Vân Tử Lạc vẫn mặc chiếc váy dài ống hẹp màu bạch ngọc, mái tóc đen bay bay, đôi mày dài cong vút, đôi mắt khẽ rướn lên, bờ môi mỏng cười mà như không cười.
Nàng lật người, xuống ngựa, tư thế tuyệt đẹp, sải những bước vững chắc như nam nhi, ở gần đó có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết, như ngọc như ngói, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, như người từ trong tranh bước ra vậy.
Đúng là một thiếu niên tuấn tú!
Hai thị vệ canh cửa thầm ngợi khen trong lòng, thái độ cũng có phần ôn hòa hơn, “Có thiếp mời không?”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, nói: “Ta tìm Nhiếp Chính vương”.
Người thị vệ nhíu mày, “Nhiếp Chính vương không phải người muốn gặp thì gặp. Nếu ngươi có việc gấp thì viết một mảnh giấy, ta giúp ngươi đưa cho Quỷ đại nhân. Nếu không thì mời về cho!”.
Vân Tử Lạc cong môi cười, xoay cổ tay ngọc ngà, nói: “Các ngươi có biết miếng ngọc này hay không?”.
Nói rồi, trong lòng bàn tay nàng lập tức xuất hiện một miếng ngọc lấp lánh.
Chính là mảnh ngọc bên người mà Nhiếp Chính vương để rơi lại Lê Uyển. Từ sau khi bắt đầu quan hệ với chàng, Vân Tử Lạc đã lục tìm lại miếng ngọc này từ dưới đáy tủ.
Sắc mặt hai tên thị vệ lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía Vân Tử Lạc.
“Ngươi đợi chút!”
Một trong hai người phản ứng lanh lẹ, chạy vội vào trong phủ.
Một người còn lại thì đứng bên bóng gió hỏi xem miếng ngọc của Vân Tử Lạc từ đâu mà có.
Chẳng mấy chốc, Quỷ Hình đã đi ra, khi nhìn thấy Vân Tử Lạc, hắn cũng không nhận ra.
“Ngươi là?” Ánh mắt hắn liếc về phía miếng ngọc trong tay Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vẫy vẫy tay với hắn, đợi Quỷ Hình đi ra ngoài nàng mới rỉ tai nói mấy câu.
Quỷ Hình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Ngạc nhiên là lại không hề nhận ra thanh niên tuấn tú này chính là cô gái xấu xí khi trước – Vân Tử Lạc. Mừng rỡ là nếu vương gia nhìn thấy nhị tiểu thư tới phủ, nhất định là rất vui.
Hắn vội vàng dẫn đường cho Vân Tử Lạc đi vào trong.
Thấy Quỷ Hình đại nhân còn cung kính đối với Vân Tử Lạc, hai tên thị vệ cứ ngẩn tò te.
Kể cả là em gái nuôi của vương gia – Quận chúa Thừa Hoan có tới đây cũng chưa từng thấy Quỷ Hình đại nhân khách khí như vậy mà, phải không?
Thiếu niên này là ai? Hắn lại còn có cả ngọc của vương gia?
Dẫn Vân Tử Lạc tới tiền sảnh ngồi, Quỷ Hình đích thân pha một ấm trà Vũ Tiền Long Tỉnh, dâng lên và nói: “Nhị tiểu thư, cô đợi một lát, vương gia đang hội bàn trong thư phòng, bây giờ không có ai dám vào làm phiền ngài đâu ạ”.
Vân Tử Lạc gật đầu, nhảy lên khỏi ghế Thái sư, đi quanh một vòng trong tiền sảnh.
Trên tường có treo mấy bức tranh sơn thủy, dưới mỗi bức tranh đều có người đề thêm chữ, viết như rồng bay phượng múa, nét bút rắn rỏi.
Ánh mắt Vân Tử Lạc nhanh chóng bị hấp dẫn bởi những chữ này.
“Đây là do vương gia của chúng tôi đề lên đó.”
Quỷ Hình đứng sau giải thích với vẻ hãnh diện.
“Ồ?” Vân Tử Lạc có hứng thú, bèn đứng ngay trước một bức tranh, nghiêm túc nghiên cứu nét bút của Nhiếp Chính vương.
Quỷ Hình thấy nàng nhìn mê mải cũng không dám quấy rầy bèn lặng lẽ lùi xuống.
Vân Tử Lạc chăm chú ngắm những con chữ hùng hồn khí khái của Nhiếp Chính vương, từng bút từng nét, đậm đà sắc sảo, như rồng múa, tụ thành một nhà, có phong thái của một đại tác giả.
Ngoài mặt gật đầu, trong lòng Vân Tử Lạc còn có một niềm tự hào khó nói ra.
Đây là nét chữ của người đàn ông của nàng, của nàng đấy!
Nghĩ tới câu nói của Tiêu Đồng tối đó, lòng nàng như ăn mật ngọt.
Nàng chợt cười khẽ, giơ những ngón tay thon dài ra, chạm nhẹ qua từng nét bút, hệt như dưới tay nàng không phải chữ mà chính là gương mặt Nhiếp Chính vương vậy.
Bỗng nhiên đầu ngón tay bị vật cứng gì cọ sát, Vân Tử Lạc ngẩn người, nàng sờ lại lần nữa lên chữ “Giang” ban nãy vừa lướt qua, cảm giác gồ lên càng thêm mãnh liệt.
Nàng cuộn bức tranh từ dưới lên trên, bèn nhìn thấy một phần gồ lên nhỏ xíu, hình tròn trên bức tường phía sau, một tia chớp lóe lên trong đầu.
Có vấn đề!
Nàng giơ tay ấn vào nút đó, không thấy phản ứng gì.
Tính hiếu kỳ bị khơi gợi, nàng cuộn tiếp các bức tranh khác, phát hiện phía sau rất nhiều bức có chỗ gồ lên như vậy chứ không phải duy nhất.
Lòng Vân Tử Lạc xoay chuyển nhanh chóng, bỗng nhiên phát hiện ra, kết cấu của đại sảnh này được thiết lập theo Càn Khôn bát quái.
Mà trên những chiếc nút ấy cũng giống như có một trận pháp kiểu nhỏ.
Thế là nàng quả quyết ấn xuống các nút dựa theo cách giải trận.
Sau khi tất cả các nút đã được ấn xuống, nàng bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, bức tường trông hoàn chỉnh không chút sứt mẻ của tiền sảnh bỗng bị đẩy ra từ giữa, hóa ra một cánh cửa ngầm!
Vân Tử Lạc vừa đẩy cửa ra đã hối hận!
Tính tò mò hại chết người ta mà!
Hình như nàng đã thăm dò bí mật của người khác…
Theo cánh cửa kín đáo ấy bật mở, vô số tia sáng hắt về phía nàng.
Phía sau cánh cửa có mười mấy người đang ngồi, người đàn ông ngồi đầu mặc chiếc trường bào đen, đang bưng một tách trà, ánh mắt lạnh lùng, bờ môi mím chặt.
Quỷ Hình thì thảng thốt đứng bên cạnh Nhiếp Chính vương, nhìn về phía Vân Tử Lạc, bên cạnh cửa ngầm.
Nhiều đại thần như vậy, ai nấy cũng kinh động không nói nên lời.
“Thanh…” Vân Kiến Thụ ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới sau khi ngẩn người thì kích động đứng bật dậy, “rầm” một tiếng, chân ông đá trúng chiếc ghế gỗ lê mình ngồi.
Cái tên đó rốt cuộc vẫn không thể gọi ra, càng không có dũng khí gọi ra.
Ông chỉ ra sức dụi mắt, mình già đến hoa mắt rồi sao?
Vì sao… ông lại nhìn thấy Thanh Thanh?
Thanh Thanh đã qua đời nhiều năm rồi… Không thể nào, không thể nào!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Ông hơi đánh mắt nhìn Nhiếp Chính vương, thấy ngài ấy hoàn toàn không chú ý tới sự thất thố của mình mới lại sửng sốt quay qua nhìn người phía kia.
Vân Kiến Thụ càng không dám nói ra cái tên ấy.
Vân Tử Lạc cúi đầu, cố tình nói bằng giọng thô kệch: “Thần… Nô tài tới thay trà cho Nhiếp Chính vương”.
Nhiếp Chính vương vẫn không nói gì, Quỷ Hình sa sầm mặt lại, “Còn không ra ngoài? Đây là nơi để ngươi vào hay sao?”.
“Dạ dạ…” Vân Tử Lạc vội quay đầu chạy ra ngoài.
“Khoan đã!” Nhiếp Chính vương cất giọng trầm trầm.
Vân Tử Lạc xoay đầu lại, “Vương gia còn gì căn dặn ạ?”.
“Rót thêm trà cho ta.” Trong đôi mắt Nhiếp Chính vương lướt qua một sự ngỡ ngàng khó lòng kiềm chế, cố gắng đè nén sự kích động trong ngữ khí, chàng chỉ tay vào tách trà.
Chàng không sao ngờ được Vân Tử Lạc lại đột ngột xuất hiện dưới tầm mắt mình.
Khổ sở nhung nhớ, mỗi giây mỗi phút đều không thể xua tan bóng hình ấy, vào lúc không có bất kỳ dấu hiệu nào, nàng đột ngột xuất hiện bên cạnh.
Khiến chàng bỗng mừng rỡ đan xen.
Vân Tử Lạc cúi đầu đáp lời, đi tới bên cạnh thư án trên nền đá hoa, Quỷ Hình đã xách nước nóng từ nhà trong đi ra, đưa vào tay nàng, thì thầm: “Cẩn thận bỏng!”.
Vân Tử Lạc đi từng bước tới bên cạnh Nhiếp Chính vương, chàng đã tự mở nắp tách trà của mình ra.
Quan sát Vân Tử Lạc ở khoảng cách gần thấy làn da người con gái trắng sáng, đầu mày hơi nhướng lên, ánh mắt thấp thoáng chút e dè, tâm trạng của chàng tốt tới mức không thể tốt hơn được nữa.
Chàng giơ tay nắm lấy vạt áo Vân Tử Lạc dưới thư án, giựt giựt mấy cái.
Ánh mắt thì lại nhìn xuống các đại thần phía dưới, bờ môi mấp máy, hờ hững hỏi: “Các vị còn chuyện gì nữa không?”.
“Hết rồi ạ, Nhiếp Chính vương bận việc đi, các lão thần xin cáo lui.” Đám người đứng dậy cáo từ.
Vân Kiến Thụ nhìn Vân Tử Lạc, định nói gì lại thôi.
Tới bây giờ ông còn chưa biết đó là Vân Tử Lạc thì phí hoài bao năm thương yêu nó rồi.
Nhiếp Chính vương đã chuyển từ nắm vạt áo sang nắm bàn tay nhỏ buông thõng của nàng, ấp cái lạnh lẽo vào lòng bàn tay ấm áp.
Vân Kiến Thụ thấy người đã vãn gần hết, trong thư phòng chỉ còn lại Nhiếp Chính vương, Vân Tử Lạc, Triển Hưng và mình thì mới lên tiếng: “Lạc Nhi…”.
Vân Tử Lạc cắn môi, rút tay mình ra, đi ra ngoài nói: “Cha, sao cha biết là con?”.
Vân Kiến Thụ chau mày, “Ai bảo ta là cha con! Vết bớt trên mặt con…” Những lời sau đó không tiện nói ra, ông quay về phía mặt nàng, “Lạc Nhi, về phủ với cha, cha có chuyện muốn hỏi con”.
Nhiếp Chính vương khẽ nhíu mày, đứng dậy nói: “Nếu Vân tướng quân không có việc gì thì cứ về trước đi, bổn vương và lệnh ái có chút chuyện cần phải thương thảo”.
Sắc mặt Vân Kiến Thụ không dễ coi lắm, ông âu sầu nhìn Vân Tử Lạc.
“Cha về phủ trước, con tự lo liệu nhé.”
Thấy Vân Tử Lạc một lát sau vẫn không có ý đi cùng mình, Vân Kiến Thụ không khỏi thở dài: Con gái lớn rồi…
Ông quay người lại, tiến lên trước mấy bước, cúi thấp đầu chào Nhiếp Chính vương, giọng nói già nua có chút bất lực, cũng có vài phần mỏi mệt, “Nhiếp Chính vương, tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện, mong vương gia lượng thứ”.
Nhiếp Chính vương vội vàng đáp lễ, đánh mắt nhìn Vân Tử Lạc, hạ giọng nói: “Đối với ta, Lạc Nhi quan trọng hơn hết thảy”.
Vân Kiến Thụ thở dài rất khẽ.
Ý tứ của câu nói này, ông đã hiểu rõ.
Thật ra từ sau hôm Nhiếp Chính vương gọi ông nói chuyện, anh đã có chút nghi ngờ rồi.
Quan trọng hơn hết thảy, quan trọng hơn hết thảy…
Ông đành vờ như không hiểu, gượng cười, “Vậy lão thần xin cáo lui”.
“Lạc Nhi, về sớm một chút, đừng để cha lo lắng.”
Nói xong, Vân Kiến Thụ mới rời đi.
Nhiếp Chính vương nghiêng đầu liếc Quỷ Hình, Quỷ Hình lập tức hiểu chuyện, chạy bước nhỏ ra ngoài , còn chu đáo đóng cửa thư phòng lại.
Vân Tử Lạc đang còn ngơ ngẩn đã bị một đôi tay bế ngang người, xoay một vòng rồi ngồi vững vàng lên chân người đàn ông.
Cả người chìm vào phía sau thư án, giữa chiếc ghế Thái sư cực lớn.
Mái tóc Nhiếp Chính vương đổ xuống sau vai, chỉ hơi cúi đầu mấy lọn tóc đã che đi đôi mày của chàng, ánh mắt sâu xa nhìn Vân Tử Lạc, “Đang nghĩ gì vậy?”.
Vân Tử Lạc thoải mái đổi tư thế, quấn chặt lấy cổ chàng, dựa vào ngực chàng, uể oải nói: “Ta cứ cảm thấy cha không vui”.
Nhiếp Chính vương cười khẽ, “Vấn đề thời gian thôi, ông ấy nhất thời chưa thể tiếp nhận”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, trực giác nói cho nàng biết không phải như vậy.
“Sao hôm nay lại nghĩ tới chuyện đến gặp ta?” Ánh mắt Nhiếp Chính vương sáng quắc lên.
Vân Tử Lạc lè lưỡi, không thừa nhận thật ra không phải tới đây để gặp chàng. Nàng lấy miếng ngọc bội khắc ba chữ “Hách Liên Ý” ra: “Nếu không nhờ có nó, ta còn chẳng vào được!”.
“Chẳng phải vì không nhận ra nàng sao?” Nhiếp Chính vương đón lấy ngọc bội, nói: “Tìm lâu lắm rồi, hóa ra để mất ở chỗ nàng”.
“Ta không tin là chàng chưa từng nghi ngờ!”
Nhiếp Chính vương cười khẽ, “Ngày hôm sau đã biết là ở chỗ nàng rồi, đã vậy ta còn cần phải lấy về không?”.
“Trả cho chàng đấy.”
Nhiếp Chính vương ngăn nàng lại, “Nàng giữ lấy, vào lúc quan trọng chưa biết chừng miếng ngọc này còn có tác dụng”.
Vân Tử Lạc cũng không chối từ, thẳng thừng nhận lấy.
“Không ngờ Bát phương trận trong sảnh của ta cũng bị Lạc Nhi của ta phá rồi.” Nhiếp Chính vương cố tình thở dài, ai oán nói.
“May mà không có cơ mật gì.” Giờ Vân Tử Lạc mới có chút sợ hãi.
Nhiếp Chính vương vuốt tóc nàng, “Ở trong phủ của ta, nàng muốn nghĩ sao cũng được, cho dù trời long đất lở cũng không ai dám nói nàng nửa lời. Nhưng nếu là địa bàn của người khác, còn dám bồng bột như ngày hôm nay thì không ai cứu được nàng đâu!”.
Vân Tử Lạc vùi đầu vào lòng chàng, “Chẳng phải còn có chàng ư?”.
Câu nói này đã gửi gắm mọi tin tưởng của nàng, một sự ấm áp dâng lên trong lòng Nhiếp Chính vương, chàng “ừm” một tiếng, “Có ta, Lạc Nhi, có ta đây…”.
Bỗng nhiên, bên ngoài có thị vệ bẩm báo: “Vương gia…”.
“Có chuyện gì?” Mọi vui vẻ bị ngắt quãng, Nhiếp Chính vương đứng dậy, lòng đầy phẫn nộ.
“Vương gia…”
Rõ ràng tên thị vệ kia đã giật mình, bắt đầu cuống quýt.
“Nếu không có việc gì quan trọng, ngươi tự đi chịu phạt đi!” Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói từng câu từng chữ.
“Dạ, là Ngụy tướng quân cầu kiến!” Tên thị vệ đó lắp ba lắp bắp.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương hơi tối lại, đang nói không gặp thì Vân Tử Lạc đã thì thầm: “Để hắn vào đi, xem hắn nói gì”.
“Được.” Nhiếp Chính vương nói vọng ra ngoài: “Cho hắn vào!”.
Vân Tử Lạc đã bò dậy, chỉnh trang lại y phục, đứng phía sau chàng, trong tay đang nghịch một viên trân châu giựt xuống từ đai lưng chàng.
Ngụy Thành chỉnh tề nghiêm túc, bước từ ngoài vào, vén vạt áo bào chuẩn bị bái kiến.
“Keng!” Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, viên trân châu lăn lông lốc tới dưới chân hắn.
Ngụy Thành không kịp phòng bị, giẫm lên rồi ngã nhào, mặt hướng lên trời. Trong chớp mắt, hắn chống tay bật dậy theo phản xạ, đột ngột nhớ ra đây là thư phòng của Nhiếp Chính vương, không dám vô lễ, lại đành để mình ngã lộn nhào.
Sau đó hắn bò dậy, quỳ xuống, “Nhiếp Chính vương”.
Vân Tử Lạc suýt nữa thì phá lên cười, đành ra sức nhẫn nhịn.
Nhiếp Chính vương giật giật đầu mày, nhìn nàng bó tay, ánh mắt cưng chiều vô hạn.
“Ngụy tướng quân tới có việc gì? Ngồi nói đi”.
“Dạ.” Ngụy Thành đồng ý, đứng dậy.
Vân Tử Lạc đã nhanh lẹ bày một chiếc ghế gỗ lê đặt bên dưới phía tay trái của Nhiếp Chính vương.
Ngụy Thành chỉ nhìn lướt qua, không dám nhìn lâu, chỉ thấy nàng nét mặt thanh tú, chỉ coi nàng là tiểu đồng hầu hạ trong thư phòng.
“Đa tạ Nhiếp Chính vương ban ngồi.”
Nói rồi, Ngụy Thành ngồi xuống, ai ngờ vừa đặt mông xuống thì “Két!”
Hai chân chiếc ghế theo âm thanh ấy gãy rời.
Lần này Ngụy Thành ngồi hẳn xuống đất, mông suýt nữa thì “nở hoa”.
Khóe miệng Nhiếp Chính vương khẽ giật. Chàng chỉ muốn Ngụy Thành mau đi một chút để mình được thân mật với Lạc Nhi, thế là len lén ra hiệu cho Lạc Nhi, ý bảo nàng đừng gây chuyện nữa.
Vân Tử Lạc bĩu môi, lườm chàng với vẻ bất mãn.
Bị nàng nhìn như vậy, trái tim Nhiếp Chính vương lập tức tan chảy. Lúc này chỉ cần Vân Tử Lạc lên tiếng đòi giết Ngụy Thành, chàng cũng lập tức thi hành.
“Vương gia, Ngụy tướng quân nặng quá, chiếc ghế gỗ này bị hỏng luôn rồi, phải bắt ngài ấy đền.”
Vân Tử Lạc chạy tới trước thư án, nói bằng giọng ồm ồm.
Ngụy Thành đỏ bừng mặt, chỉ dám nói: “Nhiếp Chính vương, xin cứ yên tâm, tiểu tướng nhất định sẽ làm một chiếc ghế gỗ lê tốt nhất mang qua đây”.
Nhiếp Chính vương gật đầu bừa: “Ngươi có chuyện gì mau nói đi”.
“Vương gia, khoảng thời gian thần đi Đông Lâm, nghe nói Hà Tiêm Nhi đã bị chỉ định làm Hoàng hậu, có chuyện này không ạ?”
“Hử?” Nhiếp Chính vương nhướng mày, “Ngươi muốn xin cho nàng ta?”.
Ngụy Thành lại quỳ rạp xuống, “Vương gia chứng giám, thần và Tiêm Nhi từ nhỏ là thanh mai trúc mã, ái mộ lẫn nhau…”.
Nghe lời mở đầu, Vân Tử Lạc đã nổi giận.
Ngụy Thành có còn là người không?
Thật không ngờ hắn dám nói vậy trước mặt Nhiếp Chính vương!
Thanh mai trúc mã? Ái mộ lẫn nhau?
Năm xưa Vân Khinh Bình cũng hết lời nói vậy, hóa ra hai người này cũng là nạn nhân?
Cảm nhận được cơn giận của Vân Tử Lạc, Nhiếp Chính vương sa sầm mặt lại, “Bổn vương còn nhớ nhạc phụ của ngươi là Diêu thừa tướng chứ không phải Hà đại nhân”.
Ngụy Thành nghẹn ngào nói: “Hôn ước này cho phụ thân định đoạt, tiểu tướng không dám trái lời, nhưng cũng đã từng hứa với Tiêm Nhi sẽ cưới muội ấy về phủ”.
“Nếu đã vậy, bổn vương cho ngươi được toại nguyện, giúp ngươi xóa bỏ hôn ước với phủ Thừa tướng, rồi kết thông gia với Hà gia.”
Ngụy Thành sững sờ, ngẩng đầu lên, “Vương gia, hôn sự của thần và phủ Thừa tướng cả triều đình đều biết, cách giải quyết này không hay lắm thì phải?”.
“Vậy ngươi còn muốn thế nào? Một lúc lấy hai người ư?”
Vân Tử Lạc nghiến răng, tên Ngụy Thành đáng chết này, hắn mà không có suy nghĩ này, tên nàng cứ viết ngược lại!
Ngụy Thành còn chưa trả lời.
“Hai người, ngươi chỉ có thể chọn một.”
Thấy thái độ của Nhiếp Chính vương đã kiên quyết, Ngụy Thành vốn không dám cò kè, cúi đầu xuống, bứt rứt hồi lâu rồi nói: “Trêu ghẹo nữ nhân sẽ khiến người đời chê cười, thần sẽ lấy Diêu Linh Linh”.
Vân Tử Lạc cười giễu cợt.
Rốt cuộc hắn có nói lời thật lòng không, hay vốn dĩ chỉ là một trò để đoạt danh lợi?
Nhiếp Chính vương hạ giọng: “Được! Bổn vương không bao giờ cưỡng ép ai, đây là sự lựa chọn của ngươi, thế nên bổn vương cũng không làm khó nhà họ Diêu. Chỉ cần họ đồng ý này sẽ lập tức xin Hoàng thượng ban hôn”.
Ngụy Thành đồng ý.
Trong lòng hắn chưa bao giờ cho rằng Diêu Linh Linh có khả năng thoát khỏi hắn…
“Chàng thấy hắn có thật lòng với Hà Tiêm Nhi không?”
Ngụy Thành đi xa rồi, Vân Tử Lạc mới hỏi Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương duỗi cánh tay, kéo nàng vào lòng, hài lòng ôm trọn, “Chẳng liên quan tới ta, ta chỉ cần biết Lạc Nhi là của ta, chỉ cho phép Lạc Nhi là của mình ta, ta cũng không có người con gái nào khác nữa”.
Vân Tử Lạc rất cảm động, ở thời đại này tìm được người đàn ông chung thủy thật sự rất hiếm.
Hai người ở trong thư phòng thân mật một lúc, bỗng nhiên chàng nói: “Lạc Nhi, ta dẫn nàng tới một nơi rất thú vị”.
“Ở đâu vậy?”
“Đi theo ta.”
Nhiếp Chính vương đặt nàng xuống, gõ gõ lên tường, trên tường lặng lẽ xuất hiện một cánh cửa, bên trong rất tối.
Nhiếp Chính vương rút ra một viên dạ minh châu, lập tức soi rõ, hóa ra là một đường hầm dài.
“Đây là hầm ngầm?” Vân Tử Lạc kinh ngạc.
“Phải.” Nhiếp Chính vương một tay cầm dạ minh châu, một tay khoác eo nàng, sau khi dẫn nàng vào trong bèn khép cửa lại.
Đường hầm này rất rộng, bốn năm người cùng đi cũng không vấn đề, bên trong rất thoáng.
Nhiếp Chính vương dẫn nàng đi một lúc, tới một ngã rẽ phía trước, chàng thì thầm bên tai: “Có muốn chơi trò kích thích chút không?”.
“Kích thích thế nào?”
Nhiếp Chính vương cong môi cười, bắt tay nàng vòng qua cổ mình rồi đưa hai tay ôm chặt người nàng.
“Lát nữa cứ yên lặng ôm chặt ta là được.”
Nhiếp Chính vương đưa nàng nhảy vào một ngã rẽ, Vân Tử Lạc bỗng cảm thấy cơ thể bị hẫng như rơi từ tầng mười tám xuống vậy.
“A…”
Nàng hoảng sợ kêu lên, cái miệng nhỏ đột nhiên bị bịt lại. Hơi thở của chàng nhấn chìm hết thảy, nuốt gọn mọi âm thanh…
Nàng lật người, xuống ngựa, tư thế tuyệt đẹp, sải những bước vững chắc như nam nhi, ở gần đó có thể nhìn thấy làn da trắng như tuyết, như ngọc như ngói, ngũ quan đẹp như tranh vẽ, như người từ trong tranh bước ra vậy.
Đúng là một thiếu niên tuấn tú!
Hai thị vệ canh cửa thầm ngợi khen trong lòng, thái độ cũng có phần ôn hòa hơn, “Có thiếp mời không?”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, nói: “Ta tìm Nhiếp Chính vương”.
Người thị vệ nhíu mày, “Nhiếp Chính vương không phải người muốn gặp thì gặp. Nếu ngươi có việc gấp thì viết một mảnh giấy, ta giúp ngươi đưa cho Quỷ đại nhân. Nếu không thì mời về cho!”.
Vân Tử Lạc cong môi cười, xoay cổ tay ngọc ngà, nói: “Các ngươi có biết miếng ngọc này hay không?”.
Nói rồi, trong lòng bàn tay nàng lập tức xuất hiện một miếng ngọc lấp lánh.
Chính là mảnh ngọc bên người mà Nhiếp Chính vương để rơi lại Lê Uyển. Từ sau khi bắt đầu quan hệ với chàng, Vân Tử Lạc đã lục tìm lại miếng ngọc này từ dưới đáy tủ.
Sắc mặt hai tên thị vệ lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn về phía Vân Tử Lạc.
“Ngươi đợi chút!”
Một trong hai người phản ứng lanh lẹ, chạy vội vào trong phủ.
Một người còn lại thì đứng bên bóng gió hỏi xem miếng ngọc của Vân Tử Lạc từ đâu mà có.
Chẳng mấy chốc, Quỷ Hình đã đi ra, khi nhìn thấy Vân Tử Lạc, hắn cũng không nhận ra.
“Ngươi là?” Ánh mắt hắn liếc về phía miếng ngọc trong tay Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vẫy vẫy tay với hắn, đợi Quỷ Hình đi ra ngoài nàng mới rỉ tai nói mấy câu.
Quỷ Hình vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ. Ngạc nhiên là lại không hề nhận ra thanh niên tuấn tú này chính là cô gái xấu xí khi trước – Vân Tử Lạc. Mừng rỡ là nếu vương gia nhìn thấy nhị tiểu thư tới phủ, nhất định là rất vui.
Hắn vội vàng dẫn đường cho Vân Tử Lạc đi vào trong.
Thấy Quỷ Hình đại nhân còn cung kính đối với Vân Tử Lạc, hai tên thị vệ cứ ngẩn tò te.
Kể cả là em gái nuôi của vương gia – Quận chúa Thừa Hoan có tới đây cũng chưa từng thấy Quỷ Hình đại nhân khách khí như vậy mà, phải không?
Thiếu niên này là ai? Hắn lại còn có cả ngọc của vương gia?
Dẫn Vân Tử Lạc tới tiền sảnh ngồi, Quỷ Hình đích thân pha một ấm trà Vũ Tiền Long Tỉnh, dâng lên và nói: “Nhị tiểu thư, cô đợi một lát, vương gia đang hội bàn trong thư phòng, bây giờ không có ai dám vào làm phiền ngài đâu ạ”.
Vân Tử Lạc gật đầu, nhảy lên khỏi ghế Thái sư, đi quanh một vòng trong tiền sảnh.
Trên tường có treo mấy bức tranh sơn thủy, dưới mỗi bức tranh đều có người đề thêm chữ, viết như rồng bay phượng múa, nét bút rắn rỏi.
Ánh mắt Vân Tử Lạc nhanh chóng bị hấp dẫn bởi những chữ này.
“Đây là do vương gia của chúng tôi đề lên đó.”
Quỷ Hình đứng sau giải thích với vẻ hãnh diện.
“Ồ?” Vân Tử Lạc có hứng thú, bèn đứng ngay trước một bức tranh, nghiêm túc nghiên cứu nét bút của Nhiếp Chính vương.
Quỷ Hình thấy nàng nhìn mê mải cũng không dám quấy rầy bèn lặng lẽ lùi xuống.
Vân Tử Lạc chăm chú ngắm những con chữ hùng hồn khí khái của Nhiếp Chính vương, từng bút từng nét, đậm đà sắc sảo, như rồng múa, tụ thành một nhà, có phong thái của một đại tác giả.
Ngoài mặt gật đầu, trong lòng Vân Tử Lạc còn có một niềm tự hào khó nói ra.
Đây là nét chữ của người đàn ông của nàng, của nàng đấy!
Nghĩ tới câu nói của Tiêu Đồng tối đó, lòng nàng như ăn mật ngọt.
Nàng chợt cười khẽ, giơ những ngón tay thon dài ra, chạm nhẹ qua từng nét bút, hệt như dưới tay nàng không phải chữ mà chính là gương mặt Nhiếp Chính vương vậy.
Bỗng nhiên đầu ngón tay bị vật cứng gì cọ sát, Vân Tử Lạc ngẩn người, nàng sờ lại lần nữa lên chữ “Giang” ban nãy vừa lướt qua, cảm giác gồ lên càng thêm mãnh liệt.
Nàng cuộn bức tranh từ dưới lên trên, bèn nhìn thấy một phần gồ lên nhỏ xíu, hình tròn trên bức tường phía sau, một tia chớp lóe lên trong đầu.
Có vấn đề!
Nàng giơ tay ấn vào nút đó, không thấy phản ứng gì.
Tính hiếu kỳ bị khơi gợi, nàng cuộn tiếp các bức tranh khác, phát hiện phía sau rất nhiều bức có chỗ gồ lên như vậy chứ không phải duy nhất.
Lòng Vân Tử Lạc xoay chuyển nhanh chóng, bỗng nhiên phát hiện ra, kết cấu của đại sảnh này được thiết lập theo Càn Khôn bát quái.
Mà trên những chiếc nút ấy cũng giống như có một trận pháp kiểu nhỏ.
Thế là nàng quả quyết ấn xuống các nút dựa theo cách giải trận.
Sau khi tất cả các nút đã được ấn xuống, nàng bỗng nghe thấy một tiếng động lớn, bức tường trông hoàn chỉnh không chút sứt mẻ của tiền sảnh bỗng bị đẩy ra từ giữa, hóa ra một cánh cửa ngầm!
Vân Tử Lạc vừa đẩy cửa ra đã hối hận!
Tính tò mò hại chết người ta mà!
Hình như nàng đã thăm dò bí mật của người khác…
Theo cánh cửa kín đáo ấy bật mở, vô số tia sáng hắt về phía nàng.
Phía sau cánh cửa có mười mấy người đang ngồi, người đàn ông ngồi đầu mặc chiếc trường bào đen, đang bưng một tách trà, ánh mắt lạnh lùng, bờ môi mím chặt.
Quỷ Hình thì thảng thốt đứng bên cạnh Nhiếp Chính vương, nhìn về phía Vân Tử Lạc, bên cạnh cửa ngầm.
Nhiều đại thần như vậy, ai nấy cũng kinh động không nói nên lời.
“Thanh…” Vân Kiến Thụ ngồi ở vị trí đầu tiên phía dưới sau khi ngẩn người thì kích động đứng bật dậy, “rầm” một tiếng, chân ông đá trúng chiếc ghế gỗ lê mình ngồi.
Cái tên đó rốt cuộc vẫn không thể gọi ra, càng không có dũng khí gọi ra.
Ông chỉ ra sức dụi mắt, mình già đến hoa mắt rồi sao?
Vì sao… ông lại nhìn thấy Thanh Thanh?
Thanh Thanh đã qua đời nhiều năm rồi… Không thể nào, không thể nào!
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
Ông hơi đánh mắt nhìn Nhiếp Chính vương, thấy ngài ấy hoàn toàn không chú ý tới sự thất thố của mình mới lại sửng sốt quay qua nhìn người phía kia.
Vân Kiến Thụ càng không dám nói ra cái tên ấy.
Vân Tử Lạc cúi đầu, cố tình nói bằng giọng thô kệch: “Thần… Nô tài tới thay trà cho Nhiếp Chính vương”.
Nhiếp Chính vương vẫn không nói gì, Quỷ Hình sa sầm mặt lại, “Còn không ra ngoài? Đây là nơi để ngươi vào hay sao?”.
“Dạ dạ…” Vân Tử Lạc vội quay đầu chạy ra ngoài.
“Khoan đã!” Nhiếp Chính vương cất giọng trầm trầm.
Vân Tử Lạc xoay đầu lại, “Vương gia còn gì căn dặn ạ?”.
“Rót thêm trà cho ta.” Trong đôi mắt Nhiếp Chính vương lướt qua một sự ngỡ ngàng khó lòng kiềm chế, cố gắng đè nén sự kích động trong ngữ khí, chàng chỉ tay vào tách trà.
Chàng không sao ngờ được Vân Tử Lạc lại đột ngột xuất hiện dưới tầm mắt mình.
Khổ sở nhung nhớ, mỗi giây mỗi phút đều không thể xua tan bóng hình ấy, vào lúc không có bất kỳ dấu hiệu nào, nàng đột ngột xuất hiện bên cạnh.
Khiến chàng bỗng mừng rỡ đan xen.
Vân Tử Lạc cúi đầu đáp lời, đi tới bên cạnh thư án trên nền đá hoa, Quỷ Hình đã xách nước nóng từ nhà trong đi ra, đưa vào tay nàng, thì thầm: “Cẩn thận bỏng!”.
Vân Tử Lạc đi từng bước tới bên cạnh Nhiếp Chính vương, chàng đã tự mở nắp tách trà của mình ra.
Quan sát Vân Tử Lạc ở khoảng cách gần thấy làn da người con gái trắng sáng, đầu mày hơi nhướng lên, ánh mắt thấp thoáng chút e dè, tâm trạng của chàng tốt tới mức không thể tốt hơn được nữa.
Chàng giơ tay nắm lấy vạt áo Vân Tử Lạc dưới thư án, giựt giựt mấy cái.
Ánh mắt thì lại nhìn xuống các đại thần phía dưới, bờ môi mấp máy, hờ hững hỏi: “Các vị còn chuyện gì nữa không?”.
“Hết rồi ạ, Nhiếp Chính vương bận việc đi, các lão thần xin cáo lui.” Đám người đứng dậy cáo từ.
Vân Kiến Thụ nhìn Vân Tử Lạc, định nói gì lại thôi.
Tới bây giờ ông còn chưa biết đó là Vân Tử Lạc thì phí hoài bao năm thương yêu nó rồi.
Nhiếp Chính vương đã chuyển từ nắm vạt áo sang nắm bàn tay nhỏ buông thõng của nàng, ấp cái lạnh lẽo vào lòng bàn tay ấm áp.
Vân Kiến Thụ thấy người đã vãn gần hết, trong thư phòng chỉ còn lại Nhiếp Chính vương, Vân Tử Lạc, Triển Hưng và mình thì mới lên tiếng: “Lạc Nhi…”.
Vân Tử Lạc cắn môi, rút tay mình ra, đi ra ngoài nói: “Cha, sao cha biết là con?”.
Vân Kiến Thụ chau mày, “Ai bảo ta là cha con! Vết bớt trên mặt con…” Những lời sau đó không tiện nói ra, ông quay về phía mặt nàng, “Lạc Nhi, về phủ với cha, cha có chuyện muốn hỏi con”.
Nhiếp Chính vương khẽ nhíu mày, đứng dậy nói: “Nếu Vân tướng quân không có việc gì thì cứ về trước đi, bổn vương và lệnh ái có chút chuyện cần phải thương thảo”.
Sắc mặt Vân Kiến Thụ không dễ coi lắm, ông âu sầu nhìn Vân Tử Lạc.
“Cha về phủ trước, con tự lo liệu nhé.”
Thấy Vân Tử Lạc một lát sau vẫn không có ý đi cùng mình, Vân Kiến Thụ không khỏi thở dài: Con gái lớn rồi…
Ông quay người lại, tiến lên trước mấy bước, cúi thấp đầu chào Nhiếp Chính vương, giọng nói già nua có chút bất lực, cũng có vài phần mỏi mệt, “Nhiếp Chính vương, tiểu nữ còn nhỏ không hiểu chuyện, mong vương gia lượng thứ”.
Nhiếp Chính vương vội vàng đáp lễ, đánh mắt nhìn Vân Tử Lạc, hạ giọng nói: “Đối với ta, Lạc Nhi quan trọng hơn hết thảy”.
Vân Kiến Thụ thở dài rất khẽ.
Ý tứ của câu nói này, ông đã hiểu rõ.
Thật ra từ sau hôm Nhiếp Chính vương gọi ông nói chuyện, anh đã có chút nghi ngờ rồi.
Quan trọng hơn hết thảy, quan trọng hơn hết thảy…
Ông đành vờ như không hiểu, gượng cười, “Vậy lão thần xin cáo lui”.
“Lạc Nhi, về sớm một chút, đừng để cha lo lắng.”
Nói xong, Vân Kiến Thụ mới rời đi.
Nhiếp Chính vương nghiêng đầu liếc Quỷ Hình, Quỷ Hình lập tức hiểu chuyện, chạy bước nhỏ ra ngoài , còn chu đáo đóng cửa thư phòng lại.
Vân Tử Lạc đang còn ngơ ngẩn đã bị một đôi tay bế ngang người, xoay một vòng rồi ngồi vững vàng lên chân người đàn ông.
Cả người chìm vào phía sau thư án, giữa chiếc ghế Thái sư cực lớn.
Mái tóc Nhiếp Chính vương đổ xuống sau vai, chỉ hơi cúi đầu mấy lọn tóc đã che đi đôi mày của chàng, ánh mắt sâu xa nhìn Vân Tử Lạc, “Đang nghĩ gì vậy?”.
Vân Tử Lạc thoải mái đổi tư thế, quấn chặt lấy cổ chàng, dựa vào ngực chàng, uể oải nói: “Ta cứ cảm thấy cha không vui”.
Nhiếp Chính vương cười khẽ, “Vấn đề thời gian thôi, ông ấy nhất thời chưa thể tiếp nhận”.
Vân Tử Lạc lắc đầu, trực giác nói cho nàng biết không phải như vậy.
“Sao hôm nay lại nghĩ tới chuyện đến gặp ta?” Ánh mắt Nhiếp Chính vương sáng quắc lên.
Vân Tử Lạc lè lưỡi, không thừa nhận thật ra không phải tới đây để gặp chàng. Nàng lấy miếng ngọc bội khắc ba chữ “Hách Liên Ý” ra: “Nếu không nhờ có nó, ta còn chẳng vào được!”.
“Chẳng phải vì không nhận ra nàng sao?” Nhiếp Chính vương đón lấy ngọc bội, nói: “Tìm lâu lắm rồi, hóa ra để mất ở chỗ nàng”.
“Ta không tin là chàng chưa từng nghi ngờ!”
Nhiếp Chính vương cười khẽ, “Ngày hôm sau đã biết là ở chỗ nàng rồi, đã vậy ta còn cần phải lấy về không?”.
“Trả cho chàng đấy.”
Nhiếp Chính vương ngăn nàng lại, “Nàng giữ lấy, vào lúc quan trọng chưa biết chừng miếng ngọc này còn có tác dụng”.
Vân Tử Lạc cũng không chối từ, thẳng thừng nhận lấy.
“Không ngờ Bát phương trận trong sảnh của ta cũng bị Lạc Nhi của ta phá rồi.” Nhiếp Chính vương cố tình thở dài, ai oán nói.
“May mà không có cơ mật gì.” Giờ Vân Tử Lạc mới có chút sợ hãi.
Nhiếp Chính vương vuốt tóc nàng, “Ở trong phủ của ta, nàng muốn nghĩ sao cũng được, cho dù trời long đất lở cũng không ai dám nói nàng nửa lời. Nhưng nếu là địa bàn của người khác, còn dám bồng bột như ngày hôm nay thì không ai cứu được nàng đâu!”.
Vân Tử Lạc vùi đầu vào lòng chàng, “Chẳng phải còn có chàng ư?”.
Câu nói này đã gửi gắm mọi tin tưởng của nàng, một sự ấm áp dâng lên trong lòng Nhiếp Chính vương, chàng “ừm” một tiếng, “Có ta, Lạc Nhi, có ta đây…”.
Bỗng nhiên, bên ngoài có thị vệ bẩm báo: “Vương gia…”.
“Có chuyện gì?” Mọi vui vẻ bị ngắt quãng, Nhiếp Chính vương đứng dậy, lòng đầy phẫn nộ.
“Vương gia…”
Rõ ràng tên thị vệ kia đã giật mình, bắt đầu cuống quýt.
“Nếu không có việc gì quan trọng, ngươi tự đi chịu phạt đi!” Nhiếp Chính vương lạnh lùng nói từng câu từng chữ.
“Dạ, là Ngụy tướng quân cầu kiến!” Tên thị vệ đó lắp ba lắp bắp.
Ánh mắt Nhiếp Chính vương hơi tối lại, đang nói không gặp thì Vân Tử Lạc đã thì thầm: “Để hắn vào đi, xem hắn nói gì”.
“Được.” Nhiếp Chính vương nói vọng ra ngoài: “Cho hắn vào!”.
Vân Tử Lạc đã bò dậy, chỉnh trang lại y phục, đứng phía sau chàng, trong tay đang nghịch một viên trân châu giựt xuống từ đai lưng chàng.
Ngụy Thành chỉnh tề nghiêm túc, bước từ ngoài vào, vén vạt áo bào chuẩn bị bái kiến.
“Keng!” Một tiếng nhẹ nhàng vang lên, viên trân châu lăn lông lốc tới dưới chân hắn.
Ngụy Thành không kịp phòng bị, giẫm lên rồi ngã nhào, mặt hướng lên trời. Trong chớp mắt, hắn chống tay bật dậy theo phản xạ, đột ngột nhớ ra đây là thư phòng của Nhiếp Chính vương, không dám vô lễ, lại đành để mình ngã lộn nhào.
Sau đó hắn bò dậy, quỳ xuống, “Nhiếp Chính vương”.
Vân Tử Lạc suýt nữa thì phá lên cười, đành ra sức nhẫn nhịn.
Nhiếp Chính vương giật giật đầu mày, nhìn nàng bó tay, ánh mắt cưng chiều vô hạn.
“Ngụy tướng quân tới có việc gì? Ngồi nói đi”.
“Dạ.” Ngụy Thành đồng ý, đứng dậy.
Vân Tử Lạc đã nhanh lẹ bày một chiếc ghế gỗ lê đặt bên dưới phía tay trái của Nhiếp Chính vương.
Ngụy Thành chỉ nhìn lướt qua, không dám nhìn lâu, chỉ thấy nàng nét mặt thanh tú, chỉ coi nàng là tiểu đồng hầu hạ trong thư phòng.
“Đa tạ Nhiếp Chính vương ban ngồi.”
Nói rồi, Ngụy Thành ngồi xuống, ai ngờ vừa đặt mông xuống thì “Két!”
Hai chân chiếc ghế theo âm thanh ấy gãy rời.
Lần này Ngụy Thành ngồi hẳn xuống đất, mông suýt nữa thì “nở hoa”.
Khóe miệng Nhiếp Chính vương khẽ giật. Chàng chỉ muốn Ngụy Thành mau đi một chút để mình được thân mật với Lạc Nhi, thế là len lén ra hiệu cho Lạc Nhi, ý bảo nàng đừng gây chuyện nữa.
Vân Tử Lạc bĩu môi, lườm chàng với vẻ bất mãn.
Bị nàng nhìn như vậy, trái tim Nhiếp Chính vương lập tức tan chảy. Lúc này chỉ cần Vân Tử Lạc lên tiếng đòi giết Ngụy Thành, chàng cũng lập tức thi hành.
“Vương gia, Ngụy tướng quân nặng quá, chiếc ghế gỗ này bị hỏng luôn rồi, phải bắt ngài ấy đền.”
Vân Tử Lạc chạy tới trước thư án, nói bằng giọng ồm ồm.
Ngụy Thành đỏ bừng mặt, chỉ dám nói: “Nhiếp Chính vương, xin cứ yên tâm, tiểu tướng nhất định sẽ làm một chiếc ghế gỗ lê tốt nhất mang qua đây”.
Nhiếp Chính vương gật đầu bừa: “Ngươi có chuyện gì mau nói đi”.
“Vương gia, khoảng thời gian thần đi Đông Lâm, nghe nói Hà Tiêm Nhi đã bị chỉ định làm Hoàng hậu, có chuyện này không ạ?”
“Hử?” Nhiếp Chính vương nhướng mày, “Ngươi muốn xin cho nàng ta?”.
Ngụy Thành lại quỳ rạp xuống, “Vương gia chứng giám, thần và Tiêm Nhi từ nhỏ là thanh mai trúc mã, ái mộ lẫn nhau…”.
Nghe lời mở đầu, Vân Tử Lạc đã nổi giận.
Ngụy Thành có còn là người không?
Thật không ngờ hắn dám nói vậy trước mặt Nhiếp Chính vương!
Thanh mai trúc mã? Ái mộ lẫn nhau?
Năm xưa Vân Khinh Bình cũng hết lời nói vậy, hóa ra hai người này cũng là nạn nhân?
Cảm nhận được cơn giận của Vân Tử Lạc, Nhiếp Chính vương sa sầm mặt lại, “Bổn vương còn nhớ nhạc phụ của ngươi là Diêu thừa tướng chứ không phải Hà đại nhân”.
Ngụy Thành nghẹn ngào nói: “Hôn ước này cho phụ thân định đoạt, tiểu tướng không dám trái lời, nhưng cũng đã từng hứa với Tiêm Nhi sẽ cưới muội ấy về phủ”.
“Nếu đã vậy, bổn vương cho ngươi được toại nguyện, giúp ngươi xóa bỏ hôn ước với phủ Thừa tướng, rồi kết thông gia với Hà gia.”
Ngụy Thành sững sờ, ngẩng đầu lên, “Vương gia, hôn sự của thần và phủ Thừa tướng cả triều đình đều biết, cách giải quyết này không hay lắm thì phải?”.
“Vậy ngươi còn muốn thế nào? Một lúc lấy hai người ư?”
Vân Tử Lạc nghiến răng, tên Ngụy Thành đáng chết này, hắn mà không có suy nghĩ này, tên nàng cứ viết ngược lại!
Ngụy Thành còn chưa trả lời.
“Hai người, ngươi chỉ có thể chọn một.”
Thấy thái độ của Nhiếp Chính vương đã kiên quyết, Ngụy Thành vốn không dám cò kè, cúi đầu xuống, bứt rứt hồi lâu rồi nói: “Trêu ghẹo nữ nhân sẽ khiến người đời chê cười, thần sẽ lấy Diêu Linh Linh”.
Vân Tử Lạc cười giễu cợt.
Rốt cuộc hắn có nói lời thật lòng không, hay vốn dĩ chỉ là một trò để đoạt danh lợi?
Nhiếp Chính vương hạ giọng: “Được! Bổn vương không bao giờ cưỡng ép ai, đây là sự lựa chọn của ngươi, thế nên bổn vương cũng không làm khó nhà họ Diêu. Chỉ cần họ đồng ý này sẽ lập tức xin Hoàng thượng ban hôn”.
Ngụy Thành đồng ý.
Trong lòng hắn chưa bao giờ cho rằng Diêu Linh Linh có khả năng thoát khỏi hắn…
“Chàng thấy hắn có thật lòng với Hà Tiêm Nhi không?”
Ngụy Thành đi xa rồi, Vân Tử Lạc mới hỏi Nhiếp Chính vương.
Nhiếp Chính vương duỗi cánh tay, kéo nàng vào lòng, hài lòng ôm trọn, “Chẳng liên quan tới ta, ta chỉ cần biết Lạc Nhi là của ta, chỉ cho phép Lạc Nhi là của mình ta, ta cũng không có người con gái nào khác nữa”.
Vân Tử Lạc rất cảm động, ở thời đại này tìm được người đàn ông chung thủy thật sự rất hiếm.
Hai người ở trong thư phòng thân mật một lúc, bỗng nhiên chàng nói: “Lạc Nhi, ta dẫn nàng tới một nơi rất thú vị”.
“Ở đâu vậy?”
“Đi theo ta.”
Nhiếp Chính vương đặt nàng xuống, gõ gõ lên tường, trên tường lặng lẽ xuất hiện một cánh cửa, bên trong rất tối.
Nhiếp Chính vương rút ra một viên dạ minh châu, lập tức soi rõ, hóa ra là một đường hầm dài.
“Đây là hầm ngầm?” Vân Tử Lạc kinh ngạc.
“Phải.” Nhiếp Chính vương một tay cầm dạ minh châu, một tay khoác eo nàng, sau khi dẫn nàng vào trong bèn khép cửa lại.
Đường hầm này rất rộng, bốn năm người cùng đi cũng không vấn đề, bên trong rất thoáng.
Nhiếp Chính vương dẫn nàng đi một lúc, tới một ngã rẽ phía trước, chàng thì thầm bên tai: “Có muốn chơi trò kích thích chút không?”.
“Kích thích thế nào?”
Nhiếp Chính vương cong môi cười, bắt tay nàng vòng qua cổ mình rồi đưa hai tay ôm chặt người nàng.
“Lát nữa cứ yên lặng ôm chặt ta là được.”
Nhiếp Chính vương đưa nàng nhảy vào một ngã rẽ, Vân Tử Lạc bỗng cảm thấy cơ thể bị hẫng như rơi từ tầng mười tám xuống vậy.
“A…”
Nàng hoảng sợ kêu lên, cái miệng nhỏ đột nhiên bị bịt lại. Hơi thở của chàng nhấn chìm hết thảy, nuốt gọn mọi âm thanh…
/331
|