Tình sắc trước mặt chi phối khiến cho gã đàn ông dường như càng lúc càng hưng phấn. Cảm giác mềm mại dưới lòng bàn tay, ngọt ngào nơi đầu lưỡi, hương thơm thuần túy của người phụ nữ ngày đêm trong lòng hắn chạy loạn, phá vỡ tất cả những bức tường thành kiên cố nhất, bào mòn sự cương ngạnh ở nơi tối tăm nhất trong tim.
Hắn dường như thua rồi, thua triệt để. Mới vài ngày không gặp, hắn đã nhớ cô đến điên cuồng. Bất kể là gương mặt thanh khiết, giọng nói trong trẻo hay cơ thể đơn thuần. Tất cả đều khiến cho hắn vấn vương, đều khiến hắn quyến luyến không buông bỏ được.
Mặc dù từng câu từng chữ cô nói ra ngày hôm ấy, không khác gì một con dao hung hăng khoét xuống cơ thể Lôi Dực chẳng chút nương tình. Hỏi hắn có đau không? Hắn thực sự muốn phần đau đớn, chỉ là hắn biết nỗi đau này không thể mang ra so sánh với sự khổ tâm của cô.
Cô nhạy cảm, trong sạch, cô lương thiện, từ trước cho đến bây giờ đều không hề muốn làm hại bất cứ ai. Chỉ là thế giới của hắn luôn tồn tại song song hai màu đen trắng, vừa đối kháng lại vừa bù trừ cho nhau. Bởi vì dục vọng quá mức mãnh liệt, Lôi Dực đã trong vô thức cũng muốn nhuốm đen người con gái trước mặt, khiến cho cô có thể dung hòa với hắn, tiến vào thế giới của hắn.
Lôi Dực đè ở trên người cô, cơ thể cường tráng của người đàn ông nhấp nhô như bóng dáng của thủy triều. Khoảnh khắc khi sự vĩ ngạn của hắn tiến vào, tầm mắt Tư Duệ chỉ còn lại hàng vạn mảnh vỡ của thủy tinh lấp lánh bay quanh gương mặt hắn.
Động tác có lúc mãnh liệt, lúc lại dịu dàng từ tốn. Như vị vương tử thong dong dạo chơi trong khu vườn cổ tích, nhưng lại phát ra uy lực chèn ép không cho phép người khác xem thường. Đây có phải là cưỡng bức không? Cô sợ hãi khi nghĩ đến những việc mà người đàn ông đang ghì lấy cô đã làm ra. Hắn đã từng nói sẽ yêu cô theo cách mà cô muốn, nhưng cưỡng đoạt thô bạo như thế này làm thế nào có thể khiến cô tin tưởng đây?
Vì sao hết lần này đến lần khác đều như không thể hòa nhập. Có thứ gì đấy như bị bóp đến vỡ tan, nát vụn, đâm sâu đến mức khiến cô nhói đau, thống khổ. Tư Duệ có gắng cảm thụ lại giác quan như đang lơ lửng giữa không trung, rõ ràng cơn đau không hề đến từ nơi đang bị thứ thô lỗ khác càn quét, chỉ là cô có chút khó thở, nơi ngực trái dường như lại co rút kịch liệt, không để cho cô yên.
Mỗi một lần thể xác thăng hoa, là mỗi lần tâm hồn cả hai đều gào thét. Hắn đôi lúc thật muốn làm chết người phụ nữ này, đem cô nuốt vào trong bụng, dùng cường thế khiến cô khuất phục như cái cách hắn vẫn thường hành xử trước đây. Nhưng là, mỗi một khi giọt nước mắt yếu ớt lăn dài trên khóe mặt chạm vào mu bàn tay của hắn, Lôi Dực lại xót xa như chính bản thân mình bị áp bức. Hắn đã quá quen đứng ở bậc cao nhất của nấc thang danh vọng, đã xem việc giẫm đạp trở thành thú vui hưởng thụ của bản thân. Một lần lại một lần cảm thụ nỗi đau bị người khác xem tình cảm trở thành thứ đồ chán ghét mà vứt bỏ, có đôi lúc hắn cũng không rõ bản thân cố chấp như vậy là vì cái gì.
- Duệ nhi, đời này tôi thật sự bị em làm cho khổ sở.
Hắn xoay gương mặt mỹ miều kia lại, muốn nhìn vào mắt cô thật kỹ, nhìn rõ bộ dáng đắm chìm trong bể dục của hắn phản chiếu qua đôi mắt ướt át, như cố gắng khẳng định hình ảnh đó sẽ thay thế hắn vĩnh viễn chìm sâu vào cơ thể Tư Duệ.
Mỗi một vị trí mẫn cảm của người con gái này hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cơ thể non nớt của cô là do hắn một thân hắn khai phá tôi luyện, ngay cả âm thanh nỉ non nhỏ bé nên tai như tơ bông gãi vào tim người khác hắn cũng đã nghe đến nghiện rồi.
- Đừng.. Dừng lại! Sâu, sâu quá....
Mỗi một lúc khi hạ thân cắm xuống, hắn lại cúi người cướp lấy hơi thở của cô, đầu lưỡi chen chúc mô phỏng động tác ác liệt ở phía dưới. Chỉ khi hắn ở trong người cô tung hoành ngang dọc, Lôi Dực mới có cảm giác người phụ nữ này thuộc về mình.
- Thuốc của Nghiêm Thành đưa quả là lợi hại. Em bị kích thích so với bình thường lại càng chủ động hút chặt hơn, mỗi khi tôi muốn đi ra đều co bóp giữ lại. Có phải rất muốn tôi lại dùng sức không? Hả?
Trước đây có khi nào lại không phải là hắn gượng ép cô lên giường, muốn Tư Duệ chủ động dâng mình cho hắn quả thật còn khó hơn hái sao trên trời. Bất quá bởi vì trong lòng hắn có cô nên luôn cảm thấy việc này rất kích thích, chỉ là thời gian lâu dần tình cảm càng sâu đậm, hắn mỗi khi nghĩ lại cũng có chút ê ẩm thương tâm.
- Bảo bối em thật ngoan, hại cây gậy của tôi thật muốn mỗi ngày đều có thể ra vào đều đặn được em ôm ấp. Cũng muốn nằm mãi ở trong cái động nhỏ hẹp của em.
Ngữ điệu đê hèn của Lôi Dực khiến cho Tư Duệ càng giận đến run rẩy. Cô không biết tình cảm của người kia đối với cô rốt cuộc là thế nào, cảm giác ra sao, hoặc cũng có thể là vì cô giả vờ như không thấy. Mỗi một khi cô không kìm được muốn tiến lên mở ra cánh cửa để người đàn ông này tiến vào, trong tâm thức luôn có một bóng ma ấu thơ chèn ép cô đến ngã khụy. Là khi hình ảnh người mẹ ôm chầm lấy hai đứa con nhỏ gồng mình gánh chịu những cơn cuồng nộ mất nhân tính của chồng mình, mỗi khi nghĩ đến nó cô gái lại đều cố sức xây thêm một lớp tường gai ngăn cách.
- Chậm lại, trướng quá... Ưh! Ông thật sự muốn... A! Muốn giết tôi sao?
Tiếng thở của Lôi Dực càng lúc càng gấp gáp, trên vầng trán cao ẩn nhẫn đầy mồ hôi, thoắt hiện những đường gân xanh có chút dữ tợn. Cho dù là kẻ cả người toát ra khí thế học thức cũng không tránh khỏi vì dục mà loạn ngôn.
- Phải! Tôi muốn làm chết em, chơi chết cái loại phụ nữ vô tình như em. Đâm em đến chết.
Hắn dường như thua rồi, thua triệt để. Mới vài ngày không gặp, hắn đã nhớ cô đến điên cuồng. Bất kể là gương mặt thanh khiết, giọng nói trong trẻo hay cơ thể đơn thuần. Tất cả đều khiến cho hắn vấn vương, đều khiến hắn quyến luyến không buông bỏ được.
Mặc dù từng câu từng chữ cô nói ra ngày hôm ấy, không khác gì một con dao hung hăng khoét xuống cơ thể Lôi Dực chẳng chút nương tình. Hỏi hắn có đau không? Hắn thực sự muốn phần đau đớn, chỉ là hắn biết nỗi đau này không thể mang ra so sánh với sự khổ tâm của cô.
Cô nhạy cảm, trong sạch, cô lương thiện, từ trước cho đến bây giờ đều không hề muốn làm hại bất cứ ai. Chỉ là thế giới của hắn luôn tồn tại song song hai màu đen trắng, vừa đối kháng lại vừa bù trừ cho nhau. Bởi vì dục vọng quá mức mãnh liệt, Lôi Dực đã trong vô thức cũng muốn nhuốm đen người con gái trước mặt, khiến cho cô có thể dung hòa với hắn, tiến vào thế giới của hắn.
Lôi Dực đè ở trên người cô, cơ thể cường tráng của người đàn ông nhấp nhô như bóng dáng của thủy triều. Khoảnh khắc khi sự vĩ ngạn của hắn tiến vào, tầm mắt Tư Duệ chỉ còn lại hàng vạn mảnh vỡ của thủy tinh lấp lánh bay quanh gương mặt hắn.
Động tác có lúc mãnh liệt, lúc lại dịu dàng từ tốn. Như vị vương tử thong dong dạo chơi trong khu vườn cổ tích, nhưng lại phát ra uy lực chèn ép không cho phép người khác xem thường. Đây có phải là cưỡng bức không? Cô sợ hãi khi nghĩ đến những việc mà người đàn ông đang ghì lấy cô đã làm ra. Hắn đã từng nói sẽ yêu cô theo cách mà cô muốn, nhưng cưỡng đoạt thô bạo như thế này làm thế nào có thể khiến cô tin tưởng đây?
Vì sao hết lần này đến lần khác đều như không thể hòa nhập. Có thứ gì đấy như bị bóp đến vỡ tan, nát vụn, đâm sâu đến mức khiến cô nhói đau, thống khổ. Tư Duệ có gắng cảm thụ lại giác quan như đang lơ lửng giữa không trung, rõ ràng cơn đau không hề đến từ nơi đang bị thứ thô lỗ khác càn quét, chỉ là cô có chút khó thở, nơi ngực trái dường như lại co rút kịch liệt, không để cho cô yên.
Mỗi một lần thể xác thăng hoa, là mỗi lần tâm hồn cả hai đều gào thét. Hắn đôi lúc thật muốn làm chết người phụ nữ này, đem cô nuốt vào trong bụng, dùng cường thế khiến cô khuất phục như cái cách hắn vẫn thường hành xử trước đây. Nhưng là, mỗi một khi giọt nước mắt yếu ớt lăn dài trên khóe mặt chạm vào mu bàn tay của hắn, Lôi Dực lại xót xa như chính bản thân mình bị áp bức. Hắn đã quá quen đứng ở bậc cao nhất của nấc thang danh vọng, đã xem việc giẫm đạp trở thành thú vui hưởng thụ của bản thân. Một lần lại một lần cảm thụ nỗi đau bị người khác xem tình cảm trở thành thứ đồ chán ghét mà vứt bỏ, có đôi lúc hắn cũng không rõ bản thân cố chấp như vậy là vì cái gì.
- Duệ nhi, đời này tôi thật sự bị em làm cho khổ sở.
Hắn xoay gương mặt mỹ miều kia lại, muốn nhìn vào mắt cô thật kỹ, nhìn rõ bộ dáng đắm chìm trong bể dục của hắn phản chiếu qua đôi mắt ướt át, như cố gắng khẳng định hình ảnh đó sẽ thay thế hắn vĩnh viễn chìm sâu vào cơ thể Tư Duệ.
Mỗi một vị trí mẫn cảm của người con gái này hắn đều nắm rõ trong lòng bàn tay, cơ thể non nớt của cô là do hắn một thân hắn khai phá tôi luyện, ngay cả âm thanh nỉ non nhỏ bé nên tai như tơ bông gãi vào tim người khác hắn cũng đã nghe đến nghiện rồi.
- Đừng.. Dừng lại! Sâu, sâu quá....
Mỗi một lúc khi hạ thân cắm xuống, hắn lại cúi người cướp lấy hơi thở của cô, đầu lưỡi chen chúc mô phỏng động tác ác liệt ở phía dưới. Chỉ khi hắn ở trong người cô tung hoành ngang dọc, Lôi Dực mới có cảm giác người phụ nữ này thuộc về mình.
- Thuốc của Nghiêm Thành đưa quả là lợi hại. Em bị kích thích so với bình thường lại càng chủ động hút chặt hơn, mỗi khi tôi muốn đi ra đều co bóp giữ lại. Có phải rất muốn tôi lại dùng sức không? Hả?
Trước đây có khi nào lại không phải là hắn gượng ép cô lên giường, muốn Tư Duệ chủ động dâng mình cho hắn quả thật còn khó hơn hái sao trên trời. Bất quá bởi vì trong lòng hắn có cô nên luôn cảm thấy việc này rất kích thích, chỉ là thời gian lâu dần tình cảm càng sâu đậm, hắn mỗi khi nghĩ lại cũng có chút ê ẩm thương tâm.
- Bảo bối em thật ngoan, hại cây gậy của tôi thật muốn mỗi ngày đều có thể ra vào đều đặn được em ôm ấp. Cũng muốn nằm mãi ở trong cái động nhỏ hẹp của em.
Ngữ điệu đê hèn của Lôi Dực khiến cho Tư Duệ càng giận đến run rẩy. Cô không biết tình cảm của người kia đối với cô rốt cuộc là thế nào, cảm giác ra sao, hoặc cũng có thể là vì cô giả vờ như không thấy. Mỗi một khi cô không kìm được muốn tiến lên mở ra cánh cửa để người đàn ông này tiến vào, trong tâm thức luôn có một bóng ma ấu thơ chèn ép cô đến ngã khụy. Là khi hình ảnh người mẹ ôm chầm lấy hai đứa con nhỏ gồng mình gánh chịu những cơn cuồng nộ mất nhân tính của chồng mình, mỗi khi nghĩ đến nó cô gái lại đều cố sức xây thêm một lớp tường gai ngăn cách.
- Chậm lại, trướng quá... Ưh! Ông thật sự muốn... A! Muốn giết tôi sao?
Tiếng thở của Lôi Dực càng lúc càng gấp gáp, trên vầng trán cao ẩn nhẫn đầy mồ hôi, thoắt hiện những đường gân xanh có chút dữ tợn. Cho dù là kẻ cả người toát ra khí thế học thức cũng không tránh khỏi vì dục mà loạn ngôn.
- Phải! Tôi muốn làm chết em, chơi chết cái loại phụ nữ vô tình như em. Đâm em đến chết.
/80
|