Từ lúc từ sân bay về cô vẫn không nói lời nào. Không khí trong xe rất im lặng. Trương Duật Hiên nhìn cô mỉm cười, một tay lái xe, tay còn lại dịu dàng lau nước mắt cho cô, nhìn cô nói: “Cô bé mít ướt! Hạ Vũ đã đi rồi. Em đừng có khóc nữa”
Tạ Chiêu Ly nghe anh nói phì cười. Ai là cô bé mít ướt chứ. Cô đánh nhẹ vào tay anh, không thèm quan tâm đến anh, hạ kính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cô quay lại nhìn anh cười nói: “Anh dẫn đi thăm Hựu Thần đi!”
Trương Duật Hiên nhìn cô khó hiểu, sao bỗng nhiên cô lại có ý tưởng này chứ. Lại nhớ đến lúc nãy cô và Hạ Vũ thập thò, anh cũng đoán ra nhất định có liên quan đến ý tưởng bây giờ của cô.
Xe đi thẳng đến biệt thự nhà họ Trương thì dừng lại. Từ xa đã thấy quản gia đứng đợi ở cổng.
Vừa thấy hai người, quản gia hơi cúi đầu chào. Khi nhìn thấy anh hiển nhiên là hơi giật mình, nhưng ông đã sống đến tuổi này, bao nhiêu sóng gió cũng đã trải qua rồi, có gì không thích ứng được chứ. Trong lòng ông không khỏi có chút mừng thầm, ông nhìn cậu chủ lớn lên, trong lòng ông coi cậu chủ như con của mình vậy. Bao năm nay, bên cạnh cậu chủ không có người phụ nữ nào, ông cảm thấy rất lo lắng, lại nhìn giới trẻ hiện nay đang thịnh hành trào lưu nam yêu nam, bất an trong lòng ông càng cao hơn. Nếu đúng là vậy, ông làm sao có thể nhìn mặt ông chủ quá cố chứ! Mấy năm trước thấy cậu chủ kết hôn cùng với cô chủ Hạ Vũ, trong lòng ông cảm thấy vui mừng không thôi, nhất là khi ông thấy hai đứa bé ra đời, tâm tình ông mới thả lỏng. Nhưng ông lại tình cờ nghe được bí mật của hai người họ, lo lắng trong lòng lại một lần nữa vang lên. Bây giờ nhìn thấy cô lại nhìn bộ dạng lo lắng quan tâm chăm sóc của anh đối với cô, làm sao anh có thể không vui đây.
Trương Duật Hiên nhìn bộ dạng cười không khép miệng, ánh mắt quái dị nhìn anh của ông, ho nhẹ hai tiếng, nhìn ông cười nói: “Trần thúc! Hựu Thần có nhà không?”
Trần thúc thấy ánh mắt lạnh của anh, vội vàng thu lại bộ dạng tươi cười. Nếu ông dọa cô gái bên cạnh chạy mất, cậu chủ nhất định sẽ oán chết ông. Ông vội vàng cung kính nhìn anh đáp:
“Tiểu thiếu gia đang ở phòng sách trên lầu hai”
Tạ Chiêu Ly nãy giờ mới dám ngẩng đầu quan sát Trần thúc. Ông có khuôn mặt rất hiền lành, khi mỉm cười rất phúc hậu. Cô nhìn Trần thúc mỉm cười, dịu dàng chào: “Trần thúc khỏe”
Trần thúc nhìn cô mỉm cười.
Biệt thự Trương thị được thiết kết theo phong cách Châu Âu, xa hoa mà lộng lẫy. Những vật dụng trong nhà đều được chế tác tỉ mỉ.
Trương Duật Hiên dẫn cô đến phòng đọc sách trên lầu hai. Vừa mở cửa đã thấy có một cậu bé đang ngồi chăm chú đọc sách. Cậu bé thấy người bước vào là anh, mỉm cười, chạy đến ôm lấy anh, nũng nịu gọi: “Ba!”
Trương Duật Hiên ánh mắt yêu thương xoa đầu cậu bé, giọng điệu cưng chiều: “Hựu Thần! Con đang đọc sách sao?”
“Đúng vậy!” Hựu Thần lễ phép đáp, lại nhìn thấy cô có chút sợ hãi, lép vào trong lòng của Trương Duật Hiên.
Tạ Chiêu Ly nhìn cậu bé mỉm cười, dịu dàng nói: “Cháu là Hựu Thần sao? Chào cháu!” Vừa nói vừa đưa món kẹo mà cậu bé ưa thích ra.
Không biết nhờ sức mạnh của cô hay sức mạnh của kẹo mà cậu bé Trương Duật Hiên nhìn cô chớp mắt, lại nhìn kẹo trong tay cô, mỉm cười ngọt ngào, lễ phép nhìn cô nói: “Chào cô! Cô thật xinh đẹp nha. Cô là ai vậy? Bạn của ba Duật Hiên sao?”
Tạ Chiêu Ly nhìn Trương Hựu Thần mỉm cười, dịu dàng gật đầu, ôn nhu nói: “Đúng vậy! Cô là bạn của ba mẹ con nha. Lại đây ăn kẹo đi. Cô mua cho con đấy!”
Trương Hựu Thần nhìn cô mỉm cười, chạy vào lòng cô, lấy kẹo trong tay, thưởng cho cô một nụ cười ngọt ngào, làm lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. Cậu sao lại không biết chứ, cô này là vợ của ban ha. Mẹ đã từng chỉ anh cho cậu nói cô này sau này sẽ chăm sóc cho cậu khi mẹ đi vắng nha. Cậu muốn sau này sống cuộc sống vui vẻ thì phải lấy lòng cô ấy nha. Hơn nữa nhìn cô ấy rất hiền, lại dịu dàng nữa. Cậu rất thích cô ấy. Mẹ cũng thích. Ba cũng thích.
Tạ Chiêu Ly không biết cậu bé Trương Hựu Thần khi được cô ôm vào lòng, ánh mắt cậu lóe sáng, lộ ra một nụ cười ranh mãnh.
Trương Duật Hiên nhìn cô gái vừa đi ra khỏi phòng khách, ánh mắt lóe lên tia sáng. Anh mỉm cười tiến lại ôm cô vào lòng có chút oán trách, bĩu môi nói: “Chiêu Ly! Anh rất đau lòng nha! Sao vừa nãy em lại nói em là bạn anh chứ!”
Tạ Chiêu Ly trong lòng anh có chút hốt hoảng, nhìn xung quanh, lại nhìn cánh cửa phòng sách đang khép chặt có chút thả lỏng tinh thần, thở dài một hơi. Anh sao có thể thế chứ, có thể giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm cô tại chỗ này chứ. Nếu lỡ có ai nhìn thấy thì sao? Anh không biết xấu hổ không có nghĩa là cô không biết nha. Da mặt cô đâu có dầy được như anh.
Lại nghe thấy lời của anh khóe miệng giật giật, đại gia à! Anh bao nhiêu tuổi rồi còn rỗi mấy chuyện này. Chẳng lẽ anh muốn cô trước mặt con trai anh nói xin chào cô là Tạ Chiêu Ly là bạn gái của ba con sao? Cô không làm được.
Thấy cô không để ý đến lời nói của anh, trong lòng không khỏi có chút mất hứng. Anh ôm cô lắc nhẹ.
Tạ Chiêu Ly bị anh lắc có chút chóng mặt, hồi phục lại tinh thần, nhìn anh nói: “Duật Hiên!”
“Hử?” Nghe giọng nói mềm mại không xương của cô, trong lòng anh không khỏi cảm thấy mềm mại, không còn cảm thấy mất hứng. Anh nhìn cô yêu chiều nói: “Có chuyện gì sao?”
“Em đói!”
Tâm tình đang tốt đẹp của anh bỗng chốc mất tăm. Cô gái này, em có cần nói ra câu nói mất phong tình như thế không? Lắc đầu, anh buông cô ra, kéo tay cô xuống phòng bếp.
Tạ Chiêu Ly đi theo anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý. Anh lám sao mà biết là cô cố ý chứ. Cô mới không muốn đứng ở đây cùng anh nói vấn đề nhàm chán này đâu.
Tạ Chiêu Ly ôm bát cơm lớn, có chút mất hình tượng ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ở phòng khách súc cơm ăn. Thỉnh thoảng đút một thìa cho người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cảnh sắc rất ngọt ngào, đầm ấm như tranh vẽ vậy.
Chiếc thìa trên tay rơi xuống sàn nhà tạo lên tiếng vang. Tạ Chiêu Ly ánh mắt không tin quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, xác minh. Cô đang nghe nhầm đúng không? Sự thật không phải là như vậy đúng không?. Nhưng cô chỉ nhìn được nét mặt ngưng trọng, ánh mắt tối sầm của người đàn ông bên cạnh. Chứng minh tất cả cô nghe được đều là sự thật. Trên màn hình, phóng viên không ngừng đưa tin về vụ nổ máy bay đi từ thành phố S đến Pari.
“Ngày x tháng y năm 20xx.
Chiếc máy bay mang mã số NH200Zxxxx đã phát nổ khi đang lưu thông, khiến cho bảy nhân viên và một trăm linh hai hành khách trên máy bay, tất cả đều thiệt mạng. Hiện nguyên nhân vụ nổ kinh hoàng này đang được cơ quan chức năng hai nước và quốc tế điều tra làm rõ.”
Tạ Chiêu Ly nghe anh nói phì cười. Ai là cô bé mít ướt chứ. Cô đánh nhẹ vào tay anh, không thèm quan tâm đến anh, hạ kính nhìn ra ngoài cửa sổ.
Một lúc sau, cô quay lại nhìn anh cười nói: “Anh dẫn đi thăm Hựu Thần đi!”
Trương Duật Hiên nhìn cô khó hiểu, sao bỗng nhiên cô lại có ý tưởng này chứ. Lại nhớ đến lúc nãy cô và Hạ Vũ thập thò, anh cũng đoán ra nhất định có liên quan đến ý tưởng bây giờ của cô.
Xe đi thẳng đến biệt thự nhà họ Trương thì dừng lại. Từ xa đã thấy quản gia đứng đợi ở cổng.
Vừa thấy hai người, quản gia hơi cúi đầu chào. Khi nhìn thấy anh hiển nhiên là hơi giật mình, nhưng ông đã sống đến tuổi này, bao nhiêu sóng gió cũng đã trải qua rồi, có gì không thích ứng được chứ. Trong lòng ông không khỏi có chút mừng thầm, ông nhìn cậu chủ lớn lên, trong lòng ông coi cậu chủ như con của mình vậy. Bao năm nay, bên cạnh cậu chủ không có người phụ nữ nào, ông cảm thấy rất lo lắng, lại nhìn giới trẻ hiện nay đang thịnh hành trào lưu nam yêu nam, bất an trong lòng ông càng cao hơn. Nếu đúng là vậy, ông làm sao có thể nhìn mặt ông chủ quá cố chứ! Mấy năm trước thấy cậu chủ kết hôn cùng với cô chủ Hạ Vũ, trong lòng ông cảm thấy vui mừng không thôi, nhất là khi ông thấy hai đứa bé ra đời, tâm tình ông mới thả lỏng. Nhưng ông lại tình cờ nghe được bí mật của hai người họ, lo lắng trong lòng lại một lần nữa vang lên. Bây giờ nhìn thấy cô lại nhìn bộ dạng lo lắng quan tâm chăm sóc của anh đối với cô, làm sao anh có thể không vui đây.
Trương Duật Hiên nhìn bộ dạng cười không khép miệng, ánh mắt quái dị nhìn anh của ông, ho nhẹ hai tiếng, nhìn ông cười nói: “Trần thúc! Hựu Thần có nhà không?”
Trần thúc thấy ánh mắt lạnh của anh, vội vàng thu lại bộ dạng tươi cười. Nếu ông dọa cô gái bên cạnh chạy mất, cậu chủ nhất định sẽ oán chết ông. Ông vội vàng cung kính nhìn anh đáp:
“Tiểu thiếu gia đang ở phòng sách trên lầu hai”
Tạ Chiêu Ly nãy giờ mới dám ngẩng đầu quan sát Trần thúc. Ông có khuôn mặt rất hiền lành, khi mỉm cười rất phúc hậu. Cô nhìn Trần thúc mỉm cười, dịu dàng chào: “Trần thúc khỏe”
Trần thúc nhìn cô mỉm cười.
Biệt thự Trương thị được thiết kết theo phong cách Châu Âu, xa hoa mà lộng lẫy. Những vật dụng trong nhà đều được chế tác tỉ mỉ.
Trương Duật Hiên dẫn cô đến phòng đọc sách trên lầu hai. Vừa mở cửa đã thấy có một cậu bé đang ngồi chăm chú đọc sách. Cậu bé thấy người bước vào là anh, mỉm cười, chạy đến ôm lấy anh, nũng nịu gọi: “Ba!”
Trương Duật Hiên ánh mắt yêu thương xoa đầu cậu bé, giọng điệu cưng chiều: “Hựu Thần! Con đang đọc sách sao?”
“Đúng vậy!” Hựu Thần lễ phép đáp, lại nhìn thấy cô có chút sợ hãi, lép vào trong lòng của Trương Duật Hiên.
Tạ Chiêu Ly nhìn cậu bé mỉm cười, dịu dàng nói: “Cháu là Hựu Thần sao? Chào cháu!” Vừa nói vừa đưa món kẹo mà cậu bé ưa thích ra.
Không biết nhờ sức mạnh của cô hay sức mạnh của kẹo mà cậu bé Trương Duật Hiên nhìn cô chớp mắt, lại nhìn kẹo trong tay cô, mỉm cười ngọt ngào, lễ phép nhìn cô nói: “Chào cô! Cô thật xinh đẹp nha. Cô là ai vậy? Bạn của ba Duật Hiên sao?”
Tạ Chiêu Ly nhìn Trương Hựu Thần mỉm cười, dịu dàng gật đầu, ôn nhu nói: “Đúng vậy! Cô là bạn của ba mẹ con nha. Lại đây ăn kẹo đi. Cô mua cho con đấy!”
Trương Hựu Thần nhìn cô mỉm cười, chạy vào lòng cô, lấy kẹo trong tay, thưởng cho cô một nụ cười ngọt ngào, làm lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu. Cậu sao lại không biết chứ, cô này là vợ của ban ha. Mẹ đã từng chỉ anh cho cậu nói cô này sau này sẽ chăm sóc cho cậu khi mẹ đi vắng nha. Cậu muốn sau này sống cuộc sống vui vẻ thì phải lấy lòng cô ấy nha. Hơn nữa nhìn cô ấy rất hiền, lại dịu dàng nữa. Cậu rất thích cô ấy. Mẹ cũng thích. Ba cũng thích.
Tạ Chiêu Ly không biết cậu bé Trương Hựu Thần khi được cô ôm vào lòng, ánh mắt cậu lóe sáng, lộ ra một nụ cười ranh mãnh.
Trương Duật Hiên nhìn cô gái vừa đi ra khỏi phòng khách, ánh mắt lóe lên tia sáng. Anh mỉm cười tiến lại ôm cô vào lòng có chút oán trách, bĩu môi nói: “Chiêu Ly! Anh rất đau lòng nha! Sao vừa nãy em lại nói em là bạn anh chứ!”
Tạ Chiêu Ly trong lòng anh có chút hốt hoảng, nhìn xung quanh, lại nhìn cánh cửa phòng sách đang khép chặt có chút thả lỏng tinh thần, thở dài một hơi. Anh sao có thể thế chứ, có thể giữa thanh thiên bạch nhật mà ôm cô tại chỗ này chứ. Nếu lỡ có ai nhìn thấy thì sao? Anh không biết xấu hổ không có nghĩa là cô không biết nha. Da mặt cô đâu có dầy được như anh.
Lại nghe thấy lời của anh khóe miệng giật giật, đại gia à! Anh bao nhiêu tuổi rồi còn rỗi mấy chuyện này. Chẳng lẽ anh muốn cô trước mặt con trai anh nói xin chào cô là Tạ Chiêu Ly là bạn gái của ba con sao? Cô không làm được.
Thấy cô không để ý đến lời nói của anh, trong lòng không khỏi có chút mất hứng. Anh ôm cô lắc nhẹ.
Tạ Chiêu Ly bị anh lắc có chút chóng mặt, hồi phục lại tinh thần, nhìn anh nói: “Duật Hiên!”
“Hử?” Nghe giọng nói mềm mại không xương của cô, trong lòng anh không khỏi cảm thấy mềm mại, không còn cảm thấy mất hứng. Anh nhìn cô yêu chiều nói: “Có chuyện gì sao?”
“Em đói!”
Tâm tình đang tốt đẹp của anh bỗng chốc mất tăm. Cô gái này, em có cần nói ra câu nói mất phong tình như thế không? Lắc đầu, anh buông cô ra, kéo tay cô xuống phòng bếp.
Tạ Chiêu Ly đi theo anh, nhìn bóng lưng cao lớn của anh, khóe miệng mỉm cười, ánh mắt lóe lên một tia đắc ý. Anh lám sao mà biết là cô cố ý chứ. Cô mới không muốn đứng ở đây cùng anh nói vấn đề nhàm chán này đâu.
Tạ Chiêu Ly ôm bát cơm lớn, có chút mất hình tượng ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ở phòng khách súc cơm ăn. Thỉnh thoảng đút một thìa cho người đàn ông đang ngồi bên cạnh. Cảnh sắc rất ngọt ngào, đầm ấm như tranh vẽ vậy.
Chiếc thìa trên tay rơi xuống sàn nhà tạo lên tiếng vang. Tạ Chiêu Ly ánh mắt không tin quay sang nhìn người đàn ông bên cạnh, xác minh. Cô đang nghe nhầm đúng không? Sự thật không phải là như vậy đúng không?. Nhưng cô chỉ nhìn được nét mặt ngưng trọng, ánh mắt tối sầm của người đàn ông bên cạnh. Chứng minh tất cả cô nghe được đều là sự thật. Trên màn hình, phóng viên không ngừng đưa tin về vụ nổ máy bay đi từ thành phố S đến Pari.
“Ngày x tháng y năm 20xx.
Chiếc máy bay mang mã số NH200Zxxxx đã phát nổ khi đang lưu thông, khiến cho bảy nhân viên và một trăm linh hai hành khách trên máy bay, tất cả đều thiệt mạng. Hiện nguyên nhân vụ nổ kinh hoàng này đang được cơ quan chức năng hai nước và quốc tế điều tra làm rõ.”
/47
|