Tiếng thở dài ủ dột vang lên trong không gian băng lãnh của cung điện, yên lặng như biển, sâu thẳm cũng như biển. Giọng nói vang lên trong không gian trống trải của cung điện, vang dội lại từ các bức tường, hợp lại thành một âm thanh ồn ào kỳ quái, trong không gian yên tĩnh lạnh băng này có cái gì đó rất quỷ dị và bất thường.
Tiếng thở dài trong cung điện khiến cho cả người Lâm Linh run lên vì sợ hãi, nàng bất đắc dĩ theo sát sau lưng công tước. Hơn nữa, nàng cũng đang rất lo lắng cho Lancelot, hắn cũng bị rơi xuống biển, không biết có bình an hay không. Nhưng cho dù hắn có bi thảm cỡ nào thì cũng không như nàng, phải một mình ở chung với cái tên công tước đáng sợ này.
“Lâm Linh, còn nhớ trước đây ta đã nói với ngươi câu gì không, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì đã cứu ta, giờ ngươi đã thấy hối hận rồi chứ?” Công tước đột nhiên hỏi.
Lâm Linh lắc đầu:“Đáp án của ta vẫn vậy, cho dù là người xấu vẫn có quyền được sống.”
Trong mắt công tước xẹt qua một ý cười hiếm thấy:“Người xấu? Cũng đúng, đa số trong mắt của các ngươi, ta là một kẻ xấu. Nhưng như vậy cũng không có cái gì không tốt, khiến cho mọi người tôn kính ta, không bằng làm cho bọn chúng sợ hãi ta.”
“Mọi người sợ ngươi thì ngươi được gì, không ai dám lại gần ngươi cả, không phải sẽ rất cô độc sao?” Lâm Linh bật thốt lên.
Hắn trầm mặc không nói gì.
Hai người cũng không còn chú ý đến tiếng thở dài trong cung điện đang càng lúc càng lúc càng lớn .
Con đường phía trước dần dần như bị chặn lại, một tiếng lại tiếp một tiếng thở dài, như đang giăng một tấm lưới chờ sẵn trong đó để vây bắt bọn họ.
Tiếng thở dài dần yếu đi, những hình ảnh huyễn hoặc trong không gian cũng dần biến mất, toàn bộ cung điện đang dần trở về nguyên trạng, và xuất hiện trước mặt bọn họ là một chiếc hộp tinh xảo.
Đây chính là hạt giống thần mộc?
Trong lòng Lâm Linh vui mừng và sợ hãi, đang tính duỗi tay bắt lấy thì lại bị công tước đoạt đi. Nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm tới chiếc hộp thì lại bị một luồng sáng kỳ dị đánh văng ra.
Công tước hình như cũng không kinh ngạc, thấp giọng nói:“Quả nhiên là vậy.”
Dứt lời, hắn đột nhiên bắt lấy tay Lâm Linh ấn về phía chiếc hộp.
Khó hiểu là lúc đó chiếc hộp lại chẳng có một động tĩnh nào.
“Cầm lấy nó.” Công tước ý bảo Lâm Linh cầm lấy chiếc hộp mở ra trước mặt hắn.
Lâm Linh buồn bực mở ra cái hộp, chợt thấy một hạt giống màu vàng đang phát sáng nằm giữa lớp đệm nhung trong chiếc hộp.
“Quả nhiên là hạt giống thần mộc.” Công tước nói, duỗi tay muốn cầm lấy hạt giống, nhưng Lâm Linh bất chấp sợ hãi và hoảng loạn, đánh phăng tay hắn đi.
Như là đã đoán trước được hành động này của nàng, hắn nhanh chóng bắt lấy tay của nàng, khóe miệng nhẹ giương:“Tiểu cô nương, dám phản kháng lại ta, ngươi thật không biết lượng sức.”
“Hạt giống này là thuộc về Arthur!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhăn lại, tên công tước này thật mạnh tay a.
“Thuộc về Arthur?” Hắn cười lạnh,“Trên thế gian này chưa có quy luật nào quyết định sẵn một thứ là của người nào, trong mắt ta, kẻ nào đoạt được thì là của kẻ đó. Tiểu cô nương, bây giờ ngươi thuộc về Arthur, nhưng nếu ta mang ngươi đi, vậy thì chắc chắn ngươi sẽ là người của ta rồi.”
Lâm Linh vô cùng hoảng sợ:“Ta không thuộc về ngươi, ta cũng không thuộc về Arthur, ta cũng không phải đồ vật!”
Công tước lơ đễnh khẽ hừ một tiếng, duỗi tay cầm hạt giống lên:“Lâm Linh, ngươi cũng có thể gia nhập phe của ta. Đây không phải câu hỏi, mà là mệnh lệnh.”
“Xin lỗi, nàng sẽ không gia nhập phe của ngươi.”
Một giọng nói ôn nhu mà kiên định vang lên sau lưng bọn họ.
Lâm Linh vui mừng sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại —
Là một kỵ sĩ anh tuấn có mái tóc bạc, chẳng phải là Lancelot sao?
Tiếng thở dài trong cung điện khiến cho cả người Lâm Linh run lên vì sợ hãi, nàng bất đắc dĩ theo sát sau lưng công tước. Hơn nữa, nàng cũng đang rất lo lắng cho Lancelot, hắn cũng bị rơi xuống biển, không biết có bình an hay không. Nhưng cho dù hắn có bi thảm cỡ nào thì cũng không như nàng, phải một mình ở chung với cái tên công tước đáng sợ này.
“Lâm Linh, còn nhớ trước đây ta đã nói với ngươi câu gì không, một ngày nào đó ngươi sẽ hối hận vì đã cứu ta, giờ ngươi đã thấy hối hận rồi chứ?” Công tước đột nhiên hỏi.
Lâm Linh lắc đầu:“Đáp án của ta vẫn vậy, cho dù là người xấu vẫn có quyền được sống.”
Trong mắt công tước xẹt qua một ý cười hiếm thấy:“Người xấu? Cũng đúng, đa số trong mắt của các ngươi, ta là một kẻ xấu. Nhưng như vậy cũng không có cái gì không tốt, khiến cho mọi người tôn kính ta, không bằng làm cho bọn chúng sợ hãi ta.”
“Mọi người sợ ngươi thì ngươi được gì, không ai dám lại gần ngươi cả, không phải sẽ rất cô độc sao?” Lâm Linh bật thốt lên.
Hắn trầm mặc không nói gì.
Hai người cũng không còn chú ý đến tiếng thở dài trong cung điện đang càng lúc càng lúc càng lớn .
Con đường phía trước dần dần như bị chặn lại, một tiếng lại tiếp một tiếng thở dài, như đang giăng một tấm lưới chờ sẵn trong đó để vây bắt bọn họ.
Tiếng thở dài dần yếu đi, những hình ảnh huyễn hoặc trong không gian cũng dần biến mất, toàn bộ cung điện đang dần trở về nguyên trạng, và xuất hiện trước mặt bọn họ là một chiếc hộp tinh xảo.
Đây chính là hạt giống thần mộc?
Trong lòng Lâm Linh vui mừng và sợ hãi, đang tính duỗi tay bắt lấy thì lại bị công tước đoạt đi. Nhưng tay hắn còn chưa kịp chạm tới chiếc hộp thì lại bị một luồng sáng kỳ dị đánh văng ra.
Công tước hình như cũng không kinh ngạc, thấp giọng nói:“Quả nhiên là vậy.”
Dứt lời, hắn đột nhiên bắt lấy tay Lâm Linh ấn về phía chiếc hộp.
Khó hiểu là lúc đó chiếc hộp lại chẳng có một động tĩnh nào.
“Cầm lấy nó.” Công tước ý bảo Lâm Linh cầm lấy chiếc hộp mở ra trước mặt hắn.
Lâm Linh buồn bực mở ra cái hộp, chợt thấy một hạt giống màu vàng đang phát sáng nằm giữa lớp đệm nhung trong chiếc hộp.
“Quả nhiên là hạt giống thần mộc.” Công tước nói, duỗi tay muốn cầm lấy hạt giống, nhưng Lâm Linh bất chấp sợ hãi và hoảng loạn, đánh phăng tay hắn đi.
Như là đã đoán trước được hành động này của nàng, hắn nhanh chóng bắt lấy tay của nàng, khóe miệng nhẹ giương:“Tiểu cô nương, dám phản kháng lại ta, ngươi thật không biết lượng sức.”
“Hạt giống này là thuộc về Arthur!” Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng hơi nhăn lại, tên công tước này thật mạnh tay a.
“Thuộc về Arthur?” Hắn cười lạnh,“Trên thế gian này chưa có quy luật nào quyết định sẵn một thứ là của người nào, trong mắt ta, kẻ nào đoạt được thì là của kẻ đó. Tiểu cô nương, bây giờ ngươi thuộc về Arthur, nhưng nếu ta mang ngươi đi, vậy thì chắc chắn ngươi sẽ là người của ta rồi.”
Lâm Linh vô cùng hoảng sợ:“Ta không thuộc về ngươi, ta cũng không thuộc về Arthur, ta cũng không phải đồ vật!”
Công tước lơ đễnh khẽ hừ một tiếng, duỗi tay cầm hạt giống lên:“Lâm Linh, ngươi cũng có thể gia nhập phe của ta. Đây không phải câu hỏi, mà là mệnh lệnh.”
“Xin lỗi, nàng sẽ không gia nhập phe của ngươi.”
Một giọng nói ôn nhu mà kiên định vang lên sau lưng bọn họ.
Lâm Linh vui mừng sợ hãi ngẩng đầu nhìn lại —
Là một kỵ sĩ anh tuấn có mái tóc bạc, chẳng phải là Lancelot sao?
/161
|