Sống lưng Vân Khinh Bình lạnh toát.
Đào Nhi đã tới, ngồi sụp xuống, túm lấy tay trái của Vân Khinh Bình không chút dịu dàng, nhe răng cười với nàng ta.
“Đại tiểu thư, cô nên giao ngọc ra là hơn. Đó rõ ràng là di vật duy nhất phu nhân để lại cho tiểu thư, cô lại không biết xấu hổ nói đó là đồ của mình sao?”
“Cô đừng nghĩ tiểu thư vẫn dễ bị ức hiếp như khi trước. Ai dám bất kính với tiểu thư nhà chúng tôi thì chỉ có đường chết! Nể tình cô và tiểu thư cùng căn cùng rễ, tiểu thư đã giơ cao đánh khẽ rồi. Chặt ngón tay, cùng lắm thì sau này không thể gảy đàn, không thể viết chữ, không thể vẽ tranh nữa, cùng lắm là Tứ vương gia càng ngày càng thấy cô phiền, cả nhìn cũng không muốn nhìn thêm.”
Sắc mặt Vân Khinh Bình càng lúc càng nhợt nhạt, nhất là khi nghe tới câu cuối cùng, trái tim của nàng ta suýt nữa thì ngừng đập.
Nàng ta cất giọng khó khăn: “Vân Tử Lạc, ngươi dám thật sao?”
“Có dám hay không, phải thử mới biết.” Vân Tử Lạc cười khẽ.
Đào Nhi dựng ngón trỏ bàn tay trái của Vân Khinh Bình lên, sắc mặt trở nên trịnh trọng. Nàng cắn răng, nghĩ tới miếng ngọc đó, nghĩ lại bao năm nay Vân Khinh Bình đã cướp đi tất cả mọi thứ của tiểu thư, nàng lại căm hận, đầu ngón tay phải chọc vào bên trong lớp móng tay bôi phấn sáng của Vân Khinh Bình.
“Nói, ta nói!”
Vân Khinh Bình thấy Đào Nhi có vẻ không giống đùa cợt, sợ đến nỗi kêu toáng lên.
Đào Nhi cũng thở phào, không làm gì thêm.
“Ở đâu?”
Vân Khinh Bình lẩm bẩm: “Ngọc… Ngọc ở… phòng chính của Thụy Tường viện, trong chiếc hộp giấu phía sau bức tranh sơn thủy. Chìa khóa là chiếc trâm trên đầu ta.”
Vân Tử Lạc giơ tay rút cây trâm trân châu giữa tóc nàng ta ra, cười nói: “Ngươi tinh ranh thật.”
“Đào Nhi, ta đi sẽ quay lại ngay. Nếu có người tìm tới chỗ này, em cứ đi trước, mặc kệ cô ta.”
Đào Nhi đáp lời, Vân Tử Lạc rời khỏi đường hầm.
Trong Thụy Tường viện tối tăm mù mịt, lúc Vân Tử Lạc trở vào phòng trong, tìm được bức tranh sơn thủy, bỏ tranh ra, sờ soạng lên tường, quả nhiên có một ngăn tủ bí mật. Sau khi mở ra bên trong có một chiếc hộp gấm đỏ có khóa.
Nàng mở khóa, bên trong hộp gấm quả nhiên là miếng ngọc ấm lấp lánh trơn nhẵn.
Vân Tử Lạc tỉ mỉ quan sát dưới ánh trăng, chính là miếng ngọc của mình, có điều trên miếng ngọc có thêm ba đường vân chìm màu đỏ. Nàng vô cùng hoài nghi, trước đây nào có.
Đang trong lúc nghi hoặc thì nghe thấy có tiếng động vang lên từ cửa sổ phòng ngoài, tiếng bước chân cực khẽ.
Sửng sốt, nàng giấu ngọc vào lòng, cả hộp gấm cũng không đóng mà thẳng thừng khép bức tranh sơn thủy lại, trốn vào trong tủ quần áo, dựa cùng với Chu Hương đang bị trói.
Người tới không thắp đèn mà lạch cạch lần sờ trong bóng tối. Vân Tử Lạc mở hé một khe cửa tủ thấy một cái bóng đỏ lướt qua, thuần thục mở tủ bí mật ra, khi thấy chiếc hộp gấm trống rỗng, người đó sững sờ.
“Bình Nhi?” Tiếng Sở Hàn Lâm vang lên ngoài vườn.
Người vừa tới nhanh lẹ nấp bên cạnh tủ áo, mở cửa tủ trốn vào trong.
Khóe môi Vân Tử Lạc giật giật, nàng và hắn cũng có duyên thật, lần trước thì trốn trong phòng Vân Tử Lạc, lần này lại đụng mặt ở Tứ vương phủ.
“Tiêu Đồng, ta đây, đừng lên tiếng.” Vân Tử Lạc khéo léo né được một chưởng của người đàn ông.
Tiêu Đồng cũng kinh ngạc.
Trong lúc im ắng, họ nghe thấy tiếng thị vệ báo Vân Khinh Bình đã về Vân phủ cùng tiếng bước chân rời đi của Sở Hàn Lâm.
“Còn một người nữa là ai?” Tiêu Đồng mở tủ, nhảy ra ngoài, trên tay đã có thêm một viên dạ minh châu, soi vào mặt Chu Hương.
“Chính cô bắt cóc?” Nhìn thấy cô ta bị trói chặt, nhắm chặt mắt mê man bất tỉnh, Tiêu Đồng cười ra nước mắt.
“Chính thế, chẳng phải tiện cho ngươi tìm đồ sao?” Vân Tử Lạc cười: “Hôm nay bận việc, hôm khác sẽ tìm ngươi đòi tửu lầu!”
“Đợi đã, cô đang tìm gì?” Tiêu Đồng bắt lấy vạt áo sau của nàng.
“Còn ngươi?” Nàng hỏi ngược lại.
“Cô lấy miếng ngọc của Vân Khinh Bình?” Tiêu Đồng nhớ lại chiếc hộp gấm trống không ban nãy nhìn thấy.
“Đó là ngọc của ta, biết chưa?” Vân Tử Lạc quay đầu lại, nhướng mày: “Ngọc của ta, là cô ta chiếm làm của riêng.”
Sắc mặt Tiêu Đồng nặng nề: “Vân Tử Lạc, miếng ngọc đó không thuộc về cô, cô nên trả lại chỗ cũ đi.”
“Ngọc đó là mẹ ta để lại cho ta, sao lại không thuộc về ta?” Vân Tử Lạc lườm nguýt, hất tay hắn ra lộn người ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Đồng nhíu mày, lập tức bám theo.
Hai người nói chuyện rất thì thầm, động tác cũng khẽ khàng, không bị ai phát hiện.
Cho tới khi ra tới nơi an toàn bên ngoài Tứ vương phủ, Tiêu Đồng mới đuổi theo: “Vân Tử Lạc, cô đừng chạy nhanh như vậy! Ta muốn tốt cho cô thôi, ngọc đó không phải của cô, là của Vân Khinh Bình, tốt nhất cô đừng cầm, nếu không sẽ rước họa vào thân đó.”
Gương mặt Vân Tử Lạc lạnh đi, nghiêng đầu hất cằm: “Ngươi nói ngọc này của cô ta? Ngươi nói của cô ta là của cô ta à? Ngươi đúng là một kẻ vô lý!”
Tiêu Đồng hết cách, cười chống tay lên trán: “Ta biết ta nói cô sẽ không tin! Thế này đi, cô cứ cầm tạm, về nói với nam nhân của cô!”
Đầu mày Vân Tử Lạc lập tức dựng đứng lên: “Nam nhân của ta?”
“Phải, Nhiếp Chính vương đó.” Nói xong, bóng áo đỏ diêm dúa cũng bay xa.
Gương mặt Vân Tử Lạc hết đỏ bừng lại tím ngắt, nắm chặt miếng ngọc trong tay.
Cảm giác chua xót và bi thương dâng trào.
Nàng không kìm được, hét ầm lên sau lưng hắn: “Hắn chẳng phải nam nhân của ta, ngươi cút được bao xa thì cút đi!”
Trong bóng đêm, vọng lại một tiếng cười ha hả…
***
Ngọc đã lấy về được, Vân Tử Lạc đeo lại lên cổ. Khoảng thời gian này Vân Khinh Bình cũng ngoan ngoãn, không làm khó cho nàng.
Liên tục mấy ngày trôi qua, nàng vẫn chưa gặp được người đó, nhưng lại nghe nói hắn rất bận, bận tiếp đón sứ đoàn tiên phong nước Đông Lâm rồi chuyện mừng sinh nhật Thái hậu.
Còn nàng, cũng chính thức tiếp nhận tửu lầu ở thành Đông của Tiêu Đồng.
Chính lần trước nhìn thấy Sở Tử Uyên và Vân Khinh Bình uống rượu ở đây, kinh doanh ban đêm bùng nổ, hạng người gì cũng có, rất có lợi cho công việc tình báo của nàng.
Ngày tiếp quản này, Vân Tử Lạc bèn ngừng kinh doanh, dán một quảng cáo bên ngoài, tuyên bố tửu lầu thành Đông bước vào thời kỳ cải tạo.
Nàng thức đêm gấp gáp vẽ ra một bản thiết kế trang trí như quán rượu như hiện đại, mời đội ngũ thợ thuyền giỏi nhất Nguyên Kinh bắt tay vào sửa chữa.
Đồng thời từ trưởng quầy tới đầu bếp đun lửa đều được cho nghỉ, mỗi người được nhận khoản thù lao hậu hĩnh, sau đó nàng phát động tuyển người mới, bỏ ra một số tiền công hoàn toàn không thuộc về công việc làm mướn, kèm theo một đống yêu cầu.
Dẫu sao thì người nàng tuyển bề ngoài phục vụ tửu lầu nhưng phía sau ngấm ngầm làm nhân viên của tổ chức tình báo, không yêu cầu đều phải biết võ công nhưng đầu óc phải nhanh nhạy, làm việc phải linh hoạt, quan hệ phải toàn diện.
Trong ý tưởng của nàng, không đầy ba tháng, mọi tin tức tình báo của Nguyên Kinh đều không thoát khỏi tai mắt của nàng.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, người đến nườm nượp, đều nhắm vào số tiền lương hậu hĩnh.
Vân Tử Lạc từ từ lựa chọn cẩn thận, cũng được mười mấy người.
Tuyển được người, nàng suy tính tới nơi ở.
Vân Tử Lạc nhắm trúng một đại viện một gian ba trong ba ngoài, diện tích rất lớn, ở mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Vừa ưng ý ngôi nhà đã lập tức có người mang khế ước tới, nói là tặng cho nàng.
Vân Tử Lạc cảm thấy rất kỳ lạ bèn gọi Triển Hưng và Quỷ Hồn tới hỏi.
Kết quả, Quỷ Hồn không giữ được miệng, nói ra đó là nhà của Nhiếp Chính vương.
Lòng Vân Tử Lạc bỗng chốc dậy sóng, không nói năng gì lập tức nhận lấy.
Nhưng không có nghĩa là nàng thừa nhận phần ơn của hắn.
Người đàn ông đó đối xử với nàng như vậy, mấy ngày nay cứ như bốc hơi, nàng còn tin tưởng được không?
Ngày mười lăm này, Vân Tử Lạc đang dẫn Đào Nhi tới tửu lầu thành Đông kiểm tra tiến độ trang hoàng, một con ngựa trắng bỗng dừng lại bên ngoài.
Sở Tử Uyên vội vã đi tới, nét mặt hân hoan.
“Lạc Nhi, muội còn ở đây làm gì? Đi nào, cùng ta ra ngoài thành đón cha muội.”
“Cha muội về tới rồi?” Vân Tử Lạc vội chạy tới.
“Vừa nhận được thư đã vào địa phận một trăm dặm ở ngoại ô phía Nam, khải hoàn trở về! Nghe nói còn bắt được tên chúa tạo phản lần này, dân chúng cả thành đều kéo đi xem rồi.”
Vân Tử Lạc vui mừng khôn xiết, cùng Sở Tử Uyên ra khỏi cửa. Sở Tử Uyên xoay người trèo lên ngựa, cúi xuống đỡ lấy eo nàng, bế nàng lên lưng ngựa rồi đánh mắt ra hiệu với Triển Hưng, từ phía sau ôm chặt lấy Vân Tử Lạc, quất ngựa đi xa.
Triển Hưng thấy hai người họ đã đi xa, nét mặt có phần do dự, thầm thở dài.
Hắn dắt con ngựa đen của mình tới, cười với Đào Nhi rồi đột ngột đỡ lấy eo nàng, đưa nàng bay lên lưng ngựa.
Đào Nhi hoảng hốt kêu lên, bỗng chốc chưa phản ứng kịp.
Triển Hưng khóa chặt nàng trước ngực, dịu dàng bọc trong chiếc áo bào xanh của mình, cúi đầu thì thầm bên tai: “Đào Nhi, có lạnh không?”
Hơi nóng phả vào tai, mặt Đào Nhi chẳng biết đã đỏ tới mức nào.
“Không… Không lạnh.”
Triển Hưng mặt mũi vốn đang mệt mỏi, có vẻ như làm đối phó…
Vậy mà khi nhìn thấy vẻ e thẹn dè dặt của Đào Nhi, trong lòng hắn lại như có một sợi dây bị chọc, gương mặt lập tức trở nên tự nhiên. Hắn cười khẽ: “Lát nữa lạnh đấy, muội giấu mặt vào trong lòng ta.”
Đào Nhi ‘ừm’ một tiếng, nhìn chăm chăm nhúm bờm ngựa phía dưới, cả tai cũng đỏ bừng.
Dọc đường người qua đông không len nổi, bách tính đứng hết hai bên đường, mỏi mắt ngóng chờ.
Ai cũng muốn nhìn kẻ tự xưng là vua, công khai tạo phản với triều đình có tướng mạo ra sao.
Một trăm mét xung quanh cửa phía Nam đã dựng dây cảnh giới, Ngự lâm quân đứng nghiêm, tề chỉnh.
Phía trong dây cảnh giới, người đầu tiên ngồi trên một con ngựa đen tuyền cao lớn, chiếc áo bào đen riềm vàng phần phật trong gió, mái tóc đen cũng bay loạn xạ.
Nhiếp Chính vương nét mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nhìn về phía xa, bờ môi mím chặt.
Ở phía sau chàng, Sở Hàn Lâm vận chiếc trường bào màu lam đậm, cưỡi trên một con tuấn mã màu nâu. Vân Khinh Bình dựa trước ngực hắn, ánh mắt như nước hồ thu mải miết nhìn ra ngoài cửa thành.
Phía sau nữa là mười mấy vị đại thần tiêu biểu trong triều cùng vị thái giám tay bưng hũ và chén rượu…
Đào Nhi đã tới, ngồi sụp xuống, túm lấy tay trái của Vân Khinh Bình không chút dịu dàng, nhe răng cười với nàng ta.
“Đại tiểu thư, cô nên giao ngọc ra là hơn. Đó rõ ràng là di vật duy nhất phu nhân để lại cho tiểu thư, cô lại không biết xấu hổ nói đó là đồ của mình sao?”
“Cô đừng nghĩ tiểu thư vẫn dễ bị ức hiếp như khi trước. Ai dám bất kính với tiểu thư nhà chúng tôi thì chỉ có đường chết! Nể tình cô và tiểu thư cùng căn cùng rễ, tiểu thư đã giơ cao đánh khẽ rồi. Chặt ngón tay, cùng lắm thì sau này không thể gảy đàn, không thể viết chữ, không thể vẽ tranh nữa, cùng lắm là Tứ vương gia càng ngày càng thấy cô phiền, cả nhìn cũng không muốn nhìn thêm.”
Sắc mặt Vân Khinh Bình càng lúc càng nhợt nhạt, nhất là khi nghe tới câu cuối cùng, trái tim của nàng ta suýt nữa thì ngừng đập.
Nàng ta cất giọng khó khăn: “Vân Tử Lạc, ngươi dám thật sao?”
“Có dám hay không, phải thử mới biết.” Vân Tử Lạc cười khẽ.
Đào Nhi dựng ngón trỏ bàn tay trái của Vân Khinh Bình lên, sắc mặt trở nên trịnh trọng. Nàng cắn răng, nghĩ tới miếng ngọc đó, nghĩ lại bao năm nay Vân Khinh Bình đã cướp đi tất cả mọi thứ của tiểu thư, nàng lại căm hận, đầu ngón tay phải chọc vào bên trong lớp móng tay bôi phấn sáng của Vân Khinh Bình.
“Nói, ta nói!”
Vân Khinh Bình thấy Đào Nhi có vẻ không giống đùa cợt, sợ đến nỗi kêu toáng lên.
Đào Nhi cũng thở phào, không làm gì thêm.
“Ở đâu?”
Vân Khinh Bình lẩm bẩm: “Ngọc… Ngọc ở… phòng chính của Thụy Tường viện, trong chiếc hộp giấu phía sau bức tranh sơn thủy. Chìa khóa là chiếc trâm trên đầu ta.”
Vân Tử Lạc giơ tay rút cây trâm trân châu giữa tóc nàng ta ra, cười nói: “Ngươi tinh ranh thật.”
“Đào Nhi, ta đi sẽ quay lại ngay. Nếu có người tìm tới chỗ này, em cứ đi trước, mặc kệ cô ta.”
Đào Nhi đáp lời, Vân Tử Lạc rời khỏi đường hầm.
Trong Thụy Tường viện tối tăm mù mịt, lúc Vân Tử Lạc trở vào phòng trong, tìm được bức tranh sơn thủy, bỏ tranh ra, sờ soạng lên tường, quả nhiên có một ngăn tủ bí mật. Sau khi mở ra bên trong có một chiếc hộp gấm đỏ có khóa.
Nàng mở khóa, bên trong hộp gấm quả nhiên là miếng ngọc ấm lấp lánh trơn nhẵn.
Vân Tử Lạc tỉ mỉ quan sát dưới ánh trăng, chính là miếng ngọc của mình, có điều trên miếng ngọc có thêm ba đường vân chìm màu đỏ. Nàng vô cùng hoài nghi, trước đây nào có.
Đang trong lúc nghi hoặc thì nghe thấy có tiếng động vang lên từ cửa sổ phòng ngoài, tiếng bước chân cực khẽ.
Sửng sốt, nàng giấu ngọc vào lòng, cả hộp gấm cũng không đóng mà thẳng thừng khép bức tranh sơn thủy lại, trốn vào trong tủ quần áo, dựa cùng với Chu Hương đang bị trói.
Người tới không thắp đèn mà lạch cạch lần sờ trong bóng tối. Vân Tử Lạc mở hé một khe cửa tủ thấy một cái bóng đỏ lướt qua, thuần thục mở tủ bí mật ra, khi thấy chiếc hộp gấm trống rỗng, người đó sững sờ.
“Bình Nhi?” Tiếng Sở Hàn Lâm vang lên ngoài vườn.
Người vừa tới nhanh lẹ nấp bên cạnh tủ áo, mở cửa tủ trốn vào trong.
Khóe môi Vân Tử Lạc giật giật, nàng và hắn cũng có duyên thật, lần trước thì trốn trong phòng Vân Tử Lạc, lần này lại đụng mặt ở Tứ vương phủ.
“Tiêu Đồng, ta đây, đừng lên tiếng.” Vân Tử Lạc khéo léo né được một chưởng của người đàn ông.
Tiêu Đồng cũng kinh ngạc.
Trong lúc im ắng, họ nghe thấy tiếng thị vệ báo Vân Khinh Bình đã về Vân phủ cùng tiếng bước chân rời đi của Sở Hàn Lâm.
“Còn một người nữa là ai?” Tiêu Đồng mở tủ, nhảy ra ngoài, trên tay đã có thêm một viên dạ minh châu, soi vào mặt Chu Hương.
“Chính cô bắt cóc?” Nhìn thấy cô ta bị trói chặt, nhắm chặt mắt mê man bất tỉnh, Tiêu Đồng cười ra nước mắt.
“Chính thế, chẳng phải tiện cho ngươi tìm đồ sao?” Vân Tử Lạc cười: “Hôm nay bận việc, hôm khác sẽ tìm ngươi đòi tửu lầu!”
“Đợi đã, cô đang tìm gì?” Tiêu Đồng bắt lấy vạt áo sau của nàng.
“Còn ngươi?” Nàng hỏi ngược lại.
“Cô lấy miếng ngọc của Vân Khinh Bình?” Tiêu Đồng nhớ lại chiếc hộp gấm trống không ban nãy nhìn thấy.
“Đó là ngọc của ta, biết chưa?” Vân Tử Lạc quay đầu lại, nhướng mày: “Ngọc của ta, là cô ta chiếm làm của riêng.”
Sắc mặt Tiêu Đồng nặng nề: “Vân Tử Lạc, miếng ngọc đó không thuộc về cô, cô nên trả lại chỗ cũ đi.”
“Ngọc đó là mẹ ta để lại cho ta, sao lại không thuộc về ta?” Vân Tử Lạc lườm nguýt, hất tay hắn ra lộn người ra ngoài cửa sổ.
Tiêu Đồng nhíu mày, lập tức bám theo.
Hai người nói chuyện rất thì thầm, động tác cũng khẽ khàng, không bị ai phát hiện.
Cho tới khi ra tới nơi an toàn bên ngoài Tứ vương phủ, Tiêu Đồng mới đuổi theo: “Vân Tử Lạc, cô đừng chạy nhanh như vậy! Ta muốn tốt cho cô thôi, ngọc đó không phải của cô, là của Vân Khinh Bình, tốt nhất cô đừng cầm, nếu không sẽ rước họa vào thân đó.”
Gương mặt Vân Tử Lạc lạnh đi, nghiêng đầu hất cằm: “Ngươi nói ngọc này của cô ta? Ngươi nói của cô ta là của cô ta à? Ngươi đúng là một kẻ vô lý!”
Tiêu Đồng hết cách, cười chống tay lên trán: “Ta biết ta nói cô sẽ không tin! Thế này đi, cô cứ cầm tạm, về nói với nam nhân của cô!”
Đầu mày Vân Tử Lạc lập tức dựng đứng lên: “Nam nhân của ta?”
“Phải, Nhiếp Chính vương đó.” Nói xong, bóng áo đỏ diêm dúa cũng bay xa.
Gương mặt Vân Tử Lạc hết đỏ bừng lại tím ngắt, nắm chặt miếng ngọc trong tay.
Cảm giác chua xót và bi thương dâng trào.
Nàng không kìm được, hét ầm lên sau lưng hắn: “Hắn chẳng phải nam nhân của ta, ngươi cút được bao xa thì cút đi!”
Trong bóng đêm, vọng lại một tiếng cười ha hả…
***
Ngọc đã lấy về được, Vân Tử Lạc đeo lại lên cổ. Khoảng thời gian này Vân Khinh Bình cũng ngoan ngoãn, không làm khó cho nàng.
Liên tục mấy ngày trôi qua, nàng vẫn chưa gặp được người đó, nhưng lại nghe nói hắn rất bận, bận tiếp đón sứ đoàn tiên phong nước Đông Lâm rồi chuyện mừng sinh nhật Thái hậu.
Còn nàng, cũng chính thức tiếp nhận tửu lầu ở thành Đông của Tiêu Đồng.
Chính lần trước nhìn thấy Sở Tử Uyên và Vân Khinh Bình uống rượu ở đây, kinh doanh ban đêm bùng nổ, hạng người gì cũng có, rất có lợi cho công việc tình báo của nàng.
Ngày tiếp quản này, Vân Tử Lạc bèn ngừng kinh doanh, dán một quảng cáo bên ngoài, tuyên bố tửu lầu thành Đông bước vào thời kỳ cải tạo.
Nàng thức đêm gấp gáp vẽ ra một bản thiết kế trang trí như quán rượu như hiện đại, mời đội ngũ thợ thuyền giỏi nhất Nguyên Kinh bắt tay vào sửa chữa.
Đồng thời từ trưởng quầy tới đầu bếp đun lửa đều được cho nghỉ, mỗi người được nhận khoản thù lao hậu hĩnh, sau đó nàng phát động tuyển người mới, bỏ ra một số tiền công hoàn toàn không thuộc về công việc làm mướn, kèm theo một đống yêu cầu.
Dẫu sao thì người nàng tuyển bề ngoài phục vụ tửu lầu nhưng phía sau ngấm ngầm làm nhân viên của tổ chức tình báo, không yêu cầu đều phải biết võ công nhưng đầu óc phải nhanh nhạy, làm việc phải linh hoạt, quan hệ phải toàn diện.
Trong ý tưởng của nàng, không đầy ba tháng, mọi tin tức tình báo của Nguyên Kinh đều không thoát khỏi tai mắt của nàng.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, người đến nườm nượp, đều nhắm vào số tiền lương hậu hĩnh.
Vân Tử Lạc từ từ lựa chọn cẩn thận, cũng được mười mấy người.
Tuyển được người, nàng suy tính tới nơi ở.
Vân Tử Lạc nhắm trúng một đại viện một gian ba trong ba ngoài, diện tích rất lớn, ở mấy chục người cũng không thành vấn đề.
Vừa ưng ý ngôi nhà đã lập tức có người mang khế ước tới, nói là tặng cho nàng.
Vân Tử Lạc cảm thấy rất kỳ lạ bèn gọi Triển Hưng và Quỷ Hồn tới hỏi.
Kết quả, Quỷ Hồn không giữ được miệng, nói ra đó là nhà của Nhiếp Chính vương.
Lòng Vân Tử Lạc bỗng chốc dậy sóng, không nói năng gì lập tức nhận lấy.
Nhưng không có nghĩa là nàng thừa nhận phần ơn của hắn.
Người đàn ông đó đối xử với nàng như vậy, mấy ngày nay cứ như bốc hơi, nàng còn tin tưởng được không?
Ngày mười lăm này, Vân Tử Lạc đang dẫn Đào Nhi tới tửu lầu thành Đông kiểm tra tiến độ trang hoàng, một con ngựa trắng bỗng dừng lại bên ngoài.
Sở Tử Uyên vội vã đi tới, nét mặt hân hoan.
“Lạc Nhi, muội còn ở đây làm gì? Đi nào, cùng ta ra ngoài thành đón cha muội.”
“Cha muội về tới rồi?” Vân Tử Lạc vội chạy tới.
“Vừa nhận được thư đã vào địa phận một trăm dặm ở ngoại ô phía Nam, khải hoàn trở về! Nghe nói còn bắt được tên chúa tạo phản lần này, dân chúng cả thành đều kéo đi xem rồi.”
Vân Tử Lạc vui mừng khôn xiết, cùng Sở Tử Uyên ra khỏi cửa. Sở Tử Uyên xoay người trèo lên ngựa, cúi xuống đỡ lấy eo nàng, bế nàng lên lưng ngựa rồi đánh mắt ra hiệu với Triển Hưng, từ phía sau ôm chặt lấy Vân Tử Lạc, quất ngựa đi xa.
Triển Hưng thấy hai người họ đã đi xa, nét mặt có phần do dự, thầm thở dài.
Hắn dắt con ngựa đen của mình tới, cười với Đào Nhi rồi đột ngột đỡ lấy eo nàng, đưa nàng bay lên lưng ngựa.
Đào Nhi hoảng hốt kêu lên, bỗng chốc chưa phản ứng kịp.
Triển Hưng khóa chặt nàng trước ngực, dịu dàng bọc trong chiếc áo bào xanh của mình, cúi đầu thì thầm bên tai: “Đào Nhi, có lạnh không?”
Hơi nóng phả vào tai, mặt Đào Nhi chẳng biết đã đỏ tới mức nào.
“Không… Không lạnh.”
Triển Hưng mặt mũi vốn đang mệt mỏi, có vẻ như làm đối phó…
Vậy mà khi nhìn thấy vẻ e thẹn dè dặt của Đào Nhi, trong lòng hắn lại như có một sợi dây bị chọc, gương mặt lập tức trở nên tự nhiên. Hắn cười khẽ: “Lát nữa lạnh đấy, muội giấu mặt vào trong lòng ta.”
Đào Nhi ‘ừm’ một tiếng, nhìn chăm chăm nhúm bờm ngựa phía dưới, cả tai cũng đỏ bừng.
Dọc đường người qua đông không len nổi, bách tính đứng hết hai bên đường, mỏi mắt ngóng chờ.
Ai cũng muốn nhìn kẻ tự xưng là vua, công khai tạo phản với triều đình có tướng mạo ra sao.
Một trăm mét xung quanh cửa phía Nam đã dựng dây cảnh giới, Ngự lâm quân đứng nghiêm, tề chỉnh.
Phía trong dây cảnh giới, người đầu tiên ngồi trên một con ngựa đen tuyền cao lớn, chiếc áo bào đen riềm vàng phần phật trong gió, mái tóc đen cũng bay loạn xạ.
Nhiếp Chính vương nét mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng hẹp dài hơi nheo lại, nhìn về phía xa, bờ môi mím chặt.
Ở phía sau chàng, Sở Hàn Lâm vận chiếc trường bào màu lam đậm, cưỡi trên một con tuấn mã màu nâu. Vân Khinh Bình dựa trước ngực hắn, ánh mắt như nước hồ thu mải miết nhìn ra ngoài cửa thành.
Phía sau nữa là mười mấy vị đại thần tiêu biểu trong triều cùng vị thái giám tay bưng hũ và chén rượu…
/331
|