Điệu nhạc bắt đầu như dòng nước ấm chảy khắp cung điện. Tất cả quý tộc thấp thỏm nhìn Arthur, đoán xem ai có thể là người may mắn được nhảy vũ điệu đầu tiên với quốc vương.
Lâm Linh quay đầu nhìn Guinevere đang ngồi phía đối diện. Không thể phủ nhận công chúa chính là người con gái đẹp nhất đêm nay. Công chúa ngồi dựa vào ghế ngửa đầu, đôi mắt động lòng người cũng mang theo vài phần chờ mong, nhưng trên mặt nàng lại mang vẻ tự tin hơn nhiều so với những tiểu thư quý tộc khác.
Đó là vì, không lâu sau nữa nhất định Arthur sẽ tuyên bố sẽ cưới nàng làm vợ.
Trong lòng Lâm Linh buồn bã.
Điệu nhảy đầu tiên Arthur nhất định sẽ mời công chúa.
Giờ nàng rất ghét chính bản thân mình, cũng rất ghét cảm giác rối bời hiện giờ, không lòng không ngừng tự nói đi nói lại với bản thân rằng đây chỉ là một trò chơi.
Arthur nói vài câu xã giao với vài vị khách, đột nhiên quay sang hướng nàng. Tim Lâm Linh đánh “thịch” một cái, vội vàng cúi đầu.
Ánh mắt mọi người tập trung lên người quốc vương bệ hạ, chỉ thấy Arthur đang nhấc chân, bước từng bước, từng bước……
Tiếng bước chân quen thuộc mà xa lạ truyền đến khiến tình cảm trong lòng Lâm Linh lại cuồn cuộn chảy ra, như muốn bảo phủ cả chính nàng.
Nàng đột nhiên quyết định, một quyết định to gan chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nàng trực tiếp đi tới bên người Arthur dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thốt lên:“Bệ hạ, ta có vinh dự được mời ngài nhảy điệu đầu tiên không?” Không cần bận tâm đến quy tắc nam tử mời nữ tử nữa, cũng không nghe thấy những âm thanh xì xào bàn tán chung quanh, Lâm Linh nhìn thẳng vào mắt hắn chờ đợi câu trả lời.
Arthur, xin thứ lỗi cho sự ngang ngạnh đầu tiên và cũng là lần cuối cùng này của nàng. Ngay sau khi điệu nhảy này kết thúc, nàng đã chắc chắn rằng mình nên làm gì, nàng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình, sẽ cố gắng hoàn thành trò chơi theo đúng trình tự của nó, mà nàng, sẽ tiếp tục kiên trì hoàn thành trò chơi này, và rồi sẽ mãi mãi rời khỏi nó.
Arthur hơi kinh ngạc, ánh mắt hai người giao nhau. Hắn suy nghĩ, trong đôi mắt màu tím nảy lên một tia lửa mê muội, lập tức vươn tay về phía nàng. Lâm Linh hít thật sâu một hơi, đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương, hai người nhảy theo tiết tấu, xoay tròn ra đến giữa sảnh, từ giữa lại sang bên hông, ánh sáng lập lòe từ chiếc đèn treo thủy tinh trên đầu rơi xuống, tạo những dấu ấn nhợt nhạt trên cơ thể hai người.
Chỗ thắt lưng nơi bàn tay Arthur đang đặt truyền đến độ ấm khiến gương mặt Lâm Linh có chút đỏ lên. Ngay cả nàng cũng không dám tin rằng hôm nay mình lại có thể nhảy xuất sắc đến vậy, ở những bước xoay tròn cư nhiên cả một bước nàng cũng không giẫm trúng hắn.
Đèn treo thủy tinh, hoàng cung hoa lệ, trang phục đẹp đẽ, vương tử trẻ tuổi tóc vàng, tất cả, tất cả, đều là những thứ mà nàng không thể tưởng tượng ra được. Như những cảnh trong một giấc mơ lần lượt thay đổi, giống như một thế giới chỉ có nàng và hắn, còn những thứ khác dù có hay không cũng chỉ là làm nền. Chỉ có đôi con ngươi màu tím trong suốt như thủy tinh kia đang phản chiếu lại gương mặt ngọt ngào và bi thương của bản thân.
Điệu nhạc dần kết thúc, lòng nàng cũng dần lạnh đi. Giấc mộng đau thương và xinh đẹp này rất nhanh sẽ không còn nữa. Cùng vương tử trong lòng khiêu vũ, chuyện như thế vốn không có kết cục tốt đẹp gì. Nàng biết, dù đây là lần cuối cùng, nhưng nhất định sẽ chẳng bao giờ viết nên được một khúc thiên định.
Âm nhạc đã dừng, mình cũng nên có quyết định của chính bản thân.
Nhẹ nhàng buông tay Arthur, Lâm Linh cố gắng động khóe miệng.“Bệ hạ, cám ơn ngài.” Nàng xoay người về lại chỗ ngồi, cố tình làm như không thấy ánh mắt phức tạp của hắn.
“Lâm Linh, sao cô……” Khải trừng lớn hai mắt, nhưng không nói ra nửa câu kế. Lancelot suy tư nhìn nàng, nhưng chỉ mỉm cười. Nhưng Đặc Lý Ti lại xen giọng nói một câu:“Lâm Linh, đừng quên phải rửa tay.”
Mặc dù tâm trạng đang rất sa sút, nhưng vừa nghe đến lời ‘Cảnh báo’ Đặc Lý Ti , Lâm Linh vẫn không nhịn được cười một tiếng. Nếu ở hiện thực, kỵ sĩ Đặc Lý Ti tuyệt đối là người thích hợp nhất được bầu làm bộ trưởng bộ an toàn vệ sinh sạch sẽ.
Mới vừa cười một tiếng, đột nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng hơi ngẩng đầu thì chạm đôi mắt màu lam của công chúa. Nhưng trong chớp mắt công chúa lại nghiêng đầu đi.
“Bệ hạ, vậy câu trả lời của ngài là gì?” Camland quốc vương ở một bên hỏi, mặc dù có chút không hài lòng khi Arthur nhảy điệu nhảy đầu tiên cùng với nữ nhân khác, nhưng ông ta hoàn toàn tin tưởng vào sức quyến rũ của con gái mình.
Ánh mắt Arthur thản nhiên đảo quanh bốn phía, giọng nói không mạnh nhưng đầy rõ ràng:“Camland quốc vương bệ hạ, thật sự xin lỗi, ta, từ chối đám hỏi này.”
Đáp án đơn giản mà ngay thẳng, tựa như giọt nước rơi trên băng. Trong một khắc đó, đại não của Lâm Linh trở nên trống rỗng.
Ảo giác sao? Không khí trong chớp mắt trở nên đông cứng tại chỗ, như nghe thấy tiếng từng chùm từng chùm lông vũ êm ái nhẹ nhàng rơi xuống.
Sau mấy giây yên tĩnh như chết ấy, mọi người mới kịp phản ứng, khắp nơi vang lên những tiếng xì xào bàn tán, còn có người hướng ánh mắt kỳ quái về phía Lâm Linh.
Sắc mặt Guinevere tái nhợt, như hoàn toàn không tin vào đáp án này, nhưng một người từ nhỏ đã được huấn luyện như nàng, thì dù trong nội tâm có chấn động và thất vọng cỡ nào thì cũng không biểu hiện ra ngoài dù chỉ là một chút, nên bề ngoài mọi người vẫn thấy một nàng công chúa đang ưu nhã tươi cười.
“Arthur bệ hạ, đây là câu trả lời của ngài?” Nhưng Camland quốc vương lại thiếu kiên nhẫn,“Tại sao? Có thể nói cho ta biết lý do không!”
Lâm Linh cúi đầu thấp hơn, trời ạ, xấu hổ quá, nếu biết trước Arthur sẽ trả lời như vậy, đánh chết nàng nàng cũng không dám mời hắn nhảy đâu!
Xong đời rồi, người khác chắc chắn sẽ nghĩ là do quan hệ giữa hắn và nàng.
“Quốc vương bệ hạ, công chúa là người phụ nữ hoàn mỹ nhất mà ta từng gặp, ta vô cùng tôn trọng nàng, đồ cưới mà ngài đưa ra cũng hết sức mê người, nhưng ta nghĩ Thượng Đế đã vì công chúa mà lựa chọn một nửa khác thích hợp, mà ta, không thể chỉ vì đồ cưới mà để công chúa chịu ủy khuất cả đời.” Arthur nho nhã lễ độ nói.
“Đây sao có thể xem là lý do chứ!” Quốc vương vì công chúa căm giận bất bình.
“Phụ vương……” Guinevere đứng dậy, mỉm cười nhìn Arthur.“Arthur bệ hạ, có thể trở thành người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong mắt ngài, đó là vinh hạnh của ta. Nhưng hoàn mỹ, cũng chưa chắc là thích hợp nhất, ta nghĩ đây là ý mà bệ hạ muốn truyền đạt tới nhỉ.”
Arthur không nói gì, nhưng trong mắt lướt lên một tia tán thưởng.
“Phụ vương, nếu theo như lời của bệ hạ, Thượng Đế hẳn đã vì nữ nhi mà an bài một vị trượng phu thích hợp, chúng ta nên tuân theo ý chỉ của Thượng Đế mới đúng chứ nhỉ.” Giọng nàng ôn nhu như ánh trăng, khiến cho mọi người lại một lần nữa khuynh đảo vì khí độ và dung mạo của nàng.
Camland quốc vương cũng không nói gì nữa, thở dài kéo công chúa rời khỏi cung điện.
Ra cung điện, quốc vương có chút lo lắng liếc nhìn nữ nhi một cái:“Guinevere, con thật sự không sao chứ?”
Bầu trời đêm lúc này bị mây che phủ không một ánh sao. Một vòng trăng như ẩn như hiện sau đám mây, tản xuống ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, che đi cảm xúc dưới đáy mắt công chúa. Nụ cười bên môi nàng cũng bị màn đêm giấu đi như một bóng ma:“Phụ vương, chẳng phải trượng phu mà Thượng Đế đã an bài cho nữ nhi, chính là Arthur bệ hạ đó sao?”
Lâm Linh quay đầu nhìn Guinevere đang ngồi phía đối diện. Không thể phủ nhận công chúa chính là người con gái đẹp nhất đêm nay. Công chúa ngồi dựa vào ghế ngửa đầu, đôi mắt động lòng người cũng mang theo vài phần chờ mong, nhưng trên mặt nàng lại mang vẻ tự tin hơn nhiều so với những tiểu thư quý tộc khác.
Đó là vì, không lâu sau nữa nhất định Arthur sẽ tuyên bố sẽ cưới nàng làm vợ.
Trong lòng Lâm Linh buồn bã.
Điệu nhảy đầu tiên Arthur nhất định sẽ mời công chúa.
Giờ nàng rất ghét chính bản thân mình, cũng rất ghét cảm giác rối bời hiện giờ, không lòng không ngừng tự nói đi nói lại với bản thân rằng đây chỉ là một trò chơi.
Arthur nói vài câu xã giao với vài vị khách, đột nhiên quay sang hướng nàng. Tim Lâm Linh đánh “thịch” một cái, vội vàng cúi đầu.
Ánh mắt mọi người tập trung lên người quốc vương bệ hạ, chỉ thấy Arthur đang nhấc chân, bước từng bước, từng bước……
Tiếng bước chân quen thuộc mà xa lạ truyền đến khiến tình cảm trong lòng Lâm Linh lại cuồn cuộn chảy ra, như muốn bảo phủ cả chính nàng.
Nàng đột nhiên quyết định, một quyết định to gan chưa bao giờ dám nghĩ tới.
Nàng trực tiếp đi tới bên người Arthur dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, thốt lên:“Bệ hạ, ta có vinh dự được mời ngài nhảy điệu đầu tiên không?” Không cần bận tâm đến quy tắc nam tử mời nữ tử nữa, cũng không nghe thấy những âm thanh xì xào bàn tán chung quanh, Lâm Linh nhìn thẳng vào mắt hắn chờ đợi câu trả lời.
Arthur, xin thứ lỗi cho sự ngang ngạnh đầu tiên và cũng là lần cuối cùng này của nàng. Ngay sau khi điệu nhảy này kết thúc, nàng đã chắc chắn rằng mình nên làm gì, nàng sẽ không trốn tránh trách nhiệm của mình, sẽ cố gắng hoàn thành trò chơi theo đúng trình tự của nó, mà nàng, sẽ tiếp tục kiên trì hoàn thành trò chơi này, và rồi sẽ mãi mãi rời khỏi nó.
Arthur hơi kinh ngạc, ánh mắt hai người giao nhau. Hắn suy nghĩ, trong đôi mắt màu tím nảy lên một tia lửa mê muội, lập tức vươn tay về phía nàng. Lâm Linh hít thật sâu một hơi, đặt tay mình vào lòng bàn tay đối phương, hai người nhảy theo tiết tấu, xoay tròn ra đến giữa sảnh, từ giữa lại sang bên hông, ánh sáng lập lòe từ chiếc đèn treo thủy tinh trên đầu rơi xuống, tạo những dấu ấn nhợt nhạt trên cơ thể hai người.
Chỗ thắt lưng nơi bàn tay Arthur đang đặt truyền đến độ ấm khiến gương mặt Lâm Linh có chút đỏ lên. Ngay cả nàng cũng không dám tin rằng hôm nay mình lại có thể nhảy xuất sắc đến vậy, ở những bước xoay tròn cư nhiên cả một bước nàng cũng không giẫm trúng hắn.
Đèn treo thủy tinh, hoàng cung hoa lệ, trang phục đẹp đẽ, vương tử trẻ tuổi tóc vàng, tất cả, tất cả, đều là những thứ mà nàng không thể tưởng tượng ra được. Như những cảnh trong một giấc mơ lần lượt thay đổi, giống như một thế giới chỉ có nàng và hắn, còn những thứ khác dù có hay không cũng chỉ là làm nền. Chỉ có đôi con ngươi màu tím trong suốt như thủy tinh kia đang phản chiếu lại gương mặt ngọt ngào và bi thương của bản thân.
Điệu nhạc dần kết thúc, lòng nàng cũng dần lạnh đi. Giấc mộng đau thương và xinh đẹp này rất nhanh sẽ không còn nữa. Cùng vương tử trong lòng khiêu vũ, chuyện như thế vốn không có kết cục tốt đẹp gì. Nàng biết, dù đây là lần cuối cùng, nhưng nhất định sẽ chẳng bao giờ viết nên được một khúc thiên định.
Âm nhạc đã dừng, mình cũng nên có quyết định của chính bản thân.
Nhẹ nhàng buông tay Arthur, Lâm Linh cố gắng động khóe miệng.“Bệ hạ, cám ơn ngài.” Nàng xoay người về lại chỗ ngồi, cố tình làm như không thấy ánh mắt phức tạp của hắn.
“Lâm Linh, sao cô……” Khải trừng lớn hai mắt, nhưng không nói ra nửa câu kế. Lancelot suy tư nhìn nàng, nhưng chỉ mỉm cười. Nhưng Đặc Lý Ti lại xen giọng nói một câu:“Lâm Linh, đừng quên phải rửa tay.”
Mặc dù tâm trạng đang rất sa sút, nhưng vừa nghe đến lời ‘Cảnh báo’ Đặc Lý Ti , Lâm Linh vẫn không nhịn được cười một tiếng. Nếu ở hiện thực, kỵ sĩ Đặc Lý Ti tuyệt đối là người thích hợp nhất được bầu làm bộ trưởng bộ an toàn vệ sinh sạch sẽ.
Mới vừa cười một tiếng, đột nhiên nàng cảm thấy có ánh mắt ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình, nàng hơi ngẩng đầu thì chạm đôi mắt màu lam của công chúa. Nhưng trong chớp mắt công chúa lại nghiêng đầu đi.
“Bệ hạ, vậy câu trả lời của ngài là gì?” Camland quốc vương ở một bên hỏi, mặc dù có chút không hài lòng khi Arthur nhảy điệu nhảy đầu tiên cùng với nữ nhân khác, nhưng ông ta hoàn toàn tin tưởng vào sức quyến rũ của con gái mình.
Ánh mắt Arthur thản nhiên đảo quanh bốn phía, giọng nói không mạnh nhưng đầy rõ ràng:“Camland quốc vương bệ hạ, thật sự xin lỗi, ta, từ chối đám hỏi này.”
Đáp án đơn giản mà ngay thẳng, tựa như giọt nước rơi trên băng. Trong một khắc đó, đại não của Lâm Linh trở nên trống rỗng.
Ảo giác sao? Không khí trong chớp mắt trở nên đông cứng tại chỗ, như nghe thấy tiếng từng chùm từng chùm lông vũ êm ái nhẹ nhàng rơi xuống.
Sau mấy giây yên tĩnh như chết ấy, mọi người mới kịp phản ứng, khắp nơi vang lên những tiếng xì xào bàn tán, còn có người hướng ánh mắt kỳ quái về phía Lâm Linh.
Sắc mặt Guinevere tái nhợt, như hoàn toàn không tin vào đáp án này, nhưng một người từ nhỏ đã được huấn luyện như nàng, thì dù trong nội tâm có chấn động và thất vọng cỡ nào thì cũng không biểu hiện ra ngoài dù chỉ là một chút, nên bề ngoài mọi người vẫn thấy một nàng công chúa đang ưu nhã tươi cười.
“Arthur bệ hạ, đây là câu trả lời của ngài?” Nhưng Camland quốc vương lại thiếu kiên nhẫn,“Tại sao? Có thể nói cho ta biết lý do không!”
Lâm Linh cúi đầu thấp hơn, trời ạ, xấu hổ quá, nếu biết trước Arthur sẽ trả lời như vậy, đánh chết nàng nàng cũng không dám mời hắn nhảy đâu!
Xong đời rồi, người khác chắc chắn sẽ nghĩ là do quan hệ giữa hắn và nàng.
“Quốc vương bệ hạ, công chúa là người phụ nữ hoàn mỹ nhất mà ta từng gặp, ta vô cùng tôn trọng nàng, đồ cưới mà ngài đưa ra cũng hết sức mê người, nhưng ta nghĩ Thượng Đế đã vì công chúa mà lựa chọn một nửa khác thích hợp, mà ta, không thể chỉ vì đồ cưới mà để công chúa chịu ủy khuất cả đời.” Arthur nho nhã lễ độ nói.
“Đây sao có thể xem là lý do chứ!” Quốc vương vì công chúa căm giận bất bình.
“Phụ vương……” Guinevere đứng dậy, mỉm cười nhìn Arthur.“Arthur bệ hạ, có thể trở thành người phụ nữ hoàn mỹ nhất trong mắt ngài, đó là vinh hạnh của ta. Nhưng hoàn mỹ, cũng chưa chắc là thích hợp nhất, ta nghĩ đây là ý mà bệ hạ muốn truyền đạt tới nhỉ.”
Arthur không nói gì, nhưng trong mắt lướt lên một tia tán thưởng.
“Phụ vương, nếu theo như lời của bệ hạ, Thượng Đế hẳn đã vì nữ nhi mà an bài một vị trượng phu thích hợp, chúng ta nên tuân theo ý chỉ của Thượng Đế mới đúng chứ nhỉ.” Giọng nàng ôn nhu như ánh trăng, khiến cho mọi người lại một lần nữa khuynh đảo vì khí độ và dung mạo của nàng.
Camland quốc vương cũng không nói gì nữa, thở dài kéo công chúa rời khỏi cung điện.
Ra cung điện, quốc vương có chút lo lắng liếc nhìn nữ nhi một cái:“Guinevere, con thật sự không sao chứ?”
Bầu trời đêm lúc này bị mây che phủ không một ánh sao. Một vòng trăng như ẩn như hiện sau đám mây, tản xuống ánh sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, che đi cảm xúc dưới đáy mắt công chúa. Nụ cười bên môi nàng cũng bị màn đêm giấu đi như một bóng ma:“Phụ vương, chẳng phải trượng phu mà Thượng Đế đã an bài cho nữ nhi, chính là Arthur bệ hạ đó sao?”
/161
|