Thiên đứng trong căn phòng bí mật nằm sâu dưới đảo Angles mà sợ hãi. Luôn có những bí mật khi bị tiết lộ chỉ khiến con người sợ hãi và tuyệt vọng. Giờ đây, anh vô cùng tuyệt vọng. Càng nhiều hơn là lo lắng.
“Gen hoàn thiện”, con người luôn mong muốn có bộ “gen hoàn thiện”, từ xưa người ta muốn sống bất tử, muốn trẻ mãi không già. Nhiều người bỏ công nghiên cứu tìm kiếm phương thức giữ gìn tuổi trẻ và cả tuổi thọ nhưng họ không làm được. Qua bao nhiêu năm, con người không những không từ bỏ mà càng đâm đầu vào tìm kiếm. “Gen hoàn thiện” chính là công trình nghiên cứu gần một trăm năm qua của tổ chức Kyo mà nguồn tài chính lại từ tập đoàn đa quốc gia R. Anh là chủ tịch, nhưng bản thân anh cũng không hề biết tới số tài chính này, anh chỉ biết đương thời người ta khen ngợi chính sách chăm lo cho công nhân viên già cả vào hẳn một công ty chuyên nghiên cứu các loại. Anh cũng từng nghĩ bỏ nhiều tiền vào phúc lợi cho công ty này có vẻ là vô ích, nhưng vì Hội đồng thành viên không đồng ý, giám đốc công ty kia lại có tay bản hợp đồng cung cấp tiền trong vòng 100 năm mà anh không thể không tiếp tục cung ứng.
Đứng ở trong căn phòng nhiều máy móc, nhiều đồ dùng đã lâu không có người sử dụng, ít nhất phải qua 30 năm, Thiên cảm thấy rùng mình, vẫn còn một số tiêu bản trải qua 30 năm chưa bị biến chất, chất lỏng màu xanh, thai nhi đã chết được lưu giữ, máy móc ghi nhận những thành quả nghiên cứu ghê rợn. Anh không ngờ ngay dưới ngôi nhà mình ở bao lâu lại có những thứ kinh khủng như này.
Thiên đứng nhìn hình ảnh cuối cùng trước khi căn phòng này biến mất, một sự cố do chính một trong những vật thí nghiệm gây ra. Đó là hai đứa bé, một đứa bé gái tầm mười tuổi và một đứa bé nhỏ hơn, chỉ tầm bốn tuổi, nhưng tuổi thật của chúng là hai mươi tuổi, hai đứa bé chính là sự thành công của cái gọi là “gen hoàn thiện”, hai đứa bé bất diệt. Đứa bé gái kia có khuôn mặt bảy phần giống Nhi, đó chính là mẹ của Nhi, còn đứa bé trai kia, hắn lại có khuôn mặt của Thanh Vân.
Thiên xoay người trở lại mặt đất, anh cần phải tìm hiểu kỹ chuyện xưa, xem ra bác anh có rất nhiều bí mật không thể nói rồi. Thiên vốn tính toán liên hệ với Kyo nhưng hiện giờ Kyo mới sinh, với lại anh cũng không tin Kyo sẽ biết những chuyện này, xem ra sự kiện cha mẹ Kyo và cha mẹ anh mất không thoát khỏi liên quan với tiến sĩ Vương rồi.
“Thiếu gia.”
Quản gia Peter đứng trước thang máy bí mật xuống khu thí nghiệm nhìn Thiên mở cửa thang máy đi ra, ngẩn ngơ nói. Làm sao mà Thiên lại có thể biết được nơi vào này, ngoài ông và ông chủ đã mất thì chưa từng có người thứ ba biết.
“Chú và cái phòng thí nghiệm kia có quan hệ gì, chú Peter?”
Thiên nhìn ra sự khó hiểu trong ánh mắt của quản gia nhà mình nên hỏi.
“Thiếu gia muốn hỏi điều gì?”
Quản gia Peter thở dài, nếu thiếu gia nhà ông đã biết nơi đó, vậy cũng nên đón nhận trung tâm thí nghiệm của FLY.
“Tôi nghĩ chú cũng biết điều tôi muốn biết là gì nhỉ?”
Thiên nhìn từng biểu hiểu của người quản gia trước mặt mình, anh đã từng không hiểu vì sao tiến sĩ Vương nhằm vào mình và Kyo, vừa xem những những đoạn video ở dưới căn phòng kia, anh đã đoán ra phần nào lý do rồi.
“Xin mời thiếu gia đi theo tôi.”
Quản gia Peter làm động tác mời với Thiên, Thiên gật đầu đồng ý đi với ông. Sau khi đi vào căn phòng của bác Thiên đã lâu không có người ở, Thiên vô cùng ngạc nhiên khi thấy cánh cửa sau cánh tủ dẫn tới một căn phòng khác. Đi vào bên trong căn phòng là hàng loạt thiết bị công nghệ mới nhất, bản đồ thế giới phân bố những điểm đỏ, quản gia Peter nói:
“Đây là những nơi đặt phòng thí nghiệm của FLY. Trung tâm nghiên cứu của công ty Run chỉ là một trong những phòng thí nghiệm mang danh thuộc tập đoàn R. Những trung tâm nghiên cứu này đều có nguồn vốn tự đầu tư, cho nên bác thiếu gia và tôi, không có người thứ ba biết về nó.”
Thiên bước tới ghế ngồi xuống, anh ra hiệu cho quản gia Peter ngồi và nói tiếp.
“Trung tâm thuộc đảo Angels và Thái Bình Dương đã bị phá hủy không còn hoạt động. Mỗi trung tâm nghiên cứu một lĩnh vực khác nhau, trong đó trung tâm đảo Angels và Thái Bình Dương là trung tâm nghiên cứu về “gen hoàn thiện”. Cái gọi là “gen hoàn thiện” ba mươi năm trước đã gần như tới bước thành công, chỉ tiếc rằng đã bị hai vật phẩm thí nghiệm thành công duy nhất phá bỏ. Hai mươi năm trước, một nghiên cứu viên của chúng ta phát hiện một trong hai vật phẩm thành công mang thai và sinh hạ hai đứa bé.”
Nghe tới đây, Thiên giật mình, hai đứa bé đó sẽ không phải là Thiên và Nhi chứ. Rất nhanh chú Peter đã đáp trả vấn đề cho Thiên.
“Trong hai đứa bé, nghiên cứu viên của chúng ta đã phát hiện ra một trong hai đứa bé mang đầy đủ đặc tính “gen mẹ” và còn hoàn thiện hơn cả “gen mẹ”. Đứa bé đó chính là Nhi. Khi đó, thừa dịp vật phẩm hôn mê sau sinh, trung tâm chúng ta đã kịp thời thay đổi ký ức của người đó và của người chồng về việc hứa hẹn đứa bé gái sinh ra sẽ thành con nuôi của bác thiếu gia.”
Quả nhiên, Thiên nhếch miệng cười đầy xót xa, hóa ra gia đình Nhi vốn không hề có lời hứa hẹn nào, ai lại nghĩ ra cái chuyện đứa con mới sinh đã bị tách khỏi cha mẹ, chẳng có cha mẹ nào làm điều đó với con mình cả, hổ dữ không ăn thịt con, huống chi là hai người mong chờ con mình sinh ra. Tất cả đều do bác anh và những người trong cái phòng thí nghiệm kia gây ra. Chỉ không nghĩ tới lời nói tiếp theo của quản gia Peter lại như chiếc búa đập thẳng nặng nề vào trái tim của anh.
“Nghiên cứu viên của chúng ta khi đó có hai người là cha và mẹ của thiếu gia phải rất vất vả mới thoát khỏi sự truy kích của vật phẩm thứ hai cũng chính là tiến sĩ Vương…”
Thiên không biết mình đã nghe những điều gì tiếp theo, mọi suy nghĩ của anh đều dừng ở thông tin hai nghiên cứu viên là cha và mẹ anh. Thực ra, những thông tin sau của quản gia Peter đều chỉ là giới thiệu về những nghiên cứu khác.
Lúc này, Thiên lặng người, gia đình anh đã ngăn cản hạnh phúc của gia đình Nhi, ác độc hơn là không có sự đồng ý của cha mẹ Nhi mà thay đổi ký ức của họ. Bây giờ anh nghĩ lại những công kích của tiến sĩ Vương hình như toàn là những tổ chức hắc đạo có liên quan tới tập đoàn R và tổ chức của Kyo, người đó công kích trả thù cũng là điều đương nhiên.
Thiên không nghĩ tới những yêu thương của bác mình với Nhi là thật lòng, anh tự dưng nghĩ Nhi thật đáng thương, mọi yêu thương của người cha nuôi liệu có phải đều là giả tạo hay không, có phải đều bị người chế tạo ra hay không? Thiên tự dưng nghĩ tới ý thức của anh, trí nhớ của anh về Nhi có phải đều bị những người này động tay hay không. Anh bỗng dưng nhìn quản gia Peter, ngơ ngẩn hỏi:
“Ký ức của tôi về Nhi là thật hay là giả? Ký ức của Nhi về tôi là thật hay là giả? Rốt cuộc các người đã làm gì chúng tôi những năm qua? Tất cả cũng đều là giả tạo hay không?”
“Thiếu gia?”
Quản gia Peter nhìn ánh mắt nghi ngờ, ánh mắt nóng nảy của Thiên thì tránh đi môt chút. Khi Thiên nhìn hành động này của ông thì dường như đã hiểu ra, anh đột nhiên cảm thấy mình là kẻ đáng thương biết bao. Nhưng không hiểu sao trái tim anh, lý trí anh lại kêu gào rằng tình cảm của anh là thật, không phải giả.
“Thiếu gia. Thực ra ký ức sau khi cậu mười lăm tuổi không bị thay đổi, trước đó đúng là có chút thay đổi.” Quản gia Peter lựa lời để nói, ông không nhìn ra ánh mắt sáng ngời của Thiên. “Ký ức cậu chăm sóc Nhi từ bé không có, bảy năm đầu tiên, Nhi được đưa tới trung tâm tiến hành các kiểm tra và hành động của tổ chức…”
“Tôi muốn yên tĩnh.”
Thiên cắt đứt lời nói của quản gia Peter. Bây giờ lòng anh rất bối rối. Anh biết rằng từ khi anh mười lăm tuổi, anh phát hiện tình cảm của anh với Nhi không phải tình cảm anh em bình thường. Một ngày từ trường trở về, nhìn thấy cô gái bé nhỏ ở trong vườn chạy ra gọi một tiếng “anh”, lòng anh như tê dại. Hóa ra ngày đó là ngày hai người gặp nhau, hóa ra ký ức trước đó đều là ký ức bị đánh tráo. Thiên đập mạnh tay vào tường, đầu áp lên mu bàn tay, anh làm sao bây giờ, nếu như Nhi nhớ lại quãng thời gian bảy năm thời thơ ấu, cô ấy sẽ đối đãi với anh như thế nào, có phải cô ấy cũng nghĩ anh là kẻ lợi dụng cô hay không, nghĩ tới đây mà cả người anh như rơi vào hầm băng, cả lòng anh đều lạnh lẽo.
Thiên không biết mình trở về phòng mình như thế nào, anh cũng không biết mình làm gì sau đó, khi anh tỉnh dậy, anh thấy mình đang nằm trên giường bệnh và kỳ lạ là tất cả trí nhớ của anh trong mười lăm năm tuổi thơ đã được trả về nguyên vẹn. Anh biết đây là việc quản gia Peter làm, ông là người đã thôi miên thay đổi ký ức của anh.
So với nỗi đau khi cha mẹ mất, nỗi khổ thẹn trong lòng anh càng lớn hơn. Thiên nắm chặt trong tay chiếc dây chuyền được lồng vào trong chiếc lắc tay.
“Xin lỗi Nhi. Anh… anh không xứng đáng với em.”
/107
|