Không cần Vân Tử Lạc nhanh chóng trả lời chàng, trực tiếp nói ra lo lắng trong lòng mình lúc này: Đại trưởng lão trở về, chàng muốn nhân cơ hội này loại trừ họ sao?
Nhiếp chính vương không nghĩ nàng sẽ hỏi vậy, hơi nghẹn lại, lại thấy ánh mắt nhìn mình chăm chú của Vân Tử Lạc, chàng khẽ nhíu mày.
Chàng hơi suy nghĩ một lúc rồi nói: Đúng là có ý định này
Ánh mắt Vân Tử Lạc lóe lên, nhìn chàng, cũng không biết nên nói với chàng chuyện mình là con gái của Lâm Thanh Thanh như thế nào.
Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm nàng: Lạc nhi, đừng nghĩ nhiều vậy. Lời trưởng lão không nên tin tưởng, Lưu Ly các là chỗ nguy hiểm, nàng đừng nên liên quan đến
Vân Tử Lạc im lặng, vươn tay vừa địn đưa ngọc ấm trên ngực cho chàng xem, thì bên ngoài vọng lại tiếng bước chân.
Vương gia, đại trưỡng lão và vài người đã đến
Nhiếp chính vương trầm giọng đáp: Được
Lạc nhi, ở chỗ này đợi ta Nhiếp chính vương đứng dậy.
Đừng giết bọn họ Vân Tử Lạc nói một câu, nhìn về phía chàng cầu xin.
Nhiếp chính vương nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng, bèn gật đầu.
Phía ngoài hành lang,đứng một hàng áo đen,phía trước là chín trưởng lão đang đứng chắp tay, ngực ưỡn bụng thóp rất có khí chất, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phia ba vị trưởng lão.
Đại trưởng lão đứng phía trước, mái tóc bạc trắng, nhưng cũng không giảm đi khí chất, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão ánh mắt thâm trầm đứng phía sau.
Đại trưởng lão, hơn mười năm không, ngày càng khí chất nha
Cửu trưởng lão đứng ở giữa, chậm rãi đi lên, giọng điệu có chút kỳ quái.
Cũng vậy thôi, Ngũ trưởng lão lại càng xuân phong đắc ý, lên như diều gặp gió
Đại trưởng lão cũng không yếu thế so với hắn.
Một người khác nhìn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, mấy năm trước có gặp qua một lần, à chỗ đó là chỗ rét lạnh hoang vu, hai vị có thể ở nhiều năm ở cực bắc như vậy, thật đúng là hơn người
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão nghe vậy ,tức giận đến trợn tròn mắt.
Đại trưởng lão giọng trầm xuống: Mời dẫn chúng tôi đi gặp Các chủ
Thập tam nương nhìn thấy mấy người họ đối đầu gay gắt, cười hòa giải nó;' Đi bên này, Các chủ dưỡng thương không đến được, Vương gia thay mặt Các chủ đến
Lưu Ly các chỉ có một vương gia, ai cũng biết.
Bước chân Đại trưởng lão hơi khựng lại, vẻ mặt lóe lên tia phức tạp.
Bọn họ không sợ Lục Thừa, nhưng vừa nghĩ đến Nhiếp chính vương đa mưu túc trí, thủ đoạn tàn nhần vô tình, hẵn cũng nhịn không được mà run lên.
Mặc dù trước kia có nghe qua thủ đoạn tàn khốc tuyệt tình của Nhiếp chính vương, nhưng đến tối qua chứng kiến hắn mới biết...
Nhìn chàng truyền nội lực cho Đại trưởng lão, lại đối với tiểu các chủ vẻ mặt ôn nhu thậm chí còn quỳ xống... NGhĩ tới đây, lòng bàn tay hắn lại đổ mồ hôi nhiều hơn.
Bọn họ nhìn thấy Nhiếp chính vương quỳ trước một nữ nhân, vậy bọn họ ....
Nhưng trước khi đến đây họ cũng đã suy tính trước nhưng chuyện này, cho nên cũng sẽ không lùi bước trở về.
Lần này trở về, là vì chuyện của Tiểu các chủ.
Không trở về, e rằng không còn cơ hội.
Cho dù bọn họ tin rằng Nhiếp chính vương lợi hại, nhưng cũng không dám đứng trước mọi người trị tội họ mà không có lý do.
Đi được vài bước, liền gặp một thân ảnh cao lớn bước đến, sau lung còn có vài thị vệ,
Người đàn ông trong bộ trường bào đen nhánh, tà áo rơi xuống đât, tóc cái ngọc quan trên đỉnh đầu, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng sắc bén,sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, không nhìn rõ là vui hay buồn.
Nhìn thấy Nhiếp chính vương , tim Đại trưởng lão không khỏi đập thịch thích hai cái.
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng vật, sắc mặt hai người họ đều có chút trắng bệch.
Mặc dù biết rõ bốn phía đều đã sắp xếp thân tín của mình, nhưng vẫn sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Đại trưởng lão, hoan nghênh trở lại
Người đàn ông giọng điệu trầm thấp, vươn đôi tay lanh quanh nắm nắm binh khí ra, đôi mắt phượng hơi sáng, quét về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão lập tức vương tay già nhăn của mình,ra, chạm nhẹ vào bàn tay chàng, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, cũng coi như là bắt tay...
Người đàn ông ma quỷ này, tay hệt như tầng băng lạnh.
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt đại não đại trưởng lão
Chỉ là, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua ở sơn động, sau lưng hắn lập tức lạnh toát.
Phía sau Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng có ý nghĩ như vậy.
Theo những gì họ hiểu, chàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng mà, vẫn phải đành kiên trì bước lên, gọi Vương gia
Hoan nghênh các vị trưởng lãi ,trước tiên vào điện thắp nén hương cho các chủ đã
Nhiếp chính vương trầm giọng nói, sau đó dẫn đoàn người vào chính điện.
Nhiếp chính vương bước qua cửa chính điện, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về tấm rèm phía sau ghế ngồi bên canh, ánh mắt liền nhu hòa hơn.
Chàng chậm rãi tiến lên, ngồi lên vị trí cao nhất.
Phía dưới, ngoại trừ VƯơng trưởng lão đang ở nguyên kinh Kỳ Hạ, mười hai vị trưởng lão đã tề tụ đầy đủ, xếp thành một hàng.
Tay trái Nhiếp chính vương hơi vân vễ nhẫn bích ngọc ở tay phải, ánh mát nhìn xuống,thản diện nói Bắt đầu đi
Thập tam nương chịu trách nhiệm mấy việc nhỏ trong điên, lúc náy mới kêu lớn: Dâng linh vị của lịch đại Các chủ- tổ sư Lưu ly các lên
Nhiếp chính vương ngước mắt, nhìn thấy từ phía sau điện có hai người áo xanh nâng linh vị đi ra, sau lưng bọn họ, là hai người áo xanh mang theo một bức họa đang cuộn lại.
Có một người từ bên phải nàng lư hương đặt lên tường dài cạnh bàn, đợi hai người đằng trước đặt linh vị lên,người phia sau liền đem cuộn tranh treo lên tường kéo xuống.
Lư hương được xếp lên.
Vân Tử Lạc nheo mắt, bón tay thon dài khẽ kép bức rèm che lên, ánh mắt nhìn thẳng đến bàn đối diện đặt hai linh vị.
tổ sư Lưu Ly các đồi thứ nhất- Triệu Tần Phong
Các chủ Lưu ly các đời thứ hai- Mai Tư Hàm
Nàng nhanh chóng xem qua một lần, có chút ngạc nhiên, tại sao không có Lâm Thanh Thanh.
Lại coi lại các bức họa, hai đời các chủ Lưu ly các đều là nữ, tổ sư Triệu Tần Phong vóc dáng tương đối cao, đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, tóc đang bay phấp phới trong gió.
Ngược lại, Mai Tư Hàm có vẻ xinh đẹp lanh lợi, một thân đen lộ ra thân hình gấy yếu, làm nổi bặt đôi song kiếm, đang đứng ngạo nghễ.
Trong lòng Vân Tử LẠc thầm tán thưởng, nhưng nghi hoặc không giảm đi.
Mời đại trưởng lão lên trước Thập tam nương hô lên,
Vân Tử Lạc cũng nhìn về phía hai người họ, chỉ thấy sắc mặt ba vị trưởng lão cực kỳ âm trầm.
Bàn tay đại trưởng lão dưới ống tay áo nắm chặt thành đấm, nổi cả gân lên, gương mặt già lập tức tỏ ra bất ngờ.
Nhị trưởng lão nhịn không được, lên tiếng nói: Vương gia, vì sao không có các chủ đời thứ ba
Bọn họ không kiềm chế được kích đọng, giọng run rẩy.
Câu này cũng chính là điều Vân Tử Lạc đang thắc mắc.
Thì ra Lư ly các chỉ mới có ba đời,cộng thêm vài chục năm của Lục Thừa Hoan, ước chừng cũng có lịch sử trăm năm.
Lâm Thanh Thanh là các chủ đời thứ ba.
Nàng nhịn không được nhìn về phía Nhiếp chính vương, lại thấy gương mặt như giông bão của chàng.
Nhiếp chính vương đề nén tâm tình, lạnh lùng cười một tiếng, môi mỏng khẽ mởm nói từng chữ một: Lâm Thanh Thanh, lúc tại vị không mưu tiến thủ, không làm tốt bổn phận, còn cùng nam nhân đã có vợi gian díu, phá hoại nhà người ta. Cuối cùng người đàn ông kia phải bỏ trốn đến Đảo lê Hoa, làm cho Lưu Ly các hai năm vô chủ, một mảnh hỗn loạn
Lòng Vân Tử Lạc như bị một búa nện xuống.
Nam nhân có vợ, bỏ trốn... mẫu thân hoàn mĩ trong tâm trí nàng, thế nhưng lại như vậy sao? Hoặc là nói, trong lòng Hách Liên Ý, là như vậy sao?
Nữ nhân kia trong mắt phụ thân là hoàn mỹ vô khuyết, Chu thị còn vì thế mà đố kị, là người bản chất cao ngạo... Lại là người như vậy sao?
Vân Tử Lạc từ từ định tâm lại, nếu quả thật là như vậy, vì sao mẫu thân được Đại trưỡng lão và mấy người khác trung thành tận tâm nhiều năm như vậy!
Nhiếp chính vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: Nữ nhân bỉ ổi thấp kém như vậy, cũng xứng đáng làm các chủ Lưu Ly các sao? Có thể ở cùng một chỗ với linh vị của tổ sư Triệu Tần Phong sao? Chỉ sợ là làm ô uế linh vị của hai người! Bà ta đã sớm bị đuổi khỏi môn hộ!
Đại trưởng lão và hai vị trưởng lão tức giận đến tím mặt,
Vương gia, mong ngài giữ miệng tích đức
Đại trưởng lão lớn tiếng trách cứ.
Nhị trưởng lão gương mặt giữ tơn, sợ hãi trong lòng đều biến mất, cao giọng nói: Thanh Thanh các chủ không phải người như vậy! vương gia không được ô miệt người
Sắc mặt Vân Tử Lạc khó coi, nàng cắn chặt môi dưới.
Lâm Thanh Thanh tám chín phần là mẫu thân của nàng, theo phải ứng của họ, nàng cùng mẹ mình tướng mạo có đến chín phần giống nhua, Nhiếp chính vương nhục mạ mẹ nàng như vậy , trong lòng nàng cực kỳ không vui.
Nhiếp chính vương câu dẫn cánh môi, mỉa mai cười một tiếng: Vu oan? Chỉ là mấy người không biết vì sao mếm mộ bà ta, nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên
Chàng nhấn mạnh mến mộ , Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão lập tức tức giận đến không thở nổi, một chữ cũng nói không nên lời.
NHưng mà, đang tức giận, thì một giọng trong trẻo lạnh lùng từ sau rấm rem vang lên: Làm càn!
-Hết chương 189-
Ps: Bạn nào không thích ngược thì chuẩn bị tinh thần đi nhá! Ngày đó đến rồi :) mà còn kéo dài nữa ấy :)). Mn đọc vui vẻ
Nhiếp chính vương không nghĩ nàng sẽ hỏi vậy, hơi nghẹn lại, lại thấy ánh mắt nhìn mình chăm chú của Vân Tử Lạc, chàng khẽ nhíu mày.
Chàng hơi suy nghĩ một lúc rồi nói: Đúng là có ý định này
Ánh mắt Vân Tử Lạc lóe lên, nhìn chàng, cũng không biết nên nói với chàng chuyện mình là con gái của Lâm Thanh Thanh như thế nào.
Nhiếp chính vương cười nhẹ một tiếng, đưa tay ôm nàng: Lạc nhi, đừng nghĩ nhiều vậy. Lời trưởng lão không nên tin tưởng, Lưu Ly các là chỗ nguy hiểm, nàng đừng nên liên quan đến
Vân Tử Lạc im lặng, vươn tay vừa địn đưa ngọc ấm trên ngực cho chàng xem, thì bên ngoài vọng lại tiếng bước chân.
Vương gia, đại trưỡng lão và vài người đã đến
Nhiếp chính vương trầm giọng đáp: Được
Lạc nhi, ở chỗ này đợi ta Nhiếp chính vương đứng dậy.
Đừng giết bọn họ Vân Tử Lạc nói một câu, nhìn về phía chàng cầu xin.
Nhiếp chính vương nhìn nàng, nhìn thấy ánh mắt của nàng, bèn gật đầu.
Phía ngoài hành lang,đứng một hàng áo đen,phía trước là chín trưởng lão đang đứng chắp tay, ngực ưỡn bụng thóp rất có khí chất, ánh mắt kiêu ngạo nhìn về phia ba vị trưởng lão.
Đại trưởng lão đứng phía trước, mái tóc bạc trắng, nhưng cũng không giảm đi khí chất, Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão ánh mắt thâm trầm đứng phía sau.
Đại trưởng lão, hơn mười năm không, ngày càng khí chất nha
Cửu trưởng lão đứng ở giữa, chậm rãi đi lên, giọng điệu có chút kỳ quái.
Cũng vậy thôi, Ngũ trưởng lão lại càng xuân phong đắc ý, lên như diều gặp gió
Đại trưởng lão cũng không yếu thế so với hắn.
Một người khác nhìn vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão, mấy năm trước có gặp qua một lần, à chỗ đó là chỗ rét lạnh hoang vu, hai vị có thể ở nhiều năm ở cực bắc như vậy, thật đúng là hơn người
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão nghe vậy ,tức giận đến trợn tròn mắt.
Đại trưởng lão giọng trầm xuống: Mời dẫn chúng tôi đi gặp Các chủ
Thập tam nương nhìn thấy mấy người họ đối đầu gay gắt, cười hòa giải nó;' Đi bên này, Các chủ dưỡng thương không đến được, Vương gia thay mặt Các chủ đến
Lưu Ly các chỉ có một vương gia, ai cũng biết.
Bước chân Đại trưởng lão hơi khựng lại, vẻ mặt lóe lên tia phức tạp.
Bọn họ không sợ Lục Thừa, nhưng vừa nghĩ đến Nhiếp chính vương đa mưu túc trí, thủ đoạn tàn nhần vô tình, hẵn cũng nhịn không được mà run lên.
Mặc dù trước kia có nghe qua thủ đoạn tàn khốc tuyệt tình của Nhiếp chính vương, nhưng đến tối qua chứng kiến hắn mới biết...
Nhìn chàng truyền nội lực cho Đại trưởng lão, lại đối với tiểu các chủ vẻ mặt ôn nhu thậm chí còn quỳ xống... NGhĩ tới đây, lòng bàn tay hắn lại đổ mồ hôi nhiều hơn.
Bọn họ nhìn thấy Nhiếp chính vương quỳ trước một nữ nhân, vậy bọn họ ....
Nhưng trước khi đến đây họ cũng đã suy tính trước nhưng chuyện này, cho nên cũng sẽ không lùi bước trở về.
Lần này trở về, là vì chuyện của Tiểu các chủ.
Không trở về, e rằng không còn cơ hội.
Cho dù bọn họ tin rằng Nhiếp chính vương lợi hại, nhưng cũng không dám đứng trước mọi người trị tội họ mà không có lý do.
Đi được vài bước, liền gặp một thân ảnh cao lớn bước đến, sau lung còn có vài thị vệ,
Người đàn ông trong bộ trường bào đen nhánh, tà áo rơi xuống đât, tóc cái ngọc quan trên đỉnh đầu, mày kiếm nhập tấn, mắt phượng sắc bén,sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại, không nhìn rõ là vui hay buồn.
Nhìn thấy Nhiếp chính vương , tim Đại trưởng lão không khỏi đập thịch thích hai cái.
Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng vật, sắc mặt hai người họ đều có chút trắng bệch.
Mặc dù biết rõ bốn phía đều đã sắp xếp thân tín của mình, nhưng vẫn sợ phát sinh chuyện ngoài ý muốn.
Đại trưởng lão, hoan nghênh trở lại
Người đàn ông giọng điệu trầm thấp, vươn đôi tay lanh quanh nắm nắm binh khí ra, đôi mắt phượng hơi sáng, quét về phía Đại trưởng lão.
Đại trưởng lão lập tức vương tay già nhăn của mình,ra, chạm nhẹ vào bàn tay chàng, sau đó nhanh chóng rụt tay lại, cũng coi như là bắt tay...
Người đàn ông ma quỷ này, tay hệt như tầng băng lạnh.
Ý nghĩ này nhanh chóng lướt đại não đại trưởng lão
Chỉ là, không khỏi nghĩ đến cảnh tượng tối hôm qua ở sơn động, sau lưng hắn lập tức lạnh toát.
Phía sau Nhị trưởng lão và Tứ trưởng lão cũng có ý nghĩ như vậy.
Theo những gì họ hiểu, chàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nhưng mà, vẫn phải đành kiên trì bước lên, gọi Vương gia
Hoan nghênh các vị trưởng lãi ,trước tiên vào điện thắp nén hương cho các chủ đã
Nhiếp chính vương trầm giọng nói, sau đó dẫn đoàn người vào chính điện.
Nhiếp chính vương bước qua cửa chính điện, ánh mắt không tự chủ được liếc nhìn về tấm rèm phía sau ghế ngồi bên canh, ánh mắt liền nhu hòa hơn.
Chàng chậm rãi tiến lên, ngồi lên vị trí cao nhất.
Phía dưới, ngoại trừ VƯơng trưởng lão đang ở nguyên kinh Kỳ Hạ, mười hai vị trưởng lão đã tề tụ đầy đủ, xếp thành một hàng.
Tay trái Nhiếp chính vương hơi vân vễ nhẫn bích ngọc ở tay phải, ánh mát nhìn xuống,thản diện nói Bắt đầu đi
Thập tam nương chịu trách nhiệm mấy việc nhỏ trong điên, lúc náy mới kêu lớn: Dâng linh vị của lịch đại Các chủ- tổ sư Lưu ly các lên
Nhiếp chính vương ngước mắt, nhìn thấy từ phía sau điện có hai người áo xanh nâng linh vị đi ra, sau lưng bọn họ, là hai người áo xanh mang theo một bức họa đang cuộn lại.
Có một người từ bên phải nàng lư hương đặt lên tường dài cạnh bàn, đợi hai người đằng trước đặt linh vị lên,người phia sau liền đem cuộn tranh treo lên tường kéo xuống.
Lư hương được xếp lên.
Vân Tử Lạc nheo mắt, bón tay thon dài khẽ kép bức rèm che lên, ánh mắt nhìn thẳng đến bàn đối diện đặt hai linh vị.
tổ sư Lưu Ly các đồi thứ nhất- Triệu Tần Phong
Các chủ Lưu ly các đời thứ hai- Mai Tư Hàm
Nàng nhanh chóng xem qua một lần, có chút ngạc nhiên, tại sao không có Lâm Thanh Thanh.
Lại coi lại các bức họa, hai đời các chủ Lưu ly các đều là nữ, tổ sư Triệu Tần Phong vóc dáng tương đối cao, đang ngồi trên lưng ngựa, tay cầm trường thương, tóc đang bay phấp phới trong gió.
Ngược lại, Mai Tư Hàm có vẻ xinh đẹp lanh lợi, một thân đen lộ ra thân hình gấy yếu, làm nổi bặt đôi song kiếm, đang đứng ngạo nghễ.
Trong lòng Vân Tử LẠc thầm tán thưởng, nhưng nghi hoặc không giảm đi.
Mời đại trưởng lão lên trước Thập tam nương hô lên,
Vân Tử Lạc cũng nhìn về phía hai người họ, chỉ thấy sắc mặt ba vị trưởng lão cực kỳ âm trầm.
Bàn tay đại trưởng lão dưới ống tay áo nắm chặt thành đấm, nổi cả gân lên, gương mặt già lập tức tỏ ra bất ngờ.
Nhị trưởng lão nhịn không được, lên tiếng nói: Vương gia, vì sao không có các chủ đời thứ ba
Bọn họ không kiềm chế được kích đọng, giọng run rẩy.
Câu này cũng chính là điều Vân Tử Lạc đang thắc mắc.
Thì ra Lư ly các chỉ mới có ba đời,cộng thêm vài chục năm của Lục Thừa Hoan, ước chừng cũng có lịch sử trăm năm.
Lâm Thanh Thanh là các chủ đời thứ ba.
Nàng nhịn không được nhìn về phía Nhiếp chính vương, lại thấy gương mặt như giông bão của chàng.
Nhiếp chính vương đề nén tâm tình, lạnh lùng cười một tiếng, môi mỏng khẽ mởm nói từng chữ một: Lâm Thanh Thanh, lúc tại vị không mưu tiến thủ, không làm tốt bổn phận, còn cùng nam nhân đã có vợi gian díu, phá hoại nhà người ta. Cuối cùng người đàn ông kia phải bỏ trốn đến Đảo lê Hoa, làm cho Lưu Ly các hai năm vô chủ, một mảnh hỗn loạn
Lòng Vân Tử Lạc như bị một búa nện xuống.
Nam nhân có vợ, bỏ trốn... mẫu thân hoàn mĩ trong tâm trí nàng, thế nhưng lại như vậy sao? Hoặc là nói, trong lòng Hách Liên Ý, là như vậy sao?
Nữ nhân kia trong mắt phụ thân là hoàn mỹ vô khuyết, Chu thị còn vì thế mà đố kị, là người bản chất cao ngạo... Lại là người như vậy sao?
Vân Tử Lạc từ từ định tâm lại, nếu quả thật là như vậy, vì sao mẫu thân được Đại trưỡng lão và mấy người khác trung thành tận tâm nhiều năm như vậy!
Nhiếp chính vương hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: Nữ nhân bỉ ổi thấp kém như vậy, cũng xứng đáng làm các chủ Lưu Ly các sao? Có thể ở cùng một chỗ với linh vị của tổ sư Triệu Tần Phong sao? Chỉ sợ là làm ô uế linh vị của hai người! Bà ta đã sớm bị đuổi khỏi môn hộ!
Đại trưởng lão và hai vị trưởng lão tức giận đến tím mặt,
Vương gia, mong ngài giữ miệng tích đức
Đại trưởng lão lớn tiếng trách cứ.
Nhị trưởng lão gương mặt giữ tơn, sợ hãi trong lòng đều biến mất, cao giọng nói: Thanh Thanh các chủ không phải người như vậy! vương gia không được ô miệt người
Sắc mặt Vân Tử Lạc khó coi, nàng cắn chặt môi dưới.
Lâm Thanh Thanh tám chín phần là mẫu thân của nàng, theo phải ứng của họ, nàng cùng mẹ mình tướng mạo có đến chín phần giống nhua, Nhiếp chính vương nhục mạ mẹ nàng như vậy , trong lòng nàng cực kỳ không vui.
Nhiếp chính vương câu dẫn cánh môi, mỉa mai cười một tiếng: Vu oan? Chỉ là mấy người không biết vì sao mếm mộ bà ta, nhiều năm như vậy vẫn nhớ mãi không quên
Chàng nhấn mạnh mến mộ , Đại trưởng lão, Nhị trưởng lão, Tứ trưởng lão lập tức tức giận đến không thở nổi, một chữ cũng nói không nên lời.
NHưng mà, đang tức giận, thì một giọng trong trẻo lạnh lùng từ sau rấm rem vang lên: Làm càn!
-Hết chương 189-
Ps: Bạn nào không thích ngược thì chuẩn bị tinh thần đi nhá! Ngày đó đến rồi :) mà còn kéo dài nữa ấy :)). Mn đọc vui vẻ
/331
|