Có lẽ là do đã ở cổ đại quá lâu, Lâm Linh bắt đầu cảm thấy có chút không thích ứng với cuộc sống hiện đại. Nhất là ở thời khắc này – lúc trước đang nằm trong chăn êm nệm ấm thì bị Arthur đánh thức dậy thì thấy vô cùng thống khổ — nhưng nếu nói đây là khoảng thời gian hạnh phúc, thì thời gian hiện tại là thống khổ sao?
Hình như là cực kỳ thống khổ mới đúng.
“Lâm Linh, còn không mau rời giường! Nếu không sẽ bị muộn học đấy!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc của mẫu thân đại nhân, làm Lâm Linh vừa cảm thấy mừng rỡ vừa cảm thấy mất mát.
Mừng rỡ là do đã có thể được gặp lại mụ mụ, nhưng lại có chút mất mát vì mình đã quay lại cuộc sống của một người bình thường. Trong thế giới trò chơi, nàng là một nữ công tước, so với bây giờ, thật khác nhau một trời một vực.
“Hai tuần nữa con lại phải thi đúng không, con nhất định phải chuyên tâm ôn tập, cố gắng đạt thành tích tốt. Ba mẹ đang mong con có thể đỗ được vào một trường đại học danh tiếng đấy. Con phải biết là bây giờ cạnh tranh quyết liệt như thế nào……” Trong bữa sáng, Lâm mụ lại bắt đầu lải nhải.
Lâm Linh ở một bên vừa xì xụp húp đậu hũ nóng, một bên cắn một cái bánh quẩy, mặt không đổi sắc nghe lão mụ dạy bảo. Lúc trước nhờ có Khải, giờ nàng đã quen với việc bữa ăn sáng có người lải nhải bên cạnh rồi!
“Được, mẹ, nếu lần này con mà đứng một trong mười vị trí đầu bảng, mẹ có thể đáp ứng một yêu cầu của con được không?” Nàng chép chép cái miệng trống không, cầm tiếp một cái bánh quẩy. Đây là thế giới hiện thực đó, mì sợi cho dù có nhiều nàng cũng muốn ăn.
“Nếu con mà đứng được một trong mười vị trí đầu bảng, con muốn gì ba mẹ sẽ mua cho con cái đó.” Ba đang đứng ở cửa mang giày liền xen mồm vào nói.
“Con không muốn mua cái gì cả.” Lâm Linh nở một nụ cười đẹp đẽ,“Ba, suốt ngày ba đều bận rộn như vậy, chúng ta chưa có người nào được một lần ra ngoài đi chơi. Nếu lần này con được một trong mười vị trí, chúng ta cùng đến Nguyệt Hồ chơi có được không?”
Lâm ba và Lâm mụ liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười;“Được, nhất định như vậy đi.”
Khí trời hôm nay không tồi, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời trên nền trời trong xanh, nhìn bầu trời một hồi khiến lòng người có cảm giác thật ấm áp, một cảm giác ấm áp và bình yên.
Khí trời tốt thì đương nhiên tâm tình cũng không tồi. Lâm Linh vốn đúng là mang tâm trạng đó đến trường, nhưng lúc nàng vừa thấy một bóng người đứng cách đó không xa, tất cả tâm trạng đang tốt nhất thời bốc hơi tới chín tầng mây.
Dưới cái bóng mờ ở một tán cây, Tam công tử Tề Văn Du đang nhẹ giọng nói chuyện với một cô gái nào đó, thân hình hoàn mỹ của hắn như được một vầng sáng bao phủ, ôn nhuận mà yên lặng, tựa như hòa cùng một thể với thiên nhiên. Đôi mắt màu đen ánh lên thần thái sáng ngời, khóe môi luôn mang nụ cười nhợt nhạt phối hợp hoàn mỹ với mái tóc màu đen.
Lâm Linh vội vàng giơ cặp lên che mặt mình lại, đột nhiên muốn đi qua cho thoát kiếp này.
Chỉ là, hình như nàng lại quên bên nàng còn có một người bạn rất thân mang tên – xui xẻo.
“Lâm Linh, cậu sang đây một lát đi.” Giọng nói ôn nhu của Tam công tử đột nhiên vang lên, mặc dù âm lượng không cao, nhưng lại giống như thứ âm thanh ma quỷ nào đó đánh thẳng vào tai nàng.
Ôi! Lâm Linh bất đắc dĩ thầm thở dài, rất không tình nguyện bước qua. Đến lúc tới bên cạnh hắn, nàng mới phát hiện cô gái kia chính là Trần Di! Nàng lại than khóc thêm một tiếng, này, đây không phải là họa vô đơn chí đó chứ?
“Được rồi, Tiểu Di, em vào trước đi, anh còn chút việc muốn nói với cô ấy.” Tam công tử cười như gió xuân, nhưng Lâm Linh lại cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua — lạnh quá a.
Trần Di ngẩn đầu hung tợn trừng nàng một cái, Lâm Linh kinh ngạc phát hiện khóe mắt Trần Di có chút hồng, nàng còn chưa kịp hồi thần, khuỷu tay của nàng đã bị đánh mạnh một cái.
Lâm Linh bị đụng trúng thụt lùi hai bước, nàng bất đắc dĩ vuốt chỗ bị đụng đau, vẻ mặt ai oán nhìn cái tên đầu sỏ kia,“Vụ gì vậy?”
“Hử? Chẳng lẽ cô quên cô còn nợ tôi một chén tiền mặt sao?” Hắn khẽ híp con ngươi,“Không phải cô nghĩ là sẽ xù chứ?”
“Vậy rốt cuộc là cậu muốn gì?” Nàng buồn bực nhăn mũi,“Tôi không có ý nhờ vả cậu, nhưng hai tuần nữa là thi rồi, chờ sau khi thi xong tôi lại tới nhà cậu làm công trừ nợ có được không vậy?”
“Cái này thì có gì khó? Cô có thể vừa làm việc vừa ôn bài mà, lúc ôn bài mệt thì có thể làm việc một chút, cũng có tác dụng giữ bài trong đầu cô lâu hơn. Nhất trí như vậy đi.” Hắn vuốt vuốt cằm,“Ừm, vài ngày nữa là cuối tuần rồi, ba mẹ tôi cũng không có ở nhà, cô nhớ qua đó nha.”
“Này, tôi phản đối!”
“Phản đối không có hiệu quả!”
“Tôi vẫn có thể yêu cầu xin phép mà, tôi muốn khiếu nại!”
“Bác bỏ khiếu nại!”
“Này!” Lâm Linh ảo não trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, tên kia đúng thật là đã biến nàng thành một nhân công giá rẻ rồi.
Tuy nhiên tâm tình xấu đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi Lâm Linh vào lớp cùng các bạn, đã nhanh chóng vứt đi mấy chuyện bất mãn với tên Tam công tử lúc nãy ra sau đầu.
Hôm nay mấy thầy cô cũng vẫn thất thường như bao ngày, không phải là tạm thời dò bài thì cũng là kiểm tra bài đột xuất. Sau một ngày bị hành hạ lăn lộn, rốt cuộc Lâm Linh cũng chờ được tới khoảnh khắc tan học đẹp đẽ.
Lúc này Lâm Linh không khỏi hoài niệm về cuộc sống ở thế giới bên kia.
Bình thường vào lúc này thì nàng đang làm gì nhỉ? Có lẽ là đang cùng uống trà chiều với Lancelot, có lẽ là đang nghe câu chuyện mới nhất từ Khải nhiều chuyện, có lẽ là đang thử một món mới của Phiêu Nhân, có lẽ đang cùng Mordred nghiên cứu mấy phát minh cổ quái đáng ngạc nhiên, có lẽ, là đang bị ai đó mắng là đồ ngốc.
Thật sự là rất kỳ lạ, tuy chỉ mới rời khỏi đó có một ngày, nàng đã bắt đầu thấy nhớ mọi người.
“Lâm Linh, hôm nay được tan học sớm, chi bằng hai chúng ta cùng kéo về nhà cậu học bài đi.” Quách Đình hưng phấn bay tới, kéo nàng từ trong những suy nghĩ mơ màng về lại thực lại.
“Được!” Nàng gật đầu.
“Vậy đi mau thôi, xe buýt sắp tới rồi!” Quách Đình háo hức kéo nàng đi.
“Ai da từ từ đừng nôn nóng mà!”
“Nhìn kìa! Xe tới rồi! Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta nên chạy tới thì hơn!”
Lâm Linh nhìn người bạn tốt của mình, nở một nụ cười ấm áp. Nàng bị người bạn của mình lôi kéo với một tư thế không hề thục nữ tí nào, nhưng cánh mũi cứ phập phồng như hít được mùi hương thơm mát của lá xanh, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất thích hợp với nàng.
Lúc xe buýt chạy qua quảng trường, đột nhiên Quách Đình chỉ vào một cái áp phích dán trên tường rồi la lên:“Nhìn kìa, Lâm Linh,[ Arthur vương truyền kỳ ] tuần sau sẽ ra mắt đó!”
Nghe được cái tên quen thuộc, cơ thể Lâm Linh bỗng dưng rung lên, ngẩn đầu xẹt mắt qua tấm áp phích kia. Diễn viên chính trong Arthur vương là một ngôi sao Hollywood tên Jaegarry, hắn tuy đúng là rất ưa nhìn, tuy nhiên —
“Cậu thấy không? Thật đẹp trai, tớ nhất định phải xem mới được!” Trong mắt Quách Đình bắn ra mấy cái trái tim nhỏ.
“Tuy đúng là cũng đẹp trai thật, nhưng lại không bằng một góc của Arthur. Arthur so với hắn đẹp trai hơn nhiều.” Nàng chưa kịp nghĩ gì đã bật thốt lên.
Ánh mắt Quách Đình kỳ quái đánh giá nàng vài giây, đột nhiên bật cười ha hả:“Không giống Arthur? Lâm Linh, chẳng lẽ cậu đã gặp qua Arthur vương rồi hả? Ha ha ha!”
Lâm Linh biết mình lỡ mồm, vội vàng cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất che đi sự cô đơn của bản thân. Hờ, nàng đâu chỉ biết hắn, hắn còn là bạn trai của nàng đây.
Nhìn tấm áp phích dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng nhớ hắn, tựa như một người du hành đang ở trong một khu rừng tối nhớ một đốm lửa thắp sáng đường đi.
Hai người vừa tới nhà Lâm Linh thì lập tức ngoan ngoãn đi làm bài tập. Lâm mụ còn đặc biệt mang đồ ăn thức uống đem vào, làm tốt nhiệm vụ của một người hậu cần của hai người. Nhưng chỉ trong mười phút, Quách Đình đã bắt đầu thấy chán nản, chốc chốc lại quay tới quay lui, chốc chốc lại sờ sờ bút bi, chốc chốc lại nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên chẳng còn tâm tư tiếp tục làm bài tập.
“Oa, Lâm Linh, đây không phải là đĩa CD trò chơi sao?” Đột nhiên nàng phát hiện ra một chiếc đĩa sáng bóng được kẹp trong một cuốn sách.
Lâm Linh nhìn tới, nhất thời biến sắc, nhanh chóng đoạt lại chiếc đĩa, lắp bắp nói :“Đúng, đúng vậy, lúc tớ rảnh thì lén chơi một chút.”
“Đúng rồi, cái đĩa này có tên là gì vậy? Arthur vương truyền kỳ?” Quách Đình hưng phấn nhìn nàng, “Có vẻ rất thú vị, có thể cho tớ chơi thử được không?”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu,“Không được không được, tớ cũng vậy thôi, tớ mượn từ người khác.”
“Như vậy sao, thôi quên đi.” Quách Đình nhún vai,“Tiếp tục làm bài tập vậy.”
“Ừ.”
Lâm Linh âm thầm thở nhẹ một hơi, nếu để Quách Đình chơi trò này thì trò chơi sẽ loạn lên mất. Nhưng nếu cậu ấy cũng có thể vào được trò chơi, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt và vui vẻ.
“Đúng rồi, Quách Đình, cậu thích tuýp nam sinh như thế nào?” Nàng nhỏ giọng hỏi thử.
Quách Đình suy tư một lát, hơi ngượng ngùng mím môi:“Tớ thích nam sinh, vẻ mặt sáng sủa một tý, thích nói chuyện, tin tức về phương diện nào cũng vô cùng linh thông, như vậy thì lúc nói chuyện mới không bị tẻ nhạt.”
Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, đây không phải là chỉ tên Khải lắm chuyện đó sao?
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng:“Tiểu Linh, mẹ vừa làm một ít bánh hạnh nhân, con với Quách Đình nghỉ mắt một chút ăn tý đi.” Lâm mụ vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, hình nàng thấy vẻ mặt của mẫu thân hơi kỳ quái. Nhưng đó cũng chỉ là một thần sắc thoáng qua nên nàng cũng không nghĩ nhiều.
Hình như là cực kỳ thống khổ mới đúng.
“Lâm Linh, còn không mau rời giường! Nếu không sẽ bị muộn học đấy!” Ngoài cửa truyền đến giọng nói quen thuộc của mẫu thân đại nhân, làm Lâm Linh vừa cảm thấy mừng rỡ vừa cảm thấy mất mát.
Mừng rỡ là do đã có thể được gặp lại mụ mụ, nhưng lại có chút mất mát vì mình đã quay lại cuộc sống của một người bình thường. Trong thế giới trò chơi, nàng là một nữ công tước, so với bây giờ, thật khác nhau một trời một vực.
“Hai tuần nữa con lại phải thi đúng không, con nhất định phải chuyên tâm ôn tập, cố gắng đạt thành tích tốt. Ba mẹ đang mong con có thể đỗ được vào một trường đại học danh tiếng đấy. Con phải biết là bây giờ cạnh tranh quyết liệt như thế nào……” Trong bữa sáng, Lâm mụ lại bắt đầu lải nhải.
Lâm Linh ở một bên vừa xì xụp húp đậu hũ nóng, một bên cắn một cái bánh quẩy, mặt không đổi sắc nghe lão mụ dạy bảo. Lúc trước nhờ có Khải, giờ nàng đã quen với việc bữa ăn sáng có người lải nhải bên cạnh rồi!
“Được, mẹ, nếu lần này con mà đứng một trong mười vị trí đầu bảng, mẹ có thể đáp ứng một yêu cầu của con được không?” Nàng chép chép cái miệng trống không, cầm tiếp một cái bánh quẩy. Đây là thế giới hiện thực đó, mì sợi cho dù có nhiều nàng cũng muốn ăn.
“Nếu con mà đứng được một trong mười vị trí đầu bảng, con muốn gì ba mẹ sẽ mua cho con cái đó.” Ba đang đứng ở cửa mang giày liền xen mồm vào nói.
“Con không muốn mua cái gì cả.” Lâm Linh nở một nụ cười đẹp đẽ,“Ba, suốt ngày ba đều bận rộn như vậy, chúng ta chưa có người nào được một lần ra ngoài đi chơi. Nếu lần này con được một trong mười vị trí, chúng ta cùng đến Nguyệt Hồ chơi có được không?”
Lâm ba và Lâm mụ liếc mắt nhìn nhau một cái, mỉm cười;“Được, nhất định như vậy đi.”
Khí trời hôm nay không tồi, bầu trời trong xanh, ánh mặt trời trên nền trời trong xanh, nhìn bầu trời một hồi khiến lòng người có cảm giác thật ấm áp, một cảm giác ấm áp và bình yên.
Khí trời tốt thì đương nhiên tâm tình cũng không tồi. Lâm Linh vốn đúng là mang tâm trạng đó đến trường, nhưng lúc nàng vừa thấy một bóng người đứng cách đó không xa, tất cả tâm trạng đang tốt nhất thời bốc hơi tới chín tầng mây.
Dưới cái bóng mờ ở một tán cây, Tam công tử Tề Văn Du đang nhẹ giọng nói chuyện với một cô gái nào đó, thân hình hoàn mỹ của hắn như được một vầng sáng bao phủ, ôn nhuận mà yên lặng, tựa như hòa cùng một thể với thiên nhiên. Đôi mắt màu đen ánh lên thần thái sáng ngời, khóe môi luôn mang nụ cười nhợt nhạt phối hợp hoàn mỹ với mái tóc màu đen.
Lâm Linh vội vàng giơ cặp lên che mặt mình lại, đột nhiên muốn đi qua cho thoát kiếp này.
Chỉ là, hình như nàng lại quên bên nàng còn có một người bạn rất thân mang tên – xui xẻo.
“Lâm Linh, cậu sang đây một lát đi.” Giọng nói ôn nhu của Tam công tử đột nhiên vang lên, mặc dù âm lượng không cao, nhưng lại giống như thứ âm thanh ma quỷ nào đó đánh thẳng vào tai nàng.
Ôi! Lâm Linh bất đắc dĩ thầm thở dài, rất không tình nguyện bước qua. Đến lúc tới bên cạnh hắn, nàng mới phát hiện cô gái kia chính là Trần Di! Nàng lại than khóc thêm một tiếng, này, đây không phải là họa vô đơn chí đó chứ?
“Được rồi, Tiểu Di, em vào trước đi, anh còn chút việc muốn nói với cô ấy.” Tam công tử cười như gió xuân, nhưng Lâm Linh lại cảm thấy như có một trận gió lạnh thổi qua — lạnh quá a.
Trần Di ngẩn đầu hung tợn trừng nàng một cái, Lâm Linh kinh ngạc phát hiện khóe mắt Trần Di có chút hồng, nàng còn chưa kịp hồi thần, khuỷu tay của nàng đã bị đánh mạnh một cái.
Lâm Linh bị đụng trúng thụt lùi hai bước, nàng bất đắc dĩ vuốt chỗ bị đụng đau, vẻ mặt ai oán nhìn cái tên đầu sỏ kia,“Vụ gì vậy?”
“Hử? Chẳng lẽ cô quên cô còn nợ tôi một chén tiền mặt sao?” Hắn khẽ híp con ngươi,“Không phải cô nghĩ là sẽ xù chứ?”
“Vậy rốt cuộc là cậu muốn gì?” Nàng buồn bực nhăn mũi,“Tôi không có ý nhờ vả cậu, nhưng hai tuần nữa là thi rồi, chờ sau khi thi xong tôi lại tới nhà cậu làm công trừ nợ có được không vậy?”
“Cái này thì có gì khó? Cô có thể vừa làm việc vừa ôn bài mà, lúc ôn bài mệt thì có thể làm việc một chút, cũng có tác dụng giữ bài trong đầu cô lâu hơn. Nhất trí như vậy đi.” Hắn vuốt vuốt cằm,“Ừm, vài ngày nữa là cuối tuần rồi, ba mẹ tôi cũng không có ở nhà, cô nhớ qua đó nha.”
“Này, tôi phản đối!”
“Phản đối không có hiệu quả!”
“Tôi vẫn có thể yêu cầu xin phép mà, tôi muốn khiếu nại!”
“Bác bỏ khiếu nại!”
“Này!” Lâm Linh ảo não trừng mắt nhìn bóng lưng hắn, tên kia đúng thật là đã biến nàng thành một nhân công giá rẻ rồi.
Tuy nhiên tâm tình xấu đến nhanh, đi cũng nhanh. Sau khi Lâm Linh vào lớp cùng các bạn, đã nhanh chóng vứt đi mấy chuyện bất mãn với tên Tam công tử lúc nãy ra sau đầu.
Hôm nay mấy thầy cô cũng vẫn thất thường như bao ngày, không phải là tạm thời dò bài thì cũng là kiểm tra bài đột xuất. Sau một ngày bị hành hạ lăn lộn, rốt cuộc Lâm Linh cũng chờ được tới khoảnh khắc tan học đẹp đẽ.
Lúc này Lâm Linh không khỏi hoài niệm về cuộc sống ở thế giới bên kia.
Bình thường vào lúc này thì nàng đang làm gì nhỉ? Có lẽ là đang cùng uống trà chiều với Lancelot, có lẽ là đang nghe câu chuyện mới nhất từ Khải nhiều chuyện, có lẽ là đang thử một món mới của Phiêu Nhân, có lẽ đang cùng Mordred nghiên cứu mấy phát minh cổ quái đáng ngạc nhiên, có lẽ, là đang bị ai đó mắng là đồ ngốc.
Thật sự là rất kỳ lạ, tuy chỉ mới rời khỏi đó có một ngày, nàng đã bắt đầu thấy nhớ mọi người.
“Lâm Linh, hôm nay được tan học sớm, chi bằng hai chúng ta cùng kéo về nhà cậu học bài đi.” Quách Đình hưng phấn bay tới, kéo nàng từ trong những suy nghĩ mơ màng về lại thực lại.
“Được!” Nàng gật đầu.
“Vậy đi mau thôi, xe buýt sắp tới rồi!” Quách Đình háo hức kéo nàng đi.
“Ai da từ từ đừng nôn nóng mà!”
“Nhìn kìa! Xe tới rồi! Nhanh lên nhanh lên! Chúng ta nên chạy tới thì hơn!”
Lâm Linh nhìn người bạn tốt của mình, nở một nụ cười ấm áp. Nàng bị người bạn của mình lôi kéo với một tư thế không hề thục nữ tí nào, nhưng cánh mũi cứ phập phồng như hít được mùi hương thơm mát của lá xanh, trong lòng cũng trở nên ấm áp.
Cuộc sống như vậy thật ra cũng rất thích hợp với nàng.
Lúc xe buýt chạy qua quảng trường, đột nhiên Quách Đình chỉ vào một cái áp phích dán trên tường rồi la lên:“Nhìn kìa, Lâm Linh,[ Arthur vương truyền kỳ ] tuần sau sẽ ra mắt đó!”
Nghe được cái tên quen thuộc, cơ thể Lâm Linh bỗng dưng rung lên, ngẩn đầu xẹt mắt qua tấm áp phích kia. Diễn viên chính trong Arthur vương là một ngôi sao Hollywood tên Jaegarry, hắn tuy đúng là rất ưa nhìn, tuy nhiên —
“Cậu thấy không? Thật đẹp trai, tớ nhất định phải xem mới được!” Trong mắt Quách Đình bắn ra mấy cái trái tim nhỏ.
“Tuy đúng là cũng đẹp trai thật, nhưng lại không bằng một góc của Arthur. Arthur so với hắn đẹp trai hơn nhiều.” Nàng chưa kịp nghĩ gì đã bật thốt lên.
Ánh mắt Quách Đình kỳ quái đánh giá nàng vài giây, đột nhiên bật cười ha hả:“Không giống Arthur? Lâm Linh, chẳng lẽ cậu đã gặp qua Arthur vương rồi hả? Ha ha ha!”
Lâm Linh biết mình lỡ mồm, vội vàng cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất che đi sự cô đơn của bản thân. Hờ, nàng đâu chỉ biết hắn, hắn còn là bạn trai của nàng đây.
Nhìn tấm áp phích dần biến mất khỏi tầm mắt của mình, đột nhiên nàng cảm thấy vô cùng nhớ hắn, tựa như một người du hành đang ở trong một khu rừng tối nhớ một đốm lửa thắp sáng đường đi.
Hai người vừa tới nhà Lâm Linh thì lập tức ngoan ngoãn đi làm bài tập. Lâm mụ còn đặc biệt mang đồ ăn thức uống đem vào, làm tốt nhiệm vụ của một người hậu cần của hai người. Nhưng chỉ trong mười phút, Quách Đình đã bắt đầu thấy chán nản, chốc chốc lại quay tới quay lui, chốc chốc lại sờ sờ bút bi, chốc chốc lại nhìn đông nhìn tây, hiển nhiên chẳng còn tâm tư tiếp tục làm bài tập.
“Oa, Lâm Linh, đây không phải là đĩa CD trò chơi sao?” Đột nhiên nàng phát hiện ra một chiếc đĩa sáng bóng được kẹp trong một cuốn sách.
Lâm Linh nhìn tới, nhất thời biến sắc, nhanh chóng đoạt lại chiếc đĩa, lắp bắp nói :“Đúng, đúng vậy, lúc tớ rảnh thì lén chơi một chút.”
“Đúng rồi, cái đĩa này có tên là gì vậy? Arthur vương truyền kỳ?” Quách Đình hưng phấn nhìn nàng, “Có vẻ rất thú vị, có thể cho tớ chơi thử được không?”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu,“Không được không được, tớ cũng vậy thôi, tớ mượn từ người khác.”
“Như vậy sao, thôi quên đi.” Quách Đình nhún vai,“Tiếp tục làm bài tập vậy.”
“Ừ.”
Lâm Linh âm thầm thở nhẹ một hơi, nếu để Quách Đình chơi trò này thì trò chơi sẽ loạn lên mất. Nhưng nếu cậu ấy cũng có thể vào được trò chơi, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt và vui vẻ.
“Đúng rồi, Quách Đình, cậu thích tuýp nam sinh như thế nào?” Nàng nhỏ giọng hỏi thử.
Quách Đình suy tư một lát, hơi ngượng ngùng mím môi:“Tớ thích nam sinh, vẻ mặt sáng sủa một tý, thích nói chuyện, tin tức về phương diện nào cũng vô cùng linh thông, như vậy thì lúc nói chuyện mới không bị tẻ nhạt.”
Khóe miệng Lâm Linh hơi co rúm, đây không phải là chỉ tên Khải lắm chuyện đó sao?
Đúng lúc đó, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng đập cửa nhẹ nhàng:“Tiểu Linh, mẹ vừa làm một ít bánh hạnh nhân, con với Quách Đình nghỉ mắt một chút ăn tý đi.” Lâm mụ vừa nói vừa đẩy cửa bước vào.
Không biết có phải là do ảo giác hay không, hình nàng thấy vẻ mặt của mẫu thân hơi kỳ quái. Nhưng đó cũng chỉ là một thần sắc thoáng qua nên nàng cũng không nghĩ nhiều.
/161
|