“Đương nhiên, chẳng phải ta đã nói ta sẽ trả lại cơ thể cho ngươi sao. Còn về cái yêu cầu nhỏ hôm qua chỉ là để trừng phạt một chút về sự lỗ mãng của ngươi thôi.” Một giọng nói thanh thúy truyền đến từ xa.
Lâm Linh quay đầu lại nhìn thì thấy Yimia đang ngồi trên con cóc cười cười nhìn nàng. Tức thật a, quả nhiên là nàng đoán không sai mà, cô tiên nữ này chỉ muốn trả thù nàng thôi!
“Vậy cô có thể thực hiện lời hứa của mình, giao vương giả chi kiếm cho ta được chứ?” Arthur đứng thẳng người lên, bình thản ung dung hỏi.
Yimia nhẹ nhàng nhảy xuống, quơ quơ cây gậy phép trong tay, miệng lầm bầm đọc chú ngữ. Nàng ném chiếc gậy vào trong hồ nước, hồ nước đột nhiên rung động dữ dội, tiếp đó, một gốc cây cổ thụ vàng kim trồi lên từ dưới mặt nước, thân cây bao bọc lấy một thanh kiếm lấp lánh tinh quang ở giữa!
Sau khi Yimia niệm xong chú ngữ, thanh kiếm như được mọc cánh, tự động bay đến bên cạnh Arthur.
Đôi mắt Arthur ánh lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, không che giấu niềm vui thích của chính mình. Hắn tiến lên cầm thanh kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Yimia suy tư nhìn hắn, thoáng do dự lại nói:“Bệ hạ, vương giả chi kiếm tuy rất mạnh, nhưng vỏ kiếm lại quan trọng hơn là lưỡi kiếm. Nếu luôn đeo vỏ của vương giả chi kiếm bên người, ngài sẽ không bao giờ bị đổ máu, mong ngài ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đánh mất nó.”
Lúc này tâm tình của Arthur đang đặt hết lên thân kiếm, nên chỉ âm ừ một tiếng cho qua.
Ánh mắt Lâm Linh vô thức xẹt qua Yimia, chợt thấy ánh mắt của nàng nhìn thanh kiếm có chút gì đó kỳ lạ. Không hiểu tại sao trong lòng Lâm Linh dấy lên một cảm giác bất an.
“Bệ hạ, giữa kiếm và vỏ kiếm ngài sẽ chọn cái nào?” Yimia đột nhiên hỏi.
Arthur trầm mặc một hồi lâu, kiên định nói:“Kiếm.”
“Bệ hạ, ngài phải chọn vỏ kiếm chứ không phải kiếm.” Ánh mắt của nàng ánh lên vẻ linh động.
“Tại sao?” Hắn nhíu mày.
“Kiếm chỉ có thể đả thương người khác, nhưng vỏ lại có thể bảo vệ bản thân.”
“Ta không cần bảo vệ.” Hắn không chút do dự trả lời.
Yimia cũng không nói gì thêm nữa, khẽ cười cười:“Nhiệm vụ của ta hoàn thành, cũng nên quay về rồi.” Trước khi biến mất nàng vẫn không quên nói một câu,“Còn nữa, nói với Mặc Lâm đừng bao giờ tặng hoa hồ điệp cho ta nữa, đây chính là loài hoa mà ta ghét nhất.”
Lâm Linh sửng sốt, nhất thời vẫn chưa rõ hoàn toàn ý của nàng.
Mặc Lâm tặng nàng hoa hồ điệp…… Tại sao?
“Được rồi, chúng ta cũng nên trở về Camelot thôi.” Arthur thu hồi kiếm, vẻ mặt lại khôi phục thần sắc bình tĩnh.
Lâm Linh gật gật đầu, ánh mắt hy vọng liếc nhìn thanh kiếm kia, sâu trong đáy lòng có một loại cảm giác hơi động.
Nàng phải bảo vệ hắn, nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt.
Lúc Lâm Linh và Arthur trở về Camelot, trong hoàng cung đã có hơn một trăm vị kỵ sĩ đã tới nhờ được kêu gọi từ sức mạnh của bàn tròn, trong đó cũng không thiếu các vị vương tử quý tộc từ các nước khác.
Ngoại trừ hai huynh đệ Lamorak và Juatan Just, Lâm Linh cũng thấy rất nhiều vị kỵ sĩ đang say sưa nói chuyện bên bàn tròn, nhưng khiến nàng kinh ngạc là có một số người nhìn thấy nàng là một cô gái phương Đông cũng không hề thấy xa lạ.
Danh tiếng của nàng từ sau trận đánh thay đó cũng đã bắt nổi lên. Một người con gái cư nhiên có thể đánh một vương tử xuống ngựa, đó là một chuyện rất bất ngờ.
Arthur chỉ cho những tên kỵ sĩ chỗ ngồi có hiện tên của mình. Bàn tròn làm từ thần mộc dưới đáy biển phát ra ánh sáng lộng lẫy, những dòng chữ khắc trên thân ghế đều làm bằng vàng.
“Tiểu Lan, chỗ của cậu này!” Lâm Linh liếc mắt qua chợt thấy tên của Lancelot nắm ở bên trái của Arthur, hưng phấn chỉ vào.
Lancelot mỉm cười đi tới trước vị trí của mình.
“Tiểu Linh thân ái, nàng có thể xem giúp chỗ của ta là ở đâu không?” Hầu tước Gawain chớp thời cơ tiến đến bên cạnh nàng.
Lâm Linh đã sớm phòng bị, vội vàng né xa hắn ra, tức giận bĩu môi chỉ vào cái bàn:“Tên đều ở đó, chẳng lẽ ngài không biết chữ sao? Hầu tước Gawain?”
“Ôi, Tiểu Linh thật vô tình a.” Gawain nở một nụ cười như có như không, đang tính cố gắng thêm thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp của Arthur:“Hầu tước Gawain, chỗ của ngài ở đây. Mời ngồi vào đi.”
Gawain quay đầu lại thì thấy vẻ mặt bình tĩnh mang thêm vài phần tức giận của Arthur, không khỏi nở một nụ cười bí hiểm, quay đầu lại vứt một cái mị nhãn về phía Lâm Linh rồi đi tới bên cạnh bàn tròn.
“A, chỗ ta đây rồi!” Mắt Khải sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy hai cái tên ở hai bên thì không khỏi thất vọng,“Sao chán quá vậy, bên trái là Tiểu Lan, bên phải là Đặc Lý Ti, toàn là người quen thì sao có thể tám được chuyện gì chứ.”
Nhưng Đặc Lý Ti ngồi bên cạnh hắn lại có vẻ mặt vô cùng hài lòng, ở đây, chỉ có hắn mới có thể chịu được cái tính Bà Tám của Khải, và cũng chỉ có hắn mới có thể khiến cho Khải phát điên.
Giọng nói của Mặc Lâm phiêu lãng trong không trung :“Chúng ta đang ở thời khắc bước ngoặc của lịch sử. Chiếc bàn tròn này được lập ra để triệu tập mọi kỵ sĩ anh dũng trên thế gian này, vì thế bọn họ phải luôn đối xử với nhau như huynh đệ. Bọn họ phải chiến đấu vì công lý và chính nghĩa. Sẽ có nhiều kỵ sĩ sẽ hy sinh đi tính mạng của mình, nhưng danh dự vẫn sẽ mãi mãi được bàn tròn lưu giữ lại.”
Arthur cũng đứng dậy, đánh mắt bốn phía cất cao giọng:“Những vị kỵ sĩ tôn quý của ta, hôm nay chúng ta có mặt ở đây để tuyên thề. Chúng ta sẽ chỉ chiến đấu vì chính nghĩa và công lý; tuyệt không hám vinh hoa phú quý, cũng không chiến đấu chỉ vì lợi ích bản thân. Chúng ta phải trợ giúp tất cả mọi người. Phải luôn đối xử hết lòng với kẻ yếu; nhưng nhất định phải nghiêm trị bọn ác đồ.”
“Chúng tôi xin thề!” Tất cả kỵ sĩ đồng thanh.
Sau khi các vị kỵ sĩ vào chỗ ngồi, bàn tròn vẫn còn dư mấy cái ghế. Ngoại trừ tên của Parsifal, nàng cũng thấy có mấy cái tên lạ, nhưng kỳ lạ nhất chính là cái ghế bên phải Arthur, nó không đề bất kỳ cái tên nào mà lại đề một dòng chữ: Chỗ ngồi nguy hiểm.
Ý của nó là, người có thể ngồi được vào cái ghế nguy hiểm này phải có một trái tim thuần khiết, nếu kẻ nào bất chấp ngồi lên thì sẽ phải nhận lấy một hậu quả khôn lường. Cho dù một người kỵ sĩ có như thế nào thì cũng phải mắc một khuyết điểm nhỏ trong người. Mọi người tò mò nhìn cái ghế đó, âm thầm đoán rằng người có thể ngồi vào được đó chắc chắn sẽ là một vị nam tử hoàn hảo vô khuyết.
Lâm Linh quay đầu lại nhìn thì thấy Yimia đang ngồi trên con cóc cười cười nhìn nàng. Tức thật a, quả nhiên là nàng đoán không sai mà, cô tiên nữ này chỉ muốn trả thù nàng thôi!
“Vậy cô có thể thực hiện lời hứa của mình, giao vương giả chi kiếm cho ta được chứ?” Arthur đứng thẳng người lên, bình thản ung dung hỏi.
Yimia nhẹ nhàng nhảy xuống, quơ quơ cây gậy phép trong tay, miệng lầm bầm đọc chú ngữ. Nàng ném chiếc gậy vào trong hồ nước, hồ nước đột nhiên rung động dữ dội, tiếp đó, một gốc cây cổ thụ vàng kim trồi lên từ dưới mặt nước, thân cây bao bọc lấy một thanh kiếm lấp lánh tinh quang ở giữa!
Sau khi Yimia niệm xong chú ngữ, thanh kiếm như được mọc cánh, tự động bay đến bên cạnh Arthur.
Đôi mắt Arthur ánh lên sự vui mừng lẫn sợ hãi, không che giấu niềm vui thích của chính mình. Hắn tiến lên cầm thanh kiếm, nhẹ nhàng vuốt ve.
Yimia suy tư nhìn hắn, thoáng do dự lại nói:“Bệ hạ, vương giả chi kiếm tuy rất mạnh, nhưng vỏ kiếm lại quan trọng hơn là lưỡi kiếm. Nếu luôn đeo vỏ của vương giả chi kiếm bên người, ngài sẽ không bao giờ bị đổ máu, mong ngài ngàn vạn lần phải nhớ kỹ, tuyệt đối không được đánh mất nó.”
Lúc này tâm tình của Arthur đang đặt hết lên thân kiếm, nên chỉ âm ừ một tiếng cho qua.
Ánh mắt Lâm Linh vô thức xẹt qua Yimia, chợt thấy ánh mắt của nàng nhìn thanh kiếm có chút gì đó kỳ lạ. Không hiểu tại sao trong lòng Lâm Linh dấy lên một cảm giác bất an.
“Bệ hạ, giữa kiếm và vỏ kiếm ngài sẽ chọn cái nào?” Yimia đột nhiên hỏi.
Arthur trầm mặc một hồi lâu, kiên định nói:“Kiếm.”
“Bệ hạ, ngài phải chọn vỏ kiếm chứ không phải kiếm.” Ánh mắt của nàng ánh lên vẻ linh động.
“Tại sao?” Hắn nhíu mày.
“Kiếm chỉ có thể đả thương người khác, nhưng vỏ lại có thể bảo vệ bản thân.”
“Ta không cần bảo vệ.” Hắn không chút do dự trả lời.
Yimia cũng không nói gì thêm nữa, khẽ cười cười:“Nhiệm vụ của ta hoàn thành, cũng nên quay về rồi.” Trước khi biến mất nàng vẫn không quên nói một câu,“Còn nữa, nói với Mặc Lâm đừng bao giờ tặng hoa hồ điệp cho ta nữa, đây chính là loài hoa mà ta ghét nhất.”
Lâm Linh sửng sốt, nhất thời vẫn chưa rõ hoàn toàn ý của nàng.
Mặc Lâm tặng nàng hoa hồ điệp…… Tại sao?
“Được rồi, chúng ta cũng nên trở về Camelot thôi.” Arthur thu hồi kiếm, vẻ mặt lại khôi phục thần sắc bình tĩnh.
Lâm Linh gật gật đầu, ánh mắt hy vọng liếc nhìn thanh kiếm kia, sâu trong đáy lòng có một loại cảm giác hơi động.
Nàng phải bảo vệ hắn, nhất định phải bảo vệ hắn thật tốt.
Lúc Lâm Linh và Arthur trở về Camelot, trong hoàng cung đã có hơn một trăm vị kỵ sĩ đã tới nhờ được kêu gọi từ sức mạnh của bàn tròn, trong đó cũng không thiếu các vị vương tử quý tộc từ các nước khác.
Ngoại trừ hai huynh đệ Lamorak và Juatan Just, Lâm Linh cũng thấy rất nhiều vị kỵ sĩ đang say sưa nói chuyện bên bàn tròn, nhưng khiến nàng kinh ngạc là có một số người nhìn thấy nàng là một cô gái phương Đông cũng không hề thấy xa lạ.
Danh tiếng của nàng từ sau trận đánh thay đó cũng đã bắt nổi lên. Một người con gái cư nhiên có thể đánh một vương tử xuống ngựa, đó là một chuyện rất bất ngờ.
Arthur chỉ cho những tên kỵ sĩ chỗ ngồi có hiện tên của mình. Bàn tròn làm từ thần mộc dưới đáy biển phát ra ánh sáng lộng lẫy, những dòng chữ khắc trên thân ghế đều làm bằng vàng.
“Tiểu Lan, chỗ của cậu này!” Lâm Linh liếc mắt qua chợt thấy tên của Lancelot nắm ở bên trái của Arthur, hưng phấn chỉ vào.
Lancelot mỉm cười đi tới trước vị trí của mình.
“Tiểu Linh thân ái, nàng có thể xem giúp chỗ của ta là ở đâu không?” Hầu tước Gawain chớp thời cơ tiến đến bên cạnh nàng.
Lâm Linh đã sớm phòng bị, vội vàng né xa hắn ra, tức giận bĩu môi chỉ vào cái bàn:“Tên đều ở đó, chẳng lẽ ngài không biết chữ sao? Hầu tước Gawain?”
“Ôi, Tiểu Linh thật vô tình a.” Gawain nở một nụ cười như có như không, đang tính cố gắng thêm thì chợt nghe một giọng nói trầm thấp của Arthur:“Hầu tước Gawain, chỗ của ngài ở đây. Mời ngồi vào đi.”
Gawain quay đầu lại thì thấy vẻ mặt bình tĩnh mang thêm vài phần tức giận của Arthur, không khỏi nở một nụ cười bí hiểm, quay đầu lại vứt một cái mị nhãn về phía Lâm Linh rồi đi tới bên cạnh bàn tròn.
“A, chỗ ta đây rồi!” Mắt Khải sáng ngời, nhưng khi nhìn thấy hai cái tên ở hai bên thì không khỏi thất vọng,“Sao chán quá vậy, bên trái là Tiểu Lan, bên phải là Đặc Lý Ti, toàn là người quen thì sao có thể tám được chuyện gì chứ.”
Nhưng Đặc Lý Ti ngồi bên cạnh hắn lại có vẻ mặt vô cùng hài lòng, ở đây, chỉ có hắn mới có thể chịu được cái tính Bà Tám của Khải, và cũng chỉ có hắn mới có thể khiến cho Khải phát điên.
Giọng nói của Mặc Lâm phiêu lãng trong không trung :“Chúng ta đang ở thời khắc bước ngoặc của lịch sử. Chiếc bàn tròn này được lập ra để triệu tập mọi kỵ sĩ anh dũng trên thế gian này, vì thế bọn họ phải luôn đối xử với nhau như huynh đệ. Bọn họ phải chiến đấu vì công lý và chính nghĩa. Sẽ có nhiều kỵ sĩ sẽ hy sinh đi tính mạng của mình, nhưng danh dự vẫn sẽ mãi mãi được bàn tròn lưu giữ lại.”
Arthur cũng đứng dậy, đánh mắt bốn phía cất cao giọng:“Những vị kỵ sĩ tôn quý của ta, hôm nay chúng ta có mặt ở đây để tuyên thề. Chúng ta sẽ chỉ chiến đấu vì chính nghĩa và công lý; tuyệt không hám vinh hoa phú quý, cũng không chiến đấu chỉ vì lợi ích bản thân. Chúng ta phải trợ giúp tất cả mọi người. Phải luôn đối xử hết lòng với kẻ yếu; nhưng nhất định phải nghiêm trị bọn ác đồ.”
“Chúng tôi xin thề!” Tất cả kỵ sĩ đồng thanh.
Sau khi các vị kỵ sĩ vào chỗ ngồi, bàn tròn vẫn còn dư mấy cái ghế. Ngoại trừ tên của Parsifal, nàng cũng thấy có mấy cái tên lạ, nhưng kỳ lạ nhất chính là cái ghế bên phải Arthur, nó không đề bất kỳ cái tên nào mà lại đề một dòng chữ: Chỗ ngồi nguy hiểm.
Ý của nó là, người có thể ngồi được vào cái ghế nguy hiểm này phải có một trái tim thuần khiết, nếu kẻ nào bất chấp ngồi lên thì sẽ phải nhận lấy một hậu quả khôn lường. Cho dù một người kỵ sĩ có như thế nào thì cũng phải mắc một khuyết điểm nhỏ trong người. Mọi người tò mò nhìn cái ghế đó, âm thầm đoán rằng người có thể ngồi vào được đó chắc chắn sẽ là một vị nam tử hoàn hảo vô khuyết.
/161
|