Vân Tử Lạc cười, nói tiếp: Nếu đã như vậy, vương phi lại càng không cần phải tìm ta, chuyện riêng của ta, vương phi không quản được. Nếu như không còn việc gì, ta xin phép đi trước
Nói xong, nàng nhẹ nhàng hành lễ với Cảnh Hoa vương phi , muốn rời đi.
Cảnh Hoa vương phi tức giận, lớn tiếng nói: Cô muốn đối đầu với ta sao?
Vân Tử Lạc thản nhiên nói: Không dám
Nói rồi nàng rời đi.
Đứng lại! Cảnh Hoa vương phi lớn tiếng quát.
Bỗng nhiên, một giọng đàn ông trầm thấp vọng đến: Mẫu phi, người đang làm gì vậy?
Vừa dứt lời, một thân ảnh đã vào trong đình.
Nhiếp chính vương đứng chắn trước mặt Vân Tử Lạc, đôi mắt phượng nhìn về phía Cảnh Hoa vương phi.
Cảnh Hoa vương phi vừa áp chế lửa giận xuống, lại nhìn thấy Nhiếp chính vương đột nhiên xuất hiện, trong lòng vừa sợ vừa oán hận nhìn Vân Tử Lạc, trầm giọng nói: Không có gì!
Nhiếp chính vương mấp máy môi, giọng nói cũng lạnh hơn bình thường: Mẫu phi, người đừng làm khó Lạc nhi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con
Lúc này, Vân Tử Lạc đã đi khỏi đình sen, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cả gương mặt Cảnh hoa vương phi méo xệch, Ý nhi, không phải con không biết, cô ta là người của Vân gia, là cháu gái của Thái hậu
Nhiếp chính vương lạnh lùng nói: Con tự có chừng mực, mẫu phi cũng đã vất vả nhiều năm như vậy bây giờ nên an nhàn hưởng thụ thì hơn
Bí bách trong lòng Cảnh Hoa vương phi đã lên đến cực điểm, nhưng lại không có cách nào phát tác ra ngoài.
Vân Tử Lạc đi đến cung Can Thanh tụ họp cùng mọi người ở đó, một tuần hương sau, một đoàn người ngựa đi ra khỏi hoàng cung, hướng về phía Hoàng lăng.
Hoàng lăng được xây dựng về phía thành Nam, cách nguyên kinh trăm dặm, khí thế khoáng đạt, thích hợp là nơi an nghỉ của Hoàng thất Kỳ Hạ.
Thái Hậu cùng Cảnh Hoa vương phi đi đầu, các vương thân công chúa đi tiếp sau, sau cùng là các đại thần và gia quyến của họ.
Cả đám người có vẻ nhàm chán nhưng lại không ai dám biểu hiện mặt
--
Bầu không khí ảm đạm bao trùm lên Tứ vương phủ.
Sau tiếng mở cửa, ánh sáng bên ngoài rọi vào căn phòng u ám, làm cho cả căn phòng như bừng sáng hẳn lên.
Tiểu thư, cô đã đỡ hơn chưa?
Châu Hương ân cần hỏi.
Vân Khinh BÌnh trùm kín chăn, nằm lỳ trên giường, cũng không mang mạng che mặt, vết sẹo ghê rợn đập ngay thẳng vào mắt người nhìn, sắc mặt nàng ta tiều tụy , như già đi cả chục tuổi.
Ta đỡ hơn ròo
Nàng ta yếu ớt trả lời, nhưng nhân lúc Châu Hương quay lưng về phía minh, trên khóe miệng lại có ý cười lạnh.
Châu Hương bưng một chén tổ yến đến bên nàng ta, Tiểu thư, đang lúc còn nóng, cô uống đi
Vân Khinh Bình nhận lấy, uống vài hớp, phần còn lại, như bình thường, đưa cho Châu Hương uống tiếp.
Vân Khinh Bình đợi Châu Hương uống xong chén tổ yến, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi môi mỏng hé mở
Châu Hương, đây là ngươi tự chuốc lấy
Châu Hương sững sờ, đột nhiên lại cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt.
Tiểu thư, cô...
Châu Hương đau đớn, sắc mặt trắng bợt, buông lỏng tay, chén tổ yến trượt khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ tan.
Ngươi hại chết con trai ta, làm hại ta về sau không thể có con được nữa! Ngươi cho rằng, ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi sau!
Mặt Vân Kinh BÌnh thay đổi, nét mặt giận dữ, ba vết sẹo máu trên mặt lại càng hiện rõ, vô cùng đáng sợ.
Hai chân Châu Hương mềm nhũn, ngã xoài ra mặt đất, trán rịn đầy mồ hôi, nàng ta cố gắng bò dậy, miệng rên rỉ: Cô thật độc ác! Thật quá độc ác,ngay cả em cô cũng không buông tha!
Vân Khinh Bình cố gượng dậy, đi đến bên cạnh Châu Hương, giẫm lên lưng nàng ta, nói lớn;
Ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy, niệm tình ngươi lớn lên cùng ta, xem như có tình cảm tỷ muội, ta cũng không đành lòng ra tay với ngươi! Nhưng mà, đến một lúc nào đó, tỷ muội cũng xem như người dưng, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi được!
Chỉ có chết, mới hết chuyện
Châu Hương không nói gì nữa, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm nàng ta.
Vân Khinh Bình hạ giọng nói tiếp: Đừng nhìn ta như vậy! Nha đầu thối tha! Ngươi chết thì hết, nhưng con trai ta cũng không thể nào sống lại được! Đời ta đều do ngươi hại thê thảm
Châu Hương vẫn oán hận nhìn nàng ta .
Tiện nhân!
Vân Khinh Bình thu chân về, rồi đa Châu Hương một cái, sau đó chỉ thấy Châu Hương nằm bất động trên sàn nhà, không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía nàng ta.
Châu Hương!
Vân Khinh Bình bị dọa không ít, lùi về phía sau một bước,
CÔ ta đã chết!
Một giọng nói già cả vang lên sau lưng nàng ta, Tiểu các chủ...
Vương trưởng lão... Giọng Vân Khinh Bình run rây, hỏi.
Nhìn thấy Các chủ giết người rồi sợ hãi VƯơng trưởng lão không khỏi bất mãn lắc đầu.
Tiểu Các chủ lớn lên ở Vân phủ, hoàn toàn đã được chiều thành một đại tiểu thư yểu điệu, yếu đuối.
Nhớ năm xưa, Thanh Thanh các chủ khí thế oai hùng, làm việc dứt khoát..
Dây cũng là lý do vì sao họ vẫn nguyện tận tâm tận lực trung thành với Thanh Thanh các chủ.
Vương trưởng lão, sắp xếp ổn thỏa thi thể Châu Hương,nói với Vân Khinh Bình, Mấy ngày tới thuộc hạ sẽ ở kinh thành, Hầu Hạ các chủ tạm thời sẽ không triệu tập thuốc hạ,nếu tiểu Các chủ có việc gì, có thể dùng ngọc phổ truyền tin
Vân Khinh Bình che mặt, vội vàng gật đầu: Được rồi
Vương trưởng lão thở dài, rồi mang theo xác Châu hương đi.
Vân Khinh Bình vội vàng mở cửa sổ, giải tỏa bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
Vừa định trở lại giường, lại phát hiện ra, sau tấm bình phong cạnh giường đang có một người, nàng ta bị dọa đến độ bay mất cả hồn phách, suýt nữa thì kêu người đến cứu.
Chủ nhân Nàng ta run rẩy.
Ngươi đã hết giá trị lợi dụng! Một giọng trầm thấp, lạnh như băng, không chứa một tia cảm xúc vang lên.
Chủ nhân!
Vân Khinh Bình biết chuyện gì sắp xẩy ra, vội vàng quỳ xuống.
Hàn Lâm còn yêu ta! Ta bây giờ đã là các chủ Lưu ly các, có thể làm mọi chuyện vì chủ nhân!
Người đàn ông cười lạnh Các chủ lưu ly các? Vậy được, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!
Nhiệm vụ ?
Không phải Vương trưởng lão của Lưu ly các vẫn liên lạc với ngươi sao? Ngươi tìm cách dụ ông ta vào Hoàng lăng, ta sẽ giúp ngươi!
Vân Khinh Bình ngạc nhiên ngẩng đầu, Chủ nhân, Vương trưởng lão rất nghe lệnh của ta, người cứ yên tâm!
Người đàn ông nói tiếp, Ta muốn hắn bị ngự lâm quân bắt
Vân Khinh Bình cắn răng, gật đầu nói: Thuộc hạ sẽ cố hết sức!
Nói xog người đàn ông biến mất khỏi phòng, Vân Khinh Bình vô lực ngã lên mặt đất.
Lần trước, Lưu ly các cũng đã bị vây giết hơn một nữa, nàng ta vẫn không hiểu, vì sao chủ nhân lại tuyệt tình diệt sạch toàn bộ Lưu ly các.
--
Hoàng lăng được canh phòng nghiêm ngặt,một chiếc kiệu lớn dừng ngay trước cửa Hoàng lăng.
Vân Khinh Bình xuống kiệu, hai nha hoàn hai bên đỡ lấy nàng ta, trình lệnh bài cho thị vệ giữ cổng.
Đây là Tứ vương phi, Tứ vương phi vì thân thể không tốt, nên tới muộn! Người nha hoàn giải thích.
Thị vệ kiểm tra kỹ, rồi gật đầu,cho bọn họ đi vào, mà không ngờ răng, đi theo Vân Khinh Bình có một đội ám vệ của Lưu Ly các.
Vừa qua khỏi cổng Hoàng lăng, bọn họ lập tức tản ra các hướng.
Vân Khinh Bình không dám quay đầu nhìn lại, tim nàng ta đã vọt đến tận cổ, mỗi bước chân cũng đi cực kỳ chậm.
Lúc này, Vân Khinh Bình vừa đi ra khỏi chính lăng, nói với Vân Hằng một tiếng, rồi mang theo cả, Đào nhi đi tìm phần mộ của Hồng Ngọc công chúa.
Tìm mãi, cũng tìm được đến phần mộ của Hồng Ngọc công chúa.
Vân Tử Lạc bảo Vân Hằng và Đào nhi bày trái cây, và cống phẩm lên trên mộ, rồi quan sát bia mộ của Hồng Ngọc công chúa, sau đó mới cúi đầu hành lễ.
Bồng nhiên, một đội ngư lâm quân cưỡi ngựa đi về phía này.
Sao ngươi lại ở chỗ này?
Vân Hằng tiến lên phía trước, nói: Chúng tôi là người nhà Vân phủ, đến thăm mộ của Hồng Ngọc công chúa!
Tên đội trưởng đội vội vàng xoay người, nhảy xuống ngựa, ánh mắt nghi ngờ, Người của Vân gia, thăm mộ Hồng Ngọc công chúa?
Hắn cũng chừng tuổi Vân Hằng, đối với ân oán hai nhà Vân - Hoa cũng biết được một vài chuyện
( Hoa gia là nhà của Ánh phi, mẹ của Sở Tử Uyên)
Vân Hằng cười, Đúng vậy, người này là Nhị tiểu thư của chúng tôi, là Bát vương gia nhờ Nhị tiểu thư nhà chúng tôi!
Tên đội trưởng gật gật đầu, nói tiếp: Thì ra là như vậy, trong Hoàng lăng có thích khách, chúng ta đang tìm kiếm, các ngươi đã có nhiều người ở đây, vậy thì hãy bảo vệ cho Nhị tiểu thư
Nhất định rồi!
Tên đội trưởng kia lại nhảy lên ngựa, hét lớn bảo mọi người lục soát.
Thích khách?
Vân Tử Lạc nhíu mày, CHúng ta qua đó xem một chút!
Lúc nàng đến chính lăng, đã thấy một đám gia quyến đứng lại một chỗ, xung quanh có mấy lính ngự lâm quân đang đi tuần bốn phía.
Giữa sân, có thi thể một người bịt mặt mặc đồ đen.
Lưu ly các?
Vân Tử Lạc nghi ngờ, hỏi Đào nhi
Đúng vậy, giống với nhóm người hôm đó, tiểu thư,không phải họ lại đến ám sát cô chứ? Đào nhi sợ hãi nói.
Không đâu! Vân Tử Lạc lắc đầu.
Nếu muốn ám sắt nàng, đâu cần phải xông vào hoàng lăng, như vậy chẳng phải tự tìm chỗ nguy hiểm sao.
Nàng chuẩn bị bước đến đó, thì sau lưng cso mười thân ảnh còn nhanh hơn, dùng khinh công vọt nhanh vào trong chính lăng.
Có thích khách! Có thích khách!
Mấy nữ nhân loạn cả lên, miệng liên tục la hết, tình cảnh rất hỗn loạn.
- Hết chương 171-
Nói xong, nàng nhẹ nhàng hành lễ với Cảnh Hoa vương phi , muốn rời đi.
Cảnh Hoa vương phi tức giận, lớn tiếng nói: Cô muốn đối đầu với ta sao?
Vân Tử Lạc thản nhiên nói: Không dám
Nói rồi nàng rời đi.
Đứng lại! Cảnh Hoa vương phi lớn tiếng quát.
Bỗng nhiên, một giọng đàn ông trầm thấp vọng đến: Mẫu phi, người đang làm gì vậy?
Vừa dứt lời, một thân ảnh đã vào trong đình.
Nhiếp chính vương đứng chắn trước mặt Vân Tử Lạc, đôi mắt phượng nhìn về phía Cảnh Hoa vương phi.
Cảnh Hoa vương phi vừa áp chế lửa giận xuống, lại nhìn thấy Nhiếp chính vương đột nhiên xuất hiện, trong lòng vừa sợ vừa oán hận nhìn Vân Tử Lạc, trầm giọng nói: Không có gì!
Nhiếp chính vương mấp máy môi, giọng nói cũng lạnh hơn bình thường: Mẫu phi, người đừng làm khó Lạc nhi, có chuyện gì cứ trực tiếp nói với con
Lúc này, Vân Tử Lạc đã đi khỏi đình sen, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Cả gương mặt Cảnh hoa vương phi méo xệch, Ý nhi, không phải con không biết, cô ta là người của Vân gia, là cháu gái của Thái hậu
Nhiếp chính vương lạnh lùng nói: Con tự có chừng mực, mẫu phi cũng đã vất vả nhiều năm như vậy bây giờ nên an nhàn hưởng thụ thì hơn
Bí bách trong lòng Cảnh Hoa vương phi đã lên đến cực điểm, nhưng lại không có cách nào phát tác ra ngoài.
Vân Tử Lạc đi đến cung Can Thanh tụ họp cùng mọi người ở đó, một tuần hương sau, một đoàn người ngựa đi ra khỏi hoàng cung, hướng về phía Hoàng lăng.
Hoàng lăng được xây dựng về phía thành Nam, cách nguyên kinh trăm dặm, khí thế khoáng đạt, thích hợp là nơi an nghỉ của Hoàng thất Kỳ Hạ.
Thái Hậu cùng Cảnh Hoa vương phi đi đầu, các vương thân công chúa đi tiếp sau, sau cùng là các đại thần và gia quyến của họ.
Cả đám người có vẻ nhàm chán nhưng lại không ai dám biểu hiện mặt
--
Bầu không khí ảm đạm bao trùm lên Tứ vương phủ.
Sau tiếng mở cửa, ánh sáng bên ngoài rọi vào căn phòng u ám, làm cho cả căn phòng như bừng sáng hẳn lên.
Tiểu thư, cô đã đỡ hơn chưa?
Châu Hương ân cần hỏi.
Vân Khinh BÌnh trùm kín chăn, nằm lỳ trên giường, cũng không mang mạng che mặt, vết sẹo ghê rợn đập ngay thẳng vào mắt người nhìn, sắc mặt nàng ta tiều tụy , như già đi cả chục tuổi.
Ta đỡ hơn ròo
Nàng ta yếu ớt trả lời, nhưng nhân lúc Châu Hương quay lưng về phía minh, trên khóe miệng lại có ý cười lạnh.
Châu Hương bưng một chén tổ yến đến bên nàng ta, Tiểu thư, đang lúc còn nóng, cô uống đi
Vân Khinh Bình nhận lấy, uống vài hớp, phần còn lại, như bình thường, đưa cho Châu Hương uống tiếp.
Vân Khinh Bình đợi Châu Hương uống xong chén tổ yến, sắc mặt lập tức thay đổi, đôi môi mỏng hé mở
Châu Hương, đây là ngươi tự chuốc lấy
Châu Hương sững sờ, đột nhiên lại cảm thấy bụng mình đau đớn kịch liệt.
Tiểu thư, cô...
Châu Hương đau đớn, sắc mặt trắng bợt, buông lỏng tay, chén tổ yến trượt khỏi tay, rơi xuống đất, vỡ tan.
Ngươi hại chết con trai ta, làm hại ta về sau không thể có con được nữa! Ngươi cho rằng, ta sẽ dễ dàng bỏ qua cho ngươi sau!
Mặt Vân Kinh BÌnh thay đổi, nét mặt giận dữ, ba vết sẹo máu trên mặt lại càng hiện rõ, vô cùng đáng sợ.
Hai chân Châu Hương mềm nhũn, ngã xoài ra mặt đất, trán rịn đầy mồ hôi, nàng ta cố gắng bò dậy, miệng rên rỉ: Cô thật độc ác! Thật quá độc ác,ngay cả em cô cũng không buông tha!
Vân Khinh Bình cố gượng dậy, đi đến bên cạnh Châu Hương, giẫm lên lưng nàng ta, nói lớn;
Ngươi biết nhiều bí mật của ta như vậy, niệm tình ngươi lớn lên cùng ta, xem như có tình cảm tỷ muội, ta cũng không đành lòng ra tay với ngươi! Nhưng mà, đến một lúc nào đó, tỷ muội cũng xem như người dưng, ta làm sao có thể tin tưởng ngươi được!
Chỉ có chết, mới hết chuyện
Châu Hương không nói gì nữa, ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm nàng ta.
Vân Khinh Bình hạ giọng nói tiếp: Đừng nhìn ta như vậy! Nha đầu thối tha! Ngươi chết thì hết, nhưng con trai ta cũng không thể nào sống lại được! Đời ta đều do ngươi hại thê thảm
Châu Hương vẫn oán hận nhìn nàng ta .
Tiện nhân!
Vân Khinh Bình thu chân về, rồi đa Châu Hương một cái, sau đó chỉ thấy Châu Hương nằm bất động trên sàn nhà, không nhúc nhích, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm về phía nàng ta.
Châu Hương!
Vân Khinh Bình bị dọa không ít, lùi về phía sau một bước,
CÔ ta đã chết!
Một giọng nói già cả vang lên sau lưng nàng ta, Tiểu các chủ...
Vương trưởng lão... Giọng Vân Khinh Bình run rây, hỏi.
Nhìn thấy Các chủ giết người rồi sợ hãi VƯơng trưởng lão không khỏi bất mãn lắc đầu.
Tiểu Các chủ lớn lên ở Vân phủ, hoàn toàn đã được chiều thành một đại tiểu thư yểu điệu, yếu đuối.
Nhớ năm xưa, Thanh Thanh các chủ khí thế oai hùng, làm việc dứt khoát..
Dây cũng là lý do vì sao họ vẫn nguyện tận tâm tận lực trung thành với Thanh Thanh các chủ.
Vương trưởng lão, sắp xếp ổn thỏa thi thể Châu Hương,nói với Vân Khinh Bình, Mấy ngày tới thuộc hạ sẽ ở kinh thành, Hầu Hạ các chủ tạm thời sẽ không triệu tập thuốc hạ,nếu tiểu Các chủ có việc gì, có thể dùng ngọc phổ truyền tin
Vân Khinh Bình che mặt, vội vàng gật đầu: Được rồi
Vương trưởng lão thở dài, rồi mang theo xác Châu hương đi.
Vân Khinh Bình vội vàng mở cửa sổ, giải tỏa bầu không khí ngột ngạt trong phòng.
Vừa định trở lại giường, lại phát hiện ra, sau tấm bình phong cạnh giường đang có một người, nàng ta bị dọa đến độ bay mất cả hồn phách, suýt nữa thì kêu người đến cứu.
Chủ nhân Nàng ta run rẩy.
Ngươi đã hết giá trị lợi dụng! Một giọng trầm thấp, lạnh như băng, không chứa một tia cảm xúc vang lên.
Chủ nhân!
Vân Khinh Bình biết chuyện gì sắp xẩy ra, vội vàng quỳ xuống.
Hàn Lâm còn yêu ta! Ta bây giờ đã là các chủ Lưu ly các, có thể làm mọi chuyện vì chủ nhân!
Người đàn ông cười lạnh Các chủ lưu ly các? Vậy được, ta giao cho ngươi một nhiệm vụ!
Nhiệm vụ ?
Không phải Vương trưởng lão của Lưu ly các vẫn liên lạc với ngươi sao? Ngươi tìm cách dụ ông ta vào Hoàng lăng, ta sẽ giúp ngươi!
Vân Khinh Bình ngạc nhiên ngẩng đầu, Chủ nhân, Vương trưởng lão rất nghe lệnh của ta, người cứ yên tâm!
Người đàn ông nói tiếp, Ta muốn hắn bị ngự lâm quân bắt
Vân Khinh Bình cắn răng, gật đầu nói: Thuộc hạ sẽ cố hết sức!
Nói xog người đàn ông biến mất khỏi phòng, Vân Khinh Bình vô lực ngã lên mặt đất.
Lần trước, Lưu ly các cũng đã bị vây giết hơn một nữa, nàng ta vẫn không hiểu, vì sao chủ nhân lại tuyệt tình diệt sạch toàn bộ Lưu ly các.
--
Hoàng lăng được canh phòng nghiêm ngặt,một chiếc kiệu lớn dừng ngay trước cửa Hoàng lăng.
Vân Khinh Bình xuống kiệu, hai nha hoàn hai bên đỡ lấy nàng ta, trình lệnh bài cho thị vệ giữ cổng.
Đây là Tứ vương phi, Tứ vương phi vì thân thể không tốt, nên tới muộn! Người nha hoàn giải thích.
Thị vệ kiểm tra kỹ, rồi gật đầu,cho bọn họ đi vào, mà không ngờ răng, đi theo Vân Khinh Bình có một đội ám vệ của Lưu Ly các.
Vừa qua khỏi cổng Hoàng lăng, bọn họ lập tức tản ra các hướng.
Vân Khinh Bình không dám quay đầu nhìn lại, tim nàng ta đã vọt đến tận cổ, mỗi bước chân cũng đi cực kỳ chậm.
Lúc này, Vân Khinh Bình vừa đi ra khỏi chính lăng, nói với Vân Hằng một tiếng, rồi mang theo cả, Đào nhi đi tìm phần mộ của Hồng Ngọc công chúa.
Tìm mãi, cũng tìm được đến phần mộ của Hồng Ngọc công chúa.
Vân Tử Lạc bảo Vân Hằng và Đào nhi bày trái cây, và cống phẩm lên trên mộ, rồi quan sát bia mộ của Hồng Ngọc công chúa, sau đó mới cúi đầu hành lễ.
Bồng nhiên, một đội ngư lâm quân cưỡi ngựa đi về phía này.
Sao ngươi lại ở chỗ này?
Vân Hằng tiến lên phía trước, nói: Chúng tôi là người nhà Vân phủ, đến thăm mộ của Hồng Ngọc công chúa!
Tên đội trưởng đội vội vàng xoay người, nhảy xuống ngựa, ánh mắt nghi ngờ, Người của Vân gia, thăm mộ Hồng Ngọc công chúa?
Hắn cũng chừng tuổi Vân Hằng, đối với ân oán hai nhà Vân - Hoa cũng biết được một vài chuyện
( Hoa gia là nhà của Ánh phi, mẹ của Sở Tử Uyên)
Vân Hằng cười, Đúng vậy, người này là Nhị tiểu thư của chúng tôi, là Bát vương gia nhờ Nhị tiểu thư nhà chúng tôi!
Tên đội trưởng gật gật đầu, nói tiếp: Thì ra là như vậy, trong Hoàng lăng có thích khách, chúng ta đang tìm kiếm, các ngươi đã có nhiều người ở đây, vậy thì hãy bảo vệ cho Nhị tiểu thư
Nhất định rồi!
Tên đội trưởng kia lại nhảy lên ngựa, hét lớn bảo mọi người lục soát.
Thích khách?
Vân Tử Lạc nhíu mày, CHúng ta qua đó xem một chút!
Lúc nàng đến chính lăng, đã thấy một đám gia quyến đứng lại một chỗ, xung quanh có mấy lính ngự lâm quân đang đi tuần bốn phía.
Giữa sân, có thi thể một người bịt mặt mặc đồ đen.
Lưu ly các?
Vân Tử Lạc nghi ngờ, hỏi Đào nhi
Đúng vậy, giống với nhóm người hôm đó, tiểu thư,không phải họ lại đến ám sát cô chứ? Đào nhi sợ hãi nói.
Không đâu! Vân Tử Lạc lắc đầu.
Nếu muốn ám sắt nàng, đâu cần phải xông vào hoàng lăng, như vậy chẳng phải tự tìm chỗ nguy hiểm sao.
Nàng chuẩn bị bước đến đó, thì sau lưng cso mười thân ảnh còn nhanh hơn, dùng khinh công vọt nhanh vào trong chính lăng.
Có thích khách! Có thích khách!
Mấy nữ nhân loạn cả lên, miệng liên tục la hết, tình cảnh rất hỗn loạn.
- Hết chương 171-
/331
|