Trong đầu của Lạc Bắc không hề có hai cái chữ nịnh bợ. Trước khi hắn được Nguyên Thiên Y đưa tới La Phù, không ai ngu xuẩn mà phải đi đút lót một thằng nhóc ăn mày có thể chết đói, chết khát bất cứ lúc nào. Cho dù sau khi tới La Phù, Lạc Bắc chỉ ở trong vùng núi hoang vu, cũng không biết cái khái niệm về đệ tử của các môn phái tu đạo như thế nào.
Không hiểu nịnh bợ là thế nào cho nên Lạc Bắc cảm giác thái độc của Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn đối với mình hoàn toàn khác biệt. Hơn nữa, với bản tính của mình, Lạc Bắc thấy không thích hai người. Nhìn Lận Hàng cúi đầu trước ánh mắt khinh miệt của Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn, Lạc Bắc đột nhiên hỏi:
- Lận Hàng sư huynh! Huynh đã ăn cơm chiều chưa?
Lận Hàng ngạc nhiên ngẩng đầu.
- Đa tạ huynh hàng ngày vẫn mang cơm đến cho ta.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn, Lạc Bắc đứng dậy nói:
- Nếu Lận Hàng sư huynh chưa ăn thì chúng ta cùng nhau ăn có được không?
- Lạc... Lạc Bắc...sư...sư đệ....ngươi...
Do quá bất ngờ nên Lận Hàng lắp bắp mãi không nói được một câu. Trong hai năm qua, ngoại trừ Lạc Bắc ra có rất ít sư huynh đệ nào nhìn gã với nét mặt ôn hòa, lại càng không cần phải nói đối xử như bằng hữu, mời gã ngồi ăn cơm cùng.
Nhân tình mỏng như tờ giấy! Mặc dù Lận Hàng chưa lớn tuổi lắm nhưng cũng đã trải qua nhân tình nóng lạnh như thế nào. Vốn hai năm trước, khi Lận Hàng tới Thục Sơn cũng không nói lắp nặng như vậy, thậm chí còn không bị thọt chân. Nếu không thì lúc trước y cũng không được chọn làm đệ tử của Thục Sơn. Mặc dù có nói lắp nhưng trí tuệ và thiên tư của Lận Hàng trong trí nhớ của nhiều người có thể nói là rất cao. Một ngày gã phát hiện trong một cái sơn cốc của Thục Sơn có một cái cây có thể luyện chế thành đan dược có hiệu quả xua lạnh và độc giống với Thất Diệp chu thảo. Vì vậy mà y định hái về cho sư huynh Thanh Liên chuyên chịu trách nhiệm về đan dược xem, có phải là Thất Diệp thảo hay không. Nhưng khi y ngắt cái cây đó thì chợt phát hiện ra trong cái bụi cây còn có một con độc xà màu xanh biếc. Mãi tới khi có người phát hiện ra thì gã đã hôn mê bất tỉnh. Mặc dù độc của con rắn nhanh chóng bị trừ nhưng vì thời gian quá dài, nọc độc xâm nhập vào trong kinh mạch, đồng thời cái đùi bị cắn cũng đã hoại tử khiến cho gã bị thọt.
Cơ sở Trúc Cơ của Thục Sơn, ngoại trừ đọc kinh văn hiểu biết đạo lý ra còn có một việc nữa là rèn luyện thân thể, gân cốt. Việc rèn luyện thân thể, đối với người phàm mà nói thì là việc cao thâm còn đối với người tu đạo mà nói thì chỉ là chút võ thuật thô thiển mà thôi.
Vốn với thiên tư của Lận Hàng, tiến độ tu hành mặc dù không tới mức bị người khác bỏ xa nhưng ít nhất cũng không bị lạc hậu nhiều lắm. Nhưng sau khi bị thọt, thì đối với một số chiêu thức võ thuật vốn đơn giản thì đối với gã lại trở nên khó khăn hơn nhiều.
Vì vậy mà tốc độ tu hành của gã nhanh chóng bị các sư huynh đệ bỏ xa.
Sau khi kết thúc công khóa không thành công, rồi luyện tập những thứ mà người khác đã quen từ lâu, y liền thường xuyên biến thành trò cười cho các sư huynh đệ. Ngay cả các sư huynh đệ trước đây không cười nhạo việc nói lắp thì bây giờ cũng trở thành đề tài.
Các sư huynh đệ từ từ trở nên bất hòa với y. Đồng thời y cũng tự ti, nói lắp càng nặng thêm. Mà càng như vậy thì trong mắt các sư huynh đệ y lại càng trở thành đồ rác rưởi.
Hai năm qua, các sư huynh đệ đều chìm trong tu hành có sự giao lưu tâm đắc với nhau. Còn y thì chìm trong sự tự ti cho nên hai năm tu hành kết quả không bằng một đệ tử mới nhập môn ba tháng, thậm chí ngay cả sư trưởng chịu trách nhiệm dạy cho họ Trúc Cơ cũng không còn ôm hy vọng đối với y mà từ từ coi y giống như một tên đầu bếp hay người hầu.
Rất nhiều đệ tử mới tiến vào Thục Sơn cũng đều không coi y vào đâu. Nhưng hiện tại Lạc Bắc lại mời y cùng ăn cơm.
Hơn nữa Lận Hàng thấy ánh mắt của Lạc Bắc rất chân thành, không hề có lấy một chút dối trá.
Tiếng bụng sôi vang lên chứng tỏ Lận Hàng đúng là chưa ăn cơm. Y cũng nghe thấy Lạc Bắc là người mà không chỉ đệ tử của Qua Ly, thậm chí cả Thục Sơn đều coi trọng. Vì vậy mà hôm nay y sợ chậm giờ ăn của Lạc Bắc khiến cho sư trưởng trách phạt cho nên vẫn chưa ăn mà mang tới đây trước. Lúc này, trong lòng y cũng không biết có cảm giác thế nào.
- Lận Hàng sư huynh! Xem ra huynh còn chưa ăn cơm chiều.
Lạc Bắc nghe thấy tiếng bụng sôi của y liền nói hết sức chân thành.
- Nếu Lận Hàng sư huynh đồng ý thì sau này mang tới đây ăn cùng với ta cũng được.
Tại sao Lạc Bắc lại đối xử với cái đồ rác rưởi này tốt như vậy?
Có một số người chưa bao giờ cảm nhận được sự khó khăn liền có cảm giác bản thân ưu việt. Thậm chí ngay cả môn phái lớn như Thục Sơn trong đó có rất nhiều người tu đạo tu hành thật lau cũng hiểu rất nhiều đạo lý nhưng đối với những môn phái nhỏ vẫn có thái độ từ trên cao nhìn xuống. Trên thực tế, Nguyên Thiên Y mang tới cho Lạc Bắc một cái quy tắc đó là cá lớn nuốt cá bé ở một mức độ nào đó không hề sai lầm. Phật nói chúng sinh ngang hàng nhưng có bao giờ chúng sinh được ngang hàng đâu. Chính vì vậy mà những đệ tử của Thục Sơn sống trên một mảnh đất giống như thần tiên này đều có cái cảm giác như vậy.
- Không...không cần.
Cho dù Lận Hàng không cảm nhận được sự chân thành của Lạc Bắc thì khi hắn hỏi gã nếm cơm chiều chưa, Lận Hàng cũng cảm nhận được sự đặc biệt của Lạc Bắc. Y cũng chưa từng nghĩ có một bằng hữu như Lạc Bắc nhưng khi liếc nhìn Lạc Bắc, y vẫn hơi nao núng, lùi lại mà nói ra câu đó.
- Đúng là quái nhân không biết điều.
- Chẳng trách mà không có sư huynh đệ nào thích y.
Nghe Lận Hàng từ chối, Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn liền hừ lạnh.
Chỉ có điều cả hai không biết rằng do có mình nên Lận Hàng mới từ chối ý tốt của Lạc Bắc.
Bởi vì y có thể nhận ra được sự khinh thường của Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn. Nếu y cũng ngồi cùng với cả hai thì sẽ làm cho bản thân thêm xấu hổ.
Mà y từ chối cũng là để cho Lạc Bắc không phải xấu hổ.
Càng là người hiểu rõ tình người thì càng hiểu được tình bằng hữu đáng quý như thế nào. Sau khi lắc đầu một cách chua xót, trước khi rời khỏi phòng, Lận Hàng nói một câu với Lạc Bắc:
- Cám ơn.
Tuy rằng bị từ chối thiện ý và sự chân thành nhưng nhìn Lận Hàng bước ra khỏi căn phòng, Lạc Bắc không hề có lấy một chút không vui. Hắn nghĩ tới Song đầu sơn vinh cho mình cỏ Tiêu Tây ngày đó, mặc dù trước mặt Nguyên Thiên Y, Song đầu sơn vinh cũng chỉ là một thứ hèn mọn nhưng chuyện nó làm đối với Lạc Bắc khiến cho hắn hiểu rằng cho dù hèn mọn thì cũng có lòng tự trọng của mình.
- Làm việc không cần biết tới dục lợi...
Lạc Bắc chợt nhớ tới lời nói của Nguyên Thiên Y:
- Ta làm như vậy có đúng rồi không?
Mặc dù hắn phát hiện ánh mắt của Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn đối với thái độ của mình có chút xấu hổ nhưng Lạc Bắc vẫn tự hỏi như vậy.
- Người tu đạo trước tiên phải sửa bản tâm. Bản tâm kinh định thì ngoại ma không thể xâm phạm.
Sau khi Tử Huyền Cốc và Lăng Đông Sơn rời khỏi, dưới ánh đèn mờ ảo, Lạc Bắc lẩm nhẩm lại câu nói mà lão Triệu Nam đã nói với mình, đồng thời hiểu thêm về nó một chút.
- Nhập thế...xuất thế... Sự rèn luyện đối với người tu đạo thật sự là rất tốt.
Lạc Bắc bất giác nhìn sang cuốn Dưỡng Khí ở bên cạnh.
Nghĩ tới đó, Lạc Bắc nhanh chóng rửa chân rồi tắt đèn, nằm lên giường.
Lúc này, mặc dù đã tới giờ đi ngủ nhưng hiện tại Lạc Bắc nằm trên giường lại không hề buồn ngủ, nghĩ tới Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh mà Nguyên Thiên Y truyền cho mình.
Hiện tại mặc dù Lạc Bắc không biết kiếm nguyên bản mệnh mà Nguyên Thiên Y nói là cái gì nhưng hắn biết nó có liên quan tới pháp thuật phi kiếm. Mà Thục Sơn chính là môn phái có thuật phi kiếm mạnh nhất. Hắn có thể vào được Thục Sơn là do Nguyên Thiên Y sắp xếp. Vì vậy mà việc học đạo ở Thục Sơn, hắn sẽ dốc hết sức, không nghĩ ngợi tới điều gì khác. Trong ba ngày qua, hắn toàn tâm học những thứ mà Tiêu Tiêu dạy, không hề có lấy một chút ngừng nghỉ. Cho tới hôm nay, hắn đã thuộc lòng toàn bộ khóa học. Hiện tại nghĩ tới những gì mà Nguyên Thiên Y và lão Triệu Nam nói cho mình, hắn hơi nôn nóng muốn tu luyện bộ công pháp của La Phù.
- Định thần...nội thị...quan tường...là những bước đầu tiên của Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh, cũng gần giống với dẫn khí nhập thể của Ma Ha Già La mật pháp.
Lạc Bắc suy nghĩ cẩn thận về bộ kinh văn thì phát hiện đạo lý tu luyện đầu tiên cũng không có gì đặc biệt, chỉ có điều quan tưởng khác biệt, hướng dẫn khí nhập thể cũng khác.
Do từng có kinh nghiệm tu luyện Ma Ha Già La mật pháp, vào lúc này, Lạc Bắc cũng không còn sự hưng phấn như lúc mới bắt đầu được tu luyện. Sau khi hít một hơi thật sâu, Lạc Bắc để cho tâm thảnh thơi, không nghĩ gì nữa rồi lặng yên duyệt lại một lần, mới đưa tay bắt một cái ấn quyết, chậm rãi chìm vào trạng thái nhập tĩnh.
Khác với Ma Ha Già La mật pháp, quan tưởng pho tượng phật đà màu vàng, Vọng Niệm Thiên Trường Sanh kinh ngay từ đầu đã coi bản thân là vô ngã.
Tương tự với việc tưởng tượng thành một khoảng hỗn độn không có gì tồn tại như hòa thành một thể với trời đất. Ngay từ đầu nghĩ là vô ngã nhưng thật ra là có. Nhưng càng về sau, cho tới khi đại thành cũng không cần phải tới sự quan tưởng mà tự nhiên tiến vào trạng thái vô ngã.
Trong suy nghĩ của Lạc Bắc, Thức Hải của hắn từ từ không còn một điều gì giống như hòa nhập vào với trời đất. Rất nhanh, linh khí ngoại giới bắt đầu ùa vào Thức Hải giống như một mảnh đất không có gì.
Linh khí ùa vào nhanh chóng hội từ thành từng tia di chuyển trong kinh mạch của Lạc Bắc, dựa theo pháp quyết mà lưu chuyển thành chín chu thiên.
Quá trình có thể nói là rất thuận lợi. Linh khí ở Thục Sơn rất nhiều, không hề kém La Phù, hơn nữa còn tinh khiết hơn La Phù nhiều, không hề có khí dơ bẩn. Sau khi di chuyển chín chu thiên, linh khí hội tự giống như chất lỏng mà chảy trong kinh mạch và Lạc Bắc cũng không hề thấy có ảo giác nào xuất hiện.
Nhưng sau khi chấn dứt chín chu thiên, linh khí tiếp tục di chuyển theo kinh mạch, trong khoảng khắc đó, Lạc Bắc cảm nhận kinh mạch giống như bị dao cắt.
/719
|