- Chẳng phải không có gì là có thể qua mắt được ông sao?
- Còn nhỏ thì đừng cứ thích lên giọng với tôi, là tôi muốn nghe chính miệng em từng chữ nói ra.
Ánh mắt cương nghị sâu xa, ẩn chứa sự cuồng bá quyền lực khiến cho người ta tự giác phải khuất phục. Hắn giữ chặt lấy cô, không cho phép Tư Duệ trốn chạy khỏi hai con ngươi như rực lửa ấy.
- Tôi nói tôi chưa từng có ý muốn hại nó, ông có tin không?
Trước đây nói ra những lời trẻ con như phá bỏ chỉ là để khiêu khích đối phương, hắn có chịu tin cô không. Tư Duệ dường như quên mất một điều rằng vốn dĩ cô không hề có tư cách đòi hỏi. Bởi vì giữa bọn họ chỉ có ngờ vực và dè chừng, làm sao có thể tin tưởng lẫn nhau.
Nếu như là trước đây, cô sẽ không ngần ngại chọc tức hắn bằng mọi cách. Nhưng không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt bao dung này của Lôi Dực, cô không có cách nào bướng bỉnh làm càn.
- Vậy thì khi biết mình có thai sao lại không nói với tôi?
- Tôi sợ ông sẽ không cho tôi đi quay nữa, còn không phải lúc ông biết thì liền như vậy sao?
Cô phồng má cãi lại, bảo cô không hiểu hắn, nhưng những việc đơn giản như thế còn không đoán biết được thì cô thật sự là rất ngu.
- Tự cho mình là tài giỏi
Lôi Dực hừ một tiếng, nét mặt sa sầm.
- Ông mới là kẻ như thế, còn thích vu khống người khác thành kẻ bất nhân.
- Tôi vu khống em?
Hắn nheo mắt, mày kiếm chau lại.
- Còn không phải sao? Thời gian đó cảnh quay nhiều như vậy. Tôi làm việc cật lực là vì muốn hoàn thiện sớm một chút, để sau đó dành tất cả thời gian nghỉ ngơi bồi bổ cho con. Ông nói rằng tôi muốn lợi dụng việc quay phim khổ sở mà hại chết nó, chẳng lẽ tôi phải trả lời rằng tôi không thể suy nghĩ ra nổi việc táng tận lương tâm được như ông sao?
Mũi vẫn còn ngạt vì một trận khóc vừa qua, nói những lời này gương mặt Tư Duệ lại đầy vẻ uất ức như một đứa trẻ muốn đòi công bằng. Mạnh mẽ đến mức nào chung quy cũng chỉ vẫn là một người phụ nữ, đủ sức chống được một lúc cũng không đủ khả năng kháng cự mãi về sau.
- Tôi là loại người táng tận lương tâm?
- Phải! Ông là tên đại bất nhân, ông triệt tất cả đường quay đầu của tôi, ép tôi bức tôi đến mức phải bỏ trốn.
- Nếu không phải từ trước đến bây giờ em đều không biết nghe lời, luôn thích làm ra những việc để tỏ thái độ với tôi. Thì tôi cần gì phải nghĩ xấu cho em chứ?
- Ông cũng không có quyền được nói tôi thành người không có nhân tính như vậy.
Những chuyện này Lôi Dực đều biết, hắn đều hiểu cả. Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ vì để trả đũa hắn mà đem con ra làm vật thế thân trút giận. Hắn biết Đỗ Tư Duệ cho dù có bị cả thế giới quay lưng, thì cô vĩnh viễn cũng vẫn là một cô gái lương thiện, nhưng từng hành động của cô, từ sự cố chấp, từ sự quật cường, đều khiến cho hắn hoài nghi phán đoán của chính bản thân mình, có phải là hắn thật sự chưa thật sự hoàn toàn nhìn thấu được cô.
- Con cái chính là máu thịt của người mẹ, là tất cả mọi thứ thiêng liêng nhất. Ông là bố của nó thì thế nào, có tự mình cảm nhận được nỗi đau cắt da xẻ thịt không?
Cô cắn môi nói ra những uất hận chôn chặt trong đáy lòng mình, hai bả vai run lên bần bật, đau đến tan nát vụn vỡ, đau như có hàng vạn con dao đang không ngừng dùng sức tàn độc đâm vào hận không thể khiến cho cô sống không bằng chết.
Người ta vẫn thường nói rằng mẫu tử tâm liền tâm, mỗi một đêm dường như Tư Duệ đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc vang vọng trong đầu mình, cô càng cố gắng bịt tai, thì tiếng khóc càng lúc càng lớn. Biết rằng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn không nhịn được đau thấu tâm can.
Cho đến khi nó im bặt trong màn đêm giá lạnh, lạnh như chính trái tim của cô. Càng nghĩ đến thì càng oán trách, càng nhớ đến thì càng đau khổ. Muốn có giây phút nào đó có thể quên đi để tâm mình bình lặng, nhưng không có cách nào rời khỏi lời thông báo đã mất đi đứa con của bác sĩ ngày hôm ấy vẫn văng vẳng xung quanh.
Mỗi một ngày cô đều phải cười, sống gắng gượng như thế này thật sự vô cùng mệt mỏi, nhưng đây là con đường mà mình đã chọn, cô làm gì có tư cách oán trách đời người đây.
Không cười thì có thể làm gì, cô không thể khóc, không được khóc, bởi vì chỉ một thay đổi nhỏ nhoi trên gương mặt cũng đủ biến thành tiêu điểm rầm rộ cho những mặt báo ngày hôm sau rồi. Sống ở thế giới này là khắc nghiệt như vậy đấy, mấy ai ở ngoài cuộc mà có thể nhìn thấu được bên trong.
- Cố không nổi cũng dốc sức mà cố, đôi lúc không phải kiên cường mà là ngu xuẩn em biết không?
- Ông không chịu cảm giác giống như tôi đã chịu, thì có tư cách gì mà phê phán người ta?
Những kẻ luôn sống ở đỉnh cao, chưa từng phải cảm nhận sự cực khổ của những người sống ở đáy của xã hội. Gót giày chưa từng dính dù chỉ một lớp bùn lầy, vầng trán chưa từng vì lao động cật lực mà lấm tấm mồ hôi. Không thể hiểu thấu sự vất vả lam lũ thì làm sao có được sự đồng cảm thương tâm.
- Hừ, em nghĩ quá đơn giản rồi. Có người ở bất cứ một địa vị nào cũng mà không phải phải nỗ lực và đấu tranh? Để đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống như bây giờ, em nghĩ tôi không cần phải bỏ công bỏ sức sao?
- Chỉ khác là người có đầu óc biết nhìn xa trông rộng, không cần phải lúc nào cũng mệt nhọc như những kẻ khác mà thôi
- Còn nhỏ thì đừng cứ thích lên giọng với tôi, là tôi muốn nghe chính miệng em từng chữ nói ra.
Ánh mắt cương nghị sâu xa, ẩn chứa sự cuồng bá quyền lực khiến cho người ta tự giác phải khuất phục. Hắn giữ chặt lấy cô, không cho phép Tư Duệ trốn chạy khỏi hai con ngươi như rực lửa ấy.
- Tôi nói tôi chưa từng có ý muốn hại nó, ông có tin không?
Trước đây nói ra những lời trẻ con như phá bỏ chỉ là để khiêu khích đối phương, hắn có chịu tin cô không. Tư Duệ dường như quên mất một điều rằng vốn dĩ cô không hề có tư cách đòi hỏi. Bởi vì giữa bọn họ chỉ có ngờ vực và dè chừng, làm sao có thể tin tưởng lẫn nhau.
Nếu như là trước đây, cô sẽ không ngần ngại chọc tức hắn bằng mọi cách. Nhưng không hiểu sao khi đối diện với ánh mắt bao dung này của Lôi Dực, cô không có cách nào bướng bỉnh làm càn.
- Vậy thì khi biết mình có thai sao lại không nói với tôi?
- Tôi sợ ông sẽ không cho tôi đi quay nữa, còn không phải lúc ông biết thì liền như vậy sao?
Cô phồng má cãi lại, bảo cô không hiểu hắn, nhưng những việc đơn giản như thế còn không đoán biết được thì cô thật sự là rất ngu.
- Tự cho mình là tài giỏi
Lôi Dực hừ một tiếng, nét mặt sa sầm.
- Ông mới là kẻ như thế, còn thích vu khống người khác thành kẻ bất nhân.
- Tôi vu khống em?
Hắn nheo mắt, mày kiếm chau lại.
- Còn không phải sao? Thời gian đó cảnh quay nhiều như vậy. Tôi làm việc cật lực là vì muốn hoàn thiện sớm một chút, để sau đó dành tất cả thời gian nghỉ ngơi bồi bổ cho con. Ông nói rằng tôi muốn lợi dụng việc quay phim khổ sở mà hại chết nó, chẳng lẽ tôi phải trả lời rằng tôi không thể suy nghĩ ra nổi việc táng tận lương tâm được như ông sao?
Mũi vẫn còn ngạt vì một trận khóc vừa qua, nói những lời này gương mặt Tư Duệ lại đầy vẻ uất ức như một đứa trẻ muốn đòi công bằng. Mạnh mẽ đến mức nào chung quy cũng chỉ vẫn là một người phụ nữ, đủ sức chống được một lúc cũng không đủ khả năng kháng cự mãi về sau.
- Tôi là loại người táng tận lương tâm?
- Phải! Ông là tên đại bất nhân, ông triệt tất cả đường quay đầu của tôi, ép tôi bức tôi đến mức phải bỏ trốn.
- Nếu không phải từ trước đến bây giờ em đều không biết nghe lời, luôn thích làm ra những việc để tỏ thái độ với tôi. Thì tôi cần gì phải nghĩ xấu cho em chứ?
- Ông cũng không có quyền được nói tôi thành người không có nhân tính như vậy.
Những chuyện này Lôi Dực đều biết, hắn đều hiểu cả. Trước đây hắn chưa từng nghĩ đến việc cô sẽ vì để trả đũa hắn mà đem con ra làm vật thế thân trút giận. Hắn biết Đỗ Tư Duệ cho dù có bị cả thế giới quay lưng, thì cô vĩnh viễn cũng vẫn là một cô gái lương thiện, nhưng từng hành động của cô, từ sự cố chấp, từ sự quật cường, đều khiến cho hắn hoài nghi phán đoán của chính bản thân mình, có phải là hắn thật sự chưa thật sự hoàn toàn nhìn thấu được cô.
- Con cái chính là máu thịt của người mẹ, là tất cả mọi thứ thiêng liêng nhất. Ông là bố của nó thì thế nào, có tự mình cảm nhận được nỗi đau cắt da xẻ thịt không?
Cô cắn môi nói ra những uất hận chôn chặt trong đáy lòng mình, hai bả vai run lên bần bật, đau đến tan nát vụn vỡ, đau như có hàng vạn con dao đang không ngừng dùng sức tàn độc đâm vào hận không thể khiến cho cô sống không bằng chết.
Người ta vẫn thường nói rằng mẫu tử tâm liền tâm, mỗi một đêm dường như Tư Duệ đều nghe thấy tiếng trẻ con khóc lóc vang vọng trong đầu mình, cô càng cố gắng bịt tai, thì tiếng khóc càng lúc càng lớn. Biết rằng đó chỉ là ảo ảnh, nhưng vẫn không nhịn được đau thấu tâm can.
Cho đến khi nó im bặt trong màn đêm giá lạnh, lạnh như chính trái tim của cô. Càng nghĩ đến thì càng oán trách, càng nhớ đến thì càng đau khổ. Muốn có giây phút nào đó có thể quên đi để tâm mình bình lặng, nhưng không có cách nào rời khỏi lời thông báo đã mất đi đứa con của bác sĩ ngày hôm ấy vẫn văng vẳng xung quanh.
Mỗi một ngày cô đều phải cười, sống gắng gượng như thế này thật sự vô cùng mệt mỏi, nhưng đây là con đường mà mình đã chọn, cô làm gì có tư cách oán trách đời người đây.
Không cười thì có thể làm gì, cô không thể khóc, không được khóc, bởi vì chỉ một thay đổi nhỏ nhoi trên gương mặt cũng đủ biến thành tiêu điểm rầm rộ cho những mặt báo ngày hôm sau rồi. Sống ở thế giới này là khắc nghiệt như vậy đấy, mấy ai ở ngoài cuộc mà có thể nhìn thấu được bên trong.
- Cố không nổi cũng dốc sức mà cố, đôi lúc không phải kiên cường mà là ngu xuẩn em biết không?
- Ông không chịu cảm giác giống như tôi đã chịu, thì có tư cách gì mà phê phán người ta?
Những kẻ luôn sống ở đỉnh cao, chưa từng phải cảm nhận sự cực khổ của những người sống ở đáy của xã hội. Gót giày chưa từng dính dù chỉ một lớp bùn lầy, vầng trán chưa từng vì lao động cật lực mà lấm tấm mồ hôi. Không thể hiểu thấu sự vất vả lam lũ thì làm sao có được sự đồng cảm thương tâm.
- Hừ, em nghĩ quá đơn giản rồi. Có người ở bất cứ một địa vị nào cũng mà không phải phải nỗ lực và đấu tranh? Để đứng ở trên đỉnh cao nhìn xuống như bây giờ, em nghĩ tôi không cần phải bỏ công bỏ sức sao?
- Chỉ khác là người có đầu óc biết nhìn xa trông rộng, không cần phải lúc nào cũng mệt nhọc như những kẻ khác mà thôi
/80
|