Một nữ nhân trong y phục trắng, mang mạng che mặt, để lộ đôi mắt tràn đầy mệt mỏi ngoài mạng che.
Vân Khinh Bình... Vân Tử Lạc nhìn nàng ta, mặt không biến sắc. Thân ảnh yểu điệu của Vân Khinh Bình lọt qua khe hở, Vân Tử Lạc lòng càng chua xót.
Nữ nhân này, cũng thật có bản lĩnh.
Không kể đến Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm, ngay cả Hách Liên Ý tỷ ta cũng có quan hệ không tầm thường.
Nhưng mà, nàng không hiểu.
Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên bị nàng ta lừa dối thì không nói, nhưng Hách Liên Ý chẳng lẽ cũng nghe mấy lời ngon ngọt của tỷ ta, thế chẳng phải chàng cũng quá nông cạn sao!
Nam nhân như vậy, cần gì nàng phải quý trọng?
Nghĩ đến đến, Vân Tử Lạc lại bình tâm hơn một chút, đoàn người Vân Khinh Bình đã biến mất sau hành lang.
Tỷ ta tới đây, chẳng lẽ vì đại hội Lưu ly các ba ngày sau?
Như vậy, là Hách Liên Ý nói tỷ ta đến!
Hách Liên Ý sớm đã biết thân phận của tỷ ta, là con gái của Các chủ Lưu Ly các , hiện tại lại đảm nhiệm tiểu các chủ đương nhiệm của Lưu Ly các. Thành Đông là tổng hội của Lưu ly các, Vân Khinh Bình không sợ bị lộ thân phận, ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây, ắt hẳn là có đại sự!
Chẳng lẽ, lần này Hách Liên Ý trở về Nam Xuyên là vì chuyện này!
Nghĩ đến hai người bọn họ lén lút không cho nàng biết bí mật này, sự phiền muộn càng bủa vây lấy tâm trí nàng.
Nàng vừa muốn quay lại, thì thấp thoáng bóng trắng đứng trước cửa sổ phòng nàng, Vân Tử Lạc kinh hãi, nhìn rõ là Tạ Tâm, tà áo bị gió thổi bay, người đàn ông đạp nhẹ lên mặt đất rồi nhảy đi...
Hướng hắn đi là về phía phòng của Vân Khinh Bình.
Vân Tử Lạc không khỏi hiếu kỳ, những ngày này Tạ Tầm luôn cho nàng cảm giác hắn rất thần bí.
Lặng lẽ bám theo, Vân Tử Lạc mượn bóng đêm núp ở trên nóc nhà.
Từ trong phòng tối của quán trọ truyền đến giọng ngái ngủ của Vân Khinh Bình: Được rồi, lui cả đi, ta muốn ngủ
Một lúc sau, Thanh Dạ đi ra, sắp xếp thị vệ ổn thỏa rồi mới rời đi.
Tạ Tầm căn bản không lo nhưng thị vệ này, rất nhanh liền đi vào phòng Vân Khinh Bình.
Vân Tử Lạc án binh bất động, nửa tuần hương sau, Tạ Tầm vội vã rời khỏi đó, sắc mặt khó coi dị thường.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Vân Tử Lạc vừa mới thức dậy, tạ Tầm đã đến,
Lạc nhi, hôm này trời sáng ta sẽ đi nguyên kinh, có muốn đi cùng ta không?
Nhanh vậy sao, bá bá không đợi đại hội của Lưu Ly các sao? Vân Tử Lạc kinh ngạc.
Không Tạ Tầm thở dài, Không phải ta muốn vậy! Tạ Tầm nói mơ hồ.
Trong lòng Vân Tử Lạc chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua Tạ Tầm lẻn vào phòng Vân Khinh Bình, vẻ mặt thất vọng đi ra, sáng sớm hôm nay lại muốn rời đi... Chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Chẳng lẽ, vật hắn muốn tìm không có trên người Vân Khinh Bình sao? Vì biết không có, nên thất vọng liền không muốn lưu lại đây nữa?
Nhưng thứ này xuất hiện chớt nhoáng trong đầu nàng, rất nhanh nàng liền cười nói: Ta chờ đại hội kết thúc rồi mới trở về, Tạ bá bá hãy hồi nguyên kinh trước đi, mấy ngày nữa ta đi sau, có điều ta muốn nhờ bá bá đến Túy Vân Lâu ở thành Đông báo tin
Ba ngày nay, Vân Khinh Bình rất hiếm khi ra khỏi phòng, chỉ quanh quẩn quanh quán tọ, Vân Tử Lạc cũng không ra khỏi cửa phòng nửa bước, tránh việc chạm mặt nàng ta.
Buổi tối trước ngày đại hội Lưu ly các, quán trọ có thêm mấy vị khách lạ tới.
Vân Tử Lạc đang ngồi trên cây đại thụ trong hậu viện ngồi nghịch lá cây, nàng cuộn chiếc lá thành một cái kèn nhỏ, đặt đến bên môi, vừa định thổi,thì phía phòng cuối hành lang tầng hai truyền đến tiếng gõ cửa.
Đó là phía phòng Vân Khinh Bình, Vân Tử Lạc nhạy cảm, trèo lên ngọn cây, nhìn về phía tầng hai,
Ta Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang bên lỗ tai nàng,Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng.
Chiếc kèn lá xanh cũng rơi từ tay nàng rơi xuống dưới, nhẹ nhàng đáp lên mặt đất.
Không biết Vân Khinh Bình nói gì, chỉ thấy thân ảnh màu đen ở cuối hành lang xem xét trước sau, rồi mở cửa sổ nhảy vào trong.
Vân Tử Lạc chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cơ thế cao lớn cường tráng, trường bào đen nhánh, vạt áo dài chạm đất, phác họa lên vóc dáng hoàn mỹ của người đàn ông.
Động tác linh hoạt thuần thục vọt qua cưa sổ đó quá quẹn thuộc, mọi thứ cứ đâm thẳng vào mắt nàng.
Đã vô số lần, chàng cũng như thế mà nhảy vào phòng nàng..
Ở trên ngọn cây ngắm mọi động tĩnh xung quanh, kiếp trước là vì nhiệm vụ phải vậy, kiếp này là vì nàng yêu thích...
Nhưng giờ phút này, Vân Tử Lạc lại hận quyết định này của mình.
Những ngày này, chàng đang tìm nàng, nàng đang trốn tránh, nhưng chưa từng nhìn thấy chàng, nội tâm nàng không khỏi buồn bực,
Trong lòng nàng luôn tự an ủi mình, tỷ ta chỉ là thuộc hạ của chàng, đêm muộn như vậy chàng đến tìm tỷ ta nhất đinh là vì kế hoạch ngày mai.
Vân Tử Lạc nhắm mắt rồi lại mở mắt, lòng tự trọng không cho phép nàng đến gần căn phòng đó, nàng chỉ yên lạng nhìn ánh sáng trong phòng Vân Khinh Bình.
Một tuần hương, hai tuần hương... Hách Liên Ý còn chưa ra khỏi đó.
Vân Tử Lạc không khỏi phát hỏa, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng càng tức giận, nàng đạp mũi chân một phát, đã từ ngọn cây bay đến đầu hành lang tầng hai.
Ai? Giọng trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông từ trong phòng vọng ra, một chưởng đánh nát cửa sổ.
Nhưng mà hai chân nàng vừa mới chạm đất, cửa sổ phòng Vân Khinh Bình lập tức vang lên tiếng mở cửa, người đàn ông một thân đen nhánh như báo săn mổi bước ra,
Đôi mắt phượng sáng ngời sắc bén quét xung quanh.
Vân Tử Lạc cả kình, hai chân trụ lên xà ngang, nửa người treo lên, Nhiếp chính vương vì vậy không thấy được nàng.
Ai?
Tiếng quát trầm thấp vang lên, lộ ra vẻ hàn băng.
Vân Tử Lạc nhìn mặt đất, buông thả mũi chân, thân thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, chân chạm đất, rồi chạy vè phía ngoài..
Một tiếng Bịch... nhẹ nhàng vang lên, chiếc trâm cài đầu của nàng rơi xuống đất.
Nhiếp chính vương đuổi theo nàng, mãi tới khi nhìn thấy chiếc trâm ngọc sáng bóng dưới chân, trong lòng không khỏi căng thẳng..
Lạc nhi!
Chàng nhìn về bóng tối hét lớn, rồi khom lưng nhặt cây trâm ngọc lên, nhanh chóng đuổi theo.
Thân ảnh mảnh mai của người con gái khi nghe được tiếng gọi thì hơi dừng bước, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất trong màn đêm.
Vẻ mặt Nhiếp chính vương ảo não, vừa rồi chàng có cảm giác trong nội viện có người, cho nên ở cửa sổ phòng Vân Khinh Bình đợi, chỉ đợi người đó hành động liền ra tay.
Lại không ngờ rằng, người đó là nàng.
Nhiếp chính vương vừa giận vừa lo sợ, nàng sẽ không hiểu lầm chứ?
Chàng và Vân Khinh Bình cho tới bây giờ không có nửa điểm quan hệ, nếu có cũng chỉ có một, nàng ta là người nàng hận nhất, là con gái của nữ nhân nàng hận nhất.
Từ lúc đầu tiên nhìn thấy Vân Khinh Bình, chàng liền muốn hành hạ nàng ta, nhưng lại phát hiện nàng ta có giá trị lợi dụng cho nên mới giữ lại mạng cho nàng ta.
Nữ nhân này, trong lòng chàng, ngay cả một thuộc hạ cũng không bằng, nàng ta chỉ là quân cờ mà thôi.
Vốn qua ngày mai, quân cờ này sẽ trở nên vô dụng, chàng vốn cũng không định giữ lại nàng ta, lại nghĩ không nên nói cho Vân Tử Lạc biết sợ nàng lại hiểu lầm.
Nhưng chàng không ngờ, sự tình lại biến thành như thế này!
Vì thành bại ngày mai, đêm nay chàng đến, là muốn nhắc nhở Vân Khinh Bình chuẩn bị kỹ càng, dù sao đây cũng là lần cuối cùng chàng dùng Vân Khinh Bình, lại liên quan đến chuyện hệ trọng, nên chàng mới đích thân đến.
Nhưng Lạc nhi, lại...
Nhiếp chính vương cưỡi hắc phong, dọc theo đường vân Tử Lạc chạy đuổi theo nàng.
Vân Tử Lạc ra khỏi cửa thành, dọc theo quan đạo chạy trốn, đầu tóc sớm đã rối tung, tóc rũ xuống vai, váy áo hơi bung, trong làn gió cũng thổi tung bay mạng che mặt của nàng.
Gió đêm cực kỳ mát mẻ, dưới cái nóng oi bức của mùa hè lại cảm giác rất thoải mái.
Nhưng Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy toàn thân mình như bước vào hầm băng, lạnh đến co rút lỗ chân lông, hàm răng cũng run lên cầm cập.
Ở khu rừng phía sau quan đạo, loáng thoáng có ánh đèn dầu,
Vân Tử Lạc cắn răng,nghiêng người nhảy qua quan đạo, chạy về phía rừng.
Gió đêm nổi lên, một trận gió cuốn theo cát và bụi tát đến mặt nàng, Vân Tử Lạc nàng tay phải chặn gió, lúc ngẩng đầu lên, thì ngọn đèn kia đã tắt.
Vân Tử Lạc ngạc nhiên, định thần nhìn lại, mới phát hiện , đó không phải là ánh lửa mà cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Đây là trận pháp!
Nàng định tâm lại, tinh tế quan sát bốn phía, sau mấy lần xông ra thì nàng phát hiện ra, trần pháp này cùng trận pháp này cùng trận pháp Bát quái cửu cung đã được chứng kiến ở 1 gia tộc kiếp trước tuy cách thức khác nhau nhưng cách hóa giải lại giống nhau đến lạ kỳ.
Nàng hóa giải nhanh chóng rồi đi vào chỗ rừng sâu kia.
Ánh sáng của nến ngay lập tức xuất hiện trước mặt, đó là một gian nhà nhỏ.
Vân Tử Lạc chậm rãi bước đến, trong nhà có ba ông lão đứng đó, cùng hướng mặt về phía nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Là nàng Người mặc áo chữ đứng phía trước nhướn mày nói.
Chỉ có một mình nàng Người mặc áo xanh đứng bên tay trái giọng nghi hoặc.
Đúng là nàng Người còn lại vuốt vuốt râu nói.
Ba vị tiền bối, quấy rầy rồi Khóe miệng Vân Tử Lạc có tia cười lạnh băng, mày liễu hơi nhướng lên.
Là ngươi phá trận pháp? Ba người trăm miệng một lời lên tiếng.
Đúng, là tiểu nữ bất tài, vì trốn tránh người truy sát mà tiến vào đây, mong ba vị lượng thứ
Ngươi có học qua trận pháp? Ngươi phá thế nào? Ngươi có biết trận pháp này là gì không?
Người mặc áo chữ lên tiếng, lần lượt hỏi ba vấn đề nghi hoặc.
Vân Tử Lạc mỉm cười nói: Là cửu cung Bát quái trận, trận pháp này nhìn vẻ ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng bên trong lạo có chín chín tám mươi mốt trận pháp biến hóa, trong đó tam mươi trận đều là tử trận, chỉ có một trận sống, cho nên khó khăn vô cùng
Ba người đó nghe xong thì há hốc mồm.
Người mặc áo chữ kích động tiến về phía Vân Tử Lạc, hai tay níu lấy áo nàng, giọng run rẩy: Làm sao ngươi biết được? Ngươi làm sao biết được? Nói mau! Nói mau!
Đại ca
Đại ca
Người áo xanh cùng người áo tím giật mình lên tiếng, sợ đại ca họ không biết nặng nhẹ, đả thương tiểu nha đầu tay trói gà còn chưa chặt kia.
Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc không một tia sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay to của hắn, thản nhiên nói: Trận pháp này tuy khó, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, chỉ nhìn qua liền có thể hóa giải
Nàng che dấu chuyện của mình kiếp trước.
Ngờ đâu người mặc quần áo chữ ngửa mặt lên trời hét lớn: Thanh Thanh các chủ, thuộc hạ bế quan mười năm, có thế dùng trận pháp này hành tẩu thiên hạ, lại không ngờ rằng, thiện ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn
Trong lòng vân Tử Lạc chấn động. Thanh Thanh các chủ?
Họ là người của Lưu Ly các?
Nhìn lại ba người bọn họ, nàng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ, bọn họ là trưởng lão của Lưu Ly các?
Mặt nàng không biết sắc, vờ như nghe không thấy
Đột nhiên, hai vị áo xanh và áo tim đồng loạt nghiêng đầu nhìn ra phia ngoài nói: Có người xông vào trận pháp
Vân Tử Lạc căng thẳng, Hách Liên Ý. Chẳng lẽ chàng đã tới!
Người mặc áo chữ sắc mặt bình tình, trầm giọng mở miệng: Không vội, chúng ta xem tình hình thế nào đã
Nếu là đêm nay Bát quái cửu cung của hắn liên tiếp bị hai người phá giải, hắn thật muốn chết.
Hai người còn lại Ừm một tiếng, rồi trở lại căn nhà.
Vân Tử Lạc cùng người mặc quần áo chữ ngồi bên cạnh cái bàn đá trong phòng, câu có câu không trả lời vấn đề của hắn.
CHỉ một lúc sau, hai người áo xanh, áo tim từ trong phòng bước ra, người áo xanh ôm bàn cờ, người áo tim cầm hai dây thừng buộc ám tiễn.
Hai người họ ngồi hai đầu bàn đá, dọn cờ ra đánh,
Vân Tử Lạc buồn bực, họ mang ám tiễn ra làm gì?
Nhưng mà môt khắc sau mới hiểu.
Hai người đó đem sợi dây thừng cột vào ghế đá, một mặt đánh cờ, một mặt hướng về phia cây to cách đó chừng mười mét ném ám tiễn.
Vân Tử Lạc nhìn hai người họ đánh cờ, nhĩ lực cũng không rời đi trận pháp.
Người mặc áo chữ than nhẹ: Người này quả nhiên không hóa giải được, mấy lần đều không thành, Bát quái cửu cung trận pháp này, không thể dễ dàng hóa giải như vậy được
Vân Tử Lạc cắn môi không nói.
Tốt nhât là Hách Liên Ý không hóai giả được.
Nhìn hai người áo xanh, áo tím đánh cờ vừa ném ám khí, Vân Tử Lạc cuối cùng nhìn khong được, mở miệng nói: Hai vị có thế hay không ném ám khí xa một chút?
Cây này quá gần, cùng lắm là mười thước, lúc trước nàng luyện kim đao còn xa hơn. Hai người họ quái dị nhìn nàng,, người mặc áo chữ không lên tiếng,đi vào nhà lấy dây thừng ra, kéo dài dây ám tiễn.
Lúc này, đã có thể cách đến năm mươi mét, đối với hai người áo xanh, áo tím mà nói cũng không thành vấn đề, chỉ là mỗi lần công kích họ nhất định phải ngẩng đầu nhìn mục tiêu.
Vân Tử Lạc nhẹ chau mày, âm thầm lắc đầu.
Người áo xanh nhìn thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của nàng,t rong lòng không khỏi tức giận: Cô nương đừng đứng đó đắc ý, chẳng lẽ ngươi cho rằng bắn ám khí la chuyện dễ dàng sao?
Đúng vậy, đúng là không dễ dàng.
Dù cho là sát thủ của Lưu lu các, nhưng việc huấn luyện cũng không thể sánh bằng được với thời hiện đại.
Vân Tử Lạc khẽ cong khóe môi, không nói gì, mà nhặt lên một quan cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống vị trí trung tâm, đồng thời tay chợt lóe kim quang, năm thanh tiểu kim đao đông thời bắn về phía cây đại thụ cách đó trăm mét.
Ba vị trưởng lão lấy làm kinh hãi, không hẹn mà cùng đứng lên, bước về phía gốc cây.
Ở trong bóng tối nhìn không rõ, lúc đến gần, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện cả năm miếng kiem đao cắm vào thân cây, sắp xếp đúng năm huyệt đạo lớn, dựa theo hình dáng giống của một nam nhân trưởng thành.
Ba người họ hóa đá tại chỗ, nhìn chằm chằm vào gốc cây, bộ dạng ngây ngốc.
Cách xa trăm mét còn chưa nói, thời điểm ra tay còn chưa còn chưa đánh xong quân cờ chưa nói đến, chỉ riêng việc cách xa trăm met mà có thể chuẩn xác như vậy cũng đủ làm người ta giật mình.
Cô nương, cô biết võ công?
Người mặc áo chữ ánh mắt đề phòng nhìn về phía nàng.
Vân Tử Lạc cũng thẳng thắn nói: Nếu như ta không có võ công, làm sao lại bị người khác truy sát?
Sư phụ của cô là ai? Hắn ta gật đầu, trầm giọng hỏi tiếp.
Ta tự học thành tài Vân Tử Lạc nhếch môi cười.
Tự học thành tài Ba người họ giật mình.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, người mặc quần áo chữ trịnh trọng nói: Ta là đại trưởng lão của Lưu ly các, vị áo xanh là Trần nhị trưởng lão, vị áo tím là Lý Tứ trưởng lão
Vân Tử Lạc cười , hành lễ: Thì ra các vị tiền bối của Lưu Ly các, vãn bối thất lễ
Đại trưởng lão cười nói: Cô nương cũng biết Lưu ly các? Lưu ly các hiện giờ đang chiêu mộ người tài, cô nương thân thủ tốt như vậy, nếu có thể đi theo Lưu Ly các chúng tôi, hẳn là Lưu ly các sẽ có thêm một cao thủ mới
Vân Tử Lạc còn chưa trả lời, đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai: Các ông xem
Nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tứ trưởng lão ngửa mặt lên trời, xem phượng tinh, ngon tay chỉ về ngôi sao xa nhất ở phía tây, Phượng tinh đang tối dần đi
Phượng tinh? Vân Tử Lạc nhíu mày, lẩm bẩm
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm về phia đó, vừa nhìn vừa giải thích với nàng: Tứ trưởng lão thiên văn địa lý không chỗ nào không biết, phượng tinh là quý tinh, trượng trưng cho Các chủ Lưu ly các. Giờ đây, phượng tinh đang tối dàn , ắt hẳn là các chủ xảy ra chuyện
Đại ca, chúng ta đi thành Đông xem thế nào Nhị trưởng lão gấp gáp.
Không vội tứ trưởng lão ngăn cản họ lại, đầu lông mày có vẻ trầm tư, Ta thấy phượng tinh đêm nay rất lạ, chỉ sợ không phải là chỉ tối dần...
Còn có gì sao? Đại trưởng lão hỏi
Tứ trưởng lão không nói lời nào, đôi mắt nhìn về phía bầu trời, ánh mắt sáng như vì sao.
Tuy Vân Tử Lạc có học qua mấy kỹ năng này ở hiện đại, nắm vững cũng tương đối các kiến thức thời cổ đại, nhưng đối với phượng tinh vẫn tương đối xa lạ.
Dù sao thời hiện đại xã hội công nghê, căn bản không tin những thứ mê tin này, các gì mà phượng tinh phượng cách cơ chứ?
Nhưng kể từ sau khi xuyên không, thứ mê tín đó cũng rất đúng không thể không lưu tâm được.
Trong đàu đang suy nghĩ, nàng nghe tiếng Tứ trưởng lão kêu lên một tiếng kinh hãi.
Phượng tinh dời đi! Phượng tinh dời đi
Giọng hắn dường như hét lên, khàn khàn, hai cánh tay chỉ về phía bầu trời.
Vân Tử Lạc vội vàng ngẩng đầu lên, trên bầu trời đen có vô số vì sao mờ mờ, chỉ có ngôi phượng tinh này là vốn rất khác, nhưng giờ đây lại chậm rãi mất đi ánh sáng cuối cùng, mà ngôi phượng tinh bên canh, từ tối tăm lại bắt đầu sáng dần lên.
Hai vì sao thay đổi cùng một lúc, cuối cùng, viên phượng tinh kia từ từ mất hút, còn ngôi phượng tinh mới lại sáng đến cực điểm.
Giống như một dải bạc sáng giữa dòng sông đen, cuối cùng cũng cho thấy vẻ đẹp của mình.
Phượng tinh dời đi! Thực sự là phượng tinh dời đi! Đại trưởng lão giọng run run, lẩm bẩm lại câu của tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão ngã ngồi ra đất, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, nói từng chữ từng chữ: Phượng tinh dời đi! Huyết ngọc đổi chủ
Không phải từ trước tới giờ chưa từng có chuyện như vậy sao? Nhị trưởng lão ngây ngốc hỏi.
Ba người họ dường như không còn để ý đến Vân Tử Lạc đang đứng bên cạnh.
Bọn họ người hỏi người trả lời, Vân Tử Lạc cũng mơ hồ hiểu ra một chút.
Phượng tinh dời đi, là chuyện lạ chưa từng có ở Lưu Ly các! Phượng tinh dời đi, tượng trưng cho huyết ngọc đổi chủ, các chủ thực sự của Lưu Ly các sẽ xuất hiện.
Mọi chuyện giả dối trên đời, đều có thể giấu được con người, không thể giấu được thiên nhiên.
Trong lòng Vân Tử Lạc thầm than, cái này cũng thật diệu kỳ.
Đang miên man, thì Tứ trưởng lão lại hét lên một tiếng kinh thiên động địa, từ trên mặt đất nhảy dựng lên: Phượng tinh di chuyện! Phượng tinh đnag tìm chủ
Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Vân Tử Lạc, vội vàng nhìn theo, ngôi phượng tunh này không nhanh không chậm đang bay dần về phía họ.
Tứ trưởng lão vội vàng quan sát, lấy giấy ra viết viết nhẩm tính, một hồi sau mới ngẩng đầu lên nói, giọng run run: Phương tinh đang đi về hướng chúng ta, cách đây mười dặm
Phượng tinh ở hướng Đông Nhị trưởng lão kinh ngạc nói.
Đại trưởng lão lắc đầu: Xung quanh đây mười dặm cũng không có người
Yên lặng một lúc lâu, ba vị trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Vân Tử Lạc, ánh mắt có tia không thể tin nổi.
Vân Tử Lạc đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên lại cảm thất ánh mắt đang nhìn về phía nàng, nàng cả kinh, theo bản năng cúi đầu né tránh.
Nhưng mà, một bàn tay liền công kích nàng, một phát kéo mạng che mặt của nàng xuống.
Lập tức, núi sông thất sắc, cả không gian không một ánh sáng, hiện lên gương mặt trắng nhưu tuyết đẹp tinh xảo của nàng. Mặt trái xoan, lông mày lá liêu, tóc dài rũ xuống ngang vai,đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt khỏ nhắn không cười không giận.
Ba vị trưởng lão giông như nhìn thấy ma quỷ, lập tức lùi về phía sau mấy bước.
Thanh Thanh các chủ
Vân Tử Lạc chau mày, lại là cảnh tượng như vậy!
Nhìn mặt nàng, ai cũng kêu là Thanh Thanh các chủ.
Thanh Thanh các chủ! Ba vị trưởng lão nhìn gương mặt nàng, lập tức kích động hét lớn.
Gương mặt giống hệt, đôi mắt hạnh sắc sảo trong suốt, đôi môi đỏ mọng, giống hệt Thanh thanh các chủ năm đó.
Ba vị nhận nhầm người rồi Vân Tử Lạc nhàn nhạt trả lời.
Không, vậy cô nương là.... Đại trưởng lão là người có phản ứng đầu tiên: Thanh Thanh các chủ tuyệt đối không thể trẻ như vậy được
Đó là di nương của ta Vân Tử Lạc nhẹ giọng nói
Di nương! cô nương là người của Vân gia ở Kỳ Hạ? Nhị trưởng lão vội vàng hỏi.
Không, nàng là mẹ cô nương! Tứ trưởng lão bước lên trước một bước, vẻ kích động đã biến mất, nhìn về phía nàng, nói: Gương mặt này còn chưa đủ để giải thích sao? Giống hệt gương mặt của Thanh Thanh các chủ! Khó trách phượng tinh dời đi, huyết ngọc đổi chủ, thì ra các chủ thực sự của Lưu Ly các đang ở chỗ này!
Nói xong, Đại trưởng lão , Nhị trưỡng lão cùng đứng lên hô lớn: Tiểu các chủ, xin nhận của ban vị trưởng lão chúng tôi một lạy
Nói rồi họ liền quỳ xuống.
Vân Tử Lạc liền cho bọn họ đứng dậy, lạnh lùng cười một tiếng: Ba vị nhận nhầm rồi! Huyết ngọc ở chỗ tỷ tỷ của ta vân Khinh Bình, tỷ ta có huyết thống giống Thanh Thanh các chủ
Không! Đại trưởng lão kiên định nói: Sở dĩ phượng tinh dời đi, chắc chắn đó là tiểu các chủ giả! Thanh Thanh các chủ đã đổi huyết đại pháp, đem máu của người không có quan hệ vào ngọc ấm, cho nên ngọc ấm mới nhận nhầm chủ
Nhưng mà, loại trận pháo đổi huyết đó không có hiệu lực cả đồi, nó cũng có kỳ hạn, hôm nay nhất định là lúc nó trở lại thời điểm ban đầu tứ trưởng lão bổ sung.
Đổi huyết đại pháp?
Nghe nói vậy, Vân Tử Lạc có chút khó hiểu.
Đại trưởng lão mở miệng nói: Nếu đã tìm được Tiểu các chủ, kế hoạch ngày mai thế nào?
Cứ theo dự định. Còn có một đêm nay, chúng ta sẽ đem kế hoạch nói rõ cho Tiểu các chủ Nhị trưởng lão đề nghị
Vân Tử Lạc ngẩng đầu ánh mắt sang long lanh nhìn phượng tunh, trong lòng không phải là tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà, vẫn không ngại theo sắp xếp của họ.
Ba vị trưởng lão thấy vân Tử Lạc đồng ý, thì mừng rỡ vô cùng, cùng nhau quỳ xuống hô: Đại trưởng lão Lưu Ly các, Nhị trưởng lão, trưởng lão ba các bái kiến Tiểu các chủ, tiểu các chủ thiên thu vĩnh hưởng, ngàn đời không già
Khóe miệng Vân Tử Lạc giật giật, nàng cũng không muốn mãi mãi không già đi như yêu quái!
Bên này, Trấn Quốc Tự Kỳ Hạ, phía sau hậu viện, một bóng người đang ngồi một mình dưới ngọn đèn.
Viên Không đại sư mặc áo cà sa, ngửa mặt lên nhìn trời, đột nhiên thấy sự biến hóa ở phía tây,không khỏi đứng bật dậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
Không hay rồi, phượng tinh dời đi, huyết ngọc đổi chủ
Roạt... Chuỗi hạt tràng trong tay bị đứt rơi loạn lên mặt đất, ông ấy cũng không thèm để tâm, chỉ ngơ ngác nhìn về phía phượng tinh.
Đổi huyết đại pháp, sao lại mất tác dụng nhanh như vậy được!
Nó đã bị lộ thân phận thật rồi sao?
Thanh Thanh à Thanh Thanh, nàng không thể thắng được trời, nàng sớm nên biết đạo lý này. Mặc dù nàng đã sắp xếp trước cho nó như vây, nhưng mà, cuối cùng...
Nghĩ đến Nhiếp chính vương, đầu mày Viên Không Đại sư càng chau lại chặt hơn.
Nếu môt ngày mọi chuyện được làm rõ, sự tình sẽ như thế nào ?
Cùng thời điểm đó, Tiếu Đồng cũng nhìn thấy một màn này, kinh hãi, liền viết một lá thư, sau đó cả đêm chạy như bay về Nam Xuyên.
Nhiếp chính vương một tay cầm kiếm đứng ngoài bìa rừng, gương mặt đen một mảng....
Cửu Cung bát Quái trận có chín chín tám mươi mốt trận, chỉ có một trận sống, nếu cứ thử như thế này không biết đến khi nào.
Nhưng điều chàng lo lắng không phải là điều này, mà lo nhất là, Vân tử Lạc xông vào trận pháp liệu nàng có gặp nguy hiểm không.
Soạt bảo kiếm được rút ra, gương mặt Nhiếp chính vương sắc lạnh, từ thanh duệ kiếm lóe lên sát ý,từng bước từng bước phá trận pháp.
Bên trong, ba vị trưởng lão đang nói rõ mọi chuyện.
Thật đúng là vượt qua sức tưởng tượng!
Vân Tử Lạc nghe được âm thanh từ xa, các thấy có điều không đúng, vội vàng nói: Có người muốn phá trận pháp, ở đây có mật đạo không?
CÓ Đại trưởng lão trầm giọng trả lời, đứng lên nói: Chúng ta cùng nhau rời chỗ này trước, nơi này, không thể ở lâu được
Vì vậy , đến khi Nhiếp chính vươn vượt qua trận pháp tiến vào, thì trà trong căn nhà đó cũng đã lanh.
Chàng thất vọng và buồn bã vô cùng,đúng lúc này từ phía ngoài lại vọng lại tiếng của Quỷ Mị: Thế tử
Giọng Quỷ Mị càng lúc càng gần, lúc vào trong nhà, rút từ trong người ra một lá thư, vẻ mặt nghiêm túc: Tiếu Công tử cấp báo
Nhiếp chính vương tiện tay mở thư, không nhìn thì thôi, vừa nhìn....
-Hết chương 185-
Vân Khinh Bình... Vân Tử Lạc nhìn nàng ta, mặt không biến sắc. Thân ảnh yểu điệu của Vân Khinh Bình lọt qua khe hở, Vân Tử Lạc lòng càng chua xót.
Nữ nhân này, cũng thật có bản lĩnh.
Không kể đến Sở Tử Uyên và Sở Hàn Lâm, ngay cả Hách Liên Ý tỷ ta cũng có quan hệ không tầm thường.
Nhưng mà, nàng không hiểu.
Sở Hàn Lâm và Sở Tử Uyên bị nàng ta lừa dối thì không nói, nhưng Hách Liên Ý chẳng lẽ cũng nghe mấy lời ngon ngọt của tỷ ta, thế chẳng phải chàng cũng quá nông cạn sao!
Nam nhân như vậy, cần gì nàng phải quý trọng?
Nghĩ đến đến, Vân Tử Lạc lại bình tâm hơn một chút, đoàn người Vân Khinh Bình đã biến mất sau hành lang.
Tỷ ta tới đây, chẳng lẽ vì đại hội Lưu ly các ba ngày sau?
Như vậy, là Hách Liên Ý nói tỷ ta đến!
Hách Liên Ý sớm đã biết thân phận của tỷ ta, là con gái của Các chủ Lưu Ly các , hiện tại lại đảm nhiệm tiểu các chủ đương nhiệm của Lưu Ly các. Thành Đông là tổng hội của Lưu ly các, Vân Khinh Bình không sợ bị lộ thân phận, ngàn dặm xa xôi lặn lội tới đây, ắt hẳn là có đại sự!
Chẳng lẽ, lần này Hách Liên Ý trở về Nam Xuyên là vì chuyện này!
Nghĩ đến hai người bọn họ lén lút không cho nàng biết bí mật này, sự phiền muộn càng bủa vây lấy tâm trí nàng.
Nàng vừa muốn quay lại, thì thấp thoáng bóng trắng đứng trước cửa sổ phòng nàng, Vân Tử Lạc kinh hãi, nhìn rõ là Tạ Tâm, tà áo bị gió thổi bay, người đàn ông đạp nhẹ lên mặt đất rồi nhảy đi...
Hướng hắn đi là về phía phòng của Vân Khinh Bình.
Vân Tử Lạc không khỏi hiếu kỳ, những ngày này Tạ Tầm luôn cho nàng cảm giác hắn rất thần bí.
Lặng lẽ bám theo, Vân Tử Lạc mượn bóng đêm núp ở trên nóc nhà.
Từ trong phòng tối của quán trọ truyền đến giọng ngái ngủ của Vân Khinh Bình: Được rồi, lui cả đi, ta muốn ngủ
Một lúc sau, Thanh Dạ đi ra, sắp xếp thị vệ ổn thỏa rồi mới rời đi.
Tạ Tầm căn bản không lo nhưng thị vệ này, rất nhanh liền đi vào phòng Vân Khinh Bình.
Vân Tử Lạc án binh bất động, nửa tuần hương sau, Tạ Tầm vội vã rời khỏi đó, sắc mặt khó coi dị thường.
Sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, Vân Tử Lạc vừa mới thức dậy, tạ Tầm đã đến,
Lạc nhi, hôm này trời sáng ta sẽ đi nguyên kinh, có muốn đi cùng ta không?
Nhanh vậy sao, bá bá không đợi đại hội của Lưu Ly các sao? Vân Tử Lạc kinh ngạc.
Không Tạ Tầm thở dài, Không phải ta muốn vậy! Tạ Tầm nói mơ hồ.
Trong lòng Vân Tử Lạc chợt nhớ tới chuyện tối hôm qua Tạ Tầm lẻn vào phòng Vân Khinh Bình, vẻ mặt thất vọng đi ra, sáng sớm hôm nay lại muốn rời đi... Chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Chẳng lẽ, vật hắn muốn tìm không có trên người Vân Khinh Bình sao? Vì biết không có, nên thất vọng liền không muốn lưu lại đây nữa?
Nhưng thứ này xuất hiện chớt nhoáng trong đầu nàng, rất nhanh nàng liền cười nói: Ta chờ đại hội kết thúc rồi mới trở về, Tạ bá bá hãy hồi nguyên kinh trước đi, mấy ngày nữa ta đi sau, có điều ta muốn nhờ bá bá đến Túy Vân Lâu ở thành Đông báo tin
Ba ngày nay, Vân Khinh Bình rất hiếm khi ra khỏi phòng, chỉ quanh quẩn quanh quán tọ, Vân Tử Lạc cũng không ra khỏi cửa phòng nửa bước, tránh việc chạm mặt nàng ta.
Buổi tối trước ngày đại hội Lưu ly các, quán trọ có thêm mấy vị khách lạ tới.
Vân Tử Lạc đang ngồi trên cây đại thụ trong hậu viện ngồi nghịch lá cây, nàng cuộn chiếc lá thành một cái kèn nhỏ, đặt đến bên môi, vừa định thổi,thì phía phòng cuối hành lang tầng hai truyền đến tiếng gõ cửa.
Đó là phía phòng Vân Khinh Bình, Vân Tử Lạc nhạy cảm, trèo lên ngọn cây, nhìn về phía tầng hai,
Ta Một giọng nói trầm thấp quen thuộc vang bên lỗ tai nàng,Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy đầu mình nổ ầm một tiếng.
Chiếc kèn lá xanh cũng rơi từ tay nàng rơi xuống dưới, nhẹ nhàng đáp lên mặt đất.
Không biết Vân Khinh Bình nói gì, chỉ thấy thân ảnh màu đen ở cuối hành lang xem xét trước sau, rồi mở cửa sổ nhảy vào trong.
Vân Tử Lạc chỉ nhìn thoáng qua, sắc mặt lập tức trắng bệch.
Cơ thế cao lớn cường tráng, trường bào đen nhánh, vạt áo dài chạm đất, phác họa lên vóc dáng hoàn mỹ của người đàn ông.
Động tác linh hoạt thuần thục vọt qua cưa sổ đó quá quẹn thuộc, mọi thứ cứ đâm thẳng vào mắt nàng.
Đã vô số lần, chàng cũng như thế mà nhảy vào phòng nàng..
Ở trên ngọn cây ngắm mọi động tĩnh xung quanh, kiếp trước là vì nhiệm vụ phải vậy, kiếp này là vì nàng yêu thích...
Nhưng giờ phút này, Vân Tử Lạc lại hận quyết định này của mình.
Những ngày này, chàng đang tìm nàng, nàng đang trốn tránh, nhưng chưa từng nhìn thấy chàng, nội tâm nàng không khỏi buồn bực,
Trong lòng nàng luôn tự an ủi mình, tỷ ta chỉ là thuộc hạ của chàng, đêm muộn như vậy chàng đến tìm tỷ ta nhất đinh là vì kế hoạch ngày mai.
Vân Tử Lạc nhắm mắt rồi lại mở mắt, lòng tự trọng không cho phép nàng đến gần căn phòng đó, nàng chỉ yên lạng nhìn ánh sáng trong phòng Vân Khinh Bình.
Một tuần hương, hai tuần hương... Hách Liên Ý còn chưa ra khỏi đó.
Vân Tử Lạc không khỏi phát hỏa, ánh mắt lạnh lùng, trong lòng càng tức giận, nàng đạp mũi chân một phát, đã từ ngọn cây bay đến đầu hành lang tầng hai.
Ai? Giọng trầm thấp lạnh lùng của người đàn ông từ trong phòng vọng ra, một chưởng đánh nát cửa sổ.
Nhưng mà hai chân nàng vừa mới chạm đất, cửa sổ phòng Vân Khinh Bình lập tức vang lên tiếng mở cửa, người đàn ông một thân đen nhánh như báo săn mổi bước ra,
Đôi mắt phượng sáng ngời sắc bén quét xung quanh.
Vân Tử Lạc cả kình, hai chân trụ lên xà ngang, nửa người treo lên, Nhiếp chính vương vì vậy không thấy được nàng.
Ai?
Tiếng quát trầm thấp vang lên, lộ ra vẻ hàn băng.
Vân Tử Lạc nhìn mặt đất, buông thả mũi chân, thân thể xoay tròn ba trăm sáu mươi độ trong không trung, chân chạm đất, rồi chạy vè phía ngoài..
Một tiếng Bịch... nhẹ nhàng vang lên, chiếc trâm cài đầu của nàng rơi xuống đất.
Nhiếp chính vương đuổi theo nàng, mãi tới khi nhìn thấy chiếc trâm ngọc sáng bóng dưới chân, trong lòng không khỏi căng thẳng..
Lạc nhi!
Chàng nhìn về bóng tối hét lớn, rồi khom lưng nhặt cây trâm ngọc lên, nhanh chóng đuổi theo.
Thân ảnh mảnh mai của người con gái khi nghe được tiếng gọi thì hơi dừng bước, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất trong màn đêm.
Vẻ mặt Nhiếp chính vương ảo não, vừa rồi chàng có cảm giác trong nội viện có người, cho nên ở cửa sổ phòng Vân Khinh Bình đợi, chỉ đợi người đó hành động liền ra tay.
Lại không ngờ rằng, người đó là nàng.
Nhiếp chính vương vừa giận vừa lo sợ, nàng sẽ không hiểu lầm chứ?
Chàng và Vân Khinh Bình cho tới bây giờ không có nửa điểm quan hệ, nếu có cũng chỉ có một, nàng ta là người nàng hận nhất, là con gái của nữ nhân nàng hận nhất.
Từ lúc đầu tiên nhìn thấy Vân Khinh Bình, chàng liền muốn hành hạ nàng ta, nhưng lại phát hiện nàng ta có giá trị lợi dụng cho nên mới giữ lại mạng cho nàng ta.
Nữ nhân này, trong lòng chàng, ngay cả một thuộc hạ cũng không bằng, nàng ta chỉ là quân cờ mà thôi.
Vốn qua ngày mai, quân cờ này sẽ trở nên vô dụng, chàng vốn cũng không định giữ lại nàng ta, lại nghĩ không nên nói cho Vân Tử Lạc biết sợ nàng lại hiểu lầm.
Nhưng chàng không ngờ, sự tình lại biến thành như thế này!
Vì thành bại ngày mai, đêm nay chàng đến, là muốn nhắc nhở Vân Khinh Bình chuẩn bị kỹ càng, dù sao đây cũng là lần cuối cùng chàng dùng Vân Khinh Bình, lại liên quan đến chuyện hệ trọng, nên chàng mới đích thân đến.
Nhưng Lạc nhi, lại...
Nhiếp chính vương cưỡi hắc phong, dọc theo đường vân Tử Lạc chạy đuổi theo nàng.
Vân Tử Lạc ra khỏi cửa thành, dọc theo quan đạo chạy trốn, đầu tóc sớm đã rối tung, tóc rũ xuống vai, váy áo hơi bung, trong làn gió cũng thổi tung bay mạng che mặt của nàng.
Gió đêm cực kỳ mát mẻ, dưới cái nóng oi bức của mùa hè lại cảm giác rất thoải mái.
Nhưng Vân Tử Lạc chỉ cảm thấy toàn thân mình như bước vào hầm băng, lạnh đến co rút lỗ chân lông, hàm răng cũng run lên cầm cập.
Ở khu rừng phía sau quan đạo, loáng thoáng có ánh đèn dầu,
Vân Tử Lạc cắn răng,nghiêng người nhảy qua quan đạo, chạy về phía rừng.
Gió đêm nổi lên, một trận gió cuốn theo cát và bụi tát đến mặt nàng, Vân Tử Lạc nàng tay phải chặn gió, lúc ngẩng đầu lên, thì ngọn đèn kia đã tắt.
Vân Tử Lạc ngạc nhiên, định thần nhìn lại, mới phát hiện , đó không phải là ánh lửa mà cảnh tượng trước mắt đã thay đổi.
Đây là trận pháp!
Nàng định tâm lại, tinh tế quan sát bốn phía, sau mấy lần xông ra thì nàng phát hiện ra, trần pháp này cùng trận pháp này cùng trận pháp Bát quái cửu cung đã được chứng kiến ở 1 gia tộc kiếp trước tuy cách thức khác nhau nhưng cách hóa giải lại giống nhau đến lạ kỳ.
Nàng hóa giải nhanh chóng rồi đi vào chỗ rừng sâu kia.
Ánh sáng của nến ngay lập tức xuất hiện trước mặt, đó là một gian nhà nhỏ.
Vân Tử Lạc chậm rãi bước đến, trong nhà có ba ông lão đứng đó, cùng hướng mặt về phía nàng, ánh mắt tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Là nàng Người mặc áo chữ đứng phía trước nhướn mày nói.
Chỉ có một mình nàng Người mặc áo xanh đứng bên tay trái giọng nghi hoặc.
Đúng là nàng Người còn lại vuốt vuốt râu nói.
Ba vị tiền bối, quấy rầy rồi Khóe miệng Vân Tử Lạc có tia cười lạnh băng, mày liễu hơi nhướng lên.
Là ngươi phá trận pháp? Ba người trăm miệng một lời lên tiếng.
Đúng, là tiểu nữ bất tài, vì trốn tránh người truy sát mà tiến vào đây, mong ba vị lượng thứ
Ngươi có học qua trận pháp? Ngươi phá thế nào? Ngươi có biết trận pháp này là gì không?
Người mặc áo chữ lên tiếng, lần lượt hỏi ba vấn đề nghi hoặc.
Vân Tử Lạc mỉm cười nói: Là cửu cung Bát quái trận, trận pháp này nhìn vẻ ngoài thì không có gì khác lạ, nhưng bên trong lạo có chín chín tám mươi mốt trận pháp biến hóa, trong đó tam mươi trận đều là tử trận, chỉ có một trận sống, cho nên khó khăn vô cùng
Ba người đó nghe xong thì há hốc mồm.
Người mặc áo chữ kích động tiến về phía Vân Tử Lạc, hai tay níu lấy áo nàng, giọng run rẩy: Làm sao ngươi biết được? Ngươi làm sao biết được? Nói mau! Nói mau!
Đại ca
Đại ca
Người áo xanh cùng người áo tím giật mình lên tiếng, sợ đại ca họ không biết nặng nhẹ, đả thương tiểu nha đầu tay trói gà còn chưa chặt kia.
Đôi mắt hạnh của Vân Tử Lạc không một tia sợ hãi, chỉ nhẹ nhàng tránh khỏi bàn tay to của hắn, thản nhiên nói: Trận pháp này tuy khó, nhưng trăm khoanh vẫn quanh một đốm, chỉ nhìn qua liền có thể hóa giải
Nàng che dấu chuyện của mình kiếp trước.
Ngờ đâu người mặc quần áo chữ ngửa mặt lên trời hét lớn: Thanh Thanh các chủ, thuộc hạ bế quan mười năm, có thế dùng trận pháp này hành tẩu thiên hạ, lại không ngờ rằng, thiện ngoại hữu thiên, người giỏi còn có người giỏi hơn
Trong lòng vân Tử Lạc chấn động. Thanh Thanh các chủ?
Họ là người của Lưu Ly các?
Nhìn lại ba người bọn họ, nàng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ, bọn họ là trưởng lão của Lưu Ly các?
Mặt nàng không biết sắc, vờ như nghe không thấy
Đột nhiên, hai vị áo xanh và áo tim đồng loạt nghiêng đầu nhìn ra phia ngoài nói: Có người xông vào trận pháp
Vân Tử Lạc căng thẳng, Hách Liên Ý. Chẳng lẽ chàng đã tới!
Người mặc áo chữ sắc mặt bình tình, trầm giọng mở miệng: Không vội, chúng ta xem tình hình thế nào đã
Nếu là đêm nay Bát quái cửu cung của hắn liên tiếp bị hai người phá giải, hắn thật muốn chết.
Hai người còn lại Ừm một tiếng, rồi trở lại căn nhà.
Vân Tử Lạc cùng người mặc quần áo chữ ngồi bên cạnh cái bàn đá trong phòng, câu có câu không trả lời vấn đề của hắn.
CHỉ một lúc sau, hai người áo xanh, áo tim từ trong phòng bước ra, người áo xanh ôm bàn cờ, người áo tim cầm hai dây thừng buộc ám tiễn.
Hai người họ ngồi hai đầu bàn đá, dọn cờ ra đánh,
Vân Tử Lạc buồn bực, họ mang ám tiễn ra làm gì?
Nhưng mà môt khắc sau mới hiểu.
Hai người đó đem sợi dây thừng cột vào ghế đá, một mặt đánh cờ, một mặt hướng về phia cây to cách đó chừng mười mét ném ám tiễn.
Vân Tử Lạc nhìn hai người họ đánh cờ, nhĩ lực cũng không rời đi trận pháp.
Người mặc áo chữ than nhẹ: Người này quả nhiên không hóa giải được, mấy lần đều không thành, Bát quái cửu cung trận pháp này, không thể dễ dàng hóa giải như vậy được
Vân Tử Lạc cắn môi không nói.
Tốt nhât là Hách Liên Ý không hóai giả được.
Nhìn hai người áo xanh, áo tím đánh cờ vừa ném ám khí, Vân Tử Lạc cuối cùng nhìn khong được, mở miệng nói: Hai vị có thế hay không ném ám khí xa một chút?
Cây này quá gần, cùng lắm là mười thước, lúc trước nàng luyện kim đao còn xa hơn. Hai người họ quái dị nhìn nàng,, người mặc áo chữ không lên tiếng,đi vào nhà lấy dây thừng ra, kéo dài dây ám tiễn.
Lúc này, đã có thể cách đến năm mươi mét, đối với hai người áo xanh, áo tím mà nói cũng không thành vấn đề, chỉ là mỗi lần công kích họ nhất định phải ngẩng đầu nhìn mục tiêu.
Vân Tử Lạc nhẹ chau mày, âm thầm lắc đầu.
Người áo xanh nhìn thấy vẻ mặt không thèm quan tâm của nàng,t rong lòng không khỏi tức giận: Cô nương đừng đứng đó đắc ý, chẳng lẽ ngươi cho rằng bắn ám khí la chuyện dễ dàng sao?
Đúng vậy, đúng là không dễ dàng.
Dù cho là sát thủ của Lưu lu các, nhưng việc huấn luyện cũng không thể sánh bằng được với thời hiện đại.
Vân Tử Lạc khẽ cong khóe môi, không nói gì, mà nhặt lên một quan cờ trắng, nhẹ nhàng đặt xuống vị trí trung tâm, đồng thời tay chợt lóe kim quang, năm thanh tiểu kim đao đông thời bắn về phía cây đại thụ cách đó trăm mét.
Ba vị trưởng lão lấy làm kinh hãi, không hẹn mà cùng đứng lên, bước về phía gốc cây.
Ở trong bóng tối nhìn không rõ, lúc đến gần, bọn họ mới khiếp sợ phát hiện cả năm miếng kiem đao cắm vào thân cây, sắp xếp đúng năm huyệt đạo lớn, dựa theo hình dáng giống của một nam nhân trưởng thành.
Ba người họ hóa đá tại chỗ, nhìn chằm chằm vào gốc cây, bộ dạng ngây ngốc.
Cách xa trăm mét còn chưa nói, thời điểm ra tay còn chưa còn chưa đánh xong quân cờ chưa nói đến, chỉ riêng việc cách xa trăm met mà có thể chuẩn xác như vậy cũng đủ làm người ta giật mình.
Cô nương, cô biết võ công?
Người mặc áo chữ ánh mắt đề phòng nhìn về phía nàng.
Vân Tử Lạc cũng thẳng thắn nói: Nếu như ta không có võ công, làm sao lại bị người khác truy sát?
Sư phụ của cô là ai? Hắn ta gật đầu, trầm giọng hỏi tiếp.
Ta tự học thành tài Vân Tử Lạc nhếch môi cười.
Tự học thành tài Ba người họ giật mình.
Ba người liếc mắt nhìn nhau, người mặc quần áo chữ trịnh trọng nói: Ta là đại trưởng lão của Lưu ly các, vị áo xanh là Trần nhị trưởng lão, vị áo tím là Lý Tứ trưởng lão
Vân Tử Lạc cười , hành lễ: Thì ra các vị tiền bối của Lưu Ly các, vãn bối thất lễ
Đại trưởng lão cười nói: Cô nương cũng biết Lưu ly các? Lưu ly các hiện giờ đang chiêu mộ người tài, cô nương thân thủ tốt như vậy, nếu có thể đi theo Lưu Ly các chúng tôi, hẳn là Lưu ly các sẽ có thêm một cao thủ mới
Vân Tử Lạc còn chưa trả lời, đột nhiên, bên cạnh vang lên tiếng hét chói tai: Các ông xem
Nàng nghiêng đầu, liền nhìn thấy Tứ trưởng lão ngửa mặt lên trời, xem phượng tinh, ngon tay chỉ về ngôi sao xa nhất ở phía tây, Phượng tinh đang tối dần đi
Phượng tinh? Vân Tử Lạc nhíu mày, lẩm bẩm
Đại trưởng lão nhìn chằm chằm về phia đó, vừa nhìn vừa giải thích với nàng: Tứ trưởng lão thiên văn địa lý không chỗ nào không biết, phượng tinh là quý tinh, trượng trưng cho Các chủ Lưu ly các. Giờ đây, phượng tinh đang tối dàn , ắt hẳn là các chủ xảy ra chuyện
Đại ca, chúng ta đi thành Đông xem thế nào Nhị trưởng lão gấp gáp.
Không vội tứ trưởng lão ngăn cản họ lại, đầu lông mày có vẻ trầm tư, Ta thấy phượng tinh đêm nay rất lạ, chỉ sợ không phải là chỉ tối dần...
Còn có gì sao? Đại trưởng lão hỏi
Tứ trưởng lão không nói lời nào, đôi mắt nhìn về phía bầu trời, ánh mắt sáng như vì sao.
Tuy Vân Tử Lạc có học qua mấy kỹ năng này ở hiện đại, nắm vững cũng tương đối các kiến thức thời cổ đại, nhưng đối với phượng tinh vẫn tương đối xa lạ.
Dù sao thời hiện đại xã hội công nghê, căn bản không tin những thứ mê tin này, các gì mà phượng tinh phượng cách cơ chứ?
Nhưng kể từ sau khi xuyên không, thứ mê tín đó cũng rất đúng không thể không lưu tâm được.
Trong đàu đang suy nghĩ, nàng nghe tiếng Tứ trưởng lão kêu lên một tiếng kinh hãi.
Phượng tinh dời đi! Phượng tinh dời đi
Giọng hắn dường như hét lên, khàn khàn, hai cánh tay chỉ về phía bầu trời.
Vân Tử Lạc vội vàng ngẩng đầu lên, trên bầu trời đen có vô số vì sao mờ mờ, chỉ có ngôi phượng tinh này là vốn rất khác, nhưng giờ đây lại chậm rãi mất đi ánh sáng cuối cùng, mà ngôi phượng tinh bên canh, từ tối tăm lại bắt đầu sáng dần lên.
Hai vì sao thay đổi cùng một lúc, cuối cùng, viên phượng tinh kia từ từ mất hút, còn ngôi phượng tinh mới lại sáng đến cực điểm.
Giống như một dải bạc sáng giữa dòng sông đen, cuối cùng cũng cho thấy vẻ đẹp của mình.
Phượng tinh dời đi! Thực sự là phượng tinh dời đi! Đại trưởng lão giọng run run, lẩm bẩm lại câu của tứ trưởng lão.
Tứ trưởng lão ngã ngồi ra đất, ngửa mặt lên nhìn bầu trời, nói từng chữ từng chữ: Phượng tinh dời đi! Huyết ngọc đổi chủ
Không phải từ trước tới giờ chưa từng có chuyện như vậy sao? Nhị trưởng lão ngây ngốc hỏi.
Ba người họ dường như không còn để ý đến Vân Tử Lạc đang đứng bên cạnh.
Bọn họ người hỏi người trả lời, Vân Tử Lạc cũng mơ hồ hiểu ra một chút.
Phượng tinh dời đi, là chuyện lạ chưa từng có ở Lưu Ly các! Phượng tinh dời đi, tượng trưng cho huyết ngọc đổi chủ, các chủ thực sự của Lưu Ly các sẽ xuất hiện.
Mọi chuyện giả dối trên đời, đều có thể giấu được con người, không thể giấu được thiên nhiên.
Trong lòng Vân Tử Lạc thầm than, cái này cũng thật diệu kỳ.
Đang miên man, thì Tứ trưởng lão lại hét lên một tiếng kinh thiên động địa, từ trên mặt đất nhảy dựng lên: Phượng tinh di chuyện! Phượng tinh đnag tìm chủ
Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão và Vân Tử Lạc, vội vàng nhìn theo, ngôi phượng tunh này không nhanh không chậm đang bay dần về phía họ.
Tứ trưởng lão vội vàng quan sát, lấy giấy ra viết viết nhẩm tính, một hồi sau mới ngẩng đầu lên nói, giọng run run: Phương tinh đang đi về hướng chúng ta, cách đây mười dặm
Phượng tinh ở hướng Đông Nhị trưởng lão kinh ngạc nói.
Đại trưởng lão lắc đầu: Xung quanh đây mười dặm cũng không có người
Yên lặng một lúc lâu, ba vị trưởng lão đột nhiên nhìn về phía Vân Tử Lạc, ánh mắt có tia không thể tin nổi.
Vân Tử Lạc đang ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên lại cảm thất ánh mắt đang nhìn về phía nàng, nàng cả kinh, theo bản năng cúi đầu né tránh.
Nhưng mà, một bàn tay liền công kích nàng, một phát kéo mạng che mặt của nàng xuống.
Lập tức, núi sông thất sắc, cả không gian không một ánh sáng, hiện lên gương mặt trắng nhưu tuyết đẹp tinh xảo của nàng. Mặt trái xoan, lông mày lá liêu, tóc dài rũ xuống ngang vai,đôi môi đỏ mọng, khuôn mặt khỏ nhắn không cười không giận.
Ba vị trưởng lão giông như nhìn thấy ma quỷ, lập tức lùi về phía sau mấy bước.
Thanh Thanh các chủ
Vân Tử Lạc chau mày, lại là cảnh tượng như vậy!
Nhìn mặt nàng, ai cũng kêu là Thanh Thanh các chủ.
Thanh Thanh các chủ! Ba vị trưởng lão nhìn gương mặt nàng, lập tức kích động hét lớn.
Gương mặt giống hệt, đôi mắt hạnh sắc sảo trong suốt, đôi môi đỏ mọng, giống hệt Thanh thanh các chủ năm đó.
Ba vị nhận nhầm người rồi Vân Tử Lạc nhàn nhạt trả lời.
Không, vậy cô nương là.... Đại trưởng lão là người có phản ứng đầu tiên: Thanh Thanh các chủ tuyệt đối không thể trẻ như vậy được
Đó là di nương của ta Vân Tử Lạc nhẹ giọng nói
Di nương! cô nương là người của Vân gia ở Kỳ Hạ? Nhị trưởng lão vội vàng hỏi.
Không, nàng là mẹ cô nương! Tứ trưởng lão bước lên trước một bước, vẻ kích động đã biến mất, nhìn về phía nàng, nói: Gương mặt này còn chưa đủ để giải thích sao? Giống hệt gương mặt của Thanh Thanh các chủ! Khó trách phượng tinh dời đi, huyết ngọc đổi chủ, thì ra các chủ thực sự của Lưu Ly các đang ở chỗ này!
Nói xong, Đại trưởng lão , Nhị trưỡng lão cùng đứng lên hô lớn: Tiểu các chủ, xin nhận của ban vị trưởng lão chúng tôi một lạy
Nói rồi họ liền quỳ xuống.
Vân Tử Lạc liền cho bọn họ đứng dậy, lạnh lùng cười một tiếng: Ba vị nhận nhầm rồi! Huyết ngọc ở chỗ tỷ tỷ của ta vân Khinh Bình, tỷ ta có huyết thống giống Thanh Thanh các chủ
Không! Đại trưởng lão kiên định nói: Sở dĩ phượng tinh dời đi, chắc chắn đó là tiểu các chủ giả! Thanh Thanh các chủ đã đổi huyết đại pháp, đem máu của người không có quan hệ vào ngọc ấm, cho nên ngọc ấm mới nhận nhầm chủ
Nhưng mà, loại trận pháo đổi huyết đó không có hiệu lực cả đồi, nó cũng có kỳ hạn, hôm nay nhất định là lúc nó trở lại thời điểm ban đầu tứ trưởng lão bổ sung.
Đổi huyết đại pháp?
Nghe nói vậy, Vân Tử Lạc có chút khó hiểu.
Đại trưởng lão mở miệng nói: Nếu đã tìm được Tiểu các chủ, kế hoạch ngày mai thế nào?
Cứ theo dự định. Còn có một đêm nay, chúng ta sẽ đem kế hoạch nói rõ cho Tiểu các chủ Nhị trưởng lão đề nghị
Vân Tử Lạc ngẩng đầu ánh mắt sang long lanh nhìn phượng tunh, trong lòng không phải là tin tưởng hoàn toàn, nhưng mà, vẫn không ngại theo sắp xếp của họ.
Ba vị trưởng lão thấy vân Tử Lạc đồng ý, thì mừng rỡ vô cùng, cùng nhau quỳ xuống hô: Đại trưởng lão Lưu Ly các, Nhị trưởng lão, trưởng lão ba các bái kiến Tiểu các chủ, tiểu các chủ thiên thu vĩnh hưởng, ngàn đời không già
Khóe miệng Vân Tử Lạc giật giật, nàng cũng không muốn mãi mãi không già đi như yêu quái!
Bên này, Trấn Quốc Tự Kỳ Hạ, phía sau hậu viện, một bóng người đang ngồi một mình dưới ngọn đèn.
Viên Không đại sư mặc áo cà sa, ngửa mặt lên nhìn trời, đột nhiên thấy sự biến hóa ở phía tây,không khỏi đứng bật dậy, sắc mặt trong nháy mắt liền trở nên khó coi.
Không hay rồi, phượng tinh dời đi, huyết ngọc đổi chủ
Roạt... Chuỗi hạt tràng trong tay bị đứt rơi loạn lên mặt đất, ông ấy cũng không thèm để tâm, chỉ ngơ ngác nhìn về phía phượng tinh.
Đổi huyết đại pháp, sao lại mất tác dụng nhanh như vậy được!
Nó đã bị lộ thân phận thật rồi sao?
Thanh Thanh à Thanh Thanh, nàng không thể thắng được trời, nàng sớm nên biết đạo lý này. Mặc dù nàng đã sắp xếp trước cho nó như vây, nhưng mà, cuối cùng...
Nghĩ đến Nhiếp chính vương, đầu mày Viên Không Đại sư càng chau lại chặt hơn.
Nếu môt ngày mọi chuyện được làm rõ, sự tình sẽ như thế nào ?
Cùng thời điểm đó, Tiếu Đồng cũng nhìn thấy một màn này, kinh hãi, liền viết một lá thư, sau đó cả đêm chạy như bay về Nam Xuyên.
Nhiếp chính vương một tay cầm kiếm đứng ngoài bìa rừng, gương mặt đen một mảng....
Cửu Cung bát Quái trận có chín chín tám mươi mốt trận, chỉ có một trận sống, nếu cứ thử như thế này không biết đến khi nào.
Nhưng điều chàng lo lắng không phải là điều này, mà lo nhất là, Vân tử Lạc xông vào trận pháp liệu nàng có gặp nguy hiểm không.
Soạt bảo kiếm được rút ra, gương mặt Nhiếp chính vương sắc lạnh, từ thanh duệ kiếm lóe lên sát ý,từng bước từng bước phá trận pháp.
Bên trong, ba vị trưởng lão đang nói rõ mọi chuyện.
Thật đúng là vượt qua sức tưởng tượng!
Vân Tử Lạc nghe được âm thanh từ xa, các thấy có điều không đúng, vội vàng nói: Có người muốn phá trận pháp, ở đây có mật đạo không?
CÓ Đại trưởng lão trầm giọng trả lời, đứng lên nói: Chúng ta cùng nhau rời chỗ này trước, nơi này, không thể ở lâu được
Vì vậy , đến khi Nhiếp chính vươn vượt qua trận pháp tiến vào, thì trà trong căn nhà đó cũng đã lanh.
Chàng thất vọng và buồn bã vô cùng,đúng lúc này từ phía ngoài lại vọng lại tiếng của Quỷ Mị: Thế tử
Giọng Quỷ Mị càng lúc càng gần, lúc vào trong nhà, rút từ trong người ra một lá thư, vẻ mặt nghiêm túc: Tiếu Công tử cấp báo
Nhiếp chính vương tiện tay mở thư, không nhìn thì thôi, vừa nhìn....
-Hết chương 185-
/331
|