gọi là gì đó, cùng tiến hành trong một thời gian gì đó.
Đúng không, Arthur, chúng ta cùng sống tại – Địa Cầu, cùng cảm thụ được bốn mùa.
Chỉ là không gian sinh hoạt bất đồng.
Không hơn. Nghĩ tới đây. Nàng dần dần nở nụ cười tươi, trong đôi mắt vẫn còn sự lo lắng, nhưng giọng nói ấm áp thuần túy:“Ân, tôi sẽ chờ.”
“Được rồi, nàng vẫn còn bệnh, nhanh đi nghỉ đi.” Arthur buông tay nàng ra, đi về phía trước.
Lâm kinh kinh ngạc nhìn về phía cổ tay vừa rồi bị hắn nắm. Gió đêm xuyên qua trong không gian, nhanh chóng thổi đi chút ấm áp còn sót lại, nơi bàn tay hắn vừa cầm, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
“Cô ngốc.” Một tiếng kêu nhu thuận gọi nàng, Arthur quay đầu, ánh mắt lòe lòe trong bóng đêm.
Hắn đưa tay ý bảo Lâm Linh tiến lên.
Lâm Linh cười, lập tức bước nhanh đuổi theo.
--- --------ta là dải phân cách dễ xương \ >v< /--- ---------
Đội quân của Arthur xuất phát vào sáng sớm thứ hai, nhưng Lâm Linh lại không đi tiễn, đương nhiên không ai có thể trách nàng được, ai kêu nàng đang ở WC đối phó với địch nhân ghê tởm mang tên tiêu chảy này đây. Lúc nàng chật vật đi ra, người hầu nói đội quân đã sớm đi xa. Lâm Linh xui xẻo chỉ có thể tiếp tục tự mình “chiến đấu”, tuy nhiên nàng đã âm thầm quyết định chủ ý, chờ đến lúc bệnh nàng khá hơn chút, nàng sẽ chủ động theo sau.
Nửa tháng sau.
Khí trời Camelot ngày càng trở nên ấm áp
Lâm Linh rời giường nhìn vùng quê phía xa, tâm tình tốt đẹp, bụng của nàng cũng đã khổi phục lại sinh lý bình thường của nó, mặc dù nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng đã không thể nhịn được muốn đi tìm Arthur .
Nàng đi ra đại sảnh ăn sáng thì đã thấy Morgan phu nhân và con trai nàng. Bởi vì đa số kỵ sĩ đều đã đi ra trận nên lúc này trên bàn ăn chỉ còn có hai mẹ con nàng. Nói thật, nàng đã quen với sự châm chọc của Arthur, Tiểu Lan ôn nhu………..
Không có bọn họ ở đây, cảm giác thật lãnh lẽo.
“Lâm Linh, lần này có món cháo thịt hầm cho Phiêu Nhân nấu cho muội, vẫn còn nóng, muội mau ăn đi.”
Lâm Linh gật đầu, ăn một miếng, quả nhiên còn ấm nóng, cho dù là thời châu Âu Trung cổ hay hiện đại, người nước ngoài đều thích ăn đồ ăn hơi lạnh, bánh mì cũng lạnh sữa cũng thế….. Bình thường mấy thứ này cũng có thể khiến nàng bị tiêu chảy, căn bản là ăn không được mấy thứ này, may là có Phiêu Nhân thông minh, nói chuyện với nàng vài câu đã nấu được món này cho nàng.
“Cũng không biết hiện giờ Arthur thế nào, binh đưa tin vẫn chưa trở về.” Morgan phu nhân buồn bã buông cái chén: “Hiện giờ không có vỏ kiếm để bảo vệ, ta thực lo lắng, hy vọng Thượng Đế phù hộ cho bọn họ.”
Động tác của Lâm Linh bị khựng lại, nhớ tới sự cố ngoài ý muốn đêm đó. Cảm xúc áy náy lại dâng lên trong lòng, nàng mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, đêm đó, trước khi ta bị trượt tay, tỷ có cảm giác thấy có sức mạnh gì lạ không?”
Morgan lắc đầu: “Lúc ta thấy đầu người đó, ta đã bị dọa đến suýt bất tỉnh.”
Lâm Linh a một cái, nghi hoặc trong lòng vẫn không giảm đi, chẳng lẽ lần trước chỉ là ảo giác của nàng? Nhưng rõ ràng là có một đạo lực nào đó đã đánh nàng, hơn nữa còn là đúng lúc nàng bị trượt tay.
Hí hí……… ngoài sảnh truyền tới tiếng vó ngựa, nghe tiếng thì hình như là hướng về phía này………
“Kẻ nào lớn mật, lại dám cưỡi kỵ mã xông vào………..” Lời Morgan còn chưa dứt thì đã thấy một kỵ sĩ vọt vào đại sảnh. Tên kỵ sĩ này cam đảm xuống ngựa đi tới trước mặt các nàng, mái tóc màu trà gọn gàng phủ một tầng bụi, trên gương mặt tuấn tú mơ hồ có một tia ngưng trọng, áo giáp dính vài vết máu, nhưng bên tay vẫn nắm chặt thanh trường kiếm.
“Bối Để Uy Nhĩ!“Lâm Linh khiếp sợ đẩy bát cháo, liên tục hỏi, “Không phải ngươi đi với Arthur sao? Sao lại trở về?” Vừa mới nói xong những lời này, lòng của nàng bỗng dưng trầm xuống, thân thể không nhịn được run lên, khóe môi giật giật không dám hỏi tiếp vẫn đề.
Chẳng lẽ, Arthur đã xảy ra chuyện?
Nàng thật sự rất vô dụng,…. Lúc này rất vô dụng, nàng chưa bao giờ cảm thấy ghét bản thân như lúc này.
Lời của tiên nữ xen lẫn trong trí nhớ của nàng, khiến cho đại não của nàng càng trở nên hỗn loạn, khiến cho nàng có cảm giác muốn chạy thật xa khỏi đây.
Đúng lúc nàng đang hỗi hận không biết nên làm thế nào cho phải, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhỏ.
Nàng thoáng sửng sốt quay đầu lại nhìn nam tử đứng dưới tán cây nguyệt quế! Mái tóc vàng hoa mỹ của hắn ẩm ướt dưới bóng đêm, mềm mại như nước, như những mảnh trăng nhỏ.
Đầu tiên là ánh mắt nàng rung lên, sau đó lại ảm đạm chìm xuống. Giọng nhỏ như tiếng muỗi: “Cậu tới trách tôi sao?”
“Nàng nói thử xem?” Mặt hắn không đổi sắc nhìn nàng.
Cảm giác tim đập mạnh cùng giọng nói khàn khàn của hắn xông vào trí óc nàng, như một chút mực đỏ nhẹ nhàng loang lổ khuếch tán trên tờ giấy trắng muốt, mãi mãi nằm đó không mất đi.
Hắn tiến lên vài bước tới trước mặt nàng, không khách khí đưa tay gõ mạnh một cái vào đầu nàng, không vui mở miệng nói: “Ta đương nhiên muốn trách nàng, đồ ngốc nàng, chỉ là rớt vỏ kiếm thì trốn cái gì!”
Lâm Linh sững sờ đứng đó, hơn nửa ngày mới lắp bắp nói:“Cậu chỉ trách tôi như vậy?”
“Arthur ta bộ không có vỏ kiếm thì sẽ không đánh lại người Saxon sao? Rớt thì rớt, có cái gì mà ngạc nhiên.” Hắn lại đánh đầu nàng một cái, khóe miệng khẽ nhướng chút châm biếm,“Cư nhiên còn khóc long trời lở đất, thật mất thể diện a!”
Bị nụ cười của hắn hấp dẫn, Lâm Linh chỉ có thể đứng đó mờ mịt nhìn nụ cười của hắn, như bị chìm đắm trong thứ rượu ngọn không dứt ra được. Sau đó lại đột nhiên bừng tỉnh từ sau cơn say, trên mặt nàng đột nhiên ánh lên vẻ khổ não và lo lắng. Nhưng sau đó liền nhanh chóng rút đi khỏi gương mặt thanh tú, nàng dường như đã quyết định gì đó, nhắm chặt hai mắt, mặt đỏ lên hít sâu, ánh mắt vững vàng nhìn hắn, gằn từng chữ:“Sau này, tôi, sẽ là vỏ kiếm của cậu.”
Arthur lại nở nụ cười, kéo nàng vào trong ngực mình, dùng sức cầm tay nàng:“Lần này ta nhất định sẽ đuổi bọn chúng ra khỏi England, cho nên, ở đây, chờ ta.”
Giọng nói của hắn ấm áp mà mông lung như đám sương. Lâm Linh cảm thấy tiếng trống ngực phập phồng, khoảng cách gần như vậy làm nàng nghe được cả tiếng tim đập của hắn. Ai nói hắn là hư ảo? Ai nói là hắn không có thật ?
Nàng tin rằng hắn thật sự tồn tại, họ cùng thở dưới một bầu không khí, cùng được chiếu rọi dưới một ánh mặt trời, cùng sinh hoạt trong một thế giới gọi là gì đó, cùng tiến hành trong một thời gian gì đó.
Đúng không, Arthur, chúng ta cùng sống tại – Địa Cầu, cùng cảm thụ được bốn mùa.
Chỉ là không gian sinh hoạt bất đồng.
Không hơn. Nghĩ tới đây. Nàng dần dần nở nụ cười tươi, trong đôi mắt vẫn còn sự lo lắng, nhưng giọng nói ấm áp thuần túy:“Ân, tôi sẽ chờ.”
“Được rồi, nàng vẫn còn bệnh, nhanh đi nghỉ đi.” Arthur buông tay nàng ra, đi về phía trước.
Lâm kinh kinh ngạc nhìn về phía cổ tay vừa rồi bị hắn nắm. Gió đêm xuyên qua trong không gian, nhanh chóng thổi đi chút ấm áp còn sót lại, nơi bàn tay hắn vừa cầm, nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.
“Cô ngốc.” Một tiếng kêu nhu thuận gọi nàng, Arthur quay đầu, ánh mắt lòe lòe trong bóng đêm.
Hắn đưa tay ý bảo Lâm Linh tiến lên.
Lâm Linh cười, lập tức bước nhanh đuổi theo.
--- --------ta là dải phân cách dễ xương \ >v< /--- ---------
Đội quân của Arthur xuất phát vào sáng sớm thứ hai, nhưng Lâm Linh lại không đi tiễn, đương nhiên không ai có thể trách nàng được, ai kêu nàng đang ở WC đối phó với địch nhân ghê tởm mang tên tiêu chảy này đây. Lúc nàng chật vật đi ra, người hầu nói đội quân đã sớm đi xa. Lâm Linh xui xẻo chỉ có thể tiếp tục tự mình “chiến đấu”, tuy nhiên nàng đã âm thầm quyết định chủ ý, chờ đến lúc bệnh nàng khá hơn chút, nàng sẽ chủ động theo sau.
Nửa tháng sau.
Khí trời Camelot ngày càng trở nên ấm áp
Lâm Linh rời giường nhìn vùng quê phía xa, tâm tình tốt đẹp, bụng của nàng cũng đã khổi phục lại sinh lý bình thường của nó, mặc dù nguyên khí vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, nhưng nàng đã không thể nhịn được muốn đi tìm Arthur .
Nàng đi ra đại sảnh ăn sáng thì đã thấy Morgan phu nhân và con trai nàng. Bởi vì đa số kỵ sĩ đều đã đi ra trận nên lúc này trên bàn ăn chỉ còn có hai mẹ con nàng. Nói thật, nàng đã quen với sự châm chọc của Arthur, Tiểu Lan ôn nhu………..
Không có bọn họ ở đây, cảm giác thật lãnh lẽo.
“Lâm Linh, lần này có món cháo thịt hầm cho Phiêu Nhân nấu cho muội, vẫn còn nóng, muội mau ăn đi.”
Lâm Linh gật đầu, ăn một miếng, quả nhiên còn ấm nóng, cho dù là thời châu Âu Trung cổ hay hiện đại, người nước ngoài đều thích ăn đồ ăn hơi lạnh, bánh mì cũng lạnh sữa cũng thế….. Bình thường mấy thứ này cũng có thể khiến nàng bị tiêu chảy, căn bản là ăn không được mấy thứ này, may là có Phiêu Nhân thông minh, nói chuyện với nàng vài câu đã nấu được món này cho nàng.
“Cũng không biết hiện giờ Arthur thế nào, binh đưa tin vẫn chưa trở về.” Morgan phu nhân buồn bã buông cái chén: “Hiện giờ không có vỏ kiếm để bảo vệ, ta thực lo lắng, hy vọng Thượng Đế phù hộ cho bọn họ.”
Động tác của Lâm Linh bị khựng lại, nhớ tới sự cố ngoài ý muốn đêm đó. Cảm xúc áy náy lại dâng lên trong lòng, nàng mở miệng hỏi: “Tỷ tỷ, đêm đó, trước khi ta bị trượt tay, tỷ có cảm giác thấy có sức mạnh gì lạ không?”
Morgan lắc đầu: “Lúc ta thấy đầu người đó, ta đã bị dọa đến suýt bất tỉnh.”
Lâm Linh a một cái, nghi hoặc trong lòng vẫn không giảm đi, chẳng lẽ lần trước chỉ là ảo giác của nàng? Nhưng rõ ràng là có một đạo lực nào đó đã đánh nàng, hơn nữa còn là đúng lúc nàng bị trượt tay.
Hí hí……… ngoài sảnh truyền tới tiếng vó ngựa, nghe tiếng thì hình như là hướng về phía này………
“Kẻ nào lớn mật, lại dám cưỡi kỵ mã xông vào………..” Lời Morgan còn chưa dứt thì đã thấy một kỵ sĩ vọt vào đại sảnh. Tên kỵ sĩ này cam đảm xuống ngựa đi tới trước mặt các nàng, mái tóc màu trà gọn gàng phủ một tầng bụi, trên gương mặt tuấn tú mơ hồ có một tia ngưng trọng, áo giáp dính vài vết máu, nhưng bên tay vẫn nắm chặt thanh trường kiếm.
“Bối Để Uy Nhĩ!“Lâm Linh khiếp sợ đẩy bát cháo, liên tục hỏi, “Không phải ngươi đi với Arthur sao? Sao lại trở về?” Vừa mới nói xong những lời này, lòng của nàng bỗng dưng trầm xuống, thân thể không nhịn được run lên, khóe môi giật giật không dám hỏi tiếp vẫn đề.
Chẳng lẽ, Arthur đã xảy ra chuyện?
/161
|