Sau hôm đó, mợ tôi vẫn gọi tôi là con vô học. Tôi nghe nhiều thành quen, chẳng muốn nói gì nữa. Cuộc sống của tôi cứ nhàm chán trôi qua từng ngày. Nhìn thằng Vinh(con của cậu mợ) xách gặp đi học mà tôi thấy nhớ trường, nhớ lớp quá. Bạn bè tôi ai cũng biết chuyện của tôi rồi. Có đứa thì miệt thị, khinh bỉ, nhưng vẫn còn những đứa bạn tri kỉ không bỏ tôi. Chỉ là vì đường xá xa xôi nên tụi nó không thể xuống thăm tôi được. Tôi nói đợi tôi lên thành phố gặp nhau sau, đi đường xa thế này khổ tụi nó lắm. Hàng ngày chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua fb, zalo, may có chúng nó trò chuyện với không thì tôi chán chết mất.
- Đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta rồi con suốt ngày ăn ngủ, không giúp được tí việc nhà nào cả. Đồ ăn hại, ăn bám, ăn hết bao nhiêu tiền của nhà bà._Vẫn là mợ tôi. Đúng, chỉ có mợ mới chửi tôi thế thôi. Cứ hở một ít, không có người mợ lại bắt đầu xỉ bám tôi đủ thứ. Ừ tôi suốt ngày ăn ngủ với chơi, không làm việc giúp mợ đấy. Nhưng cậu không cho tôi làm mà. Với cả dạo này tôi cảm thấy bước đi của mình nặng nhọc hơn. Nhưng mà nói thật tôi chẳng được ăn bao nhiêu. Lúc còn ở nhà, chỉ là đêm không dám ăn thôi chứ ngày tôi ăn đủ thứ luôn. Về quê chẳng có gì ăn cả, cuối tuần cậu về đưa cho một hộp sữa bột dành bà bầu, một ít hoa quả. Lâu lâu chị Mai xuống mới cho tôi ăn tẹt ga những món tôi thích. Còn ở cùng mợ á, mợ chỉ cho tôi ăn trưa với ăn tối thôi, sáng tôi ăn gì mợ không thèm quan tâm, vì sáng mợ đưa thằng Vinh đi học rồi đi chợ nên mợ cùng thằng Vinh ăn sáng ở ngoài quán, còn tôi ở nhà thì nhịn, mợ tôi không bao giờ mua đồ ăn sáng về cho tôi cả, có mua cũng chỉ là mua cháo cho nội tôi thôi. Sáng nào tôi cũng chỉ uống một ly sữa cho bé trong bụng đỡ đói thôi chứ tôi chẳng có gì ăn, tiền thì không có, dưới bếp cũng chẳng có gì. Có sáng tôi uống sữa rồi mà vẫn đói, đói đến đau cả bụng, đổ mồ hồi lạnh luôn, may còn có cơm trưa nhanh nếu không chắc tôi chết đói mất. Ôi cảm giác đang mang bầu mà bị đó thật kinh khủng.
Lúc ở nhà tôi béo lên trông thấy, về quê được 1 tháng tôi không béo lên mà còn sút đi 2kg nữa, mặt mũi thì hốc hác, không biết bé có bị sao không.
Tôi mặc kệ lời mợ nói, chắc tại quen rồi nên chẳng mảy may gì nữa. Mợ tôi làu bàu một lúc sau thì thôi. Tưởng mợ tôi mệt hoá ra không phải, mà là cậu tôi về. Hôm nay thứ 7 rồi à? Nhanh thật, tôi còn chẳng nhớ.
- Con chào cậu._Tôi hớn hở bước ra chào cậu. Mợ tôi khẽ nhìn tôi kinh bỉ xong lại tươi cười với cậu. Giả tạo ghê gớm.
- Ừ. Dạo này khoẻ không con._Cậu vừa bước vào nhà vừa hỏi tôi.
- Dạ con vẫn bình thường._Tôi ngồi xuống đáp lại cậu. Ui tôi nói dối như thật ý.
- Thế là tốt rồi. Cậu có mấy bộ đồ cho con này, con mang về phòng xem đi. Còn đây là sữa với trái cây, ăn hết cậu lại mua cho nhé. Giờ cậu về phòng trước đây_Cậu đưa cho tôi một túi đồ với túi trái cây rồi đi về phòng. Chắc lại đồ bầu,hỳ. Cứ hai tuần cậu lại đưa tôi mấy bộ đồ bầu đẹp mê ly luôn. Tính ra tôi cũng có khá nhiều đồ bầu phết. Cậu mua cho thường xuyên nè, chị Mai lần nào xuống thăm cũng mua cho nè. Hình như cậu và chị Mai là người quan tâm tôi nhất hay sao ý.hihi.
Mợ tôi chắc ghen tỵ lắm, mợ chỉ dám lén bĩu môi rồi lườm tôi một cái xong theo cậu về phòng. Tôi cũng chẳng buồn ngồi ngoài phòng khách làm gì nữa. Về tới phòng tôi mở đồ ra xem, vẫn thế toàn đồ đúng với sở thích của tôi thôi. Tôi xem xong cất cẩn thận vào tủ rồi qua phòng cảm ơn cậu. Đi đến cửa phòng cậu, tôi dừng bước nhưng không gõ cửa vì tôi nghe thấy cậu mợ đang nói chuyện. Tôi không cố ý nghe lén đâu, chẳng qua nội dung cậu mợ đang nói liên quan tới tôi, làm tôi tò mò.
- Hoa quả với đồ ngọt anh gửi 2 ngày 1 lần em có đưa cho Ngọc Min đầy đủ không thế?_Cậu hỏi mợ. Ồ hoá ra cậu luôn gửi đồ ăn về cho tôi bồi bổ thường xuyên. Nhưng tôi thề là không nhận được gì cả. Hèn gì tôi thấy thằng Vinh có đồ ăn suốt ngày. Mợ tôi xấu tính đến thế là cùng.
- Tất nhiên là cho đủ rồi. Con cháu trong nhà mà có phải người dưng đâu, em thương nó như con của mình._Mợ tôi. Oẹ, buồn nôn quá, nói thế mà mợ tôi cũng nói được à. Con người hai mặt đáng sợ thật mà.
- Thế anh yên tâm đi công tác rồi. Em ở nhà chăm bố và hai đứa nhóc giúp anh._Cậu tôi.
- Anh đi luôn à?_Mợ tôi.
- Ừ, lần công tác này anh đi 1 tháng, tiện đường anh rẽ vào nhà một chút thôi._Cậu tôi. Trời ơi, cậu mà đi công tác 1 tháng về chắc tôi thằng cá khô luôn ớ.huhu.
Nhận thức được cậu mợ tôi chuẩn bị ra nên tôi chuồn về phòng luôn. Ngu đâu mà tiếp tục chôn chân ở đó.
Cậu đi công tác, tôi lại tiếp tục bị mợ hành hạ. Mợ không dám đánh tôi đến bầm tím, nhưng những cái tát là không tránh khỏi. May mà mợ không đụng đến cái bụng của tôi. Tôi cũng muốn vặch bộ mặt xấu xa của mợ cho mọi người thấy nhưng không được. Thứ nhất, mợ luôn giả bộ hiền lành, yêu thương tôi trước mặt người khác. Thứ hai, một con nhỏ làm sụp đổ niềm tin, hy vọng trong mắt mọi người như tôi thì nói ai tin. Vì thế tôi chẳng muốn rước mệt mỏi vào thân.
....
Hôm nay vẫn chán nản như bao ngày. Gần trưa tôi trốn mợ ra chợ chơi. Chợ ở gần nhà, đi bộ chừng 5 phút là tới. Lâu rồi tôi không được ở giữa đông người thế này. Hihi, không nói quá đâu, từ ngày xuống đây, tôi toàn ở nhà thôi, chẳng được đi đâu. Mợ tôi bảo tôi ra ngoài đường, người ta bết con ai thì ô uế cả dòng họ nên cấm cửa tôi luôn. Tôi đi chợ chỉ ngắm linh tinh, không có tiền không thể mua gì hết. Đi loanh quanh một lúc tôi thấy mỏi chân nên đi về. Ra đến cuối chợ tôi lại thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt. Ôi lại nữa rồi, tôi có một tuổi thơ rất oanh liệt là làm bạn với nắng, nhưng hình như bé trong bụng tôi không chịu được nắng thì phải. Thế là chân tôi mềm nhũn ra, tôi lại ngã xuống đường, đôi mắt dần khép lại. Trong những giây tỉnh táo cuối cùng tôi cảm nhận được ai đó tới lay lay vai tôi gọi chị ơi.... . Dù chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng tôi chắc chắc chàng trai lay vai gọi tôi là người chừng tuổi tôi. Thế mà gọi tôi là chị. Chắc tại cái bụng của tôi.hix. Sau đó tôi ngất lịm và không biết gì nữa.
Tôi mở mắt từ từ nhìn xung quanh. Lại nằm trong bệnh viện nữa rồi. Đánh mắt về phía cửa sổ, tôi thấy mẹ đang nói chuyện với cậu.
- Đồ ăn, quần áo, tiền bạc 2 ngày chị gửi 1 lần nhờ cậu mang danh để chăm sóc con bé. Thế mà cậu để con bé nó thiếu vitamin đến ra nông nỗi này, cậu làm chị thất vọng quá._Mẹ trách cậu. Hoá ra, sau những quan tâm của cậu vẫn là mẹ yêu thương tôi nhất. Yêu mẹ quá đi mất.
- Em xin lỗi. Cuối tuần em mới về được, còn lại em nhờ vợ em đưa giúp. Em có lỗi với chị quá._Cậu tôi kính cẩn xin lỗi mẹ tôi.
- Thôi không nói nhiều, cậu về nhà mang đồ con bé lên đây, chị đưa nó về thành phố._Mẹ tôi có vẻ rất mệt mỏi. Phải rồi, công việc trong bệnh viện đã khiến mẹ mệt lắm rồi giờ nghe tin tôi thế này lại lập tức lặn lội đường xá xa xôi về thăm tôi. Đúng là đi khắp thế gian không gì cao quý hơn tình mẹ.
Xong, tôi đã được trở về thành phố, trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Hihi, thoải mái ghê cơ, được ăn ngủ đầy đủ lại không biết chửi hay đánh mắng nữa. Cảm giác như được từ địa ngục trở về trần gian vậy á. Tôi về nhà được 1 tuần thì mẹ cho ra phòng khám tư của mẹ khám thai. Nhờ ơn Chúa, tôi bị đánh, bị sút cân nhưng bé vẫn khoẻ mạnh. Mẹ tôi bảo bé là con gái. Thích ghê. À hình như ba mẹ chấp nhận tôi và bé rồi. Tôi về nhà được cả nhà yêu thương, chăm sóc như xưa. Kể ra 2 tháng bị hành hạ mà giờ được vậy tôi cũng cam lòng. Tôi có thể cảm nhận được bé đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi. Bé đạp nhiều lắm, mỗi lần bé đạp làm tôi đau nhưng cũng thấy rất vui. Tôi nghĩ chắc bé sau này sẽ hiếu động lắm. Hỳ, nghịch sao tôi cũng chiều nhưng không được chơi nắng để da đen như mẹ nó ngày xưa là được.
Thế rồi cái ngày thiên thần bé nhỏ trong bụng tôi chào đời cũng tới. Phải nói rằng đau đớn kinh khủng luôn. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa chịu cơn đau nào vừa đau vừa kéo dài như vậy. Có đôi lúc tôi muốn lịm đi, nhưng nghĩ tới bé, tôi nhủ phải cố gắng lên. Cuối cùng sau những tiếng kêu đau đớn, những hàng nước mắt lăn dài của tôi, tiếng khóc của bé đã vang vọng khắp căn phòng. Bé chào đời rồi! Tôi thở phào nhẹ nhõm, miệng cười hạnh phúc. Tôi đón nhận bé từ tay mẹ, mẹ là người đã đỡ đẻ cho tôi. Được tôi vỗ về rồi ôm vào lòng, bé không khóc nữa. Tôi áp cả thân hình gói trong tã của bé vào mình, cảm giác ấm lắm, hạnh phúc lắm. Tôi vui đến rơi cả nước mắt. Sinh linh bé nhỏ này tôi mang 9 tháng 10 ngày mà, không vui sao được. Bất giác tôi nghĩ tới mẹ tôi. Mẹ cũng đã mang nặng đẻ đau tôi như này, rồi vất vả nuôi tôi lớn. Giờ tôi đã hiểu công lao của người mẹ to lớn thế nào. Đúng là chỉ khi ta làm mẹ, ta mới thấu hết tâm tình của mẹ ta.
Vì tôi có đủ sữa ch bé bú nên bé phải uống sữ từ ngân hàng sữa mẹ. Tôi đặt tên bé là Nguyễn Ngọc Minh. Tên hay mà, đời mẹ không được thì cho đời con.hehe. Cũng may là khuôn mặt bé giống mẹ gần như là tất cả, chỉ mỗi cái mũi cao kia giống bố thôi, như thế là tốt rồi, mũi mẹ hơi tẹt, giống mẹ không đẹp đâu. Mắt bé to tròn tới mức không bao giờ cười tít mắt được. Mỗi khi cười hai má lúm của bé lúm khá sâu, trông đáng yêu lắm. Môi bé lúc nào cũng đo đỏ như quả sơ ri chín mọng vậy. Thế nên cả nhà hay gọi bé là sơ ri.
- Đã ăn nhờ ở đậu nhà người ta rồi con suốt ngày ăn ngủ, không giúp được tí việc nhà nào cả. Đồ ăn hại, ăn bám, ăn hết bao nhiêu tiền của nhà bà._Vẫn là mợ tôi. Đúng, chỉ có mợ mới chửi tôi thế thôi. Cứ hở một ít, không có người mợ lại bắt đầu xỉ bám tôi đủ thứ. Ừ tôi suốt ngày ăn ngủ với chơi, không làm việc giúp mợ đấy. Nhưng cậu không cho tôi làm mà. Với cả dạo này tôi cảm thấy bước đi của mình nặng nhọc hơn. Nhưng mà nói thật tôi chẳng được ăn bao nhiêu. Lúc còn ở nhà, chỉ là đêm không dám ăn thôi chứ ngày tôi ăn đủ thứ luôn. Về quê chẳng có gì ăn cả, cuối tuần cậu về đưa cho một hộp sữa bột dành bà bầu, một ít hoa quả. Lâu lâu chị Mai xuống mới cho tôi ăn tẹt ga những món tôi thích. Còn ở cùng mợ á, mợ chỉ cho tôi ăn trưa với ăn tối thôi, sáng tôi ăn gì mợ không thèm quan tâm, vì sáng mợ đưa thằng Vinh đi học rồi đi chợ nên mợ cùng thằng Vinh ăn sáng ở ngoài quán, còn tôi ở nhà thì nhịn, mợ tôi không bao giờ mua đồ ăn sáng về cho tôi cả, có mua cũng chỉ là mua cháo cho nội tôi thôi. Sáng nào tôi cũng chỉ uống một ly sữa cho bé trong bụng đỡ đói thôi chứ tôi chẳng có gì ăn, tiền thì không có, dưới bếp cũng chẳng có gì. Có sáng tôi uống sữa rồi mà vẫn đói, đói đến đau cả bụng, đổ mồ hồi lạnh luôn, may còn có cơm trưa nhanh nếu không chắc tôi chết đói mất. Ôi cảm giác đang mang bầu mà bị đó thật kinh khủng.
Lúc ở nhà tôi béo lên trông thấy, về quê được 1 tháng tôi không béo lên mà còn sút đi 2kg nữa, mặt mũi thì hốc hác, không biết bé có bị sao không.
Tôi mặc kệ lời mợ nói, chắc tại quen rồi nên chẳng mảy may gì nữa. Mợ tôi làu bàu một lúc sau thì thôi. Tưởng mợ tôi mệt hoá ra không phải, mà là cậu tôi về. Hôm nay thứ 7 rồi à? Nhanh thật, tôi còn chẳng nhớ.
- Con chào cậu._Tôi hớn hở bước ra chào cậu. Mợ tôi khẽ nhìn tôi kinh bỉ xong lại tươi cười với cậu. Giả tạo ghê gớm.
- Ừ. Dạo này khoẻ không con._Cậu vừa bước vào nhà vừa hỏi tôi.
- Dạ con vẫn bình thường._Tôi ngồi xuống đáp lại cậu. Ui tôi nói dối như thật ý.
- Thế là tốt rồi. Cậu có mấy bộ đồ cho con này, con mang về phòng xem đi. Còn đây là sữa với trái cây, ăn hết cậu lại mua cho nhé. Giờ cậu về phòng trước đây_Cậu đưa cho tôi một túi đồ với túi trái cây rồi đi về phòng. Chắc lại đồ bầu,hỳ. Cứ hai tuần cậu lại đưa tôi mấy bộ đồ bầu đẹp mê ly luôn. Tính ra tôi cũng có khá nhiều đồ bầu phết. Cậu mua cho thường xuyên nè, chị Mai lần nào xuống thăm cũng mua cho nè. Hình như cậu và chị Mai là người quan tâm tôi nhất hay sao ý.hihi.
Mợ tôi chắc ghen tỵ lắm, mợ chỉ dám lén bĩu môi rồi lườm tôi một cái xong theo cậu về phòng. Tôi cũng chẳng buồn ngồi ngoài phòng khách làm gì nữa. Về tới phòng tôi mở đồ ra xem, vẫn thế toàn đồ đúng với sở thích của tôi thôi. Tôi xem xong cất cẩn thận vào tủ rồi qua phòng cảm ơn cậu. Đi đến cửa phòng cậu, tôi dừng bước nhưng không gõ cửa vì tôi nghe thấy cậu mợ đang nói chuyện. Tôi không cố ý nghe lén đâu, chẳng qua nội dung cậu mợ đang nói liên quan tới tôi, làm tôi tò mò.
- Hoa quả với đồ ngọt anh gửi 2 ngày 1 lần em có đưa cho Ngọc Min đầy đủ không thế?_Cậu hỏi mợ. Ồ hoá ra cậu luôn gửi đồ ăn về cho tôi bồi bổ thường xuyên. Nhưng tôi thề là không nhận được gì cả. Hèn gì tôi thấy thằng Vinh có đồ ăn suốt ngày. Mợ tôi xấu tính đến thế là cùng.
- Tất nhiên là cho đủ rồi. Con cháu trong nhà mà có phải người dưng đâu, em thương nó như con của mình._Mợ tôi. Oẹ, buồn nôn quá, nói thế mà mợ tôi cũng nói được à. Con người hai mặt đáng sợ thật mà.
- Thế anh yên tâm đi công tác rồi. Em ở nhà chăm bố và hai đứa nhóc giúp anh._Cậu tôi.
- Anh đi luôn à?_Mợ tôi.
- Ừ, lần công tác này anh đi 1 tháng, tiện đường anh rẽ vào nhà một chút thôi._Cậu tôi. Trời ơi, cậu mà đi công tác 1 tháng về chắc tôi thằng cá khô luôn ớ.huhu.
Nhận thức được cậu mợ tôi chuẩn bị ra nên tôi chuồn về phòng luôn. Ngu đâu mà tiếp tục chôn chân ở đó.
Cậu đi công tác, tôi lại tiếp tục bị mợ hành hạ. Mợ không dám đánh tôi đến bầm tím, nhưng những cái tát là không tránh khỏi. May mà mợ không đụng đến cái bụng của tôi. Tôi cũng muốn vặch bộ mặt xấu xa của mợ cho mọi người thấy nhưng không được. Thứ nhất, mợ luôn giả bộ hiền lành, yêu thương tôi trước mặt người khác. Thứ hai, một con nhỏ làm sụp đổ niềm tin, hy vọng trong mắt mọi người như tôi thì nói ai tin. Vì thế tôi chẳng muốn rước mệt mỏi vào thân.
....
Hôm nay vẫn chán nản như bao ngày. Gần trưa tôi trốn mợ ra chợ chơi. Chợ ở gần nhà, đi bộ chừng 5 phút là tới. Lâu rồi tôi không được ở giữa đông người thế này. Hihi, không nói quá đâu, từ ngày xuống đây, tôi toàn ở nhà thôi, chẳng được đi đâu. Mợ tôi bảo tôi ra ngoài đường, người ta bết con ai thì ô uế cả dòng họ nên cấm cửa tôi luôn. Tôi đi chợ chỉ ngắm linh tinh, không có tiền không thể mua gì hết. Đi loanh quanh một lúc tôi thấy mỏi chân nên đi về. Ra đến cuối chợ tôi lại thấy choáng váng, hoa mắt chóng mặt. Ôi lại nữa rồi, tôi có một tuổi thơ rất oanh liệt là làm bạn với nắng, nhưng hình như bé trong bụng tôi không chịu được nắng thì phải. Thế là chân tôi mềm nhũn ra, tôi lại ngã xuống đường, đôi mắt dần khép lại. Trong những giây tỉnh táo cuối cùng tôi cảm nhận được ai đó tới lay lay vai tôi gọi chị ơi.... . Dù chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng tôi chắc chắc chàng trai lay vai gọi tôi là người chừng tuổi tôi. Thế mà gọi tôi là chị. Chắc tại cái bụng của tôi.hix. Sau đó tôi ngất lịm và không biết gì nữa.
Tôi mở mắt từ từ nhìn xung quanh. Lại nằm trong bệnh viện nữa rồi. Đánh mắt về phía cửa sổ, tôi thấy mẹ đang nói chuyện với cậu.
- Đồ ăn, quần áo, tiền bạc 2 ngày chị gửi 1 lần nhờ cậu mang danh để chăm sóc con bé. Thế mà cậu để con bé nó thiếu vitamin đến ra nông nỗi này, cậu làm chị thất vọng quá._Mẹ trách cậu. Hoá ra, sau những quan tâm của cậu vẫn là mẹ yêu thương tôi nhất. Yêu mẹ quá đi mất.
- Em xin lỗi. Cuối tuần em mới về được, còn lại em nhờ vợ em đưa giúp. Em có lỗi với chị quá._Cậu tôi kính cẩn xin lỗi mẹ tôi.
- Thôi không nói nhiều, cậu về nhà mang đồ con bé lên đây, chị đưa nó về thành phố._Mẹ tôi có vẻ rất mệt mỏi. Phải rồi, công việc trong bệnh viện đã khiến mẹ mệt lắm rồi giờ nghe tin tôi thế này lại lập tức lặn lội đường xá xa xôi về thăm tôi. Đúng là đi khắp thế gian không gì cao quý hơn tình mẹ.
Xong, tôi đã được trở về thành phố, trở về ngôi nhà thân yêu của mình. Hihi, thoải mái ghê cơ, được ăn ngủ đầy đủ lại không biết chửi hay đánh mắng nữa. Cảm giác như được từ địa ngục trở về trần gian vậy á. Tôi về nhà được 1 tuần thì mẹ cho ra phòng khám tư của mẹ khám thai. Nhờ ơn Chúa, tôi bị đánh, bị sút cân nhưng bé vẫn khoẻ mạnh. Mẹ tôi bảo bé là con gái. Thích ghê. À hình như ba mẹ chấp nhận tôi và bé rồi. Tôi về nhà được cả nhà yêu thương, chăm sóc như xưa. Kể ra 2 tháng bị hành hạ mà giờ được vậy tôi cũng cam lòng. Tôi có thể cảm nhận được bé đang lớn lên từng ngày trong bụng tôi. Bé đạp nhiều lắm, mỗi lần bé đạp làm tôi đau nhưng cũng thấy rất vui. Tôi nghĩ chắc bé sau này sẽ hiếu động lắm. Hỳ, nghịch sao tôi cũng chiều nhưng không được chơi nắng để da đen như mẹ nó ngày xưa là được.
Thế rồi cái ngày thiên thần bé nhỏ trong bụng tôi chào đời cũng tới. Phải nói rằng đau đớn kinh khủng luôn. Từ nhỏ tới giờ tôi chưa chịu cơn đau nào vừa đau vừa kéo dài như vậy. Có đôi lúc tôi muốn lịm đi, nhưng nghĩ tới bé, tôi nhủ phải cố gắng lên. Cuối cùng sau những tiếng kêu đau đớn, những hàng nước mắt lăn dài của tôi, tiếng khóc của bé đã vang vọng khắp căn phòng. Bé chào đời rồi! Tôi thở phào nhẹ nhõm, miệng cười hạnh phúc. Tôi đón nhận bé từ tay mẹ, mẹ là người đã đỡ đẻ cho tôi. Được tôi vỗ về rồi ôm vào lòng, bé không khóc nữa. Tôi áp cả thân hình gói trong tã của bé vào mình, cảm giác ấm lắm, hạnh phúc lắm. Tôi vui đến rơi cả nước mắt. Sinh linh bé nhỏ này tôi mang 9 tháng 10 ngày mà, không vui sao được. Bất giác tôi nghĩ tới mẹ tôi. Mẹ cũng đã mang nặng đẻ đau tôi như này, rồi vất vả nuôi tôi lớn. Giờ tôi đã hiểu công lao của người mẹ to lớn thế nào. Đúng là chỉ khi ta làm mẹ, ta mới thấu hết tâm tình của mẹ ta.
Vì tôi có đủ sữa ch bé bú nên bé phải uống sữ từ ngân hàng sữa mẹ. Tôi đặt tên bé là Nguyễn Ngọc Minh. Tên hay mà, đời mẹ không được thì cho đời con.hehe. Cũng may là khuôn mặt bé giống mẹ gần như là tất cả, chỉ mỗi cái mũi cao kia giống bố thôi, như thế là tốt rồi, mũi mẹ hơi tẹt, giống mẹ không đẹp đâu. Mắt bé to tròn tới mức không bao giờ cười tít mắt được. Mỗi khi cười hai má lúm của bé lúm khá sâu, trông đáng yêu lắm. Môi bé lúc nào cũng đo đỏ như quả sơ ri chín mọng vậy. Thế nên cả nhà hay gọi bé là sơ ri.
/8
|