Điều Thái Thúc luyến tiếc đó là Thục Sơn.
Mặc dù, hiện tại bị người tu đạo trong thiên hạ quay lưng, Thục Sơn vất bỏ nhưng Thái Thúc biết ít nhất trong suy nghĩ của Yến Kinh Tà thì mình, Lạc Bắc, Huyền Vô Kỳ, Lạn Hàng vẫn là đệ tử Thục Sơn.
Thái Thúc cũng vẫn coi mình là đệ tử Thục Sơn, bởi vì nàng không hề nghĩ mình làm gì sai.
Nàng cũng biết, những ngày ở Thục Sơn cho dù Lạc Bắc, Huyền Vô Kỳ hay Lạn Hàng đều không thể quên.
Ngày đầu tiên tiến vào Thục Sơn, sau đó vào trong kiếm thấp có được Tân Thiên Trạm Lô, lần đầu tiên được nhìn thấy kiếm quyết quyết trong Thiên Nhược quật. Những cảm giác đó đều khiến cho Thái Thúc không bao giờ quên được.
Chỉ có những người trải qua thời gian là đệ tử của Thục Sơn mới có thể thực sự hiểu được pháp quyết của Thục Sơn và phi kiếm có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Nếu bỏ chúng đi mà tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên diệu yếu thì vô hình trung, bản thân đã tự chặt đứt sự liên hệ với Thục Sơn.
Như thế không còn là đệ tử Thục Sơn, hơn nữa lại phải tu luyện pháp quyết của kẻ địch mình. Mặc dù theo Lạc Bắc thì pháp quyết không quan hệ tốt xấu, chỉ cần dùng như thế nào nhưng cái chuyện này đối với Thái Thúc cũng là một điều khó chấp nhận.
Nhưng khi nhìn thấy Lạc Bắc quyết định bây giờ tu luyện chuẩn bị đột phá Kiếm Cương thì Lạc Bắc quyết định tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu.
Để đưa ra được cái quyết định như vậy thật là khó. Nhưng Thái Thúc hiểu rất rõ bây giờ, giúp Lạc Bắc còn quan trọng hơn.
Lúc trước, bản thân mình vì đứa bé núi Quý Du, Lạc Bắc và đám Huyền Vô Kỳ không hề do dự đứng về phía nàng. Hiện tại, nếu tu vi và pháp thuật của mình có thể lợi hại hơn một chút thì có thể giúp Lạc Bắc kháng địch. Mà để giúp được họ thì cho dù có hy sinh, Thái Thúc cũng chấp nhận.
- Không biết Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ bây giờ thế nào?
Sau khi cầm Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, Thái Thúc liền nghĩ tới Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ.
- Lạn Hàng sư huynh! Lúc ta ở Thục Sơn có một vấn đề nghĩ mãi không ra. Hiện giờ cần phải nghĩ cẩn thận.
Trong lúc Thái Thúc đang cầm quyền sách ghi Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu thì Huyền Vô Kỳ đang ngửa mặt lên trời mà nói với Lạn Hàng.
Huyền Vô Kỳ ngồi trên một cái sườn núi. Phía sau gã là một làn sương mù màu đen, khiến cho người ta nhìn không rõ được ngọn núi. Trước mặt gã là một cái bình nguyên hoang vu rộng lớn.
Trên bình nguyên rải rác những tảng đá. Mặt đất và đá nơi đây đều bị bám một lớp bụi rất lạ. Khắp cả bình nguyên chỉ có những cơn gió thổi qua, không hề có lấy một thân cây, ngọn cỏ.
Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng vẫn còn mặc trang phục của Thục Sơn. Ngồi trên sườn núi, Huyền Vô Kỳ cầm lấy một cái trái cây mà Lạn Hàng đưa cho, đồng thời hai chân di di trên mặt đất. So với thời điểm ở Thục Sơn gã thêm một chút lạnh lùng, khó gần , giống như một tảng đá có được mài sắc bén thêm một chút.
Lạn Hàng ngồi yên trên một tảng đá bên cạnh gã nhìn cảnh tượng trước mặt rồi quay sang nói:
- Vấn đề ngươi nghĩ không ra ở Thục Sơn tới bây giờ đã nghĩ được kỹ chưa?
- Lúc đó ta vẫn luôn cảm thấy lạ đó là người tu đạo đa phần đều mặc kệ mọi thứ, một lòng tu đạo, không muốn có sự ước thúc thì tại sao lại lập tông, lập phái để cho nhiều người ở cùng một chỗ mà chịu sự ước thúc? Lại còn phải mất nhiều thời gian truyền đạt kinh điển Nho gia? - Huyền Vô Kỳ cầm trái cây màu hồng, cắn một cái rồi nói:
- Khi đó ta nghĩ nếu là ta khi tu vi cao, phải thu đồ đệ thì thời gian tu luyện đâu có còn? Có lẽ tốt nhất là làm tán tu, để mặc cho thiên hạ xoay chuyển thế nào cũng được.
- Nhưng trong mấy ngày qua, ta hình như hiểu ra được một chút. - Huyền Vô Kỳ liếc mắt nhìn Lạn Hàng rồi nói tiếp:
- Cá không thể từ Trường Giang hay Hoàng Hà ra biển thì không thể vượt vũ môn. Con người trong thế gian có sinh lão bệnh tử, không một ai có thể thoát khỏi sự ràng buộc đó. Rất nhiều môn phái trong thế gian ta thấy đều là tụ tập người lại để tạo thành thế, bảo vệ mình mà thôi. Các thế lực nhỏ yếu cho dù hôm nay tiêu diêu tự tại nhưng ngày mai lại bị người ta diệt. Cũng chẳng khác gì chúng ta bây giờ.
- Hiện tại quyền thế của Côn Luân khuynh đảo thiên hạ, khiến cho người ta bắt buộc phải suy nghĩ. - Lạn Hàng cười khổ, còn Huyền Vô Kỳ thì cúi đầu xuống, im lặng ăn trái cây.
Nơi cả hai người đang ở chính là núi Chiêu Diêu.
Ngày ấy, sau khi rời khỏi Đông Lai tự, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng liền dẫn hai đứa bé núi Quý Du tới núi Chiêu Diêu.
Nhưng sau khi tới núi Chiêu Diêu, cả hai người không hề gặp được Bắc Minh vương mà bị đưa tới đây để giúp canh giữ mắt trận này.
Mấy chục năm qua, núi Chiêu Diêu khiến cho chính đạo trong thiên hạ e ngại. Ngay cả Côn Luân cũng chưa dám xâm phạm. Bọn họ có một cái trận pháp bảo vệ núi có uy lực cực mạnh tên là Vạn Tuyệt Diệt Tiên trận bao quanh quả núi. Tổng cộng nó có hai mươi mốt mắt trận. Chỉ khi nào phá vỡ được cả hai mươi mốt mắt trận thì mới có thể phá được cái trận này.
Nhưng nói là trợ giúp trấn giữ mắt trận nhưng Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đều không biết cái mắt trận đó ở đâu và như thế nào.
Tuy rằng người núi Chiêu Diêu đối với Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng rất khách khí nhưng cả Huyền Vô Kỳ vẫn cảm nhận ánh mắt của đám người núi Chiêu Diêu có ẩn chứa một thứ gì đó đề phòng đối với cả hai.
Cái cảm giác ăn nhờ ở đậu này cũng không được tốt lắm. Nếu như là trước đây, Huyền Vô Kỳ mà ở những nơi thế này thì có khả năng đã bỏ đi.
Nhưng hiện tại Huyền Vô Kỳ cũng không có sự lựa chọn nào khác. Đối với cả hai thì hiện tại núi Chiêu Diêu là nơi an toàn nhất.
- Đợi sau khi có tin của Lạc Bắc và Thái Thúc rồi nói sau. Ít nhất ở đây chúng ta có thể yên tâm tu luyện.
Sau khi Huyền Vô Kỳ từ từ ăn xong trái cây thì chợt ngẩng đầu lên nói với Lạn Hàng:
- Lạn Hàng sư huynh! Đến đây chúng ta bàn luận một chút xem sao.
- Được!
Lạn Hàng cũng cười cười rồi gật đầu. Người gã khẽ động liền nhanh chóng lướt sang một cái sườn núi khác. Còn Huyền Vô Kỳ thì đứng dậy, xoay người đối mặt với Lạn Hàng.
Nghe hai người nói với nhau thì hiển nhiên là việc này không phải là lần đầu tiên.
- Lạn Hàng sư huynh! Huynh chuẩn bị xong chưa?
Nhìn thấy Lạn Hàng đứng cách mình hai mươi trượng, Huyền Vô Kỳ liền cười ha ha.
- A! Huynh xem người kia là ai?
Đang cười ha ha, đột nhiên Huyền Vô Kỳ kinh ngạc nhìn Lạn Hàng.
- Ai?
Lạn Hàng vừa mới kinh ngạc quay đầu lại thì thấy mặt đất dưới chân chấn động rồi một làn pháp lực dao động xuất hiện. Gã lập tức kêu to lên một tiếng rồi vọt lên
- Giỏi cho tên Huyền Vô Kỳ ngươi! Ta là sư huynh của ngươi mà ngươi dám đánh lén ta.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lạn Hàng, mặt đất dưới chân gã đột nhiên đội lên hơn mười cái cột đá nhọn hoắt. Nếu gã chỉ chậm một chút thì đã bị chúng đâm trúng.
- Ha ha! Binh bất yếm trá! Lạn Hàng sư huynh! Có như vậy thì khi đối địch mới không bị mắc mưu.
Huyền Vô Kỳ đắc ý cười ha hả nhưng động tác thi pháp thì không hề dừng lại. Một đạo kiếm quang từ sau lưng gã bay ra lượn một vòng khiến cho trong phạm vi mười trượng lập tức tối đen. Cùng lúc đó, hai tay gã bắt quyết khiến cho hơn mười tảng đá lớn nhỏ từ bốn phía lao về phía Lạn Hàng.
- Lạn Hàng sư huynh! Huynh cẩn thận đấy.
Nếu có người của Thục Sơn sở đây mà nhìn thấy Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đấu phép chắc chắn sẽ phải giật mình. Bởi vì tu vi của Huyền Vô Kỳ hơn xa ngày xưa. Hơn nữa, uy lực Đại Diễn Tức Nguyên quyết của Hiên Viên trọng huyền có uy lực hết sức kinh người. Hiện tại bây giờ nhìn hắn thuận tay phóng ra pháp thuật chẳng hề giống với việc sư huynh đệ bàn luận với nhau mà giống như đánh nhau sống chết.
- Cái tên này tu vi lại tăng lên. Pháp thuật ngươi phóng ra dễ dàng nhưng lại không có cách thu hồi. Nếu ta mà không ngăn cản nổi thì bị ngươi đánh chết rồi.
Lạn Hàng hét to một tiếng. Trong nháy mắt một vầng sáng màu hồng đột nhiên tản ra hóa thành một vầng lửa lớn.
Toàn bộ ánh lửa màu hồng đó đều là Thiên hỏa ngưng tụ. Dưới ánh lửa khiến cho quang cảnh xung quanh sáng lên, đồng thời mười cái tảng đá kia cũng bị đốt cháy sạch, rơi lả tả xuống dưới. Đồng thời với vầng lửa thiên hỏa đó, mấy trăm đạo kiếm quang cũng xuất hiện, không thể phân biệt rõ đâu là phi kiếm thật sự.
- Lạn Hàng sư huynh! Phi kiếm của huynh lợi hại như vậy, nếu pháp thuật của ta không ngăn cản được thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Phi kiếm của Huyền Vô Kỳ không dám tiếp xúc với đám mây lửa kia, hắn nhanh chóng thu phi kiếm lại. Nhìn mấy tảng đá bị đốt cháy, hắn cũng không nôn nóng chỉ mỉm cười rồi bắt mấy đạo pháp quyết. Một vầng ánh sáng màu vàng sáng lên, rất nhiều đá vụn liền lập tức hợp lại với nhau tạo thành một người khổng lồ cáo mấy chục trượng. Ngay lập tức người khổng lồ liền giơ tay lên mà chộp lấy Lạn Hàng trên không trung.
Mặc dù, hiện tại bị người tu đạo trong thiên hạ quay lưng, Thục Sơn vất bỏ nhưng Thái Thúc biết ít nhất trong suy nghĩ của Yến Kinh Tà thì mình, Lạc Bắc, Huyền Vô Kỳ, Lạn Hàng vẫn là đệ tử Thục Sơn.
Thái Thúc cũng vẫn coi mình là đệ tử Thục Sơn, bởi vì nàng không hề nghĩ mình làm gì sai.
Nàng cũng biết, những ngày ở Thục Sơn cho dù Lạc Bắc, Huyền Vô Kỳ hay Lạn Hàng đều không thể quên.
Ngày đầu tiên tiến vào Thục Sơn, sau đó vào trong kiếm thấp có được Tân Thiên Trạm Lô, lần đầu tiên được nhìn thấy kiếm quyết quyết trong Thiên Nhược quật. Những cảm giác đó đều khiến cho Thái Thúc không bao giờ quên được.
Chỉ có những người trải qua thời gian là đệ tử của Thục Sơn mới có thể thực sự hiểu được pháp quyết của Thục Sơn và phi kiếm có ý nghĩa quan trọng như thế nào.
Nếu bỏ chúng đi mà tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên diệu yếu thì vô hình trung, bản thân đã tự chặt đứt sự liên hệ với Thục Sơn.
Như thế không còn là đệ tử Thục Sơn, hơn nữa lại phải tu luyện pháp quyết của kẻ địch mình. Mặc dù theo Lạc Bắc thì pháp quyết không quan hệ tốt xấu, chỉ cần dùng như thế nào nhưng cái chuyện này đối với Thái Thúc cũng là một điều khó chấp nhận.
Nhưng khi nhìn thấy Lạc Bắc quyết định bây giờ tu luyện chuẩn bị đột phá Kiếm Cương thì Lạc Bắc quyết định tu luyện Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu.
Để đưa ra được cái quyết định như vậy thật là khó. Nhưng Thái Thúc hiểu rất rõ bây giờ, giúp Lạc Bắc còn quan trọng hơn.
Lúc trước, bản thân mình vì đứa bé núi Quý Du, Lạc Bắc và đám Huyền Vô Kỳ không hề do dự đứng về phía nàng. Hiện tại, nếu tu vi và pháp thuật của mình có thể lợi hại hơn một chút thì có thể giúp Lạc Bắc kháng địch. Mà để giúp được họ thì cho dù có hy sinh, Thái Thúc cũng chấp nhận.
- Không biết Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ bây giờ thế nào?
Sau khi cầm Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu, Thái Thúc liền nghĩ tới Lạn Hàng và Huyền Vô Kỳ.
- Lạn Hàng sư huynh! Lúc ta ở Thục Sơn có một vấn đề nghĩ mãi không ra. Hiện giờ cần phải nghĩ cẩn thận.
Trong lúc Thái Thúc đang cầm quyền sách ghi Đạo Tàng Chân Nguyên Diệu Yếu thì Huyền Vô Kỳ đang ngửa mặt lên trời mà nói với Lạn Hàng.
Huyền Vô Kỳ ngồi trên một cái sườn núi. Phía sau gã là một làn sương mù màu đen, khiến cho người ta nhìn không rõ được ngọn núi. Trước mặt gã là một cái bình nguyên hoang vu rộng lớn.
Trên bình nguyên rải rác những tảng đá. Mặt đất và đá nơi đây đều bị bám một lớp bụi rất lạ. Khắp cả bình nguyên chỉ có những cơn gió thổi qua, không hề có lấy một thân cây, ngọn cỏ.
Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng vẫn còn mặc trang phục của Thục Sơn. Ngồi trên sườn núi, Huyền Vô Kỳ cầm lấy một cái trái cây mà Lạn Hàng đưa cho, đồng thời hai chân di di trên mặt đất. So với thời điểm ở Thục Sơn gã thêm một chút lạnh lùng, khó gần , giống như một tảng đá có được mài sắc bén thêm một chút.
Lạn Hàng ngồi yên trên một tảng đá bên cạnh gã nhìn cảnh tượng trước mặt rồi quay sang nói:
- Vấn đề ngươi nghĩ không ra ở Thục Sơn tới bây giờ đã nghĩ được kỹ chưa?
- Lúc đó ta vẫn luôn cảm thấy lạ đó là người tu đạo đa phần đều mặc kệ mọi thứ, một lòng tu đạo, không muốn có sự ước thúc thì tại sao lại lập tông, lập phái để cho nhiều người ở cùng một chỗ mà chịu sự ước thúc? Lại còn phải mất nhiều thời gian truyền đạt kinh điển Nho gia? - Huyền Vô Kỳ cầm trái cây màu hồng, cắn một cái rồi nói:
- Khi đó ta nghĩ nếu là ta khi tu vi cao, phải thu đồ đệ thì thời gian tu luyện đâu có còn? Có lẽ tốt nhất là làm tán tu, để mặc cho thiên hạ xoay chuyển thế nào cũng được.
- Nhưng trong mấy ngày qua, ta hình như hiểu ra được một chút. - Huyền Vô Kỳ liếc mắt nhìn Lạn Hàng rồi nói tiếp:
- Cá không thể từ Trường Giang hay Hoàng Hà ra biển thì không thể vượt vũ môn. Con người trong thế gian có sinh lão bệnh tử, không một ai có thể thoát khỏi sự ràng buộc đó. Rất nhiều môn phái trong thế gian ta thấy đều là tụ tập người lại để tạo thành thế, bảo vệ mình mà thôi. Các thế lực nhỏ yếu cho dù hôm nay tiêu diêu tự tại nhưng ngày mai lại bị người ta diệt. Cũng chẳng khác gì chúng ta bây giờ.
- Hiện tại quyền thế của Côn Luân khuynh đảo thiên hạ, khiến cho người ta bắt buộc phải suy nghĩ. - Lạn Hàng cười khổ, còn Huyền Vô Kỳ thì cúi đầu xuống, im lặng ăn trái cây.
Nơi cả hai người đang ở chính là núi Chiêu Diêu.
Ngày ấy, sau khi rời khỏi Đông Lai tự, Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng liền dẫn hai đứa bé núi Quý Du tới núi Chiêu Diêu.
Nhưng sau khi tới núi Chiêu Diêu, cả hai người không hề gặp được Bắc Minh vương mà bị đưa tới đây để giúp canh giữ mắt trận này.
Mấy chục năm qua, núi Chiêu Diêu khiến cho chính đạo trong thiên hạ e ngại. Ngay cả Côn Luân cũng chưa dám xâm phạm. Bọn họ có một cái trận pháp bảo vệ núi có uy lực cực mạnh tên là Vạn Tuyệt Diệt Tiên trận bao quanh quả núi. Tổng cộng nó có hai mươi mốt mắt trận. Chỉ khi nào phá vỡ được cả hai mươi mốt mắt trận thì mới có thể phá được cái trận này.
Nhưng nói là trợ giúp trấn giữ mắt trận nhưng Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đều không biết cái mắt trận đó ở đâu và như thế nào.
Tuy rằng người núi Chiêu Diêu đối với Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng rất khách khí nhưng cả Huyền Vô Kỳ vẫn cảm nhận ánh mắt của đám người núi Chiêu Diêu có ẩn chứa một thứ gì đó đề phòng đối với cả hai.
Cái cảm giác ăn nhờ ở đậu này cũng không được tốt lắm. Nếu như là trước đây, Huyền Vô Kỳ mà ở những nơi thế này thì có khả năng đã bỏ đi.
Nhưng hiện tại Huyền Vô Kỳ cũng không có sự lựa chọn nào khác. Đối với cả hai thì hiện tại núi Chiêu Diêu là nơi an toàn nhất.
- Đợi sau khi có tin của Lạc Bắc và Thái Thúc rồi nói sau. Ít nhất ở đây chúng ta có thể yên tâm tu luyện.
Sau khi Huyền Vô Kỳ từ từ ăn xong trái cây thì chợt ngẩng đầu lên nói với Lạn Hàng:
- Lạn Hàng sư huynh! Đến đây chúng ta bàn luận một chút xem sao.
- Được!
Lạn Hàng cũng cười cười rồi gật đầu. Người gã khẽ động liền nhanh chóng lướt sang một cái sườn núi khác. Còn Huyền Vô Kỳ thì đứng dậy, xoay người đối mặt với Lạn Hàng.
Nghe hai người nói với nhau thì hiển nhiên là việc này không phải là lần đầu tiên.
- Lạn Hàng sư huynh! Huynh chuẩn bị xong chưa?
Nhìn thấy Lạn Hàng đứng cách mình hai mươi trượng, Huyền Vô Kỳ liền cười ha ha.
- A! Huynh xem người kia là ai?
Đang cười ha ha, đột nhiên Huyền Vô Kỳ kinh ngạc nhìn Lạn Hàng.
- Ai?
Lạn Hàng vừa mới kinh ngạc quay đầu lại thì thấy mặt đất dưới chân chấn động rồi một làn pháp lực dao động xuất hiện. Gã lập tức kêu to lên một tiếng rồi vọt lên
- Giỏi cho tên Huyền Vô Kỳ ngươi! Ta là sư huynh của ngươi mà ngươi dám đánh lén ta.
Trong tiếng kêu sợ hãi của Lạn Hàng, mặt đất dưới chân gã đột nhiên đội lên hơn mười cái cột đá nhọn hoắt. Nếu gã chỉ chậm một chút thì đã bị chúng đâm trúng.
- Ha ha! Binh bất yếm trá! Lạn Hàng sư huynh! Có như vậy thì khi đối địch mới không bị mắc mưu.
Huyền Vô Kỳ đắc ý cười ha hả nhưng động tác thi pháp thì không hề dừng lại. Một đạo kiếm quang từ sau lưng gã bay ra lượn một vòng khiến cho trong phạm vi mười trượng lập tức tối đen. Cùng lúc đó, hai tay gã bắt quyết khiến cho hơn mười tảng đá lớn nhỏ từ bốn phía lao về phía Lạn Hàng.
- Lạn Hàng sư huynh! Huynh cẩn thận đấy.
Nếu có người của Thục Sơn sở đây mà nhìn thấy Huyền Vô Kỳ và Lạn Hàng đấu phép chắc chắn sẽ phải giật mình. Bởi vì tu vi của Huyền Vô Kỳ hơn xa ngày xưa. Hơn nữa, uy lực Đại Diễn Tức Nguyên quyết của Hiên Viên trọng huyền có uy lực hết sức kinh người. Hiện tại bây giờ nhìn hắn thuận tay phóng ra pháp thuật chẳng hề giống với việc sư huynh đệ bàn luận với nhau mà giống như đánh nhau sống chết.
- Cái tên này tu vi lại tăng lên. Pháp thuật ngươi phóng ra dễ dàng nhưng lại không có cách thu hồi. Nếu ta mà không ngăn cản nổi thì bị ngươi đánh chết rồi.
Lạn Hàng hét to một tiếng. Trong nháy mắt một vầng sáng màu hồng đột nhiên tản ra hóa thành một vầng lửa lớn.
Toàn bộ ánh lửa màu hồng đó đều là Thiên hỏa ngưng tụ. Dưới ánh lửa khiến cho quang cảnh xung quanh sáng lên, đồng thời mười cái tảng đá kia cũng bị đốt cháy sạch, rơi lả tả xuống dưới. Đồng thời với vầng lửa thiên hỏa đó, mấy trăm đạo kiếm quang cũng xuất hiện, không thể phân biệt rõ đâu là phi kiếm thật sự.
- Lạn Hàng sư huynh! Phi kiếm của huynh lợi hại như vậy, nếu pháp thuật của ta không ngăn cản được thì đúng là đâm đầu vào chỗ chết.
Phi kiếm của Huyền Vô Kỳ không dám tiếp xúc với đám mây lửa kia, hắn nhanh chóng thu phi kiếm lại. Nhìn mấy tảng đá bị đốt cháy, hắn cũng không nôn nóng chỉ mỉm cười rồi bắt mấy đạo pháp quyết. Một vầng ánh sáng màu vàng sáng lên, rất nhiều đá vụn liền lập tức hợp lại với nhau tạo thành một người khổng lồ cáo mấy chục trượng. Ngay lập tức người khổng lồ liền giơ tay lên mà chộp lấy Lạn Hàng trên không trung.
/719
|