-Renggggg....Renggggggggg - chuông vô lớp (lần này thì nhớ nè hehe)
Hiện giờ thì "hầu như" tất cả học sinh đang vội vàng chạy vào lớp (vì cái trường khá rộng)...... còn Thiên Băng thì .. "đi dạo" (haizzz chị này rảnh)
~~ Thật Ra ~~ 2 phút trước ~~
( Sau khi chia tay Bia )
1....: Cốc... Cốc cốc......
2....: Cốc... cốc........
3....: ........ RẦMMMM !!!
Đập vào mắt nó bây giờ là một thầy hiệu trưởng đang quơ tay quơ chân như khỉ múa theo điệu nhạc "to lớn" mà ổng đang nghe... (Thì ra là tới phòng hiệu trưởng).. Chợt..
— TRỜI ƠIIII ! Cái cửa có tội tình gì mà rớt hoài thế.. Đứa nào láo thế — Nghe dc tiếng động của cái cửa vừa mới sửa giờ lại cần phải "sửa", giật phăng dây nghe nhạc ra... Rùi đắm đuổi nhìn thương tiếc .
— Đứa này... ah ko... em này — Thiên Băng
- Ơ... ơ... Là tiểu th.... ah không... là em àh.... uhmm... em tới....tới có chuyện gì... không? — Hiệu trưởng ấp a ấp úng nói.
— Em ko học nữa — Thiên Băng tua một câu tỉnh bơ
- Ơ ơ...... sao tiểu thư ko mún học nữa, có phải thầy cô trong lớp dạy trong lớp ko tốt không, có phải có hs nào chọc ghẹo tiểu thư không. hay là có phải cái cửa này yếu quá, tiểu thư đá không đã chân không ? -— Thầy hiệu trưởng hoảng hồn chơi nguyên một bản "không" với nó. Quên béng vụ phải coi nó như hs bình thường. (Ủa... mà cái cửa cũng có liên quan hả)
- Ơ,em chỉ muốn ko học mấy tiết sau nữa thôi, em muốn đi dạo — Nghe thầy nói thế... giọng nó trầm xuống tí nhưng ko trầm bằng giọng lúc nói chuyện với Bia.
- Phù... thế mà tôi cứ tưởng.. tiểu th...
- E.... hèm — nó
- Ơ... àh... thế mà thầy cứ tưởng em.... em ko học ở trường này nữa — bk mình bị hố, thầy hiệu trưởng vội sửa lại
- Thế ? — nó
- Không... không sao.... tất nhiên là ko vấn đề gì..
lần sau em ko cần báo... em cứ làm những gì em muốn... th... thầy ko có sỹ kiến — ông thầy cà lăm nói (hì hì, so rì mọi người nhoaaa, trong truyện thì ông thầy hiệu trưởng này nhát như thỏ đế áh)
Đi dạo dc vài bước, nó đã nhận thấy dc vài điều là :
Trường này dc phân chia từng khu.
Khu lớp A dc chia chung với nhau ví dụ 9A 10A 11A và cái cầu thang rùi mới tới 12A. Dưới lầu là các lớp B-D của khối 11,lầu trên là các lớp của khối 12 vs các phòng dạy (năng khiếu...). Lầu trên cùng tất nhiên là sân thượng.
Nhà ăn ở giữa.. khu riêng
Khu 9-10/ B-D thì là khu riêng...... (và còn nhiều thứ khác)
Sau 1 phút đi dạo khắp cái sân trường (trời ơi... 1 phút).
Hiện giờ nó đang an tọa trên cái bàn ăn màu trắng của căn tin (nói vậy cho dễ nghe), rất đẹp, rất tinh sảo và pha chút dễ thương. Nhưng nó ko vì vậy mà ngồi lên, là vì chỗ đó..... bên cạnh có bạn cửa sổ (ah, giải thích tí... trong căn tin có 4 cửa sổ kiểu bình thường nhưng 3 cái, mỗi cái ở giữa hai bàn chỉ có một cái còn lại là ở bên cạnh cái bàn nó đang ngồi thôi. Còn các cửa sổ nhỏ thì... ở đâu cũng dc.)
Căn tin cũng... "khá" rộng (phải nói là rất rộng, 1 khu lận mừ)
Nhưng mấu chốt ở đây ko phải là căn tin hay cửa sổ. Mà là chiếc bàn Thiên Băng đang ngồi. Chiếc bàn trắng rộng có tổng cộng 7 cái ghế (quen quen).
Đó chính là địa điểm ăn của 7F... nên trừ họ ra... ko một ai dám ngồi lên và cũng ko một ai dc ngồi ..
Hiện giờ thì "hầu như" tất cả học sinh đang vội vàng chạy vào lớp (vì cái trường khá rộng)...... còn Thiên Băng thì .. "đi dạo" (haizzz chị này rảnh)
~~ Thật Ra ~~ 2 phút trước ~~
( Sau khi chia tay Bia )
1....: Cốc... Cốc cốc......
2....: Cốc... cốc........
3....: ........ RẦMMMM !!!
Đập vào mắt nó bây giờ là một thầy hiệu trưởng đang quơ tay quơ chân như khỉ múa theo điệu nhạc "to lớn" mà ổng đang nghe... (Thì ra là tới phòng hiệu trưởng).. Chợt..
— TRỜI ƠIIII ! Cái cửa có tội tình gì mà rớt hoài thế.. Đứa nào láo thế — Nghe dc tiếng động của cái cửa vừa mới sửa giờ lại cần phải "sửa", giật phăng dây nghe nhạc ra... Rùi đắm đuổi nhìn thương tiếc .
— Đứa này... ah ko... em này — Thiên Băng
- Ơ... ơ... Là tiểu th.... ah không... là em àh.... uhmm... em tới....tới có chuyện gì... không? — Hiệu trưởng ấp a ấp úng nói.
— Em ko học nữa — Thiên Băng tua một câu tỉnh bơ
- Ơ ơ...... sao tiểu thư ko mún học nữa, có phải thầy cô trong lớp dạy trong lớp ko tốt không, có phải có hs nào chọc ghẹo tiểu thư không. hay là có phải cái cửa này yếu quá, tiểu thư đá không đã chân không ? -— Thầy hiệu trưởng hoảng hồn chơi nguyên một bản "không" với nó. Quên béng vụ phải coi nó như hs bình thường. (Ủa... mà cái cửa cũng có liên quan hả)
- Ơ,em chỉ muốn ko học mấy tiết sau nữa thôi, em muốn đi dạo — Nghe thầy nói thế... giọng nó trầm xuống tí nhưng ko trầm bằng giọng lúc nói chuyện với Bia.
- Phù... thế mà tôi cứ tưởng.. tiểu th...
- E.... hèm — nó
- Ơ... àh... thế mà thầy cứ tưởng em.... em ko học ở trường này nữa — bk mình bị hố, thầy hiệu trưởng vội sửa lại
- Thế ? — nó
- Không... không sao.... tất nhiên là ko vấn đề gì..
lần sau em ko cần báo... em cứ làm những gì em muốn... th... thầy ko có sỹ kiến — ông thầy cà lăm nói (hì hì, so rì mọi người nhoaaa, trong truyện thì ông thầy hiệu trưởng này nhát như thỏ đế áh)
Đi dạo dc vài bước, nó đã nhận thấy dc vài điều là :
Trường này dc phân chia từng khu.
Khu lớp A dc chia chung với nhau ví dụ 9A 10A 11A và cái cầu thang rùi mới tới 12A. Dưới lầu là các lớp B-D của khối 11,lầu trên là các lớp của khối 12 vs các phòng dạy (năng khiếu...). Lầu trên cùng tất nhiên là sân thượng.
Nhà ăn ở giữa.. khu riêng
Khu 9-10/ B-D thì là khu riêng...... (và còn nhiều thứ khác)
Sau 1 phút đi dạo khắp cái sân trường (trời ơi... 1 phút).
Hiện giờ nó đang an tọa trên cái bàn ăn màu trắng của căn tin (nói vậy cho dễ nghe), rất đẹp, rất tinh sảo và pha chút dễ thương. Nhưng nó ko vì vậy mà ngồi lên, là vì chỗ đó..... bên cạnh có bạn cửa sổ (ah, giải thích tí... trong căn tin có 4 cửa sổ kiểu bình thường nhưng 3 cái, mỗi cái ở giữa hai bàn chỉ có một cái còn lại là ở bên cạnh cái bàn nó đang ngồi thôi. Còn các cửa sổ nhỏ thì... ở đâu cũng dc.)
Căn tin cũng... "khá" rộng (phải nói là rất rộng, 1 khu lận mừ)
Nhưng mấu chốt ở đây ko phải là căn tin hay cửa sổ. Mà là chiếc bàn Thiên Băng đang ngồi. Chiếc bàn trắng rộng có tổng cộng 7 cái ghế (quen quen).
Đó chính là địa điểm ăn của 7F... nên trừ họ ra... ko một ai dám ngồi lên và cũng ko một ai dc ngồi ..
/63
|