“Chàng thiên vị!” Vân Tử Lạc quay đầu bỏ đi.
Nhiếp Chính vương không thôi cười khổ, bước lên ôm chặt nàng, “Nha ngốc này, ta có thiên vị cũng nghiêng về phía nàng mà, nghiêng về phía cô ta làm gì chứ?”.
“Vậy chàng nói nguyên nhân ra đi!” Vân Tử Lạc hằn học trừng mắt.
“Được, ta nói. Chúng ta quay về nói, có được không?” Nhiếp Chính vương nhẹ nhàng dỗ dành nàng, ánh mắt cưng chiều.
Trong giọng nói dịu dàng của chàng, tâm trạng của Vân Tử Lạc mới từ từ bình ổn trở lại, “Được, nếu không có một lý do đàng hoàng, thì chàng đừng nói luôn cho xong!”.
“Có mà, có mà.” Nhiếp Chính vương thì thầm hứa hẹn.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của người con người, niềm thương vô bờ bến dâng lên trong lồng ngực, chàng không muốn nghĩ gì quá nhiều, chỉ muốn hết mực yêu chiều nàng.
Sau khi hai người rời đi, Ngụy Thành không lâu sau đã tỉnh dậy.
Trong thuật thôi miên, đoạn thời gian cuối cùng sẽ khiến người bị thôi miên quên tất cả mọi ký ức liên quan đến thôi miên.
Ngụy Thành cũng hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt mơ màng đi ra khỏi Cam Lộ Các, gọi một tiểu nhị tới hỏi thăm hành tung của Nhiếp Chính vương.
Tiểu nhị cho hắn biết Nhiếp Chính vương đã đi rồi.
Ngụy Thành sợ đến tái mặt, cứ nghĩ mình say xỉn, làm Nhiếp Chính vương không vui mà bỏ đi trước.
Hắn nhủ thầm trong lòng không biết ngày mai có nên tới phủ xin lỗi hay không.
Hai bóng đen đi vào trong Tứ vương phủ, dừng lại ở Tứ viện, chỉ vừa mới đứng xuống, Nhiếp Chính vương đã bế ngang người Vân Tử Lạc, sải bước đi vào trong phòng chính.
“Á…” Một tiếng kêu thất thanh còn chưa kịp bật ra đã trở thành tiếng hậm hực trầm thấp.
Trên một nóc nhà cách Tứ viện không xa, trong bóng tối bị một khoảng lá cây che khuất, lúc này đang có hai người ngồi sóng đôi, đều sửng sốt nhìn về phía người vừa đột ngột xuất hiện.
Tới tận khi Nhiếp Chính vương bế Vân Tử Lạc đi vào, Đào Nhi dường như mới tỉnh lại, mặt bỗng đỏ bừng.
Trời ạ! Tiểu thư cũng quá to gan rồi!
Nàng ngập ngừng nhìn Triển Hưng ngồi kế bên, lên tiếng: “Triển đại ca, muội có thể xuống hay không?”.
Triển Hưng mặc y phục thị vệ màu đen bình thường, ánh mắt phức tạp nhìn về phía này, nghe Đào Nhi nói xong hắn bèn quay đầu lại.
“Hử?”
Đào Nhi càng đỏ mặt dữ hơn, mặt sắp vùi vào trong cổ tới nơi, “Triển đại ca, tiểu thư của muội…”.
Nàng muốn nói tiểu thư không như những gì hắn tưởng tượng đâu.
Nhưng Đào Nhi lại ngại, không dám nói tiếp.
Cảnh tượng hôm nay mình nhìn thấy thì không sao, nhưng lại để Triển Hưng bắt gặp!
Hắn sẽ nghĩ tiểu thư như thế nào?
Dẫu sao giờ tiểu thư cũng mang thân phận Tứ vương phi tương lai, mà nửa đêm canh ba lại cùng một người đàn ông khác thân mật quay về phòng, dù là ai cũng sẽ suy nghĩ xa xôi!
Đào Nhi nghĩ lung tung, Triển Hưng đã cất tiếng: “Muội ở đây đợi ta, ta đi sẽ quay lại ngay!”.
Nói xong, hắn nhảy khẽ một cái đã vọt qua đầu tường, biến mất trong bóng đêm.
“Triển đại ca!”
Đào Nhi đang định đứng dậy bỗng nhiên ý thức được mình đang ở tít trên nóc nhà, sắc mặt tái nhợt, vội nằm rạp xuống, bám chặt lấy tấm gạch, không nhúc nhích.
Trong phòng chính, Vân Tử Lạc đã bị cơ thể của Nhiếp Chính vương đè lên chiếc giường gỗ lê, mái tóc đen dài như thác nước đung đưa nơi đầu giường.
Nàng nghiêng mặt đi, né tránh hơi thở nặng nề của người đàn ông, thở dốc nói: “Hách Liên Ý, chàng giải thích rõ ràng cho ta nghe trước đã! Đừng có làm vậy hòng lấp liếm!”.
“Lấp liếm?” Nhiếp Chính vương thoải mái nằm bò trên cơ thể mềm mại của nàng, cảm nhận sự thỏa mãn vô hạn nơi lồng ngực, đôi mắt cũng nheo lại, cười nói: “Nàng nói xem, ta lấp liếm thế nào?”.
Nói xong, chàng cúi mặt, chạm ngay vào mũi người con gái, nụ hôn phớt rơi xuống trán nàng, má nàng thậm chí là cổ nàng.
“Là như vậy à?”
Người đàn ông cố tình kéo dài giọng hỏi.
“Hách Liên Ý!” Tâm trạng của Vân Tử Lạc lúc này rất không tốt, cực kỳ tệ, vô cùng tệ, đã không chịu nổi trò trêu ghẹo của Nhiếp Chính vương.
Nàng tức tới nỗi đôi mắt như ánh lên, sóng mắt xao động. Nàng cụp mí mắt xuống, không nhìn chàng nữa.
Nhiếp Chính vương sững người, áp má vào má nàng, nhìn rõ chút sóng sánh trong đôi mắt ấy.
“Lạc Nhi, nàng khóc đấy à?”
Giọng chàng bỗng bình tĩnh lại, nét mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm ngạc nhiên.
“Ai khóc?” Vân Tử Lạc ra sức đẩy chàng, Nhiếp Chính vương lập tức bò dậy khỏi người nàng.
“Ta không muốn nghe chàng giải thích nữa, chàng đi đi, ta buồn ngủ rồi.” Vân Tử Lạc hờ hững lật người.
Bước chân của Nhiếp Chính vương quả nhiên hướng ra ngoài giường.
Lòng Vân Tử Lạc có chút hụt hẫng.
Vậy mà chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề đã quay trở lại. Nhiếp Chính vương chỉ dùng một tay nâng lưng người con gái lên, ép nàng đối diện với mình.
“Lạc Nhi, uống chút nước đi, khát nước hả?” Nhiếp Chính vương dè dặt hỏi.
“Khỏi cần.” Vân Tử Lạc nghiêng đầu.
“Lạc Nhi ngoan, đừng có giận dỗi ta. Nàng như vậy, ta sốt ruột chết mất, lại không biết phải làm sao.”
Nét mặt Nhiếp Chính vương ngập đầy lo lắng và đau xót.
Vân Tử Lạc sắp tức hộc máu, không chịu nổi quát lên: “Hách Liên Ý, chàng có biết vì sao ta giận không? Đừng có nói với ta mấy lời thừa thãi!”.
Nhiếp Chính vương bị quát đến ngẩn người, đôi mắt phượng u tối lướt qua miếng ngọc ấm chàng nắm trong lòng bàn tay, gật đầu, ép mình chuyển hướng chú ý.
“Trên ngọc này có ba vết máu, nàng không chú ý tới à?”
Vừa nói, chàng vừa len lén liếc Vân Tử Lạc, nhìn thấy vệt nước mắt còn chưa quẹt đi, tim chàng lại rút lên đau đớn.
Chàng rút một chiếc khăn tay từ trong vạt áo ra, nghiêng người qua, dịu dàng phủ lên khóe mắt nàng, “Lạc Nhi, ta đang nói đây, nàng đừng quát ta”.
Nhìn điệu bộ cẩn thận của chàng, Vân Tử Lạc mềm lòng, không từ chối mà cúi đầu nhìn miếng ngọc ấm trong tay.
“Có ba vết máu, nhưng trước đây không có, điều này không có nghĩa nó liên quan đến Vân Khinh Bình!”
Thấy nàng đã nghe lời, Nhiếp Chính vương lập tức như đứa trẻ được ăn quả ngọt, ngồi lên đầu giường, sát bên cạnh nàng.
Chàng thì thầm: “Miếng ngọc ấm này là bảo vật ngàn năm, còn có linh khí, mười mấy đời Lưu Ly Các đều lấy máu của các chủ để bảo vệ, nó chỉ nhận ra máu của các chủ”.
“Các chủ Lưu Ly Các?”
Vân Tử Lạc nhướng mày. Miếng ngọc này hóa ra lại liên quan đến Lưu Ly Các?
“Ừm. Lưu Ly Các là một nhóm sát thủ mạnh nhất trong ba nước. Có người nói nó được thành lập là để bảo vệ một báu vật chưa ai biết, nhưng cũng không rõ lời đồn này có thật hay không. Nhưng ta biết rằng tín vật của mấy đời các chủ Lưu Ly Các chính là miếng ngọc ấm ngàn năm này.”
Nhiếp Chính vương nói rành mạch.
“Chàng nói miếng ngọc này của ta là tín vật của các chủ Lưu Ly Các?”
Vân Tử Lạc có phần không hiểu.
“Đúng vậy, linh khí của miếng ngọc này rất mãnh liệt. Nó chỉ chấp nhận huyết thống tương đồng với các đời các chủ, chứ không chấp nhận các chi các nhánh. Thế nên, từ cổ chí kim, các chủ của Lưu Ly Các đều là kế tục, là con cả, huyết thống thuần chính.”
Nhiếp Chính vương đỡ lấy miếng ngọc từ trong tay nàng, nhẹ nhàng cọ lên ba vết máu bên trên, hạ thấp giọng: “Vân Khinh Bình và chủ nhân đời trước của miếng ngọc này có huyết thống tương đồng lên tới chín điểm sáu, cũng có nghĩa cô ta là con gái ruột của các chủ đời trước”.
Vân Tử Lạc nghi hoặc hỏi: “Các chủ Lưu Ly Các, lẽ nào, người chàng nói là mẹ ta?”.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương lướt qua một tia khinh miệt, hừ lạnh: “Bà ta không phải mẹ nàng”.
“Sao có thể như vậy?”
Vân Tử Lạc lẩm bẩm.
“Người đàn bà đó chính là Lâm Thanh Thanh, Thanh Thanh các chủ của Lưu Ly Các, thân phận của bà ta cũng đích thực là mẹ nàng. Năm xưa, khi ta nhìn thấy miếng ngọc này ở chỗ Vân Khinh Bình, đã lập tức nghi ngờ nàng. Ta đã lén lút sai người lấy máu của nàng, so sánh với máu của Lâm Thanh Thanh, hai người không có một chút quan hệ huyết thống nào.”
Sắc mặt Vân Tử Lạc trắng bệch, “Không thể nào! Còn nữa, chàng lấy máu của ta khi nào? Chàng lấy bằng cách nào?”.
Nhiếp Chính vương thương cảm ôm nàng vào lòng, cọ cọ vào tai nàng, yếu ớt nói: “À… buổi tối lúc nàng đã ngủ, ta lấy kim châm nàng một cái…”.
“Hách Liên Ý!” Vân Tử Lạc không biết nói gì hơn. Chẳng trách mình không có chút ký ức nào, người đàn ông này lại dùng cách thâm hiểm như vậy!
“Lạc Nhi…” Nhiếp Chính vương cúi đầu nhận lỗi, vùi mặt vào phần cổ tỏa hương thơm của nàng, buồn bã nói: “Ta sai rồi, Lạc Nhi. Lúc đó chẳng phải ta chưa quen nàng sao? Hay thế này đi, ta cũng để nàng châm kim, nàng muốn lấy bao nhiêu máu thì lấy, được không, Lạc Nhi?”.
Vân Tử Lạc khẽ giật khóe môi.
Thanh âm của Nhiếp Chính vương từ da thịt nàng vọng tới, “Nếu lúc đó mà biết nàng sẽ đánh cắp mất trái tim ta, ta nên ra tay ngay mới phải”.
Vân Tử Lạc không nhịn được cười, vòng tay qua hông chàng, “Ý, thế sao chàng lại có máu của mẹ ta?”.
“Ta đã nói đó không phải mẹ nàng rồi mà!”
Giọng Nhiếp Chính vương đột nhiên cao vút, mang theo chút phẫn nộ.
Vân Tử Lạc đờ đẫn, không ngờ chàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Nghe bên trên không có phản ứng gì, Nhiếp Chính vương vội ngẩng đầu lên, thấy Vân Tử Lạc mơ hồ nhìn mình, chàng nhíu mày.
Nhìn thấy gương mặt ấy, mọi phẫn nộ tan biến như mây bay, hóa thành nhu tình.
“Lạc Nhi, ta làm nàng sợ à?” Chàng nhẹ nhàng hỏi, rồi ôm Vân Tử Lạc ngồi lên chân mình, dựa vào gối, lòng bàn tay vuốt ve gò má nàng.
Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ liếc xéo chàng bằng cái nhìn ấm ức.
Chỉ một ánh mắt ấy thôi đã khiến trái tim Nhiếp Chính vương hoàn toàn bị giày xéo thành nước. Chàng ôm chặt nàng vào ngực, nhìn nàng trìu mến.
“Lạc Nhi, ban nãy không phải ta giận nàng đâu, không phải ta nổi nóng với nàng đâu. Lạc Nhi của ta, sao ta nỡ nói nặng lời một câu chứ?”
Vân Tử Lạc cong môi, dựa vào cổ chàng, ôm lấy chàng, treo người vào người chàng, “Vậy ta và bà ấy… không có quan hệ huyết thống ư?”.
“Không có.” Nhiếp Chính vương khẽ nói: “Sao bà ta có thể sinh ra một người con gái tốt đẹp như nàng được? Vân Khinh Bình mới là con gái thật sự của bà ta”.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Không nhầm lẫn gì chứ?”.
“Dĩ nhiên là không! Nếu chỉ có máu huyết tương đồng, ta đã không khẳng định chắc chắn như vậy.” Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói: “Còn có một chứng cứ quan trọng nữa!”.
“Chứng cứ gì vậy?”
Nhiếp Chính vương đưa miếng ngọc ra trước mắt nàng, “Khi ta nhìn thấy miếng ngọc này, Vân Khinh Bình còn chưa nhỏ máu nhận chủ. Nhưng lúc đó trong miếng ngọc này đã có máu của Vân Khinh Bình rồi. Cũng tức là trước khi Lâm Thanh Thanh lìa đời, bà ta đã truyền máu của cô ta vào trong ngọc ấm”.
“Nếu không thì sau khi Lâm Thanh Thanh chết, ba vết máu trên miếng ngọc ắt sẽ biến mất không dấu vết. Nhưng bao nhiêu năm nay, trong miếng ngọc luôn có ba vết máu mờ mờ, đây là tác dụng của máu Vân Khinh Bình năm đó.”
“Sao chàng lại khẳng định năm đó thứ được truyền vào là máu của tỷ ta?” Vân Tử Lạc không hiểu.
“Trong ngọc có máu của Vân Khinh Bình rất dễ phân biệt, vì chỉ có Vân Khinh Bình khi đeo ngọc ấm nó mới phát ra dạ quang.”
Nhiếp Chính vương hạ giọng hỏi: “Lạc Nhi, khi nàng đeo có không?”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, sắc mặt tái đi, nhưng rốt cuộc vẫn không muốn chấp nhận đáp án ấy.
“Nói vậy… Vân Khinh Bình thật sự là… Còn ta…”
“Nghe nói ngày nàng và Vân Khinh Bình chào đời chỉ cách nhau có bốn ngày.” Nhiếp Chính vương nhìn nàng chăm chú.
“Không phải chàng định nói ta là con gái của Chu Thị đấy chứ?” Vân Tử Lạc hỏi với vẻ khó tin.
Nhiếp Chính vương nhìn nàng rất lâu, ánh mắt tối đi, cuối cùng gật đầu.
Vân Tử Lạc chỉ hỏi đại như vậy, không ngờ lại được khẳng định. Nàng bật ra khỏi lòng Nhiếp Chính vương, không dám tin.
“Ta không tin!”
Nhiếp Chính vương nói có chút khó xử: “Lạc Nhi, trong người nàng và Chu Thị chảy chung một dòng máu, còn Vân Khinh Bình không có huyết thống với Chu Thị”.
Câu nói này như một tiếng sét đánh trúng đầu Vân Tử Lạc, nàng thảng thốt trợn tròn hai mắt.
“Chàng nói bậy!”
Nàng không tin, tuyệt đối không tin.
Trong người nàng sao có thể chảy dòng máu chung với người đàn bà đen tối, thâm độc đó kia chứ?
Nhiếp Chính vương bắt lấy tay nàng, giữ bình tĩnh: “Lạc Nhi, chuyện này… ta đã biết từ rất lâu rồi, chính vì sợ nàng không thể chấp nhận được nên ta không dám nhắc, nhưng bây giờ cũng không giấu được nữa. Miếng ngọc ấm này, vốn không thuộc về nàng, nàng đeo nó sẽ gặp nguy hiểm”.
Nói xong, chàng thu nó lại, đặt vào trong túi.
“Cuối cùng ta cũng hiểu cái nguy hiểm mà mọi người nói.” Vân Tử Lạc thì thầm: “Thì ra… đây là tín vật của các chủ Lưu Ly Các”.
“Ừm.” Nhiếp Chính vương vòng tay ôm eo nàng, lật người đè nàng lên cánh tay, cho nàng một cái ôm và sự bảo vệ.
“Lạc Nhi, nàng còn có ta, Hách Liên Ý. Ta vĩnh viễn là của một mình nàng, mãi mãi ở bên cạnh nàng.”
Chất giọng trầm đặc biệt của đàn ông không quá du dương trầm bổng, nhưng lại trở thành âm thanh êm ái nhất trên đời.
Vân Tử Lạc len lỏi vào trong lòng Nhiếp Chính vương theo bản năng mới có thể cảm nhận được sự an toàn và thỏa mãn lớn nhất đang bao bọc nàng.
“Ý, đừng rời xa ta.”
“Ngốc ạ, sao có thể?”
Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ hạnh phúc nằm rạp trên ngực chàng.
Những chuyện tan nát đó đều không muốn nghĩ đến nữa…
…
Tối nay ở một góc khác trong rừng, dưới đất có một đống củi được nhóm lên.
Quỷ Mị với chiếc áo giữa trắng như tuyết, mái tóc dài xõa xuống, dựa vào gốc cây, trong lòng ôm một người con gái. Nàng vùi mặt vào lòng hắn, hai tay níu chặt lấy vạt áo hắn, đã ngủ thiếp đi.
Quỷ Mị nhíu mày, vừa nhẹ nhàng thêm củi, vừa nghĩ cách.
Cùng Diêu Linh Linh ra tận vùng hẻo lánh, sau khi nàng coi hắn như một cái thùng để trút hết mọi giận dữ thì lại dựa vào lòng hắn say ngủ.
Hắn có chút khó xử.
Vừa cảm thấy không tự nhiên lại không thể đuổi nàng đi, đành khổ sở đợi trời sáng.
“Ngụy Thành! Đồ đàn ông lương tâm bị chó gặm!”
Diêu Linh Linh lại bắt đầu chửi mắng trong mơ, còn giơ nắm đấm ra, ra sức đấm lên ngực Quỷ Mị: “Uổng công ta đối xử với ngươi chân thành như thế, uổng công ta dốc hết tấm chân tình để yêu ngươi, thế mà ngươi chưa từng yêu ta dù chỉ một chút!”.
Quỷ Mị không còn cách nào khác, đành hạ thấp thể diện, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta bảo đảm là yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng thôi, nàng ngoan ngoãn ngủ đi”.
“Ta không tin! Chẳng phải ngươi thích Hà Tiêm Nhi sao? Không phải ngươi thích cô ta à? Ngươi vốn chưa được nhìn thấy cái bộ mặt giả tạo của cô ta đúng không! Được được được, ngươi cứ thích cô ta đi, bây giờ ta cảm thấy ngươi và cô ta xứng đôi lắm! Xứng lắm, hoàn hảo!”
Nói rồi, Diêu Linh Linh còn gập chân đá Quỷ Mị một cái.
Quỷ Mị lập tức bắt lấy cái chân, không nghiêng không lệch, hướng thẳng về phía ‘mạng sống’ của chàng.
“Bà cô ơi, cô còn muốn ta sống nữa không hả? Đá hỏng ‘bảo bối’ của ta rồi, xem cô đền ta kiểu gì!”
Khi hắn tự lẩm bẩm xong những lời ấy thì phát hiện Diêu Linh Linh đang đỏ mặt nhìn mình.
Hắn giật mình, nghĩ bụng: Nàng ấy tỉnh rồi?
Rồi nhìn tư thế hiện tại.
Diêu Linh Linh ngồi ngang trên chân Quỷ Mị, hai tay nắm chặt vạt áo hắn, một chân bị hắn nắm chặt trong tay, mà hướng của bàn chân nhắm vào chính mạng sống của đàn ông.
“Ngươi…” Diêu Linh Linh cảm thấy mình đang giãy giụa trong mơ, thế nên nhất thời không dám chắc có phải mình đắc tội với người ta trước hay không.
Quỷ Mị cũng hơi đỏ mặt, dường như lúc ấy mới ý thức được tư thế này không đúng cho lắm.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của Diêu Linh Linh, không ngờ cơ thể lại vô duyên vô cớ nảy sinh phản ứng.
Làm hắn hoảng hốt vội đẩy một cái, Diêu Linh Linh không cẩn thận ngã lăn lông lốc.
“Ấy! Cô không sao chứ!” Quỷ Mị có chút áy náy.
Diêu Linh Linh đã bò dậy, “Xì, ai thèm chạm vào ngươi! Cứ làm như ta có ý đồ xấu với ngươi vậy!”.
Nói rồi nàng ngồi sang góc bên kia đống lửa, ngẩn ngơ với những suy nghĩ của riêng mình.
Quỷ Mị bỗng nhận ra lòng mình trống trải, có chút khó chấp nhận thái độ hờ hững đột ngột của cô gái kia. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Diêu Linh Linh, trái tim hắn lại từ từ mềm ra…
***
Hôm sau, mặt trời chiếu rọi.
Vân Tử Lạc bất an xoay người nhưng bỗng khiến người đàn ông bên dưới hự một tiếng.
Vân Tử Lạc sửng sốt mở mắt, chợt phát hiện mình đang nằm trong tư thế duỗi thẳng cẳng, còn cơ thể bị đè ở dưới làm đệm thịt lại chính là Nhiếp Chính vương cao lớn.
Mái tóc dài của người đàn ông xõa trên gối, mắt nhắm chặt, ngũ quan sắc nét, góc cạnh rõ ràng, nghiêng mặt ra phía ngoài, bả vai rộng, hông thon rất cân đối, cực kỳ khí khái.
Đôi mắt hơi hé mở, gương mặt Nhiếp Chính vương có chút đau khổ.
“Lạc Nhi, xuống đi.”
Chàng cất giọng khàn khàn.
“Ta không muốn xuống…” Vân Tử Lạc ở trước mặt chàng như một đứa trẻ bị chiều hư, còn định bò từ dưới ngực lên mặt nhưng chợt nhận ra dưới bụng bị thứ gì cưng cứng cọ vào.
Nàng ngẩn ra, Nhiếp Chính vương nhấc một tay của nàng lên, ánh mắt rực lửa, “Nếu nàng không muốn bị ta ăn sạch thì ngoan ngoãn nằm xa một chút!”.
Vân Tử Lạc hơi nóng mặt, vừa định nói gì thì đột nhiên nhớ ra lúc làm gián điệp ở kiếp trước có từng nghe người ta nói buổi sáng đàn ông đều có cảm hứng…
Nàng bỗng sầu não, xoay người ngồi dậy, vượt qua người Nhiếp Chính vương, định xuống giường.
Ai ngờ bị một đôi tay to lớn giữ chặt eo, Nhiếp Chính vương cũng ngồi dậy theo, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng: “Sao vậy? Lần này xấu hổ rồi à?”.
“Hách Liên Ý…”
Nhiếp Chính vương cong môi cười: “Nàng là người con gái của ta, biết chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chi bằng làm quen trước đi?”.
Nói xong câu này, chàng nuốt nước bọt.
Vân Tử Lạc càng rối bời, bỗng nhiên kích động, xoay hẳn người lại, giơ tay về phía nơi đó: “Được thôi, ai sợ ai nào…”.
Nhiếp Chính vương không ngờ tính khí của nàng bị khơi gợi, tới tận khi thứ rắn rỏi ấy bị nàng cầm trong tay, một cảm giác sung sướng lan khắp toàn thân.
Thấy nó vẫn còn đang ngóc đầu, Nhiếp Chính vương nhất thời im lặng.
Vân Tử Lạc cũng im bặt.
Hai mắt to nhìn hai mắt nhỏ, không khí có phần gượng gạo.
“Ta đi làm bữa sáng.” Vân Tử Lạc vội nói, muốn chuồn đi.
Nhiếp Chính vương lập tức giữ nàng lại, đè lên người nàng, ánh mắt nóng bỏng, “Chọc ta rồi lại định chuồn hả?”.
Vân Tử Lạc mím môi, ánh mắt né tránh…
Nhiếp Chính vương không thôi cười khổ, bước lên ôm chặt nàng, “Nha ngốc này, ta có thiên vị cũng nghiêng về phía nàng mà, nghiêng về phía cô ta làm gì chứ?”.
“Vậy chàng nói nguyên nhân ra đi!” Vân Tử Lạc hằn học trừng mắt.
“Được, ta nói. Chúng ta quay về nói, có được không?” Nhiếp Chính vương nhẹ nhàng dỗ dành nàng, ánh mắt cưng chiều.
Trong giọng nói dịu dàng của chàng, tâm trạng của Vân Tử Lạc mới từ từ bình ổn trở lại, “Được, nếu không có một lý do đàng hoàng, thì chàng đừng nói luôn cho xong!”.
“Có mà, có mà.” Nhiếp Chính vương thì thầm hứa hẹn.
Nhìn đôi mắt lấp lánh của người con người, niềm thương vô bờ bến dâng lên trong lồng ngực, chàng không muốn nghĩ gì quá nhiều, chỉ muốn hết mực yêu chiều nàng.
Sau khi hai người rời đi, Ngụy Thành không lâu sau đã tỉnh dậy.
Trong thuật thôi miên, đoạn thời gian cuối cùng sẽ khiến người bị thôi miên quên tất cả mọi ký ức liên quan đến thôi miên.
Ngụy Thành cũng hoàn toàn không nhớ đã xảy ra chuyện gì, đôi mắt mơ màng đi ra khỏi Cam Lộ Các, gọi một tiểu nhị tới hỏi thăm hành tung của Nhiếp Chính vương.
Tiểu nhị cho hắn biết Nhiếp Chính vương đã đi rồi.
Ngụy Thành sợ đến tái mặt, cứ nghĩ mình say xỉn, làm Nhiếp Chính vương không vui mà bỏ đi trước.
Hắn nhủ thầm trong lòng không biết ngày mai có nên tới phủ xin lỗi hay không.
Hai bóng đen đi vào trong Tứ vương phủ, dừng lại ở Tứ viện, chỉ vừa mới đứng xuống, Nhiếp Chính vương đã bế ngang người Vân Tử Lạc, sải bước đi vào trong phòng chính.
“Á…” Một tiếng kêu thất thanh còn chưa kịp bật ra đã trở thành tiếng hậm hực trầm thấp.
Trên một nóc nhà cách Tứ viện không xa, trong bóng tối bị một khoảng lá cây che khuất, lúc này đang có hai người ngồi sóng đôi, đều sửng sốt nhìn về phía người vừa đột ngột xuất hiện.
Tới tận khi Nhiếp Chính vương bế Vân Tử Lạc đi vào, Đào Nhi dường như mới tỉnh lại, mặt bỗng đỏ bừng.
Trời ạ! Tiểu thư cũng quá to gan rồi!
Nàng ngập ngừng nhìn Triển Hưng ngồi kế bên, lên tiếng: “Triển đại ca, muội có thể xuống hay không?”.
Triển Hưng mặc y phục thị vệ màu đen bình thường, ánh mắt phức tạp nhìn về phía này, nghe Đào Nhi nói xong hắn bèn quay đầu lại.
“Hử?”
Đào Nhi càng đỏ mặt dữ hơn, mặt sắp vùi vào trong cổ tới nơi, “Triển đại ca, tiểu thư của muội…”.
Nàng muốn nói tiểu thư không như những gì hắn tưởng tượng đâu.
Nhưng Đào Nhi lại ngại, không dám nói tiếp.
Cảnh tượng hôm nay mình nhìn thấy thì không sao, nhưng lại để Triển Hưng bắt gặp!
Hắn sẽ nghĩ tiểu thư như thế nào?
Dẫu sao giờ tiểu thư cũng mang thân phận Tứ vương phi tương lai, mà nửa đêm canh ba lại cùng một người đàn ông khác thân mật quay về phòng, dù là ai cũng sẽ suy nghĩ xa xôi!
Đào Nhi nghĩ lung tung, Triển Hưng đã cất tiếng: “Muội ở đây đợi ta, ta đi sẽ quay lại ngay!”.
Nói xong, hắn nhảy khẽ một cái đã vọt qua đầu tường, biến mất trong bóng đêm.
“Triển đại ca!”
Đào Nhi đang định đứng dậy bỗng nhiên ý thức được mình đang ở tít trên nóc nhà, sắc mặt tái nhợt, vội nằm rạp xuống, bám chặt lấy tấm gạch, không nhúc nhích.
Trong phòng chính, Vân Tử Lạc đã bị cơ thể của Nhiếp Chính vương đè lên chiếc giường gỗ lê, mái tóc đen dài như thác nước đung đưa nơi đầu giường.
Nàng nghiêng mặt đi, né tránh hơi thở nặng nề của người đàn ông, thở dốc nói: “Hách Liên Ý, chàng giải thích rõ ràng cho ta nghe trước đã! Đừng có làm vậy hòng lấp liếm!”.
“Lấp liếm?” Nhiếp Chính vương thoải mái nằm bò trên cơ thể mềm mại của nàng, cảm nhận sự thỏa mãn vô hạn nơi lồng ngực, đôi mắt cũng nheo lại, cười nói: “Nàng nói xem, ta lấp liếm thế nào?”.
Nói xong, chàng cúi mặt, chạm ngay vào mũi người con gái, nụ hôn phớt rơi xuống trán nàng, má nàng thậm chí là cổ nàng.
“Là như vậy à?”
Người đàn ông cố tình kéo dài giọng hỏi.
“Hách Liên Ý!” Tâm trạng của Vân Tử Lạc lúc này rất không tốt, cực kỳ tệ, vô cùng tệ, đã không chịu nổi trò trêu ghẹo của Nhiếp Chính vương.
Nàng tức tới nỗi đôi mắt như ánh lên, sóng mắt xao động. Nàng cụp mí mắt xuống, không nhìn chàng nữa.
Nhiếp Chính vương sững người, áp má vào má nàng, nhìn rõ chút sóng sánh trong đôi mắt ấy.
“Lạc Nhi, nàng khóc đấy à?”
Giọng chàng bỗng bình tĩnh lại, nét mặt vẫn giữ nguyên biểu cảm ngạc nhiên.
“Ai khóc?” Vân Tử Lạc ra sức đẩy chàng, Nhiếp Chính vương lập tức bò dậy khỏi người nàng.
“Ta không muốn nghe chàng giải thích nữa, chàng đi đi, ta buồn ngủ rồi.” Vân Tử Lạc hờ hững lật người.
Bước chân của Nhiếp Chính vương quả nhiên hướng ra ngoài giường.
Lòng Vân Tử Lạc có chút hụt hẫng.
Vậy mà chẳng mấy chốc, tiếng bước chân nặng nề đã quay trở lại. Nhiếp Chính vương chỉ dùng một tay nâng lưng người con gái lên, ép nàng đối diện với mình.
“Lạc Nhi, uống chút nước đi, khát nước hả?” Nhiếp Chính vương dè dặt hỏi.
“Khỏi cần.” Vân Tử Lạc nghiêng đầu.
“Lạc Nhi ngoan, đừng có giận dỗi ta. Nàng như vậy, ta sốt ruột chết mất, lại không biết phải làm sao.”
Nét mặt Nhiếp Chính vương ngập đầy lo lắng và đau xót.
Vân Tử Lạc sắp tức hộc máu, không chịu nổi quát lên: “Hách Liên Ý, chàng có biết vì sao ta giận không? Đừng có nói với ta mấy lời thừa thãi!”.
Nhiếp Chính vương bị quát đến ngẩn người, đôi mắt phượng u tối lướt qua miếng ngọc ấm chàng nắm trong lòng bàn tay, gật đầu, ép mình chuyển hướng chú ý.
“Trên ngọc này có ba vết máu, nàng không chú ý tới à?”
Vừa nói, chàng vừa len lén liếc Vân Tử Lạc, nhìn thấy vệt nước mắt còn chưa quẹt đi, tim chàng lại rút lên đau đớn.
Chàng rút một chiếc khăn tay từ trong vạt áo ra, nghiêng người qua, dịu dàng phủ lên khóe mắt nàng, “Lạc Nhi, ta đang nói đây, nàng đừng quát ta”.
Nhìn điệu bộ cẩn thận của chàng, Vân Tử Lạc mềm lòng, không từ chối mà cúi đầu nhìn miếng ngọc ấm trong tay.
“Có ba vết máu, nhưng trước đây không có, điều này không có nghĩa nó liên quan đến Vân Khinh Bình!”
Thấy nàng đã nghe lời, Nhiếp Chính vương lập tức như đứa trẻ được ăn quả ngọt, ngồi lên đầu giường, sát bên cạnh nàng.
Chàng thì thầm: “Miếng ngọc ấm này là bảo vật ngàn năm, còn có linh khí, mười mấy đời Lưu Ly Các đều lấy máu của các chủ để bảo vệ, nó chỉ nhận ra máu của các chủ”.
“Các chủ Lưu Ly Các?”
Vân Tử Lạc nhướng mày. Miếng ngọc này hóa ra lại liên quan đến Lưu Ly Các?
“Ừm. Lưu Ly Các là một nhóm sát thủ mạnh nhất trong ba nước. Có người nói nó được thành lập là để bảo vệ một báu vật chưa ai biết, nhưng cũng không rõ lời đồn này có thật hay không. Nhưng ta biết rằng tín vật của mấy đời các chủ Lưu Ly Các chính là miếng ngọc ấm ngàn năm này.”
Nhiếp Chính vương nói rành mạch.
“Chàng nói miếng ngọc này của ta là tín vật của các chủ Lưu Ly Các?”
Vân Tử Lạc có phần không hiểu.
“Đúng vậy, linh khí của miếng ngọc này rất mãnh liệt. Nó chỉ chấp nhận huyết thống tương đồng với các đời các chủ, chứ không chấp nhận các chi các nhánh. Thế nên, từ cổ chí kim, các chủ của Lưu Ly Các đều là kế tục, là con cả, huyết thống thuần chính.”
Nhiếp Chính vương đỡ lấy miếng ngọc từ trong tay nàng, nhẹ nhàng cọ lên ba vết máu bên trên, hạ thấp giọng: “Vân Khinh Bình và chủ nhân đời trước của miếng ngọc này có huyết thống tương đồng lên tới chín điểm sáu, cũng có nghĩa cô ta là con gái ruột của các chủ đời trước”.
Vân Tử Lạc nghi hoặc hỏi: “Các chủ Lưu Ly Các, lẽ nào, người chàng nói là mẹ ta?”.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương lướt qua một tia khinh miệt, hừ lạnh: “Bà ta không phải mẹ nàng”.
“Sao có thể như vậy?”
Vân Tử Lạc lẩm bẩm.
“Người đàn bà đó chính là Lâm Thanh Thanh, Thanh Thanh các chủ của Lưu Ly Các, thân phận của bà ta cũng đích thực là mẹ nàng. Năm xưa, khi ta nhìn thấy miếng ngọc này ở chỗ Vân Khinh Bình, đã lập tức nghi ngờ nàng. Ta đã lén lút sai người lấy máu của nàng, so sánh với máu của Lâm Thanh Thanh, hai người không có một chút quan hệ huyết thống nào.”
Sắc mặt Vân Tử Lạc trắng bệch, “Không thể nào! Còn nữa, chàng lấy máu của ta khi nào? Chàng lấy bằng cách nào?”.
Nhiếp Chính vương thương cảm ôm nàng vào lòng, cọ cọ vào tai nàng, yếu ớt nói: “À… buổi tối lúc nàng đã ngủ, ta lấy kim châm nàng một cái…”.
“Hách Liên Ý!” Vân Tử Lạc không biết nói gì hơn. Chẳng trách mình không có chút ký ức nào, người đàn ông này lại dùng cách thâm hiểm như vậy!
“Lạc Nhi…” Nhiếp Chính vương cúi đầu nhận lỗi, vùi mặt vào phần cổ tỏa hương thơm của nàng, buồn bã nói: “Ta sai rồi, Lạc Nhi. Lúc đó chẳng phải ta chưa quen nàng sao? Hay thế này đi, ta cũng để nàng châm kim, nàng muốn lấy bao nhiêu máu thì lấy, được không, Lạc Nhi?”.
Vân Tử Lạc khẽ giật khóe môi.
Thanh âm của Nhiếp Chính vương từ da thịt nàng vọng tới, “Nếu lúc đó mà biết nàng sẽ đánh cắp mất trái tim ta, ta nên ra tay ngay mới phải”.
Vân Tử Lạc không nhịn được cười, vòng tay qua hông chàng, “Ý, thế sao chàng lại có máu của mẹ ta?”.
“Ta đã nói đó không phải mẹ nàng rồi mà!”
Giọng Nhiếp Chính vương đột nhiên cao vút, mang theo chút phẫn nộ.
Vân Tử Lạc đờ đẫn, không ngờ chàng lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.
Nghe bên trên không có phản ứng gì, Nhiếp Chính vương vội ngẩng đầu lên, thấy Vân Tử Lạc mơ hồ nhìn mình, chàng nhíu mày.
Nhìn thấy gương mặt ấy, mọi phẫn nộ tan biến như mây bay, hóa thành nhu tình.
“Lạc Nhi, ta làm nàng sợ à?” Chàng nhẹ nhàng hỏi, rồi ôm Vân Tử Lạc ngồi lên chân mình, dựa vào gối, lòng bàn tay vuốt ve gò má nàng.
Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ liếc xéo chàng bằng cái nhìn ấm ức.
Chỉ một ánh mắt ấy thôi đã khiến trái tim Nhiếp Chính vương hoàn toàn bị giày xéo thành nước. Chàng ôm chặt nàng vào ngực, nhìn nàng trìu mến.
“Lạc Nhi, ban nãy không phải ta giận nàng đâu, không phải ta nổi nóng với nàng đâu. Lạc Nhi của ta, sao ta nỡ nói nặng lời một câu chứ?”
Vân Tử Lạc cong môi, dựa vào cổ chàng, ôm lấy chàng, treo người vào người chàng, “Vậy ta và bà ấy… không có quan hệ huyết thống ư?”.
“Không có.” Nhiếp Chính vương khẽ nói: “Sao bà ta có thể sinh ra một người con gái tốt đẹp như nàng được? Vân Khinh Bình mới là con gái thật sự của bà ta”.
Vân Tử Lạc ngẩng đầu lên, nghi hoặc hỏi: “Không nhầm lẫn gì chứ?”.
“Dĩ nhiên là không! Nếu chỉ có máu huyết tương đồng, ta đã không khẳng định chắc chắn như vậy.” Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói: “Còn có một chứng cứ quan trọng nữa!”.
“Chứng cứ gì vậy?”
Nhiếp Chính vương đưa miếng ngọc ra trước mắt nàng, “Khi ta nhìn thấy miếng ngọc này, Vân Khinh Bình còn chưa nhỏ máu nhận chủ. Nhưng lúc đó trong miếng ngọc này đã có máu của Vân Khinh Bình rồi. Cũng tức là trước khi Lâm Thanh Thanh lìa đời, bà ta đã truyền máu của cô ta vào trong ngọc ấm”.
“Nếu không thì sau khi Lâm Thanh Thanh chết, ba vết máu trên miếng ngọc ắt sẽ biến mất không dấu vết. Nhưng bao nhiêu năm nay, trong miếng ngọc luôn có ba vết máu mờ mờ, đây là tác dụng của máu Vân Khinh Bình năm đó.”
“Sao chàng lại khẳng định năm đó thứ được truyền vào là máu của tỷ ta?” Vân Tử Lạc không hiểu.
“Trong ngọc có máu của Vân Khinh Bình rất dễ phân biệt, vì chỉ có Vân Khinh Bình khi đeo ngọc ấm nó mới phát ra dạ quang.”
Nhiếp Chính vương hạ giọng hỏi: “Lạc Nhi, khi nàng đeo có không?”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, sắc mặt tái đi, nhưng rốt cuộc vẫn không muốn chấp nhận đáp án ấy.
“Nói vậy… Vân Khinh Bình thật sự là… Còn ta…”
“Nghe nói ngày nàng và Vân Khinh Bình chào đời chỉ cách nhau có bốn ngày.” Nhiếp Chính vương nhìn nàng chăm chú.
“Không phải chàng định nói ta là con gái của Chu Thị đấy chứ?” Vân Tử Lạc hỏi với vẻ khó tin.
Nhiếp Chính vương nhìn nàng rất lâu, ánh mắt tối đi, cuối cùng gật đầu.
Vân Tử Lạc chỉ hỏi đại như vậy, không ngờ lại được khẳng định. Nàng bật ra khỏi lòng Nhiếp Chính vương, không dám tin.
“Ta không tin!”
Nhiếp Chính vương nói có chút khó xử: “Lạc Nhi, trong người nàng và Chu Thị chảy chung một dòng máu, còn Vân Khinh Bình không có huyết thống với Chu Thị”.
Câu nói này như một tiếng sét đánh trúng đầu Vân Tử Lạc, nàng thảng thốt trợn tròn hai mắt.
“Chàng nói bậy!”
Nàng không tin, tuyệt đối không tin.
Trong người nàng sao có thể chảy dòng máu chung với người đàn bà đen tối, thâm độc đó kia chứ?
Nhiếp Chính vương bắt lấy tay nàng, giữ bình tĩnh: “Lạc Nhi, chuyện này… ta đã biết từ rất lâu rồi, chính vì sợ nàng không thể chấp nhận được nên ta không dám nhắc, nhưng bây giờ cũng không giấu được nữa. Miếng ngọc ấm này, vốn không thuộc về nàng, nàng đeo nó sẽ gặp nguy hiểm”.
Nói xong, chàng thu nó lại, đặt vào trong túi.
“Cuối cùng ta cũng hiểu cái nguy hiểm mà mọi người nói.” Vân Tử Lạc thì thầm: “Thì ra… đây là tín vật của các chủ Lưu Ly Các”.
“Ừm.” Nhiếp Chính vương vòng tay ôm eo nàng, lật người đè nàng lên cánh tay, cho nàng một cái ôm và sự bảo vệ.
“Lạc Nhi, nàng còn có ta, Hách Liên Ý. Ta vĩnh viễn là của một mình nàng, mãi mãi ở bên cạnh nàng.”
Chất giọng trầm đặc biệt của đàn ông không quá du dương trầm bổng, nhưng lại trở thành âm thanh êm ái nhất trên đời.
Vân Tử Lạc len lỏi vào trong lòng Nhiếp Chính vương theo bản năng mới có thể cảm nhận được sự an toàn và thỏa mãn lớn nhất đang bao bọc nàng.
“Ý, đừng rời xa ta.”
“Ngốc ạ, sao có thể?”
Vân Tử Lạc không nói gì, chỉ hạnh phúc nằm rạp trên ngực chàng.
Những chuyện tan nát đó đều không muốn nghĩ đến nữa…
…
Tối nay ở một góc khác trong rừng, dưới đất có một đống củi được nhóm lên.
Quỷ Mị với chiếc áo giữa trắng như tuyết, mái tóc dài xõa xuống, dựa vào gốc cây, trong lòng ôm một người con gái. Nàng vùi mặt vào lòng hắn, hai tay níu chặt lấy vạt áo hắn, đã ngủ thiếp đi.
Quỷ Mị nhíu mày, vừa nhẹ nhàng thêm củi, vừa nghĩ cách.
Cùng Diêu Linh Linh ra tận vùng hẻo lánh, sau khi nàng coi hắn như một cái thùng để trút hết mọi giận dữ thì lại dựa vào lòng hắn say ngủ.
Hắn có chút khó xử.
Vừa cảm thấy không tự nhiên lại không thể đuổi nàng đi, đành khổ sở đợi trời sáng.
“Ngụy Thành! Đồ đàn ông lương tâm bị chó gặm!”
Diêu Linh Linh lại bắt đầu chửi mắng trong mơ, còn giơ nắm đấm ra, ra sức đấm lên ngực Quỷ Mị: “Uổng công ta đối xử với ngươi chân thành như thế, uổng công ta dốc hết tấm chân tình để yêu ngươi, thế mà ngươi chưa từng yêu ta dù chỉ một chút!”.
Quỷ Mị không còn cách nào khác, đành hạ thấp thể diện, nhẹ nhàng dỗ dành: “Ta bảo đảm là yêu nàng, chỉ yêu một mình nàng thôi, nàng ngoan ngoãn ngủ đi”.
“Ta không tin! Chẳng phải ngươi thích Hà Tiêm Nhi sao? Không phải ngươi thích cô ta à? Ngươi vốn chưa được nhìn thấy cái bộ mặt giả tạo của cô ta đúng không! Được được được, ngươi cứ thích cô ta đi, bây giờ ta cảm thấy ngươi và cô ta xứng đôi lắm! Xứng lắm, hoàn hảo!”
Nói rồi, Diêu Linh Linh còn gập chân đá Quỷ Mị một cái.
Quỷ Mị lập tức bắt lấy cái chân, không nghiêng không lệch, hướng thẳng về phía ‘mạng sống’ của chàng.
“Bà cô ơi, cô còn muốn ta sống nữa không hả? Đá hỏng ‘bảo bối’ của ta rồi, xem cô đền ta kiểu gì!”
Khi hắn tự lẩm bẩm xong những lời ấy thì phát hiện Diêu Linh Linh đang đỏ mặt nhìn mình.
Hắn giật mình, nghĩ bụng: Nàng ấy tỉnh rồi?
Rồi nhìn tư thế hiện tại.
Diêu Linh Linh ngồi ngang trên chân Quỷ Mị, hai tay nắm chặt vạt áo hắn, một chân bị hắn nắm chặt trong tay, mà hướng của bàn chân nhắm vào chính mạng sống của đàn ông.
“Ngươi…” Diêu Linh Linh cảm thấy mình đang giãy giụa trong mơ, thế nên nhất thời không dám chắc có phải mình đắc tội với người ta trước hay không.
Quỷ Mị cũng hơi đỏ mặt, dường như lúc ấy mới ý thức được tư thế này không đúng cho lắm.
Hắn nhìn chằm chằm gương mặt ửng hồng của Diêu Linh Linh, không ngờ cơ thể lại vô duyên vô cớ nảy sinh phản ứng.
Làm hắn hoảng hốt vội đẩy một cái, Diêu Linh Linh không cẩn thận ngã lăn lông lốc.
“Ấy! Cô không sao chứ!” Quỷ Mị có chút áy náy.
Diêu Linh Linh đã bò dậy, “Xì, ai thèm chạm vào ngươi! Cứ làm như ta có ý đồ xấu với ngươi vậy!”.
Nói rồi nàng ngồi sang góc bên kia đống lửa, ngẩn ngơ với những suy nghĩ của riêng mình.
Quỷ Mị bỗng nhận ra lòng mình trống trải, có chút khó chấp nhận thái độ hờ hững đột ngột của cô gái kia. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ đáng thương của Diêu Linh Linh, trái tim hắn lại từ từ mềm ra…
***
Hôm sau, mặt trời chiếu rọi.
Vân Tử Lạc bất an xoay người nhưng bỗng khiến người đàn ông bên dưới hự một tiếng.
Vân Tử Lạc sửng sốt mở mắt, chợt phát hiện mình đang nằm trong tư thế duỗi thẳng cẳng, còn cơ thể bị đè ở dưới làm đệm thịt lại chính là Nhiếp Chính vương cao lớn.
Mái tóc dài của người đàn ông xõa trên gối, mắt nhắm chặt, ngũ quan sắc nét, góc cạnh rõ ràng, nghiêng mặt ra phía ngoài, bả vai rộng, hông thon rất cân đối, cực kỳ khí khái.
Đôi mắt hơi hé mở, gương mặt Nhiếp Chính vương có chút đau khổ.
“Lạc Nhi, xuống đi.”
Chàng cất giọng khàn khàn.
“Ta không muốn xuống…” Vân Tử Lạc ở trước mặt chàng như một đứa trẻ bị chiều hư, còn định bò từ dưới ngực lên mặt nhưng chợt nhận ra dưới bụng bị thứ gì cưng cứng cọ vào.
Nàng ngẩn ra, Nhiếp Chính vương nhấc một tay của nàng lên, ánh mắt rực lửa, “Nếu nàng không muốn bị ta ăn sạch thì ngoan ngoãn nằm xa một chút!”.
Vân Tử Lạc hơi nóng mặt, vừa định nói gì thì đột nhiên nhớ ra lúc làm gián điệp ở kiếp trước có từng nghe người ta nói buổi sáng đàn ông đều có cảm hứng…
Nàng bỗng sầu não, xoay người ngồi dậy, vượt qua người Nhiếp Chính vương, định xuống giường.
Ai ngờ bị một đôi tay to lớn giữ chặt eo, Nhiếp Chính vương cũng ngồi dậy theo, hơi thở nóng hổi phả vào tai nàng: “Sao vậy? Lần này xấu hổ rồi à?”.
“Hách Liên Ý…”
Nhiếp Chính vương cong môi cười: “Nàng là người con gái của ta, biết chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn, chi bằng làm quen trước đi?”.
Nói xong câu này, chàng nuốt nước bọt.
Vân Tử Lạc càng rối bời, bỗng nhiên kích động, xoay hẳn người lại, giơ tay về phía nơi đó: “Được thôi, ai sợ ai nào…”.
Nhiếp Chính vương không ngờ tính khí của nàng bị khơi gợi, tới tận khi thứ rắn rỏi ấy bị nàng cầm trong tay, một cảm giác sung sướng lan khắp toàn thân.
Thấy nó vẫn còn đang ngóc đầu, Nhiếp Chính vương nhất thời im lặng.
Vân Tử Lạc cũng im bặt.
Hai mắt to nhìn hai mắt nhỏ, không khí có phần gượng gạo.
“Ta đi làm bữa sáng.” Vân Tử Lạc vội nói, muốn chuồn đi.
Nhiếp Chính vương lập tức giữ nàng lại, đè lên người nàng, ánh mắt nóng bỏng, “Chọc ta rồi lại định chuồn hả?”.
Vân Tử Lạc mím môi, ánh mắt né tránh…
/331
|