Nghe tới đây, Vân Tử Lạc đã sửng sốt ngồi bật dậy, nhìn Nhiếp Chính vương, hai mắt trợn tròn.
“Sao chàng biết?!”
Trời ơi, cô bé mà chàng kể chính là Vân Tử Lạc ngày xưa ư?
Những ký ức này đã được lưu giữ trọn vẹn trong đầu óc nàng, chỉ cần chàng hơi nhắc lại, nàng cả đồng cảm sâu sắc.
Nhiếp Chính vương cũng ngồi xuống, khóe môi nở một nụ cười tươi. Chàng khoác tay ôm nàng thật chặt: “Dĩ nhiên là ta biết rồi, Tiểu Lạc Nhi ngốc nghếch này lại lấy quân cờ làm điểm tâm để ăn.”
Vân Tử Lạc gượng cười, cùng chàng nằm xuống.
“Cha ta nói phải không?”
Ngoài ra không còn khả năng nào khác.
“Phải, chuyện nào của nàng nhạc phụ đại nhân cũng đều rất để tâm.” Tay trái của Nhiếp Chính vương làm gối cho nàng, tay phải gối lên gáy mình, trầm giọng nói.
“Nhạc phụ đại nhân?”
Trên đầu Vân Tử Lạc xuất hiện vô số vạch đen.
Nhiếp Chính vương mỉm cười không nói.
Vân Tử Lạc nằm nghiêng người, ôm cánh tay chàng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, tò mò hỏi: “Ý, chàng có biết ở gian trong cùng tầng hai tại dịch quán sứ thần, căn phòng có dấu hoa mai là ai ở không?”
“Dịch quán sứ thần?” Nhiếp Chính vương khẽ nhíu mày: “Khoảng thời gian này, trong Mai Hoa Uyển có sứ giả nước Đông Lâm đi sứ sang Kỳ Hạ, cũng là người công chúa Trường Lạc đưa tới.”
Mấy tin tức này Vân Tử Lạc cũng biết.
“Vậy có biết hắn là ai, là người thế nào không?”
Nhiếp Chính vương xoa xoa trán, trầm tư: “Nếu ta nhớ không nhầm thì trong đó có lẽ là Giang đại nhân, phụ trách đội ngũ đi sứ lần này, chỉ là một sứ giả được phong tạm ở Đông Lâm, trước đây hoàn toàn chưa từng nhận chức vụ gì, cũng không có quan phẩm.”
“Thì ra là sứ giả được phong tạm, ta hiểu rồi.” Vân Tử Lạc gật đầu.
“Ừm, sao đang dưng lại hỏi chuyện hắn?” Nhiếp Chính vương lật người, mặt đối mặt với nàng, thì thầm.
Vân Tử Lạc cười: “Cũng không có gì.”
“Nghe nói hắn dựa vào ‘quan hệ bám váy’ mới được đi sứ, rành trò lấy lòng phụ nữ, nàng tránh xa loại người này ra một chút.” Trong giọng nói của Nhiếp Chính vương toát lên chút khinh thường.
“Quan hệ bám váy?” Vân Tử Lạc tò mò.
“Phải, nghe nói là công chúa Trường Lạc…” Nhiếp Chính vương cũng không chắc chắn lắm, chỉ nói tới đó.
Vân Tử Lạc sững người.
Nghe tiếng thở dài của Nhiếp Chính vương thì hình như tên họ Giang này là ‘trai bao’? Dựa vào công chúa Trường Lạc mới có của ăn của mặc?
Trời, cô công chúa Trường Lạc này cũng dây dưa với không ít người đấy!
Tiếc là một Vân Thái Lệ thường ngày cao ngạo, nếu biết gã nam nhân mà mình dâng hiến không chút thực quyền, lại còn bị một người con gái khác bao nuôi sợ là ngọn lửa phẫn nộ không thể đè nén được?
Nói mãi nói mãi, hai người bèn thiếp đi.
Ngày hôm sau, bầu trời phía Đông lộ ra một tia sáng trắng như bụng cá, kinh thành Kỳ Hạ như con sư tử tỉnh dậy sau giấc ngủ say, bắt đầu hoạt động của một ngày mới.
Dần dần, sắc trời bừng sáng.
Người con gái trên giường khẽ ư hừ một tiếng, mở đôi mắt tròn dưới hàng mi dài, xoay mặt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người đàn ông.
“Ý… Hách Liên Ý?”
Vân Tử Lạc gọi một tiếng thăm dò.
Nhiếp Chính vương đáp lại rồi mở mắt ra, bờ môi mỏng hiện lên ý cười: “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Đã là giờ nào rồi?” Vân Tử Lạc dụi dụi mắt, bò dậy, khoác áo đi xuống giường.
Nhiếp Chính vương vươn vai, hoạt động một chút cánh tay bị Vân Tử Lạc đè tới tê dại, đi giày bước ra sau lưng nàng, cánh tay rắn chắc từ phía sau vòng qua eo nàng, cằm cọ cọ vào gáy nàng vẻ thương yêu.
Dường như vẫn còn đang cảm nhận nhiệt độ và mùi hương của nàng.
“Ý, chàng cũng phải đi rồi đúng không?”
Nàng nắm chặt hai bàn tay ấm áp của chàng, hỏi với vẻ bịn rịn.
“Ừm, phải đi từ lâu rồi.” Nhiếp Chính vương mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ sáng bừng. “Hôm nay Thái hậu triệu kiến công chúa Trường Lạc vào cung, e là chỉ còn đợi mình ta thôi.”
“Sao cơ? Tất cả đều đang đợi chàng?”
Vân Tử Lạc hơi chột dạ.
“Không sao.” Nhiếp Chính vương xoay vai nàng lại, hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Ban nãy Quỷ Hồn nói với ta rồi, sáng sớm nay đã có người gửi thư tới Tứ vương phủ, Thái hậu cũng tuyên cả nàng vào cung. Ta muộn, nàng cũng muộn.”
Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tái đi: “Thế này… người khác không nghi ngờ đấy chứ?”
Nhiếp Chính vương khẽ cười, có chút bó tay: “Nàng nghĩ nhiều rồi, giờ ta đi đây. Nếu nàng thật sự muốn né tránh thì cứ muộn hơn nửa canh giờ là được.”
“Được.” Vân Tử Lạc nhận lời: “Ta rửa mặt dùng bữa cũng mất tưng ấy thời gian, phía Thái hậu…”
“Đã giúp nàng nói rồi, bảo nàng không khỏe, có lẽ muộn một chút mới qua.”
Nhiếp Chính vương nhịn cười, nâng mặt nàng lên, yêu thương vô hạn: “Đồ ngốc, sao nàng ngủ say vậy? Động tĩnh gì cũng không nghe thấy?”
Vân Tử Lạc hơi đỏ mặt, đẩy tay chàng ra: “Chẳng phải vì có chàng sao?”
Cõi lòng Nhiếp Chính vương chợt ấm áp, chàng ‘ừm’ một tiếng nặng trịch: “Ta thích nàng dựa dẫm vào ta như vậy, tất cả đã có ta, không cần phiền muộn nữa.”
“Đi đi.” Vân Tử Lạc tươi cười.
“Được, ta đi đây. Nàng chậm một chút, không cần gấp.”
Nhiếp Chính vương nở nụ cười hài lòng, nhìn sâu vào mắt nàng, tựa hồ muốn ghi nhớ hình dáng nàng khi còn chưa rửa mặt vào sâu trong trái tim. Sau đó chàng lộn người rời đi bằng cửa sổ, không một tiếng động.
Lúc ấy Vân Tử Lạc mới mặc áo lĩnh vào đàng hoàng, mở tủ ra, liếc nhanh qua, tiện tay cầm một chiếc áo lụa màu vàng nhạt thêu chỉ vàng và một chiếc váy dài màu xanh thiên thanh ra ngoài.
Mặc xong toàn bộ y phục, nàng bèn gọi Đào Nhi bưng nước vào.
“Đào Nhi, lát nữa ta sẽ vào cung.”
Vân Tử Lạc ngắm mình trong gương, tự búi kiểu tóc ‘rớt ngựa’.
“Lại phải vào cung ạ?”
Vẻ ngạc nhiên lướt qua ánh mắt Đào Nhi, rõ ràng là hoàn toàn không hay biết.
Vân Tử Lạc cũng hiểu ngay lập tức. Người trong cung tới tuyên chỉ nhất định đã bị Quỷ Hồn chặn lại, Đào Nhi không biết sự tình, muội ấy cũng không biết Nhiếp Chính vương ở trong phòng, chỉ lần xông xáo hôm đó mà về sau không bao giờ muội ấy tùy tiện vào phòng nữa.
“Hôm nay tiểu thư đẹp quá, rất có tinh thần. Màu vàng nhạt này rất tôn da.”
Sau khi trải chuốt xong, Đào Nhi nhìn vào gương hét lên thảng thốt, ánh mắt vô cùng sửng sốt.
“Màu da?” Vân Tử Lạc giơ tay sờ lên gò má phải của mình: “Em không phát hiện ra gì sao?”
Đào Nhi đột ngột thức tỉnh!
Ban nãy muội ấy hoàn toàn quên mất vết bớt trên mặt tiểu thư, chẳng biết từ khi nào nó đã từ từ mờ dần!
Mà qua đêm rồi lại có thay đổi rõ rệt.
Không chỉ vết bớt nhạt màu đi mà màu da của cả gương mặt cũng từ từ trắng trẻo trở lại.
Quả nhiên là một phần trắng che ba phần xấu.
Vân Tử Lạc nhìn vào gương, tỉ mỉ phác họa ngũ quan của mình.
Đôi mày mảnh như lá liễu, hàng mi cong như cánh bướm, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, sóng mắt dập dềnh, sống mũi cao mà thẳng, bờ môi được thoa chút son, gương mặt như trứng gà bóc càng toát lên những đường nét đẹp bẩm sinh, da dẻ như loại ngọc thượng hạng.
Người con gái đứng lặng trước gương, khi không cười như trăng thanh như hải đường, khi cười lên khóe mắt bờ môi đều cong cong, để lộ ra vẻ tình tứ yêu kiều trời cho.
“Tiểu thư!”
Đào Nhi kích động thốt lên.
“Bình tĩnh!”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu cảnh cáo.
“Tiểu thư.” Đào Nhi sốt sắng hạ thấp giọng: “Gương mặt tiểu thư quả thật tốt hơn nhiều rồi!”
Ánh mắt sáng lấp lánh của nó đang tỉ mỉ quan sát gương mặt Vân Tử Lạc.
“Nô tỳ bỗng nhiên phát hiện ra tiểu thư là một đại mỹ nhân! Nếu những vết sẹo này lành hẳn, nhất định còn đẹp hơn đại tiểu thư gấp bội! Hừ, đúng là lũ người chó má trước kia mù mắt, dám nói tiểu thư chúng ta là xấu xí! Không biết đây là độc sao?”
Vừa nói muội ấy vừa nắm chặt tay lại, phẫn nộ vô cùng.
“Được rồi, Đào Nhi, khiêm tốn!” Vân Tử Lạc mắng.
Đào Nhi lè lưỡi, đeo chiếc mạng che màu trắng ngọc lên cho nàng.
Tiếp xúc lâu với Vân Tử Lạc, muội ấy không còn lạ lẫm với mấy hệ liệt từ cổ quái như là ‘bình tĩnh, khiêm tốn’ nữa, cũng hiểu đại khái ý nghĩa.
“Đợi đã, bôi một ít phấn tối màu lên trán đi.” Vân Tử Lạc hạ giọng dặn dò.
“Vâng.”
Đào Nhi cũng không muốn dung mạo của tiểu thư bị người ta tùy tiện nhìn thấy, nhanh chóng mở một hộp phấn tối màu, bôi lên trán Vân Tử Lạc, thoắt cái đã giấu đi làn da trắng.
“Được, khá lắm.” Vân Tử Lạc soi gương, rất hài lòng. “Đào Nhi, chúng ta xuống bếp.”
“Bếp ạ?”
Đào Nhi thất kinh: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn dùng bữa sáng, em sẽ bê lên.”
“Ta muốn ăn cơm nắm, chỉ có ta biết làm thôi.”
Vân Tử Lạc cười khẽ, xách váy bước ra khỏi Tây viện.
Ý đã vội đi từ sáng sớm, còn phải vào cung, chàng nhất định không có thời giờ ăn một bữa sáng đàng hoàng. Dù sao lát nữa cũng phải vào cung, chi bằng tự tay làm cho chàng một ít quà sáng rồi mang đến.
Ý nàng đã quyết, bèn dẫn Đào Nhi tới nhà bếp lớn của Tứ viện.
Người trong đây đều từng chứng kiến Vân Tử Lạc làm bánh bá trạng, ai dám xem thường?
Huống hồ lúc này Tứ vương gia và vương phi đều đã tiến cung.
Thế là bọn họ vây luôn bên cạnh Vân Tử Lạc nhìn ngắm.
Vân Tử Lạc kêu bọn họ phụ giúp, bắt đầu rửa rau.
Chẳng mấy chốc đã nấu được một đĩa thịt cá thái chỉ, rán ức gà và đủ các loại món ăn nhỏ.
Gạo trộn lẫn gạo nếp cũng đã chín.
Vân Tử Lạc cầm một chiếc đĩa ra, trải cơm lên đĩa trước, rồi trải thịt cá thái chỉ, trên cùng để thịt ức gà và rau củ, tiếp tục làm thêm một lớp như vậy sau đó dùng hai chiếc đĩa lèn chặt, vân vê thành hình…
“Sao chàng biết?!”
Trời ơi, cô bé mà chàng kể chính là Vân Tử Lạc ngày xưa ư?
Những ký ức này đã được lưu giữ trọn vẹn trong đầu óc nàng, chỉ cần chàng hơi nhắc lại, nàng cả đồng cảm sâu sắc.
Nhiếp Chính vương cũng ngồi xuống, khóe môi nở một nụ cười tươi. Chàng khoác tay ôm nàng thật chặt: “Dĩ nhiên là ta biết rồi, Tiểu Lạc Nhi ngốc nghếch này lại lấy quân cờ làm điểm tâm để ăn.”
Vân Tử Lạc gượng cười, cùng chàng nằm xuống.
“Cha ta nói phải không?”
Ngoài ra không còn khả năng nào khác.
“Phải, chuyện nào của nàng nhạc phụ đại nhân cũng đều rất để tâm.” Tay trái của Nhiếp Chính vương làm gối cho nàng, tay phải gối lên gáy mình, trầm giọng nói.
“Nhạc phụ đại nhân?”
Trên đầu Vân Tử Lạc xuất hiện vô số vạch đen.
Nhiếp Chính vương mỉm cười không nói.
Vân Tử Lạc nằm nghiêng người, ôm cánh tay chàng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, tò mò hỏi: “Ý, chàng có biết ở gian trong cùng tầng hai tại dịch quán sứ thần, căn phòng có dấu hoa mai là ai ở không?”
“Dịch quán sứ thần?” Nhiếp Chính vương khẽ nhíu mày: “Khoảng thời gian này, trong Mai Hoa Uyển có sứ giả nước Đông Lâm đi sứ sang Kỳ Hạ, cũng là người công chúa Trường Lạc đưa tới.”
Mấy tin tức này Vân Tử Lạc cũng biết.
“Vậy có biết hắn là ai, là người thế nào không?”
Nhiếp Chính vương xoa xoa trán, trầm tư: “Nếu ta nhớ không nhầm thì trong đó có lẽ là Giang đại nhân, phụ trách đội ngũ đi sứ lần này, chỉ là một sứ giả được phong tạm ở Đông Lâm, trước đây hoàn toàn chưa từng nhận chức vụ gì, cũng không có quan phẩm.”
“Thì ra là sứ giả được phong tạm, ta hiểu rồi.” Vân Tử Lạc gật đầu.
“Ừm, sao đang dưng lại hỏi chuyện hắn?” Nhiếp Chính vương lật người, mặt đối mặt với nàng, thì thầm.
Vân Tử Lạc cười: “Cũng không có gì.”
“Nghe nói hắn dựa vào ‘quan hệ bám váy’ mới được đi sứ, rành trò lấy lòng phụ nữ, nàng tránh xa loại người này ra một chút.” Trong giọng nói của Nhiếp Chính vương toát lên chút khinh thường.
“Quan hệ bám váy?” Vân Tử Lạc tò mò.
“Phải, nghe nói là công chúa Trường Lạc…” Nhiếp Chính vương cũng không chắc chắn lắm, chỉ nói tới đó.
Vân Tử Lạc sững người.
Nghe tiếng thở dài của Nhiếp Chính vương thì hình như tên họ Giang này là ‘trai bao’? Dựa vào công chúa Trường Lạc mới có của ăn của mặc?
Trời, cô công chúa Trường Lạc này cũng dây dưa với không ít người đấy!
Tiếc là một Vân Thái Lệ thường ngày cao ngạo, nếu biết gã nam nhân mà mình dâng hiến không chút thực quyền, lại còn bị một người con gái khác bao nuôi sợ là ngọn lửa phẫn nộ không thể đè nén được?
Nói mãi nói mãi, hai người bèn thiếp đi.
Ngày hôm sau, bầu trời phía Đông lộ ra một tia sáng trắng như bụng cá, kinh thành Kỳ Hạ như con sư tử tỉnh dậy sau giấc ngủ say, bắt đầu hoạt động của một ngày mới.
Dần dần, sắc trời bừng sáng.
Người con gái trên giường khẽ ư hừ một tiếng, mở đôi mắt tròn dưới hàng mi dài, xoay mặt nhìn gương mặt gần trong gang tấc của người đàn ông.
“Ý… Hách Liên Ý?”
Vân Tử Lạc gọi một tiếng thăm dò.
Nhiếp Chính vương đáp lại rồi mở mắt ra, bờ môi mỏng hiện lên ý cười: “Tỉnh ngủ rồi à?”
“Đã là giờ nào rồi?” Vân Tử Lạc dụi dụi mắt, bò dậy, khoác áo đi xuống giường.
Nhiếp Chính vương vươn vai, hoạt động một chút cánh tay bị Vân Tử Lạc đè tới tê dại, đi giày bước ra sau lưng nàng, cánh tay rắn chắc từ phía sau vòng qua eo nàng, cằm cọ cọ vào gáy nàng vẻ thương yêu.
Dường như vẫn còn đang cảm nhận nhiệt độ và mùi hương của nàng.
“Ý, chàng cũng phải đi rồi đúng không?”
Nàng nắm chặt hai bàn tay ấm áp của chàng, hỏi với vẻ bịn rịn.
“Ừm, phải đi từ lâu rồi.” Nhiếp Chính vương mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ sáng bừng. “Hôm nay Thái hậu triệu kiến công chúa Trường Lạc vào cung, e là chỉ còn đợi mình ta thôi.”
“Sao cơ? Tất cả đều đang đợi chàng?”
Vân Tử Lạc hơi chột dạ.
“Không sao.” Nhiếp Chính vương xoay vai nàng lại, hôn nhẹ lên môi nàng, cười nói: “Ban nãy Quỷ Hồn nói với ta rồi, sáng sớm nay đã có người gửi thư tới Tứ vương phủ, Thái hậu cũng tuyên cả nàng vào cung. Ta muộn, nàng cũng muộn.”
Sắc mặt Vân Tử Lạc hơi tái đi: “Thế này… người khác không nghi ngờ đấy chứ?”
Nhiếp Chính vương khẽ cười, có chút bó tay: “Nàng nghĩ nhiều rồi, giờ ta đi đây. Nếu nàng thật sự muốn né tránh thì cứ muộn hơn nửa canh giờ là được.”
“Được.” Vân Tử Lạc nhận lời: “Ta rửa mặt dùng bữa cũng mất tưng ấy thời gian, phía Thái hậu…”
“Đã giúp nàng nói rồi, bảo nàng không khỏe, có lẽ muộn một chút mới qua.”
Nhiếp Chính vương nhịn cười, nâng mặt nàng lên, yêu thương vô hạn: “Đồ ngốc, sao nàng ngủ say vậy? Động tĩnh gì cũng không nghe thấy?”
Vân Tử Lạc hơi đỏ mặt, đẩy tay chàng ra: “Chẳng phải vì có chàng sao?”
Cõi lòng Nhiếp Chính vương chợt ấm áp, chàng ‘ừm’ một tiếng nặng trịch: “Ta thích nàng dựa dẫm vào ta như vậy, tất cả đã có ta, không cần phiền muộn nữa.”
“Đi đi.” Vân Tử Lạc tươi cười.
“Được, ta đi đây. Nàng chậm một chút, không cần gấp.”
Nhiếp Chính vương nở nụ cười hài lòng, nhìn sâu vào mắt nàng, tựa hồ muốn ghi nhớ hình dáng nàng khi còn chưa rửa mặt vào sâu trong trái tim. Sau đó chàng lộn người rời đi bằng cửa sổ, không một tiếng động.
Lúc ấy Vân Tử Lạc mới mặc áo lĩnh vào đàng hoàng, mở tủ ra, liếc nhanh qua, tiện tay cầm một chiếc áo lụa màu vàng nhạt thêu chỉ vàng và một chiếc váy dài màu xanh thiên thanh ra ngoài.
Mặc xong toàn bộ y phục, nàng bèn gọi Đào Nhi bưng nước vào.
“Đào Nhi, lát nữa ta sẽ vào cung.”
Vân Tử Lạc ngắm mình trong gương, tự búi kiểu tóc ‘rớt ngựa’.
“Lại phải vào cung ạ?”
Vẻ ngạc nhiên lướt qua ánh mắt Đào Nhi, rõ ràng là hoàn toàn không hay biết.
Vân Tử Lạc cũng hiểu ngay lập tức. Người trong cung tới tuyên chỉ nhất định đã bị Quỷ Hồn chặn lại, Đào Nhi không biết sự tình, muội ấy cũng không biết Nhiếp Chính vương ở trong phòng, chỉ lần xông xáo hôm đó mà về sau không bao giờ muội ấy tùy tiện vào phòng nữa.
“Hôm nay tiểu thư đẹp quá, rất có tinh thần. Màu vàng nhạt này rất tôn da.”
Sau khi trải chuốt xong, Đào Nhi nhìn vào gương hét lên thảng thốt, ánh mắt vô cùng sửng sốt.
“Màu da?” Vân Tử Lạc giơ tay sờ lên gò má phải của mình: “Em không phát hiện ra gì sao?”
Đào Nhi đột ngột thức tỉnh!
Ban nãy muội ấy hoàn toàn quên mất vết bớt trên mặt tiểu thư, chẳng biết từ khi nào nó đã từ từ mờ dần!
Mà qua đêm rồi lại có thay đổi rõ rệt.
Không chỉ vết bớt nhạt màu đi mà màu da của cả gương mặt cũng từ từ trắng trẻo trở lại.
Quả nhiên là một phần trắng che ba phần xấu.
Vân Tử Lạc nhìn vào gương, tỉ mỉ phác họa ngũ quan của mình.
Đôi mày mảnh như lá liễu, hàng mi cong như cánh bướm, đôi mắt long lanh như nước hồ thu, sóng mắt dập dềnh, sống mũi cao mà thẳng, bờ môi được thoa chút son, gương mặt như trứng gà bóc càng toát lên những đường nét đẹp bẩm sinh, da dẻ như loại ngọc thượng hạng.
Người con gái đứng lặng trước gương, khi không cười như trăng thanh như hải đường, khi cười lên khóe mắt bờ môi đều cong cong, để lộ ra vẻ tình tứ yêu kiều trời cho.
“Tiểu thư!”
Đào Nhi kích động thốt lên.
“Bình tĩnh!”
Vân Tử Lạc nghiêng đầu cảnh cáo.
“Tiểu thư.” Đào Nhi sốt sắng hạ thấp giọng: “Gương mặt tiểu thư quả thật tốt hơn nhiều rồi!”
Ánh mắt sáng lấp lánh của nó đang tỉ mỉ quan sát gương mặt Vân Tử Lạc.
“Nô tỳ bỗng nhiên phát hiện ra tiểu thư là một đại mỹ nhân! Nếu những vết sẹo này lành hẳn, nhất định còn đẹp hơn đại tiểu thư gấp bội! Hừ, đúng là lũ người chó má trước kia mù mắt, dám nói tiểu thư chúng ta là xấu xí! Không biết đây là độc sao?”
Vừa nói muội ấy vừa nắm chặt tay lại, phẫn nộ vô cùng.
“Được rồi, Đào Nhi, khiêm tốn!” Vân Tử Lạc mắng.
Đào Nhi lè lưỡi, đeo chiếc mạng che màu trắng ngọc lên cho nàng.
Tiếp xúc lâu với Vân Tử Lạc, muội ấy không còn lạ lẫm với mấy hệ liệt từ cổ quái như là ‘bình tĩnh, khiêm tốn’ nữa, cũng hiểu đại khái ý nghĩa.
“Đợi đã, bôi một ít phấn tối màu lên trán đi.” Vân Tử Lạc hạ giọng dặn dò.
“Vâng.”
Đào Nhi cũng không muốn dung mạo của tiểu thư bị người ta tùy tiện nhìn thấy, nhanh chóng mở một hộp phấn tối màu, bôi lên trán Vân Tử Lạc, thoắt cái đã giấu đi làn da trắng.
“Được, khá lắm.” Vân Tử Lạc soi gương, rất hài lòng. “Đào Nhi, chúng ta xuống bếp.”
“Bếp ạ?”
Đào Nhi thất kinh: “Tiểu thư, nếu tiểu thư muốn dùng bữa sáng, em sẽ bê lên.”
“Ta muốn ăn cơm nắm, chỉ có ta biết làm thôi.”
Vân Tử Lạc cười khẽ, xách váy bước ra khỏi Tây viện.
Ý đã vội đi từ sáng sớm, còn phải vào cung, chàng nhất định không có thời giờ ăn một bữa sáng đàng hoàng. Dù sao lát nữa cũng phải vào cung, chi bằng tự tay làm cho chàng một ít quà sáng rồi mang đến.
Ý nàng đã quyết, bèn dẫn Đào Nhi tới nhà bếp lớn của Tứ viện.
Người trong đây đều từng chứng kiến Vân Tử Lạc làm bánh bá trạng, ai dám xem thường?
Huống hồ lúc này Tứ vương gia và vương phi đều đã tiến cung.
Thế là bọn họ vây luôn bên cạnh Vân Tử Lạc nhìn ngắm.
Vân Tử Lạc kêu bọn họ phụ giúp, bắt đầu rửa rau.
Chẳng mấy chốc đã nấu được một đĩa thịt cá thái chỉ, rán ức gà và đủ các loại món ăn nhỏ.
Gạo trộn lẫn gạo nếp cũng đã chín.
Vân Tử Lạc cầm một chiếc đĩa ra, trải cơm lên đĩa trước, rồi trải thịt cá thái chỉ, trên cùng để thịt ức gà và rau củ, tiếp tục làm thêm một lớp như vậy sau đó dùng hai chiếc đĩa lèn chặt, vân vê thành hình…
/331
|