Nơi Tạ Uyển làm việc là một đoàn phim nhỏ, thuộc công ty giải trí Ảnh Đế. Tuy chỉ là đoàn phim nhỏ chuyên phụ trách các hạng mục phim tài liệu về cuộc đời thăng trầm của các nhân vật nổi tiếng, trương trình lớn nhất hiện nay mà đoàn đang phụ trách là hạng mục Sao Online, hạng mục này tuy nhỏ nhưng cũng thu hút được khá nhiều những ngôi sao hạng 2 hạng 3 tham gia nên cũng có chút danh tiếng.
Khi vừa đến Tạ Chiêu Ly và Tần Tư Kỳ đã bị đạo diễn đẩy đi theo giúp đỡ đoàn phụ trách tang lễ, nghe nói là đến giúp đỡ tổ chức tang lễ cho nữ hoàng điện ảnh Tạ Chiêu Ly. Tạ Chiêu Ly không thể hình dung cảm giác của mình lúc này là gì, nhưng cũng không khó chấp nhận lắm.
Đứng trước linh vị của mình, cô không khỏi cảm than, thì ra mình đã chết thật rồi. Tang lễ diễn ra rất trang trọng khách từ khắp nơi đổ về, người hâm mộ xếp hàng dài, ai cũng nức nở khóc thương cho thần tượng của mình. Không khí rất u buồn, rất nhiều nghệ sĩ, bạn bè từ khắp cả nước đến đây chia buồn, nhưng nhìn những người đó Tạ Chiêu Ly biết những người đó đa phần là hư tình giả ý, tuy bên ngoài có vẻ buồn đau nhưng cô biết trong bụng họ đang cười, nói thầm cuối cùng cô ta cũng chết rồi. Tang lễ được diễn ra trong hai ngày, buổi sáng là dành cho những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật bạn bè nghệ sĩ, còn thời gian còn lại là dành cho phan hâm mộ .
Vì gia đình ít người lên một số bạn bè thân thiết cũng đến giúp, Tạ Chiêu Ly ở trong đám tang của mình giúp mọi người tiếp khách, công việc khá bận dộn. Tuy ở đằng xa nhưng cô đã nhìn thấy cô bạn thân nhất của mình Đỗ Viên Viên, cô ấy đang khóc vật vã bên cạnh linh vị của cô. Anh cô đang đứng nơi đó trả lễ cho những người đến viếng, dáng vẻ tang thương dù đã kiềm chế nhưng vẫn không che dấu được, đôi mắt anh đỏ hồng. Nhìn cảnh như vậy bất giác trong lòng cô rất xúc động, cô rất hối hận mình hành động mà không suy nghĩ đến những người yêu quý mình, cô muốn nói cho họ biết cô vẫn còn sống. Tạ Chiêu Ly trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó rất nhanh thay thế bằng sự uất hận. Cô muốn cho những người đó không được sống tốt.
Nhìn thấy Đỗ Viên Viên đã rời khỏi hội trường Tạ Chiêu Ly cũng đi theo cô. Đây là người bạn thân nhất của cô. Bọn cô thân nhau từ hồi mới bước chân vào làng giải trí, giữa họ không có khoảng cách hay bất kỳ bí mật gì, bất cứ việc gì cô cũng sẽ nói cho cô ấy đầu tiên, dù vui hay buồn, tất nhiên cô ấy cũng vậy. Nghĩ đến Đỗ Viên Viên, lòng Tạ Chiêu Ly cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua, rất ấm áp, có được người bạn như vậy thật tốt. Tạ Chiêu Ly đi dọc hành lang cũng không trông thấy cô ấy đâu, rõ ràng vừa nãy còn trông thấy cô ấy đi ra đằng này mà. Tạ Chiêu Ly đi vòng quanh thêm một lúc nữa thì thấy Đỗ Viên Viên đang ở đằng xa xa trước mặt, vừa vặn bị góc khuất che đi. Tạ Chiêu Ly mỉm cười, thảo nào vừa nãy không nhìn thấy cô ấy. Tạ Chiêu Ly nhanh chân bước, mỉm cười gọi: “Viên Viên, Viên…..”
“Cuối cùng cô ta cũng chết rồi”
“ Đúng vậy, cuối cùng cũng chết thật rồi”
Một giọng nữ dịu dang vang lên, câu tiếp theo là của người bạn thân nhất của cô Đỗ Viên Viên.
Tạ Chiêu Ly bất giác động tác liền dừng lại, tiếng gọi đang định thốt ra cũng nuốt vào trong bụng, cô xoay người lấp vào trong góc khuất. Đứng ở chỗ này, cô không thể nhìn thấy người nói chuyện với Đỗ Viên Viên là ai.
Đỗ Viên Viên đang cười nói với người đối diện, những vẻ tang thương vừa nãy đã biến mất không còn. Cô ta vừa cười vừa nói chuyện với người đối diện. Đối phương hỏi cô ta “ Không phải cô và cô ta là bạn thân nhất sao, cô và cô ta tôi nghe nói là không có bí mật gì mà”
Đỗ Viên Viên trong mắt lóe lên một tia hận ý sau đó hóa thành một tia vui mừng, cười nói: “ Ai là bạn thân của cô ta chứ, tôi hận cô ta không ít hơn cô đâu. Cô ta là cái gì chứ, chẳng qua là đại tiểu thư con nhà quyền quý thôi. Cô ta diễn xuất không bằng tôi, không xinh đẹp bằng tôi, nhưng các đạo diễn, nhà đầu tư đều để cô ta diễn, chẳng qua cũng chỉ vì nhà cô ta giàu. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô ta cũng chết rồi, những ngày tháng sau này của tôi sẽ rực rỡ, tươi đẹp”
Đối phương cũng cười phá lên, sau đó nói: “ Mà cách này của cô cũng hay thật, chỉ một chiêu nhỏ mà cô ta đã tự sát, thật không có đầu óc”
Đỗ Viên Viên cười, ánh mắt lóe lên một tia thâm độc: “Đúng vậy, điểm yếu chết người của cô ta chính là Tiêu Trấn Vũ, tôi chỉ cần nói vài câu vậy mà cô ta đã ép Tiêu Trấn Vũ đi quyến rũ Thẩm Tử Quân rồi. Mà Thẩm Tử Quân cũng may mắn thật, một lần đã có thai rồi”
“ Ai biết có phải một lần hay không, có khi anh ta ăn được Tử Quân một lần rồi quen miệng cũng nên. Tôi cũng thấy tội nghiệp cho Tạ Chiêu Ly, bị lừa rối lâu như thế mà không biết”
“ Tội nghiệp gì chứ tại cô ta ngu thôi”
Tạ Chiêu Ly không thể tin vào tai mình nữa. Toàn thân cô bất động, các tế bào đang đông cứng lại. Người bạn mà cô trân quý nhất lại đâm sau lưng cô một phát, uổng công cô coi cô ta là bạn bè, chưa từng tiếc cô ta bất cứ thứ gì. Tạ Chiêu Ly cả người sụp đổ, trượt theo mặt tường, ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc nức nở. Đỗ Viên Viên nói rất đúng, thì ra rừ trước đến giờ là tại cô quá ngây thơ, quá ngu mới dẫn sói vào nhà. Nghĩ đến những gì mà Đỗ Viên Viên nói, có phải anh từ lâu cũng đã phản bội cô rồi không. Có khi nào là như thế không, nên anh mới không quan tâm đến lời cầu xin của cô kết hôn với Thẩm Tử Quân, nhất định là thế rồi.
Tạ Chiêu Ly càng nghĩ, càng đau đớn, trái tim đau đến nỗi như vỡ vụn, toàn thân chảy máu.
Cô khóc đến tê gan liệt phế, nước mắt một lần lại một lần trào ra. Không biết đã khóc bao lâu, Tạ Chiêu Ly đã cảm thấy mệt rồi, cô nấc lên từng hồi, hung hăng lau nước mắt, ánh mắt toát lên đầy sự hận thù. Tiêu Trấn Vũ, Đỗ Viên Viên, Thẩm Tử Quân, Thẩm Thạnh, tôi sẽ không để cho các người được sống yên ổn.
“ Cô khóc xong rồi, ánh mắt của cô là gì thế, cô định giết ai à?”
Một giọng nói đột ngột vang lên. Tạ Chiêu Ly quay sang nhìn sinh vật bé nhỏ bên cạnh. Tiểu Thần thấy ánh mắt của cô bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, hối hận mình vì sao vì một phút mềm lòng mà đi an ủi cô ta. Tiểu Thần nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác nhìn cô hỏi: “ Này, đùng nhìn tôi như thế, cô định làm gì?”.
Tạ Chiêu Ly nhìn Thần hộ mệnh của mình một lúc, chớp mắt hỏi:
“ Anh thấy tôi ngu lắm hả? bị người ta coi như đứa ngốc đùa giỡn mà cũng không biết?”
“Cô xác định là muốn tôi nói thật?”
Tạ Chiêu Ly gật gật đầu. Tiểu Thần cố lấy hết can đảm nói một mạch: “ Đúng vậy, cô xác thực là rất ngu, nhiều lần bị người ta coi là đồ ngốc mà cũng không biết, người ta nói xấu sau lưng mà vẫn còn tươi cười coi người ta là bạn thân, thật nhiều lúc tôi định cho cô một trận cơ mà…..” Tiểu Thần còn đang hăng say, quay sang thấy sắc mặt của Tạ Chiêu Ly đã đen sầm lại, bất giác sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô cười trừ: “ Bây giờ thì cô sẽ không ngu nữa phải không?”
Thấy Tiểu Thần đã có ý thức thời, vẻ mặt của Tạ Chiêu Ly cũng hòa hoãn hơn. Cô cắn chặt răng, đôi mắt lóe lên tia thù hận, nghiến răng gằn từng chữ: “ Đúng vậy, tôi sẽ không ngu nữa” Tôi sẽ khiến họ trả giá. Trong lòng Tạ Chiêu Ly âm thầm thề. Phục hồi lại tinh thần, cô quay sang nhìn Tiểu Thần cười: “Tôi phải vào đây, tôi muốn tang lễ của mình phải thật trang trọng hoàn hảo”. Nói xong cô đứng dậy phủi bụi trên quần áo, đi về phía hội trường. Tiểu Thần nhìn cô lòng vẫn còn sợ hãi. Tang lễ hoàn hảo ư, đúng chỉ có cô mới nghĩ ra. Thôi kệ cả đời chỉ có một lần, để kệ cô muốn làm gì thì làm đi. Tiểu thần hắn cũng không có thời gian mà quản cô, hắn còn phải đi gặp thiên sứ bé bỏng nữa, mỉm cười, xoay người biến mất vào trong không khí.
Khi vừa đến Tạ Chiêu Ly và Tần Tư Kỳ đã bị đạo diễn đẩy đi theo giúp đỡ đoàn phụ trách tang lễ, nghe nói là đến giúp đỡ tổ chức tang lễ cho nữ hoàng điện ảnh Tạ Chiêu Ly. Tạ Chiêu Ly không thể hình dung cảm giác của mình lúc này là gì, nhưng cũng không khó chấp nhận lắm.
Đứng trước linh vị của mình, cô không khỏi cảm than, thì ra mình đã chết thật rồi. Tang lễ diễn ra rất trang trọng khách từ khắp nơi đổ về, người hâm mộ xếp hàng dài, ai cũng nức nở khóc thương cho thần tượng của mình. Không khí rất u buồn, rất nhiều nghệ sĩ, bạn bè từ khắp cả nước đến đây chia buồn, nhưng nhìn những người đó Tạ Chiêu Ly biết những người đó đa phần là hư tình giả ý, tuy bên ngoài có vẻ buồn đau nhưng cô biết trong bụng họ đang cười, nói thầm cuối cùng cô ta cũng chết rồi. Tang lễ được diễn ra trong hai ngày, buổi sáng là dành cho những người hoạt động trong lĩnh vực nghệ thuật bạn bè nghệ sĩ, còn thời gian còn lại là dành cho phan hâm mộ .
Vì gia đình ít người lên một số bạn bè thân thiết cũng đến giúp, Tạ Chiêu Ly ở trong đám tang của mình giúp mọi người tiếp khách, công việc khá bận dộn. Tuy ở đằng xa nhưng cô đã nhìn thấy cô bạn thân nhất của mình Đỗ Viên Viên, cô ấy đang khóc vật vã bên cạnh linh vị của cô. Anh cô đang đứng nơi đó trả lễ cho những người đến viếng, dáng vẻ tang thương dù đã kiềm chế nhưng vẫn không che dấu được, đôi mắt anh đỏ hồng. Nhìn cảnh như vậy bất giác trong lòng cô rất xúc động, cô rất hối hận mình hành động mà không suy nghĩ đến những người yêu quý mình, cô muốn nói cho họ biết cô vẫn còn sống. Tạ Chiêu Ly trong mắt lóe lên một tia sáng, sau đó rất nhanh thay thế bằng sự uất hận. Cô muốn cho những người đó không được sống tốt.
Nhìn thấy Đỗ Viên Viên đã rời khỏi hội trường Tạ Chiêu Ly cũng đi theo cô. Đây là người bạn thân nhất của cô. Bọn cô thân nhau từ hồi mới bước chân vào làng giải trí, giữa họ không có khoảng cách hay bất kỳ bí mật gì, bất cứ việc gì cô cũng sẽ nói cho cô ấy đầu tiên, dù vui hay buồn, tất nhiên cô ấy cũng vậy. Nghĩ đến Đỗ Viên Viên, lòng Tạ Chiêu Ly cảm giác như có một dòng nước ấm chảy qua, rất ấm áp, có được người bạn như vậy thật tốt. Tạ Chiêu Ly đi dọc hành lang cũng không trông thấy cô ấy đâu, rõ ràng vừa nãy còn trông thấy cô ấy đi ra đằng này mà. Tạ Chiêu Ly đi vòng quanh thêm một lúc nữa thì thấy Đỗ Viên Viên đang ở đằng xa xa trước mặt, vừa vặn bị góc khuất che đi. Tạ Chiêu Ly mỉm cười, thảo nào vừa nãy không nhìn thấy cô ấy. Tạ Chiêu Ly nhanh chân bước, mỉm cười gọi: “Viên Viên, Viên…..”
“Cuối cùng cô ta cũng chết rồi”
“ Đúng vậy, cuối cùng cũng chết thật rồi”
Một giọng nữ dịu dang vang lên, câu tiếp theo là của người bạn thân nhất của cô Đỗ Viên Viên.
Tạ Chiêu Ly bất giác động tác liền dừng lại, tiếng gọi đang định thốt ra cũng nuốt vào trong bụng, cô xoay người lấp vào trong góc khuất. Đứng ở chỗ này, cô không thể nhìn thấy người nói chuyện với Đỗ Viên Viên là ai.
Đỗ Viên Viên đang cười nói với người đối diện, những vẻ tang thương vừa nãy đã biến mất không còn. Cô ta vừa cười vừa nói chuyện với người đối diện. Đối phương hỏi cô ta “ Không phải cô và cô ta là bạn thân nhất sao, cô và cô ta tôi nghe nói là không có bí mật gì mà”
Đỗ Viên Viên trong mắt lóe lên một tia hận ý sau đó hóa thành một tia vui mừng, cười nói: “ Ai là bạn thân của cô ta chứ, tôi hận cô ta không ít hơn cô đâu. Cô ta là cái gì chứ, chẳng qua là đại tiểu thư con nhà quyền quý thôi. Cô ta diễn xuất không bằng tôi, không xinh đẹp bằng tôi, nhưng các đạo diễn, nhà đầu tư đều để cô ta diễn, chẳng qua cũng chỉ vì nhà cô ta giàu. Giờ thì tốt rồi, cuối cùng cô ta cũng chết rồi, những ngày tháng sau này của tôi sẽ rực rỡ, tươi đẹp”
Đối phương cũng cười phá lên, sau đó nói: “ Mà cách này của cô cũng hay thật, chỉ một chiêu nhỏ mà cô ta đã tự sát, thật không có đầu óc”
Đỗ Viên Viên cười, ánh mắt lóe lên một tia thâm độc: “Đúng vậy, điểm yếu chết người của cô ta chính là Tiêu Trấn Vũ, tôi chỉ cần nói vài câu vậy mà cô ta đã ép Tiêu Trấn Vũ đi quyến rũ Thẩm Tử Quân rồi. Mà Thẩm Tử Quân cũng may mắn thật, một lần đã có thai rồi”
“ Ai biết có phải một lần hay không, có khi anh ta ăn được Tử Quân một lần rồi quen miệng cũng nên. Tôi cũng thấy tội nghiệp cho Tạ Chiêu Ly, bị lừa rối lâu như thế mà không biết”
“ Tội nghiệp gì chứ tại cô ta ngu thôi”
Tạ Chiêu Ly không thể tin vào tai mình nữa. Toàn thân cô bất động, các tế bào đang đông cứng lại. Người bạn mà cô trân quý nhất lại đâm sau lưng cô một phát, uổng công cô coi cô ta là bạn bè, chưa từng tiếc cô ta bất cứ thứ gì. Tạ Chiêu Ly cả người sụp đổ, trượt theo mặt tường, ngồi sụp xuống, ôm đầu khóc nức nở. Đỗ Viên Viên nói rất đúng, thì ra rừ trước đến giờ là tại cô quá ngây thơ, quá ngu mới dẫn sói vào nhà. Nghĩ đến những gì mà Đỗ Viên Viên nói, có phải anh từ lâu cũng đã phản bội cô rồi không. Có khi nào là như thế không, nên anh mới không quan tâm đến lời cầu xin của cô kết hôn với Thẩm Tử Quân, nhất định là thế rồi.
Tạ Chiêu Ly càng nghĩ, càng đau đớn, trái tim đau đến nỗi như vỡ vụn, toàn thân chảy máu.
Cô khóc đến tê gan liệt phế, nước mắt một lần lại một lần trào ra. Không biết đã khóc bao lâu, Tạ Chiêu Ly đã cảm thấy mệt rồi, cô nấc lên từng hồi, hung hăng lau nước mắt, ánh mắt toát lên đầy sự hận thù. Tiêu Trấn Vũ, Đỗ Viên Viên, Thẩm Tử Quân, Thẩm Thạnh, tôi sẽ không để cho các người được sống yên ổn.
“ Cô khóc xong rồi, ánh mắt của cô là gì thế, cô định giết ai à?”
Một giọng nói đột ngột vang lên. Tạ Chiêu Ly quay sang nhìn sinh vật bé nhỏ bên cạnh. Tiểu Thần thấy ánh mắt của cô bỗng cảm thấy cả người lạnh toát, hối hận mình vì sao vì một phút mềm lòng mà đi an ủi cô ta. Tiểu Thần nuốt một ngụm nước bọt, cảnh giác nhìn cô hỏi: “ Này, đùng nhìn tôi như thế, cô định làm gì?”.
Tạ Chiêu Ly nhìn Thần hộ mệnh của mình một lúc, chớp mắt hỏi:
“ Anh thấy tôi ngu lắm hả? bị người ta coi như đứa ngốc đùa giỡn mà cũng không biết?”
“Cô xác định là muốn tôi nói thật?”
Tạ Chiêu Ly gật gật đầu. Tiểu Thần cố lấy hết can đảm nói một mạch: “ Đúng vậy, cô xác thực là rất ngu, nhiều lần bị người ta coi là đồ ngốc mà cũng không biết, người ta nói xấu sau lưng mà vẫn còn tươi cười coi người ta là bạn thân, thật nhiều lúc tôi định cho cô một trận cơ mà…..” Tiểu Thần còn đang hăng say, quay sang thấy sắc mặt của Tạ Chiêu Ly đã đen sầm lại, bất giác sợ hãi nuốt một ngụm nước bọt, nhìn cô cười trừ: “ Bây giờ thì cô sẽ không ngu nữa phải không?”
Thấy Tiểu Thần đã có ý thức thời, vẻ mặt của Tạ Chiêu Ly cũng hòa hoãn hơn. Cô cắn chặt răng, đôi mắt lóe lên tia thù hận, nghiến răng gằn từng chữ: “ Đúng vậy, tôi sẽ không ngu nữa” Tôi sẽ khiến họ trả giá. Trong lòng Tạ Chiêu Ly âm thầm thề. Phục hồi lại tinh thần, cô quay sang nhìn Tiểu Thần cười: “Tôi phải vào đây, tôi muốn tang lễ của mình phải thật trang trọng hoàn hảo”. Nói xong cô đứng dậy phủi bụi trên quần áo, đi về phía hội trường. Tiểu Thần nhìn cô lòng vẫn còn sợ hãi. Tang lễ hoàn hảo ư, đúng chỉ có cô mới nghĩ ra. Thôi kệ cả đời chỉ có một lần, để kệ cô muốn làm gì thì làm đi. Tiểu thần hắn cũng không có thời gian mà quản cô, hắn còn phải đi gặp thiên sứ bé bỏng nữa, mỉm cười, xoay người biến mất vào trong không khí.
/47
|