Khóe miệng Vân Tử Lạc nhẹ rút, còn chưa kịp lên tiếng thì từ ngoài đã vọng vào một loạt tiếng cười dễ nghe.
Cả Thái Hậu đang ngồi trên ghế thái sư dỗ dành đứa nhỏ cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Một thân ảnh trong bộ quần áo đỏ rực tung bày, lộ ra vóc dáng cao lớn hoàn mỹ như cây tùng bách của người đà ông,mái tóc đen nhánh rũ xuống bên vai, xỏa đến bên hông.
Gương mặt anh tuấn sáng như ngọc, đôi mi thanh tú hơi hạ xuống, đôi mắt phượng sâu thẳm.
Thỉnh an Thái Hâu và các vị vương gia
Sau khi Tiếu Đồng bước vào, đại sảnh lập tức ồ lên.
Thì ra là công tử phong lưu, chả trách lại hào phòng như vậy!
Nhưng mà, những lễ vật này chuẩn bị cho Nhị tiểu thư sao? Không liên quan đến đại tiểu thư?
Nhìn thấy bóng dáng Tiếu Đồng bước vào, sắc mặt vốn đang đỏ như quả táo của Vân Khinh BÌnh lại chuyển thành trắng bệch.
Vân Tử Lạc, thế mà lại câu dẫn được một nam tử nữa!
Còn làm mình mất mặt như vậy!
Tiếu Đồng?
Vân Tử Lạc nhíu mày, lắc đầu.
Thật là quá cao hứng, nhưng mà, đưa nàng nhiều thứ như vậy cũng không phải là thứ nàng muốn.
Tiếu Đồng mấp máy môi mỏng, nhìn về phía nàng cười nhẹ, giọng điệu rõ ràng: Sinh nhật vui vẻ
Vân Tử Lạc muốn nói gì nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm tình của hắn liền ngẩn người ra.
Đúng vậy, là nàng quên mất, hôm nay mới là sinh nhật của nàng.
Mùng tám tháng hai năm đó, trời sinh dị tướng, tiểu các chủ Lưu Ly các ra đời, mà Lâm Thanh Thanh đem ngày nàng ra đời đổi huyết với Vân Khinh BÌnh, nhưng đến ngày mười hai tháng hai mới nói ra ngoài là nàng ra đời.
Nếu Tiếu Đồng đã biết rõ thân phận của nàng, thì hắn cũng sẽ biết rõ, hôm này, mới thực sự là sinh nhật của nàng.
Nàng bị sự tỉ mỉ chu đáo của hắn làm cho cảm động.
Nàng cùng hắn, không phải là quá thân thiết, nhưng hắn,đối với chuyện của nàng lại cực kỳ để tâm.
Vân Hằng tiến đến nói thầm với nàng, ý muốn cho người đem khiêng mấy cái rương đến Lê Uyển.
Vân Tử Lạc nghĩ đây đều là những lễ vật cực kỳ trân quý liền cho Ngô Đại đi theo họ, cũng dặn dò hắn phải trông coi những món đồ này, còn mình thì ở lại tìm cơ hội nói chuyện với Tiếu Đồng một chút.
Những vậy này tặng cho nàng, nhiều lắm cũng chỉ dùng dược hai thứ.
Dù có trân quý đến đâu, dù là sinh nhật của nàng, cũng không cần thiết phải tặng như vậy!
Lúc này, nghĩ đến chuyện gì đó,mọi người trong sảnh bắt đầu ghé tai nhau thầm thì.
Nhiếp chính vương không tới sao?
Không tới là chuyện tốt, chúng ta có thể về rồi
Ừm , đúng vậy! Vậy chúng ta cáo từ Vân tướng quân rồi rời đi
Không ít người xem chuyện Nhiếp chính vương không tới là hiển nhiên, cũng chuẩn bị quay về
Thái Hậu ngồi ở ghế thái sư cao nhất, đang thì thầm với Vân Kiến Thụ ở bên cạnh.
Hôm nay cũng là sinh nhật của Hầu Hạ quận chúa, Ai gia cũng vừa mới cho người đưa quà qua đó, Nhiếp chính vương có lẽ sẽ không tới, đợi thêm một canh giờ nữa, nếu vẫn không tới, cũng nên kết thúc đi
được
Mà lúc này, ở Nhiếp chính vương phủ, trong chính viện bày ra một bàn rượu thịt và thức ăn phong phú.
Bởi vì hôm qua Lục Thừa Hoan bị như vậy, hôm này sống chết thế nào cũng không đến tửu lâu, Cảnh Hoa vương phi đành phải chuẩn bị tiệc sinh nhật cho nàng ta ở trong phủ.
Không cho bất kỳ quan lại quyền quý nào trong thành đến dự, chỉ nhận quà, nhưng mà chỉ là quà tặng thôi cũng có thể chất đày hai toàn thiền viện, so sánh mà nói quà của Vân Khinh BÌnh thật quá chênh lệch.
Hầu Hạ quận chúa mặc dù cũng chỉ là vương phi tương lai, nhưng vương phi này lại không giống vương phi kia, Vân Khinh Bình làm sao có thể giống với nàng ta được.
Lục Thừa Hoan ngồi trong chính viện vẻ mặt rầu rĩ không vui, bởi vì Nhiếp chính vương ngồi còn chưa ấm chỗ đã muộn cớ xử lý công sự là rời đi.
Trong thư phòng lớn, Nhiếp chính vương đi đi lại lại trước bàn, mày kiếm nhíu chặt , không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên, chàng gọi lớn: Quỷ Hình
Một thân ảnh vọt vào.
Hôm nay là đầy tháng cháu của thái hậu, bản vương có nên qua đó môt chút không?
Quỷ HÌnh cúi đầu, trán nổi đầy vạch đen.
Được rồi, hắn hiểu rõ, chủ nhân nhốt mình trong này lâu như vậy là đang nghĩ cớ để đến Vân phủ...
Hắn cũng rất phối hợp đáp: Chủ nhân, ngài đương nhiên phải đến đó một chút, nể mặt hoàng thượng dù sao cũng là cháu của Thái Hậu, không đi cũng khó coi
Ừm, chuẩn bị một ít lễ vât, chúng ta qua bên đó
Nhiếp chính vương thở phào nhẹ nhõm.
Cửa lớn Vân phủ, xe ngựa vây quanh, Vân Tử Lạc đẩy Vân Kiến Thụ tiễn mấy triều thần ra về, hai bên nói với nhau mấy lời tạm biệt khách khí.
Đến lúc sắp đến cửa chính, một tên gia nô chạy như bay vào, kêu lớn: Nhiếp chính vương đến! Nhiếp chính vương đến!
Mấy vị đại thần đều ngẩn ra.
Tay Vân Tử Lạc hơi run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Vân Tướng quân, Nếu Nhiếp chính vương đã tới đây, chúng tôi cũng chưa vội trở về
Đúng vậy, chúng ta khoan hãy về
Chờ Nhiếp chính vương về rồi chúng ta hẵng về
Họ vừa nói, vừa quay đầu nói với gia quyến của mình, bảo bọn họ quay lại nội viện.
Những người này nghe được Nhiếp chính vương đến liền như chuột thấy mèo, Vân Kiến Thụ đương nhiên hiểu được, cười gật đầu với họ: Ta còn đang nghĩ lý do giữ các ông lại
Ở cửa phủ, nam tử trong bộ áo trường bào đen thêu chỉ vàng từng bước tiến vào, hai tay chàng chắp ra sau, mái tóc đen nhánh buộc lại sau lưng, trên vài còn khoác thêm một áo khoác đen lông chồn.
Sau lưng cũng có vài bóng đen bước theo, không có ai nói gì, mọi người cũng tự động tránh đường, đoàn người cứ thế mà tiến vào trong.
DƯờng như chỉ cần thân ảnh kia xuất hiện, khí thế cũng đủ để áp đảo mọi thứ.
Vân Tử Lạc cảm nhận được rõ ràng đám người xung quanh rất khẩn trương, hô hấp cũng thay đổi trở nên dồn dập hơn.
Mà nàng, lúc nhìn thấy hình bóng kia, cũng có một tia khẩn trương, nhưng hiện tại chỉ còn lại lãnh đạm.
Bóng dáng người đàn ông từ trong bóng tối dần hiện ra, ánh trăng chiếu xuống có thể nhìn thấy được gò má cương nghị của chàng, môi mỏng mím thành đường thẳng, đôi mắt phượng âm trầm.
Lúc nhìn thấy Vân Tử LẠc, vẻ mặt chàng hơi thay đổi, dường như cũng không nghĩ đến chuyện nàng có ở đây!
Sắc mặt chàng thay đổi liên tục, cuối cùng, chỉ còn lại lãnh đạm.
Tham kiến Nhiếp chính vương
Ngoại trừ Vân Kiến Thụ, tất cả các vị đại thần đều quỳ xuống đất.
Vân Tử Lạc thong dong lướt nhẹ qua chàng: Tham kiến Nhiếp chính vương!
Nàng hành lễ với chàng cực kỳ đúng mực, làm cho người khác không nhìn ra nửa điểm sai sót.
Vẻ mặt cũng cực kỳ xa lạ.
Nhiếp chính vương hơi run lên, đôi mắt phượng gợn sóng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại.
Chàng trầm giọng mở miệng: Vân tướng quân, Chúc mừng ông đã tuổi này mà vẫn có nhi tử, bản vương đã chuẩn bị một chút lễ mọn,xin ông nhận lấy
Nhiếp chính vương khách khí rồi! Bên ngoài trời lạnh, mời ngài vào trong
Vân Kiến Thụ đơi hướng xe lăn.
Vân Tử Lạc nhanh tay đẩy ông ấy, cũng đoàn người Nhiếp chính vương vào trong.
Đi được mười bước, đến chỗ hành lang trước đại sảnh, liền nhìn thấy một bóng đỏ đang đi tới.
Tiếu Đồng dường như muốn rời phủ, hình như đang có chuyện gấp, vẻ mặt gấp gáp bước chân cũng vội vã.
Lúc chạm mặt nhau, hắn Ồ lên một tiếng, nhìn về phía Nhiếp chính vương, rồi lùi qua một bên hành lễ : Tham kiến Nhiếp chính vương
Ngươi cũng tới? Nhiếp chính vương chau mày
Loại chuyện này, Tiếu Đồng thông thường sẽ chỉ cho người mang quà tới, vì sao hôm nay hắn cũng tới?
Ừm Tiếu Đồng ngẩng đầu nhìn Vân Tử Lạc: Trong phủ có việc, ta phải đi ngay
Dường như là trả lời Nhiếp chính vương lại vừa nói với Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vội vàng đến gần hắn: Tiếu Đồng, bây giờ ngươi đi sao?
Tiếu Đồng thấy nàng có ý giữ khách, ánh mắt thoáng kinh ngạc: Sao vậy?
Ta có chuyện muốn nói với ngươi, ở chỗ này chờ ta
Vân Tử Lạc chỉ ở đây nói/
Tiếu Đồng hơi nhếch môi cười, ánh mắt rất nhanh xẹt về phía Nhiếp chính vương, cười gật đầu: Được, nếu nàng muốn ta chờ, thiên hạ đại sự ta cũng đặt qua một bên
Dù thực sự có chuyện gấp cần phải xử lý, nhưng khi nghe được mấy câu của nàng, hắn lại không muốn rời đi nữa.
Không có ai chú ý đến sắc mặt của Nhiếp chính vương lúc này đã cực kỳ khó coi.
Đi
Chàng lạnh lùng bật ra một chữ/
Vân Tử Lạc đẩy Vân Kiến Thụ đến đại sảnh.
Nhiếp chính vưng vừa bước vào, đám người trong đại sảnh sớm đã biết tin liền vội vàng quỳ xuống đất.
Nhiếp chính vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế
Âm thanh hào sảng vang lên, dường như tinh thần của đám người đó rất phấn chấn.
Đứng dậy đi
Nhiếp chính vương lạnh giọng nói, nhìn về phía Thái Hậu nói: Thái hậu, chúc mừng Lân nhi của Vân gia
Chàng khẽ nhếch môi mỏng, khoát tay áo, xoay người ngồi lên ghế Thái sư.
Đôi mắt phượng đảo qua một vòng, nhanh chóng phát hiện ra người bên cạnh Vân Kiến Thụ đã rời đi, Vân Khinh Bình đang đến bên cạnh Vân Kiến Thụ, Vân Tử Lạc, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Thái Hậu cườ cười với chàng: Đa tạ Nhiếp chính vương, đã muộn như vậy mà vẫn đến Vân phủ, thực sự là diễm phúc của ai gia
Nhiếp chính vương căn bản không nghe bà ta nói gì, chỉ thấy trong lòng vừa đau đớn vừa tức giận.
Nghĩ đến nàng lạnh nhạt với mình, lại còn đi nhanh như vậy là muốn gặp Tiếu Đồng sao?
Mặc dù luôn tự nhắc nhở mình không được để tâm tới nàng, nhưng giờ phút này, lửa giận trong lòng chàng không thể nào kiềm chế lại được
Bộp Một tiếng đạp bàn lớn vang lên, tách trà vừa bưng đến liền rời xuống đất, nước tra nóng theo mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
-Hết chương 214-
Cả Thái Hậu đang ngồi trên ghế thái sư dỗ dành đứa nhỏ cũng nhịn không được mà ngẩng đầu nhìn ra ngoài.
Một thân ảnh trong bộ quần áo đỏ rực tung bày, lộ ra vóc dáng cao lớn hoàn mỹ như cây tùng bách của người đà ông,mái tóc đen nhánh rũ xuống bên vai, xỏa đến bên hông.
Gương mặt anh tuấn sáng như ngọc, đôi mi thanh tú hơi hạ xuống, đôi mắt phượng sâu thẳm.
Thỉnh an Thái Hâu và các vị vương gia
Sau khi Tiếu Đồng bước vào, đại sảnh lập tức ồ lên.
Thì ra là công tử phong lưu, chả trách lại hào phòng như vậy!
Nhưng mà, những lễ vật này chuẩn bị cho Nhị tiểu thư sao? Không liên quan đến đại tiểu thư?
Nhìn thấy bóng dáng Tiếu Đồng bước vào, sắc mặt vốn đang đỏ như quả táo của Vân Khinh BÌnh lại chuyển thành trắng bệch.
Vân Tử Lạc, thế mà lại câu dẫn được một nam tử nữa!
Còn làm mình mất mặt như vậy!
Tiếu Đồng?
Vân Tử Lạc nhíu mày, lắc đầu.
Thật là quá cao hứng, nhưng mà, đưa nàng nhiều thứ như vậy cũng không phải là thứ nàng muốn.
Tiếu Đồng mấp máy môi mỏng, nhìn về phía nàng cười nhẹ, giọng điệu rõ ràng: Sinh nhật vui vẻ
Vân Tử Lạc muốn nói gì nhưng lại nhìn thấy ánh mắt đầy thâm tình của hắn liền ngẩn người ra.
Đúng vậy, là nàng quên mất, hôm nay mới là sinh nhật của nàng.
Mùng tám tháng hai năm đó, trời sinh dị tướng, tiểu các chủ Lưu Ly các ra đời, mà Lâm Thanh Thanh đem ngày nàng ra đời đổi huyết với Vân Khinh BÌnh, nhưng đến ngày mười hai tháng hai mới nói ra ngoài là nàng ra đời.
Nếu Tiếu Đồng đã biết rõ thân phận của nàng, thì hắn cũng sẽ biết rõ, hôm này, mới thực sự là sinh nhật của nàng.
Nàng bị sự tỉ mỉ chu đáo của hắn làm cho cảm động.
Nàng cùng hắn, không phải là quá thân thiết, nhưng hắn,đối với chuyện của nàng lại cực kỳ để tâm.
Vân Hằng tiến đến nói thầm với nàng, ý muốn cho người đem khiêng mấy cái rương đến Lê Uyển.
Vân Tử Lạc nghĩ đây đều là những lễ vật cực kỳ trân quý liền cho Ngô Đại đi theo họ, cũng dặn dò hắn phải trông coi những món đồ này, còn mình thì ở lại tìm cơ hội nói chuyện với Tiếu Đồng một chút.
Những vậy này tặng cho nàng, nhiều lắm cũng chỉ dùng dược hai thứ.
Dù có trân quý đến đâu, dù là sinh nhật của nàng, cũng không cần thiết phải tặng như vậy!
Lúc này, nghĩ đến chuyện gì đó,mọi người trong sảnh bắt đầu ghé tai nhau thầm thì.
Nhiếp chính vương không tới sao?
Không tới là chuyện tốt, chúng ta có thể về rồi
Ừm , đúng vậy! Vậy chúng ta cáo từ Vân tướng quân rồi rời đi
Không ít người xem chuyện Nhiếp chính vương không tới là hiển nhiên, cũng chuẩn bị quay về
Thái Hậu ngồi ở ghế thái sư cao nhất, đang thì thầm với Vân Kiến Thụ ở bên cạnh.
Hôm nay cũng là sinh nhật của Hầu Hạ quận chúa, Ai gia cũng vừa mới cho người đưa quà qua đó, Nhiếp chính vương có lẽ sẽ không tới, đợi thêm một canh giờ nữa, nếu vẫn không tới, cũng nên kết thúc đi
được
Mà lúc này, ở Nhiếp chính vương phủ, trong chính viện bày ra một bàn rượu thịt và thức ăn phong phú.
Bởi vì hôm qua Lục Thừa Hoan bị như vậy, hôm này sống chết thế nào cũng không đến tửu lâu, Cảnh Hoa vương phi đành phải chuẩn bị tiệc sinh nhật cho nàng ta ở trong phủ.
Không cho bất kỳ quan lại quyền quý nào trong thành đến dự, chỉ nhận quà, nhưng mà chỉ là quà tặng thôi cũng có thể chất đày hai toàn thiền viện, so sánh mà nói quà của Vân Khinh BÌnh thật quá chênh lệch.
Hầu Hạ quận chúa mặc dù cũng chỉ là vương phi tương lai, nhưng vương phi này lại không giống vương phi kia, Vân Khinh Bình làm sao có thể giống với nàng ta được.
Lục Thừa Hoan ngồi trong chính viện vẻ mặt rầu rĩ không vui, bởi vì Nhiếp chính vương ngồi còn chưa ấm chỗ đã muộn cớ xử lý công sự là rời đi.
Trong thư phòng lớn, Nhiếp chính vương đi đi lại lại trước bàn, mày kiếm nhíu chặt , không biết là đang suy nghĩ điều gì.
Đột nhiên, chàng gọi lớn: Quỷ Hình
Một thân ảnh vọt vào.
Hôm nay là đầy tháng cháu của thái hậu, bản vương có nên qua đó môt chút không?
Quỷ HÌnh cúi đầu, trán nổi đầy vạch đen.
Được rồi, hắn hiểu rõ, chủ nhân nhốt mình trong này lâu như vậy là đang nghĩ cớ để đến Vân phủ...
Hắn cũng rất phối hợp đáp: Chủ nhân, ngài đương nhiên phải đến đó một chút, nể mặt hoàng thượng dù sao cũng là cháu của Thái Hậu, không đi cũng khó coi
Ừm, chuẩn bị một ít lễ vât, chúng ta qua bên đó
Nhiếp chính vương thở phào nhẹ nhõm.
Cửa lớn Vân phủ, xe ngựa vây quanh, Vân Tử Lạc đẩy Vân Kiến Thụ tiễn mấy triều thần ra về, hai bên nói với nhau mấy lời tạm biệt khách khí.
Đến lúc sắp đến cửa chính, một tên gia nô chạy như bay vào, kêu lớn: Nhiếp chính vương đến! Nhiếp chính vương đến!
Mấy vị đại thần đều ngẩn ra.
Tay Vân Tử Lạc hơi run lên, nhưng rất nhanh đã khôi phục lại.
Vân Tướng quân, Nếu Nhiếp chính vương đã tới đây, chúng tôi cũng chưa vội trở về
Đúng vậy, chúng ta khoan hãy về
Chờ Nhiếp chính vương về rồi chúng ta hẵng về
Họ vừa nói, vừa quay đầu nói với gia quyến của mình, bảo bọn họ quay lại nội viện.
Những người này nghe được Nhiếp chính vương đến liền như chuột thấy mèo, Vân Kiến Thụ đương nhiên hiểu được, cười gật đầu với họ: Ta còn đang nghĩ lý do giữ các ông lại
Ở cửa phủ, nam tử trong bộ áo trường bào đen thêu chỉ vàng từng bước tiến vào, hai tay chàng chắp ra sau, mái tóc đen nhánh buộc lại sau lưng, trên vài còn khoác thêm một áo khoác đen lông chồn.
Sau lưng cũng có vài bóng đen bước theo, không có ai nói gì, mọi người cũng tự động tránh đường, đoàn người cứ thế mà tiến vào trong.
DƯờng như chỉ cần thân ảnh kia xuất hiện, khí thế cũng đủ để áp đảo mọi thứ.
Vân Tử Lạc cảm nhận được rõ ràng đám người xung quanh rất khẩn trương, hô hấp cũng thay đổi trở nên dồn dập hơn.
Mà nàng, lúc nhìn thấy hình bóng kia, cũng có một tia khẩn trương, nhưng hiện tại chỉ còn lại lãnh đạm.
Bóng dáng người đàn ông từ trong bóng tối dần hiện ra, ánh trăng chiếu xuống có thể nhìn thấy được gò má cương nghị của chàng, môi mỏng mím thành đường thẳng, đôi mắt phượng âm trầm.
Lúc nhìn thấy Vân Tử LẠc, vẻ mặt chàng hơi thay đổi, dường như cũng không nghĩ đến chuyện nàng có ở đây!
Sắc mặt chàng thay đổi liên tục, cuối cùng, chỉ còn lại lãnh đạm.
Tham kiến Nhiếp chính vương
Ngoại trừ Vân Kiến Thụ, tất cả các vị đại thần đều quỳ xuống đất.
Vân Tử Lạc thong dong lướt nhẹ qua chàng: Tham kiến Nhiếp chính vương!
Nàng hành lễ với chàng cực kỳ đúng mực, làm cho người khác không nhìn ra nửa điểm sai sót.
Vẻ mặt cũng cực kỳ xa lạ.
Nhiếp chính vương hơi run lên, đôi mắt phượng gợn sóng, nhưng cũng rất nhanh khôi phục lại.
Chàng trầm giọng mở miệng: Vân tướng quân, Chúc mừng ông đã tuổi này mà vẫn có nhi tử, bản vương đã chuẩn bị một chút lễ mọn,xin ông nhận lấy
Nhiếp chính vương khách khí rồi! Bên ngoài trời lạnh, mời ngài vào trong
Vân Kiến Thụ đơi hướng xe lăn.
Vân Tử Lạc nhanh tay đẩy ông ấy, cũng đoàn người Nhiếp chính vương vào trong.
Đi được mười bước, đến chỗ hành lang trước đại sảnh, liền nhìn thấy một bóng đỏ đang đi tới.
Tiếu Đồng dường như muốn rời phủ, hình như đang có chuyện gấp, vẻ mặt gấp gáp bước chân cũng vội vã.
Lúc chạm mặt nhau, hắn Ồ lên một tiếng, nhìn về phía Nhiếp chính vương, rồi lùi qua một bên hành lễ : Tham kiến Nhiếp chính vương
Ngươi cũng tới? Nhiếp chính vương chau mày
Loại chuyện này, Tiếu Đồng thông thường sẽ chỉ cho người mang quà tới, vì sao hôm nay hắn cũng tới?
Ừm Tiếu Đồng ngẩng đầu nhìn Vân Tử Lạc: Trong phủ có việc, ta phải đi ngay
Dường như là trả lời Nhiếp chính vương lại vừa nói với Vân Tử Lạc.
Vân Tử Lạc vội vàng đến gần hắn: Tiếu Đồng, bây giờ ngươi đi sao?
Tiếu Đồng thấy nàng có ý giữ khách, ánh mắt thoáng kinh ngạc: Sao vậy?
Ta có chuyện muốn nói với ngươi, ở chỗ này chờ ta
Vân Tử Lạc chỉ ở đây nói/
Tiếu Đồng hơi nhếch môi cười, ánh mắt rất nhanh xẹt về phía Nhiếp chính vương, cười gật đầu: Được, nếu nàng muốn ta chờ, thiên hạ đại sự ta cũng đặt qua một bên
Dù thực sự có chuyện gấp cần phải xử lý, nhưng khi nghe được mấy câu của nàng, hắn lại không muốn rời đi nữa.
Không có ai chú ý đến sắc mặt của Nhiếp chính vương lúc này đã cực kỳ khó coi.
Đi
Chàng lạnh lùng bật ra một chữ/
Vân Tử Lạc đẩy Vân Kiến Thụ đến đại sảnh.
Nhiếp chính vưng vừa bước vào, đám người trong đại sảnh sớm đã biết tin liền vội vàng quỳ xuống đất.
Nhiếp chính vương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế
Âm thanh hào sảng vang lên, dường như tinh thần của đám người đó rất phấn chấn.
Đứng dậy đi
Nhiếp chính vương lạnh giọng nói, nhìn về phía Thái Hậu nói: Thái hậu, chúc mừng Lân nhi của Vân gia
Chàng khẽ nhếch môi mỏng, khoát tay áo, xoay người ngồi lên ghế Thái sư.
Đôi mắt phượng đảo qua một vòng, nhanh chóng phát hiện ra người bên cạnh Vân Kiến Thụ đã rời đi, Vân Khinh Bình đang đến bên cạnh Vân Kiến Thụ, Vân Tử Lạc, ngay cả bóng dáng cũng không thấy đâu.
Thái Hậu cườ cười với chàng: Đa tạ Nhiếp chính vương, đã muộn như vậy mà vẫn đến Vân phủ, thực sự là diễm phúc của ai gia
Nhiếp chính vương căn bản không nghe bà ta nói gì, chỉ thấy trong lòng vừa đau đớn vừa tức giận.
Nghĩ đến nàng lạnh nhạt với mình, lại còn đi nhanh như vậy là muốn gặp Tiếu Đồng sao?
Mặc dù luôn tự nhắc nhở mình không được để tâm tới nàng, nhưng giờ phút này, lửa giận trong lòng chàng không thể nào kiềm chế lại được
Bộp Một tiếng đạp bàn lớn vang lên, tách trà vừa bưng đến liền rời xuống đất, nước tra nóng theo mảnh vỡ bắn tung tóe khắp nơi.
-Hết chương 214-
/331
|