Trên Dương Nguyệt lâu thuộc thành Lệ Dương có ba thanh niên đang ngồi đàm luận. “Lãnh huynh, lại gặp mặt.” Diệp Lăng Hiên ôm quyền chào Lãnh Dạ Hồn.
“Diệp huynh, ta…” Lãnh Dạ Hồn muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Lăng Hiên cắt lời, “Không cần nói nữa, cái gì của quá khứ thì hãy để lại quá khứ, không phải chúng ta vẫn là bằng hữu sao?”
“Ừm, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Lãnh Dạ Hồn cũng nhẹ lòng.
“Ta cũng không có để bụng việc đó nữa đâu, giờ chúng ta đi vào chuyện chính há.” Duẫn Nguyệt Tình nói.
“Tốt, lúc ấy chúng ta vẫn chưa đạt được thỏa thuận đúng không? Các huynh vẫn quyết tâm tiêu diệt U Hỏa giáo sao?” Lãnh Dạ hồn cười khổ nói.
“Như thế này, cha ta đã cứu ra được các chưởng môn bị bắt, hiện tại đệ tử các môn phái đều tụ họp tại thành Hàng Châu chỉ chờ hiệu lệnh của chúng ta để tiêu diệt sạch U Hỏa Giáo một lần.” Diệp Lăng Hiên hiểu được ý tứ của Lãnh Dạ Hồn, dù sao U Hỏa Giáo cũng là do phụ thân hắn một tay dựng nên, hắn thật không muốn hủy đi tâm huyết của phụ thân mình.
“Xem ra, chẳng thể nào che nổi miệng thế gian, ta cũng biết rất khó bảo trụ được nó, hơn nữa việc làm của Cổ Hoài Thiên đã khiến cho cả võ lâm Trung Nguyên nổi giận.” Lãnh Dạ Hồn thở dài một hơi, “Diệt đi, có lẽ như vậy ta cũng trút đi một gánh nặng, rồi thanh thản sống một cuộc đời chỉ cho riêng mình.”
Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lãnh Dạ Hồn, Duẫn Nguyệt Tình vỗ vỗ vai hắn, “Nếu huynh đủ chí khí, có thể bằng chính năng lực của mình sáng tạo nên một giáo phái mới a.”
Lãnh Dạ Hồn quay lại, thấy ánh mắt hai người tràn ngập sự cổ vũ, trong lòng bỗng dâng trào nhiệt huyết, “Chí phải, ta muốn bằng chính năng lực của mình sáng lập riêng một giáo phái!”
“Đúng vậy, đây mới chính là Lãnh huynh mà chúng ta biết.” Diệp Lăng Hiên nói xong, ba người cùng nhau nở nụ cười.
“Xong, hiện tại ai cũng nhất trí rồi, việc tiếp theo chính là bàn tính chuyện tiêu diệt U Hỏa Giáo. Nếu muốn dẫn đại đội nhân mã đi Tây Vực tấn công tổng đàn U Hỏa giáo sẽ tử thương vô số. U Hỏa giáo ở phía Bắc Tây Vực, đường xá xa xôi, tất cả mọi người đều không quen thuộc nơi đó, nếu như bị người U Hỏa giáo mai phục dọc đường mà đánh lén thì sẽ thật bất lợi cho chúng ta.” Lãnh Dạ Hồn vừa nói vừa lấy từ trong người một tấm bản đồ cho hai người xem, “Xem này, tổng đàn của U Hỏa giáo đại khái là nằm chỗ này.” Ngón tay của Lãnh Dạ Hồn chỉ lên một vị trí mà nói: “Tổng đàn ở trong sơn cốc, lối vào sơn cốc mai phục không ít cơ quan, bên trong còn bày ra mê trận, ven đường đều có không ít người gác. Hơn nữa dễ thủ khó công.”
“Ý của huynh là không phái đại đội nhân mã đi mà chỉ có cao thủ các phái thâm nhập thôi?” Diệp Lăng Hiên dần dần hiểu được ý tứ của Lãnh Dạ Hồn.
“Đúng vậy, bắt giặc trước hết phải bắt được vua, chỉ cần chúng ta có thể giết Cổ Hoài Thiên thì U Hỏa giáo cũng tan tành mà thôi.” Lãnh Dạ Hồn giải thích thêm.
“Nếu không phải là cao thủ có tuyệt đỉnh công phu thì căn bản cũng không thể vào được tổng đàn của U Hỏa giáo.” Duẫn Nguyệt Tình tiếp tục bổ sung.
“Người thích hợp cũng không nhiều.”
“Tốt lắm, vậy ba chúng ta thì sao?” Diệp Lăng Hiên cười đề nghị.
“Ba chúng ta?” Lãnh Dạ Hồn có chút kinh ngạc.
“Chẳng lẽ Lãnh huynh tự nhận mình không phải là tuyệt đỉnh cao thủ sao?” Duẫn Nguyệt Tình trêu chọc hắn.
“Ha hả, ta rất tin tưởng vào công phu của mình, nếu Diệp huynh cùng Duẫn huynh có ý tưởng như thế thì sao ta có thể từ chối được?” Lãnh Dạ Hồn nở nụ cười.
“Thế nhá, cứ quyết định như vậy!” Duẫn Nguyệt Tình vươn tay lên không trung, tay của Diệp Lăng Hiên cùng Lãnh Dạ Hồn nắm lấy, “Quyết thắng!”
Tây Vực, phía bắc Trường Thành, cát vàng khắp nơi nơi, sa mạc dài vô tận cùng những vách đá sừng sững. Đứng ở một bãi đất cao nhìn xuống, trông thấy cát vàng cuồn cuộn, giống như trong mắt có thể thấy cảnh chiến tranh với hàng vạn con ngựa phi, tiếng hò giết rợp trời. Từ xưa đến nay, nơi này chưa từng được an bình, bởi vì bảo vệ sự yên ổn nơi biên cương mà triều đại nào cũng đã từng ở Tây Vực giết chóc. Không khó để hình dung ra cảnh tượng máu tươi nhuộm hồng cát vàng nơi đây.
“Đây là phong cảnh phía bắc Trường Thành sao?” Duẫn Nguyệt Tình cảm thán, “Không có cảnh sông núi nên thơ như Trung Nguyên mà lại trào lên khí thế hào hùng.”
Diệp Lăng Hiên nhẹ nhàng kéo những sợi tóc đen bị gió thổi tán loạn sang một bên, “Từ lúc khởi hành đến giờ, có lẽ ba người chúng ta đã đi được nửa tháng rồi.”
Lãnh Dạ Hồn nhìn cảnh vật quen thuộc nơi đây. Nơi này từng là nhà của hắn, tuy hắn không phải là người Tây Vực, nhưng dù sao cũng ở nơi này hơn mười năm. Sau lại bị bắt rời đi nơi này, nhưng vẫn tưởng niệm nơi này, hiện giờ hắn đã quay trở lại. Hắn muốn báo thù cho phụ thân và thời cơ báo thù đã đến.
Ba người đi vào một cái trấn nhỏ nằm sát sa mạc, người đi tới trấn nhỏ đều mặc trang phục dân tộc của Tây Vực. Ba người bọn họ mặc trang phục Trung Nguyên xuất hiện tại nơi này trông có vẻ bất thường.
“Chúng ta có nên đổi cách ăn mặc không?” Duẫn Nguyệt Tình hết nhìn bản thân rồi lại nhìn người xung quanh.
“Nên thay đổi, chúng ta ăn mặc như thế này sẽ bị người của U Hỏa Giáo phát hiện.” Diệp Lăng Hiên gật gật đầu.
Ba người đi đến một tiệm may, khi đi ra đã mặc vào quần áo của dân bản địa, nhưng vẫn dấu không được khí chất xuất chúng của mình.
Tại khách ***, Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình nhìn bản đồ thật cẩn thận.Còn Lãnh Dạ Hồn thì lại ngồi suy tư, bọn họ nên từ đâu mà đột nhập vào Hỏa Diễm cốc, nơi nào thuận tiện nhất.
Đột nhiên, thần sắc ba người trở nên lạnh lùng, cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Xuất hiện đi, các ngươi đứng ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi!” Lãnh Dạ Hồn lạnh lùng nói.
“Lãnh thiếu chủ, nhĩ lực quả nhiên tuyệt vời.” Hai hắc y nhân đẩy cửa bước vào.
“Thì ra là Huyền Vũ đường chủ Võ Nguyên cùng Bạch Hổ đường chủ Lê Trán.” Lãnh Dạ Hồn nhìn thấy hai người quen, hơn nữa còn là hai người quen mà hắn vô cùng muốn giết, “Không cần gọi ta như thế, ta từ lâu đã không còn là thiếu chủ.”
“Thì ra là hai vị đường chủ của U Hỏa giáo, hai vị vì điều gì mà đến đây?” Diệp Lăng Hiên mở miệng nói.
“Diệp minh chủ không ngại đường xá xa xôi mà đến đây, giáo chủ chúng ta cũng muốn thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà.” Võ nguyên nói.
“Ồ? Vậy sao? Vậy thì thật làm phiền hắn.” Duẫn Nguyệt Tình liếc nhìn hắn một cái.
“Giáo chủ nóng lòng muốn lãnh giáo võ công của ba vị, cho nên muốn thỉnh ba vị sấm quan.” Lê Trán nói ra mục đích của Cổ Hoài Thiên.
“Sấm quan?”
“Đúng vậy, chỉ cần ba vị vượt được ba cửa, giáo chủ nguyện mặc cho ba vị xử trí!” Lời nói của Võ Nguyên khiến cho bọn hắn có chút giật mình. Rốt cục Cổ Hoài Thiên muốn cái gì đây? Chẳng lẽ hắn tin tưởng có thể trong ba cửa mà giết chết bọn họ?
“Thế nào?” Lê Trán thấy ba người không hé răng, hỏi tiếp một câu.
Lãnh Dạ Hồn nhìn sơ qua Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình, hai người gật gật đầu, vì thế đại diện lên tiếng, “Tốt thôi! Khi nào?”
“Trưa ba ngày sau, Hỏa Diễm cốc chờ ba vị hạ giá!” Nói xong, hai người xoay lưng chuẩn bị rời đi, lại bị Lãnh Dạ Hồn ngăn lại, “Ta hỏi các ngươi vì sao ngày trước lại phản bội cha ta.”
“Lãnh huynh, ngươi hẳn cũng biết chúng ta chẳng muốn canh giữ khu vực nho nhỏ này cho đến chết, chúng ta muốn tiến đến nơi mà chúng ta có thể phát huy công phu của mình. Nhưng mà, Lãnh giáo chủ hắn lại không có chí lớn. Cho nên…” Lê Trán chưa kịp nói xong liền bị Lãnh Dạ Hồn cướp lời, “Không cần nói nữa, ba ngày sau chính là ngày chết của các ngươi!”
Võ Nguyên cùng Lê Trán liếc nhìn nhau, phất tay áo rời đi.
“Diệp huynh, ta…” Lãnh Dạ Hồn muốn nói gì đó nhưng lại bị Diệp Lăng Hiên cắt lời, “Không cần nói nữa, cái gì của quá khứ thì hãy để lại quá khứ, không phải chúng ta vẫn là bằng hữu sao?”
“Ừm, chúng ta vẫn là bằng hữu.” Lãnh Dạ Hồn cũng nhẹ lòng.
“Ta cũng không có để bụng việc đó nữa đâu, giờ chúng ta đi vào chuyện chính há.” Duẫn Nguyệt Tình nói.
“Tốt, lúc ấy chúng ta vẫn chưa đạt được thỏa thuận đúng không? Các huynh vẫn quyết tâm tiêu diệt U Hỏa giáo sao?” Lãnh Dạ hồn cười khổ nói.
“Như thế này, cha ta đã cứu ra được các chưởng môn bị bắt, hiện tại đệ tử các môn phái đều tụ họp tại thành Hàng Châu chỉ chờ hiệu lệnh của chúng ta để tiêu diệt sạch U Hỏa Giáo một lần.” Diệp Lăng Hiên hiểu được ý tứ của Lãnh Dạ Hồn, dù sao U Hỏa Giáo cũng là do phụ thân hắn một tay dựng nên, hắn thật không muốn hủy đi tâm huyết của phụ thân mình.
“Xem ra, chẳng thể nào che nổi miệng thế gian, ta cũng biết rất khó bảo trụ được nó, hơn nữa việc làm của Cổ Hoài Thiên đã khiến cho cả võ lâm Trung Nguyên nổi giận.” Lãnh Dạ Hồn thở dài một hơi, “Diệt đi, có lẽ như vậy ta cũng trút đi một gánh nặng, rồi thanh thản sống một cuộc đời chỉ cho riêng mình.”
Nhìn thấy vẻ mặt cô đơn của Lãnh Dạ Hồn, Duẫn Nguyệt Tình vỗ vỗ vai hắn, “Nếu huynh đủ chí khí, có thể bằng chính năng lực của mình sáng tạo nên một giáo phái mới a.”
Lãnh Dạ Hồn quay lại, thấy ánh mắt hai người tràn ngập sự cổ vũ, trong lòng bỗng dâng trào nhiệt huyết, “Chí phải, ta muốn bằng chính năng lực của mình sáng lập riêng một giáo phái!”
“Đúng vậy, đây mới chính là Lãnh huynh mà chúng ta biết.” Diệp Lăng Hiên nói xong, ba người cùng nhau nở nụ cười.
“Xong, hiện tại ai cũng nhất trí rồi, việc tiếp theo chính là bàn tính chuyện tiêu diệt U Hỏa Giáo. Nếu muốn dẫn đại đội nhân mã đi Tây Vực tấn công tổng đàn U Hỏa giáo sẽ tử thương vô số. U Hỏa giáo ở phía Bắc Tây Vực, đường xá xa xôi, tất cả mọi người đều không quen thuộc nơi đó, nếu như bị người U Hỏa giáo mai phục dọc đường mà đánh lén thì sẽ thật bất lợi cho chúng ta.” Lãnh Dạ Hồn vừa nói vừa lấy từ trong người một tấm bản đồ cho hai người xem, “Xem này, tổng đàn của U Hỏa giáo đại khái là nằm chỗ này.” Ngón tay của Lãnh Dạ Hồn chỉ lên một vị trí mà nói: “Tổng đàn ở trong sơn cốc, lối vào sơn cốc mai phục không ít cơ quan, bên trong còn bày ra mê trận, ven đường đều có không ít người gác. Hơn nữa dễ thủ khó công.”
“Ý của huynh là không phái đại đội nhân mã đi mà chỉ có cao thủ các phái thâm nhập thôi?” Diệp Lăng Hiên dần dần hiểu được ý tứ của Lãnh Dạ Hồn.
“Đúng vậy, bắt giặc trước hết phải bắt được vua, chỉ cần chúng ta có thể giết Cổ Hoài Thiên thì U Hỏa giáo cũng tan tành mà thôi.” Lãnh Dạ Hồn giải thích thêm.
“Nếu không phải là cao thủ có tuyệt đỉnh công phu thì căn bản cũng không thể vào được tổng đàn của U Hỏa giáo.” Duẫn Nguyệt Tình tiếp tục bổ sung.
“Người thích hợp cũng không nhiều.”
“Tốt lắm, vậy ba chúng ta thì sao?” Diệp Lăng Hiên cười đề nghị.
“Ba chúng ta?” Lãnh Dạ Hồn có chút kinh ngạc.
“Chẳng lẽ Lãnh huynh tự nhận mình không phải là tuyệt đỉnh cao thủ sao?” Duẫn Nguyệt Tình trêu chọc hắn.
“Ha hả, ta rất tin tưởng vào công phu của mình, nếu Diệp huynh cùng Duẫn huynh có ý tưởng như thế thì sao ta có thể từ chối được?” Lãnh Dạ Hồn nở nụ cười.
“Thế nhá, cứ quyết định như vậy!” Duẫn Nguyệt Tình vươn tay lên không trung, tay của Diệp Lăng Hiên cùng Lãnh Dạ Hồn nắm lấy, “Quyết thắng!”
Tây Vực, phía bắc Trường Thành, cát vàng khắp nơi nơi, sa mạc dài vô tận cùng những vách đá sừng sững. Đứng ở một bãi đất cao nhìn xuống, trông thấy cát vàng cuồn cuộn, giống như trong mắt có thể thấy cảnh chiến tranh với hàng vạn con ngựa phi, tiếng hò giết rợp trời. Từ xưa đến nay, nơi này chưa từng được an bình, bởi vì bảo vệ sự yên ổn nơi biên cương mà triều đại nào cũng đã từng ở Tây Vực giết chóc. Không khó để hình dung ra cảnh tượng máu tươi nhuộm hồng cát vàng nơi đây.
“Đây là phong cảnh phía bắc Trường Thành sao?” Duẫn Nguyệt Tình cảm thán, “Không có cảnh sông núi nên thơ như Trung Nguyên mà lại trào lên khí thế hào hùng.”
Diệp Lăng Hiên nhẹ nhàng kéo những sợi tóc đen bị gió thổi tán loạn sang một bên, “Từ lúc khởi hành đến giờ, có lẽ ba người chúng ta đã đi được nửa tháng rồi.”
Lãnh Dạ Hồn nhìn cảnh vật quen thuộc nơi đây. Nơi này từng là nhà của hắn, tuy hắn không phải là người Tây Vực, nhưng dù sao cũng ở nơi này hơn mười năm. Sau lại bị bắt rời đi nơi này, nhưng vẫn tưởng niệm nơi này, hiện giờ hắn đã quay trở lại. Hắn muốn báo thù cho phụ thân và thời cơ báo thù đã đến.
Ba người đi vào một cái trấn nhỏ nằm sát sa mạc, người đi tới trấn nhỏ đều mặc trang phục dân tộc của Tây Vực. Ba người bọn họ mặc trang phục Trung Nguyên xuất hiện tại nơi này trông có vẻ bất thường.
“Chúng ta có nên đổi cách ăn mặc không?” Duẫn Nguyệt Tình hết nhìn bản thân rồi lại nhìn người xung quanh.
“Nên thay đổi, chúng ta ăn mặc như thế này sẽ bị người của U Hỏa Giáo phát hiện.” Diệp Lăng Hiên gật gật đầu.
Ba người đi đến một tiệm may, khi đi ra đã mặc vào quần áo của dân bản địa, nhưng vẫn dấu không được khí chất xuất chúng của mình.
Tại khách ***, Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình nhìn bản đồ thật cẩn thận.Còn Lãnh Dạ Hồn thì lại ngồi suy tư, bọn họ nên từ đâu mà đột nhập vào Hỏa Diễm cốc, nơi nào thuận tiện nhất.
Đột nhiên, thần sắc ba người trở nên lạnh lùng, cùng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, “Xuất hiện đi, các ngươi đứng ở bên ngoài cũng đủ lâu rồi!” Lãnh Dạ Hồn lạnh lùng nói.
“Lãnh thiếu chủ, nhĩ lực quả nhiên tuyệt vời.” Hai hắc y nhân đẩy cửa bước vào.
“Thì ra là Huyền Vũ đường chủ Võ Nguyên cùng Bạch Hổ đường chủ Lê Trán.” Lãnh Dạ Hồn nhìn thấy hai người quen, hơn nữa còn là hai người quen mà hắn vô cùng muốn giết, “Không cần gọi ta như thế, ta từ lâu đã không còn là thiếu chủ.”
“Thì ra là hai vị đường chủ của U Hỏa giáo, hai vị vì điều gì mà đến đây?” Diệp Lăng Hiên mở miệng nói.
“Diệp minh chủ không ngại đường xá xa xôi mà đến đây, giáo chủ chúng ta cũng muốn thể hiện sự hiếu khách của chủ nhà.” Võ nguyên nói.
“Ồ? Vậy sao? Vậy thì thật làm phiền hắn.” Duẫn Nguyệt Tình liếc nhìn hắn một cái.
“Giáo chủ nóng lòng muốn lãnh giáo võ công của ba vị, cho nên muốn thỉnh ba vị sấm quan.” Lê Trán nói ra mục đích của Cổ Hoài Thiên.
“Sấm quan?”
“Đúng vậy, chỉ cần ba vị vượt được ba cửa, giáo chủ nguyện mặc cho ba vị xử trí!” Lời nói của Võ Nguyên khiến cho bọn hắn có chút giật mình. Rốt cục Cổ Hoài Thiên muốn cái gì đây? Chẳng lẽ hắn tin tưởng có thể trong ba cửa mà giết chết bọn họ?
“Thế nào?” Lê Trán thấy ba người không hé răng, hỏi tiếp một câu.
Lãnh Dạ Hồn nhìn sơ qua Diệp Lăng Hiên cùng Duẫn Nguyệt Tình, hai người gật gật đầu, vì thế đại diện lên tiếng, “Tốt thôi! Khi nào?”
“Trưa ba ngày sau, Hỏa Diễm cốc chờ ba vị hạ giá!” Nói xong, hai người xoay lưng chuẩn bị rời đi, lại bị Lãnh Dạ Hồn ngăn lại, “Ta hỏi các ngươi vì sao ngày trước lại phản bội cha ta.”
“Lãnh huynh, ngươi hẳn cũng biết chúng ta chẳng muốn canh giữ khu vực nho nhỏ này cho đến chết, chúng ta muốn tiến đến nơi mà chúng ta có thể phát huy công phu của mình. Nhưng mà, Lãnh giáo chủ hắn lại không có chí lớn. Cho nên…” Lê Trán chưa kịp nói xong liền bị Lãnh Dạ Hồn cướp lời, “Không cần nói nữa, ba ngày sau chính là ngày chết của các ngươi!”
Võ Nguyên cùng Lê Trán liếc nhìn nhau, phất tay áo rời đi.
/24
|