Thấy Nhiếp chính vương đứng ở cửa mãi không tiến vào, vẻ mặt lại khác thường, Lục Thừa Hoan cực kỳ khó hiểu, dè dặt hỏi: Hách Liên ca ca, làm sao vậy? Ở đây không được sao
Nhìn qua ánh đèn dầu sáng rọi bên trong cửa sổ, đôi mắt phương của Nhiếp chính vương thoáng tia buồn bã, dường như không để ý lời Lục Thừa Hoan nói.
Hách Liên ca ca... Lục Thừa Hoan không biết vì sao,nhưng nhìn thấy đôi măt phượng của Nhiếp chính vương đột nhiên tối lại, trong lòng không khỏi không vui.
Lúc nàng ta mê mang, cũng chưa từng thấy Nhiếp chính vương có ánh mắt như vậy!
Bởi vì, nàng ta biết rõ, ánh mắt đó, Nhiếp chính vương sẽ chỉ vì một nữ nhân mà có.
Đố kỵ cùng thống hân vô biên bắt đầu dâng lên trong lòng nàng ta.
Nhiếp chính vương chậm rãi thu hồi ánh mắt, cũng không nhìn Lục Thừa Hoan một cái, thản nhiên nói: Mẫu phi để cho muội chọn, muội thích ở đâu thì sẽ chọn chỗ đó, ngày mai, bản vương không có thời gian đến
Nói xong, chàng đã hướng đôi chân thon dài sải bước đến bên xe ngựa.
Lục Thừa Hoan nghe lời nói không chút tình cảm nào của chàng, sắc mặt biến hóa, nhưng sớm đã thành quen nàng ta rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
Nàng ta quay đầu, ánh mắt lạnh hơn, chỉ vào tiểu nhị mặc áo lam, hung ác nói: Trước hết bắt tên to gan này về cho ta
Vừa dứt lời, liền vang lên tiếng cười lạnh.
Quận chúa Nam Xuyên thật đúng là uy phong nha
Theo tiếng cười, Vân Tử Lạc một thân váy ngọc bích từ sau tấm rem che chầm chậm bước ra.
Lục Thừa Hoan ngẩn ngơ, không thể tin được kêu lên: Vân Tử Lạc? Sao cô lại ở đây?
Vân Tử Lạc nhếch môi cười: Đây là tửu lâu của bổn cô nương, hiện tại đã đóng cửa, đùng nói là một quận chúa nho nhỏ như cô, cho dù là Hoàng thượng, ta cũng không cho ngươi vào đây
Lục Thừa Hoan cả kinh, đây là tử lâu của Vân Tử Lac?
Vân Tử Lạc nói tiếp: Không tiếp đón cô, như vậy, cho dù ngày mai, ngày kia, hay ngày ngày cô tới đây, ta cũng sẽ không tiếp đón cô
Lục Thừa Hoạn tức giận, hét lên: Ta có bạc! Ta sẽ trả giá gấp ba! Vân Tử Lạc, không phải ngươi cô tiền sao!
Gấp mười cũng không được Vân Tử Lạc lúc đi ra đã đeo mạng che mặt lên, để lộ đôi mắt hạnh sắc sảo ngoài tấm vài sa, giọng nói khinh thường: SO với tiền của cô, ta cảm thấy, để cô dùng cơm ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc dùng bữa của khách hàng khác
Cô... Lục Thừa Hoan tức giận đến vặn vẹo cả gương mặt.
Cô cái gì mà cô Vân Tử Lạc thu lại ý cười, giọng nói đột nhiên trở nên lớn hơn: Còn không ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta
Ngươi thật to gan
Thị vệ bên cạnh Lục Thừa Hoan giận giữ quát.
Bọn họ sao lại không biết Vân Tử Lạc chứ!
Lần trước, chuyện của Quận chúa là do mưu kế của nàng, kết quả bị phản kích, làm bọn họ thất lễ hướng mũi tên về phía Lục Thừa Hoan mà bắn, làm ảnh hưởng đến nội lực của quận chúa, suýt nữa thì bước vào quỷ môn quan.
Cho nên bọn họ đối với Vân Tử Lạc là hận đến xương tủy, nhân cơ hội này lên tiếng .
Lục Thừa Hoan cũng thẹn quá hóa giận, chỉ vào Vân Tử Lạc mắng: cô đúng là hồ ly tinh, cô xem cô có còn là con người nữa không? Cô cũng đừng quên, Hách Liên ca ca là không cần cô! Huynh ấy không cần cô nữa! Cô còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao
không cần ta? Vân Tử Lạc cười đến quỷ dị, Nói cho cô biết, là ta không cần hắn nữa
Nói đùa, còn có người không muốn Hách Liên ca ca sao? Lục Thừa Hoan không tin nói.
Vân Tử Lạc bật cười, giọng cười lạnh lùng: À, ta nghĩ chỉ có cô xem hắn như bảo bối thôi
Sắc mặt Lục Thừa Hoan cực kỳ khó coi, gắt gao nhìn thẳng vào nàng.
Vân Tử Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ, giọng không nhanh không chậm, thậm chí còn lấy mấy lọn tóc lộn xộn sau cổ mình nghịch nghịch, Hầu Hạ quận chúa, ta là muốn nhắc nhở cô, ta hiện tại là Tứ vương phi tương lại, không đến ba năm nữa sẽ thành thân, cô lại luôn mồm muốn kéo ta cùng Nhiếp chính vương ở cùng một chỗ,đây chẳng phải mắc trọng tội sao!
Lục Thừa Hoan ngẩn ra.
Hiểu chưa? Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn nàng ta, Hách Liên ca ca của cô, tốt nhất một mình cô trân trọng là được rồi, không có ai tranh giành cùng cô đâu! Cô cũng đừng nhắc đến việc ta có quan hệ với hắn, nếu không , cô sẽ mắt phải tội rơi đầu đấy
Lục Thừa Hoan bị nàng nói một thôi một hồi không hiểu, nhưng ngẫm nghĩ lại lời của nàng, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Thì ra, Vân Tử Lạc cùng Hách Liên ca ca thực sự không ở cùng nhau!
Hầu hạ quận chúa, hiện tại, cô có thể 'cút' chưa?
Vân Tử Lạc rũ hai tay xuống, đặt trước eo, thoải mái đứng đó, khóe miệng thoáng ý cười kín đáo, chỉ là lời nói ra hết sức lạnh lùng.
Cô dám bảo ta 'cút' ? Giọng của Lục Thừa Hoan bị đè nén đến biến đổi, lập tức hỏi ngược lại.
Cô cho rằng thế nao? Vân Tử Lạc che miệng, cười đến ưu nhã, Nếu cô không 'cút'khỏi Túy Vân Lâu, đếm hôm nay, ta và bạn ta đều ăn không ngon, thế há chẳng phải vô duyên vô cớ lãng phí thức ăn ngon sao?
Vì sao ăn không ngon Lục Thừa Hoan không hiểu.
Nhìn thấy cô, là muốn nôn ra ngay, có thể ăn ngon sao?
Vân Tử Lạc nói từng chữ rõ ràng cho nàng ta.
Vân Tử Lạc! Lục Thừa Hoan nhày lên, từ chỗ mình bật hẳn dậy, đưa tay chỉ về phía nàng, quát lớn: Cô đừng cho rằng nội lực ta hao tổn liền không đánh lại cô! Cô thật quá quắt
Một câu vừa mới dứt ra, nàng ta đã tung một chưởng về phias Vân Tử Lạc, lực đạo khá lớn.
Lúc này Vân Tử Lạc cũng không nói gì.
Bởi vì nàng phát hiện ta, đói với công phu cùng cách ra tay của Lục Thừa Hoan nàng có thể nhìn rõ tường tận, nói không phải khoa trương, nhưng nàng dường như đang xem cảnh phim quay chậm.
Nội lực của Vân Tử Lạc đã tăng lên đáng kể, ở Trấn Quốc Tự một háng, nàng đã học được rất nhiều, đó là điều rât tốt cho luyện võ.
Lập tức, nàng nâng bàn tay thon dài ra giữ chặt tay Lục Thừa Hoan, nhẹ nhàng phất tay áo một cái,liền quất tay lên, cổ tay ngọc ngà uốn lại, thành công đổi hướng một chưởng kia.
bốp
Một chưởng này, cho dù vẫn không dùng hết lực nhưng đánh đến cũng không thể nào tránh được.
Mà chưởng này, lại không lệch một phân đánh về phía ngực Lục Thừa Hoan.
Lục Thừa Hoạn tận mắt nhìn thấy một chưởng kia đánh vào lồng ngực mình, cũng không né đi được, trong nháy mắt hai tròng mắt nàng ta đỏ au, mở lớn, vửa tức, vừa thẹn, chớp mắt một cái liền hôn mê bất tỉnh.
Những tên thị vệ thấy võ công Vân Tử Lạc lợi hại, lúc ra tay lại rất tàn nhẫn, cả đám nhất thời kinh sợ không dám lên tiếng.
Một tên thị vệ ở phía sau tiên lên ôm lấy Lục Thừa Hoan, thân thể hơi lùi về phía sau, cao giọng nói: Còn không mau báo thù cho quận chúa! Còn ngây ngốc đó làm gì?
Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng, hơn mười mấy tên thị vệ liền vọt tới canh nàng, rút hết gươm kiếm ra.
Những 'tiểu nhị' đứng bên cạnh đã được huấn luyện cũng nhanh chóng rút vũ khí ra, nhanh chóng nhào tới, tiếng đao kiếm sắc bén vang lên, đều hướng về chỗ trí mạng của đối phương,
Là một sát thủ, nhất định phải ra đòn trí mạng!
Bọn họ đều làm được như vậy, chỉ một lúc sao, trong đại sảnh liền vang lên một loạt tiếng người ngã xuống, mùi thức ăn và mùi máu hòa quyện vào nhau.
Tiểu thư, họ chết cả rồi!
Trương thúc kiểm tra một chút rồi báo cáo lại.
Vân Tử Lạc Ừm một tiếng, cúi đầu nhìn thi thể ngổn ngang của đám thị vệ, khóe miệng thoáng ra ý cười châm biếm.
Thị vệ Hoàng cung Nam Xuyên?
Được, Hôm nay, nàng sẽ vì bọn họ mà khai đao!
Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ phải nhẫn nhịn chuyện gì, phàm là người đối đầu với nàng, nhất định phải trả giá bằng máu.
Tốt Nàng nói ngắn gọn, mắt liếc về phía Lục Thừa Hoan, giọng nhàn nhạt, Cởi hết y phục của nàng ta, trói lên lưng ngựa, cho ngựa quay lại Nhiếp chính vương phủ, ta nghĩ, có người nhât định sẽ hài lòng vì 'đại lễ' này của ta
Dạ Trương thúc nghe được lời nàng, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Đừng nghĩ tiểu các chủ tuổi còn nhỏ, lòng da của nàng so với những người hành tẩu giang hồ hơn chục năm như ông ta xem ra còn thâm sâu hơn nhiều.
Mọi người nhanh chóng hành động, chỉ một lúc sau, Lục Thừa Hoan một thân lõa lồ được cột lên lưng ngựa.
Gió đêm lạnh thổi đến, toàn bộ lỗ chân lông trên người Lục Thừa Hoan co rúm lại, nàng ta đột nhiên bừng tỉnh.
Hách.. Lời còn chưa dứt, thì liền sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên.
Nàng ta không thể tin được nhìn xuống người mình.
Thân thể trắng như tuyết không quần áo, lại bị một sợi dây thừng cột vào lưng ngựa, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
vân Tử Laccj, cô muốn làm gì?
Lục Thừa Hoan kịp lên tiếng kêu lên.
Chẳng có gì cả Vân Tử Lạc cười nhẹ, Chỉ là đêm khuya muốn cô đi vòng chợ đêm hai vòng, ta tin chắc rằng sẽ có người có hứng thú với cô
Lục Thừa Hoan bây giờ mới tin rằng, nữ nhân này, ngoài mặt thoạt nhìn yếu đối, nho nhã lịch sự nhưng bản chất thực sự không phải là như vậy!
Cũng không cầu xin sự thương tình của nàng, Lục Thừa Hoan nhắm mắt lại, gio lạnh thổi tới bả vai của nàng ta không ngừng run lẩy bẩy.
Một bóng đen từ trong tửu lâu nhảy ta, dùng roi quất mạnh lên mông ngựa, con ngựa lập tức phóng đi.
--
Nhiếp chính vương phủ...
Đèn sáng, Nhiếp chính vương từ trên xe ngựa bước xuống, tâm tư lại trôi nổi phương nào.
Nàng, giờ này ở Trấn Quốc Tự sao?
Kề từ lúc hành tung của Quỷ Hôn bị phát hiện, bị đuổi xuống núi Thanh Thương, chàng cũng không phái người quay lại đó, nên chuyện chuyện ở trên núi cũng không biết rõ.
Ngày mai là sinh nhật của Lục Thừa Hoan.
Cảnh Hoa vương phi đặc biệt cho nàng ta tới Kỳ Hạ, muốn ở nguyện kinh tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho nàng ta, không kiêng dè gì nghĩ đến cảm xúc của chàng, lấy chuyện hôn ước từ bé của chàng và Lục Thừa Hoan mà công bố khắp thiên hạ.
-Hết chương 208-
Nhìn qua ánh đèn dầu sáng rọi bên trong cửa sổ, đôi mắt phương của Nhiếp chính vương thoáng tia buồn bã, dường như không để ý lời Lục Thừa Hoan nói.
Hách Liên ca ca... Lục Thừa Hoan không biết vì sao,nhưng nhìn thấy đôi măt phượng của Nhiếp chính vương đột nhiên tối lại, trong lòng không khỏi không vui.
Lúc nàng ta mê mang, cũng chưa từng thấy Nhiếp chính vương có ánh mắt như vậy!
Bởi vì, nàng ta biết rõ, ánh mắt đó, Nhiếp chính vương sẽ chỉ vì một nữ nhân mà có.
Đố kỵ cùng thống hân vô biên bắt đầu dâng lên trong lòng nàng ta.
Nhiếp chính vương chậm rãi thu hồi ánh mắt, cũng không nhìn Lục Thừa Hoan một cái, thản nhiên nói: Mẫu phi để cho muội chọn, muội thích ở đâu thì sẽ chọn chỗ đó, ngày mai, bản vương không có thời gian đến
Nói xong, chàng đã hướng đôi chân thon dài sải bước đến bên xe ngựa.
Lục Thừa Hoan nghe lời nói không chút tình cảm nào của chàng, sắc mặt biến hóa, nhưng sớm đã thành quen nàng ta rất nhanh khôi phục lại vẻ bình thường.
Nàng ta quay đầu, ánh mắt lạnh hơn, chỉ vào tiểu nhị mặc áo lam, hung ác nói: Trước hết bắt tên to gan này về cho ta
Vừa dứt lời, liền vang lên tiếng cười lạnh.
Quận chúa Nam Xuyên thật đúng là uy phong nha
Theo tiếng cười, Vân Tử Lạc một thân váy ngọc bích từ sau tấm rem che chầm chậm bước ra.
Lục Thừa Hoan ngẩn ngơ, không thể tin được kêu lên: Vân Tử Lạc? Sao cô lại ở đây?
Vân Tử Lạc nhếch môi cười: Đây là tửu lâu của bổn cô nương, hiện tại đã đóng cửa, đùng nói là một quận chúa nho nhỏ như cô, cho dù là Hoàng thượng, ta cũng không cho ngươi vào đây
Lục Thừa Hoan cả kinh, đây là tử lâu của Vân Tử Lac?
Vân Tử Lạc nói tiếp: Không tiếp đón cô, như vậy, cho dù ngày mai, ngày kia, hay ngày ngày cô tới đây, ta cũng sẽ không tiếp đón cô
Lục Thừa Hoạn tức giận, hét lên: Ta có bạc! Ta sẽ trả giá gấp ba! Vân Tử Lạc, không phải ngươi cô tiền sao!
Gấp mười cũng không được Vân Tử Lạc lúc đi ra đã đeo mạng che mặt lên, để lộ đôi mắt hạnh sắc sảo ngoài tấm vài sa, giọng nói khinh thường: SO với tiền của cô, ta cảm thấy, để cô dùng cơm ở đây sẽ ảnh hưởng đến việc dùng bữa của khách hàng khác
Cô... Lục Thừa Hoan tức giận đến vặn vẹo cả gương mặt.
Cô cái gì mà cô Vân Tử Lạc thu lại ý cười, giọng nói đột nhiên trở nên lớn hơn: Còn không ngoan ngoãn cút ra ngoài cho ta
Ngươi thật to gan
Thị vệ bên cạnh Lục Thừa Hoan giận giữ quát.
Bọn họ sao lại không biết Vân Tử Lạc chứ!
Lần trước, chuyện của Quận chúa là do mưu kế của nàng, kết quả bị phản kích, làm bọn họ thất lễ hướng mũi tên về phía Lục Thừa Hoan mà bắn, làm ảnh hưởng đến nội lực của quận chúa, suýt nữa thì bước vào quỷ môn quan.
Cho nên bọn họ đối với Vân Tử Lạc là hận đến xương tủy, nhân cơ hội này lên tiếng .
Lục Thừa Hoan cũng thẹn quá hóa giận, chỉ vào Vân Tử Lạc mắng: cô đúng là hồ ly tinh, cô xem cô có còn là con người nữa không? Cô cũng đừng quên, Hách Liên ca ca là không cần cô! Huynh ấy không cần cô nữa! Cô còn mặt mũi xuất hiện ở đây sao
không cần ta? Vân Tử Lạc cười đến quỷ dị, Nói cho cô biết, là ta không cần hắn nữa
Nói đùa, còn có người không muốn Hách Liên ca ca sao? Lục Thừa Hoan không tin nói.
Vân Tử Lạc bật cười, giọng cười lạnh lùng: À, ta nghĩ chỉ có cô xem hắn như bảo bối thôi
Sắc mặt Lục Thừa Hoan cực kỳ khó coi, gắt gao nhìn thẳng vào nàng.
Vân Tử Lạc khẽ nhếch đôi môi đỏ, giọng không nhanh không chậm, thậm chí còn lấy mấy lọn tóc lộn xộn sau cổ mình nghịch nghịch, Hầu Hạ quận chúa, ta là muốn nhắc nhở cô, ta hiện tại là Tứ vương phi tương lại, không đến ba năm nữa sẽ thành thân, cô lại luôn mồm muốn kéo ta cùng Nhiếp chính vương ở cùng một chỗ,đây chẳng phải mắc trọng tội sao!
Lục Thừa Hoan ngẩn ra.
Hiểu chưa? Vân Tử Lạc lạnh lùng nhìn nàng ta, Hách Liên ca ca của cô, tốt nhất một mình cô trân trọng là được rồi, không có ai tranh giành cùng cô đâu! Cô cũng đừng nhắc đến việc ta có quan hệ với hắn, nếu không , cô sẽ mắt phải tội rơi đầu đấy
Lục Thừa Hoan bị nàng nói một thôi một hồi không hiểu, nhưng ngẫm nghĩ lại lời của nàng, trong lòng lại cực kỳ vui vẻ.
Thì ra, Vân Tử Lạc cùng Hách Liên ca ca thực sự không ở cùng nhau!
Hầu hạ quận chúa, hiện tại, cô có thể 'cút' chưa?
Vân Tử Lạc rũ hai tay xuống, đặt trước eo, thoải mái đứng đó, khóe miệng thoáng ý cười kín đáo, chỉ là lời nói ra hết sức lạnh lùng.
Cô dám bảo ta 'cút' ? Giọng của Lục Thừa Hoan bị đè nén đến biến đổi, lập tức hỏi ngược lại.
Cô cho rằng thế nao? Vân Tử Lạc che miệng, cười đến ưu nhã, Nếu cô không 'cút'khỏi Túy Vân Lâu, đếm hôm nay, ta và bạn ta đều ăn không ngon, thế há chẳng phải vô duyên vô cớ lãng phí thức ăn ngon sao?
Vì sao ăn không ngon Lục Thừa Hoan không hiểu.
Nhìn thấy cô, là muốn nôn ra ngay, có thể ăn ngon sao?
Vân Tử Lạc nói từng chữ rõ ràng cho nàng ta.
Vân Tử Lạc! Lục Thừa Hoan nhày lên, từ chỗ mình bật hẳn dậy, đưa tay chỉ về phía nàng, quát lớn: Cô đừng cho rằng nội lực ta hao tổn liền không đánh lại cô! Cô thật quá quắt
Một câu vừa mới dứt ra, nàng ta đã tung một chưởng về phias Vân Tử Lạc, lực đạo khá lớn.
Lúc này Vân Tử Lạc cũng không nói gì.
Bởi vì nàng phát hiện ta, đói với công phu cùng cách ra tay của Lục Thừa Hoan nàng có thể nhìn rõ tường tận, nói không phải khoa trương, nhưng nàng dường như đang xem cảnh phim quay chậm.
Nội lực của Vân Tử Lạc đã tăng lên đáng kể, ở Trấn Quốc Tự một háng, nàng đã học được rất nhiều, đó là điều rât tốt cho luyện võ.
Lập tức, nàng nâng bàn tay thon dài ra giữ chặt tay Lục Thừa Hoan, nhẹ nhàng phất tay áo một cái,liền quất tay lên, cổ tay ngọc ngà uốn lại, thành công đổi hướng một chưởng kia.
bốp
Một chưởng này, cho dù vẫn không dùng hết lực nhưng đánh đến cũng không thể nào tránh được.
Mà chưởng này, lại không lệch một phân đánh về phía ngực Lục Thừa Hoan.
Lục Thừa Hoạn tận mắt nhìn thấy một chưởng kia đánh vào lồng ngực mình, cũng không né đi được, trong nháy mắt hai tròng mắt nàng ta đỏ au, mở lớn, vửa tức, vừa thẹn, chớp mắt một cái liền hôn mê bất tỉnh.
Những tên thị vệ thấy võ công Vân Tử Lạc lợi hại, lúc ra tay lại rất tàn nhẫn, cả đám nhất thời kinh sợ không dám lên tiếng.
Một tên thị vệ ở phía sau tiên lên ôm lấy Lục Thừa Hoan, thân thể hơi lùi về phía sau, cao giọng nói: Còn không mau báo thù cho quận chúa! Còn ngây ngốc đó làm gì?
Vân Tử Lạc cười nhẹ một tiếng, hơn mười mấy tên thị vệ liền vọt tới canh nàng, rút hết gươm kiếm ra.
Những 'tiểu nhị' đứng bên cạnh đã được huấn luyện cũng nhanh chóng rút vũ khí ra, nhanh chóng nhào tới, tiếng đao kiếm sắc bén vang lên, đều hướng về chỗ trí mạng của đối phương,
Là một sát thủ, nhất định phải ra đòn trí mạng!
Bọn họ đều làm được như vậy, chỉ một lúc sao, trong đại sảnh liền vang lên một loạt tiếng người ngã xuống, mùi thức ăn và mùi máu hòa quyện vào nhau.
Tiểu thư, họ chết cả rồi!
Trương thúc kiểm tra một chút rồi báo cáo lại.
Vân Tử Lạc Ừm một tiếng, cúi đầu nhìn thi thể ngổn ngang của đám thị vệ, khóe miệng thoáng ra ý cười châm biếm.
Thị vệ Hoàng cung Nam Xuyên?
Được, Hôm nay, nàng sẽ vì bọn họ mà khai đao!
Từ trước đến giờ, nàng chưa bao giờ phải nhẫn nhịn chuyện gì, phàm là người đối đầu với nàng, nhất định phải trả giá bằng máu.
Tốt Nàng nói ngắn gọn, mắt liếc về phía Lục Thừa Hoan, giọng nhàn nhạt, Cởi hết y phục của nàng ta, trói lên lưng ngựa, cho ngựa quay lại Nhiếp chính vương phủ, ta nghĩ, có người nhât định sẽ hài lòng vì 'đại lễ' này của ta
Dạ Trương thúc nghe được lời nàng, sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh.
Đừng nghĩ tiểu các chủ tuổi còn nhỏ, lòng da của nàng so với những người hành tẩu giang hồ hơn chục năm như ông ta xem ra còn thâm sâu hơn nhiều.
Mọi người nhanh chóng hành động, chỉ một lúc sau, Lục Thừa Hoan một thân lõa lồ được cột lên lưng ngựa.
Gió đêm lạnh thổi đến, toàn bộ lỗ chân lông trên người Lục Thừa Hoan co rúm lại, nàng ta đột nhiên bừng tỉnh.
Hách.. Lời còn chưa dứt, thì liền sau đó là một tiếng hét chói tai vang lên.
Nàng ta không thể tin được nhìn xuống người mình.
Thân thể trắng như tuyết không quần áo, lại bị một sợi dây thừng cột vào lưng ngựa, ngay cả cơ hội phản kháng cũng không có.
vân Tử Laccj, cô muốn làm gì?
Lục Thừa Hoan kịp lên tiếng kêu lên.
Chẳng có gì cả Vân Tử Lạc cười nhẹ, Chỉ là đêm khuya muốn cô đi vòng chợ đêm hai vòng, ta tin chắc rằng sẽ có người có hứng thú với cô
Lục Thừa Hoan bây giờ mới tin rằng, nữ nhân này, ngoài mặt thoạt nhìn yếu đối, nho nhã lịch sự nhưng bản chất thực sự không phải là như vậy!
Cũng không cầu xin sự thương tình của nàng, Lục Thừa Hoan nhắm mắt lại, gio lạnh thổi tới bả vai của nàng ta không ngừng run lẩy bẩy.
Một bóng đen từ trong tửu lâu nhảy ta, dùng roi quất mạnh lên mông ngựa, con ngựa lập tức phóng đi.
--
Nhiếp chính vương phủ...
Đèn sáng, Nhiếp chính vương từ trên xe ngựa bước xuống, tâm tư lại trôi nổi phương nào.
Nàng, giờ này ở Trấn Quốc Tự sao?
Kề từ lúc hành tung của Quỷ Hôn bị phát hiện, bị đuổi xuống núi Thanh Thương, chàng cũng không phái người quay lại đó, nên chuyện chuyện ở trên núi cũng không biết rõ.
Ngày mai là sinh nhật của Lục Thừa Hoan.
Cảnh Hoa vương phi đặc biệt cho nàng ta tới Kỳ Hạ, muốn ở nguyện kinh tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho nàng ta, không kiêng dè gì nghĩ đến cảm xúc của chàng, lấy chuyện hôn ước từ bé của chàng và Lục Thừa Hoan mà công bố khắp thiên hạ.
-Hết chương 208-
/331
|