Làn khói thuốc lượn lờ trên môi vẽ nên một vòng cung của sự sa hoa, ôm lấy nỗi muộn phiền đang âm thầm như sóng ngầm đánh phá, mãi không tiêu tán.
Điện thoại trong túi áo đặt bên cạnh truyền đến âm thanh của một loại nhạc cụ nào đó nghe vô cùng êm tai, Lôi Dực tùy ý dùng hai ngón tay kẹp lấy đồ dùng bằng kim loại kia, trên màn hình nhấp nháy hai chữ " vật nhỏ ".
Sắc thái của người đàn ông liền chuyển sang bỡn cợt, nụ cười tuấn dật tựa như có chút méo mó.
Tiếng nhạc xập xình hỗn loạn bỗng chốc trở nên nhỏ dần đi.
- Bây giờ mới gọi cho tôi? Tốc độ của cô thật chậm quá.
Tư Duệ siết lấy chiếc điện thoại đời mới nhất đang phát ra âm thanh nhạo báng, khinh bỉ như cứa từng nhát dao sắc lẹm vào lòng cô. Quả thật, cô không có cách nào chạy thoát nổi hắn.
- Ông rốt cuộc muốn gì?
- Tôi muốn gì chẳng lẽ em không biết hay sao? Duệ nhi em thông minh như vậy, đừng cứ thích chơi trò biết rồi nhưng vẫn cố chấp mà hỏi.
Tiếng của hắn dễ nghe giống một loại rượu quý được ủ lâu năm, nhưng khi vào tai cô lại cứ như những âm thanh vang đến từ địa ngục muốn đòi mạng người khác.
- Phải làm thế nào ông mới có thể thôi đi những trò hèn hạ này?
Người đàn ông nghe giọng của cô hùng hồn báng bổ, đôi mắt tàn nhẫn lại lạnh thêm một phần. Hắn nhếch miệng, ngữ điệu bình thản nhưng lại lạnh đến cực điểm.
- Chẳng phải từ trước đến bây giờ em đều luôn muốn giữ vững cái lòng kiêu hãnh mãnh liệt của mình sao? Đã nằm dưới thân tôi không biết bao nhiêu lần lại không biết tốt xấu mà lớn mật. Để tôi xem em rốt cuộc sẽ chống chọi được bao lâu, tốt nhất đừng để đến một ngày lại phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin. Đến lúc ấy một chút giá trị cũng chẳng có, đừng có mơ nghĩ đến việc tôi sẽ lại cho em cơ hội quay đầu.
Hắn dứt khoát ngắt điện thoại, tiếng tút tút bên tai cô nghe rõ mồn một, lại càng khiến cho Điềm Liên đang thấp thỏm ở bên cạnh tim muốn nhảy lên tận cổ.
- Sao rồi, ông ấy nói thế nào?
Cô lắc đầu tự giễu, Lôi Dực là một con mãnh sư, trước khi nuốt trọn con mồi hắn sẽ vờn cho đến khi nó chết.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Ông ta muốn chơi thì để ông ta chơi một mình đi, em không muốn quan tâm nữa.
- Ôi trời tiểu tổ tông của tôi ơi, em đừng có hại chết chị như vậy chứ. Ở dưới em không chỉ có em trai và phụ mẫu, còn có cả sống còn của công ty này. Ông ấy có hứng thú với em thì hiện tại sẽ không làm hại em, nhưng toan tính của những người đứng ở trên cao chúng ta sẽ không thể nào có thể lường trước được. Ngày hôm nay chỉ là một bức ảnh công kích dư luận, ai biết được ngày sau sẽ có thể là cái gì?
Tư Duệ còn quá trẻ lại quá tài năng, nếu muốn thành công Điềm Liên không lo sợ năng lực của cô nhưng lại luôn quan ngại vì sự cố chấp của cô ấy.
- Chẳng lẽ chị muốn em phải thật sự như lời ông ta nói, đến bên cạnh quỳ gối dưới chân ông ta, để mặc cho ông ta nhạo báng khi dễ?
Từ lúc quen biết Lôi Dực, cô chưa từng phải như vậy. Con đường trước đây đi lên quá dễ dàng, không gặp phải chướng ngại, không gặp phải vật cản. Mọi thứ cứ như một thảm hoa kiêu sa chờ cô đi qua, dường như Tư Duệ đã dần dần quên mất đi cô đã từng có một quá khứ tăm tối đến mức nào.
Thời gian vài năm qua không ngắn cũng không dài, có được biết bao nhiêu danh vọng có được biết bao nhiêu phù phiếm. Có đỉnh cao nào chưa được đi qua, có sự ngưỡng mộ nào chưa được nếm thử?
- Lôi Dực không giống như những người đàn ông quyền uy khác. Bất quá chỉ là hại em mất hết tất cả, không thể ngóc đầu lên nữa. Ông ta có thể làm được những chuyện đáng sợ hơn như vậy gấp trăm lần. Chúng ta muốn đấu, đấu cũng không nổi đâu.
Điềm Liên thở dài, những người ở dưới mạng không đáng một xu. Lấy đâu ra cái gì gọi là tôn nghiêm mà có thể cố chấp bảo vệ?
- Ông ta không nắm được bất cứ điểm yếu nào của em, em không sợ. Bây giờ đã là thời nào rồi, em không giống như trước đây thấp cổ bé họng luôn bị người ta đàn áp. Em có thực lực, có danh vọng ở đằng sau còn có những người hâm mộ luôn hướng về em.
- Tư Duệ là bởi vì em không đi lên từ vấp ngã vậy nên em không có cơ hội trưởng thành. Con đường em đi qua quá bằng phẳng, nên em không biết được người khác đã phải trả giá biết bao nhiêu để có được chỗ đứng giống như em.
Điềm Liên thật sự quá đau đầu vì tính cách bướng bỉnh này, trước đây đều có thể nghe theo cô tùy ý. Cô từ chối ai, không hợp tác với ai thì công ty đều chấp nhận cho dù đó có là nhân vật tầm cỡ đến mức nào.
Bởi vì họ biết được ở phía sau Tư Duệ luôn có một thế lực ngầm chống lưng cho cô, chống cho cả công ty cái quyền tác oai tác quái làm loạn, thế lực kia hùng mạnh đến nỗi có thể khiến những người tai to mặt lớn mà bọn họ dè chừng phải khiếp sợ tránh xa.
Nhưng thời khắc này mọi chuyện đều thay đổi, xung đột trực tiếp với người ở đằng sau. Hơn nữa bọn họ còn biết được người ấy thật sự là ai, mọi sự tự tin đều phút chốc hóa thành mây mù bao phủ.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ đang đứng trước một vực thẳm sâu không thấy đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan.
Điện thoại trong túi áo đặt bên cạnh truyền đến âm thanh của một loại nhạc cụ nào đó nghe vô cùng êm tai, Lôi Dực tùy ý dùng hai ngón tay kẹp lấy đồ dùng bằng kim loại kia, trên màn hình nhấp nháy hai chữ " vật nhỏ ".
Sắc thái của người đàn ông liền chuyển sang bỡn cợt, nụ cười tuấn dật tựa như có chút méo mó.
Tiếng nhạc xập xình hỗn loạn bỗng chốc trở nên nhỏ dần đi.
- Bây giờ mới gọi cho tôi? Tốc độ của cô thật chậm quá.
Tư Duệ siết lấy chiếc điện thoại đời mới nhất đang phát ra âm thanh nhạo báng, khinh bỉ như cứa từng nhát dao sắc lẹm vào lòng cô. Quả thật, cô không có cách nào chạy thoát nổi hắn.
- Ông rốt cuộc muốn gì?
- Tôi muốn gì chẳng lẽ em không biết hay sao? Duệ nhi em thông minh như vậy, đừng cứ thích chơi trò biết rồi nhưng vẫn cố chấp mà hỏi.
Tiếng của hắn dễ nghe giống một loại rượu quý được ủ lâu năm, nhưng khi vào tai cô lại cứ như những âm thanh vang đến từ địa ngục muốn đòi mạng người khác.
- Phải làm thế nào ông mới có thể thôi đi những trò hèn hạ này?
Người đàn ông nghe giọng của cô hùng hồn báng bổ, đôi mắt tàn nhẫn lại lạnh thêm một phần. Hắn nhếch miệng, ngữ điệu bình thản nhưng lại lạnh đến cực điểm.
- Chẳng phải từ trước đến bây giờ em đều luôn muốn giữ vững cái lòng kiêu hãnh mãnh liệt của mình sao? Đã nằm dưới thân tôi không biết bao nhiêu lần lại không biết tốt xấu mà lớn mật. Để tôi xem em rốt cuộc sẽ chống chọi được bao lâu, tốt nhất đừng để đến một ngày lại phải quỳ dưới chân tôi mà cầu xin. Đến lúc ấy một chút giá trị cũng chẳng có, đừng có mơ nghĩ đến việc tôi sẽ lại cho em cơ hội quay đầu.
Hắn dứt khoát ngắt điện thoại, tiếng tút tút bên tai cô nghe rõ mồn một, lại càng khiến cho Điềm Liên đang thấp thỏm ở bên cạnh tim muốn nhảy lên tận cổ.
- Sao rồi, ông ấy nói thế nào?
Cô lắc đầu tự giễu, Lôi Dực là một con mãnh sư, trước khi nuốt trọn con mồi hắn sẽ vờn cho đến khi nó chết.
- Là phúc thì không phải họa, là họa thì tránh không khỏi. Ông ta muốn chơi thì để ông ta chơi một mình đi, em không muốn quan tâm nữa.
- Ôi trời tiểu tổ tông của tôi ơi, em đừng có hại chết chị như vậy chứ. Ở dưới em không chỉ có em trai và phụ mẫu, còn có cả sống còn của công ty này. Ông ấy có hứng thú với em thì hiện tại sẽ không làm hại em, nhưng toan tính của những người đứng ở trên cao chúng ta sẽ không thể nào có thể lường trước được. Ngày hôm nay chỉ là một bức ảnh công kích dư luận, ai biết được ngày sau sẽ có thể là cái gì?
Tư Duệ còn quá trẻ lại quá tài năng, nếu muốn thành công Điềm Liên không lo sợ năng lực của cô nhưng lại luôn quan ngại vì sự cố chấp của cô ấy.
- Chẳng lẽ chị muốn em phải thật sự như lời ông ta nói, đến bên cạnh quỳ gối dưới chân ông ta, để mặc cho ông ta nhạo báng khi dễ?
Từ lúc quen biết Lôi Dực, cô chưa từng phải như vậy. Con đường trước đây đi lên quá dễ dàng, không gặp phải chướng ngại, không gặp phải vật cản. Mọi thứ cứ như một thảm hoa kiêu sa chờ cô đi qua, dường như Tư Duệ đã dần dần quên mất đi cô đã từng có một quá khứ tăm tối đến mức nào.
Thời gian vài năm qua không ngắn cũng không dài, có được biết bao nhiêu danh vọng có được biết bao nhiêu phù phiếm. Có đỉnh cao nào chưa được đi qua, có sự ngưỡng mộ nào chưa được nếm thử?
- Lôi Dực không giống như những người đàn ông quyền uy khác. Bất quá chỉ là hại em mất hết tất cả, không thể ngóc đầu lên nữa. Ông ta có thể làm được những chuyện đáng sợ hơn như vậy gấp trăm lần. Chúng ta muốn đấu, đấu cũng không nổi đâu.
Điềm Liên thở dài, những người ở dưới mạng không đáng một xu. Lấy đâu ra cái gì gọi là tôn nghiêm mà có thể cố chấp bảo vệ?
- Ông ta không nắm được bất cứ điểm yếu nào của em, em không sợ. Bây giờ đã là thời nào rồi, em không giống như trước đây thấp cổ bé họng luôn bị người ta đàn áp. Em có thực lực, có danh vọng ở đằng sau còn có những người hâm mộ luôn hướng về em.
- Tư Duệ là bởi vì em không đi lên từ vấp ngã vậy nên em không có cơ hội trưởng thành. Con đường em đi qua quá bằng phẳng, nên em không biết được người khác đã phải trả giá biết bao nhiêu để có được chỗ đứng giống như em.
Điềm Liên thật sự quá đau đầu vì tính cách bướng bỉnh này, trước đây đều có thể nghe theo cô tùy ý. Cô từ chối ai, không hợp tác với ai thì công ty đều chấp nhận cho dù đó có là nhân vật tầm cỡ đến mức nào.
Bởi vì họ biết được ở phía sau Tư Duệ luôn có một thế lực ngầm chống lưng cho cô, chống cho cả công ty cái quyền tác oai tác quái làm loạn, thế lực kia hùng mạnh đến nỗi có thể khiến những người tai to mặt lớn mà bọn họ dè chừng phải khiếp sợ tránh xa.
Nhưng thời khắc này mọi chuyện đều thay đổi, xung đột trực tiếp với người ở đằng sau. Hơn nữa bọn họ còn biết được người ấy thật sự là ai, mọi sự tự tin đều phút chốc hóa thành mây mù bao phủ.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, bọn họ đang đứng trước một vực thẳm sâu không thấy đáy, bất cứ lúc nào cũng có thể thịt nát xương tan.
/80
|