Buổi đêm tịch liêu mà rét lạnh, ánh trăng chiếu xuống những lô đất trồng cây hình vuông, nhẹ nhàng tản ra một mùi thơm dìu dịu. Trong hoa viên của Camelot, gió thổi qua những cây linh sam kêu xào xạc, thôi những cánh hoa trắng bay tán loạn.
Chung quanh tối đen như mực, tất cả sinh vật như đã ngủ say.
Lúc này ở trong phòng Mặc Lâm, chiếc lò sưởi đang không ngừng tí tách bắn ra những tia lửa nhỏ, như những con dã thú nào đó, đang đứng ở xa xa nhìn vào bọn họ.
Mà mấy người đang ở trong căn phòng này đều đang nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm trên tay Mặc Lâm.
“Mặc Lâm, ngươi nói thật đấy à, thật là không thể sửa được thanh kiếm này sao?” Không đợi Arthur mở miệng, Lâm Linh đã không nhịn được hỏi.
Mặc Lâm đặt mảnh kiếm xuống, bất đắc dĩ lắc đầu:“Thanh kiếm này đã không thể sửa chữa được nữa.”
“A, Thượng Đế a, thật là tiếc quá.” Hầu tước Gawain lười biếng lấy tay hất hất tóc trên trán mình, nhún nhún vai với Arthur,“Bệ hạ, chuyện này không liên quan gì đến ta. Ta không cố ý làm gãy kiếm của ngài, nhưng đó là ta chỉ mới xuất có năm sáu phần lực thôi đó.”
Lâm Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lời nói của tên kia không hề che giấu sự đắc ý mà.
“Không sửa được cũng không sao.” Vẻ mặt Arthur vẫn trầm tĩnh,“Cho dù không có thanh kiếm này, ta vẫn có thể ứng phó mọi chuyện.”
Mặc Lâm liếm liếm môi:“Bệ hạ, hiện giờ người Saxon và người La Mã đang nhìn chúng ta như hồ rình mồi, tương lai nhất định sẽ có chiến tranh. Nếu như con không có vũ khí thích hợp, sợ là con không thể phát huy được hết khả năng của mình đâu.”
Lâm Linh cũng liên tục gật đầu phụ họa:“Đúng, đúng, giống như Tôn Ngộ Không, có gậy Như Ý nên mới có thể đánh được thiên giới, vô địch thiên hạ!”
“Tôn Ngộ Không? Là cái gì?” Năng lực cảm nhận chuyện Bà Tám của Khải lập tức đánh hơi được đề tài mới.
Lâm Linh cười hì hì:“Tôn Ngộ Không là một nhân vật lợi hại trong truyền thuyết của chúng tôi, cậu ta không những có thể hàng yêu trừ ma, mà còn có bảy mươi hai phép biến hóa, rất lợi hại đó.” Nói xong, nàng liếc mắt về phía Arthur một cái, chỉ thấy khóe miệng của hắn hơi kéo, hiển nhiên có chút hưởng thụ với việc Lâm Linh đem hắn so sánh với một nhân vật lợi hại như thế.
“Mặc Lâm tiên sinh, có phải ngài đã có một biện pháp tốt khác không? Ta nghĩ hẳn là ngài đã quyết định được món vũ khí nào là thích hợp nhất đối với bệ hạ.” Lancelot mỉm cười, không chút hoang mang ném vấn đề này lại về phía Mặc Lâm.
Mặc Lâm cười cười đứng lên,“Quả không hổ danh là đệ nhất kỵ sĩ. Đúng vậy, trên thế gian này có một thanh kiếm vô cùng thích hợp với bệ hạ.”
“Đó là gì? Như thế nào? Ở Đâu? Tên gì? Có điểm gì đặc biệt? Làm thế nào để tìm được nó?” Chứng Bà Tám dồn cục nãy giờ của Khải cuối cùng cũng phát tát.
Mặc Lâm cố nhịn xuống cảm giác muốn nhét giẻ rách vào cái mồm của hắn, cố nở một nụ cười:“Thanh kiếm này được làm từ vàng, trên chuôi kiếm có một viên bảo thạch, nó có thể chém sắt như chém bùn, vì thế nên tên của nó là Excalibur, trong ngôn ngữ cổ Celtic nghĩa là đoạn cương, nó còn có một cái tên khác là — vương giả chi kiếm. Theo truyền thuyết, nếu như thanh kiếm nhận thức được chủ nhân của mình, thì nó sẽ phát huy một luồng sức mạnh mạnh hơn bình thường.”
“Thanh kiếm này ta cũng đã từng được nghe qua, nghe nói là được chế tạo ở Tinh linh quốc Avalon.” Đặc Lý Ti đứng một bên xuyên vào.
“Tinh linh quốc Avalon?” Lâm Linh ngẩn người, lần trước lật xem cuốn sách về Arthur vương có thấy qua tên địa danh này. Nhưng cụ thể nó nói cái gì thì nàng không nhớ rõ.
“Avalon ở phía tây nam Enland, nhưng người thường sẽ không bao giờ có thể tìm được nó. Giữa một cái đầm là hòn đảo Avalon quanh năm sương mù bao phủ, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ để đến đó, đó chính là vương quốc Tinh Linh trong truyền thuyết. Bất quá đó cũng chỉ là tin vỉa hè, bởi vì đó giờ ta chưa từng nghe đã có người nào chân chính tới được đây.” Khải nói một cách không xác định, hiển nhiên hắn cũng bán tín bán nghi với thông tin này.
“Vậy phải đi tới Avalon đó mới tìm được thanh kiếm sao?” Lâm Linh đột nhiên cảm thấy đau đầu.
“Không, hiện giờ thanh kiếm này không ở Avalon, mà đang được tiên nữ trong hồ Yimia canh giữ.” Lúc Mặc Lâm nhắc tới cái tên này, trong mắt nổi lên một tia phức tạp.
“Yimia?” Lancelot hơi kinh ngạc ngẩng đầu,“Tôi nghe các tiên nữ trong hồ đã nuôi dưỡng tôi nói, vị tiên nữ Yimia này là một nữ tính hết sức đặc biệt, chỉ thích lai vãng một mình.”
Lâm Linh đảo một vòng con ngươi:“Mặc kệ cô ấy là ai, tóm lại vẫn phải hỏi cổ về thanh kiếm đã.”
“Bệ hạ, xin ngài hãy để ta đi tìm vương giả chi kiếm.” Lancelot quả nhiên là một kỵ sĩ tận trung với công việc, lúc nào cũng quên mình vì chủ nhân.
Không đợi Arthur trả lời, Lâm Linh cũng vội vàng xen vào:“Tiểu Lan, cậu mới trở về từ băng hải, nên nghỉ ngơi đi thì hơn. Thủ hạ của quốc vương nhiều như vậy, lần này cậu không nhất định phải đi đâu.”
Lancelot nghe nàng nói những lời ân cần với mình, tròng lòng cảm thấy ấm áp, cười cười với nàng. Còn Lâm Linh nhớ tới lần Lancelot đã mạo hiểm nhảy xuống hải bằng lạnh giá vì mình, dưới đáy lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Nàng không nghĩ nhiều liền nở một nụ cười đáp lại hắn.
“Lancelot, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sắc mặt Arthur thoáng có chút cổ quái.
Nghe Arthur nói thế, Lâm Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cơn tức này còn chưa kịp qua đi thì Arthur đã đánh thêm một câu vào đầu nàng.
“Lâm Linh, cô đi.”
“A?” Lâm Linh qua một hồi lâu mới khôi phục lại được tinh thần bị đả kích, gương mặt nhanh chóng xám xịt lại như quả mướp đắng,“Tại sao? Tôi, tôi cũng vừa mới trở về từ biển băng Seberia a.”
“Nếu không phải tại cô, làm sao ta lại quyết đấu với Gawain, dẫn tới kiếm bị gãy chứ? Cô cũng nên làm chút gì chứ?” rthur lạnh lùng nói như hót.
“Nhưng……” Lâm Linh hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mặc Lâm, ai ngờ hắn lại gật đầu tán thành,“Lâm Linh, chỗ khu rừng của tiên nữ Yimia chính là nơi đầu tiên ngươi đến thế giới này. Nếu như ngươi đi, có thể sẽ có được một cái gì đó bất ngờ.”
Lâm Linh sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lại tình cảnh lúc đầu tiên tới thế giới này, khi đó, nàng cỡ nào luống cuống.
Nhưng bất tri bất giác, nàng đã quen với thế giới này, bởi vì đây là nơi mà nàng có thể phát huy khả năng của mình, có nhiều bạn bè, còn có…… người mình thích.
“Bệ hạ, ta lấy mười hai vạn phần thành ý, thỉnh cầu ngài giao nhiệm vụ đi tìm vương giả chi kiếm này cho ta và Lâm Linh đi.” Gawain lúc nãy bộ dáng còn vô cùng lười biếng lúc này lại vô cùng hăng hái.
“Hay để tôi đi đi, tôi có vẻ rất quen thuộc với thanh kiếm này.” Khải cũng tích cực nhảy vào. Trong cuộc hành trình lần này, hắn thấy trên đường hẳn là có rất nhiều chuyện Bà Tám không tưởng a, sao lại không tích cực chủ động trước được?
Ngay cả Đặc Lý Ti cũng từ từ bắn ra một câu:“Nếu như khu rừng đó sạch sẽ, ta cũng sẽ cân nhắc một chút.”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu, cứu mạng a, nàng không cần đồng hành cùng hầu tước đại thúc biến thái này đâu! Còn có hai tên nói nhiều với ưa sạch nữa, đều là những nhân vật khiến người ta đau đầu. Nàng không muốn ngày nào cũng phải rửa mòn tay nhiều lần, cũng không muốn lỗ tai mình bị hành hạ đến có vết chai a……
Chung quanh tối đen như mực, tất cả sinh vật như đã ngủ say.
Lúc này ở trong phòng Mặc Lâm, chiếc lò sưởi đang không ngừng tí tách bắn ra những tia lửa nhỏ, như những con dã thú nào đó, đang đứng ở xa xa nhìn vào bọn họ.
Mà mấy người đang ở trong căn phòng này đều đang nhìn chằm chằm vào đoạn kiếm trên tay Mặc Lâm.
“Mặc Lâm, ngươi nói thật đấy à, thật là không thể sửa được thanh kiếm này sao?” Không đợi Arthur mở miệng, Lâm Linh đã không nhịn được hỏi.
Mặc Lâm đặt mảnh kiếm xuống, bất đắc dĩ lắc đầu:“Thanh kiếm này đã không thể sửa chữa được nữa.”
“A, Thượng Đế a, thật là tiếc quá.” Hầu tước Gawain lười biếng lấy tay hất hất tóc trên trán mình, nhún nhún vai với Arthur,“Bệ hạ, chuyện này không liên quan gì đến ta. Ta không cố ý làm gãy kiếm của ngài, nhưng đó là ta chỉ mới xuất có năm sáu phần lực thôi đó.”
Lâm Linh trừng mắt nhìn hắn một cái, trong lời nói của tên kia không hề che giấu sự đắc ý mà.
“Không sửa được cũng không sao.” Vẻ mặt Arthur vẫn trầm tĩnh,“Cho dù không có thanh kiếm này, ta vẫn có thể ứng phó mọi chuyện.”
Mặc Lâm liếm liếm môi:“Bệ hạ, hiện giờ người Saxon và người La Mã đang nhìn chúng ta như hồ rình mồi, tương lai nhất định sẽ có chiến tranh. Nếu như con không có vũ khí thích hợp, sợ là con không thể phát huy được hết khả năng của mình đâu.”
Lâm Linh cũng liên tục gật đầu phụ họa:“Đúng, đúng, giống như Tôn Ngộ Không, có gậy Như Ý nên mới có thể đánh được thiên giới, vô địch thiên hạ!”
“Tôn Ngộ Không? Là cái gì?” Năng lực cảm nhận chuyện Bà Tám của Khải lập tức đánh hơi được đề tài mới.
Lâm Linh cười hì hì:“Tôn Ngộ Không là một nhân vật lợi hại trong truyền thuyết của chúng tôi, cậu ta không những có thể hàng yêu trừ ma, mà còn có bảy mươi hai phép biến hóa, rất lợi hại đó.” Nói xong, nàng liếc mắt về phía Arthur một cái, chỉ thấy khóe miệng của hắn hơi kéo, hiển nhiên có chút hưởng thụ với việc Lâm Linh đem hắn so sánh với một nhân vật lợi hại như thế.
“Mặc Lâm tiên sinh, có phải ngài đã có một biện pháp tốt khác không? Ta nghĩ hẳn là ngài đã quyết định được món vũ khí nào là thích hợp nhất đối với bệ hạ.” Lancelot mỉm cười, không chút hoang mang ném vấn đề này lại về phía Mặc Lâm.
Mặc Lâm cười cười đứng lên,“Quả không hổ danh là đệ nhất kỵ sĩ. Đúng vậy, trên thế gian này có một thanh kiếm vô cùng thích hợp với bệ hạ.”
“Đó là gì? Như thế nào? Ở Đâu? Tên gì? Có điểm gì đặc biệt? Làm thế nào để tìm được nó?” Chứng Bà Tám dồn cục nãy giờ của Khải cuối cùng cũng phát tát.
Mặc Lâm cố nhịn xuống cảm giác muốn nhét giẻ rách vào cái mồm của hắn, cố nở một nụ cười:“Thanh kiếm này được làm từ vàng, trên chuôi kiếm có một viên bảo thạch, nó có thể chém sắt như chém bùn, vì thế nên tên của nó là Excalibur, trong ngôn ngữ cổ Celtic nghĩa là đoạn cương, nó còn có một cái tên khác là — vương giả chi kiếm. Theo truyền thuyết, nếu như thanh kiếm nhận thức được chủ nhân của mình, thì nó sẽ phát huy một luồng sức mạnh mạnh hơn bình thường.”
“Thanh kiếm này ta cũng đã từng được nghe qua, nghe nói là được chế tạo ở Tinh linh quốc Avalon.” Đặc Lý Ti đứng một bên xuyên vào.
“Tinh linh quốc Avalon?” Lâm Linh ngẩn người, lần trước lật xem cuốn sách về Arthur vương có thấy qua tên địa danh này. Nhưng cụ thể nó nói cái gì thì nàng không nhớ rõ.
“Avalon ở phía tây nam Enland, nhưng người thường sẽ không bao giờ có thể tìm được nó. Giữa một cái đầm là hòn đảo Avalon quanh năm sương mù bao phủ, chỉ có thể dùng thuyền nhỏ để đến đó, đó chính là vương quốc Tinh Linh trong truyền thuyết. Bất quá đó cũng chỉ là tin vỉa hè, bởi vì đó giờ ta chưa từng nghe đã có người nào chân chính tới được đây.” Khải nói một cách không xác định, hiển nhiên hắn cũng bán tín bán nghi với thông tin này.
“Vậy phải đi tới Avalon đó mới tìm được thanh kiếm sao?” Lâm Linh đột nhiên cảm thấy đau đầu.
“Không, hiện giờ thanh kiếm này không ở Avalon, mà đang được tiên nữ trong hồ Yimia canh giữ.” Lúc Mặc Lâm nhắc tới cái tên này, trong mắt nổi lên một tia phức tạp.
“Yimia?” Lancelot hơi kinh ngạc ngẩng đầu,“Tôi nghe các tiên nữ trong hồ đã nuôi dưỡng tôi nói, vị tiên nữ Yimia này là một nữ tính hết sức đặc biệt, chỉ thích lai vãng một mình.”
Lâm Linh đảo một vòng con ngươi:“Mặc kệ cô ấy là ai, tóm lại vẫn phải hỏi cổ về thanh kiếm đã.”
“Bệ hạ, xin ngài hãy để ta đi tìm vương giả chi kiếm.” Lancelot quả nhiên là một kỵ sĩ tận trung với công việc, lúc nào cũng quên mình vì chủ nhân.
Không đợi Arthur trả lời, Lâm Linh cũng vội vàng xen vào:“Tiểu Lan, cậu mới trở về từ băng hải, nên nghỉ ngơi đi thì hơn. Thủ hạ của quốc vương nhiều như vậy, lần này cậu không nhất định phải đi đâu.”
Lancelot nghe nàng nói những lời ân cần với mình, tròng lòng cảm thấy ấm áp, cười cười với nàng. Còn Lâm Linh nhớ tới lần Lancelot đã mạo hiểm nhảy xuống hải bằng lạnh giá vì mình, dưới đáy lòng như có một dòng nước ấm áp chảy qua. Nàng không nghĩ nhiều liền nở một nụ cười đáp lại hắn.
“Lancelot, cậu ở đây nghỉ ngơi cho tốt đi.” Sắc mặt Arthur thoáng có chút cổ quái.
Nghe Arthur nói thế, Lâm Linh thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhưng cơn tức này còn chưa kịp qua đi thì Arthur đã đánh thêm một câu vào đầu nàng.
“Lâm Linh, cô đi.”
“A?” Lâm Linh qua một hồi lâu mới khôi phục lại được tinh thần bị đả kích, gương mặt nhanh chóng xám xịt lại như quả mướp đắng,“Tại sao? Tôi, tôi cũng vừa mới trở về từ biển băng Seberia a.”
“Nếu không phải tại cô, làm sao ta lại quyết đấu với Gawain, dẫn tới kiếm bị gãy chứ? Cô cũng nên làm chút gì chứ?” rthur lạnh lùng nói như hót.
“Nhưng……” Lâm Linh hướng ánh mắt cầu cứu về phía Mặc Lâm, ai ngờ hắn lại gật đầu tán thành,“Lâm Linh, chỗ khu rừng của tiên nữ Yimia chính là nơi đầu tiên ngươi đến thế giới này. Nếu như ngươi đi, có thể sẽ có được một cái gì đó bất ngờ.”
Lâm Linh sửng sốt, trong đầu đột nhiên hiện lại tình cảnh lúc đầu tiên tới thế giới này, khi đó, nàng cỡ nào luống cuống.
Nhưng bất tri bất giác, nàng đã quen với thế giới này, bởi vì đây là nơi mà nàng có thể phát huy khả năng của mình, có nhiều bạn bè, còn có…… người mình thích.
“Bệ hạ, ta lấy mười hai vạn phần thành ý, thỉnh cầu ngài giao nhiệm vụ đi tìm vương giả chi kiếm này cho ta và Lâm Linh đi.” Gawain lúc nãy bộ dáng còn vô cùng lười biếng lúc này lại vô cùng hăng hái.
“Hay để tôi đi đi, tôi có vẻ rất quen thuộc với thanh kiếm này.” Khải cũng tích cực nhảy vào. Trong cuộc hành trình lần này, hắn thấy trên đường hẳn là có rất nhiều chuyện Bà Tám không tưởng a, sao lại không tích cực chủ động trước được?
Ngay cả Đặc Lý Ti cũng từ từ bắn ra một câu:“Nếu như khu rừng đó sạch sẽ, ta cũng sẽ cân nhắc một chút.”
Lâm Linh vội vàng lắc đầu, cứu mạng a, nàng không cần đồng hành cùng hầu tước đại thúc biến thái này đâu! Còn có hai tên nói nhiều với ưa sạch nữa, đều là những nhân vật khiến người ta đau đầu. Nàng không muốn ngày nào cũng phải rửa mòn tay nhiều lần, cũng không muốn lỗ tai mình bị hành hạ đến có vết chai a……
/161
|