Quyên Tử chống nửa người dụi dụi mắt, thấy Thời Tiêu ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ, không khỏi nói: Hơn nửa đêm không ngủ, cách cửa sổ nhìn được cái gì?
Thời Tiêu nói: Trời mưa.
Trời mưa thì có cái gì lạ, mưa xuân lúc này quý như dầu, mùa xuân trời mưa là chuyện tốt mà, nước mưa nhiều thì mới không hạn hán, hoa màu dưới đất mới lớn lên được, mới có màa thu hoạch tốt, cho nên mưa càng lớn càng tốt.
Thời Tiêu bị lời nói của Quyên Tử chọc cười, lắc lắc đầu nói: Mưa xuân cho dù tốt, nhưng quá lớn cũng không được, kinh thành các ngươi khá tốt, phía nam chúng ta mới sợ, hàng năm xuân thu hai mùa mưa một chút cũng sợ lụt, đừng nói hoa màu, người chết đuối cũng không đếm hết, nhớ năm đó ta mười tuổi, gặp phải một trận, năm đó quan mới quản lý sông ngòi cũng coi như thanh liêm, kịp thời sửa chữa đê đập cứu trợ thiên tai, nhân tiện vớt xác trương sình dưới sông lên cũng xếp đầy hai con đê dài, mọi nhà dẫn người đi nhận thức, bị ngâm nước hết vài ngày, sớm đã không còn hình dáng, nương ta đi tìm cậu ta, ta lén đi theo, vừa liếc mắt nhìn liền bị nương ta bịt kín khuôn mặt, vậy mà cũng bị bệnh hết một thời gian dài, về sau mời hòa thượng trong chùa cúng bái mới tốt lên, làm cha mẹ ta bị hù không nhẹ.
Quyên Tử thở dài nói: Mọi người nói thuỷ hoả vô tình, nước lớn thì phải lụt, lửa thì làm hại nhân mạng phá huỷ tài sản, nhà của muội nếu không phải năm ấy bị hỏa hoạn, muội vẫn là tiểu thư nhà cao cửa rộng, sao phải lưu lạc đến kinh thành.
Thời Tiêu thở dài nói: Tất cả đều là số mệnh, nửa điểm không phải do người, nhưng có khi ngẫm lại, có lẽ cũng không phải không có chỗ tốt, nếu không đến kinh thành, làm sao nhận biết Quyên Tử tỷ, còn có mười mấy tiểu tử, thật ra thì, có thể ăn no mặc ấm, so với người phú quý không biết tốt hơn bao nhiêu, người càng phú quý lại càng có nhiều yêu cầu, yêu cầu cang nhiều, chuyện bực mình cũng ngày càng nhiều, ở đâu so với chúng ta cháo trắng rau dưa sống yên ổn vui vẻ như vậy.
Quyên Tử bỗng nhiên tiến tới nói: lần trước muội nói cái nhà từ hôn muội là con mẹ nó biểu ca gì đó, nam nhân chưa thành lễ với muội là tình cảm thanh mai trúc mã, nương hắn chủ trương từ hôn, chẳng lẽ hắn cái rắm cũng không thả cho muội được một cái hả.
Lúc hắn vào kinh đi thi. Thời Tiêu nhớ tới tình cảnh tiễn biệt ở Trường Đình năm ấy, còn cảm thấy khó chịu, sau khi ly biệt, đời này sợ cũng không thể gặp lại nữa rồi, nhưng lại nghĩ, nếu gặp lại thì sẽ thế nào đây?
Nếu như hắn thi rớt trở về quê hương, mẫu thân hắn không nhìn trúng mình như vậy, việc hôn nhân lại huỷ bỏ sạch sẽ, còn có cái gì liên quan, nếu như hắn bảng vàng đề tên áo bào tím gia thân, đâu còn là Hứa Minh Chương năm đó, cho dù trong lòng hắn còn có mình, hôm nay tình cảnh như vậy, như thế nào xứng đôi, tăng thêm phiền não mà thôi, chẳng bằng như hiện nay thật là tốt, không còn thấy mặt lẫn nhau, chỉ còn giữ lại một chút hồi ức.
Quyên Tử chợt ngồi xuống nói: Nói như vậy ngươi không biết ý nghĩ của hắn liền từ hôn, ngươi ngốc hay không ngốc a, dù sao cũng phải gặp nhau đã chứ, trao đổi trực tiếp nói chuyện rõ ràng mới phải, ý nghĩ như vậy ngu hay sao mà không đề cập tới, cho dù bà bà này của ngươi như thế nào, không chừng hắn là người có tình có nghĩa, vả lại, nếu như hắn là trạng nguyên kim bảng đề danh, ngươi chẳng phải đã chắp tay nhường chức phu nhân trạng nguyên cho người ta sao, thật oan uổng mà.
Quyên Tử nói hết sức kích động, giống như thật sự y như thế , Thời Tiêu không khỏi buồn cười: nếu hắn đỗ trạng nguyên, sẽ có danh môn quý nữ xứng đôi với hắn, đâu còn thích một nha đầu nông thôn như ta, châm ngôn tề đại phi ngẫu(1), miễn cưỡng thành hôn, tương lai cũng không biết rơi vào hoàn cảnh như thế nào đâu, chẳng bằng tách ra ngay từ đầu, mạnh ai nấy sống thì tốt hơn.
(1) Thành ngữ lấy từ chuyện của Thái tử Hốt nước Trịnh. Thời Xuân thu, Tề Hi Công nước Tề muốn gả con gái cho Thái tử Hốt của nước Trịnh, nhưng Thái tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có đối tượng riêng của mình, Tề là một nước lớn, không phải đối tượng của ta.” Sau này khi nước Tề nhờ nước Trịnh chi viện, Thái Tử Hốt đã giúp Tề thắng trận, Tề Hi Công lại nhắc đến chuyện này nhưng Thái tử Hốt vẫn từ chối: “Ngày trước ta không có công trạng gì với Tề mà con từ chối. Huống hồ nay ta phụng mệnh phụ thân đem binh giúp Tề, vừa thắng trận đã nói chuyện hôn nhân, e thiên hạ chê cười ta là kẻ lợi dụng.”
Quyên Tử nói: Ngươi mới bây lớn, so với ta còn nhỏ hơn hai tuổi, mà nói chuyện y như lão thái thái già bảy tám mươi tuổi, ngươi có chỗ nào không tốt, từ hôn là nhà hắn không có phúc, nói không chừng đã có nhân duyên tốt hơn chờ ngươi đấy, chỉ bằng dáng vẻ nhỏ nhắn trêu ghẹo người này của ngươi, tay làm việc giỏi, còn hiểu biết chữ nghĩa, nhà ai cưới được nàng dâu như ngươi, phần mộ tổ tiên cũng bốc lên khói xanh.
Khuôn mặt Thời Tiêu hơi ửng đỏ: Quyên Tử tỷ nói cái gì đó, bộ dáng trêu ghẹo gì chứ?
Quyên Tử vươn tay béo một bên má nàng nói: Còn nói không trêu ghẹo người, trong tây phòng chính là tiểu vương gia Định thân vương phủ, tuy nói không phải người tốt lành gì, thì cũng là dòng dõi hiển vinh độc nhất của Đại Yến chúng ta, lại là tôn thất hoàng tộc, còn là mầm mống độc đinh trong nhà, ở vương phủ không biết được nâng niu nuôi dưỡng ra sao, hôm nay vừa vặn rất tốt, ở trong cái viện rách nát của chúng ta không nói, còn gặp phải trời mưa, trước kia tỷ ngược lại không nhìn ra, nha đầu muội cũng thật là hư, có phải đoán ra tối nay trời mưa hay không, mới đồng ý cho hắn ở phòng của muội, một lát nữa không biết sẽ thế nào, thiếu gia cao quý như vậy, khi nào được nhìn qua cảnh mới lạ như vậy đâu, muội nhìn thấy, không chừng sẽ chịu không nổi rồi chạy đến cho xem.
Quyên Tử vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngày càng lớn, âm thanh còn đùng đùng, lúc này hợp thành một mảnh rào rào tựa như ông trời rót nước xuống.
Thời Tiêu thật sự có chút hối hận, tuy nói muốn đuổi hắn đi, nhưng cũng không nghĩ đến trời mưa lớn như vậy, trong phòng không biết thành cái dạng gì rồi, hôm qua hắn lại tiêu chảy nhiều như vậy, người lại đang yếu ớt, nàng đã khiến hắn yếu ra như thế, hôm qua làm cho hắn món rau chân vịt và món cá bột, rau chân vịt là đồ tốt, mùa xuân ăn thanh nhiệt, nhưng cái thân thể kia, sớm đã không còn hình dáng, nếu lại thanh nhiệt...
Nghĩ thế, liền xoay người phủ thêm xiêm y muốn xuống đất, nhưng lại bị Quyên Tử kéo trở về: Lòng muội chính là quá mềm yếu, thật coi đó là tổ tông hầu hạ sao, mấy người đó không tốt lành gì đâu, cả ngày ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc không làm ra chuyện gì tốt, vả lại, cũng không phải muội mời hắn đến đây, là hắn mặt dày mày dạn khóc lóc hô hào đòi vào ở, chịu tội cũng đáng đời.
Thời Tiêu thấy nàng nói nghiến răng nghiến lợi như vậy, chợt hỏi: Hôm qua Tả thiếu gia kia kéo tỷ đi nơi nào vậy, sao muộn như vậy mới về?
Ánh mắt Quyên Tử chợt trốn tránh, nhỏ giọng nói nói: à, cái kia, không có đi chỗ nào hết... Nói xong hà một hơi: Ngủ đi, nửa đêm rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đó. Nghiêng người bịt kín chăn nhắm mắt lại.
Thời Tiêu nhìn Quyên Tử, trong lòng có chút khó hiểu, Quyên Tử nhà nàng cũng không phải là loại người chịu thua thiệt, làm việc cho tới bây giờ đều là quang minh lỗi lạc không che giấu, nghe hơi thở nàng dần dần vững vàng, Thời Tiêu cũng không đánh thức nàng hỏi lại, nghe bên ngoài tiếng mưa rơi hình như là nhỏ hơn một chút, ngẫm lại lời Quyên Tử nói cũng đúng, người kia chịu chút khổ sở, nói không chừng sáng sớm mai lên liền chạy mất.
Nghĩ vậy liền nằm xuống, Thời Tiêu cảm thấy, bản thân cũng vừa vừa nằm được một chút, thì bị tiếng phá cửa đánh thức: Này, còn thức không, mau chạy ra đây, tiểu gia nhà chúng ta không ổn rổi...
Thời Tiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng xuống đất ra đi mở cửa, bên ngoài đã hết mưa , nhưng Đắc Lộc một đầu đổ đầy mồ hôi, lúc này đang nửa đêm, Đắc Lộc ngay cả mắt cũng không nhắm, chỉ có dáng vẻ bị giày vò.
Đầu hôm chợt nghe tiểu gia nhà hắn ở nơi nào đó thì thầm, lặp đi lặp lại chính là vợ hắn như thế nào, như thế nào và như thế nào, lỗ tai Đắc Lộc nghe thành hồ dán cả rồi, nhưng lại không thể không nhẫn nại, càng không thể không để ý, gia nói cái gì thì phải thuận theo đáp lại, nếu không đáp lại, chân gia liền đạp tới.
Vất vả lắm tiểu gia nhà hắn mới ngủ, không nói nữa, nhưng trời lại đổ mưa, trước là mưa nhỏ thì không sao, góc phòng nào cũng đặt mấy cái chậu gốm vỡ, tuy nói tiếng nước tí tách có hơi lớn, nhắm mắt lại coi như nghe điệu hát dân gian, miễn cưỡng cũng có thể hồ đồ lừa mình dối người, nhưng về sau trời mưa càng lớn, Đắc Lộc suy nghĩ, hay là ngân hà trên bầu trời đã bị lũng lỗ rồi, trận mưa này lớn chưa từng thấy, ngay cả mấy cái chậu gốm vỡ kia, chậu này sát chậu kia, chỉ một lát sau trên mặt đất toàn là nước.
Tiểu gia nhà bọn họ thức dậy, phản đối nói đây là phòng của vợ hắn, không thể ngập nước, tìm cái gáo múc nước ra bên ngoài, nhưng múc bên này thì dột bên kia, Đắc Lộc liền khuyên: Gia, không thì ta hồi phủ đi! nếu người thật sự thích nha đầu kia, nếu không trực tiếp trở về gặp lão vương phi, nạp vào trong phủ là được rồi, tốt xấu gì cũng là gia đình trong sạch, lão vương phi đau lòng người, người nài nỉ với lão vương phi, cho dù không làm chính phòng, tiểu thiếp cũng được mà, đây chính là tạo hóa của trời cao, Thời gia nhà nàng gặp phải chuyện này, khẳng định nằm mơ cũng không thấy, gia cần gì phải chịu khổ như vậy chứ.
Con mẹ nó ngươi bớt nói hai câu đi, có thời gian nói bậy, thì đổ hết chỗ nước này đi, nhanh lên, dời đống chăn màn qua bên giường gạch đi, bên kia cũng dột rồi kìa, đây là chăn của vợ ta đó, không thể ngâm nước được, nhanh lên một chút...
Đắc Lộc bị tiểu gia nhà hắn sai hết một đêm không có giây phút nào rảnh rỗi, khó khăn lắm mới hết mưa, cũng nên nghỉ ngơi rồi a! Đắc Lộc lau mồ hôi, thắc mắc tại sao tiểu gia nhà hắn lúc lại im re vậy, vội vàng quay mặt lại nhìn, chỉ thấy gia nhà hắn đang bọc lấy cái chăn run rẩy, Đắc Lộc thấy không ổn, vội vàng đưa tay tới, sờ trán gia cũng phỏng tay, lại cẩn thận nhìn lên, tiểu gia nhà hắn từ từ nhắm hai mắt, trong miệng còn thì thầm: cái chăn của vợ ta, phòng của vợ ta mà... Không thể ngập ...
Đắc Lộc vội đẩy gia hai cái, nhưng chỉ có đẩy thôi cũng bất tỉnh, hai mắt thì nhắm lại lặp đi lặp lại chỉ có hai câu, y như là trúng tà, linh hồn nhỏ bé của Đắc Lộc bị doạ không nhẹ, Định thân vương phủ bọn họ đến đời tiểu gia, chỉ có một vị như vậy thôi, lúc này nếu có sơ xuất gì, hắn bị rút gân lột da là còn may đó, đâu còn chú ý hừng đông hay không hừng đông, liền quay đầu chạy đến phòng Quyên Tử.
Nện cửa ầm ầm, vừa thấy Thời Tiêu đi ra, Đắc Lộc ghét cay ghét đắng, nha đầu trước mắt kia quả thực chính là tai họa của tiểu gia nhà hắn, gia đã lớn như vậy cũng chưa từng chịu khổ như vậy, thật muốn xảy ra nhân mạng mà...
Nghĩ đến chỗ này, Đắc Lộc tức giận hai mắt đỏ ngầu, giơ một ngón tay lên chỉ Thời Tiêu nói: tiểu gia nhà ta đối với ngươi tốt như vậy, tâm tâm niệm niệm cũng là vì ngươi, trái tim ngươi ngược lại quá sắt đá mà, đầu tiên là hạ dược tiểu gia nhà ta, tiêu chảy không còn hình người, còn đưa cái phòng bị dột như vậy cho tiểu gia nhà ta ở, bên ngoài mưa to, trong phòng mưa nhỏ, ngươi đây là sinh ra để hành hạ chết gia nhà ta mà, ngươi là nha đầu tim như蛇rắn rết, tiểu gia nhà ta nếu có sơ xuất gì, Lộc đại gia ta không để ngươi sống yên đâu, nha đầu ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến cuộc sống yên ổn, chúng ta cùng đi gặp diêm vương, ai cũng không thoát được.
Thời Tiêu nghe câu chuyện không bình thường, sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng đẩy hắn ra đi vào phòng, vừa vào phòng, chỉ thấy Diệp Trì nằm thẳng ở trên giường gạch, bọc lấy chăn bông của mình run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, Thời Tiêu đưa tay sờ một cái, vội vàng đi ra ngoài hô to: Trụ tử, Trụ tử, nhanh đi Thọ Nhân Đường, mời Trương thần y tới đây, nóng đầu rồi...
Thời Tiêu nói: Trời mưa.
Trời mưa thì có cái gì lạ, mưa xuân lúc này quý như dầu, mùa xuân trời mưa là chuyện tốt mà, nước mưa nhiều thì mới không hạn hán, hoa màu dưới đất mới lớn lên được, mới có màa thu hoạch tốt, cho nên mưa càng lớn càng tốt.
Thời Tiêu bị lời nói của Quyên Tử chọc cười, lắc lắc đầu nói: Mưa xuân cho dù tốt, nhưng quá lớn cũng không được, kinh thành các ngươi khá tốt, phía nam chúng ta mới sợ, hàng năm xuân thu hai mùa mưa một chút cũng sợ lụt, đừng nói hoa màu, người chết đuối cũng không đếm hết, nhớ năm đó ta mười tuổi, gặp phải một trận, năm đó quan mới quản lý sông ngòi cũng coi như thanh liêm, kịp thời sửa chữa đê đập cứu trợ thiên tai, nhân tiện vớt xác trương sình dưới sông lên cũng xếp đầy hai con đê dài, mọi nhà dẫn người đi nhận thức, bị ngâm nước hết vài ngày, sớm đã không còn hình dáng, nương ta đi tìm cậu ta, ta lén đi theo, vừa liếc mắt nhìn liền bị nương ta bịt kín khuôn mặt, vậy mà cũng bị bệnh hết một thời gian dài, về sau mời hòa thượng trong chùa cúng bái mới tốt lên, làm cha mẹ ta bị hù không nhẹ.
Quyên Tử thở dài nói: Mọi người nói thuỷ hoả vô tình, nước lớn thì phải lụt, lửa thì làm hại nhân mạng phá huỷ tài sản, nhà của muội nếu không phải năm ấy bị hỏa hoạn, muội vẫn là tiểu thư nhà cao cửa rộng, sao phải lưu lạc đến kinh thành.
Thời Tiêu thở dài nói: Tất cả đều là số mệnh, nửa điểm không phải do người, nhưng có khi ngẫm lại, có lẽ cũng không phải không có chỗ tốt, nếu không đến kinh thành, làm sao nhận biết Quyên Tử tỷ, còn có mười mấy tiểu tử, thật ra thì, có thể ăn no mặc ấm, so với người phú quý không biết tốt hơn bao nhiêu, người càng phú quý lại càng có nhiều yêu cầu, yêu cầu cang nhiều, chuyện bực mình cũng ngày càng nhiều, ở đâu so với chúng ta cháo trắng rau dưa sống yên ổn vui vẻ như vậy.
Quyên Tử bỗng nhiên tiến tới nói: lần trước muội nói cái nhà từ hôn muội là con mẹ nó biểu ca gì đó, nam nhân chưa thành lễ với muội là tình cảm thanh mai trúc mã, nương hắn chủ trương từ hôn, chẳng lẽ hắn cái rắm cũng không thả cho muội được một cái hả.
Lúc hắn vào kinh đi thi. Thời Tiêu nhớ tới tình cảnh tiễn biệt ở Trường Đình năm ấy, còn cảm thấy khó chịu, sau khi ly biệt, đời này sợ cũng không thể gặp lại nữa rồi, nhưng lại nghĩ, nếu gặp lại thì sẽ thế nào đây?
Nếu như hắn thi rớt trở về quê hương, mẫu thân hắn không nhìn trúng mình như vậy, việc hôn nhân lại huỷ bỏ sạch sẽ, còn có cái gì liên quan, nếu như hắn bảng vàng đề tên áo bào tím gia thân, đâu còn là Hứa Minh Chương năm đó, cho dù trong lòng hắn còn có mình, hôm nay tình cảnh như vậy, như thế nào xứng đôi, tăng thêm phiền não mà thôi, chẳng bằng như hiện nay thật là tốt, không còn thấy mặt lẫn nhau, chỉ còn giữ lại một chút hồi ức.
Quyên Tử chợt ngồi xuống nói: Nói như vậy ngươi không biết ý nghĩ của hắn liền từ hôn, ngươi ngốc hay không ngốc a, dù sao cũng phải gặp nhau đã chứ, trao đổi trực tiếp nói chuyện rõ ràng mới phải, ý nghĩ như vậy ngu hay sao mà không đề cập tới, cho dù bà bà này của ngươi như thế nào, không chừng hắn là người có tình có nghĩa, vả lại, nếu như hắn là trạng nguyên kim bảng đề danh, ngươi chẳng phải đã chắp tay nhường chức phu nhân trạng nguyên cho người ta sao, thật oan uổng mà.
Quyên Tử nói hết sức kích động, giống như thật sự y như thế , Thời Tiêu không khỏi buồn cười: nếu hắn đỗ trạng nguyên, sẽ có danh môn quý nữ xứng đôi với hắn, đâu còn thích một nha đầu nông thôn như ta, châm ngôn tề đại phi ngẫu(1), miễn cưỡng thành hôn, tương lai cũng không biết rơi vào hoàn cảnh như thế nào đâu, chẳng bằng tách ra ngay từ đầu, mạnh ai nấy sống thì tốt hơn.
(1) Thành ngữ lấy từ chuyện của Thái tử Hốt nước Trịnh. Thời Xuân thu, Tề Hi Công nước Tề muốn gả con gái cho Thái tử Hốt của nước Trịnh, nhưng Thái tử Hốt từ chối nói: “Mỗi người đều có đối tượng riêng của mình, Tề là một nước lớn, không phải đối tượng của ta.” Sau này khi nước Tề nhờ nước Trịnh chi viện, Thái Tử Hốt đã giúp Tề thắng trận, Tề Hi Công lại nhắc đến chuyện này nhưng Thái tử Hốt vẫn từ chối: “Ngày trước ta không có công trạng gì với Tề mà con từ chối. Huống hồ nay ta phụng mệnh phụ thân đem binh giúp Tề, vừa thắng trận đã nói chuyện hôn nhân, e thiên hạ chê cười ta là kẻ lợi dụng.”
Quyên Tử nói: Ngươi mới bây lớn, so với ta còn nhỏ hơn hai tuổi, mà nói chuyện y như lão thái thái già bảy tám mươi tuổi, ngươi có chỗ nào không tốt, từ hôn là nhà hắn không có phúc, nói không chừng đã có nhân duyên tốt hơn chờ ngươi đấy, chỉ bằng dáng vẻ nhỏ nhắn trêu ghẹo người này của ngươi, tay làm việc giỏi, còn hiểu biết chữ nghĩa, nhà ai cưới được nàng dâu như ngươi, phần mộ tổ tiên cũng bốc lên khói xanh.
Khuôn mặt Thời Tiêu hơi ửng đỏ: Quyên Tử tỷ nói cái gì đó, bộ dáng trêu ghẹo gì chứ?
Quyên Tử vươn tay béo một bên má nàng nói: Còn nói không trêu ghẹo người, trong tây phòng chính là tiểu vương gia Định thân vương phủ, tuy nói không phải người tốt lành gì, thì cũng là dòng dõi hiển vinh độc nhất của Đại Yến chúng ta, lại là tôn thất hoàng tộc, còn là mầm mống độc đinh trong nhà, ở vương phủ không biết được nâng niu nuôi dưỡng ra sao, hôm nay vừa vặn rất tốt, ở trong cái viện rách nát của chúng ta không nói, còn gặp phải trời mưa, trước kia tỷ ngược lại không nhìn ra, nha đầu muội cũng thật là hư, có phải đoán ra tối nay trời mưa hay không, mới đồng ý cho hắn ở phòng của muội, một lát nữa không biết sẽ thế nào, thiếu gia cao quý như vậy, khi nào được nhìn qua cảnh mới lạ như vậy đâu, muội nhìn thấy, không chừng sẽ chịu không nổi rồi chạy đến cho xem.
Quyên Tử vừa dứt lời, chợt nghe ngoài cửa sổ tiếng mưa rơi ngày càng lớn, âm thanh còn đùng đùng, lúc này hợp thành một mảnh rào rào tựa như ông trời rót nước xuống.
Thời Tiêu thật sự có chút hối hận, tuy nói muốn đuổi hắn đi, nhưng cũng không nghĩ đến trời mưa lớn như vậy, trong phòng không biết thành cái dạng gì rồi, hôm qua hắn lại tiêu chảy nhiều như vậy, người lại đang yếu ớt, nàng đã khiến hắn yếu ra như thế, hôm qua làm cho hắn món rau chân vịt và món cá bột, rau chân vịt là đồ tốt, mùa xuân ăn thanh nhiệt, nhưng cái thân thể kia, sớm đã không còn hình dáng, nếu lại thanh nhiệt...
Nghĩ thế, liền xoay người phủ thêm xiêm y muốn xuống đất, nhưng lại bị Quyên Tử kéo trở về: Lòng muội chính là quá mềm yếu, thật coi đó là tổ tông hầu hạ sao, mấy người đó không tốt lành gì đâu, cả ngày ăn chơi, nhậu nhẹt, chơi gái, bài bạc không làm ra chuyện gì tốt, vả lại, cũng không phải muội mời hắn đến đây, là hắn mặt dày mày dạn khóc lóc hô hào đòi vào ở, chịu tội cũng đáng đời.
Thời Tiêu thấy nàng nói nghiến răng nghiến lợi như vậy, chợt hỏi: Hôm qua Tả thiếu gia kia kéo tỷ đi nơi nào vậy, sao muộn như vậy mới về?
Ánh mắt Quyên Tử chợt trốn tránh, nhỏ giọng nói nói: à, cái kia, không có đi chỗ nào hết... Nói xong hà một hơi: Ngủ đi, nửa đêm rồi, ngày mai còn phải dậy sớm nữa đó. Nghiêng người bịt kín chăn nhắm mắt lại.
Thời Tiêu nhìn Quyên Tử, trong lòng có chút khó hiểu, Quyên Tử nhà nàng cũng không phải là loại người chịu thua thiệt, làm việc cho tới bây giờ đều là quang minh lỗi lạc không che giấu, nghe hơi thở nàng dần dần vững vàng, Thời Tiêu cũng không đánh thức nàng hỏi lại, nghe bên ngoài tiếng mưa rơi hình như là nhỏ hơn một chút, ngẫm lại lời Quyên Tử nói cũng đúng, người kia chịu chút khổ sở, nói không chừng sáng sớm mai lên liền chạy mất.
Nghĩ vậy liền nằm xuống, Thời Tiêu cảm thấy, bản thân cũng vừa vừa nằm được một chút, thì bị tiếng phá cửa đánh thức: Này, còn thức không, mau chạy ra đây, tiểu gia nhà chúng ta không ổn rổi...
Thời Tiêu hoàn toàn tỉnh táo lại, vội vàng xuống đất ra đi mở cửa, bên ngoài đã hết mưa , nhưng Đắc Lộc một đầu đổ đầy mồ hôi, lúc này đang nửa đêm, Đắc Lộc ngay cả mắt cũng không nhắm, chỉ có dáng vẻ bị giày vò.
Đầu hôm chợt nghe tiểu gia nhà hắn ở nơi nào đó thì thầm, lặp đi lặp lại chính là vợ hắn như thế nào, như thế nào và như thế nào, lỗ tai Đắc Lộc nghe thành hồ dán cả rồi, nhưng lại không thể không nhẫn nại, càng không thể không để ý, gia nói cái gì thì phải thuận theo đáp lại, nếu không đáp lại, chân gia liền đạp tới.
Vất vả lắm tiểu gia nhà hắn mới ngủ, không nói nữa, nhưng trời lại đổ mưa, trước là mưa nhỏ thì không sao, góc phòng nào cũng đặt mấy cái chậu gốm vỡ, tuy nói tiếng nước tí tách có hơi lớn, nhắm mắt lại coi như nghe điệu hát dân gian, miễn cưỡng cũng có thể hồ đồ lừa mình dối người, nhưng về sau trời mưa càng lớn, Đắc Lộc suy nghĩ, hay là ngân hà trên bầu trời đã bị lũng lỗ rồi, trận mưa này lớn chưa từng thấy, ngay cả mấy cái chậu gốm vỡ kia, chậu này sát chậu kia, chỉ một lát sau trên mặt đất toàn là nước.
Tiểu gia nhà bọn họ thức dậy, phản đối nói đây là phòng của vợ hắn, không thể ngập nước, tìm cái gáo múc nước ra bên ngoài, nhưng múc bên này thì dột bên kia, Đắc Lộc liền khuyên: Gia, không thì ta hồi phủ đi! nếu người thật sự thích nha đầu kia, nếu không trực tiếp trở về gặp lão vương phi, nạp vào trong phủ là được rồi, tốt xấu gì cũng là gia đình trong sạch, lão vương phi đau lòng người, người nài nỉ với lão vương phi, cho dù không làm chính phòng, tiểu thiếp cũng được mà, đây chính là tạo hóa của trời cao, Thời gia nhà nàng gặp phải chuyện này, khẳng định nằm mơ cũng không thấy, gia cần gì phải chịu khổ như vậy chứ.
Con mẹ nó ngươi bớt nói hai câu đi, có thời gian nói bậy, thì đổ hết chỗ nước này đi, nhanh lên, dời đống chăn màn qua bên giường gạch đi, bên kia cũng dột rồi kìa, đây là chăn của vợ ta đó, không thể ngâm nước được, nhanh lên một chút...
Đắc Lộc bị tiểu gia nhà hắn sai hết một đêm không có giây phút nào rảnh rỗi, khó khăn lắm mới hết mưa, cũng nên nghỉ ngơi rồi a! Đắc Lộc lau mồ hôi, thắc mắc tại sao tiểu gia nhà hắn lúc lại im re vậy, vội vàng quay mặt lại nhìn, chỉ thấy gia nhà hắn đang bọc lấy cái chăn run rẩy, Đắc Lộc thấy không ổn, vội vàng đưa tay tới, sờ trán gia cũng phỏng tay, lại cẩn thận nhìn lên, tiểu gia nhà hắn từ từ nhắm hai mắt, trong miệng còn thì thầm: cái chăn của vợ ta, phòng của vợ ta mà... Không thể ngập ...
Đắc Lộc vội đẩy gia hai cái, nhưng chỉ có đẩy thôi cũng bất tỉnh, hai mắt thì nhắm lại lặp đi lặp lại chỉ có hai câu, y như là trúng tà, linh hồn nhỏ bé của Đắc Lộc bị doạ không nhẹ, Định thân vương phủ bọn họ đến đời tiểu gia, chỉ có một vị như vậy thôi, lúc này nếu có sơ xuất gì, hắn bị rút gân lột da là còn may đó, đâu còn chú ý hừng đông hay không hừng đông, liền quay đầu chạy đến phòng Quyên Tử.
Nện cửa ầm ầm, vừa thấy Thời Tiêu đi ra, Đắc Lộc ghét cay ghét đắng, nha đầu trước mắt kia quả thực chính là tai họa của tiểu gia nhà hắn, gia đã lớn như vậy cũng chưa từng chịu khổ như vậy, thật muốn xảy ra nhân mạng mà...
Nghĩ đến chỗ này, Đắc Lộc tức giận hai mắt đỏ ngầu, giơ một ngón tay lên chỉ Thời Tiêu nói: tiểu gia nhà ta đối với ngươi tốt như vậy, tâm tâm niệm niệm cũng là vì ngươi, trái tim ngươi ngược lại quá sắt đá mà, đầu tiên là hạ dược tiểu gia nhà ta, tiêu chảy không còn hình người, còn đưa cái phòng bị dột như vậy cho tiểu gia nhà ta ở, bên ngoài mưa to, trong phòng mưa nhỏ, ngươi đây là sinh ra để hành hạ chết gia nhà ta mà, ngươi là nha đầu tim như蛇rắn rết, tiểu gia nhà ta nếu có sơ xuất gì, Lộc đại gia ta không để ngươi sống yên đâu, nha đầu ngươi cũng khỏi phải nghĩ đến cuộc sống yên ổn, chúng ta cùng đi gặp diêm vương, ai cũng không thoát được.
Thời Tiêu nghe câu chuyện không bình thường, sắc mặt cũng thay đổi, vội vàng đẩy hắn ra đi vào phòng, vừa vào phòng, chỉ thấy Diệp Trì nằm thẳng ở trên giường gạch, bọc lấy chăn bông của mình run rẩy, khuôn mặt đỏ bừng, Thời Tiêu đưa tay sờ một cái, vội vàng đi ra ngoài hô to: Trụ tử, Trụ tử, nhanh đi Thọ Nhân Đường, mời Trương thần y tới đây, nóng đầu rồi...
/82
|