Nhiếp Chính vương nhìn nàng, mỉm cười, hạ thấp giọng: “Nàng biết… mục tiêu lần này không phải cô ta.”
Trái tim Vân Tử Lạc hơi bổng lên, hơi thở dồn dập: “Trên người công chúa Trường Lạc bị rắc loại bột đó?”
“Cô ta muốn hại nàng trước, chẳng qua là ác giả ác báo.”
Nụ cười của Nhiếp Chính vương lạnh lùng, khát máu.
Nhưng Vân Tử Lạc lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Không còn như khi trước, nhìn thấy chàng là có một cảm giác e dè, dường như chàng có thể trói buộc được mình.
Nàng bây giờ, đối với chàng chỉ còn một trái tim đong đầy tình yêu và thân mật.
Khi mọi người đỡ công chúa Trường Lạc dậy mới phát hiện nửa người dưới của nàng ta đã ướt sũng, không ít thị vệ có phần ngượng ngập, vừa không dám tiến lên, vừa không dám lùi ra sau.
Dù sao thì tới vi trường này, công chúa Trường Lạc cũng không dẫn theo nô tì kề cận.
Vân Tử Lạc thấy tình hình không ổn bèn bước qua hỏi thăm, lúc ấy mới có người nói nhỏ: “Công chúa không kìm được.*”
*Ý nói công chúa bĩnh ra quần.
Vân Tử Lạc cười khanh khách, xem ra nàng ta bị dọa không hề nhẹ.
Nàng gật đầu nói: “Để ta đỡ cô ấy lên.”
“Dạ.” Các thị vệ này chỉ mong có thế.
Nhiếp Chính vương hơi nhíu mày, đứng cách đó mấy bước, không yên tâm nói: “Lạc Nhi, nàng chậm thôi.”
“Biết mà.” Nói rồi, Vân Tử Lạc dắt bạch mã qua, dìu công chúa Trường Lạc lên lưng ngựa.
Công chúa Trường Lạc đã ngây ngốc, không nói năng gì nhiều, chỉ cùng Vân Tử Lạc lên ngựa, để nàng dắt lên bậc thềm.
Tới trước lều lớn, có không ít nữ nhân vây quanh hỏi an nguy của công chúa, chuyện xảy ra dưới sân đấu bọn họ ở trên nhìn rất rõ ràng, ai nấy đều tái mặt.
Vân Tử Lạc giao luôn công chúa Trường Lạc cho bọn họ.
Thế là đám người này ôm công chúa Trường Lạc vào trong lều thay y phục.
Nửa canh giờ sau, tất cả đội ngũ đều đã sẵn sàng quay về thành. Hoạt động săn bắn lần này cứ thế vội vã khép màn.
Công chúa Trường Lạc sống chết không quay trở lại phủ Nhiếp Chính vương nữa. Nàng ta lẩm bẩm: Không nơi nào có cảm giác an toàn, rõ ràng lần này đã hết hồn hết vía.
Sau mấy lần bàn bạc, Nhiếp Chính vương quyết định đưa công chúa Trường Lạc trở về dịch quán, trước mắt nơi đó toàn là người của Đông Lâm.
Lần này công chúa Trường Lạc không cố chấp nữa.
Thế là sau khi đội ngũ trở về kinh bèn đi thẳng tới dịch quán, Vân Tử Lạc thì cáo từ đám người Sở Tử Uyên, xuống ngựa đổi xe, tới thẳng phủ Thừa tướng.
Nhiếp Chính vương cưỡi trên Hắc Phong, nghe tiếng vó ngựa của Vân Tử Lạc phía sau xa dần, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầy hụt hẫng.
Sở Tử Uyên lạnh lùng nhìn chàng, không nói một câu.
Sau khi Vân Tử Lạc tới phủ Thừa tướng, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn bèn tới thẳng khuê phòng của Diêu Linh Linh.
Dọc đường nha hoàn kể hết cho cô nghe tình hình của Diêu Linh Linh, tối qua sau khi trở về chưa ăn hạt cơm nào, chưa uống giọt nước nào, bây giờ vẫn đang nằm trên giường.
Nghe xong, Vân Tử Lạc lo lắng vô hạn, vội vội vàng vàng tới viện tử.
Lập tức nghe thấy tiếng người nói trong phòng chính.
Nha hoàn vào trong thông báo, trở ra nói rằng: Lão gia đang ở bên cạnh tiểu thư, mời Vân nhị tiểu thư vào trong.
Vân Tử Lạc nghe nói có Diêu thừa tướng, lập tức nghiêm chỉnh, nhấc váy đi vào phòng ngoài. Phòng ngoài không có ai, phòng trong lại có tiếng rủ rỉ trò chuyện.
“Linh Linh.” Giọng Vân Tử Lạc chất chứa mọi quan tâm, nàng đứng ngay ở cửa phòng trong.
Diêu thừa tướng đang ngồi trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, cả người trông rõ tiều tụy.
“Vân nhị tiểu thư, cô tới khuyên Linh Linh đi, tới giờ nó vẫn không ăn uống gì.”
Diêu thừa tướng biết cô con gái của mình thời gian này rất thân thiết với Vân Tử Lạc, buột miệng nói ngay.
Vân Tử Lạc đáp lại một tiếng rồi bước lại gần, thấy ngay Diêu Linh Linh quấn chăn nằm trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, bờ môi tái nhợt, nghe thấy tiếng động, muội ấy hơi nghiêng mặt ra phía ngoài giường.
“Lạc Nhi!” Giọng nói khàn khàn, rõ ràng đã khóc rất lâu.
“Linh Linh, muội đang làm gì đây?” Vân Tử Lạc đứng ở đầu giường, đôi mày lá liễu dựng thẳng, ngữ khí nhuốm vài phần giận dữ.
Diêu Linh Linh đưa mắt nhìn Diêu thừa tướng, ngập ngừng.
Diêu thừa tướng vội nói: “Vân nhị tiểu thư, cô giúp ta khuyên nhủ con bé, lão phu cảm tạ vô cùng!” Nói rồi ông tránh mặt, đi ra.
“Muội nói đi, chuyện này là sao?” Vân Tử Lạc ngồi xuống chỗ ban nãy của Diêu thừa tướng, nghiêm giọng hỏi.
“Là Ngụy Thành, hắn nói nếu muội không cứu Hà Tiêm Nhi thì sẽ hủy hôn với muội!”
Diêu Linh Linh gạt nước mắt nói: “Hắn còn nói… nói muội xấu tính, nói muội cố tình xúi bẩy Hà Tiêm Nhi làm Hoàng hậu. Hắn chỉ tin lời của Hà Tiêm Nhi, muội nói một câu cũng không nghe lọt tai!”
Vân Tử Lạc nghĩ tới chuyện Hà Tiêm Nhi nói trên xe ngựa, nhíu mày rất chặt.
“Muội tin tưởng Ngụy Thành, đối xử chân thành với hắn, thế nên cũng hy vọng hắn thật lòng với muội, thế mà hắn lại dễ dàng tin lời của tình địch, khiến muội đau xót; Nhưng hắn lại cho muội một nan đề, nan đề này muội vốn không có khả năng kiểm soát, thế nên mặc dù rất đau lòng, muội vẫn sợ mất đi hắn.”
Vân Tử Lạc từ từ phân tích.
Diêu Linh Linh cắn môi, không thể không khâm phục Vân Tử Lạc đã nói trúng điểm yếu trong lòng mình.
“Muội cứ ngỡ muội và Ngụy Thành sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”
Muội ấy cất giọng bất lực.
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Nha đầu ngốc nghếch, một đời dài lắm, muội mới sống được bao nhiêu? Còn đòi vĩnh viễn! Tình yêu nên khiến con người ta hạnh phúc, kể cả có đau đớn đó cũng phải là nỗi đau hạnh phúc. Nhưng nếu tình yêu ấy khiến muội cảm thấy đau khổ muôn phần thì sẽ không còn là tình yêu nữa.”
Diêu Linh Linh ngẩn người giây lát rồi nói: “Lạc Nhi, hình như tỷ rất có kinh nghiệm?”
Vân Tử Lạc cũng sững người, mặt bỗng đỏ bừng lên. Kinh nghiệm ư? Nàng chỉ nói ra cảm nhận trong lòng mà thôi, hình ảnh Nhiếp Chính vương bất chợt lướt qua trong đầu óc, cõi lòng vừa ngọt ngào vừa rối loạn.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bứt rứt rối bời của Diêu Linh Linh, nàng cũng nhiều phần không nỡ.
Nàng chợt hỏi: “Hắn từng nói hắn yêu muội ư? Thích muội ư? Muốn cưới muội à?”
Diêu Linh Linh ngước lên nhìn nàng, suy tư rất lâu rồi đáp: “Hắn chỉ từng nói hắn muốn lấy muội. Nhưng nếu hắn không yêu muội vì cớ gì lại lấy muội?”
Vân Tử Lạc im lặng, đúng là một con bé ngây thơ.
“Linh Linh, giả sử… ta nói là giả sử nhé, người mà Ngụy Thành thích vốn không phải muội, lấy muội chỉ là vạn bất đắc dĩ, vậy muội sẽ làm sao?”
Diêu Linh Linh trợn tròn mắt, ngồi bật dậy khỏi giường.
“Nói thật đi!” Vân Tử Lạc nhấn mạnh.
Diêu Linh Linh suy nghĩ rất lâu rồi nói rành mạch từng câu từng chữ: “Nếu là trước kia muội cũng không biết nên làm sao. Nhưng bây giờ muội muốn học tập tỷ. Nếu hắn không thích muội, vậy thì hai người sẽ chia tay, tuyệt đối không vì hắn mà đòi sống đòi chết!”
“Nhưng điều muội lo sợ là hai người đều yêu thương nhau lại tổn thương nhau…” Muội ấy thở dài.
“Ta chỉ cần câu nói này của muội thôi.” Vân Tử Lạc mỉm cười, trong lòng đã có quyết định: “Cố gắng ăn cơm đi, tối nay muội sẽ có được câu trả lời mà mình muốn.”
Dù thế nào, nàng cũng phải cho Diêu Linh Linh một sự lựa chọn chứ không phải khó cả đôi đường như thế này.
“Đáp án nào cơ?” Giọng Diêu Linh Linh run lên.
“Hắn có thích muội hay không.”
Vân Tử Lạc nhìn sâu vào mắt muội ấy: “Thế nên bây giờ phải cố gắng ăn cơm, không thể vì sai lầm của người khác mà trừng phạt bản thân mình.”
“Ừm…” Trái tim của Diêu Linh Linh chẳng biết đã sớm bay tận phương nào.
Sau khi ra khỏi Diêu phủ, Vân Tử Lạc suy nghĩ rất lâu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn hò kín đáo mình bắt gặp trong căn phòng hoa mai.
Vân Thái Lệ và Giang đại nhân?
Giang đại nhân, sứ giả Đông Lâm?
Vị Giang đại nhân dựa vào quan hệ bám váy để thăng chức đó rốt cuộc là người thế nào?
Vân Tử Lạc có chút tò mò, rốt cuộc một người đàn ông như thế nào lại chinh phục được một Vân Thái Lệ trước giờ ‘nói như rồng leo, làm như mèo mửa’. Thế là nàng bèn quay người đi vào trong dịch quán.
Phòng của công chúa Trường Lạc nằm trong một viện lạc tuyệt đẹp phía sau ba gian viện khác, bốn bề có thị vệ canh gác, Vân Tử Lạc được cho phép mới được cho vào trong.
Vân Tử Lạc dĩ nhiên sẽ không thực sự tới bái kiến công chúa Trường Lạc. Vừa vào viện, nàng đã nấp đi, nhìn phía Đông, ngó phía Tây, nghe thấy ở trong phòng chính có tiếng trò chuyện, nàng bèn tới gần phía dưới ô cửa sổ sau.
Lập tức nghe thấy giọng nói mỏi mệt của công chúa Trường Lạc: “Bổn cung mệt rồi, các ngươi đi hết đi.”
Sau một loạt những tiếng vâng vâng dạ dạ, phòng trong trở nên yên ắng hẳn.
Vân Tử Lạc cũng đang định rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Công chúa, để thần hầu hạ người.”
Vân Tử Lạc sững người, thế này chẳng phải mèo mù vớ cá rán sao? Giang đại nhân sao lại ở đây?
Nàng nâng hông bò tới trước cửa sổ, chọc ra một lỗ nhỏ, nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy một người đàn ông gương mặt thanh tú, tướng mạo có phần nữ tính đang quỳ trên giường, cởi từng bộ y phục trên người công chúa Trường Lạc.
Vân Tử Lạc há hốc miệng.
Thứ nhất, đây là Giang đại nhân ư? Nhìn gương mặt nịnh bợ này, nàng không tin Vân Thái Lệ lại nhìn trúng loại người này!
Thứ hai, thế này… thế này là đang làm gì?
‘Củi khô hừng hực’, chẳng mấy chốc đã cháy bùng cả căn phòng!
Sau khi rời đi, trong lòng Vân Tử Lạc vẫn còn thở dài không nguôi cho Vân Thái Lệ, tỉ mỉ lựa chọn một phu quân mười lăm năm trời, kết quả tìm một tướng công ngốc, rồi lại chọn một tên tiểu nô làm ấm giường cho người khác làm tình nhân.
Cũng ấm ức quá!
Nàng ra khỏi dịch quán, trở về Tứ vương phủ.
Khi quay lại Tây viện thì thấy trống trải không một bóng người.
Vân Tử Lạc có chút sửng sốt.
Dù là lúc nào Đào Nhi cũng ở trong viện đợi nàng. Giờ này không thấy mặt mũi Đào Nhi đâu, Triển Hưng và Quỷ Mị ắt cũng bảo vệ bên cạnh con bé rồi.
Đang mải nghĩ thì có một tên đầy tớ rảo bước vào trong, báo: “Vương phi, Vân tướng quân và Vân phu quân đang ở Thụy Tường viện, mời vương phi di giá!”
“Có phải Đào Nhi cũng ở đó không?” Lúc ấy Vân Tử Lạc mới hiểu ra.
“Đào Nhi cô nương cũng có mặt.”
“Được, ta sẽ qua ngay.”
Khi tới Thụy Tường viện, bên trong lẫn bên ngoài đều là các nha hoàn hầu hạ, thay những bộ quần áo bẩn đem đi giặt sạch.
Trong phòng vọng ra tiếng cãi cọ của Vân Khinh Bình: “Cầm gương qua đây! Cầm gương qua đây!”
“Bình Nhi, nàng đừng kích động.” Sở Hàn Lâm nhỏ nhẹ an ủi.
Vân Tử Lạc đã chậm rãi đi vào trong, liếc thấy Vân Kiến Thụ và Chu Thị đang ngồi bên giường hết lời khuyên nhủ Vân Khinh Bình.
“Bình Nhi, nghe Tứ vương gia đi, không được tùy tiện tháo băng ra, vết thương này qua vài hôm là sẽ ổn thôi.” Chu Thị nén nước mắt nói.
Vân Khinh Bình đầu tóc rối bù, vận một chiếc áo trong ngồi trên giường, đôi tay bị Sở Hàn Lâm giữ chặt, lớp băng trên mặt bị gỡ ra quá nửa, có thể nhìn thấy một ít vết máu lộ ra ngoài.
Ánh mắt nàng ta ảm đạm, giọng nói khản đặc: “Con muốn xem, con muốn soi gương… Con muốn xem mặt… Vì sao mọi người đều ngăn cản con?”
Nàng ta từ từ ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy Vân Tử Lạc đứng im trong phòng.
Sau khi giây phút sững sờ, Vân Khinh Bình bỗng hét lên inh ỏi: “Mày tới đây làm gì? Mày đi ra ngoài! Mày tới để xem trò cười của tao phải không! Mày tới để xem tao đã chết chưa chứ gì?”
“Bình Nhi!”
Sở Hàn Lâm quát một tiếng giòn tan, giọng nói đã có chút bực bội.
Bình Nhi của hắn không phải người vô phép vô tắc như vậy, không phải người thô lỗ to tiếng như vậy!
Vân Khinh Bình nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi, “Hàn Lâm có phải mặt thiếp giờ xấu xí như vậy rồi, chàng bắt đầu ghét bỏ thiếp không?”
“Không phải!” Chẳng biết Sở Hàn Lâm đã phải giải thích mấy lần, “Vết thương trên mặt nàng không hề gì.”
“Chàng đừng lừa thiếp nữa!” Vân Khinh Bình cắn răng chảy nước mắt.
“Phải đấy, Tứ vương gia, sao ngài phải lừa tỷ ấy?”
Một giọng nói trong trẻo xen ngang, Vân Tử Lạc nhếch môi cười, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã một chiếc gương nhỏ trên bàn phấn tới, đặt trước mặt Vân Khinh Bình.
Tay kia tiện thể gạt bỏ lớp mạng che của nàng ta.
Nàng lãnh đạm nói: “Giấu được một chốc chẳng ích gì, chi bằng để tỷ ấy sớm chấp nhận.”
Sở Hàn Lâm muốn giơ tay ngăn cản thì đã muộn.
Lớp vải trắng bị gạt ra, gò má phải của Vân Khinh Bình hoàn toàn lộ rõ trước mặt mọi người.
Dung mạo đẹp như hoa khi xưa đã được thay bằng một vết thương lộ cả xương, máu thịt lẫn lộn, thảm không sao tả xiết, trong đó có một vết kéo tới tận khóe miệng, chỉ cần hơi động đậy bờ môi sẽ càng khiến vết thương trong khiếp đảm hơn.
Cả Vân Tử Lạc cũng nhìn đến đờ người.
Người con gái trước mắt còn có thể so sánh với một Vân Khinh Bình tài hoa tuyệt sắc, da dẻ trắng trẻo trước kia ư?
Còn Vân Khinh Bình thì hét lên một tiếng thấu trời, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.
“Bình Nhi!” Chu Thị khóc lóc đẩy Vân Tử Lạc ra: “Mày cố ý! Mày cố ý tới chọc tức Bình Nhi!”
Vân Kiến Thụ ở phía sau đỡ lấy Vân Tử Lạc, lạnh lùng nhìn Chu Thị, chỉ ngại có Sở Hàn Lâm ở đây nên muốn nổi giận lại cố nín nhịn.
“Vết thương của Bình Nhi không liên quan tới Lạc Nhi, không phải do Lạc Nhi gây ra, khả năng chống đỡ của Bình Nhi quá yếu rồi!”
Ông kiên định nói ra sự thực này.
Sở Hàn Lâm không còn sức chú ý mà gấp gáp sai Thanh Dạ đi gọi đại phu, tiện tay lấy tấm vải trắng che má Vân Khinh Bình lại, lúc ấy mới thở phào.
Chẳng bao lâu, đại phu đã tới, sau khi bấm đốt cho Vân Khinh Bình, nàng ta mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh dậy đã lại bù lu bù loa.
Vân Tử Lạc nhíu mày, nhân lúc mọi người đều đang vây quanh giường của Vân Khinh Bình bèn len lén lùi ra phòng ngoài.
Nàng bắt lấy một nha đầu quen mặt trong viện, hỏi: “Nô tỳ kề cận của ta… Đào Nhi đâu?”
Nha hoàn đó vội đáp: “Đào Nhi cô nương đang ở Phong đình hầu hạ thiếu gia của Vân phủ!”
“Thiếu gia của Vân phủ?” Vân Tử Lạc có chút ngơ ngẩn.
“Dạ, là đệ đệ của Tứ vương phi.” Nói xong, nha hoàn cũng lập tức rời đi.
Vân Hạo cũng tới Tứ vương phủ sao, ban nãy nàng không nhìn thấy đệ ấy, hóa ra đã bị Đào Nhi dẫn đi chơi rồi.
Nàng dạo bước về phía Phong đình, khi lại gần bèn nghe thấy một tiếng đọc sách vang vang.
“Phu lễ, tiên vương dĩ thừa thiên chi đạo, dĩ trị nhân chi tình, cố thất chi giả tử, đắc chi giả sinh. Thơ viết: Tương thử hữu thể, nhân nhi vô lễ; nhân nhi vô lễ, hồ bất xuyên tử… hồ bất xuyên tử…”
Giọng đọc đang lưu loát tới đây thì mắc kẹt.
Vân Tử Lạc nhướng mày, rảo bước đi qua hành lang, khi tới đình bỗng trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên bốn chiếc ghế đã có hai người đang ngồi.
Bên trái chính là Vân Hạo, nghiêm chỉnh ngay ngắn, hệt như một học sinh ngoan ngoãn học bài.
Người bên phải lại mặc chiếc trường bào đen viền vàng, khuỷu tay gấp lên hai khúc, để lộ ra chiếc vòng ngọc như ý đeo ở cổ tay, chiếc nhẫn trên ngón cái bàn tay phải chốc chốc lại đung đưa thứ ánh sáng chói mắt.
Mái tóc dài của người đàn ông được vén qua một bên, nét mặt tuấn tú, ngũ quan rõ nét, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Vân Hạo, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vân Hạo vì suy tư mà chau mày lại, vò đầu bứt tai có chút mơ màng.
“Hồ bất xuyên tử…”
“Hai người đang làm gì vậy?” Vân Tử Lạc khẽ cười, bước tới, nhìn cảnh tượng ấm áp này có vẻ không quen mắt.
Thấy nàng tới, một tia vui mừng hiện rõ trên nét mặt Nhiếp Chính vương. Chàng đứng dậy, liếc nhìn Vân Hạo, mặt đổi sắc: “Để nó đọc thuộc hết đoạn này đã!”
“Nhị tỷ.” Niềm vui của Vân Hạo tan biến trong khoảnh khắc, bất chợt nhíu mày suy tư.
“Chàng đừng có làm mặt lạnh được không?” Vân Tử Lạc có phần chịu không nổi, cảm thấy đôi mắt phượng của chàng sắc lẹm như dao, vội nói: “Chàng làm vậy sẽ khiến Hạo Nhi sợ đấy!”
“Ta làm nó sợ?” Nhiếp Chính vương nhíu mày, có chút bất mãn đối với sự thật này.
“Lại còn không!” Vân Tử Lạc vỗ vỗ ngực: “Ta còn hết hồn nữa là!”
Sau giây lát hoảng hốt, Nhiếp Chính vương bỗng phá lên cười: “Lạc Nhi, nàng sợ ta?”
“Ai sợ chàng!” Vân Tử Lạc bực dọc tiến lên, đá một cái vào chân chàng phía dưới chiếc bàn đá, nụ cười trên môi vẫn tươi rói, nói: “Hồ bất xuyên tử, thị cố lễ tất bổn vu vương, hào vu địa, liệt vu quỷ thần, đạt vu tang tế, quan hôn triều sính. Thánh nhân dĩ lễ thị chi, thiên hạ quốc gia hà đắc nhi chính dã.”
“Ha! Chẳng trách Lạc Nhi không sợ ta, thì ra Lạc Nhi đọc giỏi vậy!”
Nhiếp Chính vương ngạc nhiên, đã nắm lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoay qua xoay lại âu yếm, biểu đạt nỗi tương tư vô hạn.
Vân Hạo cũng lẩm bẩm: “Là câu này, chính là câu này, nhị tỷ thật lợi hại, đệ vừa mới…”
Nó bất chợt nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người, sững sờ, thanh âm cũng tan biến trong cổ họng.
Trong đầu nó chợt hiện lên cảnh tượng lén nhìn thấy hôm đó, vẫn luôn tưởng đó chỉ là mơ, không ngờ hôm nay nó đã được tận mắt chứng kiến!
Nhị tỷ và Nhiếp Chính vương… Đầu óc Vân Hạo bỗng mông lung.
“Mau buông tay!” Vân Tử Lạc bỗng đỏ mặt.
Nhưng Nhiếp Chính vương không buông nàng ra mà sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói với Vân Hạo: “Đọc sách khá lắm nhưng hiểu chưa triệt để, phải quay về đọc nhiều một chút.”
Vân Hạo bị đánh thức, ngượng ngập nhìn xuống ngực chàng, không dám nhìn thẳng vào mắt, cung kính nói: “Đa tạ Nhiếp Chính vương…”
Nhiếp Chính vương cong môi cười, thì thầm: “Khi không có ai, có thể gọi ta là anh rể.”
“Ầm!” Gò má Vân Tử Lạc xuất hiện hai vết hồng. Nàng hất tay Nhiếp Chính vương ra, mắng yêu: “Hách Liên Ý!” Rồi quay người bỏ chạy.
“Chỉ có mình ta là anh rể thôi đấy! Nhớ kỹ!”
Nhiếp Chính vương nói vội rồi thoắt cái đã lao theo bóng Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc đứng dưới một rặng liễu, giậm chân, trút hết mọi gượng gạo.
“Lạc Nhi, nàng giận ta đấy à?”
Giọng nói buồn buồn của Nhiếp Chính vương từ phía sau vọng tới, một cánh tay rắn rỏi từ sau lưng vòng qua eo nàng.
“Ta thấy nàng quý nó như thế, nó cũng quý nàng, ta cũng muốn để sớm yêu quý ta.”
Vân Tử Lạc không nhịn được, phì cười thành tiếng.
“Để nó sớm yêu quý chàng? Chàng bắt nó đọc thuộc sách cho chàng nghe, nghiêm như vậy, cười cũng chẳng cười một cái, nó không sợ chàng thêm đã may lắm rồi!”
“Nó sợ ta?” Nhiếp Chính vương chau mày.
“Chàng nói xem?” Vân Tử Lạc quay đầu, cười tươi hỏi.
Nhiếp Chính vương cười khẽ, ôm chặt nàng vào lòng, nói: “Nhưng điều này cũng không thể thay đổi được sự thật ta là anh rể của nó.”
“Còn sớm!” Vân Tử Lạc bĩu môi.
“Ai nói vậy?” Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi, rất không vui.
“Ta nói đó!” Vân Tử Lạc nhướng mày, nhìn chàng đầy khiêu khích.
Nhiếp Chính vương cố nhịn cười, áp mũi mình lên mũi Vân Tử Lạc, thì thầm: “Vậy được, nàng nói. Thế nàng nói xem, nàng có muốn ta làm anh rể của nó không?”
Thay đổi cách hỏi, hiệu quả quả nhiên khác biệt.
Trái tim Vân Tử Lạc xao động như mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Nàng khẽ mím môi, trái tim ngập tràn ngọt ngào.
“Không muốn hả?” Nhiếp Chính vương hỏi ngược lại.
“Không phải!” Vân Tử Lạc quả quyết phủ định rồi ngước mắt lên nhìn chàng, trong đôi mắt lấp lánh những nụ cười ấm áp. “Muốn chứ.”
Trái tim Vân Tử Lạc hơi bổng lên, hơi thở dồn dập: “Trên người công chúa Trường Lạc bị rắc loại bột đó?”
“Cô ta muốn hại nàng trước, chẳng qua là ác giả ác báo.”
Nụ cười của Nhiếp Chính vương lạnh lùng, khát máu.
Nhưng Vân Tử Lạc lại không hề cảm thấy sợ hãi chút nào.
Không còn như khi trước, nhìn thấy chàng là có một cảm giác e dè, dường như chàng có thể trói buộc được mình.
Nàng bây giờ, đối với chàng chỉ còn một trái tim đong đầy tình yêu và thân mật.
Khi mọi người đỡ công chúa Trường Lạc dậy mới phát hiện nửa người dưới của nàng ta đã ướt sũng, không ít thị vệ có phần ngượng ngập, vừa không dám tiến lên, vừa không dám lùi ra sau.
Dù sao thì tới vi trường này, công chúa Trường Lạc cũng không dẫn theo nô tì kề cận.
Vân Tử Lạc thấy tình hình không ổn bèn bước qua hỏi thăm, lúc ấy mới có người nói nhỏ: “Công chúa không kìm được.*”
*Ý nói công chúa bĩnh ra quần.
Vân Tử Lạc cười khanh khách, xem ra nàng ta bị dọa không hề nhẹ.
Nàng gật đầu nói: “Để ta đỡ cô ấy lên.”
“Dạ.” Các thị vệ này chỉ mong có thế.
Nhiếp Chính vương hơi nhíu mày, đứng cách đó mấy bước, không yên tâm nói: “Lạc Nhi, nàng chậm thôi.”
“Biết mà.” Nói rồi, Vân Tử Lạc dắt bạch mã qua, dìu công chúa Trường Lạc lên lưng ngựa.
Công chúa Trường Lạc đã ngây ngốc, không nói năng gì nhiều, chỉ cùng Vân Tử Lạc lên ngựa, để nàng dắt lên bậc thềm.
Tới trước lều lớn, có không ít nữ nhân vây quanh hỏi an nguy của công chúa, chuyện xảy ra dưới sân đấu bọn họ ở trên nhìn rất rõ ràng, ai nấy đều tái mặt.
Vân Tử Lạc giao luôn công chúa Trường Lạc cho bọn họ.
Thế là đám người này ôm công chúa Trường Lạc vào trong lều thay y phục.
Nửa canh giờ sau, tất cả đội ngũ đều đã sẵn sàng quay về thành. Hoạt động săn bắn lần này cứ thế vội vã khép màn.
Công chúa Trường Lạc sống chết không quay trở lại phủ Nhiếp Chính vương nữa. Nàng ta lẩm bẩm: Không nơi nào có cảm giác an toàn, rõ ràng lần này đã hết hồn hết vía.
Sau mấy lần bàn bạc, Nhiếp Chính vương quyết định đưa công chúa Trường Lạc trở về dịch quán, trước mắt nơi đó toàn là người của Đông Lâm.
Lần này công chúa Trường Lạc không cố chấp nữa.
Thế là sau khi đội ngũ trở về kinh bèn đi thẳng tới dịch quán, Vân Tử Lạc thì cáo từ đám người Sở Tử Uyên, xuống ngựa đổi xe, tới thẳng phủ Thừa tướng.
Nhiếp Chính vương cưỡi trên Hắc Phong, nghe tiếng vó ngựa của Vân Tử Lạc phía sau xa dần, cuối cùng vẫn quay đầu lại nhìn, ánh mắt đầy hụt hẫng.
Sở Tử Uyên lạnh lùng nhìn chàng, không nói một câu.
Sau khi Vân Tử Lạc tới phủ Thừa tướng, dưới sự dẫn dắt của nha hoàn bèn tới thẳng khuê phòng của Diêu Linh Linh.
Dọc đường nha hoàn kể hết cho cô nghe tình hình của Diêu Linh Linh, tối qua sau khi trở về chưa ăn hạt cơm nào, chưa uống giọt nước nào, bây giờ vẫn đang nằm trên giường.
Nghe xong, Vân Tử Lạc lo lắng vô hạn, vội vội vàng vàng tới viện tử.
Lập tức nghe thấy tiếng người nói trong phòng chính.
Nha hoàn vào trong thông báo, trở ra nói rằng: Lão gia đang ở bên cạnh tiểu thư, mời Vân nhị tiểu thư vào trong.
Vân Tử Lạc nghe nói có Diêu thừa tướng, lập tức nghiêm chỉnh, nhấc váy đi vào phòng ngoài. Phòng ngoài không có ai, phòng trong lại có tiếng rủ rỉ trò chuyện.
“Linh Linh.” Giọng Vân Tử Lạc chất chứa mọi quan tâm, nàng đứng ngay ở cửa phòng trong.
Diêu thừa tướng đang ngồi trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, cả người trông rõ tiều tụy.
“Vân nhị tiểu thư, cô tới khuyên Linh Linh đi, tới giờ nó vẫn không ăn uống gì.”
Diêu thừa tướng biết cô con gái của mình thời gian này rất thân thiết với Vân Tử Lạc, buột miệng nói ngay.
Vân Tử Lạc đáp lại một tiếng rồi bước lại gần, thấy ngay Diêu Linh Linh quấn chăn nằm trên giường, sắc mặt vàng như nghệ, bờ môi tái nhợt, nghe thấy tiếng động, muội ấy hơi nghiêng mặt ra phía ngoài giường.
“Lạc Nhi!” Giọng nói khàn khàn, rõ ràng đã khóc rất lâu.
“Linh Linh, muội đang làm gì đây?” Vân Tử Lạc đứng ở đầu giường, đôi mày lá liễu dựng thẳng, ngữ khí nhuốm vài phần giận dữ.
Diêu Linh Linh đưa mắt nhìn Diêu thừa tướng, ngập ngừng.
Diêu thừa tướng vội nói: “Vân nhị tiểu thư, cô giúp ta khuyên nhủ con bé, lão phu cảm tạ vô cùng!” Nói rồi ông tránh mặt, đi ra.
“Muội nói đi, chuyện này là sao?” Vân Tử Lạc ngồi xuống chỗ ban nãy của Diêu thừa tướng, nghiêm giọng hỏi.
“Là Ngụy Thành, hắn nói nếu muội không cứu Hà Tiêm Nhi thì sẽ hủy hôn với muội!”
Diêu Linh Linh gạt nước mắt nói: “Hắn còn nói… nói muội xấu tính, nói muội cố tình xúi bẩy Hà Tiêm Nhi làm Hoàng hậu. Hắn chỉ tin lời của Hà Tiêm Nhi, muội nói một câu cũng không nghe lọt tai!”
Vân Tử Lạc nghĩ tới chuyện Hà Tiêm Nhi nói trên xe ngựa, nhíu mày rất chặt.
“Muội tin tưởng Ngụy Thành, đối xử chân thành với hắn, thế nên cũng hy vọng hắn thật lòng với muội, thế mà hắn lại dễ dàng tin lời của tình địch, khiến muội đau xót; Nhưng hắn lại cho muội một nan đề, nan đề này muội vốn không có khả năng kiểm soát, thế nên mặc dù rất đau lòng, muội vẫn sợ mất đi hắn.”
Vân Tử Lạc từ từ phân tích.
Diêu Linh Linh cắn môi, không thể không khâm phục Vân Tử Lạc đã nói trúng điểm yếu trong lòng mình.
“Muội cứ ngỡ muội và Ngụy Thành sẽ mãi mãi hạnh phúc bên nhau.”
Muội ấy cất giọng bất lực.
Vân Tử Lạc cười khẽ: “Nha đầu ngốc nghếch, một đời dài lắm, muội mới sống được bao nhiêu? Còn đòi vĩnh viễn! Tình yêu nên khiến con người ta hạnh phúc, kể cả có đau đớn đó cũng phải là nỗi đau hạnh phúc. Nhưng nếu tình yêu ấy khiến muội cảm thấy đau khổ muôn phần thì sẽ không còn là tình yêu nữa.”
Diêu Linh Linh ngẩn người giây lát rồi nói: “Lạc Nhi, hình như tỷ rất có kinh nghiệm?”
Vân Tử Lạc cũng sững người, mặt bỗng đỏ bừng lên. Kinh nghiệm ư? Nàng chỉ nói ra cảm nhận trong lòng mà thôi, hình ảnh Nhiếp Chính vương bất chợt lướt qua trong đầu óc, cõi lòng vừa ngọt ngào vừa rối loạn.
Nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bứt rứt rối bời của Diêu Linh Linh, nàng cũng nhiều phần không nỡ.
Nàng chợt hỏi: “Hắn từng nói hắn yêu muội ư? Thích muội ư? Muốn cưới muội à?”
Diêu Linh Linh ngước lên nhìn nàng, suy tư rất lâu rồi đáp: “Hắn chỉ từng nói hắn muốn lấy muội. Nhưng nếu hắn không yêu muội vì cớ gì lại lấy muội?”
Vân Tử Lạc im lặng, đúng là một con bé ngây thơ.
“Linh Linh, giả sử… ta nói là giả sử nhé, người mà Ngụy Thành thích vốn không phải muội, lấy muội chỉ là vạn bất đắc dĩ, vậy muội sẽ làm sao?”
Diêu Linh Linh trợn tròn mắt, ngồi bật dậy khỏi giường.
“Nói thật đi!” Vân Tử Lạc nhấn mạnh.
Diêu Linh Linh suy nghĩ rất lâu rồi nói rành mạch từng câu từng chữ: “Nếu là trước kia muội cũng không biết nên làm sao. Nhưng bây giờ muội muốn học tập tỷ. Nếu hắn không thích muội, vậy thì hai người sẽ chia tay, tuyệt đối không vì hắn mà đòi sống đòi chết!”
“Nhưng điều muội lo sợ là hai người đều yêu thương nhau lại tổn thương nhau…” Muội ấy thở dài.
“Ta chỉ cần câu nói này của muội thôi.” Vân Tử Lạc mỉm cười, trong lòng đã có quyết định: “Cố gắng ăn cơm đi, tối nay muội sẽ có được câu trả lời mà mình muốn.”
Dù thế nào, nàng cũng phải cho Diêu Linh Linh một sự lựa chọn chứ không phải khó cả đôi đường như thế này.
“Đáp án nào cơ?” Giọng Diêu Linh Linh run lên.
“Hắn có thích muội hay không.”
Vân Tử Lạc nhìn sâu vào mắt muội ấy: “Thế nên bây giờ phải cố gắng ăn cơm, không thể vì sai lầm của người khác mà trừng phạt bản thân mình.”
“Ừm…” Trái tim của Diêu Linh Linh chẳng biết đã sớm bay tận phương nào.
Sau khi ra khỏi Diêu phủ, Vân Tử Lạc suy nghĩ rất lâu, nhưng lại đột nhiên nhớ tới cuộc hẹn hò kín đáo mình bắt gặp trong căn phòng hoa mai.
Vân Thái Lệ và Giang đại nhân?
Giang đại nhân, sứ giả Đông Lâm?
Vị Giang đại nhân dựa vào quan hệ bám váy để thăng chức đó rốt cuộc là người thế nào?
Vân Tử Lạc có chút tò mò, rốt cuộc một người đàn ông như thế nào lại chinh phục được một Vân Thái Lệ trước giờ ‘nói như rồng leo, làm như mèo mửa’. Thế là nàng bèn quay người đi vào trong dịch quán.
Phòng của công chúa Trường Lạc nằm trong một viện lạc tuyệt đẹp phía sau ba gian viện khác, bốn bề có thị vệ canh gác, Vân Tử Lạc được cho phép mới được cho vào trong.
Vân Tử Lạc dĩ nhiên sẽ không thực sự tới bái kiến công chúa Trường Lạc. Vừa vào viện, nàng đã nấp đi, nhìn phía Đông, ngó phía Tây, nghe thấy ở trong phòng chính có tiếng trò chuyện, nàng bèn tới gần phía dưới ô cửa sổ sau.
Lập tức nghe thấy giọng nói mỏi mệt của công chúa Trường Lạc: “Bổn cung mệt rồi, các ngươi đi hết đi.”
Sau một loạt những tiếng vâng vâng dạ dạ, phòng trong trở nên yên ắng hẳn.
Vân Tử Lạc cũng đang định rời đi thì bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói vô cùng quen thuộc: “Công chúa, để thần hầu hạ người.”
Vân Tử Lạc sững người, thế này chẳng phải mèo mù vớ cá rán sao? Giang đại nhân sao lại ở đây?
Nàng nâng hông bò tới trước cửa sổ, chọc ra một lỗ nhỏ, nhìn vào trong phòng.
Chỉ thấy một người đàn ông gương mặt thanh tú, tướng mạo có phần nữ tính đang quỳ trên giường, cởi từng bộ y phục trên người công chúa Trường Lạc.
Vân Tử Lạc há hốc miệng.
Thứ nhất, đây là Giang đại nhân ư? Nhìn gương mặt nịnh bợ này, nàng không tin Vân Thái Lệ lại nhìn trúng loại người này!
Thứ hai, thế này… thế này là đang làm gì?
‘Củi khô hừng hực’, chẳng mấy chốc đã cháy bùng cả căn phòng!
Sau khi rời đi, trong lòng Vân Tử Lạc vẫn còn thở dài không nguôi cho Vân Thái Lệ, tỉ mỉ lựa chọn một phu quân mười lăm năm trời, kết quả tìm một tướng công ngốc, rồi lại chọn một tên tiểu nô làm ấm giường cho người khác làm tình nhân.
Cũng ấm ức quá!
Nàng ra khỏi dịch quán, trở về Tứ vương phủ.
Khi quay lại Tây viện thì thấy trống trải không một bóng người.
Vân Tử Lạc có chút sửng sốt.
Dù là lúc nào Đào Nhi cũng ở trong viện đợi nàng. Giờ này không thấy mặt mũi Đào Nhi đâu, Triển Hưng và Quỷ Mị ắt cũng bảo vệ bên cạnh con bé rồi.
Đang mải nghĩ thì có một tên đầy tớ rảo bước vào trong, báo: “Vương phi, Vân tướng quân và Vân phu quân đang ở Thụy Tường viện, mời vương phi di giá!”
“Có phải Đào Nhi cũng ở đó không?” Lúc ấy Vân Tử Lạc mới hiểu ra.
“Đào Nhi cô nương cũng có mặt.”
“Được, ta sẽ qua ngay.”
Khi tới Thụy Tường viện, bên trong lẫn bên ngoài đều là các nha hoàn hầu hạ, thay những bộ quần áo bẩn đem đi giặt sạch.
Trong phòng vọng ra tiếng cãi cọ của Vân Khinh Bình: “Cầm gương qua đây! Cầm gương qua đây!”
“Bình Nhi, nàng đừng kích động.” Sở Hàn Lâm nhỏ nhẹ an ủi.
Vân Tử Lạc đã chậm rãi đi vào trong, liếc thấy Vân Kiến Thụ và Chu Thị đang ngồi bên giường hết lời khuyên nhủ Vân Khinh Bình.
“Bình Nhi, nghe Tứ vương gia đi, không được tùy tiện tháo băng ra, vết thương này qua vài hôm là sẽ ổn thôi.” Chu Thị nén nước mắt nói.
Vân Khinh Bình đầu tóc rối bù, vận một chiếc áo trong ngồi trên giường, đôi tay bị Sở Hàn Lâm giữ chặt, lớp băng trên mặt bị gỡ ra quá nửa, có thể nhìn thấy một ít vết máu lộ ra ngoài.
Ánh mắt nàng ta ảm đạm, giọng nói khản đặc: “Con muốn xem, con muốn soi gương… Con muốn xem mặt… Vì sao mọi người đều ngăn cản con?”
Nàng ta từ từ ngẩng lên, vừa hay nhìn thấy Vân Tử Lạc đứng im trong phòng.
Sau khi giây phút sững sờ, Vân Khinh Bình bỗng hét lên inh ỏi: “Mày tới đây làm gì? Mày đi ra ngoài! Mày tới để xem trò cười của tao phải không! Mày tới để xem tao đã chết chưa chứ gì?”
“Bình Nhi!”
Sở Hàn Lâm quát một tiếng giòn tan, giọng nói đã có chút bực bội.
Bình Nhi của hắn không phải người vô phép vô tắc như vậy, không phải người thô lỗ to tiếng như vậy!
Vân Khinh Bình nghẹn ngào, nước mắt lã chã rơi, “Hàn Lâm có phải mặt thiếp giờ xấu xí như vậy rồi, chàng bắt đầu ghét bỏ thiếp không?”
“Không phải!” Chẳng biết Sở Hàn Lâm đã phải giải thích mấy lần, “Vết thương trên mặt nàng không hề gì.”
“Chàng đừng lừa thiếp nữa!” Vân Khinh Bình cắn răng chảy nước mắt.
“Phải đấy, Tứ vương gia, sao ngài phải lừa tỷ ấy?”
Một giọng nói trong trẻo xen ngang, Vân Tử Lạc nhếch môi cười, chẳng biết từ lúc nào trong tay đã một chiếc gương nhỏ trên bàn phấn tới, đặt trước mặt Vân Khinh Bình.
Tay kia tiện thể gạt bỏ lớp mạng che của nàng ta.
Nàng lãnh đạm nói: “Giấu được một chốc chẳng ích gì, chi bằng để tỷ ấy sớm chấp nhận.”
Sở Hàn Lâm muốn giơ tay ngăn cản thì đã muộn.
Lớp vải trắng bị gạt ra, gò má phải của Vân Khinh Bình hoàn toàn lộ rõ trước mặt mọi người.
Dung mạo đẹp như hoa khi xưa đã được thay bằng một vết thương lộ cả xương, máu thịt lẫn lộn, thảm không sao tả xiết, trong đó có một vết kéo tới tận khóe miệng, chỉ cần hơi động đậy bờ môi sẽ càng khiến vết thương trong khiếp đảm hơn.
Cả Vân Tử Lạc cũng nhìn đến đờ người.
Người con gái trước mắt còn có thể so sánh với một Vân Khinh Bình tài hoa tuyệt sắc, da dẻ trắng trẻo trước kia ư?
Còn Vân Khinh Bình thì hét lên một tiếng thấu trời, hai mắt trợn ngược, bất tỉnh nhân sự.
“Bình Nhi!” Chu Thị khóc lóc đẩy Vân Tử Lạc ra: “Mày cố ý! Mày cố ý tới chọc tức Bình Nhi!”
Vân Kiến Thụ ở phía sau đỡ lấy Vân Tử Lạc, lạnh lùng nhìn Chu Thị, chỉ ngại có Sở Hàn Lâm ở đây nên muốn nổi giận lại cố nín nhịn.
“Vết thương của Bình Nhi không liên quan tới Lạc Nhi, không phải do Lạc Nhi gây ra, khả năng chống đỡ của Bình Nhi quá yếu rồi!”
Ông kiên định nói ra sự thực này.
Sở Hàn Lâm không còn sức chú ý mà gấp gáp sai Thanh Dạ đi gọi đại phu, tiện tay lấy tấm vải trắng che má Vân Khinh Bình lại, lúc ấy mới thở phào.
Chẳng bao lâu, đại phu đã tới, sau khi bấm đốt cho Vân Khinh Bình, nàng ta mới từ từ tỉnh lại, vừa tỉnh dậy đã lại bù lu bù loa.
Vân Tử Lạc nhíu mày, nhân lúc mọi người đều đang vây quanh giường của Vân Khinh Bình bèn len lén lùi ra phòng ngoài.
Nàng bắt lấy một nha đầu quen mặt trong viện, hỏi: “Nô tỳ kề cận của ta… Đào Nhi đâu?”
Nha hoàn đó vội đáp: “Đào Nhi cô nương đang ở Phong đình hầu hạ thiếu gia của Vân phủ!”
“Thiếu gia của Vân phủ?” Vân Tử Lạc có chút ngơ ngẩn.
“Dạ, là đệ đệ của Tứ vương phi.” Nói xong, nha hoàn cũng lập tức rời đi.
Vân Hạo cũng tới Tứ vương phủ sao, ban nãy nàng không nhìn thấy đệ ấy, hóa ra đã bị Đào Nhi dẫn đi chơi rồi.
Nàng dạo bước về phía Phong đình, khi lại gần bèn nghe thấy một tiếng đọc sách vang vang.
“Phu lễ, tiên vương dĩ thừa thiên chi đạo, dĩ trị nhân chi tình, cố thất chi giả tử, đắc chi giả sinh. Thơ viết: Tương thử hữu thể, nhân nhi vô lễ; nhân nhi vô lễ, hồ bất xuyên tử… hồ bất xuyên tử…”
Giọng đọc đang lưu loát tới đây thì mắc kẹt.
Vân Tử Lạc nhướng mày, rảo bước đi qua hành lang, khi tới đình bỗng trợn tròn mắt.
Chỉ thấy trên bốn chiếc ghế đã có hai người đang ngồi.
Bên trái chính là Vân Hạo, nghiêm chỉnh ngay ngắn, hệt như một học sinh ngoan ngoãn học bài.
Người bên phải lại mặc chiếc trường bào đen viền vàng, khuỷu tay gấp lên hai khúc, để lộ ra chiếc vòng ngọc như ý đeo ở cổ tay, chiếc nhẫn trên ngón cái bàn tay phải chốc chốc lại đung đưa thứ ánh sáng chói mắt.
Mái tóc dài của người đàn ông được vén qua một bên, nét mặt tuấn tú, ngũ quan rõ nét, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn chằm chằm Vân Hạo, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Vân Hạo vì suy tư mà chau mày lại, vò đầu bứt tai có chút mơ màng.
“Hồ bất xuyên tử…”
“Hai người đang làm gì vậy?” Vân Tử Lạc khẽ cười, bước tới, nhìn cảnh tượng ấm áp này có vẻ không quen mắt.
Thấy nàng tới, một tia vui mừng hiện rõ trên nét mặt Nhiếp Chính vương. Chàng đứng dậy, liếc nhìn Vân Hạo, mặt đổi sắc: “Để nó đọc thuộc hết đoạn này đã!”
“Nhị tỷ.” Niềm vui của Vân Hạo tan biến trong khoảnh khắc, bất chợt nhíu mày suy tư.
“Chàng đừng có làm mặt lạnh được không?” Vân Tử Lạc có phần chịu không nổi, cảm thấy đôi mắt phượng của chàng sắc lẹm như dao, vội nói: “Chàng làm vậy sẽ khiến Hạo Nhi sợ đấy!”
“Ta làm nó sợ?” Nhiếp Chính vương nhíu mày, có chút bất mãn đối với sự thật này.
“Lại còn không!” Vân Tử Lạc vỗ vỗ ngực: “Ta còn hết hồn nữa là!”
Sau giây lát hoảng hốt, Nhiếp Chính vương bỗng phá lên cười: “Lạc Nhi, nàng sợ ta?”
“Ai sợ chàng!” Vân Tử Lạc bực dọc tiến lên, đá một cái vào chân chàng phía dưới chiếc bàn đá, nụ cười trên môi vẫn tươi rói, nói: “Hồ bất xuyên tử, thị cố lễ tất bổn vu vương, hào vu địa, liệt vu quỷ thần, đạt vu tang tế, quan hôn triều sính. Thánh nhân dĩ lễ thị chi, thiên hạ quốc gia hà đắc nhi chính dã.”
“Ha! Chẳng trách Lạc Nhi không sợ ta, thì ra Lạc Nhi đọc giỏi vậy!”
Nhiếp Chính vương ngạc nhiên, đã nắm lấy tay nàng đặt trong lòng bàn tay mình, nhẹ nhàng xoay qua xoay lại âu yếm, biểu đạt nỗi tương tư vô hạn.
Vân Hạo cũng lẩm bẩm: “Là câu này, chính là câu này, nhị tỷ thật lợi hại, đệ vừa mới…”
Nó bất chợt nhìn thấy bàn tay nắm chặt của hai người, sững sờ, thanh âm cũng tan biến trong cổ họng.
Trong đầu nó chợt hiện lên cảnh tượng lén nhìn thấy hôm đó, vẫn luôn tưởng đó chỉ là mơ, không ngờ hôm nay nó đã được tận mắt chứng kiến!
Nhị tỷ và Nhiếp Chính vương… Đầu óc Vân Hạo bỗng mông lung.
“Mau buông tay!” Vân Tử Lạc bỗng đỏ mặt.
Nhưng Nhiếp Chính vương không buông nàng ra mà sắc mặt trở nên nghiêm nghị, nói với Vân Hạo: “Đọc sách khá lắm nhưng hiểu chưa triệt để, phải quay về đọc nhiều một chút.”
Vân Hạo bị đánh thức, ngượng ngập nhìn xuống ngực chàng, không dám nhìn thẳng vào mắt, cung kính nói: “Đa tạ Nhiếp Chính vương…”
Nhiếp Chính vương cong môi cười, thì thầm: “Khi không có ai, có thể gọi ta là anh rể.”
“Ầm!” Gò má Vân Tử Lạc xuất hiện hai vết hồng. Nàng hất tay Nhiếp Chính vương ra, mắng yêu: “Hách Liên Ý!” Rồi quay người bỏ chạy.
“Chỉ có mình ta là anh rể thôi đấy! Nhớ kỹ!”
Nhiếp Chính vương nói vội rồi thoắt cái đã lao theo bóng Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc đứng dưới một rặng liễu, giậm chân, trút hết mọi gượng gạo.
“Lạc Nhi, nàng giận ta đấy à?”
Giọng nói buồn buồn của Nhiếp Chính vương từ phía sau vọng tới, một cánh tay rắn rỏi từ sau lưng vòng qua eo nàng.
“Ta thấy nàng quý nó như thế, nó cũng quý nàng, ta cũng muốn để sớm yêu quý ta.”
Vân Tử Lạc không nhịn được, phì cười thành tiếng.
“Để nó sớm yêu quý chàng? Chàng bắt nó đọc thuộc sách cho chàng nghe, nghiêm như vậy, cười cũng chẳng cười một cái, nó không sợ chàng thêm đã may lắm rồi!”
“Nó sợ ta?” Nhiếp Chính vương chau mày.
“Chàng nói xem?” Vân Tử Lạc quay đầu, cười tươi hỏi.
Nhiếp Chính vương cười khẽ, ôm chặt nàng vào lòng, nói: “Nhưng điều này cũng không thể thay đổi được sự thật ta là anh rể của nó.”
“Còn sớm!” Vân Tử Lạc bĩu môi.
“Ai nói vậy?” Ánh mắt Nhiếp Chính vương tối đi, rất không vui.
“Ta nói đó!” Vân Tử Lạc nhướng mày, nhìn chàng đầy khiêu khích.
Nhiếp Chính vương cố nhịn cười, áp mũi mình lên mũi Vân Tử Lạc, thì thầm: “Vậy được, nàng nói. Thế nàng nói xem, nàng có muốn ta làm anh rể của nó không?”
Thay đổi cách hỏi, hiệu quả quả nhiên khác biệt.
Trái tim Vân Tử Lạc xao động như mặt hồ lăn tăn gợn sóng. Nàng khẽ mím môi, trái tim ngập tràn ngọt ngào.
“Không muốn hả?” Nhiếp Chính vương hỏi ngược lại.
“Không phải!” Vân Tử Lạc quả quyết phủ định rồi ngước mắt lên nhìn chàng, trong đôi mắt lấp lánh những nụ cười ấm áp. “Muốn chứ.”
/331
|