“Lâm Linh, cô mau rời khỏi đây trước đi.” Lamorak chậm rãi rút kiếm ra. Thần sắc ung dung và khí chất cường tráng trời sinh của hắn, kết hợp với đôi mắt màu chàm sâu như đại dương và mái tóc dài mềm mại kia, khiến cho hắn thoạt nhìn nghiêm túc như một vị thần chức.
“Sao lại đụng phải Kamelot ở chỗ này? Chẳng lẽ là vì ca ca của hắn?” Lâm Linh cố kiềm chế hoảng loạn trong lòng, nhỏ giọng phỏng đoán.
Tên nam nhân này nhất định là thấy Arthur đem toàn bộ quân lực đi tấn công lâu đài mới thừa cơ đánh lén mà.
“Không ngờ hắn vậy mà sẽ tập kích nơi này.” Lamorak hơi nhíu mi,“May là trước đó bệ hạ đã giải Đức Ni Tát đi, cho dù hắn có làm như thế nào thì cũng chỉ là hao tổn khí lực thôi.”
“Nói cho ta biết Đức Ni Tát đang ở đâu, nếu không đừng trách ta thủ hạ vô tình.” Kamelot vung thanh kiếm trong tay, giọng nới vô cảm khiến người ta bất giác run lên sợ hãi.
Lamorak nhích mũi kiếm, lạnh lùng nói:“Muốn biết ca ca ngươi ở đâu sao, vậy thì hỏi thử thanh kiếm trong tay ta đã.” Nói xong, hắn thả người về phía trước, chém một kiếm sắc bén về phía Kamelot.
Kamelot đương nhiên cũng không phải dạng vừa, lập tức mạnh mẽ đánh trả lại.
Ánh ngân quang lóe lên khắp nơi, hai bóng người di chuyển nhanh theo đối phương, thanh kiếm trong tay thản nhiên đâm chém lên người đối phương đến chảy máu.
Mặc dù vẫn còn đang bệnh nhưng Lâm Linh vẫn cố đỡ lại công kích của những tên đánh lén khác, vừa đánh vừa thối lui về phía lều trại. Lúc trước ở trên chiến trường nàng cũng đã thử qua thân thủ của Kamelot, nên cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Sau khi đánh ngã tên thứ ba, Lâm Linh lo lắng quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Sau hơn mười hiệp, trên gương mặt tuấn mỹ của Lamorak xuất hiện một vết thương dài đang rỉ máu, mái tóc dài rám nắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào mặt, quần áo trên người thấm đẫm một màu đỏ. Kiếm trong tay đã xuất hiện một vài vết nứt, nhiêu đó đã đủ cho thấy rằng hắn đang rơi vào thế bất lợi.
Lâm Linh căng thẳng trong lòng, cố lắc tay đánh đổ tên lính tiếp theo, dùng nhanh nhất tốc độ vọt vào doanh trướng, cầm lấy thanh Nguyệt Chi Cung của mình phi ra ngoài.
Ra ngoài, Lâm Linh vừa lúc chứng kiến Lamorak bị đâm một kiếm trên vai!
Nàng vội vàng luống cuống tay chân giương cung tên, nhắm thẳng vào đầu tên kỵ sĩ áo đỏ, thật sâu hít một hơi, liên tục tự nhắc bản thân phải tỉnh táo.
“Vút” Một tiếng xé gió bén nhọt bắn ra, mũi tên như một ánh sao băng bay vụt về phía Kamelot!
“Keng!” Tiếng kim loại va chạm vào nhau, mũ giáp của Kamelot bị mũi tên đánh bay!
Lâm Linh vừa thấy thế thì kinh ngạc, đằng sau chiếc mũ giáp đó là một dung nhan đẹp như hoa hồng nở rộ tháng năm. Nhưng, gương mặt vốn rất xinh đẹp ấy, đã bị một vết sẹo dài giữa mặt phá đi.
Kamelot thoáng ngây ra, nhưng thủ thế và tấn công vẫn không thuyên giảm, nhân lúc Lamorak sơ hở đánh ngã hắn xuống đất. Lâm Linh lập tức chạy lại gần muốn đỡ hắn dậy, nhưng còn chưa kịp lại gần thì đã mũi một mũi kiếm cắt ngang, nàng lập tức phản xạ giương cung lên trước mặt hắn. Tiếp đó là thanh kiếm đầy máu của hắn vung lên trước mặt nàng, chói lọi lãnh khốc. Như chỉ cần nhích nhẹ một chút là có thể chém ngang mắt nàng.
Ngay lúc Lâm Linh kinh hãi trợn mắt thì Kamelot đột nhiên dừng tay. Hắn không khách khí Lâm Linh từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Lamorak cố gắng kiềm chế cơn đau từ vết thường, vui mừng nói:“Chẳng lẽ bệ hạ đã trở về?”
“Lamorak, cậu bị thương nặng quá.” Trong lòng Lâm Linh thoáng nhẹ nhõm, nếu như bọn Arthur đã về thật thì nàng sẽ thoát khỏi cái tình cảnh xui xẻo này rồi.
Kamelot huýt sáo một cái, bảo bọn binh lính mau rời khỏi đây, chính hắn cũng lập tức lên ngựa. Nhưng lúc hắn đi ngang qua Lâm Linh, hắn thừa cơ mọi người đang thả lỏng, nhanh như chớp bắt lấy Lâm Linh lên ngựa, nhanh chóng giục ngựa rời đi.
“Này, buông ta ra!” Lâm Linh cố giãy trên lưng ngựa nhưng vô dụng. Sức lực mới nãy nàng đã dùng hết rồi, còn ma pháp thì nàng lại không tài nào thi triển được.
Nàng rất không can tâm, nhưng trên lưng ngựa xóc nảy một hồi cuối cùng cũng dần ngất đi.
Gió lạnh thổi qua khiến nàng chợt tỉnh , nàng mở to mắt ra mờ mịt nhìn về phía trước, không biết là mình đang ở đâu.
Trong phòng một mảng tối đen, cửa sổ mở rộng, từng đợt gió lạnh như băng thổi tới từ đó, không nhưng thế còn có tiếng người khóc than văng vẳng trong phòng.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên trong bóng tối khiến người ta rợn tóc gáy. Tim Lâm Linh lại càng rơi sâu hơn khi nhận ra đó là giọng của Kamelot.
Một tảng đá sợ hãi như đang đè xuống ngực nàng, nàng có thể nghe được cả tiếng trái tim mình đang run rẩy……
“Đây.. Đây là đâu?” Giọng nói của nàng cũng run rẩy theo.
“Đây là lâu đài của chủ nhân ta.” Giọng của Kamelot vẫn vô cảm như vậy,“Mặc dù ta đối xử với tù binh vô cùng tàn nhẫn, nhưng ngươi cũng không cần phải sợ, chỉ cần ngươi nói ra ca ca ta đang ở chỗ nào, ta cũng sẽ không giết ngươi.”
Tù binh? Đột nhiên nàng muốn khóc, hoàn toàn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, cái danh hiệu bình thường chỉ có thể thấy trên ti ti này, bây giờ cư nhiên lại rơi lên người nàng một cách bi kịch.
Ân? Hắn vừa mới nói cái gì? Chủ nhân? Hai huynh đệ bọn họ không phải là thủ lĩnh người Saxon sao? Sao lại còn có chủ nhân trong này nữa?
“Tuy nhiên, ngươi cũng nên rõ một điều, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.” Hắn nhắc nhở.
Lâm Linh liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói vài chữ:“Hắn đã bị đưa tới Camelot.”
“Camelot?” Mắt hắn lóe lên, “Từ đây đến Camelot có tới cả trăm con đường, rốt cuộc là bọn chúng đi đường nào?”
Đường nào? Lâm Linh hoang mang lắc đầu: “Ta không biết.”
“Không biết? Ngươi muốn làm anh hùng sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không muốn tin vào cái câu trả lời này.
Lâm Linh kéo kéo khóe miệng, oan uổng a! Nàng không có muốn làm anh hùng đâu, nàng quả thật không biết đường nào mà! Cho dù có nghe qua thì nàng cũng chẳng tài nào nhớ nổi là nó nằm ở đâu trên cái địa phương loạn thất bát thao này!
Cạch! Trong bóng tối yên tĩnh đột nhiên hiện lên một tia sáng nhỏ. Ánh sáng yếu ớt trên ngọn nến tỏa ra chung quanh.
“Vậy nếu ta cho ngươi ngồi, ngươi sẽ nói ra chứ nhỉ.” Kamelot chỉ chỉ một góc.
Lâm Linh nhìn theo hướng tay của hắn, nơi đó có đặt một cái ghế vô cùng cũ kỹ. Nhưng đây không phải là một cái ghế bình thường, mà là dụng cụ dụng hình!
Trên chiếc ghế đính đầy đinh sắt, từ lưng ghế, tay ghế, đệm ghế đều có, hơn nữa trên chiếc đệm ghế còn có một tấm ván gỗ đính đầy đinh dùng để đặt lên đầu gối, còn có một cây then cao đến ngang ngực dùng để cố định cơ thể, không những thế, dưới ghế còn có một bộ than củi khiến cho kẻ nào ngồi lên sẽ bị thiêu đốt, cảm giác không khác gì ở Địa ngục.
Nàng hút một ngụm khí lạnh, duỗi tay bưng kín lồng ngực của mình, như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế trái tim không nhảy ra khỏi lồng ngực của mình .
“Thế nào? Thích nó không? Những tên trước đây chỉ cần ngồi lên cái ghế đáng yêu này sẽ tự động khai ra hết tất cả đấy.” Đôi mắt của Kamelot ánh lên tia tàn nhần.
“Tôi……” Nàng cảm giác được hàm răng của mình đang va vào nhau lập cập, giọng nói nhỏ đến chính nàng còn nghe không rõ, “Ta thật sự không biết……”
“Trừ nó ra, ta còn rất nhiều thứ có thể khiến cho ngươi mở miệng đó.” Kamelot thuận tay cầm lên hai thanh kim loại lớn, mạn bất kinh tâm nói: “Vật này cũng giúp ta không ít chuyện, chỉ cần quấn sợi dây lên cổ của ngươi, một đầu cắm vào tay, đầu còn lại cắm vào xương ngực của ngươi, đến lúc đó duỗi mạnh thẳng cổ của ngươi ra, nói cách khác……”
Lâm Linh vội vàng quay đầu đi, còn chưa làm gì thì nàng đã có cảm giác như các bộ phận đã rời xa khỏi người mình rồi vậy, hóa ra nàng chỉ tạm thời thoát nạn, chỉ cần tránh được một chút vận xui là lập tức những vận rủi khác ùn ùn kéo tới.
“Nếu ngươi đã không tự quyết định được thì để ta quyết định giùm ngươi đi!” Kamelot duỗi tay bắt lấy nàng, kéo nàng về phía cái ghế.
“Aa, không muốn!!” Nàng cố gắng nán lại vách tường, sống chết không cho hắn kéo lại gần cái ghế kia. Có lẽ nhờ năng lượng sợ hãi, cả người nàng mới nãy còn bủn rủn vô lực, cư nhiên trong nháy mắt có được một sức mạnh có thể giằng co được với hắn.
Nhưng bất quá nàng nhanh chóng sẽ thua hắn mà thôi.
Nhưng dù sao thế giới này vẫn còn một số kỳ tích, mặc dù không nhiều, nhưng khi xảy ra lại luôn khiến cho người khác hy vọng.
“Kamelot, buông cô ta ra.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Chân Lâm Linh lập tức cứng đờ, cả người không tài nào nhúc nhích được, đôi mắt lưu chuyển nhìn về phía tên nam nhân đằng kia.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh trắng chiếu lên từng sợi tóc đen dài khiến cho người khác mê muội, mang một sắc thái vô tình. Đôi con ngươi màu bạc sáng quắc như tuyết trong hồ nước đang tan dần sau khi trải qua một mùa đông lạnh giá, phản chiếu hình ảnh của nàng và cảnh vật chung quanh.
Trên người hắn tản ra mùi hương thoang thoảng của cây thuốc phiện, khiến người ta có cảm giác mê say mà không biết là đang rơi vào nguy hiểm. Kiến cho người ta nhớ tới truyền thuyết Evilrose– Địa ngục hoa hồng. Vẻ đẹp rực rỡ mị hoặc nở rộ trong bóng đêm.
Hắc công tước Duagloth, sao lại gặp hắn ở chỗ này?
Tiếp đó, nàng nghe tên Kamelot mới nãy còn rất tàn nhẫn đột nhiên hô một tiếng:“Chủ nhân……”
Lâm Linh giật mình, chuyện này rốt cuộc là sao? Hắc công tước là chủ nhân của Kamelot?
“Sao lại đụng phải Kamelot ở chỗ này? Chẳng lẽ là vì ca ca của hắn?” Lâm Linh cố kiềm chế hoảng loạn trong lòng, nhỏ giọng phỏng đoán.
Tên nam nhân này nhất định là thấy Arthur đem toàn bộ quân lực đi tấn công lâu đài mới thừa cơ đánh lén mà.
“Không ngờ hắn vậy mà sẽ tập kích nơi này.” Lamorak hơi nhíu mi,“May là trước đó bệ hạ đã giải Đức Ni Tát đi, cho dù hắn có làm như thế nào thì cũng chỉ là hao tổn khí lực thôi.”
“Nói cho ta biết Đức Ni Tát đang ở đâu, nếu không đừng trách ta thủ hạ vô tình.” Kamelot vung thanh kiếm trong tay, giọng nới vô cảm khiến người ta bất giác run lên sợ hãi.
Lamorak nhích mũi kiếm, lạnh lùng nói:“Muốn biết ca ca ngươi ở đâu sao, vậy thì hỏi thử thanh kiếm trong tay ta đã.” Nói xong, hắn thả người về phía trước, chém một kiếm sắc bén về phía Kamelot.
Kamelot đương nhiên cũng không phải dạng vừa, lập tức mạnh mẽ đánh trả lại.
Ánh ngân quang lóe lên khắp nơi, hai bóng người di chuyển nhanh theo đối phương, thanh kiếm trong tay thản nhiên đâm chém lên người đối phương đến chảy máu.
Mặc dù vẫn còn đang bệnh nhưng Lâm Linh vẫn cố đỡ lại công kích của những tên đánh lén khác, vừa đánh vừa thối lui về phía lều trại. Lúc trước ở trên chiến trường nàng cũng đã thử qua thân thủ của Kamelot, nên cũng không ôm hy vọng gì nhiều. Sau khi đánh ngã tên thứ ba, Lâm Linh lo lắng quay đầu lại nhìn hắn một cái.
Sau hơn mười hiệp, trên gương mặt tuấn mỹ của Lamorak xuất hiện một vết thương dài đang rỉ máu, mái tóc dài rám nắng ướt đẫm mồ hôi dính sát vào mặt, quần áo trên người thấm đẫm một màu đỏ. Kiếm trong tay đã xuất hiện một vài vết nứt, nhiêu đó đã đủ cho thấy rằng hắn đang rơi vào thế bất lợi.
Lâm Linh căng thẳng trong lòng, cố lắc tay đánh đổ tên lính tiếp theo, dùng nhanh nhất tốc độ vọt vào doanh trướng, cầm lấy thanh Nguyệt Chi Cung của mình phi ra ngoài.
Ra ngoài, Lâm Linh vừa lúc chứng kiến Lamorak bị đâm một kiếm trên vai!
Nàng vội vàng luống cuống tay chân giương cung tên, nhắm thẳng vào đầu tên kỵ sĩ áo đỏ, thật sâu hít một hơi, liên tục tự nhắc bản thân phải tỉnh táo.
“Vút” Một tiếng xé gió bén nhọt bắn ra, mũi tên như một ánh sao băng bay vụt về phía Kamelot!
“Keng!” Tiếng kim loại va chạm vào nhau, mũ giáp của Kamelot bị mũi tên đánh bay!
Lâm Linh vừa thấy thế thì kinh ngạc, đằng sau chiếc mũ giáp đó là một dung nhan đẹp như hoa hồng nở rộ tháng năm. Nhưng, gương mặt vốn rất xinh đẹp ấy, đã bị một vết sẹo dài giữa mặt phá đi.
Kamelot thoáng ngây ra, nhưng thủ thế và tấn công vẫn không thuyên giảm, nhân lúc Lamorak sơ hở đánh ngã hắn xuống đất. Lâm Linh lập tức chạy lại gần muốn đỡ hắn dậy, nhưng còn chưa kịp lại gần thì đã mũi một mũi kiếm cắt ngang, nàng lập tức phản xạ giương cung lên trước mặt hắn. Tiếp đó là thanh kiếm đầy máu của hắn vung lên trước mặt nàng, chói lọi lãnh khốc. Như chỉ cần nhích nhẹ một chút là có thể chém ngang mắt nàng.
Ngay lúc Lâm Linh kinh hãi trợn mắt thì Kamelot đột nhiên dừng tay. Hắn không khách khí Lâm Linh từ trên xuống dưới, ánh mắt lóe lên một tia kỳ quái.
Cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng vó ngựa, Lamorak cố gắng kiềm chế cơn đau từ vết thường, vui mừng nói:“Chẳng lẽ bệ hạ đã trở về?”
“Lamorak, cậu bị thương nặng quá.” Trong lòng Lâm Linh thoáng nhẹ nhõm, nếu như bọn Arthur đã về thật thì nàng sẽ thoát khỏi cái tình cảnh xui xẻo này rồi.
Kamelot huýt sáo một cái, bảo bọn binh lính mau rời khỏi đây, chính hắn cũng lập tức lên ngựa. Nhưng lúc hắn đi ngang qua Lâm Linh, hắn thừa cơ mọi người đang thả lỏng, nhanh như chớp bắt lấy Lâm Linh lên ngựa, nhanh chóng giục ngựa rời đi.
“Này, buông ta ra!” Lâm Linh cố giãy trên lưng ngựa nhưng vô dụng. Sức lực mới nãy nàng đã dùng hết rồi, còn ma pháp thì nàng lại không tài nào thi triển được.
Nàng rất không can tâm, nhưng trên lưng ngựa xóc nảy một hồi cuối cùng cũng dần ngất đi.
Gió lạnh thổi qua khiến nàng chợt tỉnh , nàng mở to mắt ra mờ mịt nhìn về phía trước, không biết là mình đang ở đâu.
Trong phòng một mảng tối đen, cửa sổ mở rộng, từng đợt gió lạnh như băng thổi tới từ đó, không nhưng thế còn có tiếng người khóc than văng vẳng trong phòng.
“Tỉnh rồi sao?” Một giọng nói đột nhiên vang lên trong bóng tối khiến người ta rợn tóc gáy. Tim Lâm Linh lại càng rơi sâu hơn khi nhận ra đó là giọng của Kamelot.
Một tảng đá sợ hãi như đang đè xuống ngực nàng, nàng có thể nghe được cả tiếng trái tim mình đang run rẩy……
“Đây.. Đây là đâu?” Giọng nói của nàng cũng run rẩy theo.
“Đây là lâu đài của chủ nhân ta.” Giọng của Kamelot vẫn vô cảm như vậy,“Mặc dù ta đối xử với tù binh vô cùng tàn nhẫn, nhưng ngươi cũng không cần phải sợ, chỉ cần ngươi nói ra ca ca ta đang ở chỗ nào, ta cũng sẽ không giết ngươi.”
Tù binh? Đột nhiên nàng muốn khóc, hoàn toàn hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, cái danh hiệu bình thường chỉ có thể thấy trên ti ti này, bây giờ cư nhiên lại rơi lên người nàng một cách bi kịch.
Ân? Hắn vừa mới nói cái gì? Chủ nhân? Hai huynh đệ bọn họ không phải là thủ lĩnh người Saxon sao? Sao lại còn có chủ nhân trong này nữa?
“Tuy nhiên, ngươi cũng nên rõ một điều, sự kiên nhẫn của ta cũng có giới hạn.” Hắn nhắc nhở.
Lâm Linh liếm liếm đôi môi khô khốc, nhẹ giọng nói vài chữ:“Hắn đã bị đưa tới Camelot.”
“Camelot?” Mắt hắn lóe lên, “Từ đây đến Camelot có tới cả trăm con đường, rốt cuộc là bọn chúng đi đường nào?”
Đường nào? Lâm Linh hoang mang lắc đầu: “Ta không biết.”
“Không biết? Ngươi muốn làm anh hùng sao?” Hắn cười lạnh một tiếng, hiển nhiên không muốn tin vào cái câu trả lời này.
Lâm Linh kéo kéo khóe miệng, oan uổng a! Nàng không có muốn làm anh hùng đâu, nàng quả thật không biết đường nào mà! Cho dù có nghe qua thì nàng cũng chẳng tài nào nhớ nổi là nó nằm ở đâu trên cái địa phương loạn thất bát thao này!
Cạch! Trong bóng tối yên tĩnh đột nhiên hiện lên một tia sáng nhỏ. Ánh sáng yếu ớt trên ngọn nến tỏa ra chung quanh.
“Vậy nếu ta cho ngươi ngồi, ngươi sẽ nói ra chứ nhỉ.” Kamelot chỉ chỉ một góc.
Lâm Linh nhìn theo hướng tay của hắn, nơi đó có đặt một cái ghế vô cùng cũ kỹ. Nhưng đây không phải là một cái ghế bình thường, mà là dụng cụ dụng hình!
Trên chiếc ghế đính đầy đinh sắt, từ lưng ghế, tay ghế, đệm ghế đều có, hơn nữa trên chiếc đệm ghế còn có một tấm ván gỗ đính đầy đinh dùng để đặt lên đầu gối, còn có một cây then cao đến ngang ngực dùng để cố định cơ thể, không những thế, dưới ghế còn có một bộ than củi khiến cho kẻ nào ngồi lên sẽ bị thiêu đốt, cảm giác không khác gì ở Địa ngục.
Nàng hút một ngụm khí lạnh, duỗi tay bưng kín lồng ngực của mình, như chỉ có làm như vậy mới có thể khống chế trái tim không nhảy ra khỏi lồng ngực của mình .
“Thế nào? Thích nó không? Những tên trước đây chỉ cần ngồi lên cái ghế đáng yêu này sẽ tự động khai ra hết tất cả đấy.” Đôi mắt của Kamelot ánh lên tia tàn nhần.
“Tôi……” Nàng cảm giác được hàm răng của mình đang va vào nhau lập cập, giọng nói nhỏ đến chính nàng còn nghe không rõ, “Ta thật sự không biết……”
“Trừ nó ra, ta còn rất nhiều thứ có thể khiến cho ngươi mở miệng đó.” Kamelot thuận tay cầm lên hai thanh kim loại lớn, mạn bất kinh tâm nói: “Vật này cũng giúp ta không ít chuyện, chỉ cần quấn sợi dây lên cổ của ngươi, một đầu cắm vào tay, đầu còn lại cắm vào xương ngực của ngươi, đến lúc đó duỗi mạnh thẳng cổ của ngươi ra, nói cách khác……”
Lâm Linh vội vàng quay đầu đi, còn chưa làm gì thì nàng đã có cảm giác như các bộ phận đã rời xa khỏi người mình rồi vậy, hóa ra nàng chỉ tạm thời thoát nạn, chỉ cần tránh được một chút vận xui là lập tức những vận rủi khác ùn ùn kéo tới.
“Nếu ngươi đã không tự quyết định được thì để ta quyết định giùm ngươi đi!” Kamelot duỗi tay bắt lấy nàng, kéo nàng về phía cái ghế.
“Aa, không muốn!!” Nàng cố gắng nán lại vách tường, sống chết không cho hắn kéo lại gần cái ghế kia. Có lẽ nhờ năng lượng sợ hãi, cả người nàng mới nãy còn bủn rủn vô lực, cư nhiên trong nháy mắt có được một sức mạnh có thể giằng co được với hắn.
Nhưng bất quá nàng nhanh chóng sẽ thua hắn mà thôi.
Nhưng dù sao thế giới này vẫn còn một số kỳ tích, mặc dù không nhiều, nhưng khi xảy ra lại luôn khiến cho người khác hy vọng.
“Kamelot, buông cô ta ra.” Một giọng nói lạnh lùng vang lên ngoài cửa.
Chân Lâm Linh lập tức cứng đờ, cả người không tài nào nhúc nhích được, đôi mắt lưu chuyển nhìn về phía tên nam nhân đằng kia.
Hắn hơi nghiêng đầu, ánh trắng chiếu lên từng sợi tóc đen dài khiến cho người khác mê muội, mang một sắc thái vô tình. Đôi con ngươi màu bạc sáng quắc như tuyết trong hồ nước đang tan dần sau khi trải qua một mùa đông lạnh giá, phản chiếu hình ảnh của nàng và cảnh vật chung quanh.
Trên người hắn tản ra mùi hương thoang thoảng của cây thuốc phiện, khiến người ta có cảm giác mê say mà không biết là đang rơi vào nguy hiểm. Kiến cho người ta nhớ tới truyền thuyết Evilrose– Địa ngục hoa hồng. Vẻ đẹp rực rỡ mị hoặc nở rộ trong bóng đêm.
Hắc công tước Duagloth, sao lại gặp hắn ở chỗ này?
Tiếp đó, nàng nghe tên Kamelot mới nãy còn rất tàn nhẫn đột nhiên hô một tiếng:“Chủ nhân……”
Lâm Linh giật mình, chuyện này rốt cuộc là sao? Hắc công tước là chủ nhân của Kamelot?
/161
|