Vân Tử Lạc vân giữ cổ Vương trưởng lão, mang hắn dần đi tới bên cạnh cửa, lấy chân đá văng cửa, sau đó xoay người,dùng hai ngón tay trái kẹp một viên hoàn màu trắng đưa vào miệng của Vương trưởng lão.
Đôi mắt hạnh của nàng tối lại, hai ngón tay thuần thục cho viên thuốc vào cổ họng Vương trưởng lão.
Trong đôi mắt nàng có ý cười đắc ý, Vân Tử Lạc lúc này mới rút cây trâm ngang miệng Vương trưởng lão ra, lạnh lùng nói: Ngươi có thể đi
Rồi sau đó nàng hạ thấp giọng: Ở sau Vân phủ chờ ta, nếu không đừng nghĩ đến chuyện có thuốc giải
Vương trưởng lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại bị Vân Tử Lạc đẩy ra, Ầm sau đó tiếng đóng cửa phòng vang lên, nàng xoay người đi về hướng Vân Kiến Thụ.
Phụ thân
Rồi nhìn về phía Vân Khinh Bình ánh mắt không che dấu sự lạnh lùng.
Lạc nhi Vân Kiến Thụ gọi nàng một tiếng.
Vân Tử Lạc vẫn không nhìn về phía ông, hai mắt nhìn Vân Khinh Bình từ từ nheo lạo, toát lên vẻ sát ý, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Phụ thân có chuyện gì sao?
Nàng nói từng chữ, từng chữ, giọng rất lạnh lùng.
Vân Kiến THụ nhìn sâu vào mắt nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Khinh Bình, nhẹ giọng nói: Bình nhi, lại đây
Vân Kiến Thụ vẫn ngồi bất động trên xe lăn, Vân Khinh Bình liền đi đến bên cạnh ông, khẽ cúi đầu nói: Phụ thân, người giữ con cùng nhị muội lại, có chuyện gì muốn nói sao?
Thực lòng trong lòng nàng ta đang sợ.
Chẳng lẽ phụ thân muốn đem chuyện muốn gán ghép Vân Tử Lạc cho Sở Hàn Lâm nói rõ cho mình sao? Sau đó muốn mình như một quân cờ vô dụng phải rộng lượng thực lòng chúc phúc cho bọn họ?
Đột nhiên Bốp một tiếng, Vân Kiến Thụ nhấc tay, tát thẳng vào mặt Vân Kiến Thụ.
Quỳ xuống!
Giọng nói nghiêm khắc vang lên, người đàn ông quát lớn.
Vân Khinh Bình vốn yếu ớt , bị một cái tát này làm cho ngã soài ra đất, mạng che mặt cũng rơi xuống đấ, bên má phải là ba vết sẹo dữ tợn, bên trái lưu lại năm dấu ngón tay đỏ lừng.
Nàng ta quỳ rạp trên đất thở yếu ớt, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc môi nàng ta xuống, nàng ta sợ hãi nhìn thẳng vào Vân Kiến Thụ.
Vân Tử Lạc cũng bị chuyện này làm cho ngây ngẩn cả người.
Ngươi dám mưu sát muội muội mình?
Vân Kiến Thụ hỏi từng chữ từng chữ một.
Từ lúc Vân Kiến Thụ ra mặt giải vây giúp nàng ta, nàng ta đã cảm thấy bất an trong lòng.
Vân Kiến Thụ nắm chặt tay vịn thành quyền, vẻ mặt xót xa: Bình nhi, ta không nghĩ rằng tâm địa con lại độc ác như vậy! Ngay cả muội muội mình cũng không tha
Cha... Không phải con! Giọng Vân Khinh Bình yếu ớt.
Vân Kiến Thụ lập tức nổi giận: Không phải con? Con dám thề không phải mình không? Ta tung hoàng chiến trường hơn chục năm nay, con cho rằng ta không có khả năng phán đoán tình hình sao? Bình nhi! Con còn giảo biện sao? Con có muốn ta cho người đem tên Vương trưởng lão kia vào đây đối chất không?
Vân Khinh Bình im lặng không nói gì, hạ mi mắt, đưa tay vuốt vuốt má trái sưng đỏ vừa bị tát.
Chẳng lẽ, đơn giản chỉ vè con đánh cắp thơ văn của muội muội, sợ bị bại lộ nên con nhẫn tâm đưa muội muội mình vào đường chết?
Vân Kiến Thụ nén giận hỏi tiếp.
Vân Khinh Bình đột nhiên kinh sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Chuyện này, phụ thận cũng biết sao?
Là thái hậu nói cho ta biết, nếu không phải bà ấy nói, đến bây giờ ta vẫn không biết các người đối xử với Lạc nhi thế nào!
Mày kiếm của Vân Kiến Thụ chau lại, giọng điệu nghiêm khắc: Bài thơ vừa rồi ngay cả mấy chữ con cũng không biết, con còn dám mạnh miệng nói với ta bài thơ đó là do con làm?
Vân Khinh Bình nghe được hai chữ: Thái hậu thì vô cùng khẩn trương , không dám lên tiếng.
Vân Kiến Thụ chuyển hướng nhìn về phía Vân Tử Lạc, Lạc nhi, con nói thật cho phụ thân biết, con có ủy khuất gì thì nói với ta, không cần phải giấu trong lòng nhiều năm như vậy!
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng, bước một bước về phía Vân Khinh Bình, trầm giọng nói: Phụ thân cũng nhìn thấy, tỷ tỷ là muốn mạng của con! Vân Tử Lạc ta, chưa bao giờ cần người khác báo thù thay mình, có thù ta ắt báo
Nói xong giữa hai hàng lông mày của nàng lóe lên tia sát ý.
Vân Khinh Bình ngồi dưới đât, lúc ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Vân Tử Lạc, bị hù dọa không ít, sau lưng cũng rả rích đổ mồi hôi lạnh.
Lạc nhi, không được làm bậy!
Vân Kiến Thụ biết được khả năng của nàng, vội vàng lên tiếng.
Trước kia, cũng là vì nể mặt phụ thân, một phần cũng là không có chứng cứ, con không đụng đến tỷ tỷ. Nhưng hôm nay, trước mặt phụ thân, trước mặt ta còn dám công khai ám sát con, phụ thân bảo con làm sao tha được cho nàng
Vân Tử Lạc lạnh lùng nói, ngón ay cũng từ từ lấy kim đao.
Lạc nhi, đừng!
Vân Kiến Thụ thấy Vân Tử Lạc lạnh lùng như vậy, y hết là Tu La từ địa ngục, ông cũng biết tình hình có vẻ không ổn, liền vọt một cái, cả thân mình từ xe lăng bay vọt ra ngoài.
Ông nằm sấp ngay đúng chỗ bên cạnh Vân Khinh Bình, đau đớn chống người lên, ánh mắt khổ sở cẩu xin nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Phụ thân biết mẹ con Bình nhi đối xử với con như vậy là không tốt! Nhưng đây cũng là lỗi của ta, con có gì bất mãn cứ tìm ta! Dù sao Bình nhi cũng là cốt nhục của ta, coi như con nể mặt ta mà tha cho nó lần này được không?
Phụ thân cầu xin con
Vân Kiến Thụ nói, rồi quỳ ngay trước mặt nàng.
Vân Tử Lạc vội vàng tránh đi, trong đầu cũng tỉnh táo lại, Phụ thân, người cần gì phải làm vậy
Vân Kiến Thụ thở dài một tiếng, nói: Nếu lần sau Bình nhi còn dám động đến con, nó sống hay chết phụ thân cũng mặc kệ, nhưng lần này, con coi như nể mặt ta mà tha cho nó được không?
Vân Tử Lạc chần chừ, sát ý trong ánh mắt cũng dần dần biến mất.
Nhưng mà, Vân Khinh Bình không đụng đến nàng nữa! Chỉ sợ nàng ta còn chưa có khả năng!
Vân Kiến Thụ nghiêng đầu, nghiêm nghị nhìn Vân Khinh Bình.
Vân Khinh Bình lập tức bò tới chân nàng, thề thốt đảm bảo: Lạc nhi,, về sau ta không dám đụng đến muội nữa! Khối ngọc ái ngàn năm này ta cũng không cần nữa, trả lại cho muội!
Nói xong nàng ta đem ngọc ái đặt lên lòng bàn tay nàng.
Vân Tử Lạc cười châm biếm.
Chắc là lúc đó nàng ta nghe được Sở Hàn Lâm nói chuyện cùng phụ thân, biết được rằng giữ ngọc ấm này sẽ rước họa vào thân, nên mới ném lại cho nàng!
Nàng cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay, cười cười: Ngọc này đã nhận chủ, còn đưa cho ta làm gì
Sau khi nói xong nàng lùi lại một bước.
Mặc dù người phụ nữ ở Lê Uyển đó không phải là mẫu thân nàng, nhưng lại đặc biệt đem ngọc ái này cho Vân Khinh Bình, nàng dù thế nào cũng không muốn lấy lại nó.
Vân Tử Lạc thuận thế hỏi Vân Kiến Thụ lai lịch của khối ngọc này, vì sao lúc vừa nhìn thấy ông đã khẳng định đó là ngọc của Vân Khinh Bình.
Mà điều Vân Khinh BÌnh quan tâm nhất bây giờ là nàng ta có phải là con gái là Lâm Thanh Thanh hay không?
Vân Kiến Thụ trả lời không rõ ràng lắm, chỉ nói là ái ngọc nhận chủ của Lưu Ly các, lại không biết ngọc này vì sao lại thuộc về Vân Khinh Bình.
Vân Tử Lạc vì nể mặt VÂn Kiến Thụ nên cũng không gây khó dễ gì với Vân Khinh Bình nữa, trong lòng nàng lại nhớ đến chuyện của Vương trưởng lão và Ngô Đại đang bị trói,, nàng vội vàng nói vài câu rồi rời đi.
Vừa về đến trước cửa phòng, đã nhìn thấy sắc mặt Đào nhi tái mét đi tới đi lui ở hành lang.
Đào nhi! Sao vậy? Ngô Đại xảy ra chuyện sao? Nàng đã tính toán sẵn, sợi dây nhỏ kia căn bản không thể uy hiếp tín mạng của hắn được.
Tiểu thư Đào nhi nhìn thấy nàng mừng rỡ chạy đến, Sợi dây không đứt, đao vẫn ở đó, chỉ là không thấy Ngô Đại đâu nữa!
Có chuyện này sao? Vân Tử Lạc nhíu mày
Hắn và dây lưng của tiểu thư không thấy đâu nữa! Không có dấu vết dãy dụa, có phải hắn được cứu đi không?
Dào nhi vừa dứt lời, Vân Tử Lạc đã vội vã chạy về phía sau phòng bếp.
Cho người đi tìm mọi người đến đây Nàng phân phó cho vài người.
Chỉ một lúc sau, mọi người đến đủ, Vân Tử LẠc hỏi xem hắn đi về hướng nào.
Mọi người được mời đến mờ mịt không hiểu chuyện gì, trong lòng Vân Tử Lạc chùng xuống, nhớ đến điều gì đó liền quay đầu chạy về phía cửa sau.
Đao nhì thấy nàng vội vàng như vậy cũng vội vàng chạy đuổi theo sau.
Vân Tử Lạc vừa tới cửa sau, một thân ánh đen liền vọt đến, giọng nói hổn hển: Rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì?
Vân Tử Lạc nào có tâm tư dài dòng với hắn, mặt lạnh hỏi: Ngươi có nhìn thấy một người khả nghi từ trong phủ chạy ra hay không ?
Vương trưởng lão nhíu áy, dường như không có ý trả lời vấn đề này.
Ta hỏi ngươi điếc sao? Vân Tử Lạc lớn tiếng quát.
Nhớ lại chuyện Vương trưởng lão hạ độc mình, nàng lại càng tứ giận, thái độ đối với hắn lại càng thiếu kiên nhẫn.
Giọng của nàng vốn đang trầm lại đột nhiên cao giọng lên, trong bóng tối tĩnh mịch lại càng nghiêm nghị quyết đoán.
Đừng nói Vương trưởng lão giật mình ngay cả Đảo nhi cũng run lên.
Vương trưởng lão cuối cùng cũng nói ra vài chữ: Vừa rồi có hai người một đen một trắng mang theo một người từ trong phủ ra ngoài
Một đen một trắng?
Vân Tử Lạc không suy nghĩ nhiều, lập tức hỏi luôn: Có phải là mang theo một nam nhân trung tuổi bị trói không?
Đúng!
Họ đi hướng nào?/
Thành đông
Vân Tử Lạc dịch chân, thân hình linh hoạt lướt về phía thành đông.
Vương trưởng lão căng thẳng nhìn theo bóng lưng nàng, hắn làm sao có thể để nàng chạy đi như vậy được! Nghĩ vậy hắn vội vàng vận khinh công đuổi theo nàng.
Đào nhi cũng chạy theo nàng, nhưng càng đuổi theo lại càng cách xa, cuối cùng đành quay đầu trở về.
--
Buổi tối ngoài Thành Đông, hai thân ảnh một đen một trắng dừng lại.
Sư phụ hội nghị tối nay ở đâu? Người áo đen hỏi.
Ta làm sao biết được! Nếu không thì đi hỏi một tý đi Người áo trắng cười đáp
Bên cạnh, Ngô Đại bị trói trán đầy mồ hôi, mặt hắn trắng bệch như một tờ giấy, môi cũng run rẩy,
Nhưng chỉ một lúc sau, đã có bóng người chạy về phía đông.
Có người đến, là cứu trợ của hắn sao?
Sợ gì chứ! Chúng ta chờ một chút xem sao
Hai người họ chăm chú nhìn về phía đó. Vân Tử Lạc đã đến cửa đông, đôi mắt hạnh nhìn về phía Ngô Đại một tý rồi lại nhìn về phía Hắc Bạch vô thường.
À, thì ra là bại tướng dưới tay ta Người áo đen cười cười nói/
Kế thứ ba mươi sáu thì ra là bỏ chạy, tiểu cô nương, ai dạy ngươi vậy?
Bạch vô thường cười híp mắt hỏi Vân Tử Lạc.
Đừng có nói nhảm nữa! Vân Tử Lạc lên tiếng, giọng điệu trầm lnahj, dưới khăn che mặt nụ cười như hàn bằng, một chút đùa giỡn cũng không có
Hắc Bạch vô thường ngay lập tức bị khí thế ngang tàn của Vân Tử Lạc làm cho giật mình.
Một thiếu nữ như nàng làm sao có thể có khí chất như vậy...
Vương trưởng lão cũng đuổi theo tới, nghe những lời của Vân Tử Lạc huyệt thái dương không khỏi giật giật.
Ngô Đại nhìn thấy Vân Tử Lạc, lại nghe thấy khẩu khí nói chuyện của nàng, lại nghĩ đến thủ đoạn của nàng, không khỏi run rẩy, trong lòng cũng có một tia hy vọng.
Nhị tiểu thư, cứu ta! Ngô đại này đời đời kiếp kiếp cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa trả ơn nhị tiểu thư! Xin cô đừng giao ta cho bọn họ
Lúc này Ngô Đại cũng không thèm để ý gì nữa, lớn tiếng kêu.
Ánh mắt Hắc Bạch vô thường lóe lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngô Đại.
Su huynh, dù gì trên giang hồ huynh cũng có chút tiếng tăm, nói ra những lời này không thấy xấu hổ sao? Người áo đen quay mặt lại nói.
Bạch Y nhân lại nhếch khóe miệng, cười: Ngô sư huynh, ta biết huynh cũng đến mười mấy năm nay, hôm nay huynh thật làm cho ta kinh ngạc
Ngô Đại sắc mặt tái nhợt, không thèm để ý đến hai người bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Hai người này là sư đệ của người? Vân Tử Lạc hỏi.
Ngô Đại vội vàng nói: Sớm đã không còn là sư đệ nữa! Mười mấy năm truowcsc cũng không phải! Bây giờ bọn họ là kẻ thù của ta
Vân Tử Lạc không nói gì thêm, đôi mắt hạnh trầm xuống, trở tay rút lấy thanh bảo kiểm bên hông của Vương trưởng lão, thân ảnh nhanh nhạy trực tiếp hướng về phía Hắc Bạch vô thường.
Hắc bạch vô thường thấy nàng tấn công đến, vẻ mặt vẫn bình thản, cũng không để võ công của nàng.
Dù sao lần trước họ cũng đã xem qua thân thủ của nàng.
Vân Tử Lạc cười lạnh, thế gian này dám khinh thường kim đao và kiếm thuật của nàng e rằng không được mấy người!
Sở dĩ bình thường nàng thích dùng Tuyết sát, thứ nhất là vì thuận tay, hai là tuyết sát là nhuyễn binh khí, phạm vi công kích rộng lại rất tiện.
Nàng kêu nhỏ một tiếng, mũi kiếm lập tức giống như một con răn, run mở, long khay hùng cứ, kiếm thế tăng nhiều!
Hắc y nhân vội vàng tránh đi mũi kiễm của nàng.Mũi kiếm như một cơn gió soạt qua mắt hắn
Hắn không khỏi sợ hãi vội vàng lùi về phía sau hai bước.
Mà mũi kiếm cũng nhanh chóng chuyển hướng, nhanh như chớp đâm về phía Bạch y nhân.
Đường kiếm tinh xảo, thủ pháp thành thạo, thân ảnh đi kiếm như múa, làm cho người xem cũng cảm thấy rất đẹp.
Vưỡng trưởng lão đã không thể ngăn được kích động trong lòng mà kêu lên Tốt
Vân Tử Lạc nheo mắt, kiếm trên tay càng gia tăng lực đào, chỉ nghe một loạt tiếng Soạt Soạt soạt không ngừng vang lên, bộ dạng nàng đi kiếm rất nhanh, hai tau nàng vừa nhấc lên, bốn miêng kim đao đã đâm thẳng vào ngực của hắc Bạch y vô thường,
Soạt một tiếng vang lên, hai kim đoa phân biết đâm vào bả vai của Hắc Bạch vô thường.
Hắc Bạch vô thường nhanh chóng chạy trốn đến khoảng cách an toàn.
Để lại người cho ta. Cút! Môi mỏng của Vân Tử Lạc hé mở, lạnh lùng nói từng chữ.
Đi! Hắc Bạch vô thường nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Bọn họ nhìn ra được, nàng là một cao thủ.
Vân Tử Lạc liền trở tay cời trói cho Ngô Đại, ánh mắt Ngô Đại khiếp sợ nhìn về phía nàng, Vương trưởng lão cũng không khác hắn là mấy.
Người, là hắc đạo ở Kỳ Hạ? Ngô Đại dò xét
Vân Tử Lạc liếc hắn một cái, thản nhiên nói: Đi theo ta, chỉ cần làm việc ta nói là được
Nàng đường nhiên sẽ không nói lai lịch của mình cho bọn họ, nhiều năm làm sát thủ cho nàng biết, càng thần bí thì uy hiếp càng có tác dụng.
Ngô Đại lập tức gật đầu, vẻ mặt kính phục.
Vương trưởng lão lúc này mới nhớ ra việc chính của mình, vừa muốn lên tiếng thì từ xa vọng lại tiếng của bổ đầu: Đại nhân,c hính là bọn họ, mấy người họ tụ họp ở đây gây rối
Ba người ngẩng đầu nhìn về phía đó, trong bóng tối, xa xa có nhiều bóng người, đều thắp đèn nhưng nhất thời không nhìn rõ mặt.
Chỉ nghe thấy tiếng cười dễ nghe truyền đến: Đã là như vậy, dẫn bọn họ về phủ thẩm vấn
Ánh mắt Ngô Đại lạnh lẽo, Vương trưởng lão cũng bị dọa đến hồn phi phách tán, hắn không nghĩ được gì nhiều, chân nhanh hơn đầu liền chạy đi...
Vương gia, là hắn! Có người hô lớn,lúc vừa tới cũng ít người để ý tới
Để hắn chạy thoát Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
Một giọng cung kính khác Nhiếp chính vương, bây giờ bắt hắn về phủ của ngài phải không ạ?
Bên kia còn chưa kịp trả lời, Vân Tử Lạc đã đi lên phía trước hét lớn: Hách Liên Ý, xuống đây cho ta! Còn dám ở trên đó giả thần giả quỷ
Thị vệ nghe thấy vậy hoa mắt chóng mặt, chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đât, cả gương mặt vặn vẹo.
Trời ơi! Hắn không nghe nhâm chứ!
Thiếu nữ này thần kinh có bình thường không vậy?
-Hết chương 177-
n�T�3ܭ
Đôi mắt hạnh của nàng tối lại, hai ngón tay thuần thục cho viên thuốc vào cổ họng Vương trưởng lão.
Trong đôi mắt nàng có ý cười đắc ý, Vân Tử Lạc lúc này mới rút cây trâm ngang miệng Vương trưởng lão ra, lạnh lùng nói: Ngươi có thể đi
Rồi sau đó nàng hạ thấp giọng: Ở sau Vân phủ chờ ta, nếu không đừng nghĩ đến chuyện có thuốc giải
Vương trưởng lão vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lại bị Vân Tử Lạc đẩy ra, Ầm sau đó tiếng đóng cửa phòng vang lên, nàng xoay người đi về hướng Vân Kiến Thụ.
Phụ thân
Rồi nhìn về phía Vân Khinh Bình ánh mắt không che dấu sự lạnh lùng.
Lạc nhi Vân Kiến Thụ gọi nàng một tiếng.
Vân Tử Lạc vẫn không nhìn về phía ông, hai mắt nhìn Vân Khinh Bình từ từ nheo lạo, toát lên vẻ sát ý, sau đó mới chậm rãi quay đầu nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Phụ thân có chuyện gì sao?
Nàng nói từng chữ, từng chữ, giọng rất lạnh lùng.
Vân Kiến THụ nhìn sâu vào mắt nàng một cái, sau đó quay đầu nhìn về phía Vân Khinh Bình, nhẹ giọng nói: Bình nhi, lại đây
Vân Kiến Thụ vẫn ngồi bất động trên xe lăn, Vân Khinh Bình liền đi đến bên cạnh ông, khẽ cúi đầu nói: Phụ thân, người giữ con cùng nhị muội lại, có chuyện gì muốn nói sao?
Thực lòng trong lòng nàng ta đang sợ.
Chẳng lẽ phụ thân muốn đem chuyện muốn gán ghép Vân Tử Lạc cho Sở Hàn Lâm nói rõ cho mình sao? Sau đó muốn mình như một quân cờ vô dụng phải rộng lượng thực lòng chúc phúc cho bọn họ?
Đột nhiên Bốp một tiếng, Vân Kiến Thụ nhấc tay, tát thẳng vào mặt Vân Kiến Thụ.
Quỳ xuống!
Giọng nói nghiêm khắc vang lên, người đàn ông quát lớn.
Vân Khinh Bình vốn yếu ớt , bị một cái tát này làm cho ngã soài ra đất, mạng che mặt cũng rơi xuống đấ, bên má phải là ba vết sẹo dữ tợn, bên trái lưu lại năm dấu ngón tay đỏ lừng.
Nàng ta quỳ rạp trên đất thở yếu ớt, một dòng máu đỏ tươi chảy dọc môi nàng ta xuống, nàng ta sợ hãi nhìn thẳng vào Vân Kiến Thụ.
Vân Tử Lạc cũng bị chuyện này làm cho ngây ngẩn cả người.
Ngươi dám mưu sát muội muội mình?
Vân Kiến Thụ hỏi từng chữ từng chữ một.
Từ lúc Vân Kiến Thụ ra mặt giải vây giúp nàng ta, nàng ta đã cảm thấy bất an trong lòng.
Vân Kiến Thụ nắm chặt tay vịn thành quyền, vẻ mặt xót xa: Bình nhi, ta không nghĩ rằng tâm địa con lại độc ác như vậy! Ngay cả muội muội mình cũng không tha
Cha... Không phải con! Giọng Vân Khinh Bình yếu ớt.
Vân Kiến Thụ lập tức nổi giận: Không phải con? Con dám thề không phải mình không? Ta tung hoàng chiến trường hơn chục năm nay, con cho rằng ta không có khả năng phán đoán tình hình sao? Bình nhi! Con còn giảo biện sao? Con có muốn ta cho người đem tên Vương trưởng lão kia vào đây đối chất không?
Vân Khinh Bình im lặng không nói gì, hạ mi mắt, đưa tay vuốt vuốt má trái sưng đỏ vừa bị tát.
Chẳng lẽ, đơn giản chỉ vè con đánh cắp thơ văn của muội muội, sợ bị bại lộ nên con nhẫn tâm đưa muội muội mình vào đường chết?
Vân Kiến Thụ nén giận hỏi tiếp.
Vân Khinh Bình đột nhiên kinh sợ, ngẩng đầu nhìn về phía Vân Kiến Thụ.
Chuyện này, phụ thận cũng biết sao?
Là thái hậu nói cho ta biết, nếu không phải bà ấy nói, đến bây giờ ta vẫn không biết các người đối xử với Lạc nhi thế nào!
Mày kiếm của Vân Kiến Thụ chau lại, giọng điệu nghiêm khắc: Bài thơ vừa rồi ngay cả mấy chữ con cũng không biết, con còn dám mạnh miệng nói với ta bài thơ đó là do con làm?
Vân Khinh Bình nghe được hai chữ: Thái hậu thì vô cùng khẩn trương , không dám lên tiếng.
Vân Kiến Thụ chuyển hướng nhìn về phía Vân Tử Lạc, Lạc nhi, con nói thật cho phụ thân biết, con có ủy khuất gì thì nói với ta, không cần phải giấu trong lòng nhiều năm như vậy!
Vân Tử Lạc lạnh lùng cười một tiếng, bước một bước về phía Vân Khinh Bình, trầm giọng nói: Phụ thân cũng nhìn thấy, tỷ tỷ là muốn mạng của con! Vân Tử Lạc ta, chưa bao giờ cần người khác báo thù thay mình, có thù ta ắt báo
Nói xong giữa hai hàng lông mày của nàng lóe lên tia sát ý.
Vân Khinh Bình ngồi dưới đât, lúc ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Vân Tử Lạc, bị hù dọa không ít, sau lưng cũng rả rích đổ mồi hôi lạnh.
Lạc nhi, không được làm bậy!
Vân Kiến Thụ biết được khả năng của nàng, vội vàng lên tiếng.
Trước kia, cũng là vì nể mặt phụ thân, một phần cũng là không có chứng cứ, con không đụng đến tỷ tỷ. Nhưng hôm nay, trước mặt phụ thân, trước mặt ta còn dám công khai ám sát con, phụ thân bảo con làm sao tha được cho nàng
Vân Tử Lạc lạnh lùng nói, ngón ay cũng từ từ lấy kim đao.
Lạc nhi, đừng!
Vân Kiến Thụ thấy Vân Tử Lạc lạnh lùng như vậy, y hết là Tu La từ địa ngục, ông cũng biết tình hình có vẻ không ổn, liền vọt một cái, cả thân mình từ xe lăng bay vọt ra ngoài.
Ông nằm sấp ngay đúng chỗ bên cạnh Vân Khinh Bình, đau đớn chống người lên, ánh mắt khổ sở cẩu xin nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Phụ thân biết mẹ con Bình nhi đối xử với con như vậy là không tốt! Nhưng đây cũng là lỗi của ta, con có gì bất mãn cứ tìm ta! Dù sao Bình nhi cũng là cốt nhục của ta, coi như con nể mặt ta mà tha cho nó lần này được không?
Phụ thân cầu xin con
Vân Kiến Thụ nói, rồi quỳ ngay trước mặt nàng.
Vân Tử Lạc vội vàng tránh đi, trong đầu cũng tỉnh táo lại, Phụ thân, người cần gì phải làm vậy
Vân Kiến Thụ thở dài một tiếng, nói: Nếu lần sau Bình nhi còn dám động đến con, nó sống hay chết phụ thân cũng mặc kệ, nhưng lần này, con coi như nể mặt ta mà tha cho nó được không?
Vân Tử Lạc chần chừ, sát ý trong ánh mắt cũng dần dần biến mất.
Nhưng mà, Vân Khinh Bình không đụng đến nàng nữa! Chỉ sợ nàng ta còn chưa có khả năng!
Vân Kiến Thụ nghiêng đầu, nghiêm nghị nhìn Vân Khinh Bình.
Vân Khinh Bình lập tức bò tới chân nàng, thề thốt đảm bảo: Lạc nhi,, về sau ta không dám đụng đến muội nữa! Khối ngọc ái ngàn năm này ta cũng không cần nữa, trả lại cho muội!
Nói xong nàng ta đem ngọc ái đặt lên lòng bàn tay nàng.
Vân Tử Lạc cười châm biếm.
Chắc là lúc đó nàng ta nghe được Sở Hàn Lâm nói chuyện cùng phụ thân, biết được rằng giữ ngọc ấm này sẽ rước họa vào thân, nên mới ném lại cho nàng!
Nàng cúi đầu nhìn miếng ngọc trong tay, cười cười: Ngọc này đã nhận chủ, còn đưa cho ta làm gì
Sau khi nói xong nàng lùi lại một bước.
Mặc dù người phụ nữ ở Lê Uyển đó không phải là mẫu thân nàng, nhưng lại đặc biệt đem ngọc ái này cho Vân Khinh Bình, nàng dù thế nào cũng không muốn lấy lại nó.
Vân Tử Lạc thuận thế hỏi Vân Kiến Thụ lai lịch của khối ngọc này, vì sao lúc vừa nhìn thấy ông đã khẳng định đó là ngọc của Vân Khinh Bình.
Mà điều Vân Khinh BÌnh quan tâm nhất bây giờ là nàng ta có phải là con gái là Lâm Thanh Thanh hay không?
Vân Kiến Thụ trả lời không rõ ràng lắm, chỉ nói là ái ngọc nhận chủ của Lưu Ly các, lại không biết ngọc này vì sao lại thuộc về Vân Khinh Bình.
Vân Tử Lạc vì nể mặt VÂn Kiến Thụ nên cũng không gây khó dễ gì với Vân Khinh Bình nữa, trong lòng nàng lại nhớ đến chuyện của Vương trưởng lão và Ngô Đại đang bị trói,, nàng vội vàng nói vài câu rồi rời đi.
Vừa về đến trước cửa phòng, đã nhìn thấy sắc mặt Đào nhi tái mét đi tới đi lui ở hành lang.
Đào nhi! Sao vậy? Ngô Đại xảy ra chuyện sao? Nàng đã tính toán sẵn, sợi dây nhỏ kia căn bản không thể uy hiếp tín mạng của hắn được.
Tiểu thư Đào nhi nhìn thấy nàng mừng rỡ chạy đến, Sợi dây không đứt, đao vẫn ở đó, chỉ là không thấy Ngô Đại đâu nữa!
Có chuyện này sao? Vân Tử Lạc nhíu mày
Hắn và dây lưng của tiểu thư không thấy đâu nữa! Không có dấu vết dãy dụa, có phải hắn được cứu đi không?
Dào nhi vừa dứt lời, Vân Tử Lạc đã vội vã chạy về phía sau phòng bếp.
Cho người đi tìm mọi người đến đây Nàng phân phó cho vài người.
Chỉ một lúc sau, mọi người đến đủ, Vân Tử LẠc hỏi xem hắn đi về hướng nào.
Mọi người được mời đến mờ mịt không hiểu chuyện gì, trong lòng Vân Tử Lạc chùng xuống, nhớ đến điều gì đó liền quay đầu chạy về phía cửa sau.
Đao nhì thấy nàng vội vàng như vậy cũng vội vàng chạy đuổi theo sau.
Vân Tử Lạc vừa tới cửa sau, một thân ánh đen liền vọt đến, giọng nói hổn hển: Rốt cuộc ngươi cho ta ăn cái gì?
Vân Tử Lạc nào có tâm tư dài dòng với hắn, mặt lạnh hỏi: Ngươi có nhìn thấy một người khả nghi từ trong phủ chạy ra hay không ?
Vương trưởng lão nhíu áy, dường như không có ý trả lời vấn đề này.
Ta hỏi ngươi điếc sao? Vân Tử Lạc lớn tiếng quát.
Nhớ lại chuyện Vương trưởng lão hạ độc mình, nàng lại càng tứ giận, thái độ đối với hắn lại càng thiếu kiên nhẫn.
Giọng của nàng vốn đang trầm lại đột nhiên cao giọng lên, trong bóng tối tĩnh mịch lại càng nghiêm nghị quyết đoán.
Đừng nói Vương trưởng lão giật mình ngay cả Đảo nhi cũng run lên.
Vương trưởng lão cuối cùng cũng nói ra vài chữ: Vừa rồi có hai người một đen một trắng mang theo một người từ trong phủ ra ngoài
Một đen một trắng?
Vân Tử Lạc không suy nghĩ nhiều, lập tức hỏi luôn: Có phải là mang theo một nam nhân trung tuổi bị trói không?
Đúng!
Họ đi hướng nào?/
Thành đông
Vân Tử Lạc dịch chân, thân hình linh hoạt lướt về phía thành đông.
Vương trưởng lão căng thẳng nhìn theo bóng lưng nàng, hắn làm sao có thể để nàng chạy đi như vậy được! Nghĩ vậy hắn vội vàng vận khinh công đuổi theo nàng.
Đào nhi cũng chạy theo nàng, nhưng càng đuổi theo lại càng cách xa, cuối cùng đành quay đầu trở về.
--
Buổi tối ngoài Thành Đông, hai thân ảnh một đen một trắng dừng lại.
Sư phụ hội nghị tối nay ở đâu? Người áo đen hỏi.
Ta làm sao biết được! Nếu không thì đi hỏi một tý đi Người áo trắng cười đáp
Bên cạnh, Ngô Đại bị trói trán đầy mồ hôi, mặt hắn trắng bệch như một tờ giấy, môi cũng run rẩy,
Nhưng chỉ một lúc sau, đã có bóng người chạy về phía đông.
Có người đến, là cứu trợ của hắn sao?
Sợ gì chứ! Chúng ta chờ một chút xem sao
Hai người họ chăm chú nhìn về phía đó. Vân Tử Lạc đã đến cửa đông, đôi mắt hạnh nhìn về phía Ngô Đại một tý rồi lại nhìn về phía Hắc Bạch vô thường.
À, thì ra là bại tướng dưới tay ta Người áo đen cười cười nói/
Kế thứ ba mươi sáu thì ra là bỏ chạy, tiểu cô nương, ai dạy ngươi vậy?
Bạch vô thường cười híp mắt hỏi Vân Tử Lạc.
Đừng có nói nhảm nữa! Vân Tử Lạc lên tiếng, giọng điệu trầm lnahj, dưới khăn che mặt nụ cười như hàn bằng, một chút đùa giỡn cũng không có
Hắc Bạch vô thường ngay lập tức bị khí thế ngang tàn của Vân Tử Lạc làm cho giật mình.
Một thiếu nữ như nàng làm sao có thể có khí chất như vậy...
Vương trưởng lão cũng đuổi theo tới, nghe những lời của Vân Tử Lạc huyệt thái dương không khỏi giật giật.
Ngô Đại nhìn thấy Vân Tử Lạc, lại nghe thấy khẩu khí nói chuyện của nàng, lại nghĩ đến thủ đoạn của nàng, không khỏi run rẩy, trong lòng cũng có một tia hy vọng.
Nhị tiểu thư, cứu ta! Ngô đại này đời đời kiếp kiếp cam tâm tình nguyện làm trâu ngựa trả ơn nhị tiểu thư! Xin cô đừng giao ta cho bọn họ
Lúc này Ngô Đại cũng không thèm để ý gì nữa, lớn tiếng kêu.
Ánh mắt Hắc Bạch vô thường lóe lên vẻ kinh ngạc, quay đầu nhìn Ngô Đại.
Su huynh, dù gì trên giang hồ huynh cũng có chút tiếng tăm, nói ra những lời này không thấy xấu hổ sao? Người áo đen quay mặt lại nói.
Bạch Y nhân lại nhếch khóe miệng, cười: Ngô sư huynh, ta biết huynh cũng đến mười mấy năm nay, hôm nay huynh thật làm cho ta kinh ngạc
Ngô Đại sắc mặt tái nhợt, không thèm để ý đến hai người bọn họ, chỉ chăm chăm nhìn về phía Vân Tử Lạc.
Hai người này là sư đệ của người? Vân Tử Lạc hỏi.
Ngô Đại vội vàng nói: Sớm đã không còn là sư đệ nữa! Mười mấy năm truowcsc cũng không phải! Bây giờ bọn họ là kẻ thù của ta
Vân Tử Lạc không nói gì thêm, đôi mắt hạnh trầm xuống, trở tay rút lấy thanh bảo kiểm bên hông của Vương trưởng lão, thân ảnh nhanh nhạy trực tiếp hướng về phía Hắc Bạch vô thường.
Hắc bạch vô thường thấy nàng tấn công đến, vẻ mặt vẫn bình thản, cũng không để võ công của nàng.
Dù sao lần trước họ cũng đã xem qua thân thủ của nàng.
Vân Tử Lạc cười lạnh, thế gian này dám khinh thường kim đao và kiếm thuật của nàng e rằng không được mấy người!
Sở dĩ bình thường nàng thích dùng Tuyết sát, thứ nhất là vì thuận tay, hai là tuyết sát là nhuyễn binh khí, phạm vi công kích rộng lại rất tiện.
Nàng kêu nhỏ một tiếng, mũi kiếm lập tức giống như một con răn, run mở, long khay hùng cứ, kiếm thế tăng nhiều!
Hắc y nhân vội vàng tránh đi mũi kiễm của nàng.Mũi kiếm như một cơn gió soạt qua mắt hắn
Hắn không khỏi sợ hãi vội vàng lùi về phía sau hai bước.
Mà mũi kiếm cũng nhanh chóng chuyển hướng, nhanh như chớp đâm về phía Bạch y nhân.
Đường kiếm tinh xảo, thủ pháp thành thạo, thân ảnh đi kiếm như múa, làm cho người xem cũng cảm thấy rất đẹp.
Vưỡng trưởng lão đã không thể ngăn được kích động trong lòng mà kêu lên Tốt
Vân Tử Lạc nheo mắt, kiếm trên tay càng gia tăng lực đào, chỉ nghe một loạt tiếng Soạt Soạt soạt không ngừng vang lên, bộ dạng nàng đi kiếm rất nhanh, hai tau nàng vừa nhấc lên, bốn miêng kim đao đã đâm thẳng vào ngực của hắc Bạch y vô thường,
Soạt một tiếng vang lên, hai kim đoa phân biết đâm vào bả vai của Hắc Bạch vô thường.
Hắc Bạch vô thường nhanh chóng chạy trốn đến khoảng cách an toàn.
Để lại người cho ta. Cút! Môi mỏng của Vân Tử Lạc hé mở, lạnh lùng nói từng chữ.
Đi! Hắc Bạch vô thường nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng biến mất vào bóng tối.
Bọn họ nhìn ra được, nàng là một cao thủ.
Vân Tử Lạc liền trở tay cời trói cho Ngô Đại, ánh mắt Ngô Đại khiếp sợ nhìn về phía nàng, Vương trưởng lão cũng không khác hắn là mấy.
Người, là hắc đạo ở Kỳ Hạ? Ngô Đại dò xét
Vân Tử Lạc liếc hắn một cái, thản nhiên nói: Đi theo ta, chỉ cần làm việc ta nói là được
Nàng đường nhiên sẽ không nói lai lịch của mình cho bọn họ, nhiều năm làm sát thủ cho nàng biết, càng thần bí thì uy hiếp càng có tác dụng.
Ngô Đại lập tức gật đầu, vẻ mặt kính phục.
Vương trưởng lão lúc này mới nhớ ra việc chính của mình, vừa muốn lên tiếng thì từ xa vọng lại tiếng của bổ đầu: Đại nhân,c hính là bọn họ, mấy người họ tụ họp ở đây gây rối
Ba người ngẩng đầu nhìn về phía đó, trong bóng tối, xa xa có nhiều bóng người, đều thắp đèn nhưng nhất thời không nhìn rõ mặt.
Chỉ nghe thấy tiếng cười dễ nghe truyền đến: Đã là như vậy, dẫn bọn họ về phủ thẩm vấn
Ánh mắt Ngô Đại lạnh lẽo, Vương trưởng lão cũng bị dọa đến hồn phi phách tán, hắn không nghĩ được gì nhiều, chân nhanh hơn đầu liền chạy đi...
Vương gia, là hắn! Có người hô lớn,lúc vừa tới cũng ít người để ý tới
Để hắn chạy thoát Người đàn ông hừ lạnh một tiếng.
Một giọng cung kính khác Nhiếp chính vương, bây giờ bắt hắn về phủ của ngài phải không ạ?
Bên kia còn chưa kịp trả lời, Vân Tử Lạc đã đi lên phía trước hét lớn: Hách Liên Ý, xuống đây cho ta! Còn dám ở trên đó giả thần giả quỷ
Thị vệ nghe thấy vậy hoa mắt chóng mặt, chân mềm nhũn suýt nữa ngã xuống đât, cả gương mặt vặn vẹo.
Trời ơi! Hắn không nghe nhâm chứ!
Thiếu nữ này thần kinh có bình thường không vậy?
-Hết chương 177-
n�T�3ܭ
/331
|