Bầu trời xanh trong vắt, những chú chim hải âu bay lượn lòng vòng trên trời, lượn vòng như đang tìm kiếm thứ gì. Đường chân trời từ ngoài khơi xa óng ánh một đường bạc lờ mờ, sau đó lại gần thuyền rồi vỡ vụn, tản ra xung quanh.
Lâm Linh đứng trên bong thuyền, nhìn từng con sóng bạc va đập vào thân tàu, tâm tình cũng như chúng, nháo nhào không thể bình tĩnh.
Nàng may mắn thoát được hắc công tước chạy tới bến tàu, lại may mắn lên đúng một thuyền buôn tới Camelot. Nhưng vừa nghĩ tới việc đang cách người kia càng ngày càng gần, trái tim nàng lại cảm thấy đau đớn, đau đơn hơn cả cảm giác hạnh phúc mà nó từng mang lại.
Vì có thể nhìn thấy được người kia lần cuối, nàng buông bỏ mọi hy vọng trong đầu. Nàng lại bắt đầu quyết tâm quay lại thế giới hiện thực.
Có thể lần nữa nhìn thấy — Arthur.
Vì hắn, vì viên Tuyết Linh cần trao, cho dù tất cả nỗ lực sẽ mang đến nguy hiểm, nàng cũng không hối hận.
Chờ sau khi hắn được cứu, nàng sẽ quay về thế giới hiện thực, từ nay về sau…… từ nay về sau không có quan hệ gì với thế giới trò chơi nữa. Mà Arthur, cũng có thể sống hạnh phúc mãi mãi bên Guinevere.
Như vậy, không phải là tốt rồi sao?
Nửa tháng sau, thuyền buôn tới được Camelot. Vì ngoại hình của mình quá mức gây chú ý, Lâm Linh thay một bộ y phục khác, khoác chiếc áo choàng màu đen, lấy mũ trùm đầu phủ lên toàn bộ cơ thể mình.
Vì muốn nhanh chóng chữa cho Arthur, nửa đêm nàng lại gần chỗ vương cung, tìm cơ hội đột nhập vào.
Nàng từng bị cho là mật thám, hiện giờ chỉ còn có cách này là hữu hiệu nhất.
Có thể là do Arthur bị trúng độc, thủ vệ trong vương cung cũng nhiều hơn trước, Lâm Linh vất vả một hồi mà vẫn chưa lẻn vào được.
Đường cùng, nàng vòng ra phía sau vương cung. Nơi đây khá hẻo lánh, nên thủ vệ cũng ít dần. Lâm Linh diễn lại trò cũ, dùng ma pháp thổi bay mũ giáp của bọn kỵ sĩ, thành công phân tán lực chú ý của bọn họ, thừa dịp bọn họ đi nhặt mũ, nàng như một con thỏ nhanh chóng lẻn vào vương cung.
Mọi thứ ở đây đối với nàng vô cùng quen thuộc. Lâm Linh chạy xuyên qua hoa viên tới phòng của Arthur.
Tới trước phòng hắn, nàng tính xem thử bên trong có người hay không nên. Ngay lúc nàng đang muốn tiến tới cửa sổ thì nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:“Người nào?”
Nàng đầu tiên là hốt hoảng, nhưng lại cảm thấy cảm nói này hết sức quen thuộc. Trong lúc hai mắt giao nhau, đối phương bật thốt lên:“Tại sao là cô, 123?”
May là Lâm Linh đã nghe qua chuyện của hắn từ Duagloth, nên cũng không ngạc nhiên mấy, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui:“Parsifal, cậu đã thực sự tìm chỗ Arthur để nương tựa?”
Parsifal gật đầu:“Sau khi hắc công tước thả tôi ra, tôi nghĩ nên theo lời cô, tìm đến bệ hạ. Còn cô? Không phải cô đã đi rồi sao? Sao lại quay lại?
“Tôi biết Arthur trúng độc, nên chạy về cứu hắn.” Thần sắc Lâm Linh buồn bã,“Làm xong chuyện này tôi sẽ về.”
“123……” Parsifal nhìn nàng chăm chú,“Nếu cứu ngài ấy ngài ấy vẫn vĩnh viễn không nhớ lại cô, vậy tại sao lại không chờ kỳ tích xuất hiện?”
“Tôi, tôi nhất định cần phải trở về.” Lâm Linh nghĩ tới cái giá cần trao đổi để lấy Tuyết Linh, trong lòng lại dâng lên một cỗ phiền muộn.
“Hiện bệ hạ không có trong phòng. Vì công chúa Guinevere chăm sóc rất tốt cho ngài ấy, nên bệ hạ đã được chuyển tới khuê phòng của cô ấy trên tầng hai.” Parsifal nhanh chóng nói, ngón tay chỉ vào một khoảng sân cách đó không xa,“Là chỗ đó.”
Nương theo ánh sáng lập lóe, Lâm Linh nhìn về khoảng sân tầng hai phía xa xa. Lui về phía sau một chút, thấy được cánh cửa sổ đang mở rộng. Tiếp đó, nếu lùi thêm tý nữa, là có thể thấy chiếc rèm cửa trắng noãn đang tung bay, mơ hồ lộ ra một mảnh u tử.
Mặc dù còn có một mùi hương thôi thối, nhưng chẳng hiểu tại sao có cảm giác không muốn rời xa.
Nàng thấy cả người mình đang run rẩy, lòng đau đớn đến khó thở.
Arthur hắn ở…… đang ở trong phòng của Guinevere……
“Bệ hạ vẫn chưa cưới nàng ấy. Thật ra……” Parsifal nói như đang an ủi nàng. Từ lúc sau khi tôi gia nhập vào đội quân của bệ hạ, bệ hạ có hỏi tôi ít chuyện về cô……”
“Tiểu Pars, tôi nghĩ tôi nên mau chóng cứu Arthur, những chuyện khác, tôi không hứng thú.” Lâm Linh cắt đứt lời hắn. Nghĩ tới mục đích mà nàng tới đây, tâm tình nàng vừa cạn kiệt lại lập tức hồi phục.
Ánh mắt Parsifal chợt lóe, trầm mặc vài giây còn nói thêm:“Hiện giờ Guinevere cũng không có trong phòng.”
“Cám ơn cậu, tiểu Pars.”
Lâm Linh nở một nụ cười cảm kích với hắn, đi thẳng về phía cầu thang cẩm thạch.
Ánh trăng tối nay vừa trắng noãn lại nhu hòa, chiếu lên những vách tường đá bay nhảy như những bóng ma, như những tia bạc lưu lại dấu vết năm tháng trên đó, nhỏ bé, nhưng lại không thể xóa đi.
Trong phòng im lặng không tiếng động, trầm mặc như vậy.
Thậm chí nàng còn không nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Ánh trăng lạnh lẽo như nước chiếu qua cửa sổ, giống như những tơ nhện êm ái rơi lên người quốc vương trẻ tuổi đang say ngủ, rơi lên mái tóc màu vàng của hắn, rơi lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, rơi lên đôi môi tái nhợt của hắn, sau đó rơi xuống y phục của hắn, lặng yên không một tiếng động rơi lên mặt đất, chảy xuôi, rồi lại sau đó nhẹ nhàng rót tiếp, khiến cả căn phòng tràn ngập hơi thở của ánh trăng.Nhìn gương mặt của hắn một hồi, khiến nàng quên đi cả thời gian.
Thời gian dài như vậy, chia cách lâu như vậy, cho nên, cho dù bây giờ là thật hay mơ, cũng đã không quan trọng nữa.
Cảm giác đó như một dòng suối nhỏ đang chảy xuôi qua mọi ngóc ngách, ngấm vào hô hấp nàng, như có thể nghe thấy được tiếng trái tim đang đập nhẹ nhàng, nàng đặt tay lên ngực trái, cảm giác nó đang không ngừng nhảy mạnh lên.
Nàng tưởng rằng chỉ cần không suy nghĩ thêm nữa, tất cả cảm tình sẽ dần phai nhạt đi, cả cảm giác này cũng sẽ im lặng mà biến mất.
Nàng tưởng rằng chỉ cần không suy nghĩ thêm nữa, chỉ cần cố chấp để nó mòn dần, cuối cùng trở thành một phần ký ức xa xôi. Nhưng hóa ra không phải như vậy. Nàng yêu hắn như vậy…… nàng thương hắn nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng……
“Arthur…… Rồi cậu sẽ nhanh chóng không bị làm sao nữa.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi của hắn cẩn thận từng li từng tý như đang chạm vào vật trân bảo của thế gian…… nàng chậm rãi thu lại ngón tay của mình, đọc nhẩm chú ngữ, từ trong miệng nhả ra một viên châu trong suốt.
Nàng cầm viên châu, dựa theo lời dặn của Tuyết thiếu niên, đặt nó lên ngực của Arthur.
Dung nhan của quốc vương trẻ tuổi dưới ánh trăng mỹ lệ lạ kỳ, như làm tan biến hết sự tang thương trong phòng.
Lâm Linh thoáng do dự, cuối xuống đặt nhẹ một nụ hộn lên đôi môi tái nhợt kia, nụ hôn cuối cùng cho người nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nữa, lời nói trong im lặng khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.
Tạm biệt, Arthur.
Tạm biệt.
Bầu trời đầy nắng, hoa mỹ…… Trong lòng trong suốt……
Nhớ lại những thứ sâu trong ký ức, lại rơi nước mắt.
Ta nguyện ý mỉm cười, ôm lấy tất cả của chàng. Ta nguyện ý mỉm cười, tiếp tục ở bên cạnh chàng.
Nếu không phải trong lúc đang ở cạnh nhau đó, khoảng cách giữa hai người xa như vậy, có nhiều chuyện như vậy.
Tuyết lại rơi trên bầu trời, thi thoảng vài hạt tuyết còn bay qua khe cửa vào trong phòng, sau đó rơi xuống đất, chậm rãi tan ra, làm ướt cả một mảnh, trong phòng toàn mùi băng tuyết, nhưng lại cảm thấy khá ấm áp vui vẻ.
Đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tuyết Linh phát ra một ánh sáng chói mắt, xuyên thẳng lên trời. Như mặt trời giữa đột nhiên nổ tung thành từng mảnh nhỏ trên bầu trời, ánh sáng trắng bao khắp vương cung, chiếu sáng toàn bộ nơi này như ban ngày!
Lâm Linh kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, sức mạnh của Tuyết Linh lớn như vậy?
Nàng vội vàng xem thử tình hình của Arthur, phát hiện lông mi của hắn khẽ run lên, mở ra đôi mắt tím trong suốt như tinh thạch!
Lâm Linh không ngờ hắn tỉnh lại nhanh như vậy, nhất thời chỉ biết chết trân nhìn hắn, không có bất kỳ phản ứng gì.
Arthur chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên duỗi tay kéo nàng vào trong ngực mình, giọng nói mừng rỡ như vừa tìm lại được bảo vật của mình:“Nữ nhân ngốc, nàng đã trở về, nàng cuối cùng cũng trở về, nàng vẫn không sao chứ? Ta……”
Lời nói phía sau của hắn nàng không nghe rõ được nữa, trong đầu nàng như bị nghẹt lại, Arthur vừa mới gọi nàng là — nữ nhân ngốc?
Chẳng lẽ hắn nhớ nàng? Không thể nào, không có khả năng! Ngay cả Tề Văn Du cũng nói rằng, đa phần dữ liệu sẽ không thể khổi phục được nữa.
Đây là thế giới trò chơi thôi mà!
“Vết thương của nàng đã hoàn toàn hồi phục rồi sao?” Arthur vừa nói vừa dịu dàng vạch cổ áo của nàng ra xem, vừa nhìn thấy vết thương nhỏ lờ mờ thì cúi đầu thở nhẹ một hơi, trìu mến hôn lên vết thương ấy, thấp giọng nói:“Ba tháng này thật là dài quá, ta đợi tới sắp phát điên rồi. Nhưng nàng về lại là tốt rồi, nữ nhân ngốc, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta nữa, tuyệt đối không.”
Lâm Linh ngạc nhiên ở to mắt, sống lưng cứng ngắc, giọng nói mờ mịt nói:“Arthur, cậu nhận ra tôi? Cậu thật sự nhận ra tôi?” Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nghe như trí nhớ của Arthur đang tiếp tục thời điểm ba tháng lúc nàng rời đi?
“Nàng càng ngày càng ngốc lên đấy à?” Arthur vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng,“Sao ta có thể không nhận ra nàng, không phải đầu nàng lại bị ngựa đá trúng đấy chứ?”
Lâm Linh cảm thấy hốc mắt truyền đến từng đợt nóng rát đau đớn, nước mắt không ngừng chảy dài từng đợt. Hóa ra thế giới này thật sự có kỳ tích, cho dù là nguyên nhân gì, hắn vẫn quay về với nàng! Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ cảm tạ ông trời, cảm tạ tất cả thần tiên, nàng nhất định sẽ ôm chặt hắn, không chừng còn đánh hắn vài đấm, thổ lộ tất cả ủy khuất trong lòng, nhưng mọi thứ bây giờ không giống như thế nữa.
Nàng không thể làm gì được nữa. Điều duy nhất nàng có thể làm là lấy trứng gà giấu trong túi ra, sau đó, cắn mạnh xuống……
“Nữ nhân ngốc, nàng điên à! Sao lại ăn trứng gà!” Arthur vội vàng duỗi tay đến đoạt, nhưng vẫn chậm một bước. Mặt hắn tái mét nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt hắn như tóe nữa,“Tại sao? Tại sao phải đi về?”
Nàng im lặng xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Không phải đâu…… Sao nàng lại muốn bỏ hắn mà đi được? Nhưng …… Nàng nhất định phải trở về……
Nhất định phải……
Vậy, hãy coi nàng như một giấc mông đẹp thôi. Trong giấc mộng kia có ánh trăng, có nước mắt. Mỗi một giờ khắc còn trong mộng, nàng phi thường phi thường thương tâm, đơn giản là người nàng yêu. Nàng tin là nàng đã mất hắn mãi mãi. Thương tâm là thật, nhưng so với tình yêu còn thật hơn.
— cũng đã đủ rồi.
Lâm Linh đứng trên bong thuyền, nhìn từng con sóng bạc va đập vào thân tàu, tâm tình cũng như chúng, nháo nhào không thể bình tĩnh.
Nàng may mắn thoát được hắc công tước chạy tới bến tàu, lại may mắn lên đúng một thuyền buôn tới Camelot. Nhưng vừa nghĩ tới việc đang cách người kia càng ngày càng gần, trái tim nàng lại cảm thấy đau đớn, đau đơn hơn cả cảm giác hạnh phúc mà nó từng mang lại.
Vì có thể nhìn thấy được người kia lần cuối, nàng buông bỏ mọi hy vọng trong đầu. Nàng lại bắt đầu quyết tâm quay lại thế giới hiện thực.
Có thể lần nữa nhìn thấy — Arthur.
Vì hắn, vì viên Tuyết Linh cần trao, cho dù tất cả nỗ lực sẽ mang đến nguy hiểm, nàng cũng không hối hận.
Chờ sau khi hắn được cứu, nàng sẽ quay về thế giới hiện thực, từ nay về sau…… từ nay về sau không có quan hệ gì với thế giới trò chơi nữa. Mà Arthur, cũng có thể sống hạnh phúc mãi mãi bên Guinevere.
Như vậy, không phải là tốt rồi sao?
Nửa tháng sau, thuyền buôn tới được Camelot. Vì ngoại hình của mình quá mức gây chú ý, Lâm Linh thay một bộ y phục khác, khoác chiếc áo choàng màu đen, lấy mũ trùm đầu phủ lên toàn bộ cơ thể mình.
Vì muốn nhanh chóng chữa cho Arthur, nửa đêm nàng lại gần chỗ vương cung, tìm cơ hội đột nhập vào.
Nàng từng bị cho là mật thám, hiện giờ chỉ còn có cách này là hữu hiệu nhất.
Có thể là do Arthur bị trúng độc, thủ vệ trong vương cung cũng nhiều hơn trước, Lâm Linh vất vả một hồi mà vẫn chưa lẻn vào được.
Đường cùng, nàng vòng ra phía sau vương cung. Nơi đây khá hẻo lánh, nên thủ vệ cũng ít dần. Lâm Linh diễn lại trò cũ, dùng ma pháp thổi bay mũ giáp của bọn kỵ sĩ, thành công phân tán lực chú ý của bọn họ, thừa dịp bọn họ đi nhặt mũ, nàng như một con thỏ nhanh chóng lẻn vào vương cung.
Mọi thứ ở đây đối với nàng vô cùng quen thuộc. Lâm Linh chạy xuyên qua hoa viên tới phòng của Arthur.
Tới trước phòng hắn, nàng tính xem thử bên trong có người hay không nên. Ngay lúc nàng đang muốn tiến tới cửa sổ thì nghe một giọng nói lạnh lùng vang lên:“Người nào?”
Nàng đầu tiên là hốt hoảng, nhưng lại cảm thấy cảm nói này hết sức quen thuộc. Trong lúc hai mắt giao nhau, đối phương bật thốt lên:“Tại sao là cô, 123?”
May là Lâm Linh đã nghe qua chuyện của hắn từ Duagloth, nên cũng không ngạc nhiên mấy, nhưng nàng lại cảm thấy rất vui:“Parsifal, cậu đã thực sự tìm chỗ Arthur để nương tựa?”
Parsifal gật đầu:“Sau khi hắc công tước thả tôi ra, tôi nghĩ nên theo lời cô, tìm đến bệ hạ. Còn cô? Không phải cô đã đi rồi sao? Sao lại quay lại?
“Tôi biết Arthur trúng độc, nên chạy về cứu hắn.” Thần sắc Lâm Linh buồn bã,“Làm xong chuyện này tôi sẽ về.”
“123……” Parsifal nhìn nàng chăm chú,“Nếu cứu ngài ấy ngài ấy vẫn vĩnh viễn không nhớ lại cô, vậy tại sao lại không chờ kỳ tích xuất hiện?”
“Tôi, tôi nhất định cần phải trở về.” Lâm Linh nghĩ tới cái giá cần trao đổi để lấy Tuyết Linh, trong lòng lại dâng lên một cỗ phiền muộn.
“Hiện bệ hạ không có trong phòng. Vì công chúa Guinevere chăm sóc rất tốt cho ngài ấy, nên bệ hạ đã được chuyển tới khuê phòng của cô ấy trên tầng hai.” Parsifal nhanh chóng nói, ngón tay chỉ vào một khoảng sân cách đó không xa,“Là chỗ đó.”
Nương theo ánh sáng lập lóe, Lâm Linh nhìn về khoảng sân tầng hai phía xa xa. Lui về phía sau một chút, thấy được cánh cửa sổ đang mở rộng. Tiếp đó, nếu lùi thêm tý nữa, là có thể thấy chiếc rèm cửa trắng noãn đang tung bay, mơ hồ lộ ra một mảnh u tử.
Mặc dù còn có một mùi hương thôi thối, nhưng chẳng hiểu tại sao có cảm giác không muốn rời xa.
Nàng thấy cả người mình đang run rẩy, lòng đau đớn đến khó thở.
Arthur hắn ở…… đang ở trong phòng của Guinevere……
“Bệ hạ vẫn chưa cưới nàng ấy. Thật ra……” Parsifal nói như đang an ủi nàng. Từ lúc sau khi tôi gia nhập vào đội quân của bệ hạ, bệ hạ có hỏi tôi ít chuyện về cô……”
“Tiểu Pars, tôi nghĩ tôi nên mau chóng cứu Arthur, những chuyện khác, tôi không hứng thú.” Lâm Linh cắt đứt lời hắn. Nghĩ tới mục đích mà nàng tới đây, tâm tình nàng vừa cạn kiệt lại lập tức hồi phục.
Ánh mắt Parsifal chợt lóe, trầm mặc vài giây còn nói thêm:“Hiện giờ Guinevere cũng không có trong phòng.”
“Cám ơn cậu, tiểu Pars.”
Lâm Linh nở một nụ cười cảm kích với hắn, đi thẳng về phía cầu thang cẩm thạch.
Ánh trăng tối nay vừa trắng noãn lại nhu hòa, chiếu lên những vách tường đá bay nhảy như những bóng ma, như những tia bạc lưu lại dấu vết năm tháng trên đó, nhỏ bé, nhưng lại không thể xóa đi.
Trong phòng im lặng không tiếng động, trầm mặc như vậy.
Thậm chí nàng còn không nghe thấy tiếng bước chân của mình.
Ánh trăng lạnh lẽo như nước chiếu qua cửa sổ, giống như những tơ nhện êm ái rơi lên người quốc vương trẻ tuổi đang say ngủ, rơi lên mái tóc màu vàng của hắn, rơi lên gương mặt tuấn mỹ của hắn, rơi lên đôi môi tái nhợt của hắn, sau đó rơi xuống y phục của hắn, lặng yên không một tiếng động rơi lên mặt đất, chảy xuôi, rồi lại sau đó nhẹ nhàng rót tiếp, khiến cả căn phòng tràn ngập hơi thở của ánh trăng.Nhìn gương mặt của hắn một hồi, khiến nàng quên đi cả thời gian.
Thời gian dài như vậy, chia cách lâu như vậy, cho nên, cho dù bây giờ là thật hay mơ, cũng đã không quan trọng nữa.
Cảm giác đó như một dòng suối nhỏ đang chảy xuôi qua mọi ngóc ngách, ngấm vào hô hấp nàng, như có thể nghe thấy được tiếng trái tim đang đập nhẹ nhàng, nàng đặt tay lên ngực trái, cảm giác nó đang không ngừng nhảy mạnh lên.
Nàng tưởng rằng chỉ cần không suy nghĩ thêm nữa, tất cả cảm tình sẽ dần phai nhạt đi, cả cảm giác này cũng sẽ im lặng mà biến mất.
Nàng tưởng rằng chỉ cần không suy nghĩ thêm nữa, chỉ cần cố chấp để nó mòn dần, cuối cùng trở thành một phần ký ức xa xôi. Nhưng hóa ra không phải như vậy. Nàng yêu hắn như vậy…… nàng thương hắn nhiều hơn so với tưởng tượng của nàng……
“Arthur…… Rồi cậu sẽ nhanh chóng không bị làm sao nữa.” Nàng nhẹ nhàng vuốt ve hàng mi của hắn cẩn thận từng li từng tý như đang chạm vào vật trân bảo của thế gian…… nàng chậm rãi thu lại ngón tay của mình, đọc nhẩm chú ngữ, từ trong miệng nhả ra một viên châu trong suốt.
Nàng cầm viên châu, dựa theo lời dặn của Tuyết thiếu niên, đặt nó lên ngực của Arthur.
Dung nhan của quốc vương trẻ tuổi dưới ánh trăng mỹ lệ lạ kỳ, như làm tan biến hết sự tang thương trong phòng.
Lâm Linh thoáng do dự, cuối xuống đặt nhẹ một nụ hộn lên đôi môi tái nhợt kia, nụ hôn cuối cùng cho người nàng vĩnh viễn sẽ không bao giờ gặp lại nữa, lời nói trong im lặng khiến kẻ khác tan nát cõi lòng.
Tạm biệt, Arthur.
Tạm biệt.
Bầu trời đầy nắng, hoa mỹ…… Trong lòng trong suốt……
Nhớ lại những thứ sâu trong ký ức, lại rơi nước mắt.
Ta nguyện ý mỉm cười, ôm lấy tất cả của chàng. Ta nguyện ý mỉm cười, tiếp tục ở bên cạnh chàng.
Nếu không phải trong lúc đang ở cạnh nhau đó, khoảng cách giữa hai người xa như vậy, có nhiều chuyện như vậy.
Tuyết lại rơi trên bầu trời, thi thoảng vài hạt tuyết còn bay qua khe cửa vào trong phòng, sau đó rơi xuống đất, chậm rãi tan ra, làm ướt cả một mảnh, trong phòng toàn mùi băng tuyết, nhưng lại cảm thấy khá ấm áp vui vẻ.
Đúng lúc nàng chuẩn bị rời đi, đột nhiên Tuyết Linh phát ra một ánh sáng chói mắt, xuyên thẳng lên trời. Như mặt trời giữa đột nhiên nổ tung thành từng mảnh nhỏ trên bầu trời, ánh sáng trắng bao khắp vương cung, chiếu sáng toàn bộ nơi này như ban ngày!
Lâm Linh kinh ngạc nhìn mọi thứ trước mắt, sức mạnh của Tuyết Linh lớn như vậy?
Nàng vội vàng xem thử tình hình của Arthur, phát hiện lông mi của hắn khẽ run lên, mở ra đôi mắt tím trong suốt như tinh thạch!
Lâm Linh không ngờ hắn tỉnh lại nhanh như vậy, nhất thời chỉ biết chết trân nhìn hắn, không có bất kỳ phản ứng gì.
Arthur chậm rãi đứng thẳng người lên, nhìn nàng không chớp mắt, đột nhiên duỗi tay kéo nàng vào trong ngực mình, giọng nói mừng rỡ như vừa tìm lại được bảo vật của mình:“Nữ nhân ngốc, nàng đã trở về, nàng cuối cùng cũng trở về, nàng vẫn không sao chứ? Ta……”
Lời nói phía sau của hắn nàng không nghe rõ được nữa, trong đầu nàng như bị nghẹt lại, Arthur vừa mới gọi nàng là — nữ nhân ngốc?
Chẳng lẽ hắn nhớ nàng? Không thể nào, không có khả năng! Ngay cả Tề Văn Du cũng nói rằng, đa phần dữ liệu sẽ không thể khổi phục được nữa.
Đây là thế giới trò chơi thôi mà!
“Vết thương của nàng đã hoàn toàn hồi phục rồi sao?” Arthur vừa nói vừa dịu dàng vạch cổ áo của nàng ra xem, vừa nhìn thấy vết thương nhỏ lờ mờ thì cúi đầu thở nhẹ một hơi, trìu mến hôn lên vết thương ấy, thấp giọng nói:“Ba tháng này thật là dài quá, ta đợi tới sắp phát điên rồi. Nhưng nàng về lại là tốt rồi, nữ nhân ngốc, ta sẽ không để nàng rời khỏi ta nữa, tuyệt đối không.”
Lâm Linh ngạc nhiên ở to mắt, sống lưng cứng ngắc, giọng nói mờ mịt nói:“Arthur, cậu nhận ra tôi? Cậu thật sự nhận ra tôi?” Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? Tại sao nghe như trí nhớ của Arthur đang tiếp tục thời điểm ba tháng lúc nàng rời đi?
“Nàng càng ngày càng ngốc lên đấy à?” Arthur vừa tức giận vừa buồn cười nhìn nàng,“Sao ta có thể không nhận ra nàng, không phải đầu nàng lại bị ngựa đá trúng đấy chứ?”
Lâm Linh cảm thấy hốc mắt truyền đến từng đợt nóng rát đau đớn, nước mắt không ngừng chảy dài từng đợt. Hóa ra thế giới này thật sự có kỳ tích, cho dù là nguyên nhân gì, hắn vẫn quay về với nàng! Nếu là trước kia, nàng nhất định sẽ cảm tạ ông trời, cảm tạ tất cả thần tiên, nàng nhất định sẽ ôm chặt hắn, không chừng còn đánh hắn vài đấm, thổ lộ tất cả ủy khuất trong lòng, nhưng mọi thứ bây giờ không giống như thế nữa.
Nàng không thể làm gì được nữa. Điều duy nhất nàng có thể làm là lấy trứng gà giấu trong túi ra, sau đó, cắn mạnh xuống……
“Nữ nhân ngốc, nàng điên à! Sao lại ăn trứng gà!” Arthur vội vàng duỗi tay đến đoạt, nhưng vẫn chậm một bước. Mặt hắn tái mét nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt hắn như tóe nữa,“Tại sao? Tại sao phải đi về?”
Nàng im lặng xoay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Không phải đâu…… Sao nàng lại muốn bỏ hắn mà đi được? Nhưng …… Nàng nhất định phải trở về……
Nhất định phải……
Vậy, hãy coi nàng như một giấc mông đẹp thôi. Trong giấc mộng kia có ánh trăng, có nước mắt. Mỗi một giờ khắc còn trong mộng, nàng phi thường phi thường thương tâm, đơn giản là người nàng yêu. Nàng tin là nàng đã mất hắn mãi mãi. Thương tâm là thật, nhưng so với tình yêu còn thật hơn.
— cũng đã đủ rồi.
/161
|