Đối với một số người ở trên đời này, tình yêu thề nguyền hay ước hẹn trường tồn bên nhau là một thứ định nghĩa nào đó rất rẻ mạt, rất đáng khinh bỉ.
Với những kẻ như họ, thì có cái gì ở trên đời này có thể đáng giá bằng đồng tiền? Trao đổi bằng càng nhiều tiền, càng đong đếm bằng nhiều vật chất thì tình cảm đó trong mắt họ càng không có giá trị, càng thối nát.
Không thể mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất rất nhiều tiền.
Không có cái giá nào không trả nổi, không có thứ gì là không thể mua được. Loại người ngày dài tháng rộng đứng ở cái cương vị đó, với cái cách giao dịch đó sẽ càng dễ nhìn thấu được giá trị của sự giàu sang và danh vọng, của đồng tiền phù phiếm mỹ lệ và quyền lực kia.
Sẽ càng dễ lãnh cảm hơn với cái gọi là tiền không thể mua được tất cả, sẽ càng lãnh đạm hơn với loại tình cảm được nói là không thể so sánh bằng tiền.
___
- Chú! Chú có muốn ăn kẹo không?
Tiếng nói rất nhỏ thỏ thẻ trong màn đêm cô tịch, gã đàn ông đang cúi đầu chìm trong thế giới của riêng mình lại vì âm thanh phá tan sự yên tĩnh kia mà chầm chậm ngẩng lên. Tầm mắt không chủ định rơi vào cánh tay đang mang theo một vật có đủ màu sắc chìa ra trước mắt.
- Ăn kẹo ngọt rồi sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Một đứa bé gái ốm yếu chỉ tầm 10 tuổi quấn mình trong một chiếc áo len cũ kĩ dài đến đầu gối, vươn tay đưa thứ đồ ngọt bắt mắt đó cho hắn.
Chẳng hiểu có phải bởi vì hơi nước đã khiến tầm mắt bị mờ hay không, nhưng vì sao dưới ánh sáng le lói của đèn đường khi ấy, hắn lại cảm thấy ánh trăng rực rỡ đến cách mấy cũng không sáng bằng đôi mắt long lanh của đứa nhỏ kia.
Hai đóm nhỏ như hai vì tinh tú nhấp nháy, lấp lánh đặc biệt đến mức không thể tả thành lời, kéo xuống cái mũi nhỏ nhắn nằm trên khuôn miệng như một quả cherry chín mọng, nước da trắng ngần mềm mịn và gương mặt không chút tì vết của đứa bé kết hợp với tông màu chủ đạo xung quanh nhìn thế nào cũng rất nhu thuận và hòa hợp.
Cả người con bé được che đậy rất kỹ, chỗ nào trên cơ thể cũng trang bị vật dụng tránh rét dày dặn. Nhìn cứ như là một người tuyết nhỏ bị người ta ra sức trang trí hoa hòe để biến thành vật tiêu khiển đánh bóng rồi trưng bày vậy.
- Tránh ra
Giọng của hắn rất lạnh, lạnh đến khó chịu, nghe qua không dư ra được chút tình cảm nào. Chất giọng khàn khàn thâm trầm, trong những đêm giá rét thế này lại càng thêm xa cách.
Những đứa trẻ vì hoàn cảnh gia đình, đã muộn đến mức độ này còn phải ra đường bán hàng rong để mưu sinh, không phải là hắn chưa từng gặp qua.
Nhưng sống ở nơi thế nào thì sẽ phát triển trở thành như vậy, những trò như trộm cắp vặt, móc túi vòi tiền ở những đứa nhỏ, ở những nơi phức tạp và hỗn độn đã trở thành chuyện quá quen thuộc thường ngày.
Những ai nhẹ dạ cả tin, một sớm một chiều có thể dễ dàng bị cái bề ngoài đáng thương của bọn nhóc này quay như chong chóng.
Hắn giễu cợt nâng khóe môi lên, tồn tại ngoài xã hội đầy cạm bẫy rất dễ biến chất, còn trưởng thành trong một cái lồng vàng đẹp đẽ thì sẽ như thế nào? Nụ cười của gã thanh niên càng đậm, sẽ càng thối rửa dơ bẩn hơn gấp trăm lần.
Người thiếu tiền sẽ chỉ lao lực và có một khát khao duy nhất là tiền tài và nhung lụa, rất đơn giản rất dễ chi phối và điều khiển nắm đầu.
Nhưng còn những kẻ đã quá giàu sang và dư giả, không phải mang nặng nỗi đau cơm áo gạo tiền, những điều bình thường đã không thể thỏa mãn ham muốn bệnh hoạn của bọn chúng, đầu óc của những kẻ đó sẽ có thể suy nghĩ ra những thứ thú tính hơn gấp nhiều lần chỉ để làm dịu đi nhu cầu đê hèn đấy. Khác xa với những cái ước mơ nhỏ nhoi của bọn người thấp cổ bé họng, họ bán mạng chỉ để đơn giản là có được miếng cơm manh áo, không phải trốn chạy ma lực quyền hành của tiền tài.
Đó là hiện thực rõ nét của giai cấp, cái thứ mà luôn được cho là đã bãi bỏ từ lâu, nhưng nó chưa bao giờ thật sự đi vào quên lãng, bằng một cách nào đó vẫn hiện hữu quang minh chính đại và càng lúc càng minh bạch công khai.
Đứa bé gái dường như không hề quan tâm đến những suy nghĩ sâu xa đang nhảy nhót trong đầu người đàn ông. Cô bé dẫu môi ngồi xuống bên cạnh băng ghế, dùng hai bàn tay nhỏ nhỏ của mình đấm bóp hai chân đong đưa trên mặt đất, thở dài như âm thanh của một người đã trưởng thành.
Gã đàn ông cũng không để tâm đến một đứa nhóc làm gì, nhắm mắt tĩnh thần rồi lại chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, tự mình lún càng sâu vào đó.
Một lúc lâu sau, gã cảm giác được bên cạnh như có người tiến gần hơn, cây kẹo nhỏ kia lại một lần nữa được đưa đến trước mặt hắn.
- Chú cầm đi, xem như là cháu tặng chú, không cần phải trả tiền đâu.
Gương mặt tuấn dật nhưng lạnh nhạt của gã thanh niên có chút méo mó, hắn nheo mắt nhìn đứa bé gái kia, hình như đứa nhỏ này nghĩ rằng hắn là người hành khất vô gia cư không có nổi tiền mua kẹo.
- Mẹ cháu bảo khi cảm thấy đau chỉ cần ăn kẹo thì nỗi đau sẽ tự động tan biến.
Nói rồi chưa kịp để hắn phản ứng, đứa bé lấy một chiếc khăn tay từ trong túi vải đã sờn cũ đeo bên hông, chầm chậm nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương đã khô máu trên mặt hắn.
Trong lòng dường như có thứ gì đó khuấy động mạnh mẽ, ập đến rồi dâng cao, ép chặt hắn đến khó thở.
Từ trước cho đến bây giờ, chưa từng có ai ngoài mẹ đối xử dịu dàng như vậy với hắn, dù chỉ là một hành động nhỏ bé như xoa dịu vết thương, hoàn toàn chân thật, rất chuyên tâm nhưng lại không chút vụ lợi cũng đủ khiến cho tâm lí đanh thép của người đàn ông chấn động.
Đương nhiên là không thể tính đến bọn người lươn lẹo luôn ra sức lấy lòng, đám phụ nữ giả tạo luôn ỏng ẹo chỉ nhìn vào quyền thế nhà hắn, những thứ rẻ mạt và dối gian.
Lớn lên trong một cái gia cảnh mà người ngoài trông vào đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ, mấy ai biết được ở bên trong nó lạnh lẽo ảm đạm đến mức nào.
Có một người phụ nữ quan trọng duy nhất của cuộc đời hắn, người độc nhất hắn xem là người thân, người đã từng ôm hắn vào lòng xoa đầu bảo rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi hắn. Chỉ vài tiếng trước đây thôi lại nắm lấy tay hắn mà bảo rằng hắn phải tiếp tục tự mình sống thật tốt, cứ như vậy rời hắn mà mãi mãi ra đi. Mặc cho hắn kêu gào khản giọng, mặc cho hắn đau khổ tột cùng, bà ấy vẫn nhắm mắt buông tay. Thoáng chốc dường như nỗi đau khiến cho hắn cảm thấy như mình đã mất đi hết tất cả, khiến hắn cảm thấy chai sạn với mọi vật, hắn lấy gì còn có thể tin vào cái gọi là tình yêu vĩnh hằng thật sự tồn tại đây?
Với những kẻ như họ, thì có cái gì ở trên đời này có thể đáng giá bằng đồng tiền? Trao đổi bằng càng nhiều tiền, càng đong đếm bằng nhiều vật chất thì tình cảm đó trong mắt họ càng không có giá trị, càng thối nát.
Không thể mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất rất nhiều tiền.
Không có cái giá nào không trả nổi, không có thứ gì là không thể mua được. Loại người ngày dài tháng rộng đứng ở cái cương vị đó, với cái cách giao dịch đó sẽ càng dễ nhìn thấu được giá trị của sự giàu sang và danh vọng, của đồng tiền phù phiếm mỹ lệ và quyền lực kia.
Sẽ càng dễ lãnh cảm hơn với cái gọi là tiền không thể mua được tất cả, sẽ càng lãnh đạm hơn với loại tình cảm được nói là không thể so sánh bằng tiền.
___
- Chú! Chú có muốn ăn kẹo không?
Tiếng nói rất nhỏ thỏ thẻ trong màn đêm cô tịch, gã đàn ông đang cúi đầu chìm trong thế giới của riêng mình lại vì âm thanh phá tan sự yên tĩnh kia mà chầm chậm ngẩng lên. Tầm mắt không chủ định rơi vào cánh tay đang mang theo một vật có đủ màu sắc chìa ra trước mắt.
- Ăn kẹo ngọt rồi sẽ cảm thấy hạnh phúc.
Một đứa bé gái ốm yếu chỉ tầm 10 tuổi quấn mình trong một chiếc áo len cũ kĩ dài đến đầu gối, vươn tay đưa thứ đồ ngọt bắt mắt đó cho hắn.
Chẳng hiểu có phải bởi vì hơi nước đã khiến tầm mắt bị mờ hay không, nhưng vì sao dưới ánh sáng le lói của đèn đường khi ấy, hắn lại cảm thấy ánh trăng rực rỡ đến cách mấy cũng không sáng bằng đôi mắt long lanh của đứa nhỏ kia.
Hai đóm nhỏ như hai vì tinh tú nhấp nháy, lấp lánh đặc biệt đến mức không thể tả thành lời, kéo xuống cái mũi nhỏ nhắn nằm trên khuôn miệng như một quả cherry chín mọng, nước da trắng ngần mềm mịn và gương mặt không chút tì vết của đứa bé kết hợp với tông màu chủ đạo xung quanh nhìn thế nào cũng rất nhu thuận và hòa hợp.
Cả người con bé được che đậy rất kỹ, chỗ nào trên cơ thể cũng trang bị vật dụng tránh rét dày dặn. Nhìn cứ như là một người tuyết nhỏ bị người ta ra sức trang trí hoa hòe để biến thành vật tiêu khiển đánh bóng rồi trưng bày vậy.
- Tránh ra
Giọng của hắn rất lạnh, lạnh đến khó chịu, nghe qua không dư ra được chút tình cảm nào. Chất giọng khàn khàn thâm trầm, trong những đêm giá rét thế này lại càng thêm xa cách.
Những đứa trẻ vì hoàn cảnh gia đình, đã muộn đến mức độ này còn phải ra đường bán hàng rong để mưu sinh, không phải là hắn chưa từng gặp qua.
Nhưng sống ở nơi thế nào thì sẽ phát triển trở thành như vậy, những trò như trộm cắp vặt, móc túi vòi tiền ở những đứa nhỏ, ở những nơi phức tạp và hỗn độn đã trở thành chuyện quá quen thuộc thường ngày.
Những ai nhẹ dạ cả tin, một sớm một chiều có thể dễ dàng bị cái bề ngoài đáng thương của bọn nhóc này quay như chong chóng.
Hắn giễu cợt nâng khóe môi lên, tồn tại ngoài xã hội đầy cạm bẫy rất dễ biến chất, còn trưởng thành trong một cái lồng vàng đẹp đẽ thì sẽ như thế nào? Nụ cười của gã thanh niên càng đậm, sẽ càng thối rửa dơ bẩn hơn gấp trăm lần.
Người thiếu tiền sẽ chỉ lao lực và có một khát khao duy nhất là tiền tài và nhung lụa, rất đơn giản rất dễ chi phối và điều khiển nắm đầu.
Nhưng còn những kẻ đã quá giàu sang và dư giả, không phải mang nặng nỗi đau cơm áo gạo tiền, những điều bình thường đã không thể thỏa mãn ham muốn bệnh hoạn của bọn chúng, đầu óc của những kẻ đó sẽ có thể suy nghĩ ra những thứ thú tính hơn gấp nhiều lần chỉ để làm dịu đi nhu cầu đê hèn đấy. Khác xa với những cái ước mơ nhỏ nhoi của bọn người thấp cổ bé họng, họ bán mạng chỉ để đơn giản là có được miếng cơm manh áo, không phải trốn chạy ma lực quyền hành của tiền tài.
Đó là hiện thực rõ nét của giai cấp, cái thứ mà luôn được cho là đã bãi bỏ từ lâu, nhưng nó chưa bao giờ thật sự đi vào quên lãng, bằng một cách nào đó vẫn hiện hữu quang minh chính đại và càng lúc càng minh bạch công khai.
Đứa bé gái dường như không hề quan tâm đến những suy nghĩ sâu xa đang nhảy nhót trong đầu người đàn ông. Cô bé dẫu môi ngồi xuống bên cạnh băng ghế, dùng hai bàn tay nhỏ nhỏ của mình đấm bóp hai chân đong đưa trên mặt đất, thở dài như âm thanh của một người đã trưởng thành.
Gã đàn ông cũng không để tâm đến một đứa nhóc làm gì, nhắm mắt tĩnh thần rồi lại chìm đắm vào suy nghĩ của bản thân, tự mình lún càng sâu vào đó.
Một lúc lâu sau, gã cảm giác được bên cạnh như có người tiến gần hơn, cây kẹo nhỏ kia lại một lần nữa được đưa đến trước mặt hắn.
- Chú cầm đi, xem như là cháu tặng chú, không cần phải trả tiền đâu.
Gương mặt tuấn dật nhưng lạnh nhạt của gã thanh niên có chút méo mó, hắn nheo mắt nhìn đứa bé gái kia, hình như đứa nhỏ này nghĩ rằng hắn là người hành khất vô gia cư không có nổi tiền mua kẹo.
- Mẹ cháu bảo khi cảm thấy đau chỉ cần ăn kẹo thì nỗi đau sẽ tự động tan biến.
Nói rồi chưa kịp để hắn phản ứng, đứa bé lấy một chiếc khăn tay từ trong túi vải đã sờn cũ đeo bên hông, chầm chậm nhẹ nhàng lau lên miệng vết thương đã khô máu trên mặt hắn.
Trong lòng dường như có thứ gì đó khuấy động mạnh mẽ, ập đến rồi dâng cao, ép chặt hắn đến khó thở.
Từ trước cho đến bây giờ, chưa từng có ai ngoài mẹ đối xử dịu dàng như vậy với hắn, dù chỉ là một hành động nhỏ bé như xoa dịu vết thương, hoàn toàn chân thật, rất chuyên tâm nhưng lại không chút vụ lợi cũng đủ khiến cho tâm lí đanh thép của người đàn ông chấn động.
Đương nhiên là không thể tính đến bọn người lươn lẹo luôn ra sức lấy lòng, đám phụ nữ giả tạo luôn ỏng ẹo chỉ nhìn vào quyền thế nhà hắn, những thứ rẻ mạt và dối gian.
Lớn lên trong một cái gia cảnh mà người ngoài trông vào đều phải ngước nhìn ngưỡng mộ, mấy ai biết được ở bên trong nó lạnh lẽo ảm đạm đến mức nào.
Có một người phụ nữ quan trọng duy nhất của cuộc đời hắn, người độc nhất hắn xem là người thân, người đã từng ôm hắn vào lòng xoa đầu bảo rằng sẽ vĩnh viễn không bao giờ bỏ rơi hắn. Chỉ vài tiếng trước đây thôi lại nắm lấy tay hắn mà bảo rằng hắn phải tiếp tục tự mình sống thật tốt, cứ như vậy rời hắn mà mãi mãi ra đi. Mặc cho hắn kêu gào khản giọng, mặc cho hắn đau khổ tột cùng, bà ấy vẫn nhắm mắt buông tay. Thoáng chốc dường như nỗi đau khiến cho hắn cảm thấy như mình đã mất đi hết tất cả, khiến hắn cảm thấy chai sạn với mọi vật, hắn lấy gì còn có thể tin vào cái gọi là tình yêu vĩnh hằng thật sự tồn tại đây?
/80
|