Bừng tỉnh cả hai tách nhau ra, thẹn thùng lúng túng mặt đỏ bừng. Quái xà lại truyền thần niêm...
- Thôi thấy hai ngươi Long gia lại nghĩ đến Long nữ a, tưởng niệm a.... tình yêu ôi... Long gia lại mềm lòng. Thế này đi không ăn ai cả hai ngươi mỗi người giao ra một đạo tinh hồn cùng một giọt tinh huyết. Phục vụ ta trăm năm lúc ta toái đan thành anh sẽ thả tự do cho cả hai thế nào.
Lưu một đạo tinh hồn cùng một giọt tinh huyết là thủ đoạn khống chế cao nhất của tu sĩ, cái này Lạc Thiên đã học được từ trong truyền thừa của Hồng Mãng và Lục Ngạc. Khi dung nhập một đạo tinh hồn và tinh huyết của đối phương vào thần thức của mình thì Lạc Thiên nắm được sinh tử của họ trong tay, chỉ cần một ý niệm thì họ sẽ hồn tiêu phạc tán, quan trọng là nếu họ có ý niệm phản loạn thì ngay lập tức Lạc Thiên sẽ biết rõ. Thế nhưng cách này có tệ đoan là nếu thần thức của đối phương mạnh mẽ hơn thì mình sẽ bị phản phệ thế nhưng thần thức là thế mạnh thiên tiên của Lạc Thiên nên hắn không hề sợ hãi. Tệ đoan thú hai đó là khi dung nhập tinh hồn đối phương sẽ làm hồn phách của bản thân không thuần khiết, lúc toái đan thành anh sẽ làm trở ngại không nhỏ, thế nên giai đoạn này tu sĩ sẽ giải trừ hết linh hồn khống chế nhằm chăm chút cho linh hồn thuần khiết của bản thân.
Cả hai ngẩn ngơ, tìm được đường sống trong cõi chết thật quá hạnh phúc. Thế nhưng trăm năm làm nhân sủng cho yêu thú cũng là quá bi ai. Nhân loại thu yêu thú làm sủng vật thì Yêu thú cũng bắt nhân loại làm nhân sủng, trường hợp này không thiếu nhất là khi Yêu quốc còn toàn thịnh. Đắn đo suy nghĩ hồi lâu cả hai quyết định giao ra một đạo bản mạng tinh huyết cùng một tia hòn phách.
Trầm ngâm dung hợp hai đạo hồn phách hồi lâu Lạc Thiên vui vẻ gật đầu. Hắn thu lại thân thể còn ba trượng hơn hai chi trước chắp lại hành lễ tiêu chuẩn nhân sĩ nhân tộc.
- Tại hạ Lạc Thiên ra mắt hai vị đạo hữu, vì lí do an toàn nên mới khống chế tinh phách và tinh huyết hai vị, nhưng Lạc Thiên ta lấy đạo tâm ra thề sẽ đối xử hai vị như đồng bạn mà không phải là chủ tớ, nếu vi phạm lời thề tâm ma toàn diệt hồn phi phách tán.
Lời thề này ở tu chân giới là kinh khủng nhất, có tác dụng cả nhân tộc và yêu tộc, chỉ có Ma tộc là vô tác dụng vì chính mấy con hàng này là bậc thầy đùa dỡn cùng tâm Ma.
Hai vị nhân huynh tu sĩ nhân tộc của chúng ta vẻ mặt quá đặc sắc, ngày hôm nay quả thật quá đủ màu sắc của cuộc sống rồi, tâm trạng của họ vị dày vò biến đổi thăng trầm cứ gọi là lên thiên đàng và xuống địa ngục trong chốc lát. Nửa ngày vừa qua biến đổi tâm tình của họ phải bằng cả quãng đời phái trước của họ gom lại. Ngẩn ngơ hồi lâu cả hai cũng bàng hoàng thức tỉnh.
- Triệu Vô cực xin có lễ Long gia.
- Liều Thu Thủy xin có lễ Long đạo hữu, Thu thủy ta cũng dùng tâm ma phát thệ thành tâm đối đãi Long đạo hữu như đồng bọn nếu không tâm ma tru diệt hồn phi phách tán.
Họ Liễu tinh tế hơn Vô Cực nhiều, nàng giờ đây ẩn ẩn đã cảm giác được Lạc Thiên thi kế tác thành nàng cùng họ Triệu thế nên cực kì cảm kích Lạc Thiên.
Triệu Vô Cực nghe họ Liễu phát thệ thì cũng bối rối mà đạo.
- Triệu Vô cực ta cũng dùng tâm ma phát thệ thành tâm đối đãi Long gia như đồng bọn nếu không tâm ma tru diệt hồn phi phách tán.
Lạc Thiên rất vui vẻ mà tán thành, tổ đội của hắn cần hai đồng bọn như vậy, nói về sức chiến đấu thì chả ra sao, nhưng bàn về kiến thức và những diệu dụng khác thì cực mạnh.
- Gọi ta là Thiên ca được rồi, Triệu lão đệ, Liễu muội, không càn khách sáo, sau này là người nhà cả. Ta một bó tuổi dày mặt nhận làm Đại ca có được chăng.
- Lạc Đại ca...
- Thiên ca...
- Ở đây vừa tranh đấu không ở lâu, con yêu thú trong kia chết rồi, chắc chắn là yêu thú của hai gã khi nãy, chủ nhân vừa chết nó cũng tử vong, ta thu thập chiến lợi phẩm một chút rồi tìm nơi chữa thương cho hai ngươi.
Lạc thiên thu lấy Pháp khí, túi trữ vật, túi linh thú của hai gã xấu số sau đó hiện nguyên bản thể to lớn túm lấy hai người đồng bọn mới lướt đi, không thể làm khác hai kẻ này thương thế quá nặng di chuyển khó khăn. Dựa theo thần thức siêu cường hắn né hết nguy hiểm mà tiến về nơi hội họp của bày yêu.
Một đường thuận lợi hắn đã thoát ra khỏi khu vực có linh khí, trở lại vùng man hoang cằn cỗi thì độ an toàn cao hơn nhiều, mặc dù không có linh khí tốc độ dưỡng thương của hai người nhân tộc hạ thấp thế nhưng an toàn vẫn là trên hết. Hắn tìm đến một thung lũng cằn cỗi có một hang động ẩn núp tạo nên căn cứ địa tạm thời cho cả ba người.
- Thôi thấy hai ngươi Long gia lại nghĩ đến Long nữ a, tưởng niệm a.... tình yêu ôi... Long gia lại mềm lòng. Thế này đi không ăn ai cả hai ngươi mỗi người giao ra một đạo tinh hồn cùng một giọt tinh huyết. Phục vụ ta trăm năm lúc ta toái đan thành anh sẽ thả tự do cho cả hai thế nào.
Lưu một đạo tinh hồn cùng một giọt tinh huyết là thủ đoạn khống chế cao nhất của tu sĩ, cái này Lạc Thiên đã học được từ trong truyền thừa của Hồng Mãng và Lục Ngạc. Khi dung nhập một đạo tinh hồn và tinh huyết của đối phương vào thần thức của mình thì Lạc Thiên nắm được sinh tử của họ trong tay, chỉ cần một ý niệm thì họ sẽ hồn tiêu phạc tán, quan trọng là nếu họ có ý niệm phản loạn thì ngay lập tức Lạc Thiên sẽ biết rõ. Thế nhưng cách này có tệ đoan là nếu thần thức của đối phương mạnh mẽ hơn thì mình sẽ bị phản phệ thế nhưng thần thức là thế mạnh thiên tiên của Lạc Thiên nên hắn không hề sợ hãi. Tệ đoan thú hai đó là khi dung nhập tinh hồn đối phương sẽ làm hồn phách của bản thân không thuần khiết, lúc toái đan thành anh sẽ làm trở ngại không nhỏ, thế nên giai đoạn này tu sĩ sẽ giải trừ hết linh hồn khống chế nhằm chăm chút cho linh hồn thuần khiết của bản thân.
Cả hai ngẩn ngơ, tìm được đường sống trong cõi chết thật quá hạnh phúc. Thế nhưng trăm năm làm nhân sủng cho yêu thú cũng là quá bi ai. Nhân loại thu yêu thú làm sủng vật thì Yêu thú cũng bắt nhân loại làm nhân sủng, trường hợp này không thiếu nhất là khi Yêu quốc còn toàn thịnh. Đắn đo suy nghĩ hồi lâu cả hai quyết định giao ra một đạo bản mạng tinh huyết cùng một tia hòn phách.
Trầm ngâm dung hợp hai đạo hồn phách hồi lâu Lạc Thiên vui vẻ gật đầu. Hắn thu lại thân thể còn ba trượng hơn hai chi trước chắp lại hành lễ tiêu chuẩn nhân sĩ nhân tộc.
- Tại hạ Lạc Thiên ra mắt hai vị đạo hữu, vì lí do an toàn nên mới khống chế tinh phách và tinh huyết hai vị, nhưng Lạc Thiên ta lấy đạo tâm ra thề sẽ đối xử hai vị như đồng bạn mà không phải là chủ tớ, nếu vi phạm lời thề tâm ma toàn diệt hồn phi phách tán.
Lời thề này ở tu chân giới là kinh khủng nhất, có tác dụng cả nhân tộc và yêu tộc, chỉ có Ma tộc là vô tác dụng vì chính mấy con hàng này là bậc thầy đùa dỡn cùng tâm Ma.
Hai vị nhân huynh tu sĩ nhân tộc của chúng ta vẻ mặt quá đặc sắc, ngày hôm nay quả thật quá đủ màu sắc của cuộc sống rồi, tâm trạng của họ vị dày vò biến đổi thăng trầm cứ gọi là lên thiên đàng và xuống địa ngục trong chốc lát. Nửa ngày vừa qua biến đổi tâm tình của họ phải bằng cả quãng đời phái trước của họ gom lại. Ngẩn ngơ hồi lâu cả hai cũng bàng hoàng thức tỉnh.
- Triệu Vô cực xin có lễ Long gia.
- Liều Thu Thủy xin có lễ Long đạo hữu, Thu thủy ta cũng dùng tâm ma phát thệ thành tâm đối đãi Long đạo hữu như đồng bọn nếu không tâm ma tru diệt hồn phi phách tán.
Họ Liễu tinh tế hơn Vô Cực nhiều, nàng giờ đây ẩn ẩn đã cảm giác được Lạc Thiên thi kế tác thành nàng cùng họ Triệu thế nên cực kì cảm kích Lạc Thiên.
Triệu Vô Cực nghe họ Liễu phát thệ thì cũng bối rối mà đạo.
- Triệu Vô cực ta cũng dùng tâm ma phát thệ thành tâm đối đãi Long gia như đồng bọn nếu không tâm ma tru diệt hồn phi phách tán.
Lạc Thiên rất vui vẻ mà tán thành, tổ đội của hắn cần hai đồng bọn như vậy, nói về sức chiến đấu thì chả ra sao, nhưng bàn về kiến thức và những diệu dụng khác thì cực mạnh.
- Gọi ta là Thiên ca được rồi, Triệu lão đệ, Liễu muội, không càn khách sáo, sau này là người nhà cả. Ta một bó tuổi dày mặt nhận làm Đại ca có được chăng.
- Lạc Đại ca...
- Thiên ca...
- Ở đây vừa tranh đấu không ở lâu, con yêu thú trong kia chết rồi, chắc chắn là yêu thú của hai gã khi nãy, chủ nhân vừa chết nó cũng tử vong, ta thu thập chiến lợi phẩm một chút rồi tìm nơi chữa thương cho hai ngươi.
Lạc thiên thu lấy Pháp khí, túi trữ vật, túi linh thú của hai gã xấu số sau đó hiện nguyên bản thể to lớn túm lấy hai người đồng bọn mới lướt đi, không thể làm khác hai kẻ này thương thế quá nặng di chuyển khó khăn. Dựa theo thần thức siêu cường hắn né hết nguy hiểm mà tiến về nơi hội họp của bày yêu.
Một đường thuận lợi hắn đã thoát ra khỏi khu vực có linh khí, trở lại vùng man hoang cằn cỗi thì độ an toàn cao hơn nhiều, mặc dù không có linh khí tốc độ dưỡng thương của hai người nhân tộc hạ thấp thế nhưng an toàn vẫn là trên hết. Hắn tìm đến một thung lũng cằn cỗi có một hang động ẩn núp tạo nên căn cứ địa tạm thời cho cả ba người.
/191
|